Chương 42.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



4.

Nếu phải tính toán xem lần quét dọn vệ sinh trước là vào ngày bao nhiêu, Vương Hi Phượng sẽ cảm thấy đầu của nàng có thể vì nó mà bị thiếu đi dưỡng khí. Đó là chuyện của Kỷ Cambri, khi đó, nàng còn không biết mình đang lưu lạc ở nơi chốn nào nữa.

Trong nhà hỗn độn một đống, đồ cần phải ném đi quá nhiều, rác thải thập diện mai phục, mà nàng không biết nên bắt đầu dọn từ chỗ nào.

Giả Bảo Ngọc có ý tốt nói muốn thay nàng dọn phòng. Vương Hi Phượng mắt lạnh quét tới, mỉa mai: "Bảo Ngọc muội muội, em cũng biết sáng tác thơ văn bằng cây lau nhà à?"

Giả Bảo Ngọc sẽ không ngốc đến độ đi thảo luận với nàng về phương pháp sáng tác thơ văn bằng cây lau nhà, lần thứ hai hỏi: "Em có khả năng giúp đỡ chị việc gì không?"

Vương Hi Phượng căn cứ theo nguyên tắc lợi dụng tài nguyên hợp lý nhất, thế nào cũng phải đem Giả Bảo Ngọc này đi vắt kiệt sức lao động thặng dư. Nàng nhìn quanh bốn phía: "Em có thể gấp quần áo không?"

Giả Bảo Ngọc gật đầu, đáp: "Có thể."

Vương Hi Phượng hung hăng vỗ mông của cô một cái: "Thế thì đi gấp quần áo cho tỷ tỷ đi."

Giả Bảo Ngọc đi vào trong phòng ngủ, còn Vương Hi Phượng bắt đầu dọn phòng khách.

Quá trình này có thể gọi là cực kỳ gian khổ, chỉ là so với tuyến đường sắt Tây Tạng thoải mái hơn một chút. Đống đồ này là do ngày dồn tháng chứa tích thành một ngọn núi nhỏ, nàng cũng lười chọn lựa, cứ đem tạp chí sách báo quảng cáo cùng sách lậu không hiểu mua từ đâu ném hết vào túi rác, chờ sau khi bàn được lau sạch hoàn toàn, Vương Hi Phượng mới có thể nhìn rõ cái bàn thủy tinh hồi lâu không thấy, vật kia có vẻ không bị ô-xy hoá, còn vô cùng mới.

Vương Hi Phượng đem cây bút đang lung lay phía sau đầu đâm lại sâu hơn một chút, gọi điện thoại cho Miêu Tử.

Giọng nói của Miêu Tử trong điện thoại khàn khàn mơ hồ: "Phượng tỷ, chị xem xem mấy giờ rồi?"

"Còn chưa qua đêm."

"Vấn đề ở chỗ đêm là thời gian để làm tình. Á. . . Đừng ngừng lại, là Phượng tỷ."

"Hai đứa đúng là dồi dào tinh lực."

"Đáng ghét, người ta giờ mới bắt đầu." Miêu Tử cười duyên.

"Vậy khi nào thì được?" Vương Hi Phượng không khách khí hỏi.

"Phượng tỷ, chị không biết là chị nói lời này nghe rất tụt hứng sao?"

"Tụt hứng cũng không phải nói với em, nói với An Sinh nhà em, hầu hạ em xong mà còn khí lực thì tới nhà của tỷ, tỷ cần em ấy."

"Vương Hi Phượng, chị có ý gì?" Miêu Tử cất cao giọng, nghe phản ứng bên kia thì hình như Vương An Sinh vừa bị nàng một cước đạp xuống giường.

Vương Hi Phượng nhẫn nại giải thích: "Tỷ cần người tới giúp dọn phòng."

"Bảo cái cô em họ xử nữ kia của chị làm là được rồi?" Miêu Tử một bên giải thích tình hình cho Vương An Sinh, một bên nói với Vương Hi Phượng.

Vương Hi Phượng vỗ trán, nói: "Em ấy được nuông chiều từ bé."

"An Sinh nhà em thì không được nuông chiều từ bé chắc! ?"

"Bọn tỷ còn chưa cầm qua cây lau nhà."

"Xử nữ không phải sẽ mãi là xử nữ."

"Em ấy. . ."

"Vương Hi Phượng, chị luyến tiếc em họ thì nói thẳng ra, em sẽ không kêu Vương An Sinh đi đến nhà chị để bị chị giày vò đâu." Miêu Tử nổi giận đùng đùng cúp điện thoại, Vương Hi Phượng đứng trước điện thoại thật lâu không nói gì, qua hồi lâu, lần thứ hai gọi điện, Miêu Tử còn chưa kịp mở miệng, Vương Hi Phượng đã mở miệng trước: "Muội muội, hạ hỏa, trong lòng tỷ luôn khắc ghi từng câu nói của em."

Miêu Tử lần này bình tĩnh hơn rất nhiều, giọng nói ngọt lịm giống kẹo mạch nha, dính người: "Phượng tỷ, bọn em sẽ tới."

"Không phải em vẫn còn nóng à?" Vương Hi Phượng có tâm tư trêu chọc, đùa với Miêu Tử.

"Phượng tỷ có chuyện, cho dù có là núi lửa thì cũng phải dập tắt, không phải sao?" Câu kia bị Miêu Tử cắn răng nói ra, giống như nghiến răng nghiến lợi.

"Vẫn là muội muội hiểu chuyện, không uổng phí tỷ tỷ bình thường chiếu cố em." Vương Hi Phượng không chút keo kiệt khích lệ.

"Em chỉ cầu chị xem xét phần hiếu kính của em, đừng quá chiếu cố em nữa thôi." Miêu Tử nói xong cúp điện thoại, Vương Hi Phượng bắt đầu thu dọn chậm lại, chờ đôi Miêu Tử tới tiếp viện, căn phòng này có thể ngay lập tức được dọn dẹp sạch sẽ.

Qua vài phút, Vương Hi Phượng nghĩ đến điều gì đó, tiếp tục gọi điện thoại cho Miêu Tử, kêu nàng tiện đường thì mua một phần KFC gia đình, chờ đến lúc quét dọn xong thì cùng nhau ăn.

Cúp điện thoại, Miêu Tử lầm bầm mắng Vương Hi Phượng. Ở phía trước, Vương An Sinh đang lái xe máy quay đầu lại hỏi Miêu Tử: "Phượng tỷ nói gì vậy?"

"Phượng tỷ dặn dò, bảo thuận tiện thì đi mua phần ăn KFC gia đình." Miêu Tử hướng về phía Vương An Sinh hét to.

"Cái con người này." Người hiền lành tốt tính như Vương An Sinh cũng bị Vương Hi Phượng làm cho bốc hỏa.

Hai tiểu thiếp đành đến quán KFC phụ cận mua một phần ăn gia đình, tiếp tục cưỡi xe máy đến nhà Vương Hi Phượng.

Vương Hi Phượng mở cửa mời hai người vào, nhiệt tình tiếp nhận suất ăn gia đình kia.

Mắt Miêu Tử bởi vì thức suốt đêm cùng say rượu nên bị sưng lên, ngay cả cơ hội make up cũng không có, gương mặt không nhiễm một hạt bụi thoạt nhìn trông rất non nớt, hé lộ ra gương mặt búp bê thuần khiết trong sáng khiến cho Vương Hi Phượng nhìn thấy phải ghen tị.

"Kia là cô em họ xử nữ của chị hả?" Miêu Tử không chút che giấu xưng hô ngoại hiệu bí mật được cấp cho Giả Bảo Ngọc, tay Vương Hi Phượng nhanh nhảu che miệng nàng, nói: "Em muốn chết có phải không, lời này nếu như bị em ấy nghe được thì phải làm sao đây? Thật không có đầu óc."

Những lời này bí mật cười nói với nhau là được rồi, đương sự còn đang ở trong phòng, lại có thể tuỳ tiện nói ra như vậy, muốn hại chết nhau đấy à.

Miêu Tử bị Vương Hi Phượng mắng như vậy, mắt mèo cũng trừng thành mắt trâu, bỏ qua Vương Hi Phượng, đi vào bên trong nhà, tới cửa, cô nhìn thấy cảnh tượng bên trong, người liền cứng lại thành một cây cột.

Vương An Sinh tò mò lại gần Miêu Tử, cũng tiếp bước choáng váng.

Vương Hi Phượng thấy hai người đứng chắn trước phòng ngủ của nàng á khẩu, đứng bất động như đồ ngốc, thật đúng là không hiểu có cái gì có thể hù dọa hai người đó sợ chết khiếp.

Nàng nhìn xuyên qua chỗ trống giữa bả vai hai người, rốt cục cũng hiểu được vì sao cả hai lại có phản ứng như thế.

Nhớ lại thời điểm giữa trưa khi rời khỏi căn phòng này, trong phòng có bao nhiêu mảnh quần áo cùng với chăn bông bày tán loạn, đó là nghệ thuật của sự hỗn độn, hay còn gọi là hình thái tạo hình bất quy tắc.

Hiện tại trong phòng hết thảy đều có củ ấu, chăn bông được gấp thành hình chữ nhật, rộng tám mươi cen-ti-mét, dài ba mươi cen-ti-mét, gối đầu an an ổn ổn đặt ở bên trên chăn.

Cửa tủ quần áo bị mở ra, quần áo tùy ý quăng quật bên trong đều bị bại lộ trong không khí, cảnh tượng kia, giống như tập thể quần áo trong bóng đêm đang bị bắt gian tại giường, rồi bị cho tiếp xúc với ánh sáng mặt trời.

Giả Bảo Ngọc đang ngồi trên tấm thảm tatami lót sàn nhà, đem chiếc áo ba lỗ màu đỏ của Vương Hi Phượng là phẳng ra, sau đó chia ra làm mấy khối khu vực, mỗi một bộ phận gấp lại gọn gàng, cuối cùng thành ra một hình chữ nhật.

Cô làm chậm rãi, cả buổi mới gấp được vài bộ quần áo.

Ba người đứng ở cửa thưởng thức màn biểu diễn của Giả Bảo Ngọc, Giả Bảo Ngọc phát hiện ra, ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn bọn họ.

Miêu Tử ngoắc, cười nói: "Chúng ta đã gặp nhau rồi, mình là tam muội của Phượng tỷ, cậu có thể gọi mình là Miêu Tử."

Vương An Sinh không giỏi nói chuyện với người khác, chỉ thản nhiên mỉm cười gật đầu chào hỏi: "Xin chào."

Giả Bảo Ngọc đem đống đậu hủ đã được gấp gọn lại bỏ vào trong tủ quần áo, đứng lên, đáp: "Chào hai người."

"Cậu tiếp tục làm việc nhé, bọn mình cũng phải đi làm cu li cho Phượng tỷ đây." Miêu Tử lôi kéo Vương An Sinh đi quét dọn vệ sinh, làm xong sớm một chút thì được về nhà sớm một chút.

Cặp đôi Miêu Tử phụ trách quét rác thu dọn đồ, những chuyện lặt vặt này cũng làm cho bọn họ tốn đến nửa ngày, phần mệt nhất đương nhiên là do Vương Hi Phượng gánh chịu, nàng đã phải đổi sang quần đùi vận động, hơn nữa còn chỉ mặc một cái áo ba lỗ, quỳ trên mặt đất dùng khăn lau cùng bàn chải ra sức chà.

Lớp gạch men sứ lát sàn nhà thoạt nhìn sạch sẽ, nhưng lau rửa chúng lại rất rắc rối, bình thường nàng chưa bao giờ cúi đầu nhìn kỹ mặt đất, lúc này phát hiện ra trên mặt đất đã bẩn đến mức không nhìn ra màu gạch men sứ nữa rồi.

Vương Hi Phượng coi lớp gạch men sứ kia trở thành mặt người nhà họ Cổ, rồi ra sức chà, có vài sợi tóc không nghe lời rơi xuống, Vương Hi Phượng thổi nửa ngày, cũng không thổi tóc lên được.

Lúc này trước mắt nàng xuất hiện một đôi chân, mang giày vải, may mắn là lòng bàn chân sạch sẽ, không lưu lại dấu đen trên lớp gạch men đã được nàng chà rửa sạch.

"Chị họ." Giả Bảo Ngọc ngồi xổm người xuống, nói với Vương Hi Phượng.

"Có chuyện gì? Không thấy tôi đang bận sao?" Vương Hi Phượng không thèm nhìn cô, tiếp tục quỳ trên mặt đất chà gạch men sứ.

Chà, chà, chà...

"Em làm xong rồi." Giả Bảo Ngọc nói.

"Thế thì giúp tôi vén tóc lên." Vương Hi Phượng dựng thẳng nửa người, quỳ trên mặt đất, mời cô đem những sợi tóc dư thừa vén ra sau đầu.

Giả Bảo Ngọc lại đưa tay rút cây bút vấn tóc kia ra, mái tóc vàng hồng chói mắt rủ xuống, choàng lên vai Vương Hi Phượng.

Vương Hi Phượng không dự đoán được nha đầu kia lại hậu đậu đến vậy, trên tay vẫn còn mang găng tay nhựa, nàng tự nhiên lại hái xuống nhiều chuyện phiền phức hơn.

Giả Bảo Ngọc cuốn lại mái tóc dài của nàng, ba vòng, rồi dùng cây bút kia cố định chặt chẽ mái tóc dài của Vương Hi Phượng.

Vương Hi Phượng lắc đầu vài cái, tóc không bị rơi ra, cười nói: "Nha đầu này cũng có chút kỹ năng."

"Em thường xuyên giúp mẹ vấn tóc." Giả Bảo Ngọc giải thích.

Sắc mặt Vương Hi Phượng tối sầm lại, phụ nữ có tuổi, đối với một vài từ cũng có sự so đo.

Giả Bảo Ngọc đưa lưng về phía Vương Hi Phượng, không thấy được biểu tình cứng ngắc kia của Vương Hi Phượng, nói tiếp: "Bố em thường xuyên vấn tóc cho mẹ như vậy, em cảm thấy đây là một chuyện cực kỳ lãng mạn."

"Em không nuôi tóc dài kể ra cũng thật đáng tiếc." Sắc mặt Vương Hi Phượng giãn ra.

Giả Bảo Ngọc cười khẽ, nói: "Em cũng đã từng thử nuôi tóc dài, nhưng mỗi lần nuôi đều bị mắc bệnh, mẹ em nói là em không hợp mạng nuôi tóc dài."

"Nhẹ nhàng khoan khoái cũng không tồi." Vương Hi Phượng nói thầm một câu, rồi lại gục xuống, chà lớp gạch men sứ trên mặt đất.

"Thực xin lỗi, lẽ ra em không nên tới." Giả Bảo Ngọc thấy Vương Hi Phượng cùng bạn của nàng dốc sức như vậy, cảm thấy được là mình đem đến phiền toái cho họ, lúc đầu cô thật không ngờ nhiều như vậy, chị họ luôn là người đối tốt với cô nhất trong gia tộc, cô còn cho rằng đến ở nhờ nhà Vương Hi Phượng là một chuyện tốt.

Mong muốn của cô rất đơn thuần. Nhưng sau đó lại liên lụy nhiều như vậy.

"Em muốn chuyển ra ngoài, cũng phải xem mẹ tôi có cho phép hay không." Vương Hi Phượng ném đi miếng giẻ lau, thân thể dựa vào gót chân quỳ thẳng người lên.

"Chị họ. . ."

"Việc đã đến nước này. . . Trả nhiều tiền thuê nhà là được." Vương Hi Phượng đem ánh mắt nhiều chuyện bức trở về, muốn xem kịch cũng phải xem diễn viên có định diễn không.

Vương Hi Phượng cởi găng tay ra, giống như an ủi sờ sờ mặt Giả Bảo Ngọc, ôn nhu nói: "Nha đầu, chị họ là một người cực kỳ không thích hại người, em cho tôi ưu đãi, tôi sẽ thu nhận và giúp đỡ em, chúng ta giống như kỹ nữ và khách làng chơi, không ai nợ ai hết."

Bộ dạng Giả Bảo Ngọc trợn mắt há hốc mồm khiến cho Vương Hi Phượng ý thức được sự so sánh của mình, buồn bực chính mình không có văn hóa, lại có thể ngay lập tức nói ra lời không nên nói.

Thu dọn phòng ốc xong, mọi người tụ lại để chia nhau phần ăn gia đình.

Giả Bảo Ngọc rất ít ăn gà nướng hay những thứ có nhiều dầu mỡ, hồi nhỏ cô cũng không được trải qua những chuyện hạnh phúc như đi thi được 100 điểm thì được mẹ đưa đi ăn KFC MacDonald. Miêu Tử nghe được câu này, cảm thán: "Trời đất, tuổi thơ của cậu thật khốn khổ."

Vẻ mặt Giả Bảo Ngọc thoáng xấu hổ, mỉm cười nói: "Cũng tính là vậy."

Vương Hi Phượng xé một mảng lớn ức gà, không cho là đúng: "Em ấy trừ bỏ kiêng KFC và MacDonald, thì có tất cả mọi thứ."

Giả Bảo Ngọc cúi đầu nhã nhặn ăn gà.

Miêu Tử ghé sát vào tai Vương Hi Phượng, nhỏ giọng nói: "Phượng tỷ, tối nay có tới quán không?"

Ánh mắt Vương Hi Phượng dời lên người Giả Bảo Ngọc, suy nghĩ một chút, rồi quay đầu hướng Miêu Tử nói: "Không đi, lão nương có ý định tu thân dưỡng tính, ăn chay niệm Phật, đọc Tam Tự kinh, v...v..."

"Hì hì. . ." Miêu Tử không khách khí cười ra tiếng.

Vương Hi Phượng trừng mắt, Miêu Tử dừng cười, khóe miệng co giật.

"Yêu tinh chết tiệt, chờ tỷ qua khỏi kiếp nạn ngày mai, bảo vệ thành công đền thờ trinh tiết, tỷ lại chả phi thăng thành yêu." Vương Hi Phượng nháy mắt, kiêu ngạo nói.

Miêu Tử và Vương An sinh ăn xong thì rời khỏi nhà Vương Hi Phượng, hai người đi xa rồi, Vương Hi Phượng mới nhớ tới, hình như còn chưa trả tiền phần KFC cho họ.

Miêu Tử đi rồi còn liều mạng nháy mắt, bóng gió ý tứ đen tối.

Vương Hi Phượng hết thảy đều bỏ qua, hiện tại ánh mắt nàng chỉ chăm chú vào màn hình TV, trong TV phát ra một loạt những tiếng cười não tàn, Vương Hi Phượng cũng cười rộ theo.

Ngồi xem loại tiết mục giải trí này cùng một đĩa đậu phộng nhắm rượu, rồi sau đó chậm rãi trải qua một đêm thật dài thì thật không còn gì tuyệt vời hơn.

Giả Bảo Ngọc vừa mới tắm rửa xong, mang theo độ ẩm ngồi xuống cạnh người Vương Hi Phượng, Vương Hi Phượng dùng khóe mắt liếc một cái người bên cạnh, phát hiện cô đã thay sang một bộ đồ khác, cái áo thể thao màu trắng cùng với quần vận động màu xanh, bộ quần áo bằng vải cotton rộng thùng thình khiến cho người ta có cảm giác thoải mái khi ở nhà. Vương Hi Phượng phát hiện bộ ngực của nha đầu kia có chút tiến bộ rồi, hồi cấp 2 vẫn còn là tiểu bánh bao, mà bây giờ đã trở thành đại bánh bao.

Mặt Giả Bảo Ngọc có chút phiếm hồng, đôi môi hoa hồng dường như đỏ tươi, Vương Hi Phượng tiếp tục cẩn thận nhìn một chút, phát hiện phần đuôi hàng mi cong cong của nàng có một giọt nước nho nhỏ, dưới sự khúc xạ ánh sáng toát lên thứ ánh sáng mờ ảo, khiến cho Giả Bảo Ngọc thêm phần yếu đuối, nháy mắt một cái, giọt nước kia rơi xuống.

Vương Hi Phượng hỏi thăm: "Hình như em không mang hành lý lại đây?"

Giả Bảo Ngọc gật đầu, trả lời: "Em mới đem theo máy tính cùng mấy bộ đồ, hành lý mấy ngày nữa mới đưa qua."

Vương Hi Phượng muốn mắng Giả Bảo Ngọc là phá gia chi tử.

Điện thoại di động trong túi quần Giả Bảo Ngọc rung lên, cô lấy điện thoại ra xem thì thấy là dãy số của cha, cô nhận điện thoại, nói hai câu, rồi thu về.

Vương Hi Phượng tìm một nơi thoải mái, đem chân gác lên chân nàng, nằm ở trên ghế sô pha, một tay chống đầu xem TV, có thể nằm thì sao phải ngồi, huống chi còn có cái đệm co giãn mời nàng đệm chân như vậy.

"Bọn họ đã đến Hàng Châu." Giả Bảo Ngọc nói.

"Có cần chúng ta đi đón bọn họ không? Tôi còn chưa kịp nhuộm lại tóc đen." Vương Hi Phượng trước hết nghĩ đến cái đầu vàng hồng của bản thân, vốn đang định buổi sáng sẽ đi tìm một cửa hiệu cắt tóc để nhuộm đen tạm, đám người kia đi rồi, lại tẩy trở về. Không nghĩ tới cái phi cơ này bay nhanh hơn so với dự đoán, Vương Hi Phượng còn không nghĩ nó nhanh như vậy, mặt mày tái xanh, vội vội vàng vàng khoác lên chiếc váy dài, quay đầu chạy ra bên ngoài.

Giả Bảo Ngọc vội vàng kéo tay nàng lại: "Em còn chưa nói xong, nghe em nói hết đã có được không?"

Vương Hi Phượng nhẫn nại đợi cô nói hết, Giả Bảo Ngọc vẫn như trước không chút hoang mang chậm rãi nói: "Hai người họ chỉ vừa mới đặt chân xuống khách sạn Tây Hồ, 9 giờ sáng mai mới lại đây."

Cả kinh một chập dưới sự kích thích một nóng một lạnh, cho dù có là nham thạch thì cũng khó có thể chống đỡ được, nát vụn thành mảnh nhỏ, huống chi là tâm lý mong manh tựa như thủy tinh của Vương Hi Phượng.

Vương Hi Phượng ngã vào người Giả Bảo Ngọc, cảm thán: "Nha đầu chết tiệt kia, tôi sắp bị em hù chết rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro