Chương 74: Nghĩ đến và không nghĩ đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 74: Nghĩ đến và không nghĩ đến

Thời điểm ta gõ cửa nhà Cẩn, tiểu nữ nhân ra mở cửa sững sờ ở nơi đó.

"Ngươi. . ." Cẩn ngây ngốc.

"Minh Minh!" Dương Dương hét lên một tiếng, từ trong phòng chạy ra.

"Làm sao vậy? Không phải gặp quỷ đi, ta đã trở về!" Ta cười, đi vào.

"Minh Minh tại sao ngươi về?" Dương Dương một bên cầm dép lê cho ta, một bên cười hỏi.

"Muốn về thì sẽ về thôi!" Thay dép, ngồi trong phòng khách. Trên bàn trà đặt quyển Ba trăm bài thơ Đường."Oa, ai đọc đây? Nghiên cứu thật sâu a!"

"Ai!" Dương Dương thở dài, ngồi bên cạnh ta, "Mẹ ta bắt ta học thuộc lòng!"

Ngẩng đầu nhìn Cẩn, phát hiện nàng đang nhìn ta chằm chằm.

Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã gần 6 giờ, ta hành động vẫn rất nhanh, buổi trưa còn đang ở Tây An, hiện tại liền chạy trở về. Cái lợi nhất với ta trong thời đại công nghệ cao, một là điện thoại, một cái khác chính là máy bay.

Cầm lấy điện thoại của Cẩn trên bàn trà gọi cho mẹ, điện thoại vừa mới vang lên hai hồi chuông, liền nghe thấy mẹ quỷ dị ôn nhu.

"Uy, Tiểu Cẩn a!"

Đã quen cách mẹ nói chuyện dùng súng máy, đột nhiên nghe thấy ngữ điệu như vậy không khác gì gặp quỷ.

"Uy?" Mẹ cực kỳ ôn nhu xác định lại.

"Mẹ! Ngươi uống nhầm thuốc?" Ta bất đắc dĩ hỏi.

"A? Ngươi là?" Lần này đổi thành mẹ gặp quỷ.

"Ta là cái kia thân sinh của ngươi a!" Ta cười. Cẩn nghe ta nói, đại khái cũng minh bạch xảy ra chuyện gì, cũng khẽ mỉm cười, đi vào nhà bếp.

"Ngươi về khi nào?" Mẹ tò mò hỏi, lập tức minh bạch sự tình gì xảy ra. "Không phải lúc sáng ngươi nói ngươi không về sao? Con chó con này, ngươi về cũng không nói ta trước một tiếng, mà lại chạy về tức phụ ngươi trước, ngươi cái tên táng tâm điên khùng này!"

Ta đổ mồ hôi, mồ hôi dữ dội, mồ hôi như thác, Thành Cát Tư Hãn. . . Ta phạm vào cái chuyện thiên lý bất dung, người thần đều phẫn gì đây? Chọc đến mẹ ta phải dùng cái từ cao cấp "táng tâm điên khùng" như vậy.

"Được rồi! Ngươi về rồi thì ngày mai mang tức phụ ngươi cùng đi xem nhà đi! Con chó con!" Mẹ không ngừng nói.

"Ai nha, có phiền hay không a, ta không xem, hai người các ngươi tìm thời gian đi xem đi, cảm thấy được là được rồi! Ta không có ý kiến!" Nghĩ đến phải đi cùng mẹ, mẹ lại nhất định sẽ chế giễu ta, quên đi, vẫn là nên trốn đi. Để Cẩn đi bồi nàng xem, tính khí kia của mẹ ta, cũng là nhìn thấy Cẩn thì sẽ tốt hơn một chút.

Lại nói dáng vẻ "tốt hơn một chút" của mẹ ta, ta còn thực sự khó tiếp thụ. Cái thanh âm ôn nhu kia, làm ta nổi da gà cả người.

Qua loa cúp điện thoại mẹ, vừa vặn Cẩn từ phòng bếp đi vào, đặt một ly nước lên bàn. Dương Dương im lặng ngồi bên cạnh ta, nhìn ta. Đi xa về nhà khi nhìn thấy vợ con tự nhiên sẽ sinh ra cảm động, đột nhiên cảm động muốn rơi lệ, cảm giác có gia đình thật sự rất tốt.

"Dương Dương!" Ta sờ đầu hài tử, "Sáng mai chúng ta đi mua máy tính!"

Dương Dương vui vẻ, cười đến không ngậm mồm vào được. Nhìn thấy bộ dáng của hắn, ta cũng rất vui vẻ. Ta 23 tuổi, theo lý thuyết khi gặp một hài tử mười một tuổi thì nên xem hắn là ngang hàng mà yêu thích đi, còn đối với Dương Dương, nhưng lại là đau lòng và muốn bảo vệ.

Cẩn đi tới, ngồi bên cạnh ta, không nói gì, chỉ là yên lặng ngồi.

"Đi thôi, chúng ta đi dạo siêu thị thôi!" Ta cười nắm chặt tay Cẩn, đem cánh tay khoát lên vai Dương Dương.

"Siêu thị? Muốn mua cái gì a? Ngươi mới vừa trở về, nghỉ ngơi một lát đi!" Cẩn nhìn ta, vẻ mặt ôn nhu.

"Đi mua một ít gạo nếp, táo đỏ, còn có, lá gói bánh, ta gói bánh, không nghỉ ngơi đâu, sáng mai ta mang Dương Dương đi mua máy vi tính, buổi trưa ta đi đưa hồ sơ và một ít đồ cần thiết cho cha, chiều phải về Tây An, gần đây đúng là quá bận!"

"Gói bánh? Ngươi biết sao?" Cẩn một mặt hoài nghi nhìn ta, nghe thấy chiều nay ta phải đi, lộ ra một chút thất vọng nhàn nhạt.

"Ta lớn lên ở nhà bà nội, khi còn bé mỗi lần đến tết là bồi tiếp bà nội gói bánh, có thể sẽ không biết sao? Nếu như bà nội còn sống, nàng sẽ cao hứng!"

Mỗi khi đến ngày giỗ, nhớ tới bà nội, trong lòng sẽ đau. Bà nội muốn nhìn thấy ta học đại học, trưởng thành, thành gia lập nghiệp, mà hiện tại, người đã có thể ngủ yên được sao?

Cẩn nhìn ta, tự nhiên minh bạch được suy nghĩ trong lòng ta. Không nói gì thêm, chỉ nhéo nhẹ tay ta mấy cái.

"Đi thôi!" Ta đứng lên, kéo tay Cẩn.

Một buổi tối trôi qua ấm áp, dạy Cẩn gói bánh, Dương Dương chạy tới chạy lui quấy rối, thấy tác phẩm to to nhỏ nhỏ của chúng ta mà cười. Tay cầm tay mà dạy, gạo nếp mềm mại, bàn tay ấm áp, thừa dịp Dương Dương đi vào nhà bếp uống nước, nhẹ nhàng hôn lên môi Cẩn. . .

Nấu xong bánh, rất ngọt, rất thơm. . .

Ăn cơm xong, lại nháo đến 11 giờ. Tắm xong ngồi trên sofa xem tivi, Dương Dương mặc áo ngủ từ phòng đi ra, ngồi bên cạnh ta.

"Minh Minh, ngươi ngủ ở đâu?"

"A?" Lời Dương Dương nói thực sự hù người, làm cho ta nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.

"Ngươi đừng ngủ trên sofa, không thì, ngươi ngủ trong phòng ta đi, giường ta lớn!"

"Ách. . ." Ta không nói gì. Thật sự muốn biết hình thức tư duy của hài tử này là cái dạng gì.

"Ta ngủ cùng với mẹ ngươi!" Ta nhìn vẻ mặt Dương Dương một chút, thăm dò một hồi rồi nói.

"Nga!" Dương Dương gật đầu, nháy mắt một cái, "Hai người các ngươi ngủ chung thật tốt, ta ngủ một mình thật buồn chán!" Dương Dương một bên nói, một bên nhìn ta một cái.

"Ách. . ." Ta lại không còn gì để nói. Trời ạ, ông trời ngươi phái hai mẹ con này là để làm cho ta không thể nói gì a!

Chỉ chốc lát, Cẩn trong phòng tắm đi ra. Nhìn hai người chúng ta một lớn một nhỏ ngồi trên sofa, có thể dáng vẻ có chút buồn cười.

"Dương Dương, tại sao còn chưa ngủ a? Ngươi xem mấy giờ rồi?" Cẩn lớn tiếng nói.

"Mẹ! Ta cũng phải ngủ cùng hai ngươi!" Dương Dương kháng nghị.

Ta không biết nên ứng đối thế nào, không thể làm gì khác hơn là hướng về Cẩn cầu cứu. Xem Cẩn xử lý thế nào, có thể lấy làm gương.

"Không được! Ngươi cũng bao lớn rồi? Chính mình ngủ đi!" Cẩn cười nói.

"Minh Minh còn lớn hơn!" Dương Dương không phục.

"Minh Minh là nữ hài, nữ hài có thể cùng nữ hài ngủ, ngươi là nam hài!"

Dương Dương không nói gì, ta lặng lẽ giơ ngón tay cái về hướng Cẩn. . . Như vậy mà cũng làm được, thật tài tình!

"Mau đi ngủ đi, sáng ngày mai không phải còn muốn ra ngoài sao?" Cẩn sờ đầu Dương Dương, ôn nhu nói.

Nhìn cửa phòng ngủ Dương Dương đóng lại, ta thở phào nhẹ nhõm. Ai, xem ra phương thức lý giải vấn đề của hài tử này, ta còn phải học tập, còn phải nâng cao trình độ.

Cẩn quay đầu, nhìn ta, không lên tiếng, im lặng đi vào phòng ngủ. Ta cũng đứng lên, đi vào theo.

Đóng cửa lại, Cẩn đang đứng cạnh đầu giường, đem sách bên gối cầm lên, để lên trên bàn.

Tiến lên ôm lấy nàng, đem đầu chôn ở mép tóc nàng.

"Tức phụ, ta nhớ ngươi!" Ta thì thào nói. Tóc còn có chút ướt, dán trên mặt thấy lành lạnh.

Cẩn vỗ vỗ lưng ta, kéo ta.

"Minh, lần sau không nói gió làm mưa được hay không, ngươi bận rộn như vậy, về đây làm gì a?" Vẻ mặt của nàng rất nghiêm túc, ta biết, không phải là nàng không muốn thấy ta, mà là không muốn ta quá cực khổ.

Ta không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

"Lại nói, ngươi cũng có chuyện phải làm của ngươi, Dương Dương còn nhỏ, đáp ứng chuyện của hắn, cũng không cần phải gấp gáp. Ngươi còn phải lấy chuyện học làm trọng!"

"Ân!" Ta dùng sức gật đầu một cái, nở nụ cười. "Lúc này có thể ôm một cái rồi đi!"

Cẩn nhìn ta một chút, có chút bất đắc dĩ nhéo mũi ta, "Ngươi a! Chính là một hài tử không chịu lớn! Đều làm cho người ta bất ngờ, không ứng phó kịp!" Nói xong, Cẩn ôm lấy ta.

Nằm ở trên giường, vẫn ôm nàng, Cẩn nằm trên khuỷu tay ta không nói lời nào. Lúc nàng không làm việc nàng vẫn nói rất ít, đối với ta, đã xem như là ngoại lệ rồi.

Nhớ lại tình hình buổi tối, không khỏi nở nụ cười, cử động, đem Cẩn ôm chặt hơn một chút.

"Nghĩ gì thế?" Trầm mặc hồi lâu Cẩn mở miệng. Ta biết nàng không có ngủ, chỉ là thói quen im lặng khi ở bên nhau. Đối với chúng ta mà nói có lúc ngôn ngữ lại dư thừa.

"Nhớ lại Đỗ lão sư lúc tối phê bình có lý!" Ta cười, đem mặt mình kề sát mặt Cẩn.

"Thật sao? Ta không cảm thấy vậy!" Cẩn lấy tay khoát lên bên hông ta, làm cho lòng ta rung lên.

"Ngươi không cảm thấy mình có lý, hay là thấy thái độ nhận lỗi của ta không tốt? Đáp án này của ngươi có chút mập mờ, thế nào cũng được!" Ta cười lấy tay đặt lên cái tay trên eo ta, nhẹ nhàng vuốt, theo cánh tay, lên đến vai.

"Tự ngươi đoán đi! Ngươi thông minh như vậy, sẽ tìm được đáp án!" Cẩn ném tay ta đi, cười nói.

"Khà khà!" Ta cười hai tiếng, dụi dụi con mắt.

An tĩnh, rất an tĩnh, nghe thấy hô hấp của Cẩn, cảm giác tim mình đập nhanh hơn.

Đột nhiên, trở mình, đè lên Cẩn, cười hai tiếng.

"Này?!" Cẩn dùng tay ngăn lại kích động nóng lòng muốn thử của ta.

Đẩy tay Cẩn ra, cúi đầu, hôn nhẹ lên mặt Cẩn.

"Này?!"

"Suỵt!" Ta cúi xuống bên tai Cẩn, nhỏ giọng nói, "Ngươi nói, muốn ta tự tìm đáp án, ta thông minh như vậy, đương nhiên rõ ràng ý của ngươi a!"

"Ngươi. . ." Cẩn bị cái hôn sâu của ta ngăn cản, từ kinh ngạc thốt lên trở thành nhỏ giọng nỉ non. . . Ấm áp trong tay, hương thơm trong mũi, ngọt ngào trên môi. . . Tiếng thở gấp quanh quẩn bên tai, bàn tay chần chừ trước đỉnh núi mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve lập tức rung động, nàng ôm chặt lấy ta, trong đêm tối, ta không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, thế nhưng ta lĩnh hội được tình yêu của nàng.

Hồi lâu, nàng gối lên trên cánh tay ta, hơi thở gấp gáp dần dần bình ổn. Sờ mặt nàng, vẫn còn rất nóng.

"Ai!" Ta lên tiếng, nghiêng người vuốt ve tấm lưng bóng loáng của nàng.

"Ta không tìm thấy nó, hay là, tìm lần nữa đi?"

"Ba!" Cẩn đánh một cái lên tay ta, cúi đầu không nói.

"Để ta tìm xem!" Ta làm cái động tác muốn vươn mình nằm lên trên, bị nàng ngăn lại.

"Khà khà!" Ta nở nụ cười, nghiêng người ôm nàng vào trong lòng, "Tức phụ mệt mỏi rồi, ai, quên đi, có cơ hội lại tìm đi!"

Tóc Cẩn quấn lên cánh tay ta, ngứa. Không khí bên trong im lặng, không một tiếng động nào.

"Minh!" Cẩn nhỏ giọng gọi tên ta, "Ta không nghĩ đến, ngươi sẽ về, mỗi một lần, cũng không nghĩ đến!" Cẩn nhàn nhạt nói.

Ta nở nụ cười, hôn lên mặt nàng một cái, "Ngươi có thể nghĩ đến, ta nhớ ngươi, mỗi một lần, đều rất nhớ ngươi!"

. . . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt