Đệ 47 chương: Biết đạo lý cũng đếch có dùng được gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đệ 47 chương: Biết đạo lý cũng đếch có dùng được gì



Cảnh báo của hệ thống dọa Đường Tĩnh Tĩnh nhảy dựng, nàng cũng không ngờ tâm tình của mình đã kích động đến nông nỗi hệ thống cũng không tha thứ!


Đường Tĩnh Tĩnh thoáng hoàn hồn lại, phát hiện bầu không khí bốn phía thật xấu hổ. . .


Không chỉ là bang chúng Trảm Vân Các, mà ngay cả một vài người qua đường cũng dùng ánh mắt không hiểu gì nhưng cảm thấy rất lợi hại chuyên dụng của vây xem đảng.


Sau khi do dự nửa giây, nàng lựa chọn offline theo cảnh báo của hệ thống, sau đó thuận tiện đi WC.


【 bang hội 】 Trưởng lão bang hội [ Tứ Quý Ngư ] đã offline.


Đường Tĩnh Tĩnh off một cái, dọa sợ một đống người vừa rồi còn đang ồn ào.


【 bang hội 】[ Rau Câu Vị Đào ]: Chẳng lẽ giận rồi (#°Д°)


【 bang hội 】[ Ứng Chỉ ]: Σ(⊙▽⊙" A. . . Có lẽ là rớt mạng?


【 bang hội 】[ Tam Tô Ngư ]: . . .


【 bang hội 】[ Giang Hột ]: Không đến mức đó.


【 bang hội 】[ Nhị Nam Ngư ]: Phải đó, Cá của chị làm sao có thể yếu ớt như vậy, đùa một cái thì vỡ trái tim thủy tinh!


【 bang hội 】[ Nghịch Phong Trảm Vân ]: Có lẽ chỉ rớt mạng thôi, nhưng mà sau này đừng nên đùa bậy vậy nữa, đại lão gia mỗi ngày đều bị các em ghét bỏ biến thành M như anh còn thấy xấu hổ, nói chi là Cá.


【 bang hội 】[ Khúc Thủy Hề ]: Có phải tôi đùa quá trớn rồi không QAQ


【 bang hội 】[ Nghịch Phong Trảm Vân ]: Ặc, Nhị Thủy tôi không có ý này. . . ý của tôi là, có lẽ đường truyền nhà em ấy cũng cảm thấy xấu hổ, vì vậy vèo một cái đình công [ trầm tư ]


【 bang hội 】[ Đăng Vụ ]: Vân ca lại đang nghiêm trang nói xàm.


【 bang hội 】[ Nhất Mộc Ngư ]: o 口 o! Vậy chúng ta có nên off nhìn em ấy không. . .


【 bang hội 】[ Tam Tô Ngư ]: Bị đùa một cái mà thôi, chẳng lẽ nó còn có thể trốn trong chăn khóc?


【 bang hội 】 Trưởng lão bang hội [ Tứ Quý Ngư ] đã online.


【 bang hội 】[ Tam Tô Ngư ]: Đấy chẳng phải onl rồi sao?


【 bang hội 】[ Rau Câu Vị Đào ]: Chị về rồi [ mắt ngấn lệ ]


【 bang hội 】[ Đăng Vụ ]: Ngư ca! Chị làm sao vậy! Nãy chị bị rớt mạng hả?


【 bang hội 】[ Rau Câu Vị Đào ]: Có phải tụi em chọc chị giận rồi không [ mắt ngấn lệ ]


【 bang hội 】[ Nhất Mộc Ngư ]: Mém chút nữa chị out game tìm em rồi o 口 o!


Đường Tĩnh Tĩnh nhìn lướt qua kênh bang hội, không khỏi dở khóc dở cười.


Vừa nãy nàng cũng đã phát tiết tâm tình trong WC xong rồi, lúc này một lần nữa cảm nhận được ánh mắt vô cùng kinh ngạc đến từ bốn phía đã không còn cảm thấy gì nữa, chỉ bình tĩnh ngáp một cái.


【 bang hội 】[ Tứ Quý Ngư ]: Có phải gần đây mạng không được tốt không, sao khi nãy tự dưng rớt.


【 bang hội 】[ Nhị Nam Ngư ]: Hả? Có hả? Chỗ chị rất ổn định a.


【 bang hội 】[ Tam Tô Ngư ]: Rất ổn định ﹁_﹁


Haiz, mấy người này thật không biết săn sóc. . . vậy mà cũng không cho một bậc thang.


【 bang hội 】[ Nhất Mộc Ngư ]: Hai ngày này hình như điện thoại bắt wifi không được tốt lắm.


【 bang hội 】[ Tứ Quý Ngư ]: Thấy chưa, em đã nói mạng không tốt mà.


Thời khắc mấu chốt vẫn là Nhất Mộc Ngư hiểu ý người khác, không hổ là giáo viên nhân dân, đối đãi đặc biệt có phúc hậu.


【 bang hội 】[ Nhị Nam Ngư ]: Trong chúng ta vậy mà lại xuất hiện kẻ phản bội!


【 bang hội 】[ Nhất Mộc Ngư ]: (⊙o⊙) . . . thiệt mà, mấy đứa không bị vậy hả? Chẳng lẽ điện thoại của chị xảy ra vấn đề?


【 bang hội 】[ Tứ Quý Ngư ]: Không, em cảm thấy là mạng có chuyện.


【 bang hội 】[ Đăng Vụ ]: Vậy gọi người tới sửa a, lỡ như sau này đang đi phụ bản lại rớt mạng thì không tốt.


【 bang hội 】[ Rau Câu Vị Đào ]: Trước đây mạng nhà em đặc biệt kém, ngay cả một cái video cũng rất khó mở, sau đó tìm người tới thay dây thì tốt hơn nhiều.


【 bang hội 】[ Giang Hột ]: Tôi chỉ yên lặng nhìn mấy đứa xoắn quẩy đề tài vô vị này.


【 bang hội 】[ Khán Giả Lão Gia ]: Không theo kịp tốc độ đổi chủ đề, cho nên bây giờ chúng ta đang nói tới chủ đề gì vậy?


【 bang hội 】[ Hồng Hồng Hỏa Hỏa ]: Tốc độ mạng và đường truyền mạng.


【 bang hội 】[ Thừa Nhất Túy ]: Tạm ngừng một chút, chuẩn bị, còn 10 phút nữa, tập trung đến cửa thành.


Một câu nói của Thừa Nhất Túy rốt cuộc cũng kéo lực chú ý của mọi người chuyển đến Niên Thú.


Đường Tĩnh Tĩnh thở phào một hơi, màn xấu hổ này cuối cùng cũng qua.


Khúc Thủy Hề không kêu một tiếng mà đi đến bên cạnh Đường Tĩnh Tĩnh, lộ vẻ vẻ mặt giả bộ ngắm phong cảnh, nhẹ nhàng đụng đụng khuỷu tay nàng.


Một lần nữa Đường Tĩnh Tĩnh lại khẩn trương, cắn răng nghiêm túc nhìn trả.


Khúc Thủy Hề bĩu môi, yếu ớt nói: "Tiểu Ngư, em đừng giận a, sau này chị sẽ không giỡn như vậy nữa."


"Không, không có a, em đúng lúc bị hệ thống đá ra, cho nên sẵn tiện đi WC luôn. . . thiệt!" Đường Tĩnh Tĩnh ăn nói có chút lộn xộn, sợ mình vô ý nói lỡ câu gì.


Nàng gặp vẻ mặt hoài nghi của Khúc Thủy Hề, liền bất ngờ trừng to hai mắt, lớn tiếng nói: "Chị nhìn vào mắt em! Đặc biệt chân thành!"


Nhất thời những người đang tập hợp ở bốn phía đều định đưa mắt đến.


Khúc Thủy Hề sửng sốt một hồi, cuối cùng phì cười thành tiếng, đã rất lâu rồi nàng chưa thấy qua Đường Tĩnh Tĩnh khẩn trương như vậy, vẻ mặt này, cực kỳ giống dáng vẻ lúc trước đỏ mặt gào lên muốn làm quen với nàng.


"Em khẩn trương như vậy làm gì?"


"Em sợ chị hiểu lầm."


"Sợ chị hiểu lầm cái gì?"


". . ."


Đường Tĩnh Tĩnh không có trả lời nữa, nàng không phải người sẽ nói dối, nhưng có vài chuyện nếu như không nói, lấy dao kề lên cổ cũng không ép được nàng.


Khúc Thủy Hề cũng hiểu được, nàng không tiếp tục truy hỏi, nhất cử nhất động của Đường Tĩnh Tĩnh đều làm cho nàng càng tin tưởng vào suy đoán của mình, nhưng cũng càng làm cho nàng khó lòng chờ đợi. Lần lượt thử, rồi lại lần lượt không có kết quả, đôi lúc nàng muốn tự mình vạch trần tất cả, rồi lại nhịn không được muốn nhìn xem, nếu như mình không nói gì cả, rốt cuộc đến bao giờ nha đầu ngốc này mới lấy đủ dũng khí.


Hai người ôm tâm sự trong lòng, đánh Niên Thú xong thì chế tạo, chế tạo xong thì tiếp tục đánh Niên Thú, cả đêm rảnh rỗi không có việc gì cũng tìm việc để nói, sợ mình một khi không nói gì, đầu óc sẽ suy nghĩ miên man.


Hơn 12 giờ đêm, Nhất Mộc Ngư giống như bị Phúc thần nhập thể, dùng kỹ năng tầm xa siêu cấp yếu của Họa Bình sảng khoái đoạt được đòn quyết định của Niên Thú, giữa tiếng hoan hô của Trảm Vân Các người online dần dần ít đi.


Sau khi offline Đường Tĩnh Tĩnh vừa mới tắt nguồn, liền thấy Tô Lâm ngồi trên giường nàng, sau khi mở thảm điện, lại đem túi nước nóng Đại Bạch bên cạnh đi sạc điện.


Sau khi hiếu kỳ hai giây, Đường Tĩnh Tĩnh lựa chọn đi WC một chuyến, sau khi đánh răng rửa mặt xong, trở về thì thấy Tô Lâm vẫn ngồi trên giường mình, nhất thời có chút kinh ngạc.


"Đêm hôm không ngủ, làm ấm giường cho tôi vậy?" Đường Tĩnh Tĩnh tiến đến nói đùa, liền nhìn thấy biểu tình nghiêm túc dị thường của Tô Lâm, không khỏi bước chậm lại: "Tôi có thảm điện rồi, cô về phòng ngủ đi."


"Tôi không có thời gian rảnh rỗi để đùa với cô, đang muốn nói chuyện với cô một chút."


Đường Tĩnh Tĩnh trầm mặc một hồi, nhún vai nói: "Sáng mai rồi nói, bây giờ khuya rồi."


"Đường Tĩnh Tĩnh, nghe nói cô thích Nhị Thủy, muốn theo đuổi cô ấy làm bạn gái của cô?"


"Từ sớm tôi đã nói với cô rồi, cô không tin." Đường Tĩnh Tĩnh ngồi xuống trước bàn vi tính, đối mặt với Tô Lâm chốc lát, thản nhiên nói thêm: "Lúc trước không tát tôi một cái cho tỉnh, bây giờ mới đến nói nhân sinh, không thấy muộn rồi sao?"


"Nếu lúc trước tôi biết cô nghiêm túc, không chỉ muốn tát cô một cái cho tỉnh, còn muốn đuổi cô ấy ra khỏi bang!"


"Cần vậy sao?"


"Lúc đó, bắt đầu quen với cô, cô ấy chỉ là một người qua đường, tôi mặc kệ ở thế giới khác cô ấy có bao nhiêu tài giỏi, có bao nhiêu người hận không thể quỳ xuống liếm chân, chỉ cần cô ấy có thể làm cô tổn thương. . ." Tô Lâm đang nói bỗng nhiên xoay đầu qua một bên, hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Thì cô ấy chính là kẻ thù của tôi."


Đường Tĩnh Tĩnh không khỏi lâm vào trầm mặc.


Trong những năm xa nhà cố gắng làm việc, Tô Lâm ký thác hy vọng và tương lai của mình lên một người đàn ông, thế cho nên trong khoảnh khắc chia tay thế giới của nàng liền sụp đổ.


Nàng mất bình tĩnh mà từ bỏ công việc, không chút lưu luyến thay đổi tất cả phương thức liên lạc, tự mình sa ngã chui trốn trong phòng đần độn sống qua ngày, nếu không phải Đường Tĩnh Tĩnh phát hiện điểm dị thường của nàng, giành thời gian hao tâm tổn sức cổ vũ và an ủi nàng, đưa nàng vào trò chơi này, dạy nàng làm thế nào để kiếm tiền, có lẽ nàng thật sự vẫn chưa thể gượng dậy.


Lúc trước bốn người các nàng chỉ là bạn thuê phòng bình thường, mỗi ngày về nhà ngoại trừ chạm mặt nhau thì chào hỏi, thì ai cũng không gặp ai.


Vốn là mối quan hệ bình thường như vậy, lại nhận được sự quan tâm khác bình thường, lòng tốt đó, từ lúc trước cho đến bây giờ, nàng vẫn ghi nhớ rõ ràng.


Nàng nhớ tháng ấy khi còn thất tình, là Đường Tĩnh Tĩnh tụ họp những người bạn cùng phòng lại, không kiêng nể gì mà chúc mừng nàng trở về làm độc thân, cao giọng mắng mỗi một tên đàn ông không đáng tin cậy.


Nàng nhớ tháng ấy khi còn thất tình, là Đường Tĩnh Tĩnh mỗi đêm đều chui vào chăn của nàng, kể chuyện cho nàng nghe mãi đến khi nàng bình yên đi vào giấc mộng.


Nàng nhớ tháng ấy khi còn thất tình, là Đường Tĩnh Tĩnh kéo tay nàng đưa nàng đi mua túi xách, rõ ràng không có mắt thẫm mỹ, nhãn hiệu gì chất liệu gì cũng không phân biệt được, mà vẫn cùng nàng đi dạo qua mấy con phố.


Từ ngày đó, nàng chỉ biết, trên đời này không còn người bạn nào quan trọng với nàng hơn Đường Tĩnh Tĩnh.


Nếu như tuổi nhỏ ngây thơ sẽ dễ bị tổn thương, vậy nàng tình nguyện làm người xấu trong lòng Đường Tĩnh Tĩnh, cũng nhất định bóp chết suy nghĩ không hiện thực trong đầu nàng trước khi nó sinh ra.


Cho nên, nàng nói ra không chút lưu tình: "Cô vốn không biết mình đang làm gì."


"Không." Đường Tĩnh Tĩnh chậm rãi lắc đầu: "Cô không phải tôi, tôi rất rõ ràng mình đang làm gì. . . chị ấy cũng sẽ không tổn thương tôi."


"Cô mới bao nhiêu tuổi? 21." Tô Lâm nói, cười: "Còn kém mấy tháng nữa mới 21, cô ngây thơ không có nghĩa là Nhị Thủy cũng ngây thơ như cô, cô cảm thấy hai người ở bên nhau là được, không cần quan tâm đến thứ khác, không có nghĩa là cô ấy cũng có dũng khí đối mặt cùng cô."


"Cho nên?" Đường Tĩnh Tĩnh hỏi ngược lại.


"Trước tiên không nói đến việc cô có thể theo đuổi cô ấy hay không, nếu như theo đuổi được, hai người dự định hỏi qua loa ý kiến của gia đình, xong tìm một nơi cách xa nhà mà trốn cả đời, hay là giữ kín không nói tất cả? Cô có từng lo lắng người nhà của cô sẽ nghĩ cô như thế nào, có từng lo lắng cô ấy có thể chịu được áp lực của gia đình mình hay không? Cô có từng lo lắng, những người lắm mồm sẽ ở sau lưng xoi mói hai người như thế nào, có từng lo lắng. . ."


"Không có." Đường Tĩnh Tĩnh cắt lời Tô Lâm, bình tĩnh nói: "Xin lỗi, những thứ cô nói tôi chưa từng lo lắng, cô nói ra rồi, tôi sẽ nhớ kỹ, mai sau sẽ chăm chú suy xét từng cái từng cái. . . nhưng mà, những thứ này sẽ không trở thành lý do làm tôi lùi bước, trừ phi chính miệng chị ấy nói, không thể chấp nhận tình cảm của tôi. . ."


"Cô có thể trưởng thành một chút không hả? Dẹp cái tính trẻ con ham chơi muốn uống thử rượu của mọi nhà đi, tình cảm không phải chuyện hai người ở bên nhau vui vẻ là tốt rồi đơn giản như vậy! Cô đang đi trên con đường sai lầm!"


"Tôi không có sai!" Đường Tĩnh Tĩnh nhịn không được lớn giọng: "Là cô đang kỳ thị tôi!"


"Đúng, tôi chính là kỳ thị, hành vi của cô giống như một đứa trẻ ranh cái gì cũng không hiểu, chỉ nhất thời ham vui, ngoại trừ đưa cô ấy chơi game, rốt cuộc cô có thể làm được gì cho người ta!"


"Ngoại trừ chuyển đổi giới tính, có gì tôi không dám làm? Tôi có thể kiếm tiền, tôi có tiền tiết kiệm, vài năm nữa tôi cũng có thể mua nhà mua xe! Đàn ông có thể làm cái gì, tôi cũng có thể làm cái đó!"


Nhất thời Tô Lâm nghẹn hơi, cắn răng nói: "Cô có bệnh, bệnh không nhẹ!"


"Cô mới có bệnh!"


"Coi tình yêu là tất cả, cô ngu à! Nhiều ví dụ tiêu cực như vậy, cô mù hả? Tôi không nghi ngờ lòng dạ của cô, nhưng một phần thật tình có thể cho cô sống tốt cả đời à! Thế giới này nhiều người như vậy, ít đi một người cô sẽ chết sao!"


"Tôi ngu! Tôi mù! Thiếu chị ấy tôi sẽ chết! Cô hài lòng chưa?"


Giọng nói của hai người một cao hơn một, kinh động đến Từ Hiểu Mộc vừa mới offline ở sát vách, nàng ngây ngốc đứng ở ngoài cửa, không biết làm sao mà nhìn hai người trong phòng mặt đỏ tới mang tai, muốn nói gì đó, há miệng ra, nhưng lại không nói được câu nào.


Đường Tĩnh Tĩnh nhìn thoáng ra ngoài cửa, nói: "Không có gì đâu, chị đi ngủ đi."


"Hai đứa. . ." Từ Hiểu Mộc cắn cắn môi, yên lặng lui ra sau cửa, nhưng cũng không quay về phòng.


Đường Tĩnh Tĩnh đưa tay ôm mặt, sau một hồi yên lặng, vô lực nói: "Cô không phải tôi."


"Tôi chỉ muốn tốt cho cô." Tô Lâm vẫn kiên trì: "Cô không biết cô đang làm gì, thì để tôi tới mắng cho cô tỉnh."


"Cần gì phải vậy? Tôi chỉ đang làm chuyện mình muốn làm, tại sao lại chạm đến giới hạn của cô rồi?"


"Tôi chỉ muốn tốt cho cô."


Đường Tĩnh Tĩnh giương mắt nhìn về phía Tô Lâm, nói: "Tốt cho tôi, thì đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên người tôi. . . tôi không cầu cô giúp tôi làm gì, nhưng đừng gây trở ngại, coi như tôi xin cô, được không?"


"Cô nhảy vào hố lửa, cũng muốn tôi mỉm cười nhìn theo, thậm chí còn muốn tôi đẩy cô một cái, mới tính là tốt cho cô sao?"


Nghe giọng điệu hai người trong phòng lại muốn kích động một lần nữa, Từ Hiểu Mộc nhịn không được vọt lên: "Hai đứa em đừng ầm ĩ nữa!"


"Mộc Mộc chị không biết Đường Tĩnh Tĩnh nó đang làm việc ngu ngốc gì à? Nó đang theo đuổi một người con gái!"


"Chị biết! Vậy thì sao!" Từ Hiểu Mộc cắn răng, nói: "Theo những gì chị nhìn thấy. . . chị không thấy có gì khác thường, Tĩnh Tĩnh cũng không sai."


"Không sai?"


"Bởi vì em không. . . bởi vì em không thể xác định có thể mãi mãi ở bên một người hay không, thì chấm dứt toàn bộ nỗ lực của người đó sao? Có một số việc, không đi nghiệm chứng, làm sao biết nó đúng hay sai?" Từ Hiểu Mộc yếu ớt mà nói, dưới ánh mắt lạnh băng của Tô Lâm âm thanh càng ngày càng thấp.


"Có một số việc, không cần nghiệm chứng cũng biết là nó sai rồi." Tô Lâm nói.


"Đúng rồi." Đường Tĩnh Tĩnh cắn răng nói: "Một người đàn ông tổn thương cô, nghìn nghìn vạn vạn đàn ông đều là cặn bã, đồng tính luyến ái cô chưa từng thấy qua, nghìn nghìn vạn vạn đồng tính luyến ái đều là chuyện kỳ lạ thiên lý không tha."


Nàng nói, ngẩng đầu cười lạnh: "Là ý này đúng không? Tất cả những gì cô không thể hiểu được, đều là sai, mà ý tốt của cô, chính là cưỡng chế đục khoét những sai trái này ra khỏi trái tim người khác, mặc kệ nó quan trọng thế nào, cũng muốn làm như vậy, đúng không?"


"Cô nghĩ tôi. . ."


"Chẳng lẽ không đúng? Cô có muốn chơi lớn hơn không, dùng tình bạn của chúng ta ra đặt cược, ở trong lòng tôi, cô quan trọng, hay chị ấy quan trọng hơn." Đường Tĩnh Tĩnh nói, hốc mắt đỏ hoe, nàng khịt mũi, xé hai miếng khăn giấy, vò một tờ bỏ vào trong tay Tô Lâm, tự dùng tờ của mình rồi ném vào thùng rác, nói: "Tôi hy vọng, cô không phải là người cố tình gây sự như vậy, cô luôn nói tôi trẻ con, cô trưởng thành hơn tôi, nên bảo tôi. . ."


Tô Lâm trầm mặc hồi lâu, không nói được một lời, đứng dậy trở về phòng mình.


Từ Hiểu Mộc muốn đi nhưng lại không dám đi, cuối cùng xoay người cúi đầu cho Đường Tĩnh Tĩnh yên lặng không nói gì một cái ôm, rồi nói: "Không có gì đúng hay sai, hai người ở bên nhau. . . thật ra làm người khác rất hâm mộ."


"Để chị chê cười rồi, em giống như một đứa trẻ cố tình gây sự."


"Không có đâu, vừa rồi em rất giống một người đàn ông thực thụ. . ." Từ Hiểu Mộc nói, dường như cảm thấy chỗ nào đó sai sai, vì vậy nói lại: "Không phải, là thật sự · Soái T."

*T = công; P = thụ



***



12 giờ 50.


Nghịch Phong Trảm Vân vừa mới thống kê xong phần thưởng Niên Thú mà Nhất Mộc Ngư nộp lên, phân loại bỏ vào thương khố bang hội, đang định offline, liền nhận được PM đến từ Tam Tô Ngư, nội dung chỉ có năm chữ, giản đơn thô bạo, thông tục dễ hiểu, quả thật làm người khác không cách nào từ chối.


【 trò chuyện riêng 】[ Tam Tô Ngư ]: Đi uống rượu với tôi.


Nhưng mà cảm thấy khuya quá rồi, hắn vẫn quyết định từ chối một chút.


【 trò chuyện riêng 】[ Nghịch Phong Trảm Vân ]: Đã trễ như vậy rồi, không ngủ được sao?


【 trò chuyện riêng 】[ Tam Tô Ngư ]: Ngủ con m_ anh, tới đây!


Rõ ràng, từ chối con gái không chỉ nguy hiểm, mà còn thường xuyên vô hiệu.


Tam Tô Ngư nhìn thấy hắn câu đầu tiên là: "Tôi cãi nhau với Cá."


"Bạn bè mà, cãi vả một chút càng thân thiết hơn."


"Anh cũng thấy, nó và Nhị Thủy yêu nhau là đúng?"


"Câu hỏi này. . ." Nghịch Phong Trảm Vân gãi gãi ót, nói: "Anh cũng bận tâm vì hai người họ hai tháng rồi, các loại biện pháp giúp đỡ cũng thử qua rồi, anh còn có thể không tán thành sao?"


"Ờ. . ." Tam Tô Ngư ôm vò rượu vào lòng, thấp giọng nói: "Mộc Mộc cũng nói họ yêu nhau không có gì sai cả, xem ra là tôi sai rồi."


"Em cũng vì muốn tốt cho Cá."


"Nó nói không cần tôi muốn tốt cho nó."


Nghịch Phong Trảm Vân trầm mặc hồi lâu, nói: "Em ấy cần, nhưng cái em ấy cần là hỗ trợ, không phải giáo dục và cản trở. . . đều trưởng thành rồi, đạo lý ai cũng hiểu, chỉ là không thể khống chế tình cảm của mình, làm gì có ai vì sợ bị tổn thương mà từ chối tình cảm trong tim mình. . . là em quá để tâm vào chuyện vụn vặt."


"Tôi a." Tam Tô Ngư nói, cười: "Tôi chính là loại người đó, một người tổn thương tôi, tôi liền hận không thể cự tuyệt cả thế giới."


Nàng nói, bắt đầu uống rượu liên tục.


Trong trò chơi hư cấu này, say rượu đến chậm, đi cũng nhanh, nàng lại cứ một vò tiếp một vò, lấy cả rượu của Nghịch Phong Trảm Vân, cố làm mình uống đến say không còn biết gì.


Lúc hệ thống chạy ra thông báo đã 3 giờ sáng, hai người đều nửa say nửa tỉnh, tỉnh xong lại say mấy lần, trọng tâm cũng thay đổi rồi thay đổi, bất tri bất giác đã kéo nó ra chân trời nào đó.



. . .



"Mấy người đều gọi tôi Tam Nhi, tôi tam nhi à?" Tam Tô Ngư say không nhẹ, ngón tay hung hăng đâm xuống mặt bàn, ăn nói không rõ: "Tôi tôi chưa từng làm kẻ thứ ba. . . Tam Nhi! Cũng bị người ta gọi Tam Nhi rồi, a. . ."Nàng nói, cười, cười rồi cười, xong khóc: "Anh nói xem, có vài tên đàn ông trông rất đứng đắn, nhưng vì sao, vì sao luôn miệng nói mình thích con gái đơn thuần, lại hết lần này tới lần khác lại ghét bỏ đối phương không đủ trưởng thành?"


"Đê tiện đó."


"Tại sao vừa phỉ nhổ phụ nữ hiện đại quá thực tế, đòi tiền, đòi nhà đòi này đòi nọ đòi đông đòi tây, đòi xe. . . gặp được người không muốn gì cả, lại một lòng chỉ muốn lừa lên giường chơi một chút thì vứt. . . bỏ?"


"Đê tiện đó."


"Đúng! Đê tiện! Rẻ mạt, thấp hèn, cặn bã!" Tam Tô Ngư dụi dụi mắt, duỗi hai tay ghé vào bàn, si ngốc cười: "Đàn ông tốt, đều chết sạch rồi!"


Nghịch Phong Trảm Vân trầm mặc hồi lâu, đổ một chén đầy rượu vào trong miệng, vươn tay chọt chọt mu bàn tay ở góc bàn của Tam Tô Ngư, nói: "Anh không phục, anh được phát rất nhiều thẻ người tốt."


"Đáng!" Tam Tô Ngư giơ một ngón tay lên lắc lắc trước mặt Nghịch Phong Trảm Vân, híp mắt cười nói: "Anh chính là một tên cái gì thối. . . thối tha người tốt!"


"Sao anh cứ bị đá như vậy? Anh cảm thấy điều kiện của bản thân không hề kém a, em xem, tính khí anh rất tốt, gương mặt cũng không xấu đúng không? Qua hai năm nữa anh được coi là người có xe có nhà thu thập ổn định, anh còn rất khiêm nhường nữ sĩ*. . . hai năm nữa anh là ông chú đầu 30 rồi, bạn học cao trung đã có người bồng con, anh không thể kém hơn tụi nó a. . ."

*Mình nghĩ câu này là dạng không coi thường phái nữ


"Ha ha, bại não. . . nói mấy chuyện này với tôi làm cái gì? Anh say rồi có biết không?"


"Không có, game mà say xỉn gì? Tửu lượng của anh lại cao a!" Nghịch Phong Trảm Vân nói, mở chỉ số nhân vật muốn cho Tam Tô Ngư xem dòng chữ [Tửu lượng: Cao] lại phát hiện kéo thế nào cũng kéo không ra hàng chữ đó, nhất thời thập phần nghi hoặc: "Cái đệt m_ nó, sao kéo hoài không ra a?"


"Kéo cái gì? Cớt a? Bang chủ đại nhân thật lợi hại! Tiểu nhân bái phục!" Tam Tô Ngư nói, đẩy đầu ra khỏi bàn, làm bộ quỳ gối. Bò bò, nàng nhắm mắt bật cười, nước tràn ra khóe mắt, chảy dài qua gò má có chút gầy gò.


Nàng thấp giọng thì thào: "Thật ra, tôi cũng là một kẻ đui mù."


Vì có thể ở bên một người đàn ông, nàng học trang điểm, để ý cách ăn mặc, thu liễm cách nói và cử chỉ tùy ý của mình, trước mặt người xa lạ là một nữ thần ưu nhã hoàn mỹ, ở trước mặt người quen là một nữ hán mạnh mẽ trưởng thành —— dường như làm vậy, liền có thể được xem là một người ưu tú.


Người đó luôn nói nàng không đủ trưởng thành, nàng cố gắng trưởng thành, người đó lại mở miệng ngậm miệng nói nàng đã thay đổi.


Tên đàn ông đã từng tổn thương nàng, nàng vẫn không thể quên, phần tình cảm đó, nàng vẫn không thấy cam lòng, nguyên nhân chính là vậy, miệng mồm mới có thể thường xuyên trào phúng, làm cho tất cả mọi người đều thấy nàng xem nhẹ nó thế nào, để tất cả mọi người đều biết nàng tự thương tự yêu bản thân mình như thế nào. . . dường như làm vậy, sẽ không bị ai làm nàng tổn thương được nữa.


Nhưng mà, cũng chỉ là lừa người.


Lừa người ta, tiện thể lừa chính mình.


Trời biết, người đó ra đi nhẹ nhàng thoải mái, để lại một mình nàng đứng đó, khi thì khóc khi thì cười, từng chút từng chút hung hăng siết chặt đống mảnh vỡ đã bị nàng bóp nát không thể trở về như cũ, sau đó lại hận nó đến tận xương.


Buồn cười nhất là, nàng không biết làm sao để quên, lại càng không biết đến bao giờ mới có thể quên. . .


Nàng cứ mơ màng như vậy, trong giấc mộng tiếng nói tiếng cười, có rất nhiều người quan tâm nàng. Nàng nhìn thấy đằng xa có một bóng lưng quen thuộc, trực giác nói cho nàng biết, đó là một người khó có thể buông. . . nàng không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, cả tiếng hô hoán và níu giữ bên người cũng không làm nàng lưỡng lự chạy thẳng về phía bóng lưng kia.


Một mình nàng liều mạng muốn bắt lấy, giữ lại bóng lưng kia, một con người khác của nàng lại đau khổ giãy giụa muốn dừng chân.


Chỉ cần kiềm nén phần tình cảm không đáng để cố gắng đó, chỉ cần phong ấn nỗi hèn mọn không được tồn tại trên đời kia, một ngày nào đó nàng có thể buông bỏ quá khứ, quên đi hắn. . .


"Tam Nhi à, dù sao anh cũng không dám tìm bạn gái nữa, sau này em gả không ra, ưu tiên suy nghĩ cân nhắc đến anh đi." Nghịch Phong Trảm Vân thuận miệng nói đùa, nhưng mà bỗng nhiên giật mình bừng tỉnh.


Giờ khắc này Tam Tô Ngư lẳng lặng nằm sấp trên bàn trước mặt hắn, nặng nề thiếp đi, nước mắt chảy qua gương mặt tạo thành một vệt nước dài, lập lòe dưới ánh nến mang theo vài phần cay đắng làm người khác không yên, rực rỡ trong đêm lạnh.


Nghịch Phong Trảm Vân không nói gì, chỉ si ngốc nhìn, dường như trong lòng có rung động, lại không biết xây lên từ đâu.


Sau một hồi trầm mặc, hắn muốn nhẹ lau đi vệt nước mắt đó, đưa tay ra lại chỉ chạm vào một luồng sáng offline. . .


"Ngủ ngon." Hắn nhẹ giọng nói, mặc dù người đó đã không thể nghe thấy.


Đường Tĩnh Tĩnh trằn trọc cả đêm, thất vất vả mới đi vào giấc mộng, nhưng chưa an ổn được bao lâu liền bị ác mộng nàng tuyệt giao với Tô Lâm làm bừng tỉnh, thức dậy thì đã quá hai giờ sáng.


Lòng dạ không yên nàng ôm túi chườm nóng khẽ khàng đi vào WC, mới phát hiện Tô Lâm bình thường luôn làm việc và nghỉ ngơi có giờ giấc lúc này vẫn chưa tắt đèn thoát game, giữa lo lắng, không khỏi nhớ đến khi nãy cãi nhau bản thân có nói mấy câu nặng lời, trong lòng thấy hối hận vô cùng.


Nàng đi trở về phòng ngủ, mở nguồn đội nón đi vào game, thử PM giục Tô Lâm đi ngủ, nhưng lại không ngờ tin nhắn như đá chìm dưới đáy biển, không có một câu hồi âm, khiến nàng không thể ngừng lo lắng.


Tự đắn đo một hồi, Đường Tĩnh Tĩnh out game chạy vào phòng Từ Hiểu Mộc, lay nàng hai ba cái tỉnh lại, thương lượng năm sáu phút, rốt cuộc quyết định liều mạng để Tô Lâm mắng chửi, cưỡng chế tắt nguồn điện của nàng, kéo nàng ra khỏi game.


Trong khoảnh khắc chiếc nón được tháo xuống, cơn say trong trò chơi cũng biến mất theo.


Tô Lâm từ từ chuyển tỉnh, uể oải nhưng vẫn có thể dùng ý thức mơ màng của mình, cảm giác được có hai người nửa ôm nửa đỡ kéo nàng về giường, đắp chăn lên, rồi lại nặng nề ngủ thiếp đi, tiếp tục mơ thấy giấc mộng dở dang vừa rồi.


Bóng lưng ấy, cuối cùng nàng cũng đuổi kịp.


Nàng cố chấp đối mặt với người đó, lại không thể thấy rõ gương mặt của hắn, muốn truy hỏi cái gì, nhưng mở miệng ra lại chẳng biết còn gì có thể nói.


Thì ra thời gian chưa từng ngừng lại, nó giống như một con dao nhỏ, từng chút khoét con người lỡ lầm này ra khỏi lòng nàng, nhiều khi làm nàng đau đớn đến cắn chặt răng nhẫn nhịn, lâu dài, lại phát hiện những gì đã từng tự nhận là khắc cốt ghi tâm kết quả cũng không có gì hơn cái này.



. . .



Ngủ một giấc thẳng đến khi mặt trời lên cao, Tô Lâm đã quên hôm qua làm sau mình offline, lại bị ai bế về giường, ngoại trừ nhớ kỹ mình cãi nhau một trận với Đường Tĩnh Tĩnh, chạy vào game tìm Nghịch Phong Trảm Vân uống rượu ra, cũng không nhớ được gì nữa.


Nàng xoa huyệt thái dương đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Đường Tĩnh Tĩnh đang nâng má ngồi ở phòng khách, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng, biểu tình nghiêm túc không gì sánh được, không khỏi bĩu môi, cười nói: "Gay bạn làm gì hận quá một đêm, ánh mắt này của cô là muốn gì đây?"


Đường Tĩnh Tĩnh trầm mặc thật lâu, cúi đầu nói: "Xin lỗi, tối qua tôi không nên nói quá đáng như vậy. . ."


"Xác thật tôi có tự cho mình là đúng, cô cũng không nói gì sai. Một người làm tổn thương tôi, tôi liền chống cự cả thế giới, chưa thấy qua việc gì, đã kỳ thị xa lánh. . ." Tô Lâm nói, khóe miệng nhoẻn lên một độ cung dịu dàng dễ xem, cười tự giễu: "Mỗi người một cách sống, tôi dựa vào cái gì dùng suy nghĩ của mình khuyên nhủ cuộc đời người khác?"


Tô Lâm càng cười đến ấm áp, Đường Tĩnh Tĩnh lại càng thấy hoảng sợ: "Cô vẫn như hôm qua mắng tôi khờ dại đi, làm vậy tôi yên tâm hơn chút. . ."


"Cái thứ gì." Tô Lâm tiến đến vỗ vỗ vai nàng, sau một lát trầm mặc, nói: "Cô thật sự, thật sự xác định? Thích Nhị Thủy, muốn theo đuổi cô ấy, mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì cũng không hối hận?"


Đường Tĩnh Tĩnh bĩu môi, nói: "Có cái gì mà hối hận."


"Vậy đi nói với cô ấy a, ngay bây giờ."


"Hả?" Đường Tĩnh Tĩnh kinh ngạc đưa tay sờ lên trán Tô Lâm, sững sờ nói: "Bé ngoan của tôi, chẳng lẽ ngủ chưa tỉnh hả?"


Tối hôm qua còn kỳ thị nàng a, hôm nay lại giục nàng tỏ tình, thật sự không có âm mưu gì hả?


"Tỉnh ngủ rồi, không có sốt, tôi nghĩ thông suốt rồi không được sao? Nhưng mà nếu như cô vẫn chưa nghĩ thông suốt, nguyện ý nghe theo lời tôi nói tối qua, tôi cũng không ngại tiếp tục đề tài hôm qua để khuyên nhủ cô." Tô Lâm vừa dứt lời, liền thấy Đường Tĩnh Tĩnh lắc đầu như trống bỏi, thấy vậy nàng nhịn không được bật cười thành tiếng: "Cho nên cô đừng nói tôi không giúp cô, ban đầu chỉ có mình tôi giúp cô làm quen Nhị Thủy."


"Ừm. . ." Đường Tĩnh Tĩnh khúm núm gật đầu: "Cô định giúp tôi thế nào?"


"Ép cô tỏ tình."


"Hả?"


"Không thôi cô muốn đợi bao lâu, chờ bao lâu? Hai người các cô mỗi ngày đều như hình với bóng, dính nhau đến trình độ này rồi, lớp giấy mỏng cuối cùng này sao lại không đâm, lẽ nào cứ giữ lại qua một năm nữa là có thể đi đến càng gần à?"


Tô Lâm quá quen thuộc Đường Tĩnh Tĩnh rồi, thường ngày nàng tùy tiện, không sợ gì, nhưng lúc nào cũng nhát đến mở ra cảnh giới mới trước mặt Khúc Thủy Hề.


Từ chuyện đơn giản như ban đầu chỉ dám bấm like chứ không dám bình luận trên weibo Khúc Thủy Hề, Đường Tĩnh Tĩnh cũng phải mất đến bảy năm. . . thật sự chờ đến lúc nàng nghĩ thông suốt đi tỏ tình, sợ là các chó độc thân trong bang đều đã đẻ con.


"Nhưng. . ." Nàng sợ nhất chính là tình cảm này sẽ nóng cháy khó cản, còn chưa bắt đầu liền bởi vì ánh mắt thế tục mà kết thúc.


"Vậy cô muốn giấu những lời này cả đời cũng không nói cho cô ấy biết à? Hay là, cô muốn chờ cô ấy mở miệng tỏ tình với cô?"


"Không không không! Không dám. . ." Đường Tĩnh Tĩnh vội vã lắc đầu.


"Vậy nếu như bị từ chối, cô sẽ chết à?" Tô Lâm hỏi.


"Ờ, sẽ. . . sẽ không. . . sẽ hay không? Tôi không biết nữa. . ." Vấn đề này quá thâm ảo.


"Sẽ thì từ nơi này nhảy xuống, dùng hành vi ngu xuẩn của cô chứng minh cô yêu cô ấy như mạng, dù sao 18 năm sau lại là một hảo hán. . . sẽ hay không sẽ." Tô Lâm nói, vỗ vỗ vai mình, nói: "Cho cô mượn, muốn khóc muốn đánh tùy cô, sau khi khóc xong, tỉnh lại cho tôi, chúc cô ấy hạnh phúc, hoặc là mặt dày tiếp tục theo đuổi."


"Hả?"


"Còn hả! Hôm nay cô ngu à! Bây giờ tôi vào game đây, cô cũng nhanh lên." Tô Lâm nói, xoay người đi về phía phòng mình: "Mười phút sau tôi phải thấy cô online tỏ tình, bằng không tôi thuê người giết Nhị Thủy."


"Lại là chiêu này!" Đường Tĩnh Tĩnh bất mãn kêu to, vừa kích động vừa bất đắc dĩ: "Cô chỉ biết dùng mỗi chiêu này à!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro