Chương 36.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Khi hai người về được đến Trữ Ba thì đã hơn 5 giờ chiều, đón xe về đến nhà, mặt trời cũng đã yên vị nơi đường chân trời, mặt trời đỏ rực cả một góc trời thật giống như một quả trứng chần nước sôi ba phần chín.

Dọc đường đi, Phạm Đồng Đồng trải qua một giấc ngủ say, lúc này tinh lực dồi dào, cô mới tạm biệt nhà có hơn một tháng mà như thể đã rời đi vô số năm, trái hô phải gọi, kinh ngạc không thôi.

Dọc đường đi, Thư Tiệp thì lại rất ít nói chuyện, nơi này trong trí nhớ của nàng là một cái thôn nhỏ lạc hậu nhiều lắm. Mà nay nàng đã cơ hồ nhận không ra nó nữa rồi.

Nơi này đã hoàn toàn thay đổi. Cảnh vật thân quen đã bị san bằng, thay thế vào đó là những khung cảnh xa lạ.

Thư Tiệp cảm thấy có khi qua vài năm nữa, nếu như nàng một mình quay trở lại nơi đây sẽ không thể tìm ra được đường về nhà của mình nữa.

Phạm Đồng Đồng lôi theo rương hành lý thật lớn, một mạch chạy vào cửa chính, con chó săn cách vách cao giọng sủa, nhất thời chó ở trong thôn đều sủa loạn cả lên, hết đợt này đến đợt khác.

Bước qua hàng rào, những người hàng xóm nhìn thấy liền lớn tiếng kêu lên: "Ông bà Phạm ơi, bé nhà ông bà về rồi này."

Phạm Đồng Đồng cười cười chào hỏi, đầu gật không ngừng, cùng bọn họ lần lượt nói cháu đã trở lại cháu đã trở lại...

Thư Tiệp đi phía sau cô, những người hàng xóm dù quan sát nàng từ nhỏ cho đến khi trưởng thành cũng không thể nhận ra khuê nữ xinh xắn trước mặt, bọn họ còn nghi hoặc tự hỏi đây là khuê nữ nhà nào.

Thư Tiệp thản nhiên tươi cười, khiến cho họ cảm thấy quen thuộc, một lúc lâu sau mới tỉnh ngộ, chạy lại nhà họ Thư, thông báo với má Thư con gái bà đã trở lại rồi.

Má Thư từ trong phòng đi ra, bà đứng ở cạnh cửa, từ xa xa nhìn thấy Thư Tiệp, Thư Tiệp còn chưa bước lại, Phạm Đồng Đồng đã bước lên trước, ôm lấy mẹ Thư Tiệp, nhiệt tình nói: "Dì, con nhớ dì lắm đấy."

Mẹ Thư Tiệp vỗ vỗ bả vai Phạm Đồng Đồng, nói: "Dì cũng nhớ con lắm, con xem con gầy thế nào kìa? Gầy đến trơ cả xương rồi còn muốn đi giảm béo."

"Con không có giảm béo! Con còn béo đây này, dì xem, mặt của con chỗ nào cũng là thịt." Ngón tay Phạm Đồng Đồng ra sức nhéo lên gương mặt mình, khiến nó trở nên đỏ bừng, cô muốn chứng minh cho má Thư biết, cô vẫn còn béo mà.

Má Thư cười vuốt ve đầu cô, nhìn quá thân mật, thân mật đến mức khiến cho người ta sinh ra hoài nghi, Phạm Đồng Đồng mới chính là con thân sinh của mẹ Thư Tiệp.

Thư Tiệp đi đến bên người mẹ, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Con đã trở về."

"Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi." Trong mắt mẹ Thư Tiệp toát ra một thứ cảm xúc khiến cho Thư Tiệp không đành lòng nhìn thẳng, nàng quay đầu sang hướng khác lảng tránh.

Phạm Đồng Đồng tự nhiên bước vào trong phòng, nói rằng mình đói bụng cần ăn cơm chiều.

Má Thư vội vàng nói: "Dì tưởng chỉ mình con đến, con cũng không nói có bé về cùng, nhìn xem, đồ ăn dì còn chưa mua. Đợi chút dì đi mua thức ăn." Má Thư xoay người muốn đi ra ngoài, Thư Tiệp nói: "Không cần đâu."

Phạm Đồng Đồng tự động phiên dịch câu này thành một phiên bản ấm lòng hơn: "Má Thư à, dì không cần đi đâu, bọn con ăn gì cũng được, để con xem ở đây có gì nào. . . Thư Tiệp, cậu xem này, ở đây có măng hầm thịt cậu thích nhất này."

"Đó là món cậu thích ăn nhất thì có." Thư Tiệp lạnh nhạt nói.

"Còn có đậu phụ trứng muối nữa này."

"Ừ."

"Má Thư, chúng ta đi ăn cơm đi." Phạm Đồng Đồng lôi kéo má Thư ngồi xuống cùng ăn, cơm trong nồi cơm điện đã sớm chín, hơi nóng tỏa ra, chỉ cần mở là có thể xới.

Thư Tiệp nói: "Hình như đây là nhà của tớ."

Tay Phạm Đồng Đồng khựng lại một chút, nói "Tớ biết rồi."

"Cậu không định về nhà ăn tối à."

"Nhà tớ có nấu cơm đâu, hôm qua tớ gọi điện, bọn họ còn bảo tớ đi đâu đó ăn nữa, mấy ngày này bọn họ ở bên nhà bà rồi." Phạm Đồng Đồng ra sức cắn măng giải hận.

Thư Tiệp nhìn sang bên cạnh, mẹ nàng ngồi ở giữa nàng và Phạm Đồng Đồng không hề động đũa, ngược lại là luôn luôn nhìn nàng.

Ánh mắt kia, vẫn luôn mang theo nhiều tâm sự nhưng không nói được thành lời.

Phạm Đồng Đồng cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, hai ánh mắt đồng thời ném ở trên mặt của Thư Tiệp.

Cơm này, nấu nữa sẽ thành nhão, cũng khó mà nuốt xuống.

"Ăn cơm thôi." Thư Tiệp nói.

Hai người đồng thời cúi đầu xuống, bới cơm ăn.

Đợi cơm nước xong xuôi, Thư Tiệp ngồi ở trên tảng đá bên ngoài nhà, gió đêm lành lạnh lùa qua lòng bàn chân nàng, ở bên tai phải nàng vén lên một lọn tóc, cây xương rồng đặt ở trên mái hiên đã trổ ra những bông hoa li ti màu vàng, lá cây dây leo từ phía trên hạ xuống, vẫn luôn dài một thước. Phạm Đồng Đồng và má Thư còn đang ở trong phòng bếp cùng nhau rửa chén, vừa rửa, hai người vừa nói về cuộc sống của cô ở Hàng Châu, chuyện công việc, chuyện sinh hoạt, chuyện Thư Tiệp.

Phạm Đồng Đồng nói với má Thư rằng ở Hàng Châu, Thư Tiệp đã chăm sóc cho cô bao nhiêu, nàng đối xử với cô thật tốt, biểu đạt lưu loát cùng ngôn từ hoa lệ khiến cho chính Thư Tiệp cũng không nhận ra Thư Tiệp kia chính là mình.

Còn má Thư thì bắt đầu giảng giải Thư Tiệp ngày xưa thật là ngoan, nghe lời mẹ, tuyệt đối không chịu thua kém ai, những mẩu đối thoại của hai người trung tâm đều là Thư Tiệp, một quá khứ, một hiện tại, người nói người nghe, không can thiệp lẫn nhau nhưng lại nhịp nhàng đến kỳ dị.

Đợi tới lúc rửa xong bát đĩa, Phạm Đồng Đồng đem đĩa dưa hấu đã cắt gọn gàng ra đến trước mặt Thư Tiệp, Thư Tiệp cầm lên khối nhỏ nhất mỏng nhất, mỏng đến độ hạt dưa hấu phía trên cũng đã bị loại bỏ.

Phạm Đồng Đồng ngồi chồm hổm trên mặt đất, cắn một khối dưa hấu lớn nhất, liên tục không ngừng, phun những hạt dưa đen vương vãi đầy mặt đất.

"Về nhà thật là tuyệt." Phạm Đồng Đồng cảm thán nói.

Thư Tiệp nghiêng chân, đối với câu cảm thán kia, nàng lựa chọn coi thường.

Đèn bên nhà Phạm Đồng Đồng đến giờ vẫn chưa sáng lên, có vẻ người nhà đúng là đã ra ngoài.

Bên ngoài có đôi ba mảnh gỗ cùng mạt gỗ còn sót lại sau khi trang hoàng nhà cửa, có vẻ như họ đã trang hoàng xong rồi, anh cả Phạm Đồng Đồng cũng đã đến lúc kết hôn.

Người đã mất, lần thứ trở lại chốn cũ, phát hiện sự đã qua, cảnh đã dời.

Hai người ngồi hóng mát ngoài hiên, không một câu nói chuyện, bất giác nhận ra người nhà Phạm Đồng Đồng đang kéo nhau về. Đi qua hàng rào đầu tiên là cha mẹ Phạm Đồng Đồng, cả hai bước đi bên nhau, phía sau là anh cả nhà họ Phạm âu phục chỉnh tề, cả chị hai từ Thượng Hải cũng đã trở lại.

Phạm Đồng Đồng giống như rốt cuộc cũng đã tìm được tổ chức du binh, kích động xông lên trước, giống như hoạt cảnh trong TV, hai bên gặp nhau, hai mắt đẫm lệ, hai tay nắm chặt, kích động thâm tình: "Đồng chí, anh đã đến đây rồi!"

Phạm Đồng Đồng vọt tới trước mặt ba mẹ, nói một tiếng: "Bố ơi, con về rồi!"

Ba Phạm gật gật đầu, nói: "Về rồi à."

Rồi sau đó vòng qua Phạm Đồng Đồng chắn lối, đi lên phía trước.

Sau đó là má Phạm, Phạm Đồng Đồng vẫn như trước nhiệt tình không thuyên giảm, hô to: "Mẹ ơi, con về rồi!"

Má Phạm cũng theo chồng, phản ứng một tiếng: "Ừ, về rồi à."

Phạm Đồng Đồng cơ hồ muốn khóc, càng thêm lớn tiếng cùng tràn ngập nhiệt tình nói với anh cả Phạm: "Anh ơi, em về rồi!"

"Ờ."

"Chị ơi, em về rồi..."

"Ăn cơm gì chưa?" Có câu trả lời khác! Phạm Đồng Đồng cảm động vô cùng, người chị gái giỏi giang fashion thành thị của cô chìa tay đưa cô 10 đồng, nói: "Chưa ăn gì thì đi mua mì về ăn đi."

Nói rồi cũng theo gió cuốn đi~

Lúc đi qua Thư Tiệp, bọn họ đều nhìn thoáng qua Thư Tiệp đang ngồi ở bên cạnh hàng rào, nói: "Cháu về rồi."

Thư Tiệp trả lời: "Cháu đã về."

Sau đó ai về nhà nấy.

Má Thư làm xong việc nhà, mang ghế trúc ra sân, thấy hàng xóm của mình đã trở về, nhiệt tình chào hỏi: "Các bác đã về rồi đó hả? Ăn cơm gì chưa? Con gái nhà các bác đã về rồi đấy, mọi người gia đình tề tựu. Thật tốt."

Má Phạm nói: "Nó mới đi có một tháng mà thôi."

"Một tháng cũng là đi rồi, dù sao Đồng Đồng nhà các bác cũng chưa từng rời khỏi Trữ Ba."

"Con bé không thể cả đời cứ ở trong nhà được." Anh cả Phạm liếc Phạm Đồng Đồng một cái, ánh mắt kia vô tình, khiến cho lông tơ trên người Phạm Đồng Đồng đều dựng thẳng.

Phạm Đồng Đồng cảm thấy vô cùng thê lương, người lườm hồn tôi đi một nửa, một nửa hồn kia lê lết trở lại bên người Thư Tiệp.

Thư Tiệp vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: "Đừng làm ra cái vẻ muốn khóc đó nữa. Khó coi muốn chết đi được."

Phạm Đồng Đồng sau khi ngồi xuống cũng không nói gì thêm, ôm chầm lấy Thư Tiệp, tựa mặt vào vai Thư Tiệp, nói: "Bọn họ nhất định là ôm nhầm rồi, hai chúng ta nhất định là bị ôm nhầm rồi!"

"Thùng cơm." Thư Tiệp nhẹ giọng mắng.

Má Thư đặt ghế bên cạnh Thư Tiệp, sau khi ngồi xuống, cũng không lên tiếng.

Thư Tiệp không mở miệng, nhưng thật ra Phạm Đồng Đồng đã thay đổi vị trí, chuyển đến bên kia Thư Tiệp, ngồi gần má Thư.

Hai người tính khí nhiệt tình ngồi chung một chỗ, nói một hơi là một tiếng liền.

Phạm Đồng Đồng thực sự thích hợp ở chung với người khác, thích hợp nhất là ném vào nơi có trẻ con cùng người già, trẻ con sẽ thích chơi với cô, còn người già thì thích cùng cô uống trà ôn lại chuyện cũ.

Nhìn chung, cô có khả năng ngồi nói chuyện vô cùng nhịp nhàng với người già.

Thư Tiệp chỉ ở một bên yên lặng nhìn bọn họ nói chuyện phiếm.

Ngẫu nhiên, má Thư sẽ nhìn đến nàng, nhưng sau đó lại ngay lập tức rời đi, tiếp tục cười cười nói nói với Phạm Đồng Đồng.

Trong nhà của Phạm Đồng Đồng đã sớm xóa xổ căn phòng có tên Phạm Đồng Đồng, vì trang hoàng nhà cửa, căn nhà chỉ còn lại một gian phòng ngủ chủ, anh cả nhà họ Phạm thì đã lăn sang nhà bạn gái ngủ, chị hai Phạm đêm khuya còn muốn lái xe đi Trữ Ba xử lý công việc buôn bán bên ngoài.

Phạm Đồng Đồng tắm xong chuẩn bị đi ngủ sớm thì bị ông bà Phạm đá ra ngoài, cô ở ngoài cửa, họ tắt đèn, Phạm Đồng Đồng lại một lần nữa làm trẻ nhỏ không gia đình, ôm chăn, đứng ở trước cửa nhà tối om.

Má Thư mở cửa, ngọn đèn soi sáng người cô, má Thư giống như tỏa hào quang thiên sứ dẫn lối cho Phạm Đồng Đồng cơ hồ đã chảy nước mắt đi vào cửa nhà họ Thư.

Lên tầng quẹo trái, chính là phòng của Thư Tiệp.

Phạm Đồng Đồng cũng không lạ gì căn phòng này khi cô đã dành cả thanh xuân để trèo tường khoét vách đến đây, hoặc là chạy lại nơi này, hoặc là đi theo đường ban công, cô leo qua cửa sổ phòng Thư Tiệp, vào trong phòng của nàng.

Gian phòng của nàng cùng Phạm Đồng Đồng đúng là cách vách, nơi này giống như căn phòng ngủ thứ hai của Phạm Đồng Đồng.

Thư Tiệp gội đầu xong, ngồi ở trên ván giường lau khô tóc, nàng mặc áo ngủ bằng vải cotton thanh thuần, giật mình nhìn thật giống thời con gái mười tám tuổi của nàng.

Phạm Đồng Đồng lén lút từ trong khe cửa tiến vào, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy Thư Tiệp.

Thư Tiệp nói: "Cậu vẫn giống như trước không biết gõ cửa."

"Tớ có gõ mà!" Phạm Đồng Đồng mất bò mới lo làm chuồng, giả vờ giả vịt gõ gõ vài cái mới đi vào.

Chiếu ở trên giường Thư Tiệp mới vừa lau qua nước nóng, sờ mát lạnh, Phạm Đồng Đồng ngã xuống giường Thư Tiệp, Thư Tiệp vỗ bụng của cô, lại bị cô kéo xuống, Thư Tiệp bị bắt úp sấp trên người Phạm Đồng Đồng, Phạm Đồng Đồng nói: "Cậu xem, về nhà có cái gì là không tốt nào, mọi thứ đều tốt đẹp."

"Cậu có chủ ý này?" Thư Tiệp hỏi Phạm Đồng Đồng.

Phạm Đồng Đồng cười khẽ, nói: "Tớ sẽ mang cậu về nhà. Nếu như phòng của tớ vẫn còn đó, lúc nửa đêm tớ sẽ theo ban công đi lại đây, leo vào phòng cậu, ngủ ở trên giường của cậu. Ha ha ha. . ."

"Thùng cơm." Thư Tiệp mắng.

"Lại mắng tớ là Thùng cơm rồi, Thư Tiệp mới là đồ nhát gan!" Phạm Đồng Đồng ôm Thư Tiệp vòng một vòng, áp Thư Tiệp dưới thân, tay bắt đầu sờ loạn, Thư Tiệp vội vàng đẩy cô ra, lúc này má Thư đang đứng ở cửa, hai người một lúc sau mới thấy.

"Dì." Phạm Đồng Đồng nhìn thấy má Thư xuất hiện, vô cùng thảng thốt, giống như giấu đầu hở đuôi nắm tay Thư Tiệp, nói với má Thư: "Bọn con đang đùa thôi."

Trong tay má Thư là dây nhang muỗi đã châm, bà ngồi xổm người xuống, rút ra cuộn dây nhang muỗi cũ ở dưới gầm bàn, thay thế nó, đứng dậy nói với hai người: "Hồi trước mẹ muốn lắp điều hòa, nhưng con không ở đây, mẹ cũng không lắp nữa, nếu con nóng thì mở cửa sổ ra, quạt lá có thể cho chút gió." Má Thư đưa cái quạt cho Phạm Đồng Đồng, Phạm Đồng Đồng tiếp nhận cái  quạt hương bồ tự làm, nói: "Cám ơn má Thư, bọn con như vậy là được rồi. Dì không cần phải lo đâu!"

Thư Tiệp nói: "Bây giờ vẫn chưa nóng."

Trên gương mặt má Thư đầy vẻ áy náy không được tháo gỡ ra, bà đứng nguyên tại chỗ, có chút xấu hổ bất an, nói thêm một vài câu râu ria rồi đi ra ngoài.

---

Hẳn là nhớ nhầm 'v'/ Mà tiện tra lại mấy chap đầu, hẳn hồi đó m edit cứng thật, nghĩ nghĩ thế nào mà không thống nhất xưng hô =)))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro