Chương 73: Trắc trở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Joo-hyun phân phó thuộc cấp đâu vào đấy thì bắt đầu ở khu thương mại đi đây đi đó, ngó chổ này lượn qua chổ kia, có lúc nhìn thấy quần áo đẹp còn ghé lại ngắm vài lần, cô nghĩ nếu như Seulgi của cô mặc lên người khẳng định rất đẹp đi.

Nhưng dù sao hiện tại đang làm nhiệm vụ, trước tiên ghi nhớ trong lòng, lần sau lại đây mua. Joo-hyun gần như mỗi tầng lầu đều đã đi dạo một lần, tên tội phạm kia vẫn duy trì theo sau cô cách 3m, cô đi đến đâu hắn theo đến đó.

Dần dần sắc trời tối lại, có lẽ sắp đến lúc hắn ra tay, cô nhẹ giọng vào micro: "Toàn bộ chuẩn bị, tôi dẫn cá lớn vào hẻm nhỏ, lúc hắn chưa có hành động gì cũng phải tránh manh động không thì đánh rắn động cỏ, tôi thăm dò một chút chờ hắn có hành động tôi sẽ ra lệnh, lúc đó mọi người hãy ra tay"

Sau khi nói rõ mệnh lệnh cô thuận thế vuốt tóc xung quanh che giấu tai nghe như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục vòng quanh trong khu thương mại, Joo-hyun nói Won Gi bọn họ ở bên ngoài điều tra thật kỹ cái hẻm sắp đi vào.

Đường nhỏ khá là chật hẹp, bình thường rất ít người ra vào, hiếm khi có xe ra vào. Lúc này cảnh sát lập dấu hiệu không cho người dân ra vào, trong hẻm chỉ có tiếng giày của Joo-hyun

Tên tội phạm theo đằng sau đầu tiên nhìn hoàn cảnh chung quanh, thấy không có ai hắn yên lặng mang găng tay, trong tay còn cầm khăn tay trắng, nếu như không đoán sai trong đó chắc chắn có tẩm thuốc mê.
"Madam cẩn trọng một chút, hắn chuẩn bị ra tay đánh thuốc mê"

"Đã biết"

Joo-hyun chậm rãi tiếp tục đi về phía trước, lỗ tai cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân phía sau, dần dần cảm giác hắn đang đến gần, hắn chưa kịp ra tay thì cô xoay người lại.

"Anh muốn làm gì?" Joo-hyun giả vờ sợ sệt hỏi.

"Làm gì? Hỏi thật hay, tao là tới thay trời hành đạo. Có trách thì trách hình xăm trên mắt cá chân của mày đi, hình xăm giống con tiện nhân kia như đúc, tụi bây đều hành hạ tao! Tụi bây không phải người tốt". Đôi mắt hắn bắt đầu lộ ra hung quang, nói năng lộn xộn.

"Nói như thế mấy vụ án phân thây đều là anh làm?"

"Haha, mày không lâu cũng sẽ gặp tụi nó, không có gì phải sợ. Tụi nó đáng đời, ăn mặc lịch thiệp để làm gì, về đến nhà lại là dáng dấp đanh đá, đừng tưởng tao không biết. Tụi bây đều là tiện nhân giả dối, tao cắt thịt tụi bây ra để chuộc tội. Không phải sợ, rất nhanh sẽ không đau". Vừa nói hắn vừa phát điên hướng về Joo-hyun từng bước áp sát

Những câu nói này đã bị búi ghi âm giấu trong quần áo lưu lại, có chứng cứ mạnh mẽ như thế sợ gì hắn thoát tội, liền Joo-hyun ngay lập ra lệnh hành động, cũng lộ diện thân phận của mình trước mặt tên tội phạm.

Hắn nghe được hai chữ cảnh sát không chỉ không sợ mà còn điên lao vào cô, bởi vì chân bị thương chưa khỏi dẫn đến động tác của Joo-hyun không linh hoạt như trước, trong quá trình giao phong lảo đảo ngã nhào trên đất.

Rất nhanh tên tội phạm rút ra trong túi mang theo một con dao trực tiếp đâm lên chân trái đang bị thương của nàng, Joo-hyun cảm thấy một trận xót đau. Nhưng tên tội phạm vẫn chưa ngừng lại, trong miệng không ngừng mà nói: "Tiện nhân, đều là tiện nhân, tao muốn đem hình xăm hồ điệp biến mất"

Bọn Won Gi từ chổ mai phục dựa vào ánh đèn đường thấy chân trái của madam bị dao cắm vào, máu không ngừng chảy ra bên ngoài, Won Gi giơ súng lên nhắm ngay hắn: "Bỏ vũ khí xuống, anh đã bị bao vây"

"Xú cảnh sát, ngăn cản việc của tao, các ngươi chết hết đi! A..." Hắn vung dao lên thì bỗng kêu lên một tiếng ngã nhào xuống đất. Won Gi từ phía sau lưng bắn trúng bụng của hắn, Jin Yoong xông lên phía trước một cước đá văng con dao sau đó dùng còng tra vào tay tên tội phạm.

Jin thấy Madam bên cạnh mất máu quá nhiều, môi trắng bệch, trán đổ mồ hôi, vội vàng cởi áo sơ mi của mình bó chặt chân cầm máu cho Joo-hyun. Joo-hyun cảm thấy càng ngày càng suy yếu, cuối cùng mất đi trực giác ngã vào tay Jin

Ôm cô đặt lên xe cảnh sát một đường thẳng đến bệnh viện gần nhất, nhìn Madam hôn mê mấy anh nam tử trong đội không khỏi viền mắt ướt át, để một người phụ nữ trả như vậy là quá nhiều rồi.

Mà bọn họ là cấp dưới của Madam vậy mà không giúp được gì, nếu như bọn họ nhanh hơn một chút thì bi kịch đã không phát sinh. Biết rõ Madam có thương tích trên người thì không nên đồng ý với cách làm của cô, hiện tại hối hận đã quá muộn.

Đi tới bệnh viện, Won Gi giữ một cô hộ lý nói nàng mau gọi bác sĩ đến đây, sau đó mấy người vội vàng đẩy Joo-hyun vào phòng chờ phẫu thuật.

Rất nhanh bác sĩ chuyên khoa đã đến, bọn Won Gi không hề rời đi, lo lắng trước cửa phòng chờ không ngừng cầu khẩn, ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện gì, trời cao nhất định xót thương Madam của bọn họ.

Lúc đó Won Gi gọi cho Seulgi, khi nàng nghe được tin cả người chết lặng, bên kia Won Gi còn nói thêm mấy câu nhưng nàng không nghe được gì, nàng chỉ biết là tên ngốc kia lại bị thương.

Seulgi cởi đồng phục lái xe đến bệnh viện kia, trái tim của nàng giờ đây đập thật nhanh giống như lần trạng thái lần trước khi Joo-hyun bị nạn, nghĩ đến việc có thể xãy ra bất trắc Seulgi cảm thấy đầu óc mình mơ hồ.

Đến bệnh viện nàng gặp bọn họ đang đứng dựa lưng vào tường, đôi mắt đỏ hoe nắm chặt cánh tay, Seulgi hỏi bọ họ nguyên nhân vì sao. Nghe xong đầu đuôi sự tình Seulgi toàn thân phát run.

"Biết rõ cô ấy có thương tích còn muốn Joo-hyun ra làm mồi dụ, mọi người cũng không khuyên can, có biết như vậy sẽ hại chết Joo-hyun hay không..." Seulgi mất khống chế gầm nhẹ nói.

"Xin lỗi!"

"Đến cùng là ai ra cái kế hoạch này ?"

Mấy người ấp úng không chịu nói, nàng đi tới bên cạnh Won Gi hỏi: "Anh nói thật cho tôi nghe ?"

"Vâng. . . Madam là người ra kế hoạch, chúng tôi có phản đối, nhưng cô ấy kiên trì làm như vậy!"

"Cô ấy quả thực không muốn sống, điên rồi! Chờ cô ấy tỉnh lại tôi nhất định trừng trị". Nói xong chậm rãi dựa vào tường ngồi xổm xuống trong lòng yên lặng cầu xin, có một người yêu can trường như thế không biết là tốt hay là xấu, trái tim của nàng không chịu đựng nổi khi thấy Joo-hyun cứ giãy giụa trước bờ vực sinh tử.

Chỉ chốc lát đèn phòng giải phẫu tắt, Won Gi đỡ Seulgi đứng dậy đi tới trước mặt bác sĩ.

"Thật đáng tiếc, chúng tôi đã tận lực, máu đã ngừng lại. Nhưng bệnh nhân trước đó có chấn trương chưa khỏi, hiện tại còn bị một dao, dây thân kinh bị đứt, e rằng chân trái không cách nào bình thường được nữa". Bác sĩ kéo khẩu trang tiếc nuối nói.

Seulgi nghe được tin này cả người choáng váng ngất đi, khi nàng tỉnh lại phát hiện đang ở trong nhà mình, mình không phải ở bệnh viện sao? Joo-hyun đâu?

Trong đầu nhớ lại lời bác sĩ nói, Joo-hyun chân không thể đi được? Không được, mình phải đến bên Joo-hyun. Nghĩ như vậy lập tức xuống giường, lấy tay kéo cửa nhưng làm thế nào cũng không mở ra đợc, Seulgi đập vào cửa hướng phía bên ngoài gọi: "Mẹ, mở cửa! mẹ vì sao nhốt con lại"

Kang mẫu đứng ở bên ngoài nói với con gái: "Mẹ cũng là muốn tốt cho con, con mấy ngày nay ở nhà đi, bệnh viện bên kia ta đã xin phép cho con nghỉ bệnh 3 ngày"

"Mẹ tại sao có thể tự ý như vậy, con van cầu mẹ thả con ra ngoài, Joo-hyun xảy ra chuyện, con muốn đến xem cô ấy". Seulgi không ngừng đập cửa cầu xin mẹ của mình.

"Seulgi, sao phải khổ vậy chứ? Ngày hôm nay dù như thế nào ta cũng không thả con ra ngoài" Nói xong bà cũng bỏ đi.

"Mẹ..." Chỉ nghe bên ngoài đã không còn âm thanh của mẫu thân, nàng vô lực dựa vào cửa ngồi trên sàn nhà vừa khóc vừa máy móc đập cửa khẩn cầu bọn họ thả nàng ra.

Kang phụ ở phòng khách nghe vậy đau lòng vạn phần, nhưng vợ của ông ra lệnh không được mở cửa nếu không sẽ ly hôn với ông, ông chỉ có thể làm bộ có tai như điếc, nhưng nội tâm dày vò vạn phần.

Trong bệnh viện sau khi thuốc mê qua đi Joo-hyun dần mở mắt ra nhìn thấy thuộc cấp của mình đều vây quanh ở bên người, cô suy yếu hỏi: "Tội phạm bắt được chưa ?"

"Ân, Madam yên tâm, Jin Yoong đã áp tải hắn về, thêm vào chứng cứ cô ghi âm nhất định hắn trốn không thoát sự trừng phạt của pháp luật"

"Vậy thì tốt!" Cô muốn ngồi dậy uống chút nước đột nhiên cảm giác chân trái không cử động được, dùng tay vỗ xuống lại không có cảm giác.

"Chân của tôi làm sao?" Joo-hyun nghi hoặc, lẽ nào thuốc tê vẫn còn? Chỉ thấy bọn họ cúi đầu nửa ngày không hề trả lời.

"Nói cho tôi, đến tột cùng chuyện gì xảy ra? " Joo-hyun thiếu kiên nhẫn quát.

"Madam, bác sĩ nói. . . Chân của cô . . Khả năng. . ."

"Thế nào?"

"Khả năng sau này không đi được ?"

"Ha ha, đi không được lộ? Nói cách khác là tàn phế? Là ý này sao?"

"Madam đừng như vậy, hẳn là còn có phương pháp cứu chữa, bệnh viện này không được chúng ta đổi bệnh viện khác..." Bọn họ cùng nhau ra sức an ủi Joo-hyun
"Được rồi, mọi người không cần phải nói, tôi biết rồi, các người đi về trước đi, tôi muốn một mình"

Mọi người đi rồi nước mắt Joo-hyun cố nén bây giờ mới rơi xuống, cô ngồi trong phòng bệnh lẳng lặng gào khóc, vừa khóc vừa bắt đầu dùng sức đánh chân trái, cho dù đánh mạnh cỡ nào nó cũng không có cảm giác.
"Mình là phế nhân, phế nhân!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro