Chương 58: Cô ấy thực sự có sở thích đặc biệt sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta cứ để bọn họ tạt nước bẩn vào người sao? Xin lỗi em, chị không làm được việc này." Hai mắt của Giang Chỉ đỏ bừng, chua xót nói.

Sau bao nhiêu năm vất vả ở nơi làm việc, cô đều biết cái gì được gọi là quy tắc ngầm. Làm sao cô có thể không biết việc mình làm hôm nay sẽ gây phiền toái cho Hứa Niệm về sau?

So với những phiền toái này, cô chỉ muốn những người đó sẽ ngừng bắt nạt Hứa Niệm, không bao giờ dám khinh thường bạn nhỏ của cô nữa. Chỉ cần cô ấy không bị người ta bắt nạt, cô có bị mang tiếng xấu cũng chẳng sao cả.

Nhưng suy nghĩ của Hứa Niệm lại hoàn toàn trái ngược với cô.

"Dội nước bẩn vào người của em thì có sao đâu? Em không hề làm những việc trái với lương tâm của mình. Em có được như ngày hôm nay là nhờ vào năng lực của mình cũng chẳng dựa vào quyền lực của một ai để đi lên. Hơn nữa chẳng phải trước đây, chị cũng thấy em chướng mắt đó sao?"

"Đúng vậy, em có được như ngày hôm nay là nhờ vào khả năng của mình, không hề dựa vào mối quan hệ cá nhân." Giang Chỉ không phủ nhận sự đánh giá cao của mình đối với năng lực làm việc của người kia.

Ngay từ đầu, được một giám đốc có danh tiếng như cô chấp nhận đã đủ chứng minh Hứa Niệm đã đánh bại nhiều người mới có thể có được vị trí của ngày hôm nay, điều mà không phải ai cũng có thể làm được.

"Cho nên, khi những người ngoài kia bôi nhọ em dùng thân để leo lên vị trí cao, em có thể đứng thẳng lưng chứng minh điều đó bằng năng lực của mình." Hứa Niệm dừng lại, chậm rãi nói: "Nhưng hôm nay làm như vậy, chị cũng đang nói cho bọn họ biết rằng chúng ta có mối quan hệ mờ ám. Một khi ý tưởng này bén rễ, dù em có cố gắng thế nào, họ cũng sẽ không tin. Họ chỉ muốn tin vào những gì mà họ thấy, em là một người phụ nữ dùng cơ thể của mình để đi lên."

"Nhưng chị chỉ không muốn em bị oan ức như thế . . ." Giang Chỉ cúi đầu, bực bội nói

Cô đã cân nhắc những điều này, quả thực hôm nay cô có phần bốc đồng, nhưng ý định ban đầu chỉ là ủng hộ người mình yêu, không muốn người ấy chịu uất ức.

"Chẳng phải chị là người làm em bị oan sao, Giang Chỉ?" Hứa Niệm nhìn chằm chằm vào đuôi mắt đỏ hoe của đối phương, nhẹ nhàng nói: "Em có thể giải quyết vấn đề công việc, số liệu ngày hôm nay em đã làm sai đương nhiên em phải có trách nhiệm với những gì mình làm. Em không muốn trở thành gánh nặng và mang đến rắc rối cho chị, điều đó sẽ khiến em cảm thấy bản mình thật vô dụng."

"Xin lỗi bảo bối, chị làm mà không suy nghĩ." Giọng điệu của Giang Chỉ cũng dịu đi.

Cô biết Hứa Niệm là người có lối đi riêng và nghị lực phi thường, sự can thiệp của cô sẽ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp.

Hứa Niệm không còn khóc nữa, nhẹ nhàng xoa đầu đối phương, "Em không có trách cứ ý tốt của chị, em là đang trách bản thân mình quá vô dụng, cũng không thể bảo vệ chị thật tốt. Khi xảy ra chuyện như thế này, chị lại là người đứng ra bảo vệ em, em cảm thấy chính mình không phải là một người yêu tốt."

"Không đâu! Em đã hoàn hảo lắm rồi, bảo bối. Chị không cho phép em nói như vậy về bản thân mình." Giang Chỉ nhăn mũi giận dữ, "Niệm Niệm thực sự rất tốt, em rất thông minh, xinh đẹp và rất chăm chỉ. Lúc chị bằng tuổi em, chị cũng không có bản lĩnh và tài năng như em."

"Và tình yêu của em dành cho chị nhiều như vậy, thậm chí còn nhiều hơn chị nghĩ. Thực ra chị không xuất sắc như người ta hay nói nhưng vì yêu em nên chị mới trở nên giỏi hơn."

"Cuộc đời của chị vốn dĩ là một bức tranh không màu, nhưng từ khi em bước vào cuộc sống của chị, nó đã trở thành màu nền của chị."

Giang Chỉ gần như đã nói ra tất cả những ưu điểm của Hứa Niệm mà không cần suy nghĩ. Trong mắt của cô tràn đầy yêu thương, trên thế giới này vốn không tồn tại khái niệm một cặp trời sinh, chỉ có cố gắng thay đổi để càng ngày càng phù hợp với đối phương mà thôi.

"Nhưng . . ." Hứa Niệm do dự.

Hứa Niệm không nghĩ mình lại tốt như vậy, đơn giản cô coi người kia chính là ánh sáng nơi cuối con đường để mình ngày càng nỗ lực hơn nữa để đi tới.

"Không có gì tốt, nhưng em là người giỏi nhất trên đời." Giang Chỉ cười xoa xoa mặt của đối phương, "Tình yêu của em dành cho chị, đó chẳng phải là ưu điểm lớn nhất rồi sao?"

Hứa Niệm không khỏi bật cười. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ mở ra một mối quan hệ như thế này với nữ ma đầu.

"Em đã hiểu rồi, cám ơn chị, Giang Chỉ."

Ngay khi Giang Chỉ đang tràn ngập vui mừng vì mình sẽ nhận được phần thưởng tình yêu nào đó, Hứa Niệm bắt đầu đuổi người đi mà không nói một lời.

"Em hơi mệt một chút, em muốn nghỉ ngơi, chị đi làm việc trước đi."

"Được rồi, chị ở ngay bên ngoài, có chuyện gì thì gọi cho chị." Giang Chỉ làm động tác gọi điện, nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa.

Cửa phòng nghỉ mở ra rồi đóng lại.

Ánh mắt của Hứa Niệm nhìn về phía cành cây trơ trụi ngoài cửa sổ, những chiếc lá khô bị gió thổi bay thành từng mảnh.

Cô nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ và khoảng cách giữa hai người. Giang Chỉ hơn cô tám tuổi. Khi người kia vừa mới tốt nghiệp đại học và bước vào xã hội, cô mới tốt nghiệp xong cấp 2.

Khi cô bước vào xã hội, Giang Chỉ đã tạo dựng được thế giới riêng của mình ở nơi làm việc. Cô ấy là một luật sư xuất sắc nhất trong ngành, có sự nghiệp thành công và đáng tự hào. Cô ấy như một vì sao sáng trên bầu trời không thể nào chạm tới, vì cái gì cô ấy lại chọn một người bình thường như cô?

Cô không biết, Giang Chỉ cũng không có cách nào để trả lời cô.

Bản thân tình yêu là một sự bất ngờ. Nó đến bất cứ lúc nào trước khi mũi tên của thần tình yêu tới, không ai biết tình yêu sẽ rơi vào ai.

Cô có yêu Giang Chỉ không? Cũng không có một câu trả lời rõ ràng nào, nhưng cô đã chấp nhận sự lừa dối và che giấu của Giang Chỉ và chọn ở bên cô ấy mà không do dự.

Cô có thể chấp nhận con người thật của cô ấy, tiếp nhận người mình yêu có khoảng cách tuổi tác quá lớn với mình mà không hề cảm thấy hối hận.

Nếu chỉ những điều này không đủ để giải thích tình yêu của mình thì Hứa Niệm không biết cái gì có thể được coi là tình yêu.

Còn Giang Chỉ thì sao? Có vẻ như ngoại trừ tuổi tác và gặp gỡ, cô ấy rất có trình độ ở những khía cạnh khác, đặc biệt là vóc dáng vô cùng tuyệt mĩ. Cô ấy chính là một hình mẫu bạn gái lý tưởng của bao nhiêu người.

Tuy nhiên, sau khi gặp nhau, Giang Chỉ đã rất lâu không làm qua những cái kia, có lẽ vì ngại ngùng.

Hứa Niệm sờ sờ cằm, nói như vậy không được.

"Mình lại suy nghĩ vớ vẩn gì thế này?"

Cô gõ đầu để thoát khỏi những suy nghĩ lộn xộn đó, trở lại vấn đề chính.

Giang Chỉ dường như luôn tự mắng chính mình, có phải vậy không?

Lúc trước, mỗi lần bị Giang Chỉ ức hiếp ở trên công ty, mình đều quay qua khóc với Thư Thư. Lần nào cô ấy cũng tự mắng chính mình thậm tệ, thậm chí còn muốn tìm tới chính mình và dạy cho chính mình một bài học.

Mình chỉ không biết cô ấy đang nghĩ gì khi nói những lời này?

Hứa Niệm cau mày nhìn về phía cửa, luôn cảm thấy Giang Chỉ ở một phương diện nào đó có sở thích đặc biệt.

Không có nghi ngờ gì về ham muốn.

Lần đầu tiên họ thành thật với nhau là do Giang Chỉ chủ động. Hôm đó cô ấy dường như đeo một chiếc đai nịt bụng và thắt một chiếc nơ quanh cổ mà không mặc gì ở bên trong.

Tuy nhiên, lúc đó Giang Chỉ vẫn còn có chút ngại ngùng, vẫn có thái độ tán tỉnh muốn đón nhận cô nhưng cũng luôn luôn tìm cách từ chối cô thật khéo. Sau đó, cô ấy cũng thay đổi cách làm để cô vui vẻ.

Không thể không nói, dáng người của Giang Chỉ thực sự rất nóng bỏng, đến mức nhìn cô ấy nhiều năm như vậy mà cô vẫn không thấy chán, thường xuyên khơi dậy một loại cảm xúc khó có thể nào mà diễn tả bằng lời.

Nhưng . . . Giang Chỉ có vẻ rất vui khi tiết lộ đủ loại thông tin riêng tư trước mặt của cô, và bức ảnh cô ấy chụp trên máy tính bảng, bầu ngực trắng nõn, khe núi sâu đến mức cô có thể vùi đầu mình vào đó. Vì chuyện này mà cô còn tưởng Giang Chỉ là một người có sở thích biến thái cho nên lúc nào cô cũng sống trong lo sợ.

Những bức ảnh đó cùng những món đồ kỳ lạ kia chỉ sợ rằng là Giang Chỉ đã chuẩn bị từ trước để dẫn dụ cô.

Có thể nói, dáng người của Giang Chỉ mặc gì cũng đẹp. Thế nhưng trong suy nghĩ của Hứa Niệm, cô ấy trông đẹp nhất khi không mặc gì cả.

Có vẻ như Giang Chỉ không bao giờ mặc nội y mỗi lần gọi bằng video với cô. Cô có thể cảm nhận được điều đó khi nhìn thấy ngực của đối phương run lên trước màn hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro