Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Trung tâm điện ảnh Tây Nguyên.

Cố Hân Nhiên đứng phía trước trung tâm điện ảnh Tây Nguyên, có chút kinh ngạc, cầm lấy du lãm đồ, đơn giản nhìn lướt qua một chút, khiếp sợ không thôi.

Toà điện ảnh này có diện tích thật lớn, gần 20km vuông, này giống như từ cảnh cung đình biệt viện ở cổ đại đến phố cũ ở hiện đại, khung đỉnh Thiên Cung hư vô mờ mịt cùng với phố xá sầm uất cảnh phố, không phải trường hợp riêng biệt.

So với thành điện ảnh ở kiếp trước nàng tiếp xúc, nơi này lớn gấp ba lần a!

Nàng nhìn lại nhìn du lãm đồ, hít sâu một hơi, đem trong lòng kích động đè ép xuống, nàng cũng không biết vì cái gì, bất luận kiếp trước hay vẫn là kiếp này, chỉ cần đến gần địa phương thành điện ảnh này, nàng trong lòng vẫn luôn là một trận kích động.

"Cố tiểu thư, lại tới đóng phim a? Ngài đi vào từ cửa hông đi, cái này cửa chỉ tiếp đãi du khách." Bảo an nhận ra nàng, mỉm cười hướng nàng giải thích.

"Vâng, cảm ơn" Cố Hân Nhiên gật đầu cảm tạ, dựa theo phương hướng bảo an chỉ, tìm được cửa hông, rất xa liền nhìn thấy các nhân viên của đoàn phim đang khiêng các loại máy móc ra vào, Cố Hân Nhiên đứng ở nơi xa nhìn một hồi, nhìn những người tuổi trẻ đầu đầy mồ hôi nhưng còn đầy mặt nhiệt tình làm việc, nàng cười cười, chưa từng nghĩ tới còn có một ngày như này, có thể một lần nữa trở thành như vậy người trẻ tuổi.

Kiếp trước, nàng cũng là từ tầng chót nhất lăn lê bò lết đi lên, làm kẻ chạy vặt sân khấu, đã làm diễn viên quần chúng, cũng làm qua người thế thân, chuyên môn thay người khác bị đánh.

Hiện tại hồi tưởng lại, một chút cũng không cảm thấy khổ, có thể vì ước mơ của chính mình mà nỗ lực giao tranh, rơi mồ hôi nước mắt, là chuyện thật xứng đáng.

Cố Hân Nhiên cảm khái một hồi, chờ nhóm nhân viên công tác đều đi vào, mới đi theo phía sau mọi người. Nàng đi theo đám nhân viên dọn máy móc đi vào, đi vào không đến 100m, liền thấy được một cái đoàn phim, những cái đó nhân viên công tác đem máy móc khiêng đi qua, bắt đầu bố trí vị trí, từng người bận rộn.

Cố Hân Nhiên đứng ở khu phố đối diện nhìn thoáng qua, nguyên lai là lấy bối cảnh một chỗ phố cũ hiện đại, tứ hợp viện, nhà cũ, rất có cảm giác niên đại.

Đi phía trước một chút, lại thấy đươc một cái khác đoàn phim, là lấy bối cảnh ở một chỗ có dáng vẻ thời dân quốc, lấy cảnh ở hoa viên nhà Tây, nữ diễn viên ăn mặc âu phục màu trắng đang diễn phá lệ nhập tâm.

Cố Hân Nhiên tản bộ đi tới, nhìn mọi nơi, từ khi vào trung tâm điện ảnh, khoé môi nàng vẫn luôn treo lên nhàn nhạt ý cười, liền chính bản thân mình cũng không ý thức được.

Không thể không nói, nơi này thật sự là quá lớn, hơn nữa những đoàn phim đang khởi công cũng rất nhiều, các nơi lấy cảnh còn có rất nhiều du khách đang tham quan, phi thường náo nhiệt.

Có du khách nhận ra nàng, kinh hỉ cùng nàng chào hỏi, nàng cười gật gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Đi khoảng gần hai giờ, thật sự là quá mệt mỏi, nàng tìm nơi có bóng râm, ngồi ở bậc thang nghỉ chân.

Đi dạo lâu như vậy, đoàn phim cũng thấy không ít, nhưng lại không nhìn thấy những người quen, nàng hiện tại cảm thấy chính mình có phải đã nghĩ quá đơn giản hay không, trung tâm điện ảnh lớn như vậy, đoàn phim cũng nhiều như vậy, làm sao dễ dàng đi một chút liền gặp người quen cơ chứ? Nàng có phải hay không nên là trước tiên nên đi công ty?

Lại ngồi một hồi, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng gọi ầm ĩ, tiếng la rung trời vang lên, đều có lời đáp lại, nghe hình như cách chính mình cũng không xa, hẳn là đoàn phim nào đó đang chụp diễn đàn.

Cố Hân Nhiên đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên áo, dựa theo âm thanh đi qua, cách thật xa liền nhìn thấy rất nhiều du khách vây quanh ở ngoài đang hưng phấn cầm di động chụp ảnh.

Phía trước là một phủ ở cổ đại, có diện tích khá lớn, trước mắt, ở giáo trường có hơn trăm binh lính mặc áo giáp dày nặng, một người tướng quân trên biển người đang ở trên tướng đài thao luyện binh lính.

Binh lính động tác thập phần chỉnh tề, vừa thấy chính là đã được huấn luyện qua, theo tướng quân thét ra lệnh, đâu vào đấy tiến hành luyện diễn, mỗi một chiêu thức đều mang theo khí thế dời non lấp biển, người xem sôi trào nhiệt huyết.

Cố Hân Nhiên rất có hứng thú đứng ở giữa du khách nhìn một hồi, đột nhiên chau mày!

......

Phim truyền hình 《Hoa Gieo Mạ Vũ》đang trong quá trình quay chụp, đạo diễn Minh Rót đang ngồi ở phía sau máy theo dõi, nhìn chằm chằm màn hình, cẩn thận quan sát trạng thái của diễn viên, trên thực tế đại não sớm đã trống rỗng.

"Đạo diễn, đoạn này qua sao?" Diễn viên diễn xong, đạo diễn cũng không lên tiếng, khiến cho người diễn viên tướng quân kia chính mình chạy tới hỏi.

Minh Rót không có để ý đến hắn, cẩn thận nhìn chằm chằm màn hình, sau một lúc lâu, than thở một chút, lắc lắc đầu, "Làm lại một lần nữa."

"Rốt cuộc lại không được, ngài cũng phải cùng tôi phân tích, nhưng cái gì cũng không nói, liền vẫn luôn NG*, chúng ta đều đã diễn bốn lần rồi, cho dù tôi không mệt, nhưng những diễn viên quần chúng kia cũng chịu không nổi a."

"Bởi vì..." Minh Rót dừng một chút, liếc mắt hắn một cái, "Tôi là đạo diễn."

"???"

"Cô!"

"Được rồi được rồi, đừng nóng đừng nóng." Phó đạo diễn Cận Sương thật sự chịu không được, tiến lên khuyên can, "Lần này cũng khá tốt, cứ như vậy đi, Trần ca ngài đi nghỉ ngơi trước đi, mọi người cũng nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị ăn cơm."

"Được." Mọi người một tiếng hoan hô, từng người tan đi.

"Y Lam, làm đạo diễn một chút cũng không tốt a, bọn họ đều không nghe ta." Minh Rót duỗi người, lười biếng bắt chéo chân, bĩu môi, ủy khuất lên.

"Tổ tông a! Người ta diễn không tốt ngươi có thể nói, rõ ràng diễn không tồi, ngươi còn không nói lời nào liền khiến bọn hắn làm tiếp, ai sẽ vui?" Cận Sương làm nàng cười.

Minh Rót liếc xéo nàng một cái, nếu không phải vì Y Lam, ta mới không tới chỗ này đâu.

Cận Sương cũng là bất đắc dĩ, vốn dĩ bộ này là từ Bạch đạo diễn tiếp được, nhưng nửa năm trước sau khi nàng xảy ra chuyện đó, vẫn luôn không có thoát ra, từng là một người rất rộng rãi thích cười, trở nên buồn bực không vui, luôn là dáng vẻ mỏi mệt, làm gì đều nhấc không nổi khí lực tới, đặc biệt là nàng còn......

Tiểu Minh tổng sợ nếu nàng tiếp tục ở nhà sẽ ngày càng nghiêm trọng, liền đem nàng đến phim trường, hy vọng có thể làm nàng nhấc tới chút sức mạnh, tìm về tình yêu đối với công việc.

Nàng từ hai mươi tuổi ra trường liền vào vòng đạo diễn, nàng đã từng nói, phim trường là nơi nàng dành tất cả tâm huyết tình yêu vào! Nhưng nàng, từ khi tới phim trường, liền vẫn luôn ngồi ở kia, diễn viên diễn thành cái dạng gì nàng cũng mặc kệ không hỏi, Tiểu Minh tổng cố ý quấy rối lăn lộn mọi người, nàng cũng không quan tâm, giống như mọi chuyện đối với nàng cũng không liên quan, thái độ mặc kệ tất cả của nàng thật khiến người khác lo lắng!

"Y Lam, có đói bụng không? Cơm trưa muốn ăn gì? Tôi đặt món cho cô." Minh Rót nghiêng đầu nhìn Y Lam, nàng an tĩnh ngồi ở kia, yên lặng đạm bạc, giống như một bức tượng sứ. Ánh mặt trời chiếu vào cái áo gió màu trắng, nổi lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, phác hoạ lên một thân ảnh đơn bạc thon gầy.

Hình dáng sườn mặt nàng tinh xảo, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nhấp nháy, thần sắc đạm mạc, tay phải nhẹ nhàng vỗ về mảnh dải lụa màu bạc trên cổ tay trái.

Minh Rót thầm than một hơi, trong khoảng thời gian này, nàng chính là vẫn luôn là trạng thái này, thật khiến làm người ta lo lắng.

Minh Rót tiến đến phía trước nàng, "Tới giờ ăn cơm rồi!"

Bạch Y Lam nhìn về phía cô, thân mình hướng phía sau ngưỡng ngưỡng, cùng cô duy trì khoảng cách.

"Vừa rồi đang suy nghĩ cái gì? Như vậy nhập thần." Minh Rót nâng má, hiếu kỳ nói.

Bạch Y Lam không lên tiếng.

"Kệ đi, dù sao chắc chắn cô cũng không có nghĩ đến tôi"

"Ừm."

Minh Rót cúi đầu, lúc này có thể không nói lời nào!

"Đi thôi, đi ăn cơm." Minh Rót đứng dậy, muốn kéo tay nàng, bị nàng tránh thoát.

Minh Rót gõ gõ cái trán, thầm mắng chính mình mất trí nhớ, từ sau chuyện đó, Y Lam liền cự tuyệt cùng tất cả mọi người tiếp xúc tay chân, theo như nàng phân tích, đại khái là bất kì cái gì đụng chạm đều sẽ khiến nàng nhớ đến tên cặn bã vợ trước, cho nên bản năng của nàng kháng cự này đó tiếp xúc.

Vừa nhớ tới tên cặn bã này, Minh Rót liền tức giận, lòng ngực đều nghẹn muốn chết.

Sau khi Y Lam cùng Cố Hân Nhiên ở bên nhau, dành toàn tâm toàn ý đối xử rất tốt với nàng, nhưng nàng thì sao, trong mắt nàng cảm thấy Y Lam không thích hợp, liền mạnh mẽ hướng trên đầu chính mình nói bị đội nón xanh, ép cho Y Lam từ bỏ sự nghiệp, trở về gia đình, trở thành bà chủ gia đình, kết quả nàng thế nhưng còn khen ngược, không chỉ có làm chuyện trầm trọng thêm, còn dám xuất quỹ, bại hoại thanh danh của Y Lam!

Y Lam đã vào giới mười năm, không có nửa điểm tai tiếng, duy chỉ có Cố Hân Nhiên, là vết nhơ của nàng cả đời đều rửa không sạch!

Ngay cả ngày hôm qua chuyện Cố Hân Nhiên đánh người lên hot search, còn có rất nhiều nhiều chuyện cư dân mạng nói về Y Lam!

Lúc trước khi ly hôn, fans của hai nhà điên cuồng đối mắng, Y Lam cũng bị chịu thiệt hại, liền rời khỏi Weibo, chuyện này cũng qua nửa năm rồi, những cư dân mạng còn đang không có việc gì làm!

"Chị Y Lam?"

Minh Rót đang tức giận, đột nhiên nghe thấy một tiếng thực điềm mỹ giọng nói, quay đầu vừa thấy, liền nhíu mày, Lạc Băng?

Minh Rót đáy lòng xem thường nàng, lúc trước không nói, nàng ở thời điểm sau khi Y Lam kết hôn cái gì mà viết khúc nhạc tỏ tình tặng cho Y Lam, làm trò trước mặt người dân cả nước công khai thổ lộ, chuyện này rõ ràng chính là chen chân vào hôn nhân của người khác, chỉ dựa vào điểm này, nàng liền không đáng người ta thích! Càng miễn bàn người khác nghi ngờ nàng cố ý chế tạo tai tiếng nhiệt độ để lăng xê!

"Chào Tiểu Minh tổng." Lạc Băng nhìn thấy Minh Rót hơi có chút kinh ngạc.

"Cô không phải bị đánh sao, nhanh như vậy liền xuất viện rồi à? Xem ra bị đánh cũng không nặng lắm." Minh Rót cười nói.

Lạc Băng sắc mặt xấu hổ, cười cười.

"Tới làm gì?"

"Ách tôi, tôi là tới tìm chị Sương, tôi có ghi lại một đoạn demo 《Hoa rơi》muốn cho chị ấy nghe thử một chút, nếu chỉ cảm thấy vừa lòng, vậy thì ca khúc chủ đề của bộ diễn này tôi có thể làm giúp nàng." Lạc Băng ngọt ngào cười.

Minh Rót nhíu nhíu mày, "Đã biết, vậy thì mau đi tìm người ta đi."

Lạc Băng bị cô chèn ép phá lệ bực bội, nhưng vị nhị tiểu thư này, nàng thật sự là không thể trêu vào, Minh gia chính là một cái dậm chân đều có thể làm giới thời trang run run, không phải là nơi một cái ca sĩ nhỏ nhoi như nàng có thể đối kháng.

"Vậy, em đi trước, chị Y Lam, chị...... Phải giữ gìn sức khoẻ."

"Nói lời vô nghĩa nhiều vậy!"

......

Sau khi đoàn phim nghỉ ngơi, đám người vây xem cũng dần dần tản đi, nhưng Cố Hân Nhiên còn ngơ ngẩn đứng tại chỗ, nhìn theo phương hướng thân ảnh màu trắng kia rời đi

Hốc mắt dần dần đỏ.

Gương mặt này chính là gương mặt nàng ngày đêm nhớ đến, tâm tâm niệm niệm, vô số lần chờ mong có thể ở trong mơ gặp nhau, là gương mặt của người vợ đã mất của nàng a!

Ở khoảnh khắc nhìn thấy Y Lam, nàng mới biết được, người này cùng vợ của nàng có khuôn mặt giống nhau, thế nhưng người này hiện tại lại là vợ trước của nguyên chủ!

Nàng rất muốn đi theo, rất muốn lại nhìn cô một cái nữa!

Chính là, dựa vào thân phận hiện tại, nàng làm sao có thể đi đến trước mặt Y Lam, làm sao có thể nói với nàng một câu, em rất nhớ chị.

------

Huhu lâu lắm rồi mới đăng lại, không biết mọi người có quên Hy không nhỉ (>人<;)

Mà mình cũng có một thông báo buồn và thông báo vui với mọi người đây đây. Chính là mình quyết định drop bộ này, huhu.

Có hai nguyên nhân chính, thứ nhất chính là mình không tìm thấy bản QT đâu hết, trang web có thể đã bị sập và hiện tại không có bất kì bản QT nào, mình thì dịch truyện dựa vào bản gốc và bản QT nhưng với trình độ hiện tại mình cảm thấy không thể dịch chính xác hoàn toàn chỉ dựa vào bản gốc được, lí do thứ hai chính là mình có một số chuyện riêng và dạo này đang có rất nhiều áp lực nên sẽ không có thời gian tâm trạng để dịch truyện. (~_~;)

Và nếu sau này bản QT của bộ này xuất hiện lại và lúc đó mình đã ổn trở lại thì mình sẽ tiếp tục gánh bộ này. Còn nếu không thì thành thật xin lỗi mọi người và hi vọng sẽ có người khác thầu bộ này, và đến lúc đó có lẽ mình sẽ gỡ bộ edit của mình.

Và có một thông báo khác vui cho mọi người chính là kế hoạch của mình có thể chuyển sang bộ khác, và hiện tại đang trên đà edit từ từ, nhưng có lẽ sẽ còn khá lâu để hoàn, và mình cũng sẽ rút kinh nghiệm là khi nào edit gần xong thì mới up lên để tránh trường hợp như này, và hi vọng mọi người có thể ủng hộ mình ở bộ sau, mình sẽ để văn án ở phía dưới. (*^ω^*)

Cám ơn các bạn đã đọc, nhớ cho mình một vote nha. (^o^)

Chúc các bạn một ngày tốt lành!~~

----------------------------------------------

Xuyên đến thời cấp 3 của đại băng sơn O

Tên tác phẩm: Xuyên đến thời cấp 3 của đại băng sơn O

Hán Việt: Xuyên đến băng sơn O thời cấp 3

Tác giả: Trì Sổ

Editor: MPHy

Cre QT: Rruan996 

Thể loại: Bách hợp (nữ x nữ), ABO, HE, Hiện đại, Trọng sinh-Xuyên không, Yêu sâu sắc, Vườn trường, Ngọt văn

Thị giác: Chủ công

Tình trạng Raw: Hoàn (100 chương)

Tình trạng Edit: đang lết từ từ ._.

Vai chính: Giang Thư Dật, Ôn Yểu

Vai phụ: Ngôn Tĩnh Xu, Tiêu Giai Dục, Tống Kim Hi

Một câu tóm tắt: Xuyên về quá khứ cùng vợ vượt qua mọi chông gai.

Bắt đầu edit từ: 1/1/2023

----------------------------------------------

Văn án

Giang Thư Dật ....

Ở đại học A khóc đến thương tâm phế phổi, tuyên bố hận chết giáo thụ Omega Ôn Yểu của mình.

Vì có nỗi sầu, Giang Thư Dật uống đến say mèm, trợn mắt tự dưng xuyên trở về 18 năm trước!

Giang Thư Dật xuyên thành đồng học thời cao trung của giáo thụ, Ôn Yểu 18 tuổi ngã vào trong lòng ngực Giang Thư Dật. Giờ này lúc này, Ôn Yểu mới vừa phân hoá thành Omega, tin tức tố mùi hoa hồng tràn ngập toàn bộ không gian.

Giang Thư Dật luống cuống: Mình không thể tiêu kí nàng...

Xong việc, Giang Thư Dật hổ thẹn mà quỳ gối trước mặt Ôn Yểu.

"Giáo,..Ôn Yểu, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu!"

"Không cần"

Ôn Yểu xa cách mà xoay người đi, lưu loát từ tầm mắt nàng mà biến mất.

Giang Thư Dật: Quả nhiên nữ nhân này thật lạnh nhạt a.

Nhưng lại sau đó, Giang Thư Dật phát hiện:

Thời điểm Ôn Yểu trong kì động dục luôn thích ôm nàng không chịu buông tay.

Ôn Yểu sẽ lén đem quần áo của nàng giấu đi để buổi tối ôm ngủ.

Trong điện thoại Ôn Yểu chỉ lưu duy nhất số điện thoại của nàng.

Giang Thư Dật: Nga? Tôi thật nghi ngờ a...

------------------------------

Nhị thế tổ* Giang Thư Dật của trường cao trung Trừng Bắc, gần đây rất kì lạ.

Không đánh nhau, không phá tường, không trốn học, thành tích học tập tăng lên nhanh chóng, trở thành học sinh xếp hạng thứ hai trong danh sách.

Còn thành công kết giao với Omega.

Ngày Giang Thư Dật thông báo với giáo thụ nàng đã từng theo đuổi, mọi người nghĩ rằng chuyện này ổn.

Kết quả, vào lúc ban đêm, có người nhìn thấy ở phòng thí nghiệm, học bá hoa khôi năm 3 Ôn Yểu đang đè trên người nàng.

"Giang Thư Dật, cậu muốn hẹn hò với Omega kia sao?" Ôn Yểu hỏi với giọng thật lạnh lẽo.

Nhưng bút chì bấm trên tay nàng lại đang để trên động mạch chủ của Alpha.

Giang Thư Dật lập tức ngồi dậy hôn hôn nước mắt đang chảy trên mặt Ôn Yểu. Nàng trong lòng run sợ mà đem cổ dịch sang một chút.

"Giáo, giáo thụ! Trong lòng tôi chỉ có cậu!"

"Cậu gọi tôi là gì?"

"Bảo bối!" Giang Thư Dật vội vàng khẩn trương mà sửa miệng dỗ dành, "Bảo bối a! Trong lòng tôi chỉ có cậu!"

Giang Thư Dật X Ôn Yểu

Hương ong thảo Alpha X Hương hoa hồng Omega

Một câu tóm tắt: Xuyên về quá khứ cùng vợ vượt qua mọi chông gai.

----------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt