Chương 21: Đồ chơi xấu hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ting - "

Nhìn thấy WeChat của công ty có tin nhắn, Giang Chỉ đặt bản án trên tay xuống, cấp tốc ấn mở tin nhắn.

"Thật đúng là ngu xuẩn đến không có thuốc chữa, chỉ là bản kiểm điểm thôi mà cũng không biết viết. Cũng không biết làm sao mà cô lại vượt qua cuộc kiểm tra tư pháp và trở thành trợ lý của luật sư."

Giang Chỉ nhíu mày, không khỏi phàn nàn, trả lời tin nhắn.

【 Hãy suy ngẫm sâu sắc về vấn đề của chính mình và đào sâu vào những sai lầm đó, càng sâu sắc càng tốt.】

Sau khi trả lời tin nhắn xong, Giang Chỉ cầm bản án trên bàn lên, lật từng trang mà xem thật kỹ.

Vụ án này rất điển hình, cấp trên bị cấp dưới quấy rối tình dục, cấp dưới thấy mọi chuyện không thành, tìm cách gài bẫy cấp trên khiến cấp trên bị gán tội danh cưỡng hiếp. Cho đến hiện tại cấp trên bị cách chức* tạm thời để điều tra.

(*) Cách chức: là thuật ngữ dùng để nói về việc những người có thẩm quyền đưa ra quyết định cho cán bộ, công chức lãnh đạo hay các nhà quản lý không được tiếp tục giữ chức vụ đó nữa mặc dù chưa hết nhiệm kỳ hoặc thời hạn bổ nhiệm. Đây là hình thức kỷ luật khi các cán bộ hay công chức lãnh đạo vi phạm pháp luật.

Trong vụ án chứng cứ rõ ràng hiển nhiên là điều bất lợi cho bị cáo. Muốn thắng kiện, nhất định phải chứng minh được chứng cứ của đối phương là giả hoặc là đối phương thừa nhận mình vu hãm người trong cuộc.

Mặc kệ là loại khả năng nào, xác suất đều rất thấp để thắng kiện.

Giang Chỉ lấy bút ra và bắt đầu vẽ lên giấy.

Mỗi lần tiếp nhận bản án, Giang Chỉ đều sẽ tiến hành phân tích nhân vật, phân tích người trong cuộc cùng tính tình của đối phương, bối cảnh, các mối quan hệ xung quanh của đối phương.

Trình Thành, nam, 32 tuổi.

Nghề nghiệp: Trưởng phòng mua hàng.

Quan hệ cá nhân: Mối quan hệ rộng, có mối quan hệ hợp tác với các đại lý vật liệu xây dựng.

Trần Lệ, nữ, 24 tuổi.

Nghề nghiệp: Thư ký.

Quan hệ cá nhân:??

"Địa vị và thu nhập giữa hai người có khoảng cách lớn. Không thể loại trừ khả năng người phụ nữ này cố tình lừa tiền. Tuy nhiên, đây chỉ là lời nói hoa mỹ của những người liên quan. Tình huống cụ thể sẽ không rõ ràng cho đến khi chúng ta gặp mặt và nói chuyện để làm rõ."

Giang Chỉ cầm bút, lẩm bẩm, trong đầu đang tìm kiếm những trường hợp tương tự những năm gần đây, trong văn phòng đi tới đi lui, bên ngoài gõ cửa cũng không nghe thấy.

"Giám đốc Giang?"

"Cũng không thấy giám đốc Giang đi ra ngoài. Chẳng lẽ là đi . . ."

Cảnh tượng Giang Chỉ đang thay quần áo chợt hiện lên trong đầu, Hứa Niệm bị suy đoán đáng sợ của mình làm cho giật mình.

Chẳng lẽ Giang Chỉ đam mê thay đồ sao?!

Hứa Niệm ở ngoài cửa nhẹ nhàng gọi mấy tiếng, nhưng không thấy người trả lời. Cô lặng lẽ mở cửa, định bỏ tờ giấy xuống rồi rời đi.

"Ừm . . ." Giang Chỉ quỳ xuống đất, một tay duỗi ra dưới gầm bàn, kìm nén khuôn mặt đỏ bừng, cũng không phát hiện có người từ bên ngoài đi vào.

Cô ta đang làm cái gì vậy?

Hứa Niệm đứng ở phía sau Giang Chỉ, cô có thể nhìn thấy rõ đôi chân thon dài trắng nõn của đối phương, cùng với chiếc quần đùi ren màu đen thấp thoáng được quấn dưới váy.

"Thật tội lỗi chớ nên nhìn, sắc dục là xiềng xích, phải tịnh tâm!"

"Ô!" Hứa Niệm vội vàng đưa tay che mắt, quay lưng về phía Giang Chỉ, khuôn mặt nhỏ xinh xắn đỏ bừng thành màu của lá gan heo, vành tai cũng không tự giác hiển hiện một tầng phấn hồng mỏng.

Cô vừa viết xong bản tự kiểm, giải thích tất cả những hiểu lầm trước đó thì lại gặp phải chuyện "quái dị" như thế này đây.

Chẳng lẽ vừa rồi nữ ma đầu đang làm chuyện gì đó không thể diễn tả được sao? Chẳng những mặc đồ xuyên thấu mà còn là thích phô trương sao?

Không lẽ tất cả những điều này đều là sự sắp đặt của nữ ma đầu? Cô ta từ lâu đã coi mình là con mồi, cố ý dẫn mình vào cái bẫy do chính cô ta vẽ ra, để mình dần dần trở thành người của cô ta.

Đầu tiên trước toàn thể công ty tuyên bố mình là người của cô ta. Sau đó để mình bị mọi người xung quanh cô lập vì cô ta muốn không ai được chạm vào mình. Cuối cùng lại trong phòng nghỉ ở văn phòng cố ý thay đổi trang phục, mục đích chính là muốn nhìn mình phản ứng.

Nhìn bộ dáng quẫn bách luống cuống, ngượng ngùng không chịu nổi của mình, đấy mới là điều mà nữ ma đầu này muốn đạt được.

Hơn nữa, hai phòng nằm gần nhau nên rất dễ vào nhầm phòng. Hôm nay nữ ma đầu lại bò trên mặt đất, làm ra tư thế xấu hổ như vậy, rõ ràng là đang dụ dỗ mình.

Nữ ma đầu muốn mình trở thành người tình của cô ta, một món đồ chơi để cô ta tùy ý đùa bỡn trên tay!

Cẩn thận suy nghĩ một chút, Hứa Niệm hoàn toàn bị chuỗi lý luận của chính mình làm cho khiếp sợ, dựa theo lý luận này, một ít giải thích cũng có đạo lý.

Nữ ma đầu là một người có đam mê bày ra những sở thích biến thái trước người khác.

Đầu ngón tay cầm tờ giấy càng ngày càng chặt, đốt ngón tay mơ hồ phát sáng, lúc này cô vô cùng căng thẳng.

Đối mặt với cái bẫy này của nữ ma đầu, mình nên làm thế nào đây?

"Hô, rốt cuộc cũng tìm được."

Giang Chỉ lộ ra vẻ kinh ngạc, cầm trong tay một chiếc bông tai ngọc trai nhỏ nhắn, tinh xảo, trắng trẻo, đôi mắt cong cong như ánh trăng tuyệt đẹp, bên trong vẻ đẹp lộ ra thanh lãnh.

"Trợ lý Hứa, cô làm gì ở chỗ này?"

Một giây trước còn mặt mày cong cong, Giang Chỉ nghiêng người lập tức nhìn thấy Hứa Niệm ngây người đứng ở đó. Sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, giống như bị người ở xa ngàn dặm uy hiếp.

Người trẻ bây giờ đều không biết phép tắc là gì sao? Tùy tiện vào mà không biết gõ cửa!

"Lần sau vào phải nhớ gõ cửa, nếu không đó chính là vô lễ!"

Từng tiếng lạnh lẽo truyền vào tai của Hứa Niệm, cô có chút không vui. Giang Chỉ phủi bụi trên váy ngắn rồi ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc lại thanh lãnh.

"Tôi đã gõ nhiều lần, không có người đáp lại cho nên mới mạnh dạn bước vào."

Hừ, tôi gõ đến mười ba lần rồi mà cô không nghe chứ tôi không phải là một người không biết lễ phép là gì.

Hứa Niệm mím môi dưới, trong lòng chửi mắng. Cô có chút ủy khuất mà thấp giọng giải thích, gò má ửng hồng còn chưa phai hẳn, để lại một vệt hồng.

Vừa làm chuyện kỳ quái ở văn phòng thế mà lại đi mắng tôi, cô đúng là kẻ hai mặt, chuyên gia thay mặt trong thế giới kịch hát.

Hứa Niệm không khỏi trợn mắt nhìn Giang Chỉ, âm thầm cảm thán, giám đốc Giang thật xinh đẹp, cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng rất đơn giản thế nhưng lại trông rất gợi cảm và ưu nhã.

Nhưng con rắn độc có vẻ ngoài thanh lãnh cao quý này thực sự không chỉ là một nữ ma đầu.

Hứa Niệm nghĩ nghĩ, để ngăn chặn nhiều người giống như mình sẽ bị nữ ma đầu này đe dọa trong tương lai, cô quyết định hy sinh bản thân, ẩn nấp và làm việc chăm chỉ để thu thập bằng chứng nữ ma đầu này có ý đồ xấu xa, lợi dụng chức quyền để bắt nạt cấp dưới. Cuối cùng là tiến đến xé nát cái mặt nạ đạo đức giả của nữ ma đầu, đẩy cô ta ra ngoài ánh sáng.

Ài, Hứa Niệm gõ cửa đi vào, cô ấy vào khi nào vậy? Lúc đó cô đang quỳ dưới đất để nhặt đồ trang sức. Váy của cô . .  .

Chẳng phải là bị cô ấy nhìn hết sạch sao?!

Giang Chỉ ngẩng đầu nhìn cái người đần kia một chút, liên tưởng đến cảnh tượng, đuôi xương cụt đến đỉnh đầu của cô chỉ cảm thấy một trận chết lặng, toàn thân đều nổi da gà, nhíu chặt lông mày cùng hai mắt mị hoặc đều xoắn lại như một quả bóng.

Tự mình đâm đầu vào phiền phức, lại không thể ném đi, tặng cho người khác cũng không được, thật sự là tự lấy đá đặt vào chân mà!

"Có chuyện muốn nói thì hãy nói, còn không thì đi ra ngoài." Giang Chỉ vừa xấu hổ vừa tức giận, cô thở ra một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh trong lòng.

"Tôi đã viết xong bản kiểm điểm, vậy tôi xin phép đi ra ngoài trước."

Nhìn khuôn mặt đen như mực của Giang Chỉ, Hứa Niệm không biết mình đã đắc tội ở đâu, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi địa ngục này.

"Chờ một chút!" Giang Chỉ hé đôi môi mỏng, bất đắc dĩ nói: "Khi tự kiểm điểm, nhất định phải làm ra vẻ như đang tự kiểm điểm. Cô cầm bản kiểm điểm và đọc to lên cho tôi nghe, tránh trường hợp sau này cô sẽ tái phạm."

Làm luật sư lâu như vậy, Giang Chỉ biết rõ lòng người hiểm ác, hiện tại có rất nhiều người giả làm thỏ trắng nhưng thực chất là một con sói hoang lừa cô bé quàng khăn đỏ. Cô phải cẩn thận để không bị sói ăn thịt. Dù sao Hứa Niệm cũng có tình cảm đặc biệt với cô, cô phải đề phòng.

Giang Chỉ lặng lẽ bật camera và chức năng ghi hình của điện thoại di động, tuy cái này không thể dùng làm bằng chứng quan trọng nhưng vẫn có thể dùng để bảo vệ bản thân trong những thời điểm quan trọng và ngăn chặn sự bức hại của dư luận.

Ý muốn hại người không thể có, phòng bệnh vẫn hơn là chữa bệnh. Lỡ như về sau Hứa Niệm có hành vi thất thường gì, cái video này cũng là một bằng chứng thép.

"Cái này . . . Giám đốc Giang nhất định phải nghe sao?"

Thật đúng là một mụ phù thủy điên! Cô ta muốn dùng mình làm đồ chơi, làm sao có thể mở miệng đọc cái bản kiểm điểm này trước mặt của cô ta chứ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro