Chương 39: Lần đầu trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn muốn cùng uncle trò chuyện một hồi, kết quả là uncle vẫn mãi luôn bận rộn nhiều việc, cuối cùng đành phải thôi.

Những ngày ở Mỹ, tôi rơi vào điên cuồng suy tư, mẹ tựa hồ đã cho tôi rất nhiều lời khuyên và phương hướng, để tôi bắt đầu hướng vào những suy tính lý trí hơn.

Ở Mỹ ngây người mười lăm ngày, tôi chuẩn bị trở về nước.

Tôi vốn đã hứa với Cẩn trước khi trở về sẽ báo cho nàng một tiếng, cuối cùng suy đi nghĩ lại, hay là tạo cho nàng một sự bất ngờ đi.

Đang lúc Cẩn không biết một chút gì về tình huống hiện tại, tôi đã trở về nước và xuất hiện dưới lầu nhà Cẩn vào ngày hôm sau.

Vốn muốn ngủ thêm một lát, đáng tiếc trời chưa sáng đã bật dậy, hoàn toàn không còn chút buồn ngủ. Tôi nằm cầm cự đến trời sáng, đi qua đi lại trong phòng, mua quà ở Mỹ cho Cẩn, là một con búp bê rất đáng yêu, bí mật là ở trong con búp bê, chỉ cần dùng sức bóp một cái, chính là câu nói đã khắc sâu vào tâm khảm tôi:

"I LOVE YOU"

Tôi cầm con búp bê trong tay, mua là vì muốn tặng cho Cẩn, nhưng bây giờ tôi lại bắt đầu do dự có nên đưa hay không, luôn cảm thấy tựa hồ có cái gì không ổn. Phát hiện mình từ chuyến đi này trở lại trở nên lưỡng lự không quyết, bắt đầu lo lắng về hậu quả có thể xảy ra, bắt đầu đặt mọi việc vào trường hợp xấu nhất mà tính toán.

Có phải lo nghĩ nhiều nghĩa là trưởng thành hay không?

Không nhịn được nhìn đồng hồ, lúc ấy kim đồng hồ đã chuyển đến số 8, rốt cuộc tôi chờ không nổi nữa, mặc áo khoác vào, chạy như bay một mạch đến dưới lầu nhà Cẩn.

Mặc dù đã lâu chưa tới, nhưng hết thảy đều quen thuộc như vậy, nghĩ đến lần trước tới là lúc trước kì thi đại học, khi đó, tôi vẫn còn ở trong giãy giụa và mâu thuẫn, mà bây giờ, tôi đã có thể thản nhiên đứng trước mặt Cẩn.

Tôi tin tưởng, hết thảy đều sẽ tốt hơn.

Gọi cho Cẩn một cú điện thoại, Cẩn bắt máy rất nhanh.

"Chu Minh!" Gọi thẳng tên tôi, ngay cả một tiếng "Alo" cũng không có.

"Nhanh quá vậy, làm em giật cả mình!" Tôi thật sự bị Cẩn làm cho sợ hết hồn, thanh âm lớn khiến lỗ tai của tôi bị chấn động có chút đau.

"Em về rồi à? Bây giờ đang ở đâu?" Giọng Cẩn rất nóng nảy, tựa hồ có chút mong đợi, tôi không khỏi có chút kích động, là mong đợi tôi trở lại sao? Tôi lại rơi vào những ý nghĩ điên cuồng kì quái.

"Em? Hắc hắc!" Đột nhiên không muốn nói cho nàng biết thật ra thì tôi đang ở dưới nhà nàng.

"Lão sư nha, cô đang ở đâu?" Tôi không trả lời câu hỏi của Cẩn, vòng vo một hồi.

"Tôi? Tôi ở nhà chứ đâu...Có phải em đã về rồi không, về đến nhà rồi?"

"Dạ, về rồi, ai nha, nghe được tiếng Tổ quốc nhân dân thật là tốt, trong khoảng thời gian này nghe tiếng Anh không cũng khiến em sắp phát điên rồi! Haiz, vẫn là cái ôm của đất mẹ tương đối ấm áp!" Tôi bắt đầu lảm nhảm.

"Ha ha, oắt con này, em nghỉ ngơi một chút đi, bay lâu như vậy nhất định mệt chết đi, ở nhà ngủ một giấc cho khỏe!" Cẩn vội vàng dặn dò tôi.

"Ai nha, lão sư, cô xem cô thiệt là. Em cũng không phải là chim, em không hề tự bay, nào có mệt mỏi như vậy!" Đột nhiên cảm thấy trò chuyện cùng Cẩn như vậy thật hạnh phúc, tựa như... người yêu thân mật liếc mắt đưa tình.

Tôi biết, tôi có chút mơ mộng.

"Em đó, lại nói vớ vẩn! Mau nghỉ ngơi đi cho khoẻ, chờ nào em rảnh, nghỉ ngơi khỏe rồi, tôi mời em ăn cơm!"

"Ăn cơm?" Tôi tóm được một phúc lợi thật lớn "Dạ được, ăn cái gì vậy?"

"Ăn cái gì cũng được, em nói ăn cái gì thì ăn cái đó!"

Tôi không khỏi âm thầm bật cười: "Dạ được, cũng không cần ăn bào ngư vi cá gì gì đó, vậy đi, có thời gian em đến nhà cô, cô làm chút gì cho em ăn là được!" Ai nha, tôi thật là xấu xa.

"Được thôi, không thành vấn đề, chừng nào em có thời gian thì nói tôi biết để tôi chuẩn bị trước một chút là được!" Cẩn đúng là tưởng thật.

Chuẩn bị, ha ha, Cẩn Cẩn, em nhất định sẽ cho cô thời gian chuẩn bị.

"Dạ dạ! Lão sư thật tốt, kia, cứ như vậy đi!"

Cẩn nhất định là mới vừa tỉnh ngủ, nếu không, nhất định có thể nghe ra sự vui vẻ trong giọng tôi vì thực hiện được âm mưu.

"Ừ, vậy em nghỉ ngơi cho khoẻ đi, nào khoẻ rồi thì gọi cho tôi!"

"Dạ, em cúp đây! Bây giờ bắt đầu giả quỷ!"

"Giả quỷ?" Cẩn đột nhiên tò mò.

"Dạ đúng rồi, không phải em đã cúp rồi sao?" Tôi cười trộm, hắc hắc, lại bị tôi chỉnh.

"Em....Em đó, mới sáng sớm...Được rồi, bái bai!" Cẩn nói xong liền cúp máy, để tôi một mình vẫn còn ở đó che mặt cười.

Sửa sang lại quần áo, trên người đều là đồ mẹ mới mua cho, lần đầu tiên tôi mặc quần tây và áo sơ mi, trước kia cũng là một thân đồng phục hoặc đồ thể dục, bây giờ cảm giác mình thực sự chững chạc hẳn ra. Chẳng qua là cảnh tôi cầm búp bê trong tay trông rất tức cười, tin rằng Cẩn nhìn thấy tôi nhất định sẽ thất kinh đi.

Đi từ từ lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa.

"Ai đấy?" Thanh âm Cẩn biếng nhác, có chút hàm hồ không rõ, không phải là đang đánh răng chứ, tôi âm thầm nghĩ, trong đầu hiện lên bộ dạng Cẩn miệng đầy bọt kem đánh răng.

"Thu tiền nước đây!" Tôi cố ý đè giọng xuống, liều mạng nén cười.

Cửa mở ra, từ trong ánh mắt Cẩn, tôi thấy được một vẻ kinh ngạc, không, không phải là một vẻ, là rất nhiều!

"Ha ha, thu tiền nước!" Rốt cuộc nhịn không được nữa, cười như điên.

"Em...." Trong tay Cẩn còn cầm khăn lông, nhìn Cẩn trợn mắt há hốc mồm còn có chút thất kinh, nhất thời tôi cảm thấy một loại vui vẻ vì âm mưu được như ý.

"Không phải cô muốn mời em ăn cơm sao, em liền bay tới đây!"

"Em...." Nhìn dáng vẻ Cẩn ngây ngốc, cảm thấy rất là đắc ý.

"Em cái gì? Em đã về rồi!" Đứng trước cửa nhà Cẩn, tôi từ tốn nói, chủ yếu là lo lắng ảnh hưởng những người trong chung cư vẫn còn ngủ nướng, nếu không tôi nhất định hét to một tiếng "Em đã về rồi!"

Đúng vậy, em đã về rồi, lại trở về bên cạnh cô, cách xa nhau vạn dặm, rốt cuộc em đã trở về.

"Lão sư, cô định cho em đứng ở đây à, tụi mình... Đứng trong hành lang ăn sáng?" Tôi tiếp tục trêu ghẹo Cẩn trong khi nàng bởi vì kinh ngạc mà có chút ngẩn người.

"A...Con nhóc nghịch ngợm này!" Cẩn rốt cuộc khôi phục trạng thái dĩ vãng "Em về cũng không báo một tiếng, luôn đột nhiên tập kích, đi vào!"

Nói xong không quay đầu lại đã bước vào.

"Lão sư...Không có dép!" Tôi đứng ở cửa ăn vạ.

"Tự mình tìm, sữa rửa mặt trên mặt tôi còn chưa kịp rửa đây này!" Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng vòi nước mở ra cực lớn.

Thật là một cô gái đáng yêu! Tôi đang âm thầm đắc ý, chuẩn bị tìm một đôi dép, mời vừa cúi người xuống định xem trong tủ giày có hay không, một đôi chân nhỏ xíu xuất hiện trong tầm mắt tôi.

"Anh Minh Minh!" Dương Dương đột nhiên cho tôi một cái ôm thật to.

"Dương Dương..." Tôi ôm lấy Dương Dương, thằng bé ôm cổ tôi, cười không ngừng.

"Nhớ Minh Minh không?"

"Dạ, anh Minh Minh thật là lợi hại, tối hôm qua mẹ vừa nhắc đến thì hôm nay anh Minh Minh đã trở lại!"

"Mẹ nhắc đến Minh Minh?" Tôi ôm Dương Dương, ánh mắt nhìn hướng phòng tắm. Không nghe tiếng nước chảy, không biết Cẩn có nghe được mình bị con trai bán đứng hay không.

"Hắc hắc! Vậy sao? Dương Dương gần đây có ngoan hay không?"

Xem như tôi vừa phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, dường như tôi đã rơi vào mô típ đối thoại của người lớn với con nít, trừ 'Có nhớ hay không' chính là 'Có ngoan hay không', hoàn toàn không có câu khác để nói.

"Dĩ nhiên là ngoan, không tin anh Minh Minh hỏi mẹ!"

Tôi thả Dương Dương xuống, nhanh chóng tìm đôi dép để thay, bị Dương Dương kéo đến phòng khách.

Cẩn vẫn còn ở trong phòng tắm loay hoay, tôi gào về phía phòng tắm: "Lão sư, gặp em không cần trang điểm!"

Tôi cười trộm, nhìn tôi cười, Dương Dương cũng cười, đáng tiếc nó cũng không biết tôi cười cái gì, tự mình cười một hồi kết quả lại đột nhiên hỏi tôi một câu "Anh Minh Minh cười cái gì vậy?", tôi liền cười gục xuống.

Chỉ chốc lát, Cẩn đi ra, khuôn mặt bày ra vẻ tức giận.

"Cười cái gì mà cười!" Rõ ràng rống về phía chúng tôi.

"Con cười anh Minh Minh!" Dương Dương chỉ vào người của tôi.

"Em cười Dương Dương!" Tôi vừa té nhào vào ghế sofa, học dáng vẻ của Dương Dương chỉ vào Dương Dương, nói xong lại cười lớn.

"Còn anh Minh Minh nữa! Nói con bao nhiêu lần...." Lời Cẩn còn chưa nói hết liền bị tôi cắt ngang.

Tôi ôm lấy Dương Dương, để nó ngồi trên chân của tôi: "Dương Dương, Minh Minh nói cho Dương Dương nghe, sau này đừng gọi Minh Minh là anh!" Tôi chậm rãi nói.

"Dạ được, vậy kêu là gì?" Dương Dương tò mò.

"Kia, Dương Dương xem, mẹ Dương Dương là lão sư của Minh Minh đúng không!" Tôi liếc mắt nhìn Cẩn một cái, rất rõ ràng là Cẩn không biết tôi đang muốn nói gì.

"Dạ!" Dương Dương rất nghiêm túc gật đầu một cái.

"Bây giờ đây, Minh Minh tốt nghiệp rồi, mẹ Dương Dương không phải là lão sư của Minh Minh nữa, theo như tuổi coi như là mẹ Dương Dương lớn hơn so với Minh Minh, cũng coi như là chị của Minh Minh, vậy Dương Dương nói xem, Dương Dương kêu Minh Minh là gì?" Tôi dẫn dụ con nít.

Dương Dương suy nghĩ một hồi, "Vậy...mẹ Dương Dương là chị của anh Minh Minh hả?" Lập lại một câu.

"Đúng vậy!" Tôi cố làm ra vẻ hòa ái.

"Chú Minh Minh!" Dương Dương rất đắc ý hô lên.

Tôi bất tỉnh.

Bây giờ đến phiên Cẩn và Dương Dương cười bò lăn trước khuôn mặt bất đắc dĩ của tôi.

Mới sáng sớm đã phải cùng Dương Dương thảo luận vấn đề danh xưng, cuối cùng là Cẩn ra tay, nói nửa ngày, liều mạng dụ Dương Dương gọi 'chị', tôi thì đang ở một bên liều mạng quấy rối để Dương Dương gọi 'cô', cuối cùng, Dương Dương hỏng mất, trực tiếp gọi tôi là Minh Minh.

Mà thôi, so với 'anh Minh Minh' thì nghe thuận tai hơn, tôi nhận.

Đang lúc tranh cãi về vấn đề 'phải gọi như thế nào' chưa có kết quả, Dương Dương đột nhiên chuyển đề tài, "Mẹ ơi, con đói bụng!"

Nhìn Cẩn, tôi không khỏi cười trộm, tôi loáng thoáng nhớ là có người từng hứa mời tôi ăn cơm.

"Đói bụng..." Cẩn vừa đáp lại Dương Dương, vừa dùng mắt trừng tôi, rất rõ ràng, Cẩn dĩ nhiên biết tôi đang cười trộm cái gì.

"Dương Dương muốn ăn cái gì nào?" Tôi ôm Dương Dương, lại bắt đầu dụ dỗ, "Thịt nướng lửa hồng có được hay không? Hay là.....Thịt tẩm bột chiên...Bánh bao nhân đậu đỏ cũng không tệ...hoặc là..."

"Mãn Hán Toàn Tịch thôi là được rồi!" Cẩn ngắt lời tôi, giọng đầy bất mãn.

"Haiz....Ăn cái gì cũng được, dù sao cũng có người mời!"

Dương Dương rõ ràng không hiểu chúng tôi đang nói gì, chẳng qua là trông có vẻ rất hứng thú đối với tên các món ăn mà tôi vừa đưa ra. "Dương Dương ăn không vô nhiều như vậy, mẹ nói, buổi sáng Dương Dương ăn trứng gà uống sữa mới ngoan!"

"Ăn trứng gà?" Tôi nhìn Cẩn, mơ hồ nhớ là Cẩn ghét ăn trứng gà luộc nhất.

"Đúng vậy, mẹ nói, ăn trứng gà thông minh, Minh Minh thông minh như vậy, cũng là bởi vì hồi nhỏ ăn trứng gà luộc mỗi ngày!"

Thì ra là....Tỷ lệ nhắc tới tôi còn nhiều như vậy, đúng là sướng chết mất thôi ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro