Chương 41 - Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Tin tư hu tưởng

Ngoại trừ giải thích với người trong nhà, những chuyện khác dễ dàng hơn nhiều. Từ gửi đơn từ chức đến giờ, có được một tuần rảnh rỗi. Ta rất bận bịu trong một tuần này. Không ngừng tiếp điện thoại, trả lời nghi vấn của thất đại cô, bát đại di. Nhà ở Tây An đã tìm được, cậu cũng gọi điện thoại nói nếu cần giúp đỡ hãy gọi cho hắn... Điện thoại di động lập tức biến thành đường dây nóng, lời cuối cùng nói xong, cũng không biết mình đang nói chuyện điện thoại với ai, đang nói cái gì. Chỉ muốn thanh thanh tĩnh tĩnh mà ngây ngốc một hồi.

" Cô chu thôi lạp ông, độc điếu hàn giang tuyết.." [1]

Về đến nhà liền thấy mấy tờ giấy trên bàn, bút mực còn chưa khô. Vẫn luôn sùng bài người viết chữ bằng bút lông, bởi vì chữ khi viết bằng bút lông của ta như thế nào cũng không giống chữ... Như Cẩn nói, ta đem suy nghĩ viết đến quá trừu tượng.

Cùng Cẩn học viết chữ triện, mới phát hiện luyện chữ thật sự có thể rèn tâm tính, mặc kệ gặp phải sự tình phiền lòng cỡ nào, chỉ cần trải giấy ra, mài nghiên, cúi đầu viết nhanh, tất cả buồn phiền đều hóa thành nhất bút nhất họa. Lúc cất tay lên hoàn thành, phát hiện cỗ u sầu kia từ lâu không cánh mà bay. Viết tốt hay xấu nói sau, nhưng cái cảm giác này thực là tiêu sái.

Thơ Liễu Tông Nguyên, chẳng may bị giáng chức a. Những văn nhân mặc khách cổ đại này, quan trường không thuận lợi liền thỏa sức nơi sơn thủy, phóng túng đến rồi phóng túng đi, dù thế nào cũng cảm khái có tài mà không gặp thời, than thở ngựa khỏe không gặp được Bá Nhạc... Trách ai được? Không gặp may không thể đổ cho xã hội đi...

Vậy trách ai bây giờ? Trách chính mình xui xẻo, ám khí bên ngoài xuyên cả chip đi...

Ta liền cảm thấy gần đây mình có chút đen đủi...

"Trở về khi nào vậy?" Cẩn từ ngoài đi vào phòng, vừa đi mà tay còn vung nước.

"Mới vừa về! Ai, vạn sự đã xong, chỉ còn mua vé máy bay!" Cầm lấy một tấm giấy trên bàn đưa cho nàng, "Mẹ ta nói để cậu ta tìm công tác cho ta trước, đừng đến đó mà như người không công ăn chuyện làm!"

"Công tác? Làm gì a?" Cẩn lau tay, ngồi trên ghế, thấy có vẻ đã khô, đem giấy để sang một bên.

"Nghe nói là làm trong công ty bất động sản! Có trời mới biết, qua đó rồi nói sau. Mẹ ta cũng thật sự là, còn cậu ta nữa, sao liền nhiệt tình như vậy đây?"

"Ngươi nha! Đồ không có lương tâm!" Cẩn cười đứng lên, điểm nhẹ lên trán ta, đi ra ngoài rửa hoa quả...

Ngất, ta đây là không lương tâm sao? Lời này nói ra làm trái tim nhỏ của ta thật lạnh, thật lạnh...

Buổi tối ngâm mình trong bồn tắm mà suy nghĩ, trên giá nhỏ bên cạnh để chai rượu vang đỏ lần trước chưa uống xong. Cẩn đều nói ta quá hoang phí, tắm cũng bày đủ trò... Nếu không phải nằm trong bồn tắm chơi điện thoại, thì lại ngâm mình đọc tạp chí, không biết từ lúc nào lại bắt đầu uống rượu vang...

Ta giải thích cho nàng là nữ nhân giống như hồng tửu... Cực phẩm hồng tửu chính là nữ nhân... Nhân gia nói một câu "Ngươi lập tức đi treo cổ trên cành Đông Nam cho ta" ...

Đổ mồ hôi... Chỉ nói một câu thôi mà liên lụy đến mạng sống...

Đặt vé máy bay, nhưng do dự không định được thời gian. Thật ra mà nói, nghĩ đến phải rời khỏi nơi này, trong lòng có chút không nỡ. Có điều xem Đỗ bá bá kia, trường kỳ kháng chiến là không miễn được. Ít thì mười ngày nửa tháng, nhiều thì ba năm, năm năm... Ai, năm tháng không tha con người nha, chú chim én mùa xuân của ta đã bay đi, hiện giờ cả tổ cũng không còn sót lại...

Chuyện nhà ở cơ bản có chút thuận lợi, khu vực quen thuộc, có hai nơi có thể xem xét, một nhà thì bán, một nhà thì cho thuê... Ý mẹ muốn chúng ta thường trụ, nhất định đòi mua nhà, chỉ tiếc trong tài chính ta eo hẹp, tính toán một chút, chỉ có thể trả được phân nửa... Băn khoăn... Mẹ thì lại quyết định thật nhanh, nhà cứ để nàng mua, nhưng ta phải trả lại cho nàng... Khá lắm, mười năm sắp tới đây xem như làm công cho mẹ...

Có điều vẫn rất cảm kích mẹ, cái gọi là "trả lại" cho mẹ cũng là mẹ đang cổ vũ ta, thứ nhất là không muốn lương tâm ta áy náy, thứ hai là không muốn ta được trong nhà hỗ trợ mà lười biếng, không chịu cầu tiến.

Phiền nha, người sống một đời, ăn, mặc, ở, đi lại, sao lại cảm thấy phiền như thế?

"Này!" Cửa đột nhiên mở ra.

"A?" Làm ta giật cả mình, nhanh chóng choàng khăn tắm.

"Áo ngủ của ngươi, đặt ở đây nha!" Cẩn cười xấu xa, đem áo ngủ treo ở cạnh cửa.

"Ngươi đi vào cũng không gõ cửa..." Nhớ hồi trước phòng tắm có khóa cửa, đều do ta là tên đại sắc lang, không "tình cờ gặp gỡ" cảnh lão bà tắm thì phí đi sức chín trâu hai hổ, liều lĩnh đem khóa cửa hủy đi... Bây giờ tự mình làm bậy thì không thể sống được.

"Còn ngươi có gõ cửa sao?"

Ngẫm lại, thật giống như không có! Đuối lý nhưng không thể để thiệt thòi được, suy nghĩ ngụy biện một hồi...

"Tiếng bước chân của ta lớn nha, ta không gõ cửa ngươi cũng biết ta đến đây! Nào giống ngươi nha, đi nhẹ nhàng như chim nhỏ nha..."

Lời còn chưa nói dứt, ta ngậm miệng, nhân gia đi vào rồi.

Cẩn ngồi ở một bên bồn tắm, nhìn ta nói rằng:

"Rõ ràng ở thế yếu còn hung hăm..."

Quên đi, đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng...

Ta bất ngờ duỗi tay ra, ôm lấy Cẩn, "Đến đây đi, ký lai chi, tắc an chi, cùng nhau tắm đi..."

Cẩn giãy giụa nhưng vô dụng...

Rốt cục ta có thể một lần chuyển bại thành thắng...

-------------------------------------

[1]: Trích trong bài thơ Giang Tuyết của Liễu Tông Nguyên.

Phiên âm Hán Vit:

Thiên sơn điểu phi tuyệt,

Vạn kính nhân tung diệt,

Cô chu thôi lạp ông,

Độc điếu hàn giang tuyết.

Dch nghĩa:

Giữa ngàn non, chim bay bổng tuyệt mù trời.

Trên vạn nẻo đường tắt, dấu vết người vắng hẳn.

Thuyền lẻ loi có ông già mang nón lá áo tơi,

Một mình ngồi câu trên dòng sông đầy tuyết lạnh.

Dch thơ:

Nghìn non mất bóng chim bay,

Muôn con đường tắt dấu giày tuyệt không.

Kìa ai câu tuyết bên sông,

Áo tơi, nón lá, một ông thuyền chài. (Tản Đà dịch)

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Chương 42: Tĩnh mch t nh

Đêm, đêm đẹp đến thế

Có người đang vui cười, có người lại đang rơi lệ

Ký ức bị bủi phủ mờ

Chỉ còn lại vẻ đẹp của lần đầu gặp gỡ

Ta trở mình, mất ngủ trong đêm...

Mất ngủ, bỗng nhiên nghĩ đến ca khúc《 Hà tất phải ở cùng nhau 》của Trương Kiệt. Giơ tay lên, đem tay phải lót dưới đầu, trong đêm đen, một mình ngẩn người.

Bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng, thấy người đã say ngủ, ban đêm tràn ngập yên tĩnh, nhắm mắt lại, cảm thụ hương thơm và ấm áp của nàng.

Ngày mai phải đi rồi, Cẩn luôn lẫm lẫm liệt liệt nhưng giờ lại có thái độ khác thường, ngơ ngơ ngác ngác, giúp ta đóng gói hành lý. Ta trêu nàng nói "Đại quân chưa cần động, quân thảo đi đầu!" Ta mới mười phần là quan viên coi chuyện vận chuyển lương thực.

Buổi tối hôm nay cùng những ngày trước không có gì khác biệt, thu thập xong hành lý, Cẩn tựa ở đầu giường đọc sách, thấy ta tóc ướt đi ra, cười, cầm lấy khăn giúp ta lau khô.

"Trên đầu lại mọc lên nhọt rồi!" Cẩn một bên lau khô, một bên nhìn, "Nói ngươi bao nhiêu lần rồi, gội đầu xong phải lau tóc, sấy khô! Không nghe lời!"

"Ai, lau khô cũng vô dụng, đổ mồ hôi cũng sẽ ướt thôi! Tóc dài... phiền phức nha!"

"Qua kia thì cắt đi, cắt một chút, với lại, giờ cũng không cần lo lắng về hình tượng nữa..."

Cẩn trong lời nói nhàn nhạt mất mác, có bốn chữ, nàng nuốt xuống, sợ ta sẽ khổ sở —— vi nhân sư biểu [1]. Từ khi đệ đơn từ chức, nghiệp giáo viên của ta kết thúc.

Chúng ta đều giống nhau, vì phần vội vã này mà tiếc hận. Thư từ chức của Cẩn cũng đã nộp rồi, nhưng phải đến một tháng sau mới có thể rời khỏi cương vị, cùng từ chức, trường học nhất định sẽ có nghi vấn, đến hôm nay, nơi nào có quan tâm nhiều như vậy đây?

Mãi đến khi sắp đi ngủ, Cẩn lại nhận được điện thoại của Đỗ bá bá, nguyên lai, bệnh tình thật sự có thể thay đổi tâm tính của con người ta, người kiên cường trở nên yếu đuối, người rộng lượng lại trở nên nhạy cảm, người lạc quan trở bên bi thương, tất cả đều thay đổi, nhưng thay đổi theo hướng không mấy tích cực. Đối mặt với thay đổi kiểu này, có vẻ Cẩn cũng vô lực.

Ở trong lòng ta, Cẩn là tài nữ, bản thân tài nữ, luôn mang theo một loại bí ẩn khó bề nhìn thấu, giống như người đứng ngoài nhìn thế tục, có vài phần ngạo nghễ như hạc trong bầy gà, bễ nghễ [2] hồng trần. Tình ý của nàng, phảng phất cách một tầng màn mỏng, không thể nhìn được chân thực. Nhưng mà, khi ta đến gần với nội tâm của nàng thì mới cảm thụ được phân tình cảm cố chấp cùng khát vọng tình thân kia, đối với gia đình Tây Bắc nơi phương xa kia mà nói, nàng cũng là người con gái đi xa bấy lâu mà nhớ nhà sốt ruột....

Nhẹ nhàng trở mình, tay phải có chút tên rần, đổi sang tay trái, gối đầu lên khủy tay, vẫn không có cách nào ngủ được. Trong trí như biến thành một tấm bia, tất cả mọi chuyện cứ như mũi tên mà bắn tới, không theo thứ tự thời gian, hỗn độn không có logic, hết cái này đến cái khác...

Ta dùng hai tay che mắt lại, giống như có thể đem tất cả buồn phiền bỏ lại ở ngoài, đáng tiếc, có điều giống như bịt tai trộm chuông mà thôi.

Ngờ ngợ có người lần mò gì đó ở lưng ta, có chút ngứa ngáy, tay ấm áp, nhiệt độ quen thuộc, nhẹ nhàng từ tốn. Rất muốn quay đầu lại nhìn, rồi lại không nỡ ngưng sự đụng chạm này lại.

Bỗng nhiên, bị nàng ôm lấy từ phía sau, cảm giác được môi nàng nhẹ nhàng hôn lên, cảm giác được trán nàng đến vai ta, hô hấp không còn nhẹ nhàng nữa, mà trở nên nặng nề một chút.

"Đánh thức ngươi sao?" Ta bắt đầu lo lắng là do mình trở mình mà gây ra tiếng động.

"Ngươi đang lo lắng sao?"

Thanh âm nàng nghẹn ngào, điều này làm cho ta bất ngờ. Không biết nàng không có ngủ hay ngủ mà đã tỉnh dậy, có điều nghe giọng nói của nàng, hẳn là đã tỉnh từ lâu.

Ta biết, chúng ta đều đang lo lắng, nhưng đều cố gắng biểu hiện lạc quan và kiên cường để cho đối phương sức mạnh và ủng hộ lớn nhất, đem một phần bất an giấu trong lòng. Hai ta đều lo lắng, tình cảm, có khi không sợ thử thách của thời gian và không gian, nhưng lại sợ phải khiêu chiến với một loại tình cảm khác. Nhiều tình cảm, như là những sợi dây trong tay, nhằng nhịt khắp nơi, lý không rõ, nhưng cũng không thể bỏ được.

Trong ngàn vạn người, đã chịu khoảng thời gian một mình, sau lại phải ly tán, sẽ thống khổ đến ghi lòng tạc dạ. Ta lo lắng, không lo lắng gì hơn lo lắng về bản thân. Một lần lại một lần tự nói với chính mình phải kiên cường, cũng không nên vì thực tế như vậy mà tuyệt vọng, nhưng cũng không nhịn được mà nghĩ đến...

Có thể, nàng cũng giống như ta...

Nước mắt của nàng đột nhiên rơi xuống cổ ta, lành lạnh, cảm giác được giọt nước mắt kia chạm đến, lại bỗng nhiên chảy xuống, rất nhiều, một đạo lành lạnh, cảm giác như vậy rõ ràng, như vật chân thật mà cảm nhận được nó tồn tại.

"Nếu như..." Nghẹn ngào, nàng hơi sụt sịt mũi, "Ta nói là nếu như..."

"Ta nghe lời ngươi!" Không chờ nàng nói hết câu, loại giả thiết này, không cần mở miệng ra sẽ tốt hơn.

Xoay người, trong bóng đêm, không nhìn thấy nước mắt của nàng, ôm nàng vào trong ngực, đột nhiên cảm thấy chúng ta thật đáng thương, chờ đợi như vậy, đã nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có thể sưởi ấm cho nhau... Sinh mệnh a, giống như một hành lang uốn khúc trên hòn đảo biệt lập, một đời bất tận, một đời lạc đường ở bên trong sinh mệnh của chính mình.

Nếu như ta có thể ngồi xuống nói chuyện cùng Đỗ bá bá, ta thật sự muốn nói, để hắn ban con gái cho ta, bởi vì nàng là người hiểu ta nhất, ta cũng muốn nói, hắn đem con gái giao cho ta, bởi vì ta yêu nàng, sẽ không có bất luận người nào so với ta càng thích hợp hơn.

Bởi vì hiểu được, vì lẽ đó mà từ bi.

-------------

[1] Vi nhân sư biểu: Làm gương cho người.

[2] Bễ nghễ: nhìn với nửa con mắt/liếc nhìn... Đại khái thế :'(

---------------

Tác gi có li mun nói:

Viết trên máy bay, tâm tư ngổn ngang nên bút pháp cũng ngổn ngang.

Không biết tại sao, bỗng nhiên nghĩ tới Trương Ái Linh,

Bởi vì hiểu được, vì lẽ đó mà từ bi...

Trên thế giới này, có bao nhiêu tình yêu đẹp đẽ, mà cuối cùng, lại biến thành một kết thúc thê lương...

Thật nguyện cõi đời này con người đều có thể từ bi một chút,

Đều có thể bao dung một chút.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Chương 43: Chun b ca tiên hành quan [1]

Đến chết vẫn muốn yêu,

Không lâm li tẫn trí sẽ không vui sướng,

Tình cảm có bao nhiêu sâu đậm, chỉ có như vậy

Mới biểu lộ đầy đủ...

Điện thoại đột nhiên rung lên làm ta giật mình, ngồi một hồi mà không hề nhúc nhích, mới xác định là điện thoại của chính mình rung.

Sao lại có giai điệu này? Ta nhớ rõ ràng chuông điện thoại của mình là《 Tròn Một Năm 》... mà

"Alô? Nha, đến rồi, đang ở trên xe bus của sân bay!" Là gia gia gọi đến, xem giờ một chút, trả lời gia gia: "Phỏng chừng 10 giờ có thể đến nội thành, sau đó ta sẽ đón taxi... Ngài cũng đừng bận tâm, được rồi. Ân..."

Ghét nhất gọi điện thoại nơi công cộng, làm cho mọi người đều biết chuyện nước chuyện nhà của mình, vội vã nói vài câu rồi nhanh chóng cúp điện thoại, nghiên cứu một chút điện thoại bị hỏng cái gì...

Mẹ tặng cho ta điện thoại, là iPhone, dùng cảm thấy không tốt cho lắm... Cảm ứng, dùng làm sao cũng cảm thấy khó chịu, lúc gọi điện thoại không dám để sát vào mặt, nhỡ đụng vào liền ngắt ngay cuộc gọi...

Người ta nói ta được tiện nghi, có món đồ này, vật này không rẻ, đáng tiếc không phải là thứ tốt...

Quên đi, để tránh bị fan iPhone mắng, tốt nhất không nói ra, thời đại này fan gì cũng có...

Nghĩ một hồi, có lẽ là do lúc con chơi game trên điện thoại không cẩn thận thiết lập đi, bên trong điện thoại ta lưu không ít nhạc chuông, nên chắc lúc hài tử chơi đùa làm loạn...

Nhi tử, bỗng nhiên bắt đầu thấy nhớ con trai.

Mấy tiếng trước, ta còn ở vùng Đông Bắc của Tổ Quốc, vậy mà mấy tiếng sau, ta đã chạy đến Tây Bắc Tổ Quốc.

Mấy tiếng trước, bên cạnh ta còn có vợ và con trai, vậy mà mấy tiếng sau, ta liền thành kẻ một thân một mình.

Mấy tiếng trước, ta còn ở nhà tắm nước nóng, vậy mà mấy tiếng sau, ta cũng không biết cái nhà như thế nào...

Cho nên nói, con người vĩnh viễn không thể nào đoán trước được chuyện tương lai... Đi được tới đâu hay tới đó đi!

Xuống xe, lên xe, rồi lại xuống xe, đến trường học.

Mấy ngày tiếp theo, tìm nhà, xem nhà, đính nhà, dọn dẹp nhà, phần lớn thời gian đều dồn vào căn nhà.

Căn nhà này, không lớn như ở bên kia. Lưỡng thất nhất thính, trống rỗng.

Lúc trước tốt nghiệp xong rời khỏi Tây An, đồ đạc trong phòng đều mang đi mang đi, quăng đi quăng đi, hiện tại thấy hối hận rồi, kế hoạch quả nhiên thay đổi thật nhanh, vào lúc ấy, ta làm sao nghĩ ta sẽ có ngày hôm nay...

Đơn giản dọn dẹp một phen, ít nhất được cái dáng vẻ có người ở. Đồ vật còn phải đi mua thêm, chỉ là, ta bắt đầu do dự, không quyết định được.

Không biết lại phải ở đây bao lâu... Một tháng, hai tháng, nửa năm, một năm, hai năm? Hoặc là... thật lâu đi...

Phỏng chừng lâu đến độ ta không cách nào đi được nữa.

Ta nên đi thăm Đỗ bá bá, cho dù ta biết, ta là người cả cửa cũng không được bước vào.

Lấy điện thoại gọi cho Lễ ca, nói cho hắn biết, ta đã trở về.

Một lúc sau, Lễ ca liền chạy tới. Nhìn thấy nhà có chút trống rỗng, ta thì lại đứng nơi đó, đối mặt với một cái rương lớn mà đờ ra, Lễ bất đắc dĩ lắc đầu, châm điếu thuốc.

"Nàng đâu?" Lễ ca hỏi ta.

"Xong việc sẽ đến ngay, chân trước chân sau nha!" Ta tính toán đem cái rương lớn trống trơn này đặt ở nơi nào... Nhìn một vòng, không tìm được nơi thích hợp, xem ra chỉ có thể ném đi.

"Liền như thế mà trở về sao?"

"Ân, có thể không trở về sao?"

Ta cảm thấy có chút bất đắc dĩ, mạng ta là do người định mà không phải là do ta nha...

"Tiểu Minh!" Lễ ca bỗng nhiên kêu tên ta.

"Ân?"

"Xin lỗi, không giúp gì được các người! Ba..., cái kia, ta có thể khuyên đều đã khuyên hết rồi!" Lễ ca cau mày, vẻ mặt có chút khó xử.

"Ca, không phải ta đã trở về rồi sao?" Đi tới phủi phủi khói bụi trên người ca ca, "Đi thôi, ăn một bữa cơm đi, ta đói rồi!"

Ca ca đang rất khó khăn, tình hình mà hắn phải đối mặt, ta có thể hiểu.

"Công tác bên kia của ngươi, đều xử lý tốt?" Một bên ăn cơm, một bên tán gẫu, Lễ ca thuận miệng hỏi.

"Ân! Đã sớm xong rồi. Mấy ngày trước đại ca ta kết hôn, ta thế nào lại đi dự hôn lễ của đại ca lần nữa chứ!" Đại ca cũng không phải đây là lần đầu tiên đám cưới, ta cũng không xác định được đây có phải là lần cuối cùng không, nhưng mà theo hắn, đó là chuyện của hắn.

"Đại ca ngươi? Con của cô cô đi, ta nghe Tiểu Cẩn nói rồi!"

"Nàng nói? Còn nói cái gì nữa không?" Ta thuận miệng hỏi.

"Không có!" Lễ ca dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn ta, thần tình kia tựa hồ đang hỏi: "Còn nên nói cái gì nữa?"

"Nàng không nói, ca ta không muốn cho nàng dự hôn lễ?" Ta biết Cẩn sẽ không nói với ca ca nàng những chuyện này, những chuyện này dưới quan điểm của nàng chỉ là những chuyện nhỏ nhặt nhưng cũng sẽ làm nàng khổ sở.

"Cái gì? Không... Tại sao không cho nàng dự?" Lễ ca cau mày hỏi.

"Ha ha, có thể nói, nguyên nhân giống như việc Đỗ bá bá không cho ta vào nhà đi. Trước hôn lễ đại ca ta gọi điện cho ta, hắn nói, thân phận của Cẩn khá bất tiện, vạn nhất có người hỏi đến, hắn trả lời không được. Lại nói, thành thị nhỏ bé như vậy, khó bảo toàn được bằng hữu ca ca không ai nhận thức Cẩn, vạn nhất bằng hữu nào là học sinh của Cẩn, chỉ sợ càng phiền phức..." Nhớ tới mấy ngày trước bởi vì chuyện kết hôn của đại ca mà náo động một hồi, vẫn cảm thấy khó chịu.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó, sau đó ta nói, nàng là vợ của ta, nàng không đi, ta cũng không đi. Hơn nữa từ nay về sau, tất cả những gì của đại ca đều không liên quan với ta!"

"A! Ngươi cái tên này!" Lễ ca ngồi thẳng người, lắc đầu, lại châm điếu thuốc. Nhìn dáng dấp Lễ gần đây có vẻ nghiện thuốc càng nặng, từ nãy đến giờ mới bao lâu, mà đều châm mấy điếu rồi...

"Kỳ thực ta không phải nhằm vào ca ta, mà là đại tẩu, ... Nha, không phải, là tân đại tẩu. Nàng nói quá khó nghe, đồng tính luyến ái cái gì a, kiêng kỵ cái gì a, mất mặt gì a, lúc đó ta liền hỏi nàng, ta nói chị dâu a, ta là đồng tính luyến ái, nhưng ta là đường đường chính chính mà đồng tính luyến ái, ta không phải mang thai hài tử rồi nhất định đòi gả cho người đó, ta nếu như bị người khác làm ra như vậy, còn kết hôn? Ta đi Shi a. Nói xong, đại tẩu kia của ta liền vuốt cái bụng hơi nhô lên của nàng mà không nói lời nào!"

Nói đến đây cũng không phải là chuyện gì đắc ý, ở nhà, ta là hỗn thế ma vương, sống như thổ phỉ. Ta có thể không để ý cái gì, thế nhưng không được đụng đến địa lôi trong lòng ta, một khi đụng đến, liền nhất định thịt nát xương tan, thương tích đầy mình.

Ta có thể gầm thét với người nhà, có thể dùng cách đoạn tuyệt quan hệ để bức bách đại ca, thế nhưng, ở đây, trước mặt Cẩn, ta cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể im lặng chờ đợi, chờ sự tình một giây sau sẽ đến trên đầu ta.

Ta không muốn gì nhiều, chỉ cần một sự cho phép. Vì cái này, ta nguyện trả giá nhiều hơn...

Bữa cơm này ăn rất lâu, Lễ ca nói rồi rất nhiều. Lời nói của hắn làm ta cảm thấy, lần này trở về là đúng. Ta không thể thay Cẩn chăm sóc cha nàng, thế nhưng, ta có thể vì nàng chăm sóc tốt chính mình, chăm sóc tốt cho nàng.

Chấp nhận cùng không chấp nhận chỉ hơn kém nhau một chữ, rời đi với ở lại cũng chỉ kém nhau một cái xoay người... Trong lòng bàn tay ta đan xen hai tuyến, sẽ có sức mạnh nào phân khai được sao?

Ta không tin, là bởi vì ta vững tin. Giống như Lễ ca nói với ta, cái chúng ta cần, chỉ là thời gian...

---------

[1] Tiên hành quan: quan đi trước; người dẫn đầu; đi hàng đầu (vốn chỉ võ quan chỉ huy trong hí khúc, nay chỉ người hoặc việc tiên phong).

---------

Tác gi có li mun nói:

Nhanh viết đến thời kỳ kháng chiến...

Viết đến thời kỳ kháng chiến thì phải dừng lại...

Ta không thích lúc sự tình chưa có kết quả mà đi trần thuật, giải thích,

Cũng không thích nghe ý kiến cùng kiến nghị của người đứng ngoài quan sát.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Chương 45: Omg! Vương đạo!

Cậu tìm cho ta một cái công tác rất an nhàn, một công ty tư nhân, áp lực không lớn. Thỉnh thoảng ra ngoài chạy tới chạy lui, còn lúc rảnh rỗi trong giờ làm sẽ ngồi trong phòng làm việc đọc tin tức.

Dùng mấy ngày để tra không ít thông tin của HG và SJ, đại thể là hiểu rõ được một chút. Ngôi sao Hàn Quốc địa vị rất thấp, không giống ngôi sao Trung Quốc mọi người đều vây quanh. Ở Hàn Quốc debut rồi phát triển, HG trải qua không ít gian khổ.

Ta không phản đối con hâm mộ thần tượng, không có việc gì đi tra chút thông tin liên quan đến ngôi sao cũng không tính là mê muội mất cả lý trí đi, giải trí trong thời gian rảnh thôi mà...

Lúc làm việc thường hay lên mạng, thỉnh thoảng sẽ tiếp điện thoại. Quản lý thì cả ngày không thấy được người, không an bài nhiệm vụ gì cho ta. Ôm sách chuẩn bị cho cuộc thi mà đọc... Ngẫm lại vẫn là đi học thoải mái nhất, có điều đến trường là tiêu tiền, không phải là kiếm tiền...

Trong phòng làm việc hơi nóng, loay hoay cả nửa ngày, vẫn không rõ đến cùng thì làm sao điều chỉnh được cái điều hòa này, thẳng thắn từ bỏ. Đem điều khiển ném sang một bên, cầm ly ra ngoài lấy nước.

Nhân viên ở công ty này khá nhiều, đa số đều là nữ... Tuổi xấp xỉ ta, không cần tốn thời gian dài để làm quen. Tình cờ gặp nhau trong công ty sẽ chào hỏi... Đều là người trong giang hồ, thân bất do kỷ, làm công cho người ta... Xem như là chung một chiến tuyến đi.

"Chu Z, hôm nay bận rộn sao?" Mới vừa đem chén trà đưa lên miệng, xoay người lại thì thấy kế toán. Cầm trong tay bình giữ nhiệt, đứng phía sau ta.

"Thong thả, mấy ngày nay lão đại không có đến, ta nơi này còn chờ hắn an bài công tác cho ta đây!" Ta cười nói.

"Uống cái gì vậy?" Kế toán nhìn ta một cái cái chén, hỏi, "Trà phải không?"

"Ân, Thiết Quan Âm!"

"Ai... Ta có cà phê ngươi có muốn uống không? Của Hàn Quốc, cũng không tệ lắm!"

"Nga, thôi được rồi, ta thích uống trà!" Giơ giơ cái ly trong tay lên, "Cái kia, ta về trước đây!"

Xoay người đi...

Kế toán không lớn tuổi lắm, nhưng cũng tính là bề trên... Nhưng giọng nói quá khó nghe... Lại còn tóc ngắn... Ta là thanh âm khống, thêm cái trường phát khống [1], vì lẽ đó mà...

Khà khà! Xin lỗi.

Trở lại làm việc, lên MSN, Cẩn không có lên mạng, nhìn thời gian, hẳn là đang lên lớp đi.

Mở QQ ra, liếc mắt đến nhóm bạn đại học, bỗng nhiên phát hiện A Ken đang online... Mừng rỡ như điên.

Năm đó A Ken liều mạng nói cho ta về tên gia hỏa Kim Hi Triệt này... Năm đó đã say mê rồi có phải hay không.

"A Ken, nói cho ta nghe một chút về SJ đi..."

A Ken không có ngồi máy tính, rất lâu sau mới trả lời.

"Cụ thể đi! Ngươi nói chính là SJT, SJKRY, SJM hay là SJH?"

Ta tuyên bố, ta ngất...

"Cái nào có HG đó!"

"Há, đó là M, ngươi thích HG sao?"

A Ken gửi qua một icon trợn to hai mắt tự hỏi... Ta bắt đầu đổ mồ hôi.

"Ít nói nhảm!"

"Ai, HG mà, Canh Triệt biết không?"

"Không biết..."

"Canh Hoa thì sao?"

"Đây đều là cái gì a?" Ta ngất, từ đâu tới nhiều cái lung ta lung tung như vậy?

"Được, ngươi chờ ta đưa mấy truyện cho ngươi, từ từ xem rồi sẽ biết..."

Chỉ chốc lát, liền gửi đến mấy file, nhìn dáng dấp là hai bộ tiểu thuyết, một bộ là《QX》, một bộ là《LN》.

Đặt mấy truyện này sang một bên, bắt đầu nghe fan có thâm niên giới thiệu... Quả nhiên là đủ thâm niên a... Thuộc như lòng bày tay...

Buổi tối về đến nhà, ngồi trước máy tính xem văn mà A Ken gửi, càng xem càng cảm thấy là lạ... Hồi lâu, bỗng nhiên tỉnh ngộ... Hoá ra là vương đạo văn...

Vương đạo văn cũng không xa lạ gì, bởi vì bình thường ta cũng rất bát quái, lúc không có chuyện gì làm thì đi dạo CB, EH, có điều đều xem Nữ x Nữ, loại Nam x Nam này ta thực sự là chưa tiếp xúc qua...

Chợt nhớ tới, nhi tử gần đây đều lên Internet tìm những thông tin liên quan đến HG và SJ, những thứ này... có phải hắn cũng đã xem rồi hay không...

Đau đầu...

Dù sao hài tử còn nhỏ, có nên cho hắn tiếp xúc với mấy thứ này hay không?

Cho dù không muốn, ta cũng không ngăn được. Internet, đều có thể bày ra tất cả trong thời gian nhanh nhất, mặc kệ là thứ tốt là thứ xấu...

Ta cảm thấy ta nên nói chuyện với Cẩn... Nhưng lại không muốn chuyện bé xé ra to...

Quên đi, vẫn là trước tiên cùng nhi tử nói chuyện đi...

Cùng một tiểu hài tử mười mấy tuổi nói về vương đạo văn... OMG... Đây là cái thế giới gì a!

-----------

[1] Thanh âm khống, trường phát khống: thích mấy người giọng nhỏ nhẹ dịu dàng, tóc dài.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Chương 46: Vu hi chiến [1]

Suy đi nghĩ lại, liều lĩnh đi hỏi nhi tử như vậy, tựa hồ cũng không thỏa đáng... Nhưng mà...

Đột nhiên nhớ đến một người, không chênh lệch tuổi tác nhiều so với nhi tử... Suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho lão muội.

Lão muội khi lớp bốn tiểu học đã bắt đầu sử dụng điện thoại di động, cùng ngày mua điện thoại liền đem số điện thoại đưa cho ta, đáng tiếc, ta đây làm tỷ... hình như gọi điện thoại cho nàng chưa quá năm lần.

"Muội!"

"Nha! Tỷ, ngươi lại đổi số sao?"

"Ân!" Chuyện ta đổi số điện thoại nhiều lần, đã có n người công kích...

"Gần đây bận rộn gì sao?"

Đúng là lão muội rất tình nguyện tâm sự với ta, đầu tiên là đem chuyện lớn nhỏ trong nhà nàng nói ra hết một lượt, sau đó bắt đầu xả những chuyện không đâu. Lão muội không phải rất say mê ngôi sao Hàn Quốc, có điều, nàng lại cuồng nhiệt hâm mộ ZJ.

"Tỷ, 26/12 ZJ sẽ đến thăm nơi của các ngươi! Thật hâm mộ nha, rất muốn đi nha..." Trong giọng nói lão muội mang theo tiếc nuối, quả nhiên đang là lứa tuổi vui vẻ mà hâm mộ thần tượng.

"Đừng hy vọng ta đi nha, ta bận rồi..." Ta cười nói.

"Khặc, không hi vọng ngươi nha! Ai..." Lão muội than tiếc, sau đó liền bắt đầu bát quái, minh tinh nào đang cùng minh tinh nào hẹn hò, người nào đang ở chung với người nào...

Ngất, nhớ lúc ta học sơ nhất, ai nói cho ta ai đó đang ở chung với ai thì ta sẽ chạy mất... Khi đó không cẩn thận thấy lão sư hôn môi với bạn trai cũng sẽ làm ta đỏ mặt rất lâu...

Hiện tại hài tử nha... Ta trả lời...

"Biết SJ không?" Ta hỏi.

"Biết nha! Ha ha, ta thích Hi Triệt..."

Ta ngất, chờ ta có thời gian lại baidu Hi Triệt một chút đi, tỉ lệ yêu thích thật cao nha...

"Ngươi làm sao mà thích SJ vậy? Ngươi xem Đông Phương Thần Khởi đi, nhóm này còn đẹp trai hơn..."

Xin nhờ, ta không phải đang tìm người đẹp trai nhất?

"Ân ân... Đồng ý!" Ta hàm hàm hồ hồ đáp ứng.

"Ngươi xem JZZ! Rất tuấn tú! Ha ha, ta cảm thấy hắn với HG thật xứng đôi..."

Ta triệt để sụp đổ... Mấy đứa nhỏ này đều làm sao vậy?

"Canh Hoa mà!" Ta thuận miệng nói một câu.

"Ai nha! Tỷ, ngươi mà cũng biết... Nha nha nha!" Lão muội bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Ai, ta nghĩ, nếu như cha ta biết trong đầu muội muội có những thứ này, không biết hắn có điên mất hay không.

Tận đến khi hơn mười giờ đêm Cẩn gọi điện thoại chúc ngủ ngon, ta vẫn chưa nghĩ ra nên mở miệng tâm sự với con trai như thế nào. Ngẫm lại thấy nên quên đi, chờ hắn mở miệng nói trước.

"Nhi tử gần đây thế nào?"

"Còn chưa ngủ, đèn trong phòng còn sáng!" Cẩn nói. "Tối hôm qua nửa đêm nghe được tiếng nhạc, đứng dậy đi xem, CD đặt trên đầu giường vẫn còn đang mở, mà chính mình đã ngủ thật say..." Cẩn có chút bất đắc dĩ.

"Ai nha!" Ta vỗ trán, "Quên nói cho ngươi..."

"Cái gì?"

"Buổi tối sau khi nhi tử ngủ nên vào xem hắn, buổi tối hắn tổng quên tắt CD, còn có, có lúc còn mặc kệ cửa hổ, còn có còn có... chỉnh điều hòa thành chế độ ban đêm, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe..."

Ta đang muốn nói tiếp mấy chuyện chưa dặn dò xong, bên kia Cẩn bỗng nhiên nở nụ cười.

"Ngươi xem như là triệt để làm hư hắn!"

"...", xong, ta lại bị buộc thêm một cái tội...

"Hai người các ngươi gần đây không có PK đi..." Không biết làm sao, giống như hai mẹ con này có tranh cãi...

"Không có, hắn không có nói chuyện với ta!"

"..." Ta ngất, chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho cam đi...

"Ngươi đối với hắn nghiêm khắc như vậy, hắn làm sao dám nói gì với ngươi!"

Xác thực là Cẩn quản giáo nhi tử nhiều lắm, tuy rằng nàng không lớn tiếng mà quát lớn hay gì, một người ôn nhu trở nên nghiêm túc so với một người đanh đá hay gào thét càng khiến người ta run rẩy hơn... Mỗi lần Cẩn kiểm tra bài tập của con, vừa thấy nàng nhíu mày, đừng nói nhi tử sợ hãi, ngay cả ta còn cảm thấy sợ hãi...

"Con học tập không kém, chỉ cần học tập hảo, chuyện học tập là do hắn mà!"

"Ân, có phải ngươi muốn nói là, 'Thi được hạng nhất, ngươi nghe ta, thi không được hạng nhất, ta nghe lời ngươi!' đúng không?"

Ta đổ mồ hôi... Làm sao mà lời này nghe quen thế?

"Không có không có... Nhi tử nên nghe lời mẹ... Thi được hạng gì cũng phải nghe mẹ... Mẹ là chân lý mà!"

Cẩn nở nụ cười, ta phát hiện, nàng không quá nghiêm túc với ta, đùa giỡn với nàng thì nàng sẽ liền cười thật vui vẻ...

"Lúc nào thì đến đây?"

"Trước sinh nhật của ngươi đi!"

Đếm ngón tay tính toán một chút... Hình như còn rất lâu...

"Cái kia, chăm sóc chính mình thật tốt!" Nói thật, để Cẩn với con ở bên kia, ta không thể yên tâm.

"Ngươi cũng vậy!"

"Thay ta chúc nhi tử ngủ ngon!"

Cẩn với con, ai... Ta nên cùng Cẩn hảo hảo tâm sự vấn đề của nhi tử, nhưng mà, chuyện của Đỗ bá bá, chuyện ở trường... Nàng sẽ có tâm tình quan tâm những chuyện khác sao?

-----------------------------------

[1] Vu hi chiến: Từ "vu hồi chiến" trong quân sự có nghĩa là tiến hành chiến tranh kiểu vu hồi, đại khái là đưa lực lượng của ta vào bên sườn hoặc bên hông quân địch, sau đó phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương. Giống kiểu mấy mũi tiến công một lúc hồi xưa học lịch sử hay có...

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Chương 47: Cp m và chut chết

Khí trời lạnh dần, tuy nhiên so với Đông Bắc, căn bản nơi này không tính là lạnh.

Tan sở đi đến trung tâm mua sắm, mua hai cái áo lông. Đương nhiên, ta rất ít khi mặc áo lông, có lạnh thì sẽ mặc áo sơ mi bên ngoài là nhung, mua áo lông là mua cho Đỗ bá bá với a di... Cho dù Đỗ bá bá vẫn không thích ta.

Ta làm việc này, không phải để hắn đối đãi khác đi, mà là vì Cẩn.

Mua xong quần áo liền đem đến nhà Lễ ca, nói với chị dâu là Cẩn mua, nhờ đem đến cho Đỗ bá bá cùng a di. Chị dâu nhìn ta nửa ngày không nói chuyện, mở lon Coca đưa cho ta.

Tan việc ở công ty cũng tương đối sớm, đồng sự thì đều có việc riêng của mỗi người, mỗi lần tan tầm, một người về đến nhà, mở máy vi tính lên, bật nhạc rồi nằm lỳ trên giường đọc sách...

Bắt đầu cảm thấy tịch mịch. Trước đây, một mình cũng không thấy cô đơn, thế nhưng hiện tại, đột nhiên lại cảm giác thấy cô độc.

Đặt ảnh chụp cả ba ở Hong Kong trong ví tiền, rất nhớ bọn họ... Cẩn, nhi tử...

Có thể, là ta đang nhớ nhung loại cảm giác của gia đình kia.

Mỗi khi bình minh đến, mặt trời xuất hiện, sẽ lại thấy ngày thật đau khổ...

Ngày càng thân thuộc với các đồng sự trong công ty, đặc biệt là kế toán đại tỷ. Kế toán đại tỷ là người rất nhiệt tình, ngày đó ta nói mình không uống café, nhưng nàng vẫn đem mấy gói để trên bàn của ta... Tiện tay còn để trong ngăn kéo...

Không thích người khác tặng quà cho ta, vì như vậy sẽ làm ta cảm thấy thiếu nợ ân tình... Có chút phiền, phiêu bạt giang hồ, đã thiếu nợ cái gì thì sẽ muốn trả lại.

Công sự có không ít lúc phải giao tiếp với kế toán đại tỷ, hết công sự, kế toán đại tỷ (gọi tắt là K tỷ) đề nghị tan tầm đến Starbucks... Bỗng nhiên phát hiện K tỷ đúng là một người rất thích uống café, đã buổi chiều rồi, lúc này uống café, buổi tối ngủ được sao?

Hiếu kỳ, thế nhưng không hỏi ra miệng, nàng có ngủ được hay không cũng không liên quan đến ta...

Quyết định mời K tỷ uống café, cũng là thuận tiện trả lại ân tình vì mấy gói café...

Đến Starbucks, chỉ chỗ trống để K tỷ đến ngồi, sau đó đi đến quầy để chọn café.

Chọn xong, trả tiền, đứng chờ café, quay người lại, phát hiện K tỷ đang đứng sau lưng ta, rõ ràng làm cho nàng ngồi xuống trước rồi mà... Người này, làm ta giật cả mình.

"Ta nhìn chút được không?" K tỷ chỉ chỉ ví tiền của ta.

"Nga!" Đem ví tiền đưa cho K tỷ, cảm thấy là lạ, có người nào không có việc gì lại hỏi nhân gia mượn ví tiền để xem?

Cầm hai ly café đến chỗ bên cửa sổ ngồi, uống một hớp, phiền muộn, bị bỏng rồi...

Nếu như Cẩn ở đây, nhất định sẽ dặn ta coi chừng bị bỏng trước khi ta uống...

Đáng tiếc Cẩn không ở đây, ai...

"Đây là người nào a?" K tỷ chỉ bức ảnh, hỏi.

"Vợ ta a... Còn có con ta a..."

"Ngươi..." K tỷ cười. Lúc vừa làm ở công ty, có đồng sự hỏi ta có phải là T không, không có trả lời rõ ràng, chỉ nói ngươi cảm thấy phải thì sẽ là phải, ngươi cảm thấy không phải thì sẽ là không phải... Có điều, hình tượng của ta, nhìn một chút cũng sẽ biết được thôi.

Nhưng quản lý của chúng ta lại biết, nam nhân đáng chết kia không có chuyện gì liền trêu chọc ta ... Động một chút là đòi giới thiệu bạn gái mới của hắn cho ta biết, nếu như thân thiết thì sẽ để lại cho ta... 囧, đó là người nào?

"Con trai của ngươi sao?"

"Ân! Sao? Không giống ta sao?" Thầm nghĩ kỳ quái...

"Lớn như vậy sao? Ngươi bao lớn nhỉ?"

"Gia gia trong nôi, tôn tử đã chống gậy..." Bảo Nhị Gia trong《 Hồng Lâu Mộng 》, gần đây xem《 Hồng Lâu Mộng 》không ít.

K tỷ không hỏi nữa, nàng cũng biết không hỏi ra được cái gì hữu dụng từ trong miệng ta.

"Đây là cái gì..." K tỷ một bên nói, một bên chỉ mảnh kim loại bên dưới bức ảnh.

"Cái này đừng chạm đến..." Ta cười, đem ví từ cầm trở về từ trong tay K tỷ..."Đây là vật thỉnh từ Bồ Tát nha, ta theo Phật nha! Cũng không dám chạm lung tung!"

Những thứ đồ này, ngoài trừ người ta yêu sâu đậm ra, người ngoài không thể chạm vào...

Hình như K tỷ cảm thất rất hứng thú với đồ của ta, hỏi liên tục. Làm đồng sự, đặc biệt là trong công việc cần giao tiếp thật nhiều, thực sự không tiện khi không để ý đến...

Cảm thấy có chút phiền... Ta chén ghét nữ nhân hỏi nhiều lại hay lải nhải...

囧, nếu như nàng biết ý nghĩ trong đầu ta phỏng chừng sẽ tức chết đi...

Khuya về đến nhà gọi điện cho Cẩn, báo cáo chuyện uống café cùng với K tỷ.

"Ngươi cẩn thận kẻo phạm hoa đào nha!" Trong điện thoại Cẩn cười nói.

"Sao có thể a? Ta làm gì có nhiều đào hoa đến vậy? Cũng là ngươi coi trọng ta! Mèo mù vớ phải chuột chết..."

"Ngươi mới là mèo mù!" Cẩn không hài lòng với ví dụ của ta.

"Ta..." Ta ủy khuất nha, ta làm chuột chết nha, ta còn chưa nói gì nha. "Hảo hảo hảo... Ngươi không phải là mèo mù..."

"Này còn tạm được!" Bên kia điện thoại Cẩn đắc ý không thôi...

"Ngươi là cọp mẹ..."

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Chương 48: Hai câu chuyn

Hai chuyện này Tiểu Minh không có viết nhưng ta lại cảm động với chúng nhất.

Chuyện thứ nhất:

Trước hôn lễ của đại ca, đại tẩu tương lai hy vọng Chu Minh sẽ đến một mình. Vì thế, Tiểu Minh cùng đại ca phát sinh tranh chấp, đùng đùng nổi giận về nhà, ngồi trong thư phòng trầm mặc. Mấy giờ sau, kể lại rằng:

"Kỳ thực ta có thể hiểu được bọn họ, dưới một góc độ nào đó mà nói thì lo lắng của họ cũng có đạo lý, nếu như đại ca ôn hòa, nhã nhặn nói mấy câu này với ta, có thể ta sẽ đáp ứng, cách ta đáp ứng chính là —— hôn lễ của hắn ta không đi, nhưng ta chúc hắn hạnh phúc! Những người thân tham dự lễ cưới đều đi cả gia đình, ta không có cách nào để vợ và con trai ở nhà rồi một mình đi dự! Ta sẽ không oán giận hắn gì cả, gia đình chúng ta có mấy người không thể chấp nhận được, đây là sự thật. Chúng ta vì tình yêu đến với nhau, tất cả trách nhiệm với áp lực đều nên do cả hai chúng ta cùng chịu đựng, mà không phải người thân của chúng ta. Nếu như bởi vì chúng ta đi dự hôn lễ mà gây ra cái ảnh hưởng xấu nào, ta sẽ tự trách.

Nhưng tình hình ngày hôm nay không phải như vậy, làm đại tẩu của ta, nhưng nàng lại dùng ngôn ngữ không chút nào khách khí từ chối các ngươi, nói cách khác, nàng không chấp nhận gia đình của ta. Con người của ta lòng dạ có hơi hẹp hòi, luôn luôn là người phạm đến ta, thì ta tất không tha cho người, hảo, nếu nàng không chấp nhận ta, ta cũng không chấp nhận nàng là được rồi. Xã hội hiện nay có chút kì quái, cười người nghèo túng mà không cười kỹ nữ, chuyện như vậy ta nhìn không quen, người có cuộc hôn nhân được coi trọng lại bắt đầu cười nhạo "L couple", làm ta cảm thấy thật buồn cười, nhưng lại không cười nổi... Chúng ta thì làm sao? Ngoại trừ chúng ta là đồng tính ra, mọi điều chúng ta làm, đều là tuân theo đạo đức của nhân loại, thậm chí còn làm rất tốt. Chúng ta không có lừa dối lẫn nhau, bất luận là về mặt tình cảm hay là chuyện gì khác, dựa vào cái gì mà một phụ nữ không có quan điểm phải trái đúng sai, không có quan niệm đạo đức, thậm chí không có tình cảm lại muốn chê cười chúng ta? Nếu như nàng không phải là phụ nữ, hôm nay ta nhất định đánh nàng thật mạnh...

Lúc này ta có chút khổ sở, cũng không phải thương cảm cái gì. Chúng ta không cần phải thương cảm cái gì, người bên ngoài có tiếp thu được hay không không đáng kể, ta chỉ quan tâm ngươi ở bên ta, hai chúng ta có hạnh phúc hay không. Về phía đại ca, không cần lo lắng, ta đã bỏ đi mấy lời nói hung ác, nếu thật sự hắn không mời ta, hắn cũng đừng nghĩ đến nhà gia gia và ba ba ta, nếu như hắn mời, ta nhất định bắt hắn phải chính miệng nói ra hắn mời cả ba chúng ta.

Không phải là ta phát cáu với ai, nên lùi một bước, trời cao đất rộng, nhưng lùi bước này, bước tiếp theo sẽ khó nói, đại ca kết hôn xong, còn có nhị ca, tam ca, huống chi, ai có thể đảm bảo hôn lễ của đại ca là lần cuối cùng? Ta sẽ không để cho đường giới hạn của mình trở thành lối qua đường của người khác. Còn đại tẩu của ta, còn chưa vào cửa, mở miệng liền chọc giận người đứng đầu Chu gia, nàng muốn thế nào đây? Ta cũng đã khách khí rồi, ta cũng sẽ không chấp nhặt với một phụ nữ ở nhà làm bà chủ để đàn ông nuôi dưỡng, nếu nàg có chút quá đáng, ngữ khí tiếp tục hung hăng, nhất định ta liền diệt uy phong của người này.

Kỳ thực, ta đau lòng cho cháu gái của mình (con gái với người vợ trước của đại ca), có một người cha hoa tâm, hiện tại lại có thêm một mẹ kế như Mẫu Dạ Xoa, không lâu sau, lại có thêm một đứa con khác. Mẹ của nàng không bên cạnh, tình yêu của ta sẽ chỉ còn một phần hai, hoặc là một phần hai cũng không tới đi, ta đau nàng. Nếu không phải nhà chúng ta còn có chuyện phiền phức của riêng mình, ta thật muốn đón nàng về đây..."

Chu Minh luôn nói ở nhà, nàng là bá vương, không hiểu tình thân, không biết quan tâm người thân, kỳ thực không phải như vậy.

Chuyện thứ hai:

Một đêm trước khi Chu Minh đi Tây An.

Chúng ta lại phải đối mặt với vấn đề từ gia đình, lần này không phải Chu Minh, mà là ta.

"Nếu như ba ba kiên trì không cho hai chúng ta ở bên nhau, chúng ta nên làm gì đây?"

Chu Minh nở nụ cười, nàng, lúc đầu làm cho tâm ta chịu tổn thương, nhưng sau đó lại rất cảm động.

"Thì sẽ liền không ở bên nhau đi!"

"Chúng ta quen biết đã bao lâu? Rất nhanh đã tám năm rồi. Ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, chúng ta đều đã quen với tháng ngày không có đối phương bên cạnh, hẳn là sẽ không quá khó khăn để qua đi. Nếu như lần này sức ép đến từ người khác, ta nhất định sẽ đứng lên mà liều mạng với hắn. Nhưng mà, lần này lại là cha ngươi, ta có bao nhiêu sức lực cũng không thể nào sử dụng. Huống hồ, cha ngươi không muốn gặp ta, không tiếp điện thoại ta, một cái cơ hội giải thích hoặc tranh thủ ta cũng không có. Trước đây là ta chủ động, lần này đổi lại đi, ngươi chủ động. Ta đi trước đem hết khả năng của mình ra xử lý sự tình thỏa đáng, sau đó, ngươi hãy đến. Ta tìm được một căn phòng tam thất, thế nhưng, ta cảm thấy ngươi nên về nhà ngươi mà ở. Rời nhà nhiều năm như vậy, đặc biệt ở tuổi này ngươi lại đi xa lại là đã trái với ý nguyện của cha mẹ, cho nên thời điểm ngươi cô độc nhớ nhà sẽ tự trách, sẽ thấy mình còn đứa trẻ không biết gì, mắc nợ cha mẹ thật nhiều. Đến hiện tại, ta không thể tạo áp lực cho ngươi, làm ngươi trái với ý nguyện của cha mẹ một lần nữa. Ta chỉ có một con đường, chính là tranh thủ cơ hội, làm cho họ từ bài xích đến ngầm đồng ý rồi tới tiếp thu, không biết có bao nhiêu khó khăn, cũng không biết sẽ mất bao lâu, chỉ có thể đi một bước, tính một bước."

"Tại sao lại khóc đây? Có phải bởi vì ngươi thấy ta bị dao động hay không? Bởi vì ta nói chúng ta không thể ở bên nhau. Ngươi suy nghĩ một chút, một đôi giống như chúng ta vậy, ở bên nhau với không ở bên nhau khác biệt lắm sao? Nếu như sự tình phát triển đến mức ta với Đỗ bá bá ngươi chỉ có thể chọn một người, đương nhiên, đây là tình huống xấu nhất, nhưng nếu thật sự đến bước này, ngươi yên tâm mà chọn phụ thân đi —— nếu như nhất định phải tổn thương một người, ngươi nhất định phải tổn thương ta. Ta sẽ không khổ sở, ngược lại, trong lòng ta sẽ vững vàng, một người có thể an tâm mà tổn thương một người, đó nhất định sẽ là người mà yêu nàng nhất, bởi vì nàng biết, bất luận nàng tổn thương như thế nào, người đó đều sẽ không rời đi. Lão bà, ta chính là người đó.

Nếu như chúng ta thật sự bị ép phải rời khỏi nhau, ta sẽ chờ ngươi. Ở một phạm vi cùng ngươi giữ khoảng cách nhưng không quá xa mà chờ ngươi. Nhưng có điều khó chính là, con sẽ không nỡ tách ra với ta, nếu như ngươi yên tâm, hơn nữa phụ thân ngươi đồng ý, đem con giao cho ta, ta không dám hứa ta sẽ làm tốt bao nhiêu, nhưng ta có thể bảo đảm làm cho hắn hạnh phúc. Chúng ta không vui, nhưng khoan dung một chút đi, để hài tử hạnh phúc đi."

"Cái gì cũng đừng nghĩ, sau khi đến đó, hảo hảo chăm sóc phụ thân, còn những chuyện khác, đều giao cho ta. Ta nói như vậy, làm như thế, là không muốn bên trong áp lực lại cho ngươi thêm bất kỳ áp lực nào, đừng hiểu lầm ý của ta, làm sao mà ta không muốn ở bên ngươi, bình yên, chuyện gì cũng không có! Thế nhưng hết cách rồi, ha ha, người a, thật không biết cả đời này là vì ai mà sống đây! Ta vì ai mà sống, ngươi vì ai mà sống, cha ngươi lại vì ai sống? Ta chỉ hy vọng con trai có thể vì chính hắn mà minh minh bạch bạch sống thật tốt!"

Ta muốn nói, Chu Minh không phải là người không hiểu chuyện; ngược lại, suy nghĩ của nàng vượt xa tuổi tác của nàng. Nàng mới là trụ cột mạnh mẽ nhất chống đỡ gia đình này của ta.

Ngày 24 tháng 2 năm 2010.

Đỗ Cẩn viết.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Chương 49: Mt người không quen

Ở một mình, quá mức không quen.

Giường đôi, phải vươn mình hai lần mới có thể đến bên kia. Trống không, thả cánh tay xuống giường, ngón tay vẽ mấy hình không theo quy luật nào cả. Càng vẽ càng nhanh, nhất bút nhất hoạ, hoành chiết thụ câu [1], mãi đến khi cảm thấy đầu ngón tay ma sát với sàn nhà đến mức tê, cánh tay cũng có chút đau nhức, mới nâng cánh tay lên, lấy tay vỗ vào trán.

Ta rất ghét bị mất ngủ, đặc biệt là một mình tĩnh mịch nhớ nhung trong đêm im lặng thế này.

Cầm lấy điện thoại để ở đầu giường, mở xem tin nhắn. Nhìn nhìn, bỗng nhiên bật dậy, mở đèn trong phòng lên, tìm tìm kiếm kiếm trong tủ quần áo, lấy một cái notebook màu đen trong hành lý ra, suy nghĩ một chút, chạy đến phòng khách lấy cây bút, nằm trên giường chép lại tin nhắn.

Từ khi quen biết đến nay, mỗi một tin nhắn của hai ta, ta đều chép lại, đã mấy năm, chưa bao giờ gián đoạn, mỗi một thứ, đều chưa từng bỏ quên.

Khả năng lưu trữ của điện thoại di động là có hạn, mà nhớ nhung là vô hạn.

Đã thay notebook khác, mà tình cảm được ghi lại này, không thể nào thay đổi.

Lúc chép lại tin nhắn, có khi cau mày buồn bực, có khi lại nở nụ cười, lúc chép đến lúc nàng trêu chọc ta, có thể ngây ngốc, ngại ngùng.

Đêm dài, cũng chậm rãi đi vào trong câu chữ của ta, hóa thành nhất bút nhất hoạ...

Đột nhiên cuộc sống trở nên vô vị. Đi làm, tan tầm, về nhà... Không liên hệ với bằng hữu, không gọi điện thoại cho ba mẹ. Tan việc thì chỉ một mình ở nhà lên mạng, đọc sách... Lần nào cũng đói bụng đến đau dạ dày mới miễn cưỡng đi tìm thức ăn, mấy tháng nay đều ăn mì nhiều hơn. Trước đây đều biết một phút sau mình phải làm gì, hướng về cái gì mà nỗ lực, mà hiện tại lại trở nên mờ mịt, thậm chí không biết phải làm sao. Nằm trên giường trằn trọc trở mình, một lần rồi lại một lần mắng chính mình không đủ thuần thục, làm việc không đủ hoàn thiện, suy nghĩ vấn đề không đủ toàn diện, đều làm cho nàng lo lắng, cho nàng thêm phiền não... Ngơ ngơ ngác ngác, mơ mơ màng màng. Chỉ có mỗi lần nhận được điện thoại của nàng mới cười được, sau khi để điện thoại xuống lại mất mát...

Đang mùa lạnh, nhưng không lạnh. Nếu là ở Đông Bắc thì mặc thêm một cái áo sơmi dày, giờ thì mặc một cái cổ áo màu trắng mà thôi. Nhìn mình trong gương cảm thấy khó chịu, lúc làm lão sư ta lại không giống như lão sư, giống như học sinh... Hiện tại, ta lại không giống Chu trợ lý, giống như đứa nhỏ của quản lý nào đó. Có lúc cảm thấy lớn lên có mặt trẻ con thật bất đắc dĩ, nhíu nhíu mày, nếp nhăn sâu vào, nhưng không nhìn ra được dấu vết của năm tháng.

Người người đều nói muốn chính mình trẻ đẹp, còn ta hi vọng mình già đi một tí, tốt nhất là lớn hơn 10 tuổi đi. Ta hi vọng lúc ta mang giày trượt băng, ở trán ta nhanh chóng xuất hiện mấy vết hằn đi.

Cầm cặp văn kiện ra khỏi nhà, có mấy người đứng dưới lầu công ty, nhìn cách ăn mặc, hẳn là đến phỏng vấn. Một số ban thay đổi nhân viên nhiều lần, nhìn lướt qua, phát hiện khí chất của những cô bé này không tệ lắm, cũng coi như là người đẹp, nhưng luôn cảm thấy thiếu một chút gì, còn là cái gì, nhất thời không nói rõ được.

Tiến vào thang máy, mở cửa, đi vào văn phòng. Ta nghĩ, nếu như không nhờ quan hệ của cậu ta, ta cũng sẽ đồng cảnh ngộ với những ứng viên đứng dưới lầu đi, mang theo CV mà chờ từ rất sớm, mang theo một chút thấp thỏm, dè đặt, ta đi đường tắt, không có như những người khác được huấn luyện ở lầu một, mà là lên thẳng lầu hai, tiến vào văn phòng.

Bàn làm việc trống không, một máy vi tính, hai cái điện thoại, máy in, không còn gì khác. Ta ở công ty như một vật trang trí, không cần ta đi làm gì, trở nên dư thừa, chưa từng có thời điểm cảm thấy mình dư thừa như bây giờ. Trong một gia đình nào đó ở thành phố này, ta dư thừa. Trong một công ty nào đó ở thành phố này, ta vẫn dư thừa.

Rót một chén trà cho mình, trong ngăn kéo có mấy quyển sách dùng để ôn tập, lấy một quyển cầm trong tay mà xem. Tính toán ngày tháng, tựa hồ cuộc thi cũng sắp đến, cuộc thi đến càng gần, Cẩn với con cũng sẽ gần đến.

Cẩn nói, nhất định sẽ đến trước sinh nhật của ta.

Ta nghĩ, xưa nay ta không giống như bây giờ trông đợi sinh nhật của mình.

---------------------------------------

[*] Hoành chiết th câu: Trong thư pháp phương Đông, có 8 nét bút tiêu biểu là điểm (点), hoành (横), thụ (竖), phiết (撇), nại (捺), đề (提), chiết (折), câu (钩). Trong tiếng Việt lần lượt nghĩa là hấm, ngang, sổ, phẩy, mác, hất, gập, móc.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Chương 50: T [1]

Ngày dần dần lạnh lên, nơi này mùa đông không có tuyết rơi, điều này làm cho người từ nhỏ lớn lên ở Đông Bắc như ta có chút không quen. Mỗi buổi sáng mặc áo khoác đi đón xe bus, buổi trưa ở công ty cùng mọi người ăn cơm trưa, đến lúc trời đã lờ mờ, lại một người đón bus về nhà. Thỉnh thoảng sẽ thừa dịp trời tối, tản bộ trở về. Căn nhà một người, trống rỗng.

Cẩn nói, đến tháng 12 mới có thể xử lý tốt công tác, rồi mới đi đến bên này được. Không biết là công tác bên kia xử lý thuận lợi hay là nàng nhớ ta như ta nhớ nàng, chưa đến tháng 12, nàng với nhi tử cũng đã sang.

Đi chuyến bay sáng ngày thứ hai, đại khái buổi trưa sẽ đến. Tìm kiếm thời gian chính xác của chuyến bay, chạy đến phòng quản lý, tìm quản lý để xin nghỉ. Nhưng quản lý lại không có ở đó, xoay người đi gõ cửa phòng đại lão bản, cũng không ai trả lời. Phiền muộn xoay người đi, muố gọi điện thoại cho quản lý, kế toán lại ôm một đống đồ lớn đi đến, vừa thấy ta, cười mong ta giúp một tay.

"Quản lý đi đâu rồi?" Ta tiếp nhận đồ trong tay kế toán, thuận miệng hỏi.

"Đi XX cục đi, có việc gì sao?"

"Sáng mai ta có việc, xin nghỉ!"

"Há, không thì sáng mai ta giúp ngươi nói một tiếng? Chuyện gì vậy?"

"Quên đi, không tốt lắm, ta vẫn nên tự mình gọi điện cho quản lý. A, việc nhà!"

Không muốn giải thích thêm, việc nhà chính là việc nhà, người không phận sự miễn hỏi.

Chờ mong Cẩn đến, hưng phấn đến độ một đêm không ngủ. Từ nội thành đi đến sân bay, trên đường đi nhìn đồng hồ mười mấy lần, chỉ hận thời gian trôi qua chậm quá.

Mà lúc ta chân chính thấy được các nàng, ta một câu cũng không nói được. Chỉ cười khúc khích, tiếp nhận hành lý trong tay Cẩn, nhìn nhi tử nhiều ngày không gặp, bảo các nàng lên xe.

Đã sớm đưa chìa khóa cho nàng với con, mỗi người một cái, móc khóa mua lúc một mình đi dạo, lúc đó mua ba cái, giống như đúc, một cái kèn harmonica nho nhỏ, nhưng cũng có khác biệt.

Nhi tử ngồi ở chỗ phụ xế chơi đùa với cái kèn harmonica nhỏ ấy, cầm để bên mép thổi thổi, phát hiện nó có thể thổi được, cầm ở trong tay chơi liên tục.

Thời điểm qua trạm thu phí ta quay đầu lại, liếc mắt một cái, Cẩn nhìn ngoài cửa sổ xuất thần, ngồi tựa lưng vào ghế thật nhàn, tay phải che lấy tay trái, chiếc nhẫn trên ngón áp út đập vào mắt ta.

Nàng tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, ngại hài tử ngồi bên cạnh, không tiện hỏi nhiều. Có điều đại khái cũng có thể đoán được đi.

Vào trong nhà, nhi tử vừa vào trong đã chạy đi xem phòng của mình. Phòng này nhỏ hơn rất nhiều so với phòng bên kia, không biết tại sao, thấy có một loại cảm giác xa cách. Có thể là do tâm tình gây ra đi...

Mấy tháng trước, cũng chuyển nhà mới. Mỗi ngày chạy đi nhìn thợ trang trí, lôi kéo tay Cẩn đi chọn dụng cụ gia đình. Hai ta cùng lên mạng, chọn đồ điện gia dụng, tra tính năng, xem aftermarket [2]. Ở căn nhà kia, mỗi một đồ vật đều do hai chúng ta chọn, để tâm an trí. Mà lúc chuyển đến đây, lại không có được cảm giác hưng phấn, thoải mái kia.

May mà có Cẩn với con, làm cho ta tha hương ở thành thị này, cũng coi như là tạm trú.

Ba cái gian phòng thì cấp cho nhi tử hai gian, Cẩn cười nói ta quá nuông chiều hắn. Khặc, cha mẹ nhà nào không nuông chiều con của mình đây?

Đặt hành lý của Cẩn trong phòng ngủ, Cẩn vào phòng nhi tử nhìn một chút, lúc trở lại thì không có cười.

"Làm sao vậy? Nhân gia không cho ngươi giúp thu thập đi!" Xem vẻ mặt của nàng liền biết là bị "xua đuổi".

"Ân, không cần thì thôi, ta cũng bớt việc!" Cẩn khoát tay áo một cái, lại đây giúp ta một chút.

"Tức phụ, ngươi mệt không? Ngồi xuống trước đi, chờ dọn dẹp gần xong rồi thì chúng ta đi ăn cơm." Ta cười, nhận lấy y phục trong tay Cẩn, làm cho nó thẳng, treo vào tủ quần áo.

Quay đầu, phát hiện Cẩn đang nhìn ta.

"Làm sao vậy?" Ta nhanh chóng cúi đầu nhìn chính mình, không có gì khác thường... Làm gì mà lại nhìn ta như thế?

"Ta nhớ ngươi!" Cẩn nhìn chằm chằm ta nhìn một hồi lâu, chậm rãi nói.

Bỗng nhiên mũi liền cay, ta phát hiện, thực sự thì chính mình càng ngày càng không có tiền đồ.

---------------------------------

[1] Lăng Duệ đại nhân đặt tên chương này chỉ có một chữ "tụ" mà thôi, cho nên ta giữ nguyên, sẽ hay hơn, "tụ" ở đây nghĩa là đoàn tụ, cùng ở chung một chỗ, tập hợp lại, tụ hợp lại.

[2] Aftermarket là một thuật ngữ trong máy móc. Để tìm hiểu nó thì phải tìm hiểu luôn phụ tùng OEM. Phụ tùng OEM là sản phẩm chi tiết của nhà cung cấp cho một hãng xe được bán ra ngoài thị trường dưới thương hiệu riêng của nhà cung cấp. Các nhà sản xuất xe hơi thường không sản xuất toàn bộ phụ tùng cho xe của họ.

Đa phần các nhà sản xuất dùng phụ tùng của các nhà cung cấp – do nhà cung cấp thiết kế và sản xuất – đóng vào bao bì riêng với logo hoặc nhãn hiệu của nhà sản xuất xe hơi để người dùng tin rằng họ đang mua sản phẩm chính hãng.

Nhà sản xuất xe hơi và nhà cung cấp có những điều kiện riêng rang buộc nhau để nhà cung cấp sau một thời gian nhất định có thế sản xuất và bán lẻ phụ tùng ra thị trường dưới thương hiệu riêng của nhà cung cấp. Loại phụ tùng này không phải là hàng thứ cấp, chất lượng kém với bao bì khác, mà hoàn toàn giống với phụ tùng trên xe của nhà sản xuất nhưng bán với giá rẻ hơn thông thường khoảng 70%.

Aftermarket là loại phụ tùng trái ngược với OEM. Loại phụ tùng này do các công ty ngoài - không phải là nhà cung cấp chính hãng - sản xuất đồ thay thế cho một loại sản phẩm, một mác xe nhưng không liên quan đến nhà sản xuất.

Thông thường loại đồ này cũng được sản xuất trên các loại máy gia công chính xác với vật liệu giống như đồ chính hãng. Nhưng đôi khi hình thức của loại phụ tùng này không nhất thiết phải giống hệt đồ chính hãng vì các công ty sản xuất phụ tùng ngoài không theo thiết kế của nhà cung cấp. Một số công ty ngoài việc nhượng quyền sản xuất phụ tùng thay thế còn có thiết kế riêng để nâng cao chất lượng sản phẩm. Điều này khiến các sản phẩm "Aftermarket" nhiều khi có chất lượng tốt hơn đồ chính hãng nhưng lại có giá rẻ hơn.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt