Đệ 37 chương: Trận chiến xin phép lui một đoạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đệ 37 chương: Trận chiến xin phép lui một đoạn



Phản ứng của Đường Tĩnh Tĩnh quá mức kịch liệt, cho nên nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người.


"Nhị Thủy chỉ đùa một chút, cô kích động làm cái gì?" Tam Tô Ngư liếc Đường Tĩnh Tĩnh, nói: "Cũng không ngạc nhiên, nhìn tần suất bị đá của Trảm Vân, ngày nào đó anh ta nản lòng thoái chí thật sự cong thì cũng không có gì lạ."


"Đúng vậy, không ngạc nhiên." Khúc Thủy Hề nói, giơ chân lên chéo quẩy, vẻ mặt ghét bỏ mà liếc Đường Tĩnh Tĩnh: "Trước tiên không nói bang chủ cong hay chưa, dù là cong, em cũng sẽ không kỳ thị anh ấy đúng không?"


Đường Tĩnh Tĩnh bĩu môi, nói: "Em vừa định. . . vừa định bấm like tán đồng, sau đó bị sặc rồi. . . chỗ nào không ngạc nhiên?"


Đường Tĩnh Tĩnh dứt lời, có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua Khúc Thủy Hề, nàng vẫn thấy câu vừa rồi Khúc Thủy Hề nói có ẩn chứa ám chỉ nào đó, đầy trong đầu chỉ còn lại một vấn đề —— có nên tỏ tình hay không?


Nàng lại một lần nữa xoắn quẩy giữa hai tâm tình muốn làm quen với nữ thần lại không dám làm quen với nữ thần.


Vốn tưởng rằng đã lâu như vậy rồi, nàng và Khúc Thủy Hề càng ngày càng thân, phần sợ sệt trong lòng đã sớm biến mất, nhưng lại không ngờ lúc này đây còn khẩn trương hơn cả lần trước.


Dù sao, việc hôm nay muốn làm không phải là làm quen, mà là cố gắng nắm giữ. . . một khi thất bại, có lẽ sẽ trắng tay.


"Mọi người lấy thất tình sử của anh ra đùa là được rồi, buông tha hướng tính của anh đi. . ." Nghịch Phong Trảm Vân dở khóc dở cười: "Mọi người còn nói như vậy, lỡ như Nhất Túy tin thật, đuổi anh ra khỏi nhà đó, phòng của anh còn chưa lắp đặt xong thiết bị a. . ."


"Đáng sợ."


"Thật đáng sợ!"


"Quả thật đáng sợ. . ."


Trong chớp mắt một đám cô nương có bao nhiêu nhịp nhàng mà cùng nhau lắc lắc đầu.


"Đừng nói sang chuyện khác, vấn đề vừa rồi Đào Tử hỏi cậu còn chưa trả lời đó, cậu nghĩ không thông thế nào mà đi cưa Dạ Ngưng Tử?" Giang Hột nói.


Nghịch Phong Trảm Vân trầm mặc một hồi, nói: "Hình như cũng không có nghĩ gì luôn, chính là bỗng nhiên cô ấy đến hỏi anh có chỗ nào thú vị để thử một lần hay không, anh thấy bình thường ở trong bang cô ấy là một người rất an tĩnh, tính cách hình như không tệ. . ."


"Cái đuỵt, em vậy mà không biết cái vụ này a, vậy mà anh cũng có thể đồng ý?" Nháy mắt Đường Tĩnh Tĩnh ôm trán, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Là tụi em sai rồi, không phải là anh nghĩ không thông, căn bản là có não đâu mà nghĩ đúng không?"


"Vậy mà cũng có thể đồng ý. . . đúng là say." Tam Tô Ngư nện một quyền lên đầu Nghịch Phong Trảm Vân, nói: "Tôi đây nói muốn cưa anh, anh dám đồng ý không hả?"


Nghịch Phong Trảm Vân vội vã lắc đầu: "Không dám."


"Tôi vậy mà lại kém hơn cả Dạ Ngưng Tử. . . tôi chịu không được, tôi bị thương, nếu như không trả tiền lương lại cho tôi, tôi muốn rời bang khởi nghĩa. . ."


"Cái đó gọi là tạo phản. . ." Nghịch Phong Trảm Vân yếu ớt sửa lại.


"Cũng không phải, lật đổ hôn quân gọi là khởi nghĩa." Khúc Thủy Hề một lần nữa sửa lại.


"Vẫn là Nhị Thủy hiểu tôi." Tam Tô Ngư nói, cúi người tiến đến cho Khúc Thủy Hề một cái ôm thật chặt, đôi mắt Đường Tĩnh Tĩnh nháy mắt liền trừng to, Tam Tô Ngư đứng dậy gặp được ánh mắt đó của nàng, không khỏi kinh ngạc —— sao tự nhiên nó nhìn mình như vậy?


"Em không giống với Dạ Ngưng Tử, chúng ta rất thân nhau có được không? Nếu như yêu không được bao lâu đã chia tay thì ngay cả bạn bè cũng không làm được. . ."


"Còn chưa yêu anh đã nghĩ đến chia tay, đúng là đáng đời anh bị người ta đá hoài. . ." Khúc Thủy Hề nói, lắc đầu: "Vẫn ôm suy nghĩ có thể chia tay đi yêu một người, cả hai có thể bên nhau bao lâu chứ?"


"Tôi cũng nhịn không được muốn chửi cậu rồi." Giang Hột nói, mở kênh bang hội lên.


【 bang hội 】[ Giang Hột ]: Cậu chế trượng* à? Nghịch Phong Trảm Vân

*Hài âm của "thiểu năng"


【 bang hội 】[ Tam Tô Ngư ]: Anh bán tên* đúng không? Nghịch Phong Trảm Vân

*Hài âm của "đáng khinh"


【 bang hội 】[ Khúc Thủy Hề ]: Anh vung tiền* à? Nghịch Phong Trảm Vân

*Hài âm của "bại não"


【 bang hội 】[ Tứ Quý Ngư ]: Anh cầm* cớt hả? Nghịch Phong Trảm Vân

*Đọc là 'chi' đồng âm với 'ăn'


【 bang hội 】[ Nghịch Phong Trảm Vân ]: Xin lỗi, anh nhặt tiền* _(:3" ∠)_

*Hài âm của "tỏ vẻ"


【 bang hội 】[ Hoảng Hoảng Hốt Hốt ]: Ế? Xảy ra chuyện gì vậy?


【 bang hội 】[ Túy Linh Lan ]: Chẳng lẽ lại chọc Phi Hoa rồi hả? Đừng a QAQ, tiền lương còn chưa trở về mà!


【 bang hội 】[ Lão Bố Đinh ]: Chớ sợ, lão Vân bị khinh bỉ là chuyện bình thường, nhất định không xảy ra chuyện gì đâu.


【 bang hội 】[ Thượng Quan Phỉ Thanh ]: Tuy không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng em tuyệt không thấy bất ngờ.


【 bang hội 】[ Thừa Nhất Túy ]: Không có chuyện với Phi Hoa, chửi cậu ta chỉ vì cậu ta đáng ăn chửi.


【 bang hội 】[ Hoảng Hoảng Hốt Hốt ]: Ngay cả Thừa ca cũng nói như vậy, tuyệt đối là đáng đời Vân ca.


【 bang hội 】[ Rau Câu Vị Đào ]: Chính là đáng đời anh ấy ╮( ̄▽ ̄)╭


"Tự dưng nói vào bang, xấu hổ. . ." Nghịch Phong Trảm Vân vùi mặt vào hai tay, cả người cũng không được tốt lắm.


"Sợ xấu hổ thì sau này có tâm một chút, chúng tôi thật sự không sợ người khác tai họa cậu, chỉ sợ cậu tai họa con gái nhà người ta. Vế trước cùng lắm thì đánh trả, vế sau cậu bảo chúng tôi nên giúp lý hay giúp tình?"


"Bây giờ tôi biết tình yêu online không đáng tin cậy rồi, sau này tôi tuyệt đối sẽ không tìm vợ trong game để làm mọi người đau đầu nữa, tôi thề. . ." Giọng của Nghịch Phong Trảm Vân càng lúc càng nhỏ, cuối cùng giống như không phát ra tiếng nào, dị thường đáng thương.


"Nhìn xem, chúng ta đã đem bang chủ thân yêu của người người bức thành cái dạng gì rồi." Rau Câu Vị Đào ở bên cạnh cười không phúc hậu.


"Đáng thương."


"Thật đáng thương!"


"Quả thật đáng thương. . ."


Trong nháy mắt một đám cô nương lại có bao nhiêu nhịp nhàng cùng nhau lắc lắc đầu.


Thật sự không đành lòng bắt nạt bang chủ nhà mình nữa, Ứng Chỉ dũng cảm nhảy ra dời trọng tâm câu chuyện: "Nói đến người trước a, lúc em học đại học có một bạn cùng phòng, người trước của cậu ấy mới đúng là tra, tra đến mức tận cùng! Mọi người có muốn nghe một chút không?"


"Kể nghe đi, tra như thế nào?"


"Một đại nam nhân, rộng mồm thích chửi bậy, mỗi ngày đều tỏ vẻ, hỉ hả với các cô gái xinh đẹp trong trường, nhưng hết lần này đến lần khác không cho bạn cùng phòng của em nói chuyện với người khác phái. . . em nhớ khi đó mỗi tháng hắn chỉ có 1 ngàn 5 tiền sinh hoạt, nhưng ngày nào cũng yên tâm thoải mái ăn một ngày ba bữa cơm bạn cùng phòng em mua cho. Thỉnh thoảng vì cô ấy mua được một hai món quà hơn 10 đồng, đã vậy còn ghi tạc trong lòng chờ lúc cãi nhau đem ra tính toán. Còn có, cái thằng đó luôn thích mắng cô ấy trước mặt rất nhiều người, giống như làm vậy đặc biệt có mặt mũi, như túm được một con ngốc, liếc mắt nhìn thôi cũng thấy phiền. . ."


"Cái loại đàn ông này chưa là đỉnh nhất đâu, lúc trước tôi cũng gặp qua một. . ."


"Đâu nha, không chỉ những nguyên liệu đen này thôi đâu, hay là để tôi tám cho mọi người nghe? Có rất nhiều chuyện a, nghe tôi kể này, cái tên kia. . ."


Trong tiếng nhiều chuyện, Tam Tô Ngư có chút đăm chiêu mà nhìn Đường Tĩnh Tĩnh nhiều lần, trước sau nghĩ không ra ánh mắt trước đó Đường Tĩnh Tĩnh nhìn nàng là vì sao, hình như có mang theo gì đó kỳ quái, cái loại cảm giác, như là. . . ghen tuông?


Vừa rồi nàng làm cái gì nhỉ? Sao có thể làm Đường Tĩnh Tĩnh ghen tị a? Thật sự là sống lâu rồi mà chưa từng gặp qua. . .



***



Phi Hoa Trục Nguyệt và Trung Tâm Khí Liệu đánh nhau ra lửa, liên tục bốn ngày, hoàn toàn không ngơi nghỉ.


Hỏa lực của hai bang được trút ra toàn bộ, cắn đến ngươi chết ta sống, ai cũng không lùi bước dù chỉ nửa phần, nhất thời náo loạn đến cả Không Tang Thành không ai không biết không ai không hay, làm cho Mặc Nhiễm Sơn Hà thập phần đơn giản chiếm được vị trí bang hội hạng nhất sự kiện giáng sinh, toàn bộ thành viên đều nhận được phần thưởng hệ thống phát vào ngày kết thúc.


Mặc dù Trảm Vân Các tọa sơn quan hổ đấu, nhưng trước lúc cục diện chưa ổn định, bọn họ vẫn thấy hãi hùng.


Phi Hoa Trục Nguyệt và Trung Tâm Khí Liệu đánh nhau, vốn vì một lúc bốc đồng mà gây nên.


Sở dĩ Bị Lá Che Mắt chuyển đầu mâu về phía Trung Tâm Khí Liệu, đúng là bị bắt buộc không có cách nào khác, từ xưa tới nay nhẫn nại cao độ với Trảm Vân Các, khiến cho đại đa số bang chúng Phi Hoa Trục Nguyệt dồn nén căm tức không nhẹ, thế nên lúc này một ngòi nổ trực tiếp làm bọn họ bùng lên cực điểm, Bị Lá Che Mắt cân nhắc lợi hại làm sao cũng không có cách nào tiếp tục im lặng không lên tiếng.


Bang chúng cần phát tiết, Trung Tâm Khí Liệu là đối tượng phát tiết tốt nhất. Tuy Khí Liệu là đại bang hội, nhưng cũng chỉ có thể đứng ở một đầu trận tuyến ở Không Tang Thành, so sánh một chút, đắc tội với Khí Liệu, tốt hơn đắc tội với Trảm Vân Các ở chủ thành nào cũng có thế lực.


Mà ở một phương khác, Quỷ Thủ Hàn Đặc đã sớm có ý kiến với Phi Hoa Trục Nguyệt, vẫn chờ một cơ hội và lý do để đánh nhau. Bọn họ còn chưa động, người của Phi Hoa đã nhào đến tuyên chiến, tất nhiên hắn sẽ không chút do dự phản kích lại —— muốn đánh thì đánh, dù sao ai nhìn ai cũng không thuận mắt, hôm nay không đánh ngày mai cũng muốn đánh.


Chỉ là, nhìn tình hình chiến đấu nhiều ngày nay, Trung Tâm Khí Liệu rõ ràng bị vây trong thế hạ phong, xảy ra vài lần một số lượng lớn bang chúng bị chặn trong điểm hồi sinh, cả bang nội ứng ngoại hợp vậy mà còn thiếu chút nữa rơi vào tình huống không thể lao ra.


Trung Tâm Khí Liệu không thể nào vì nhất thời bốc đồng mà kéo dài trận chiến không hề có ý nghĩa này, nếu như không thể làm Phi Hoa thiệt hại nặng nề trái lại làm mình bị thiệt hại, quả thật lợi bất cập hại.


Bọn họ đang chờ Mặc Nhiễm Sơn Hà ra tay, đây là một cơ hội vô cùng tốt để chèn ép Phi Hoa Trục Nguyệt, dưới tình huống bình thường Mặc Nhiễm Sơn Hà sẽ không lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.


Nhưng mà đã hơn nửa tuần trôi qua rồi, Không Tang Thành đã bị náo loạn long trời lở đất, Mặc Nhiễm Sơn Hà vẫn thập phần bình thản như trước, bình thản đến bất động như sơn, nên làm nhiệm vụ thì làm nhiệm vụ, nên đi phụ bản thì đi phụ bản, nên luyện cấp thì luyện cấp, hoàn toàn là bộ dạng mỉm cười nhìn chó cắn chó.


Đối với việc này Trung Tâm Khí Liệu thập phần thấp thỏm, nếu như Mặc Nhiễm không ra tay, như vậy cứ tiếp tục đánh với Phi Hoa thì đâu chỉ thiệt thòi lớn? Quả thật chính là thiệt thòi đến rong huyết.


Trung Tâm Khí Liệu thấp thỏm, Trảm Vân Các liền cùng thấp thỏm với Trung Tâm Khí Liệu —— nếu như Khí Liệu ăn thiệt thòi không muốn tiếp tục đánh nữa, lực chú ý của Phi Hoa có thể một lần nữa chuyển về phía bọn họ.


Các quản lý Trảm Vân Các mỗi ngày cầu thần bái phật, khấn nguyện Kiếm Hoa Hàn Ảnh đừng quá không phúc hậu, chờ đợi Mặc Nhiễm Sơn Hà nhanh chóng bỏ đá xuống giếng với Phi Hoa Trục Nguyệt.


Ngày thứ 6 hai bang xé khoai nhau. Phi Hoa Trục Nguyệt chiếm thượng phong, sĩ khí dâng cao, Trung Tâm Khí Liệu xuống hạ phong, không che đậy nổi tâm tình buồn bã.


Ngay lúc Quỷ Thủ Hàn Đặc vừa mắng to "Cái tên Kiếm Hoa Hàn Ảnh kia chết nhát đến lúc này rồi cũng không dám ra tay" vừa cân nhắc có nên giảng hòa không, rốt cuộc Mặc Nhiễm Sơn Hà cũng có hành động.


Ngày nào đó, mọi người Khí Liệu đánh nhau, đánh đến yểu xìu, bỗng nhiên Mặc Nhiễm chìa tay cứu trợ, trực tiếp giúp bọn họ đem Phi Hoa Trục Nguyệt sáu ngày làn càn đè ép ở điểm hồi sinh.


Tam Tô Ngư vốn đã thảo luận xong với các quản lý khác, định tuyên bố câu chuyện ngược tâm "Tiền lương tạm thời không thể trở lại" bỗng nhiên nghe được tin tức này, trực tiếp mừng tới hung hăng ôm mỗi người ở trước mắt một lần.


"Rốt cuộc không cần đánh nữa, sau này em cũng sẽ không bận rộn phải không?" Đêm đó trước lúc offline, Khúc Thủy Hề đưa mắt nhìn về phía Đường Tĩnh Tĩnh, cong mày cười nói: "Tối mai có thể tham gia Giao thừa ca hội của chị, làm khách mời đặc biệt không?"


"Em á?" Đường Tĩnh Tĩnh cười, "Đặc biệt gì chứ, em có biết làm gì đâu. . ."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro