Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thiên Vương Là Ta.
Beta: MềuBự.

----------------------

Khoảnh khắc nhận được tin đó, Thư Dĩnh Nhiên vỗ lên bàn "Vĩ Đồng, đại thần hẹn tớ buổi tối cùng nhau đánh phó bản!"

Nhìn bốn phía chỉ thấy Lâm Vĩ Đồng đã ngồi cách nàng một cái hành lang bàn khác, vùi đầu hướng nàng phất phất tay "Mất mặt chết mất, mau ăn cơm đi!"

Thư Dĩnh Nhiên sững sờ, lúc này mới ý thức được người ở chung quanh đây đều dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, dường như đang dùng mắt nói cô gái này. . . Bệnh tâm thần nha!

Nhất thời cảm thấy hai bên gương mặt nóng nóng, Thư Dĩnh Nhiên vội vàng ngồi xuống, nhanh chóng cúi đầu xới hai miếng cơm vào miệng, làm bộ ăn rất nghiêm túc, mà lúc này cơm nước đều đã nguội.

Buổi chiều chỉ có một tiết thể dục, đánh bóng chuyền xong ra một thân mồ hôi về Thư Dĩnh Nhiên tắm rửa thật sớm, thời gian kế tiếp liền bắt đầu trông mong buổi tối đến nhanh một chút.

Trên bản thảo được trải bằng phẳng, bút máy sàn sạt lưu lại dấu vết ở trên, lúc giả vờ cầm một tờ giấy vừa viết vừa học thuộc, thỉnh thoảng Thư Dĩnh Nhiên lại liếc nhìn màn hình điện thoại, tài khoản trò chơi đang mở ra hình thức tự động giết quái xoát kinh nghiệm tại dã ngoại, cứ việc biết tộc trưởng không hoạt động giờ này, nàng vẫn sẽ không tự giác lật xem danh sách bạn bè, nhìn bức ảnh màu xám tro kia.

Nàng không biết tộc trưởng nói buổi tối đánh phó bản rốt cuộc là bảy giờ tối hay là tám giờ, hay chín giờ. . . . Cho nên nàng chỉ có thể một mực chờ.

Môn tự học buổi chiều của Lâm Vĩ Đồng không giống với nàng, cỡ 5 giờ mới vừa về ký túc xá, ném ba lô, xoay người hướng Thư Dĩnh Nhiên nói "Đi ăn cơm đi!"

"Tớ không đi, tớ muốn giảm cân. . ." Thư Dĩnh Nhiên không ngẩng đầu lên nói.

Lâm Vĩ Đồng không chút khách khí bắt lấy cánh tay của nàng "Cái thân của cậu như vầy mà còn đòi giảm cân, đi, tỷ dẫn ngươi đi ăn đồ ngon!"

"Vĩ Đồng, tớ thực sự không đói bụng, cậu cùng Tiểu Vi và Na Na đi đi." Thư Dĩnh Nhiên vừa nói vừa dùng mắt ra hiệu hai bạn cùng phòng.

"Đúng vậy, Vĩ Đồng, chúng tớ đang chuẩn bị đi ăn cơm, cậu cũng đi cùng tụi mình nha!!" Lâm Tiểu Vi nói.

"Vậy cũng được." Lâm Vĩ Đồng thỏa hiệp, trước khi đi còn không quên tổn hại Thư Dĩnh Nhiên, "Cậu tự xem lại mình đi, học tập không nghiêm túc, vừa chơi lại vừa sạc điện chơi di động khéo chừng bị nổ!"

Thư Dĩnh Nhiên nâng đầu đỡ kính mắt, vô cùng ngốc manh nói: "Tớ không chơi điện thoại, tớ để ở đó xem. . ."

"Cậu giải thích quá yếu ớt rồi!" Lâm Vĩ Đồng nói xong, khoát tay đi ra cửa.

Xác định Lâm Vĩ Đồng đi thật, Thư Dĩnh Nhiên lúc này mới giống một cái túng bao, đưa bàn tay hướng điện thoại di động, hơi do dự một chút, thực sự nổ sao? Không thể nào, mình chỉ nhẹ nhàng chạm thử, lại không chơi. . .

Không nhìn không biết, chính mình suýt chút nữa tại dã ngoại bị người giết, lúc nàng nhìn thấy, máu chỉ còn nửa thanh, đối phương lại là Thúy Yên, đồng môn tương tàn, Thư Dĩnh Nhiên không hề nghĩ ngợi phát đại chiêu đánh trả đối phương, trong lòng rất uất ức, mọi người không xâm phạm lẫn nhau, ta bé ngoan treo máy, ngươi lại tới diệt ta.

Người kia biết nàng là người sống, một giây kế tiếp sau liền lên ngựa trốn thoát, Thư Dĩnh Nhiên cũng lười đuổi theo tính sổ, chỉ là tại sao người nọ ở lúc nàng tự động làm nhiệm vụ đặc biệt mở hình thức tàn sát tới giết nàng?

Từ trước đến nay nàng đều khiêm tốn, ngoại trừ ngẫu nhiên gây xôn xao trên thế giới cũng không kết thù hận với người nào, chuyện này quá đột ngột, thực sự làm nàng trăm nghĩ khó giải.

Nội dung học ngày hôm nay Thư Dĩnh Nhiên hầu như đều nắm giữ, lại ôn tập một lần nội dung ngày mai, hoàn thành bài tập thầy giáo giao cho cũng mới sáu giờ rưỡi, điện thoại di động cũng sạc đầy điện, Thư Dĩnh Nhiên đứng dậy thư giãn cổ, cánh tay, ăn quả táo, lúc này mới hài lòng ôm điện thoại di động leo lên giường nhỏ của mình.

Khi nhìn lại trò chơi, tài khoản đã thăng cấp, chiến lực lên một chút xíu, mang theo bản đồ bảo tàng lấy được lúc đánh quái, Thư Dĩnh Nhiên bắt đầu cưỡi ngựa tìm bảo tàng, thời gian chờ đợi thật sự mệt mỏi, nàng bất đắc dĩ làm chút chuyện để giết thời gian.

Bên ngoài cửa túc xá truyền đến tiếng cười cười nói nói, chỉ chốc lát cửa bị đẩy ra, Lâm Vĩ Đồng các nàng ấy đã trở về.

"Ôi, sáng nay hai người các cậu cố gắng đứng trước mặt học tỷ cảm giác thế nào hả?" Lâm Vĩ Đồng nói.

"Cậu nói học tỷ Lê Vũ hả, tớ cảm thấy học tỷ diễn thuyết rất chân thật, phương pháp học tập cũng rất đơn giản, chỉ là coi như tớ hoàn toàn copy hình thức người ta học tập, cũng không học tốt được như người ta, dù sao đầu óc nơi này là trời sinh!" Lâm Tiểu Vi nói, dùng đầu ngón tay chỉ chỉ não.

"Di, Thư Dĩnh Nhiên đâu?" Lâm Vĩ Đồng bưng ly nước đứng trước giường của mình, nhìn hai bên một chút không có phát hiện người.

"Tớ ở đây!" Thư Dĩnh Nhiên đúng lúc ngồi dậy, giơ tay lên.

"Cứ dọa tớ!" Lâm Vĩ Đồng hoảng sợ che ngực mình, "cậu làm sao lên giường nhanh như vậy, cậu tắm chưa?"

Thư Dĩnh Nhiên cười ngây ngô "Tắm rồi, học thể dục trở về liền tắm." Nói xong, ánh mắt lại trở về trên điện thoại di động của chính mình.

Chỉ qua chốc lát, một tay duỗi tới, chỗ đốt ngón tay treo một cái túi ni lông tiện lợi, trong túi chứa mùi thơm bay bốn phía bắp chưng/bắp xào "Có bắp này ăn không?"

Thư Dĩnh Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, quả quyết lắc đầu "Tớ. . . Tớ giảm cân!"

Lâm Vĩ Đồng cố ý quơ quơ tay, làm cho mùi hương phân tán bốn phía càng thêm đều đặn chút: "Người nào đó không ăn, ta đây liền tự cầm đi!"

"Tớ ăn, tớ ăn!" Một giây kế tiếp, Thư Dĩnh Nhiên không hề còn tôn nghiêm bại trận, giương mắt nhìn Lâm Vĩ Đồng phía dưới.

Lâm Vĩ Đồng cười xấu xa, chuyện cỏn con này, mà ta còn không trị được ngươi sao.

Nhận lấy bắp, Thư Dĩnh Nhiên mở túi ra, yên lặng nói "Cám ơn cậu, Vĩ Đồng."

"Cảm ơn cái gì, hai chúng ta là gì của nhau a!" Lâm Vĩ Đồng hào phóng nói.

Bắp ngô hương vị thơm ngọt mềm mại ăn ngon cực kỳ, Lâm Vĩ Đồng nhất định là con giun trong bụng nàng, Thư Dĩnh Nhiên chính là loại người vì trò chơi liền xuống giường ăn bữa cơm cũng không muốn, chỉ ăn một trái táo rất nhanh thì đói bụng.

Hệ thống tin tức đang lóe lên, nhắc nhở nàng nên đi vùng đất của gia tộc sưởi ấm rồi.

Thư Dĩnh Nhiên hai ba miếng liền giải quyết xong bắp ngô, vội vàng chạy tới đất gia tộc, gia tộc sưởi ấm vừa vặn bắt đầu, tên như nội dung chính là một đám người vây quanh một cái lò lửa lớn, thời thời khắc khắc đều có thêm kinh nghiệm, nếu như sử dụng đạo cụ uống rượu, kinh nghiệm còn có thể thu được nhiều hơn.

"Hơ xong lửa chính là minh chủ võ lâm rồi, Tiểu Hoa muội nhớ chỉ huy nha!"

"Tiểu Hoa muội tử, chút nữa có đánh phó bản không, ca ca mang ngươi đi!"

[Nhất Đóa Tiểu Hoa]: Minh chủ võ lâm ta sẽ tiếp tục chỉ huy, còn đánh phó bản ta đã có đội ngũ!

"Có đội ngũ, là ai nha, trong đội ngũ còn thiếu người không?"

Đúng lúc này, hệ thống nhảy ra một cái khung hiện lên [ Mục Hạ mời ngài gia nhập vào đội ngũ! ]

Mục Hạ? Chính là tỷ tỷ chơi Nga Mi siêu lợi hại, hình như có hơn ba mươi vạn chiến lực, nàng ấy cũng muốn tìm nàng vào tổ đội đánh phó bản buổi tối ha!. . . . Thư Dĩnh Nhiên có chút do dự, dù sao cũng đã đáp ứng tộc trưởng trước, vậy nhất định phải tuân thủ hứa hẹn.

Không nghĩ tới Mục Hạ chậm chạp không lấy được câu trả lời chắc chắn, dĩ nhiên chat riêng với nàng: Tiểu Hoa, vào đội, tộc trưởng một hồi liền hoạt động, buổi tối chúng ta cùng nhau đánh phó bản.

Thì ra là cùng nhau a.

[Nhất Đóa Tiểu Hoa]: Tốt, Mục Hạ tỷ tỷ, ta đây liền vào!

[Mục Hạ]: (giọng nói) Tỷ tỷ? Ha ha, Tiểu Hoa nha, trong trò chơi này, cũng không nên chỉ bằng vào nhân vật trò chơi để phán đoán tính cách sau lưng họ, có đôi khi ngươi thấy chỉ là ngươi thấy.

[Nhất Đóa Tiểu Hoa]:. . . Tộc trưởng login từ lúc nào nha?

[Mục Hạ]: (cười yếu ớt.jpg) Ha ha, ngươi tìm hắn có việc gì thế, yên tâm, trước khi bắt đầu minh chủ võ lâm nhất định sẽ lên.

Vậy là tốt rồi, Thư Dĩnh Nhiên yên lặng ở trong lòng nói.

Chỉ chốc lát, trong đội ngũ lại tiến vào một người tên là [ Vô Thanh ] hòa thượng phái Thiếu lâm, được xưng lượng máu vĩ đại khó diệt hòa thượng. . .

[Vô Thanh]: Ồ, Tiểu Hoa ở trong đội ngũ.

[Mục Hạ]: Vô Thanh ngươi cuối cùng cũng tới.

[Nhất Đóa Tiểu Hoa]: Vô Thanh chào ngươi! (Cái trí nhớ này của nàng, ở trước khi biết rõ, không dám tùy tiện gọi người khác ca ca tỷ tỷ rồi.)

Vô Thanh cũng không có phản ứng lời của nàng, thái độ có chút ôn hoà: Mục Hạ, ta đánh phó bản về sau, không mang theo [ Manh Manh ] rồi?

[Mục Hạ]: Manh Manh đều rời khỏi gia tộc rồi nha, hơn nữa lần này cùng tộc trưởng cãi nhau quan hệ cũng quá cương rồi. . .

[Nhất Đóa Tiểu Hoa]: Manh Manh. . . Là ai nha?

Thư Dĩnh Nhiên cảm thấy không rõ, tên này thoạt nhìn có chút quen mắt, dường như đã gặp qua ở nơi nào.

Hết lần này tới lần khác đúng lúc này, tộc trưởng vào trong đội ngũ.

[Vũ Hóa Thành Tiên]: Đang nói chuyện gì vậy?

Mọi người trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, lập tức dời đi trọng tâm câu chuyện.

[Mục Hạ]: Tộc trưởng ngươi có thể tính ra Tiểu Hoa chúng ta một mực nhớ mong ngươi này.

[Vũ Hóa Thành Tiên]: Ồ, vậy sao?

Mục Hạ người kia, tự nhiên. . . Thư Dĩnh Nhiên tay cầm điện thoại di động đều ở run nhẹ, dĩ nhiên cảm thấy cực kỳ thẹn thùng!

[Mục Hạ]: Xem đi, Tiểu Hoa đều xấu hổ không nói.

Ta. . . .

[Vũ Hóa Thành Tiên]: Được rồi, lập tức có minh chủ võ lâm rồi, chờ một hồi đánh xong minh chủ, đi đánh một ván hang thần bí, tiếp tham gia 8:00 Bạch Hổ Đường, tiếp theo đánh phó bản.

Khá tốt có nàng ra mặt, giải trừ xấu hổ trong khung đội ngũ nói chuyện phiếm.

Từ vùng đất gia tộc đi ra, khoảng cách minh chủ võ lâm còn có hai phút, Thư Dĩnh Nhiên chợt nhớ tới muốn đi xem chiến lực của mình ở trong môn phái Thúy Yên đứng hàng thứ mấy, vừa mới mở ra bảng xếp hạng chiến lực, bảng chiến lực toàn khu trước 10 thình lình xuất hiện trước mặt, tộc trưởng Vũ Hóa Thành Tiên 60 vạn chiến lực vẫn ổn cư đệ nhị.

Thư Dĩnh Nhiên tiếp tục mở ra thứ hạng môn phái Thúy Yên, vừa mới chuẩn bị lật sang trang kế tiếp, bỗng nhiên dừng tay lại, chỉ thấy tên [ Manh Manh ] này hiện lên đứng hàng thứ mười ở chiến lực Thúy Yên.

Nàng cực kỳ tò mò, mở ra tư liệu người kia, một thân trang phục màu quýt. . . Đầu óc Thư Dĩnh Nhiên lập tức rõ ràng, người này không phải là người buổi chiều lúc nàng treo máy, người phái Thúy Yên mở ra hình thức tàn sát muốn diệt khẩu nàng kia sao?

---------------------------

Tác giả có chuyện muốn nói: Cảm tạ địa lôi của Cảnh Hi bảo bảo ~ mua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro