Chương 19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tụ họp bắt đầu lúc bảy giờ, kế hoạch là sau khi tan làm thì đến khách sạn bên cạnh Tây Hồ Hàng Châu ăn một bữa, sau đó trực tiếp lừa gạt đến ktv, phải là một box siêu siêu lớn. Bọn họ cơ hồ muốn nhổ sạch lông của Đinh Thần Vĩ.

Thư Tiệp gọi điện thoại cho Phạm Đồng Đồng, bảo cô ấy tự mình giải quyết cơm chiều, Phạm Đồng Đồng đã bắt đầu ăn khoai tây chiên, âm thanh răng rắc răng rắc từ bên kia truyền tới, khiến cho Thư Tiệp nói không ra lời.

Mới vừa đóng điện thoại, bả vai đã bị một bàn tay nắm, Thư Tiệp quay đầu lại thì thấy Đinh Thần Vĩ mặt lưu manh cười hì hì, áo khoác treo trên bả vai, áo sơ mi màu trắng áo tay áo tháo nút thắt, cài lên khuỷu tay, lộ ra cánh tay đầy lông.

"Hoa hồng muốn chạy trốn đúng không?" Đinh Thần Vĩ cười nói.

"Sao phải trốn." Thư Tiệp thay đổi vị trí, định gỡ cánh tay đang nắm tay mình ra.

"Nói cho em biết nha, bọn họ hiện tại đang ở trong WC bàn bạc tra tấn em như thế nào. Em còn không muốn trốn?"

"Bọn họ sẽ không dám." Thư Tiệp nói.

"Vì sao lại không dám? Bọn họ ngay cả ông chủ cũng dám xuống tay." Nhớ tới bộ dạng ngày hôm qua, cơn đau đầu buổi sáng lại bắt đầu nhức nhối.

Hai người còn chưa nói được mấy câu, một đám người từ trong công ty đi ra, giống như một cơn đại hồng thủy, chặn đường hai người rồi cuốn đi.

Đúng như lời Thư Tiệp nói, thời điểm ăn uống bọn họ chỉ dám hướng Đinh Thần Vĩ rót rượu, không ai hạ thủ với Thư Tiệp, Thư Tiệp ngồi ở bên cạnh Đinh Thần Vĩ, cũng giống như chậu quân tử lan đang yên lặng nở phía sau nàng, chính là vật trang trí xinh đẹp, không đoạt tầm mắt người, cũng không chiếm cứ tâm tư người.

Tất cả mọi người đều trực tiếp bỏ qua nàng, nâng chén đưa tới trước mặt Đinh Thần Vĩ.

Đinh Thần Vĩ bị chuốc đến to bụng, ở dưới trộm đem dây lưng nới ra một lỗ, quay đầu nhìn Thư Tiệp, nàng vẫn đang uống trà, đem tiếng huyên náo trong phòng coi như tiếng nhạc.

"Tôi thiếu chút nữa thì nghĩ vị trí này sẽ chỉ có không khí, quản lí tốt tiểu học muội Thư Tiệp không biết sẽ chạy đến nơi nào, bỏ mặc không giúp đỡ học trưởng thân ái này. Đám người đó sẽ luân phiên chuốc rượu kẻ đáng thương là tôi đây." Đinh Thần Vĩ nói, ợ một hơi rượu, mùi rượu xông lên.

"Đừng cho là tôi không biết bọn họ có ý định gì, dám trộn rượu xái vào bia của tôi, bọn súc sinh này."

"Khổ cho anh rồi." Thư Tiệp cầm một chén trà, đưa cho Đinh Thần Vĩ, nước trà Long Tĩnh mát lạnh, có tác dụng giải rượu tốt.

"Em ở phía sau tôi thì dễ chịu rồi. Ai bảo tôi là đàn ông, đàn ông thì phải đi đầu chiến tuyến." Đinh Thần Vĩ uống một ngụm trà, trong miệng đều là mùi rượu, uống đến mức so với uống trà đắng cũng không có gì khác biệt.

"Thư quản lí, chỉ đạo dự án lần này đều do một tay cô chỉ huy, chén rượu này nhất định phải mời cô rồi." Trưởng phòng marketing bưng chén rượu đã rót lại đây, đưa tới trước mặt, ý tứ là không thể không uống.

Người con gái này yêu thầm người con trai bên cạnh, đây là bí mật mà mọi người đều biết, lần này thật ra là lần chủ động tiến công đầu tiên.

Chàng trai kia thì  cố tình cái gì cũng không biết hay chỉ là không hiểu cho lòng phụ nữ, còn ý vị đem đầu kề sát vào Thư Tiệp, cười hì hì nói: "Em xem, rốt cục cũng có người tới rồi, có phải không? Chén rượu này, để tôi uống, để tôi một lần làm anh hùng, thay học muội giải vây."

Cái tay kia muốn vươn ra, Thư Tiệp lại nhanh hơn một bước bước, để chén rượu của mình cùng nàng chạm nhau.

"Cám ơn." Thư Tiệp một hơi uống cạn sạch, uống cực kỳ tự nhiên.

Trưởng phòng marketing đi rồi, đầu những người đi theo xem kịch vui cũng chuyển tới.

Đinh Thần Vĩ nhỏ giọng nói: "Em có thể uống à?"

"Tôi chưa từng nói là không thể uống." Thư Tiệp hơi nghiêng mình, nghiêng về một phía, không muốn để cho người khác thấy mình và Đinh Thần Vĩ nói chuyện, Đinh Thần Vĩ say trở nên càng lưu manh, động tay động chân, không phải vì muốn ăn đậu hủ nhà người ta, thoạt nhìn chính là bộ dạng không đứng đắn.

Đợi mọi người uống đến cao hứng nhất, Đinh Thần Vĩ mạnh mẽ đứng dậy, hai tay vung lên, rất có tư thế lãnh đạo. Tất cả mọi người đều nhìn về phía chủ bàn.

Đinh Thần Vĩ ngoắc kêu phục vụ lấy ra microphone, alo vài câu, bắt đầu cao giọng nói: "Ngày hôm nay, chứng kiến công ty chậm rãi đi vào quỹ đạo, tôi coi như là đã có thể mỉm cười dưới cửu tuyền."

Giọng nói kia đi qua loa, chấn động đến mức khiến đầu người đều phải phát ra tiếng ong ong.

Tất cả mọi người đều im lặng, giọng nói đầy uy lực, nháy mắt không khí liền tẻ ngắt.

Đinh Thần Vĩ hắng giọng, giống như cực kỳ hài lòng với sự im lặng của mọi người.

"Bốn năm trước, khi tôi mới vừa học xong nghiên cứu sinh từ trong trường học đi ra, lúc ấy tôi thậm chí đã chết tâm, cần công việc không có công việc, cần tiền không có tiền, trong nhà cũng chỉ có mười mẫu ruộng tốt, một gian nhà ba tầng, còn có mười cái đầu heo. . ."

"Cắt! Đó là phú ông trăm vạn!"

"Lão Đại, không phải là đang khoe khoang đấy chứ?"

"Lão Đại so với Đinh Lỗi thức thời hơn, đã sớm biết chăn heo là chìa khóa thành công!"

"Thôi thôi. . ."

Phía dưới tiếng huýt gió không ngừng. Đinh Thần Vĩ đưa tay, ý bảo mọi người im lặng.

"Đó không phải điểm mấu chốt."

"Khi đó tôi đã lập ra ba lý tưởng. Lý tưởng cao nhất xa nhất." Tạm dừng trong chốc lát, nói: "Đó là thực hiện chủ nghĩa cộng sản."

Bánh ngô từ khắp nơi sôi nổi bay tới Đinh Thần Vĩ.

"Lần này tôi sẽ nói nghiêm túc! Lần này là nghiêm túc!"

Thư Tiệp lắc đầu, quả nhiên là hắn say.

"Mỗi ngày tôi không nằm mơ thì cũng nằm mộng, mơ mộng đến mức không muốn quay trở về hiện thực. Khi đó Mã Vân đã nói, ngày hôm nay thực tàn khốc, ngày mai lại càng tàn khốc, nhưng ngày mốt sẽ cực kỳ tươi đẹp, nhưng tuyệt đại đa số mọi người đều chết ở ngày mai. Sau đó, tôi đứng dậy. Tôi muốn bùng cháy, và kết quả là, tôi đã thật sự làm được. Trong một trăm nhân viên ở đây, có chín người, cậu, cậu, cậu. . . Cậu, cậu đã theo tôi từ thuở mới lập nghiệp đến tận bây giờ, Tiểu Triệu, cậu nói xem, lúc mới bắt đầu chúng ta có bao nhiêu người."

"Mẹ nó, chủ đề này là để hôm nay nói sao?"

"Nói đi, nói cho đám người mới biết, năm ấy, mấy anh em chúng ta như thế nào bước chân vào giang hồ!" Đinh Thần Vĩ quăng chủ đề cho Triệu Duẫn gần mình nhất.

Người đàn ông đã quá ba mươi lăm tuổi, dáng người cũng đã mập ra, đỏ tròng mắt, cầm microphone, thật lâu không nói nên lời.

"Nói đi." Đinh Thần Vĩ hiên ngang lẫm liệt nói.

"Nói cái gì, nói mấy thằng đàn ông chúng ta một ngày ăn một bữa cơm trắng cải bẹ, một tuần tắm một lần, tóc thì tự cắt, một bộ âu phục luân phiên mặc, xem phim con heo cũng chỉ dám nhìn vỏ, chỉ sợ tốn điện. . ."

"Chuyện này thì không có nha." Đinh Thần Vĩ cắt lời, nhìn ra có mấy nữ đồng nghiệp bắt đầu cười trộm.

"Thật sự có mà."

"Thôi được rồi, anh nói có thì có." Đinh Thần Vĩ bỏ quên chống cự, xem phim con heo cũng là chuyện thường tình của con người, tất cả mọi người đều biết.

"Không cần nói nhảm, tổng kết lại một câu, chúng tôi là bắt đầu từ khổ, cho nên chứng kiến khoảng thời gian bốn năm trôi qua, có thể ngồi ở trong khách sạn ăn cơm, mặc lên mình bộ âu phục này, còn có tiền cưới vợ, nghĩ đã muốn khóc rồi. Chúng tôi coi như sống sót qua ngày mai đi đến ngày mốt. Mỉm cười dưới cửu tuyền!" Nói xong, nam nhân phương Bắc cao 1m8 Triệu Duẫn lại có thể trùm đầu thống khổ.

Đinh Thần Vĩ dở khóc dở cười, quả nhiên là thảm cảnh.

Để đạt được lý tưởng, quay đầu nhìn lại, cảm khái quãng thời gian đã trôi qua.

Tương lai còn dài, tiền đồ càng rực rỡ.

Thành công trong việc chọc khóc đám nguyên lão cùng với hơn phân nửa người mới, Đinh Thần Vĩ thỏa mãn mang theo mọi người đi ktv hát hò tiếp, ở ktv, ca khúc đầu tiên chính là Mặt trời đỏ, nghe nói đó là bài hát các nguyên lão mỗi sáng sớm đều đứng lên hát, ca lại cùng nhau, mọi người lại đỏ tròng mắt. Đinh Thần Vĩ bắt đầu say khướt, lúc này không phải hy sinh chính mình giải trí cho người khác, cũng luồn lên nhảy xuống, ca hát không thôi.

Thư Tiệp ngồi yên tĩnh ở một góc sáng sủa nhất, chỉ xem chứ không tham dự.

Người khác vội vàng mời rượu các vị cấp quản lí, bỏ qua Thư Tiệp. Hoặc là nói, ngay từ đầu, họ đã không tính đến nàng.

Thư Tiệp tiến vào công ty chưa quá hai năm, chưa kịp trải qua những ngày gian khổ nhất, lúc nàng đi vào công ty là khoảng thời gian cả công ty vừa mới đi vào quỹ đạo.

Từ một studio phát triển game đến làm việc cho một công ty mạng lưới internet, Thư Tiệp ở trong đó đảm nhiệm vai trò hướng dẫn.

Người có kỹ thuật về số liệu, nhưng không có ý nghĩ muốn kinh doanh, Đinh Thần Vĩ thì có, nhưng một mình hắn chiến đấu không xuể, hắn tìm được Thư Tiệp rồi, đem nàng từ Alibaba đi ra, kéo vào trong mười người con trai này, mặc dù là cô gái duy nhất, nhưng lại làm cho mấy người đàn ông đều nghe theo lời nàng.

Một ít người mới vào không biết Thư Tiệp trong công ty có vai trò gì, nghĩ nàng cũng chỉ là do Đinh Thần Vĩ tư tâm bưng lên làm quản lý, không khéo léo, cũng chưa bao giờ thấy nàng đón ý hùa theo thủ trưởng, nếu không phải Đinh Thần Vĩ đối với nàng có ý tứ, người như vậy không thể ở vị trí của nàng bình yên lâu như vậy.

Những người gia nhập công ty sớm hơn thì biết, lão đại của công ty là Đinh Thần Vĩ, nhưng nữ vương của công ty là Thư Tiệp.

Thư Tiệp là roi, thúc công ty chạy trên con đường mới, con đường kia hẹp, có bụi gai, nhưng nó cũng là cửa ngõ tới thiên đàng.

Bất quá chuyện xưa nói tiếp cũng không có ai tin, tất cả mọi người đều không đề cập tới, coi như thật sự không tồn tại. Thư Tiệp cứ tự do tự tại như vậy.

Mấy lãnh đạo sợ ở cùng một chỗ sẽ khiến nhân viên xấu hổ, sau khi hát một ca khúc liền rời khỏi ktv.

Đinh Thần Vĩ ở ngược hướng Thư Tiệp, Thư Tiệp dừng bước, nhường trưởng phòng marketing nhặt lấy tiện nghi, thân người nữ nhân kia kế bên một nam nhân to lớn như vậy, cắn răng chịu đựng, thoạt nhìn đều cảm thấy đau lòng, Đinh Thần Vĩ say rượu không phát hiện người bên cạnh thay đổi một người, tưởng đó là Thư Tiệp, kỳ quái lần này Thư Tiệp thế nào lại ngoan ngoãn để cho hắn sỗ sàng. Có lẽ là say, thói quen ôm người phát tác, ôm lấy nữ trưởng phòng kia, hàm hồ nói: "Chúng ta đi hát, hát đến khuya luôn. . ."

"Được." Nữ trưởng phòng kia mở miệng nói chuyện, cho dù hiện tại có nói là đi thuê phòng , không chừng cũng nói thẳng ra là được, thuê gian phòng thế nào.

Con người ngày nay ngày càng không tinh tế, là lòng người loạn, tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ ràng.

Đinh Thần Vĩ nghe giọng biết là không phải Thư Tiệp, là hắn say quá phận, muốn có người nghe theo ý tứ của hắn, hoa hồng đẹp, ngay phía dưới là gai nhọn, nếu là bình thường dù trên tay đã bị đâm đến đổ máu, hắn cũng sẽ lau máu trên ngón tay, như trước mạnh mẽ mỉm cười.

Nhưng hôm nay không có tâm tình, bắt đầu sinh ủ rũ. Nam nhân là dũng sĩ, nhưng không phải siêu nhân hai mươi bốn giờ, thời điểm lười biếng muốn đi đường tắt, thiếu đi khí lực chiến đấu.

Người hắn ôm là một đóa hoa đẹp nhưng lại không đâm tay, có thể ôm có thể chạm.

Say, thật sự say, say đến không thể buông tay ra. Đinh Thần Vĩ một tay ôm lấy nữ trưởng phòng kia, một tay ôm Triệu Duẫn, hô rằng muốn dẫn bọn họ vào trong một hộp đêm nhỏ, mùi rượu ngập trời, tiếng động lớn ầm ĩ không thôi.

Thư Tiệp dừng ở phía sau bọn họ, nữ trưởng phòng kia quay đầu lại nhìn nàng.

Ngọn đèn trên hành lang không sáng lắm, liếc mắt một cái, trong ánh sáng hôn ám, trừ những phần bị bóng tối che phủ, tất cả đều phản chiếu rõ ràng trong mắt Thư Tiệp.

Nữ nhân à, đố kỵ đều là đố kỵ sai người. Thư Tiệp thở dài.

Đầu ngón chân vừa di chuyển, liền thay đổi phương hướng, hướng về phía lối ra.

Đi ra cửa lớn, tiếng ca như có như không phiêu đãng, bên trong là đèn đuốc sáng trưng, cảnh ca múa mừng thái bình, bên ngoài lại là bầu trời đen kịt.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro