Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Cũng không khó hiểu khi Mạc Cảnh Vũ lại có phản ứng như vậy.

Do cách phát âm kỳ diệu của tiếng Trung, khiến cho từ "nghe" và "hôn" có cách phát âm giống nhau.

Sắc mặt Mạc Cảnh Vũ trầm xuống, "Xin cô đem tâm tư của mình đặt ở trên công việc."

Nói xong, cô bước ra ngoài trả tiền, không để ý tới Kỷ Linh nữa.

Kỷ Linh ở phía sau phồng miệng.

Mạc Cảnh Vũ sao lại thay đổi sắc mặt nhanh vậy! Người bạn này thật sự là quá khó kết giao.

Không phải chỉ để cho nàng ở bên cạnh ngửi một chút mùi hương thôi sao? Cũng sẽ không rớt một miếng thịt nào, cô có cần tức giận như vậy không?

Kỷ Linh nhìn chằm chằm sau gáy Mạc Cảnh Vũ, trong lòng nói thầm: "Tôi là tôn trọng cô, cho nên mới cố ý hỏi một tiếng. Dù sao tôi đứng ở bên cạnh cô lén ngửi, cô cũng không biết được."

Lúc hai người cùng nhau trở về công ty, vừa vặn gặp được đồng nghiệp trong bộ phận đi ăn trưa trở về.

Lần này, nhóm nhỏ lại bùng nổ.

Đồng nghiệp A: [Chẳng trách không chịu đi ăn cùng chúng ta, thì ra là muốn ôm đùi Mạc tổng!]

Đồng nghiệp B: [Chẳng lẽ Kỷ Linh là họ hàng thân thiết của Mạc tổng?]

Đồng nghiệp C: [Hẳn là không phải, ngày đó lúc tôi nói chuyện phiếm với chị Mỹ, chị ấy nói Kỷ Linh là thông qua quy trình phỏng vấn nghiêm ngặt mới được nhận vào.]

Đồng nghiệp A: [Nhìn xem thực tập sinh người ta có bao nhiêu thủ đoạn, còn chúng ta chỉ biết cắm đầu làm việc.]

Đồng nghiệp B: [Không dám trèo cao.]

...

Hạ Du đã sớm được thêm vào nhóm chat nhỏ của bộ phận, cô ta trầm ngâm nhìn cuộc trò chuyện trên màn hình điện thoại.

Một cách tự nhiên, Kỷ Linh bị cả bộ phận cô lập.

Ngược lại, Kỷ Linh lại rất vui vẻ, rốt cục cũng không phải ứng phó với những đồng nghiệp giả tạo này nữa.

Trong phòng trà, cô gái đeo kính tròn lúc trước ở phòng họp bị Lý Nhụy Nhụy làm khó dễ nhìn thấy Kỷ Linh ở bên trong, do dự một chút, sau đó đi tới bên cạnh nàng nhỏ giọng hỏi: "Kỷ Linh, tôi cảm thấy cô là một người rất tốt, chỉ là không giao lưu với người khác nhiều. Có phải cô không biết ở chung với đồng nghiệp như thế nào không?"

Kỷ Linh chậm lại nhịp thở gần như không thể nhận ra, "Tôi khá hướng nội."

Nàng nhớ lại trong đầu, cô gái này hình như tên là Đỗ Đan.

Đỗ Đan: "Cô còn trẻ, mới vào chốn công sở, có thể không quen với cách kết giao của người khác. Muốn nhanh chóng hòa nhập vào bộ phận, vẫn cần phải chủ động một chút. Có một tiền bối dẫn dắt, vẫn tốt hơn là tự mình đơn thương độc mã."

"Còn nữa..." Đỗ Đan ngập ngừng, hạ giọng nói: "Cô quá gần gũi với Mạc tổng, chắc chắn sẽ khiến đồng nghiệp khác bất mãn."

Kỷ Linh cười đáp lại: "Tôi hoàn thành công việc của mình, không thẹn với lòng là được, những chuyện khác tôi sẽ không để tâm. Dù sao cũng cảm ơn cô."

Nàng có thể nhận ra, cô gái này là thật tâm thật ý nói những lời này.

Đỗ Đan gật đầu, "Vậy tôi đi trước."

"Ừ."

Sau khi Đỗ Đan rời đi, Kỷ Linh thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Mạc Cảnh Vũ đi vào, nhìn thấy Kỷ Linh ở bên trong, trong lòng xẹt qua một tia kỳ lạ.

Mạc Cảnh Vũ giả vờ như không nhìn thấy nàng, đi thẳng đến máy pha cà phê. Vừa lấy cà phê, vừa lấy ra một gói đường trắng.

Những ngón tay thon dài xé bao giấy, hòa đường vào cà phê.

Ánh mắt Kỷ Linh bị đôi tay đẹp đẽ kia hấp dẫn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, đốt ngón tay non mịn, bàn tay thon gầy, xương cổ tay mềm nhẵn.

Thật thích hợp chụp ảnh làm mẫu tham khảo!

Bất quá Mạc Cảnh Vũ uống cà phê đen lại thêm đường, khẩu vị thật kỳ lạ.

Kỷ Linh lặng lẽ di chuyển lại gần, đứng sau lưng Mạc Cảnh Vũ hít sâu mấy cái, vẻ mặt thoả mãn.

Mạc Cảnh Vũ cảm giác được có người tới gần, cơ mặt đột nhiên căng thẳng.

Cô bưng ly lên, chậm rãi xoay người, nhìn thấy biểu tình kỳ quái trên mặt Kỷ Linh.

Kỷ Linh thấy người quay lại, đuôi lông mày mang theo ý cười nói: "Mạc tổng, tay của cô thật đẹp."

Sắc đỏ khả nghi lan khắp vành tai Mạc Cảnh Vũ.

Kỷ Linh đầy mong đợi nhìn Mạc Cảnh Vũ, "Có thể cho tôi chụp vài bức ảnh không?"

"Làm việc cho tốt, đừng đưa ra những yêu cầu vô lý như vậy!" Trong giọng nói của Mạc Cảnh Vũ tràn đầy tức giận, "Ở công ty làm ơn chú ý đến hành vi lời nói của mình!"

Dứt lời, Mạc Cảnh Vũ bước nhanh ra ngoài, chỉ để lại bóng lưng cho Kỷ Linh.

Kỷ Linh bĩu môi, "Không cho thì không cho, sao lại hung dữ như vậy? Tôi rất ít khi nhờ vả người khác như vậy!"

Đôi bàn tay đẹp như vậy lại không thể dùng làm mẫu tay, thật sự là rất đáng tiếc.

Mạc Cảnh Vũ trở lại phòng làm việc, cầm lấy văn kiện cần ký tên, sau khi mở ra, có chút xuất thần.

"Cốc cốc cốc."

Sau khi gõ cửa, Tần Nhu cầm một văn kiện đi vào.

Tần Nhu đưa tay quơ quơ trước mặt Mạc Cảnh Vũ.

Mạc Cảnh Vũ khẽ cau mày: "Chị đang làm gì vậy?"

Tần Nhu: "Chị còn muốn hỏi em đang làm cái gì?"

Mạc Cảnh Vũ dùng đầu ngón tay gõ gõ tờ giấy A4 trên bàn: "Chị không thấy em đang xem hợp đồng à?"

Tần Nhu cũng đưa tay qua, gõ vài cái ở phía trên, "Cầm ngược rồi."

Mạc Cảnh Vũ: "..."

Khóe môi Tần Nhu cong lên một đường cong mềm mại, "Mạc tổng gặp phải chuyện gì vậy? Ở trong phòng làm việc ngây người, thật hiếm thấy!"

Mí mắt Mạc Cảnh Vũ khẽ nâng, từ trong tay Tần Nhu tiếp nhận văn kiện, đại khái nhìn lướt qua. Ký xong, đưa lại cho Tần Nhu.

Dùng ánh mắt dập tắt ngọn lửa bát quái của đối phương, "Chị đi được rồi, giúp em đóng cửa lại, cám ơn."

Tần Nhu liếc nhìn Mạc Cảnh Vũ, không nói gì thêm, bước đi duyên dáng ra khỏi phòng.

Kỷ Linh ngồi trước máy tính, cắm ổ cứng vào máy chủ, bắt đầu lục lọi kho tài liệu của mình. Xem qua hàng trăm bức ảnh tay, không có tấm nào đẹp bằng tay của Mạc Cảnh Vũ.

Nàng một tay chống cằm, một tay gõ nhẹ trên mặt bàn.

Ánh mắt nàng bay tới cửa phòng làm việc của Mạc Cảnh Vũ.

Kỷ Linh híp mắt lại, từ nhỏ đến lớn, trên đời này không có thứ gì mà nàng không thể có được.

Đôi tay ấy, đã bị nàng liệt vào phạm trù con mồi.

Đồng nghiệp tóc ngắn ngồi đối diện đột nhiên dùng một chồng giấy vỗ vỗ lên tấm chắn của Kỷ Linh, "Kỷ Linh, Tiểu Du không có ở đây, cô giúp tôi photo tài liệu này đi."

Kỷ Linh chớp chớp mắt: "Tại sao?"

Người tóc ngắn không kiên nhẫn nói: "Tại sao cái gì? Cô là thực tập sinh, đây vốn là chuyện cô nên làm."

Kỷ Linh dùng đôi mắt to ngây thơ hồn nhiên nhìn người tóc ngắn: "Tôi là thực tập sinh dưới trướng chị Tôn Ninh, chị ấy bảo tôi làm này nọ, mới tính là công việc của tôi. Nếu chị tử tế nhờ tôi, tôi cũng có thể giúp chị việc này, nhưng bây giờ thái độ của chị không tốt, tôi không muốn giúp chị."

Người tóc ngắn tâm tình vốn đã không tốt, lúc này càng thêm bực, "Cô tới làm việc chứ không phải tới làm sếp! Công việc của tôi bận rộn như vậy, bảo cô photo tài liệu một chút, còn phải tử tế nhờ vả cô hay sao? Cùng là thực tập sinh mới đến, sao lại khác nhau đến vậy!"

Kỷ Linh thở dài, nói: "Dù chị có bực mình với tôi, kết quả cũng sẽ không thay đổi. Thay vì tức giận, chị đã photo xong rồi. Lúc tôi ba tuổi, cha tôi đã nói với tôi, chuyện của mình phải tự mình làm."

"Cô cũng thật nghe lời cha cô!" Người tóc ngắn cười lạnh một tiếng, "Cha cô cũng không phải là Kỷ Cẩn Nhân, ở chỗ này kiêu ngạo với tôi cái gì! Thân tiểu thư mà mệnh đầy tớ!"

Kỷ Cẩn Nhân trong lòng giới trẻ hiện nay, như là người cha quốc dân.

Kỷ Linh đưa mắt trở lại màn hình máy tính, không đáp lời nữa.

"Cô giỏi lắm!" Người tóc ngắn cầm tài liệu đứng bật dậy, ghế sau lùi mạnh ra sau, va vào bàn, phát ra một tiếng vang lớn.

Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, đến mức nghe rõ tiếng kim rơi xuống đất.

Không phải bởi vì cái gì khác, mà là tổng giám đốc lúc này đang đứng không xa sau lưng đồng nghiệp kia.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Kỷ Linh: "Ngại quá, cha tôi thật sự là Kỷ Cẩn Nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt