Chương 181 + Chương 182

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 181. Chiêm sự

Địch Quang Tự cùng mười vị quan viên chờ đợi ở chính điện một hồi lâu, Thái Bình cùng Uyển Nhi mới song song xuất hiện, Địch Quang Tự dẫn đầu cung kính nhất bái với Thái Bình, nhìn về phía Uyển Nhi, đơn giản khẽ gật đầu.

Hôm nay Uyển Nhi tới đây, nhất định là ý của Võ Hoàng, xem ra Võ Hoàng rất coi trọng chuyện tuyển chiêm sự mới trong phủ công chúa. Địch Quang Tự nghĩ thông suốt chuyện này, chờ điện hạ ngồi định, liền bắt đầu giới thiệu gia thế cùng năng lực của mười vị quan viên.

Thái Bình cùng Uyển Nhi cẩn thận nghe, âm thầm suy nghĩ nên sắp xếp những người này như thế nào. Chiêm sự trong phủ công chúa chỉ có thể có một, lúc này cần phải chọn người có thể khống chế, miễn cho lại thêm một Diêu Sùng. Còn lại chín người không được lựa chọn, vậy thì tuyển làm phụ tá xếp vào Lục Bộ, từ từ đề bạt.

Uyển Nhi lặng yên đánh giá mười người này, ánh mắt cuối cùng dừng trên người thiếu niên nho sĩ đứng ở ngoài cùng bên phải.

Địch Quang Tự cảm thấy ánh mắt Uyển Nhi biến hóa, giới thiệu người này trước, “Hắn là Bùi Hoài Thanh, mấy ngày trước mới được chuyển đến nhậm chức ở Hộ Bộ. Điện hạ cũng đừng ghét bỏ hắn tuổi tác còn nhỏ, chỉ mới mười bảy.” Hơi dừng lại, Địch Quang Tự có phần khen ngợi, “Hắn trước đó thuộc Công Bộ, nhậm chức mấy tháng ở ngoài kinh rất có chiến tích, phụ thân đặc biệt đề cử hắn tới Hộ Bộ nhậm chức.”

Uyển Nhi không trả lời ngay, Thái Bình cũng không trả lời ngay.

Ánh mắt hai người không ngừng đảo quanh trên người Bùi Hoài Thanh, Bùi Hoài Thanh mặc dù không giương mắt, cũng có thể cảm thấy ánh mắt chăm chú của hai người. Thiếu niên này trời sinh cực kỳ trắng nõn, lúc trước mới đến Công Bộ, thường xuyên bị đồng liêu trêu ghẹo, nói hắn nhỏ nhỏ gầy gầy cực kỳ giống diện thủ. Có một gương mặt tuấn tú như vậy, không chịu theo đuổi một nữ tử quyền quý, thật sự đáng tiếc.

Ánh mắt Uyển Nhi phát sinh biến hóa, Địch Quang Tự có thể lý giải. Dù sao tuổi tác của Thượng Quan đại nhân đã gần đến ba mươi, vẫn luôn chưa hứa hẹn hôn nhân, nhìn thấy một lang quân tuấn tiếu như vậy, có chút kinh diễm cũng hợp tình hợp lý.

Nhưng điện hạ cũng như vậy, Địch Quang Tự đột nhiên cảm thấy sự tình có chút không thích hợp.

“Điện hạ nhận thức Bùi Hoài Thanh?” Địch Quang Tự nhịn không được hỏi.

Thái Bình cùng Uyển Nhi hiểu ý cười, liếc mắt nhìn nhau một cái.

“Bổn cung đã chọn được chiêm sự.”

“Thần cũng đã chọn được.”

Hai người cùng nhau nhìn về phía Bùi Hoài Thanh, chỉ nghe Thái Bình nói: “Bùi Hoài Thanh lưu lại, các đại nhân khác có thể theo Địch đại nhân lui ra trước, đêm nay bổn cung sẽ ngẫm lại thật kỹ, chắc chắn sẽ an bài nhiệm vụ tốt cho chư vị.”

Địch Quang Tự có chút không thể tin được những gì mình nghe thấy, “Điện hạ muốn…… toàn bộ?”

“Cho dù là Địch công đề cử, hay là Địch đại nhân đề cử, bổn cung đều sẽ dùng.” Thái Bình vô cùng chân thành nói, “Địch đại nhân vất vả, một công này, bổn cung nhớ kỹ.”

Địch Quang Tự thụ sủng nhược kinh, “Có thể giúp đỡ điện hạ, là bổn phận của thần.”

“Người tận trung với bổn cung, bổn cung đều sẽ ghi nhớ, ngày sau chắc chắn có trọng thưởng.” Tuy Thái Bình  nói với Địch Quang Tự, lại cũng là nói với những người khác, “Nếu một lòng lại có hai chủ, dao động không ngừng, ngày sau là phúc hay họa, phải xem số mệnh của mỗi người.”

Địch Quang Tự nhất bái với Thái Bình, “Thần cáo lui trước.”

Lúc Địch Quang Tự mang chín người khác rời khỏi chính điện, nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái. Điện hạ lựa chọn Bùi Hoài Thanh, chỉ sợ không chỉ bởi vì phụ thân đề cử, còn bởi vì người này trời sinh thật sự tuấn tiếu. Đừng nói nữ tử nhìn thấy vui vẻ, nam nhi nhìn đến cũng có vài phần hâm mộ.

Thượng Quan đại nhân xưa nay tâm tính cao ngạo, người có thể lọt vào mắt nàng, ngày nào đó nhất định có thể một bước lên mây, tiền đồ không thể hạn lượng.

“Bùi Hoài Thanh.”

Thái Bình thong thả ung dung đọc cái tên này, chắp tay yên lặng nhìn thiếu niên, “Ngươi biết tội không?”

Bùi Hoài Thanh nghiêm nghị nói: “Thần không biết đã phạm phải tội gì.” Không biết là bởi vì còn niên thiếu, hay là người này sinh ra đã có giọng nói như vậy, nhẹ nhàng mềm mỏng, thiếu đi ba phần nam tính.

Uyển Nhi nhịn cười, phất tay ra hiệu các cung nhân trong chính điện đều lui ra.

Trong chính điện chỉ còn lại ba người bọn họ, ban đầu Bùi Hoài Thanh còn không khẩn trương đến vậy, hiện tại nhịp tim bắt đầu nhanh hơn.

“Tội khi quân, sẽ phải tru chín tộc.” Thái Bình cố ý uy hiếp.

Bùi Hoài Thanh đã ra đủ mồ hôi lạnh, vẫn còn giả vờ trấn định, “Thần…… không hiểu điện ý của hạ.”

“Bùi cô nương không cần tiếp tục che dấu.” Một câu của Uyển Nhi, làm Bùi Hoài Thanh kinh ngạc vô cùng, giương mắt nhìn về phía Uyển Nhi.

Rõ ràng mấy năm nay nàng che dấu vô cùng thuận lợi!

Uyển Nhi khẽ cười, “Tuy ta không biết ngươi làm như thế nào qua được việc xét duyệt hộ tịch, nhưng nếu điện hạ đã chọn ngươi làm chiêm sự, cũng hy vọng ngươi có thể thẳng thắn thành khẩn một chút.”

Bùi Hoài Thanh hơi hơi hé miệng, nhìn về phía Thái Bình. Nàng hít sâu một hơi, đột nhiên quỳ xuống với Thái Bình, “Thần tự biết là tử tội, kính xin điện hạ cho thần thêm mấy năm, đợi thần rửa tội cho người nhà xong, thần nhất định sẽ dâng đầu lên cho người……”

“Nếu bổn cung muốn trị tội ngươi, sẽ không chọn ngươi làm chiêm sự.” Thái Bình ngắt lời nàng, duỗi tay đỡ nàng lên, “Ngươi có thể có năng lực này, nữ giả nam lẫn vào triều đình, đã thấy có đủ bản lĩnh. Nếu bổn cung giúp ngươi rửa tội, ngươi có nguyện giúp bổn cung thực hiện một thời đại thịnh thế?”

Bùi Hoài Thanh giật mình ngây ngốc, nhất thời không thể phục hồi tinh thần lại.

Uyển Nhi nhắc nhở: “Điện hạ đang hỏi ngươi đó.”

“Thần…… Thần……” Bùi Hoài Thanh nhìn nhìn Uyển Nhi, lại nhìn nhìn Thái Bình, “Điện hạ thật sự nguyện ý giúp thần rửa tội?”

Thái Bình hơi dùng sức, kéo nàng đứng dậy, nghiêm mặt nói: “Bổn cung được vạn dân cung phụng, được hưởng vinh dự của công chúa, tự nhiên nên dốc sức vì dân.” Vừa nói, Thái Bình ra hiệu cho Bùi Hoài Thanh ngồi vào ghế, “Bùi chiêm sự, mời ngồi, chậm rãi nói chuyện với bổn cung.”

Hốc mắt Bùi Hoài Thanh đỏ lên, ai cũng nói điện hạ nhân đức, hôm nay gặp được, khí độ thanh chính trên người điện hạ, thật sự động lòng người.

Thái Bình cùng Uyển Nhi cũng ngồi vào chỗ, công chúa liền thích lôi kéo Thượng Quan đại nhân ngồi ở chủ tọa, người trong phủ đã thấy nhiều không còn ngạc nhiên, nhưng đối với Bùi Hoài Thanh mà nói, đây chính là tội lớn đi quá giới hạn.

Thái Bình biết nàng ta đang kinh ngạc chuyện gì, bình tĩnh nói: “Quen đi là được, bổn cung từ nhỏ đã thân thiết với Uyển Nhi, liền thích nàng ấy ngồi ở bên cạnh.”

Công chúa đã nói như vậy, Bùi Hoài Thanh nào dám lại so đo chuyện đi quá giới hạn.

“Nói đi.” Thái Bình lén lút câu lấy ngón út của Uyển Nhi bên dưới kỷ án.

Mới đầu Uyển Nhi không muốn cùng Thái Bình hồ nháo, nhưng nàng càng trốn, Thái Bình liền càng hăng hái, dứt khoát, Uyển Nhi chủ động nắm chặt tay Thái Bình, lúc này mới làm công chúa ngưng trêu chọc.

Thái Bình đắc ý nắm tay Uyển Nhi, hai người ngồi đoan chính bên kỷ án, bởi vì tay áo dài, kỷ án chủ tọa vốn dĩ cũng to hơn kỷ án cho khách, cho nên từ chỗ Bùi Hoài Thanh nhìn đến, cũng không có gì không ổn.

Bùi Hoài Thanh bắt đầu nói đến chuyện xưa của nàng, “Chúng thần vốn là gia đình quan nhỏ ở Lĩnh Nam……”

Thái Bình cùng Uyển Nhi nhớ rõ thời điểm tháng Hai ở đời trước, có người sẽ mật cáo Lĩnh Nam có người mưu phản. Võ Hoàng sẽ cử Vạn Quốc Tuấn đảm nhiệm ngự sử giám sát, đến Lĩnh Nam âm thầm điều tra, vì muốn lập công, Vạn Quốc Tuấn giết oan trăm người, nói nơi này xác thật có tâm tạo phản, đổi lấy phong thưởng của triều đình. Sau đó, Võ Hoàng lại phái ngự sử giám sát khác đến Lĩnh Nam, bọn họ nhìn thấy Vạn Quốc Tuấn bởi vì giết oan lập được công, liền một mực noi theo, trong khoảng thời gian ngắn, ngàn người chết oan, lưu lại vô số án oan.

Việc này Thái Bình cùng Uyển Nhi cho rằng chưa phát sinh, lại không nghĩ rằng đời này đã xảy ra trước. Chỉ là Võ Hoàng không phái Vạn Quốc Tuấn đi, mà là phái Lai Tuấn Thần. Khi Uyển Nhi biết việc này, cho rằng Lai Tuấn Thần lại được Võ Hoàng phái đi giết người, khi đó công chúa đang thực hiện kế che trời vượt biển, tâm tư của nàng đều đặt ở trên người Thái Bình, mỗi ngày nghĩ đến nhiều nhất đều là nên giúp công chúa giảng hòa như thế nào, giúp công chúa thuận lợi giấu diếm Võ Hoàng, bình an “sinh” đứa bé kia ra.

“A gia của ta không tạo phản, hắn chỉ nói lời thật lòng giúp đỡ lưu dân, bọn họ đều không có ý tạo phản!” Bùi Hoài Thanh nói đến chỗ kích động, không khỏi đứng dậy dập đầu thật mạnh với Thái Bình, “Dân nữ khấu thỉnh điện hạ tra rõ án này, cho những người uổng mạng ở Lĩnh Nam một công đạo!”

Thái Bình nghe được thổn thức, một năm này nàng bận ứng phó với Võ Hoàng, thay mận đổi đào sinh nữ nhi, lực chú ý đều đặt ở Phòng Châu cùng cựu thần Lý Đường, thế nhưng lại xem nhẹ thế cục bên ngoài Thần Đô đã biến hóa.

Uyển Nhi nghi hoặc hỏi: “Với hiểu biết của ta về Lai Tuấn Thần, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho một người sống.”

Bùi Hoài Thanh gật đầu thật mạnh, “Phải, huynh trưởng vì bảo hộ ta, bị kẻ khác tàn sát trong núi Lĩnh Nam. Ta rơi vào sơn cốc, bọn họ cho rằng ta đã chết, mới không tiếp tục đuổi bắt ta. Sau đó…… ta lăn lộn tới ngoại ô Thần Đô, may mắn gặp được Địch công…… Địch công nghe được việc này, liền đặt tên cho ta là Bùi Hoài Thanh, nghĩ cách đặt mua hộ tịch mới cho ta, để ta ở châu huyện đảm nhiệm Công Bộ.” Khi nàng nói đến Địch Nhân Kiệt, không thể nghi ngờ là cảm động đến rơi nước mắt, “Hắn nói, ta phải làm việc thật tốt, chỉ có đạt được chiến tích, mới có cơ hội hướng đến trung tâm, chỉ có vào trung tâm, mới có cơ hội lật lại bản án Lĩnh Nam.”

Thì ra, Địch công đề cử nàng ta đến Hộ Bộ, còn có một tầng ý nghĩa sâu xa như vậy. Mượn tay Địch Quang Tự, đề cử nàng ta đến phủ công chúa, tự nhiên cũng là bút tích của Địch công.

Thái Bình xác thật cũng cần có công tích này, nhưng kể từ đó, mọi người chỉ biết hướng đầu mâu về phía Võ Hoàng.

Uyển Nhi nắm tay Thái Bình thật chặt, nghiêm túc nói: “Bá tánh Lĩnh Nam có tội gì, người có thể giải oan cho bọn họ cũng chỉ có điện hạ.”

“Địch công đánh bàn tính này cũng thật là tài.” Thái Bình không khỏi bật cười.

Bùi Hoài Thanh vội vàng nói: “Xin điện hạ không nên trách tội Địch công!” Nói xong, nặng nề dập đầu ba cái với Thái Bình.

Thái Bình nghiêm mặt nói: “Bùi Hoài Thanh, phủ công chúa của bổn cung không thu nhận kẻ ngốc, nếu ngươi dập đầu hỏng rồi, có thể không làm được chiêm sự của bổn cung nữa.”

Bùi Hoài Thanh nghe ra Thái Bình bóng gió, kích động nói: “Điện hạ!” Nàng bỗng nhiên nghẹn ngào, câu “cảm ơn người” phía sau lại khàn khàn không nói nên lời.

Thái Bình nhìn về phía Uyển Nhi, “Nếu không thu thập Lai Tuấn Thần, chỉ sợ còn có nhiều người chết oan trong tay hắn.”

Uyển Nhi gật đầu, “Việc lần này, vừa lúc là một cơ hội.”

Không chỉ là cơ hội tốt thu thập Lai Tuấn Thần, càng là cơ hội tốt để Thái Bình đặt chân vào Hình Bộ.

Ác quan thủ hạ của Võ Hoàng rất đông, đám cựu thần Lý Đường đã sớm có phê bình kín đáo, nếu muốn để hiền sĩ thiên hạ cúi đầu xưng thần, biện pháp tốt nhất đó là tiêu trừ nịnh thần, thanh lọc triều đình, lưu lại một triều đình chỉ còn quân tử.

Võ Hoàng kỳ thật đã muốn giết ác quan, lại không thể quang minh chính đại tự mình động thủ, nếu không sẽ bị gán cái danh qua cầu rút ván, mặc dù là hiền sĩ, thấy Võ Hoàng đối đãi ác quan như vậy, lòng cũng sẽ sinh ra kiêng kỵ với nàng.

Với hiểu biết của Uyển Nhi về Võ Hoàng, nếu Thái Bình ra tay ngay lúc này, cũng coi như đã giúp Võ Hoàng giải quyết một phiền muộn.

Điện hạ của nàng cũng cần một án lớn như vậy, để nàng ấy khẳng định mình ở trên triều đình một cách hoàn chỉnh.

Mặc dù đầu mâu hướng về phía Võ Hoàng, nàng tin Võ Hoàng sẽ giống như đời trước, ra vẻ ác quan hoành hành lừa gạt quân vương, liền có thể qua loa lấy lệ cho qua.

“Để bổn cung ngẫm lại thật kỹ, nên lấy cớ gì, để mẫu hoàng hạ chỉ tra rõ.” Thái Bình suy nghĩ sâu xa.

Bùi Hoài Thanh góp lời: “Thần có thể làm người đòi rửa oan!”

“Ngươi không thể!” Thái Bình lập tức bác bỏ góp ý của nàng ta, “Ngươi thật vất vả mới lẫn vào triều đình, không thể chỉ làm một việc này, sau này bổn cung còn có rất nhiều chuyện cần ngươi hỗ trợ, án Lĩnh Nam bổn cung tuyệt đối không thể làm ngươi có việc, càng không thể bại lộ thân phận của ngươi.”

Bùi Hoài Thanh không nghĩ tới điện hạ thế nhưng sẽ coi trọng mạng nàng như thế, khàn giọng khẽ gọi, “Điện hạ……”

“Nữ tử một đời cúi đầu ngẩng đầu không thẹn, chuyện nam nhi có thể làm, nữ tử cũng có thể làm!” Ngữ khí của Thái Bình nhiệt liệt, “Bùi Hoài Thanh, bá tánh Lĩnh Nam cần ngươi rửa tội, nhưng bá tánh ở địa phương khác của Đại Chu cũng có oan tình, ngươi giúp hay không giúp?”

Chưa bao giờ có người hỏi nàng như vậy, nhưng những lời này của điện hạ thật sự nóng rực, như là một cây sắt đỏ hung hăng đánh vào trái tim, nóng đến mức nàng nhịn không được phát run.

“Giúp!”

Bùi Hoài Thanh không phải đang trả lời điện hạ, nàng đang hứa hẹn với điện hạ.

Thái Bình vừa lòng mà cười, “Nhớ một chữ hôm nay ngươi đã nói, bổn cung rửa mắt mong chờ.”

_____

Chương 182. Chính sự

Sau đó, Thái Bình mệnh cung nhân mời Bùi Hoài Thanh đi nghỉ ngơi, lại mệnh Xuân Hạ mấy ngày tới mang chiêm sự mới đi làm quen với công việc trong phủ.

Hai ngày nữa chính là đại điển tế thiên Mùng Một, đây là việc lớn quốc gia, Võ Hoàng coi trọng nhất. Thái Bình quyết định qua tháng Giêng mới đề cập án Lĩnh Nam với mẫu hoàng.

Nàng cùng Uyển Nhi dùng xong ngọ thiện, cảm thấy thân thể mệt mỏi, liền rủ Uyển Nhi cùng đến Thanh Trì.

Hơi nước nổi lên bốn phía quanh suối nước nóng Thanh Trì, lớp khói mờ bao phủ toàn bộ điện phủ.

Thái Bình dựa vào vách trì, hưởng thụ sự dịu dàng đã lâu của Uyển Nhi. Uyển Nhi chỉ khoác một kiện áo mỏng, ngồi ở trên cạnh vách trì, ôn nhu xoa bóp vai cổ cho Thái Bình.

“Chiêm sự đã định, án Lĩnh Nam tạm gác lại một tháng, còn chuyện quá kế, điện hạ đã nghĩ kỹ sẽ chọn ai chưa?” Lòng bàn tay Uyển Nhi lướt qua da thịt trên vai Thái Bình, hô hấp không khỏi trầm xuống ba phần, nàng cần phải thừa nhận, nàng càng ngày càng tham lam thân thể của điện hạ.

Thái Bình híp mắt nỉ non, “Uyển Nhi muốn chọn ai vậy?”

Lý Long Cơ khẳng định không thể chọn, tính tình người này lặp đi lặp lại, đời trước đã lĩnh giáo một lần.

Lý Trọng Nhuận là Hoàng Thái Tôn do tiên đế đích thân phong, chỉ bằng điểm này, không ít cựu thần Lý Đường sẽ lựa chọn ủng hộ hắn. Nếu Thái Bình có thể để hắn quá kế làm con, không thể nghi ngờ là có được một lợi thế rất lớn. Chỉ là, Trọng Nhuận đã mười một tuổi, Vi Diễm chỉ có đích tử là hắn, sủng ái nhất, Lý Hiển cũng thích vị đích tử này nhất, như vậy khẳng định tâm của hài tử sẽ nghiêng về phía phụ mẫu thân sinh.

Lý Trọng Tuấn không phải do Vi Diễm sinh ra, bên Phòng Châu cũng không ai ghi chép lại rốt cuộc hắn được sinh bởi cung nhân nào. Thám tử Phòng Châu hồi báo, Vi Diễm cực kỳ không coi trọng hài tử này, hắn cũng thất bại nhất. Vốn dĩ là người thích hợp nhất trong ba người, chỉ là người này đời trước đã từng khởi binh bức vua thoái vị, tuy là bị ép phải làm, nhưng với Thái Bình xem ra thật sự nguy hiểm.

Sở dĩ mẫu hoàng có thể quân lâm thiên hạ, cũng bởi vì tam ca tầm thường cùng tứ ca bo bo giữ mình. Nếu Thái Bình muốn noi theo mẫu thân quân lâm thiên hạ, kế tử cần phải cũng đủ ngoan ngoãn, tốt nhất từ nhỏ đã không thân cận với phụ mẫu.

Uyển Nhi thở dài nói: “Một người cũng không chọn được.”

Thái Bình cùng Uyển Nhi nghĩ tới cùng một chỗ, “Chờ thêm hai năm, có lẽ có một người có thể.”

“Lý Trọng Mậu?” Uyển Nhi nghĩ tới là ai.

Thái Bình gật đầu, “Lúc này còn chưa đầu thai đến Phòng Châu, cho nên việc này tạm thời không vội. A!” Thái Bình bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu đau, Uyển Nhi kinh ngạc nhìn nàng.

“Điện hạ làm sao vậy?”

Thái Bình ôm ngực, cuộn thân thể lại, “Không biết sao…… Đột nhiên đau quá……”

“Để thần xem!” Uyển Nhi thò người đến xem, dư quang thoáng nhìn thấy Thái Bình cong khoé miệng cười, kinh ngạc nhận ra mình đã trúng kế, vừa không cẩn thận liền bị Thái Bình kéo vào Thanh Trì.

Thân thể hai người va vào nhau, nước ao ấm áp dâng lên, bao bọc hai người trong đó.

“Hồ nháo!” Uyển Nhi xấu hổ giận, bọt nước văng lên, nàng đấm một cái lên đầu vai Thái Bình, “Điện hạ sao có thể lấy thân thể của mình ra gài bẫy thần!”

Không đau không ngứa, càng như là tán tỉnh.

Thái Bình ôm siết eo nàng, dính sát vào người nàng. Áo đơn một khi bị nước thấm ướt, cơ hồ dán chặt trên da thịt, hơi nóng trên người Thái Bình như áp vào da, Uyển Nhi chỉ cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể bị Thái Bình chớp mắt nhóm lên.

“Nên để bổn cung hầu hạ phò mã tắm gội.” Thái Bình dán sát vào vành tai Uyển Nhi, nhẹ giọng nói, cuối cùng buông lỏng tay, vòng đến sau lưng Uyển Nhi, dán lên từ phía sau.

Ngón tay Thái Bình dọc theo cần cổ nàng ôn nhu xoa bóp một đường đến đầu vai, là nhẹ ấn, cũng là trêu chọc.

Thân thể Uyển Nhi căng thẳng, giọng nói có chút khàn khàn: “Thần còn chưa nói xong chính sự.”

Thái Bình cười khẽ, “Uyển Nhi nói đi, ta nghe mà.” Vừa nói, lòng bàn tay nàng phủ lên đầu vai Uyển Nhi, nhẹ nhàng ấn niết. Uyển Nhi vẫn luôn hầu hạ bên cạnh mẫu hoàng, một năm không biết phải viết bao nhiêu văn tự, ngoại trừ nơi này sẽ có đau nhức, cổ tay nhất định cũng cần phải xoa xoa. Nghĩ đến đây, tay nàng dọc theo cánh tay phải của nàng ấy trượt xuống, cầm cổ tay của Uyển Nhi, đưa đến bên môi, đau lòng mà hôn hôn.

Uyển Nhi xấu hổ quay đầu lại, trừng mắt liếc Thái Bình một cái, “Điện hạ càn rỡ như thế, thần làm sao nói chính sự?”

“Uyển Nhi có chính sự của Uyển Nhi, bổn cung cũng có chính sự của bổn cung, cùng nhau làm, vừa lúc.” Thái Bình nói một cách nghiêm trang, đáy mắt lại đong đầy tình nồng mật ý.

Uyển Nhi cơ hồ say chết trong ánh mắt của Thái Bình, đột nhiên xoay người, áp Thái Bình vào vách trì.

“Phò mã không tuân thủ quy củ.” Thái Bình nói như vậy, tay lại không nhàn rỗi, đầu ngón tay dọc theo lưng Uyển Nhi một đường trượt xuống, làm cho thân thể Uyển Nhi không khỏi run lên.

Đầu ngón tay Thái Bình mai phục, ngắn ngủi lại trầm thấp nói: “Phải phạt!”

Uyển Nhi trở tay nắm lấy mu bàn tay Thái Bình, cũng đã chậm một bước.

“Xử lý chính sự này trước đã, được không?” Công chúa như tiểu cô nương muốn ăn kẹo đậu phộng, rõ ràng đã làm, lại còn cố ý muốn Uyển Nhi phải trả lời.

Uyển Nhi vừa thẹn vừa giận, bàn tay ngày thường viết chiếu lệnh cho thiên hạ chặt chẽ che lên mu bàn tay Thái Bình, “Không phải điện hạ đang…… làm sao?”

Thái Bình nghe thấy nàng ấy bởi vì nàng hồ nháo mà run rẩy một cái, cười hỏi: “Nơi này phải không?”

“Còn hỏi!” Nhịp tim của Uyển Nhi đã cuồng loạn, dường như muốn trả thù mà hôn Thái Bình, lại khó có thể tự kiềm chế làm một tiếng than nhẹ ngắn ngủi thoát ra khỏi cánh môi trằn trọc.

Đối với Thái Bình mà nói, đây chính là trống trận dấy lên, đủ để khích lệ nàng đấu tranh anh dũng một đường.

Đêm đến, Uyển Nhi xác thật không hồi cung.

Thái Bình tống cổ một người vào cung báo tin, nói là nàng cùng Uyển Nhi trao đổi chuyện kế tử lâu quá, chậm trễ canh giờ hồi cung. Đã vào canh giờ cấm đi lại ban đêm, chỉ có thể chờ đến sáng mai mới đưa Uyển Nhi trở về.

Võ Hoàng ngửi được trên người cung nhân báo tin có mùi rượu, biết hai người tình cảm thân thiết, nhất định là Thái Bình lôi kéo Uyển Nhi mê rượu, sợ Uyển Nhi hồi cung bị nàng giáo huấn, cho nên mới cường thế giữ Uyển Nhi lại.

Thôi vậy.

Võ Hoàng cũng lười so đo với hai nha đầu này, coi như là Võ Hoàng cho Uyển Nhi một ân thưởng đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Uyển Nhi trở lại Vạn Tượng Thần Cung, trước báo cáo với Võ Hoàng chuyện tư thực, rồi báo đến chuyện Thái Bình lựa chọn chiêm sự mới.

“Bùi Hoài Thanh này, thật sự có thể sử dụng sao?” Võ Hoàng cũng không biết một chút gì về người này.

Uyển Nhi đáp đúng sự thật: “Bẩm bệ hạ, người này dùng được. Nếu bệ hạ cảm thấy không ổn, đợi sau đại điển tế thiên, có thể đơn độc triệu nàng ta yết kiến, bệ hạ chắc chắn sẽ minh bạch, vì sao thần cùng điện hạ đều sẽ lựa chọn nàng.” Tối hôm qua Uyển Nhi đã nói rõ với Thái Bình, chuyện Bùi Hoài Thanh là nữ nhi nhất định phải báo cho Võ Hoàng.

Võ Hoàng chính là dùng người hết sức, có một nữ quan lẫn vào triều đình như vậy, nàng hẳn cũng muốn nhìn một chút, Bùi Hoài Thanh có thể giả nam nhi làm được chiến tích như thế nào?

Võ Hoàng hiện tại đã có hứng thú, “Nếu trẫm muốn thấy ngay bây giờ?”

“Bùi Hoài Thanh mới vào phủ công chúa, hai ngày này còn phải học tập các công việc trong phủ công chúa, điện hạ nói, miễn cho nàng ta thất lễ.” Uyển Nhi giúp Thái Bình nói lý do.

Hứng thú của Võ Hoàng càng đậm thêm, “Thất lễ trước mặt vua, trẫm chém là được, rồi lại tìm cho Thái Bình một chiêm sự mới.”

“Sư Tử Thông khó gặp, Sư Tử Thông vừa lòng càng khó gặp.” Uyển Nhi khen ngợi như thế, Võ Hoàng đã thầm ghi nhớ cái tên Bùi Hoài Thanh này, dù sao người đã vào phủ công chúa, định là trốn không thoát. Nếu Thái Bình muốn thuần xong mới để a nương xem, nàng liền thành toàn cho Thái Bình một lần.

Võ Hoàng mỉm cười, “Lần sau gặp Thái Bình, mang một câu trẫm nói với nàng, chỉ một lần này, lần sau trẫm nhất định sẽ không tùy ý nàng như vậy.” Kỳ thật, Võ Hoàng không chỉ tùy ý Thái Bình một lần. Năm đó Thái Bình nhìn trúng Sư Tử Thông Uyển Nhi, không phải cũng muốn tự mình thuần phục sao?

Uyển Nhi lãnh chỉ, “Vâng.”

Võ Hoàng cười như không cười, bỗng nhiên cảm khái nói: “Nháy mắt, hai người đều trưởng thành.”

Uyển Nhi nao nao, “Bệ hạ?”

“Hơn mười năm, sơ tâm vẫn không thay đổi, trẫm xác thật coi thường Thái Bình.” Võ Hoàng chậm rãi nói, ngữ khí không thể nghi ngờ là hãnh diện. Nàng nhấc bút son, liếc mắt nhìn tấu chương chưa được xử lý, “Tối hôm qua trẫm đã cho phép ngươi cùng Thái Bình mê rượu, hôm nay trở về cần phải làm việc cho tốt.”

Uyển Nhi nhớ rõ đêm qua rõ ràng không có cùng Thái Bình uống rượu, cẩn thận nghĩ lại, bừng tỉnh nhận ra là Thái Bình cố ý làm như vậy. Xác thật, lý do này so với hai người mưu sự lấn qua canh giờ cấm đi lại ban đêm còn thích hợp hơn.

Trách không được tối hôm qua Thái Bình sẽ để cung nhân kia xối nửa bầu rượu lên người, thì ra chính là vì bày binh bố trận.

Câu nói mới vừa rồi của Võ Hoàng rất đúng, các nàng xác thật đều trưởng thành. Nhưng Uyển Nhi biết, mặc dù lòng dạ công chúa có sâu hơn, thời điểm chỉ có nàng cùng nàng ấy, điện hạ của nàng vẫn là tiểu công chúa thiên chân lại trọng tình.

“Vâng.” Uyển Nhi giấu đi ý cười dâng lên trong mắt, cúi đầu nhanh nhẹn sắp xếp lại tấu chương.

Cùng lúc đó, Thái Bình khoác áo choàng ngồi trên bàn đu dây trong đình, hơi hơi đung đưa bàn đu dây, nhìn bầu trời ngoài đình.

Bắt đầu mùa Đông, Thần Đô cơ bản không có mấy ngày nắng, mấy ngày nay không có tuyết rơi, không trung vẫn luôn âm u, như đang ấp ủ một trận gió to tuyết lớn.

Bùi Hoài Thanh nhìn thấy công chúa một mình ngồi trên bàn đu dây, vốn định qua đó hành lễ, nhưng Xuân Hạ nhanh tay, thoắt một cái đã túm được quan phục của nàng, nhỏ giọng nói: “Thời điểm điện hạ một mình an tĩnh, không thể tiến đến quấy rầy.”

Bùi Hoài Thanh gật đầu, nhẹ giọng cảm tạ, “Đa tạ Xuân Hạ tỷ tỷ đã nhắc nhở.”

Xuân Hạ cần phải thừa nhận, Bùi Hoài Thanh đáng yêu hơn Diêu Sùng lúc trước rất nhiều, Diêu Sùng lúc nào cũng đều ra vẻ, Bùi Hoài Thanh dễ nhìn, miệng cũng ngọt, mỗi ngày một câu “Xuân Hạ tỷ tỷ” làm nàng rất hưởng thụ.

“Xuân Hạ.” Thái Bình dường như nghĩ tới cái gì, quay đầu lại nhìn thấy bên cạnh Xuân Hạ nhiều thêm một Bùi Hoài Thanh, híp mắt cười nói, “Bùi khanh, ngươi lại đây.”

Bùi Hoài Thanh bước nhanh lên trước, “Điện hạ có gì phân phó?”

Thái Bình cúi đầu tháo ngọc bội tốt nhất bên hông xuống, đưa cho Bùi Hoài Thanh, “Cầm lấy cái này.”

Bùi Hoài Thanh tiếp nhận ngọc bội, không hiểu Thái Bình có ý gì.

“Chờ Trác Ngọc tư thục được thành lập, ngươi sẽ phụ trách đưa Đông Tầm qua đó đọc sách biết chữ mỗi ngày, để Phái Quốc phu nhân dạy cho nàng.” Thái Bình ôn nhuận cười cười, “Khối ngọc bội này là phí nhập học của Đông Tầm.”

Bùi Hoài Thanh biết Đông Tầm là ai, cũng biết Phái Quốc phu nhân là ai, chuyện duy nhất không biết đó là Trác Ngọc tư thục ở nơi nào?

Thái Bình tiếp tục phân phó, “Uyển Nhi chuẩn bị mở nữ tử tư thục, ở trạch viện của Phái Quốc phu nhân. Bổn cung nghĩ, ngày khai giảng nhất định sẽ không có học sinh, bổn cung liền mang cho nàng một học sinh.”

“Nữ tử tư thục?!” Ánh mắt Bùi Hoài Thanh sáng lên.

Thái Bình gật đầu, cất cao giọng: “Đại Chu có nữ hoàng, có nữ quan……” Nàng nhìn thấy ánh mắt Bùi Hoài Thanh trở nên nhiệt liệt hơn nhiều, “Cũng nên có nữ phu tử…… Bổn cung cùng Uyển Nhi có tâm nguyện, muốn nữ tử trong thiên hạ đều có thể đọc sách biết chữ, chỉ có như thế, các nàng mới có thể mở rộng hiểu biết, mới có thể đứng lên……” Ngữ khí của Thái Bình trở nên cực kỳ kiên định, “Thấy một thiên hạ mà các nàng chưa bao giờ được nhìn thấy!”

Bùi Hoài Thanh nhìn công chúa, trái tim có địa phương bỗng dưng bốc cháy lên một ngọn lửa, ngọn lửa rất nóng, cũng rất sáng ngời.

“Thần nguyện giúp điện hạ thực hiện tâm nguyện này!”

“Tốt!”

Thái Bình vỗ vỗ bả vai Bùi Hoài Thanh.

Bùi Hoài Thanh bỗng nhiên hiểu Địch công, vì sao sẽ an bài nàng đến trước mặt điện hạ —— có quân như thế, thịnh thế đầy hi vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro