Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 42: Bảo hộ

Lúc này bóng đêm thâm trầm, thế lực khắp nơi đã bắt đầu hành động.

Lam di nương nhìn cái sân Lương gia chán ngắt, không nghĩ đến nàng đường đường là Ma Tôn, lại phải ủy thân cho một phàm nhân, còn là tiểu thiếp trong nhà người ta.

Buông xuống tư thái mới được chỗ tốt, trước kia không phải nàng cũng chơi đùa nữ nhân kia nhiều năm sao?

Bất quá, chỗ này không thể ở lâu, cũng may mục đích của nàng đã đạt được rồi, cái thân phận này cũng vô dụng.

Cũng nên tiến hành kế hoạch bước tiếp theo, nàng câu lên một cái cười mỉm mị nhân, nói: "Tiểu Thúy, đã an bài thỏa đáng hết rồi chứ?"

Tiểu Thúy cung kính nói: "hồi bẩm Tôn Thượng, đều thu xếp ổn thỏa, cam đoan nữ nhân đạo mạo trang nghiêm kia cũng không tra được chút dấu vết nào."

Lam di nương mị nhãn như tơ, nhàn nhạt nhìn nàng một cái nói: "ah, vậy là tốt rồi, chỉ tiếc bản tôn còn có chuyện quan trọng phải xử lý, không thể tận mắt nhìn vẻ mặt nàng xấu xí tức giận a, nghĩ đến nàng điều tra đã nhiều năm, kết quả vẫn chậm một bước, chỉ thể đần độn giương mắt nhìn, ta lại vui vẻ sống thêm được vài năm."

Tiểu Thúy nghe vậy, khẽ cau mày nói: "tôn thượng, người..."

"Mà thôi, bản tôn biết số mệnh của mình, chỉ bất quá là đến gần giờ chết ta lại đem nàng kéo xuống chịu tội thay. Hừ, chúng ta đi."

Dứt lời, nàng liền xoay người lên xe ngựa ngồi, Tiểu Thúy vung hỏa hệ pháp thuật, đem mọi thứ trong viện trạch cũng mọi người đang hôn mê thiêu rụi.

Xe ngựa đi xa dần, tiêu thất cuối con đường, một đám hắc y nhân lại đến chậm.

Hắc y nhân dẫn đầu lên tiếng, nữ hắc y lại xoay người về bến tàu.

Nàng nhảy đến một con thuyền có lâu cao nhất, chỗ này được bố trí thành lương đình.

Một nam một nữ đang ngồi bên trong chơi cờ, vẻ mặt nam nhân nhã nhặn tuấn tú, ngũ quan tuấn mỹ, mặc dù đã ngoài bốn mươi, nhưng nhìn qua lại như thanh niên 27 28.

Nữ nhân ngồi đối diện hắn, xinh đẹp không giống người phàm trần.

Nàng mặc bộ váy màu bạc, động tác có chút gian nan, bạch y chiết xạ ngân quang ôn nhuận.

Dung mạo của nàng hiếm có trong thế gian, ngũ quan không chỗ nào là không tin xảo, thanh thuần thoát tục mang theo vài phần tiên khí cao ngạo khó chạm đến.

Lúc này tay nàng đang cầm một quân cờ trắng, nói: "nàng chạy."

Ngược lại như đã nhìn thấy tận mắt vậy, giọng nói chính là khẳng định.

Nữ hắc y cúi đầu nói: "hồi bẩm quốc sư, nàng chạy."

Nữ nhân được xưng quốc sư nghe vậy khẽ thở dài một hơi, mi mắt vương chút sầu bi.

Nam nhân đối diện nàng cười nói: "bất quá là chó nhà có tang, không đáng để quốc sư phí công sức."

Quốc sư nghe vậy nói: "Văn Diêu, ngươi đừng coi khinh nữ nhân này, lúc đầu nàng ở tu tiên giới, chính là đại ma đầu mọi người muốn tiêu diệt, thủ đoạn thải âm bổ dương, đối với nàng chỉ là một bữa điểm tâm mà thôi. Hiện tại mảnh đất này không yên ổn, thi thể nữ nhân vô ý bị quan phủ phát hiện, còn chết như vậy, ta lo..."

Nam nhân đối diện nàng cũng chính là quan lớn đương triều Lưu Văn Diệu, cười nói: "việc này không cần quốc sư hao tâm, vi thần sẽ tự phái người đi điều tra."

Quốc sư gật đầu, vẻ mặt thư giãn vài phần, rồi lại ưu sầu như cũ.

Dưới lầu có người thông báo nói: "tổng đốc đại nhân, Hàn cử nhân có chuyện quan trọng bẩm báo."

Lưu Văn Diệu suy nghĩ một chút rồi mới nhớ ra Hàn cử nhân là ai, đến nguyên nhân dính dáng đến quốc sư, cùng vì bởi Hàn cử nhân này.

Hắn vốn chỉ muốn về quê thăm người thân, nửa đường lại gặp án kiện.

Trong lúc theo hạ du sông đi, một ngư nhân lại vớt được một thi thể nữ nhân khô ngắt, so với từ phủ quốc sư đi ra nhìn thấy mà rợn người.

Khi đó hắn biết việc này liên quan đến một cái thế giới khác, cũng chính là tu tiên giới, liền rời thuyền tự mình kiểm tra.

Kết quả lại nhìn thấy Hàn cử nhân đứng một bên nhíu mày phân tích, suy đoán được lứa tuổi, men theo tơ nhện, dấu chân ngựa, cuối cùng xác định nói thi thể nữ nhân này chính là thiếu nữ mất tích trước kia.

Mọi người xì xào, Lưu Văn Diệu cũng nhíu mày, hắn không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy.

Tuy quan viên triều đình hay bao che nhau, tham quan thì nhiều, trung thần lại ít, nhưng quan viên che dấu tai mắt như vậy đúng là không nhìn ra a.

Mất tích nhiều người như vậy, chỗ này lại ồn ào, triều đình lại không nghe được tiếng gió thổi nào, năng lực quan viên cũng rất tốt a.

Hắn cười lạnh một tiếng, xuất phát từ nhiều nguyên nhân, chủ động tham gia cuộc điều tra này, liền dùng bồ câu đưa tin đem việc này bẩm báo cho quốc sư.

Hắn là thuộc hạ tâm phúc của quốc sư, dĩ nhiên biết quốc sư ở nhân gian có một tử địch.

Trên thi thể nữ nhân này mang đặc hữu thủ đoạn ma tu của tử địch.

Hắn nhắn quốc sư nên quan tâm việc này, nhưng không ngờ đối phương lại đến, mới có cục diện hiện tại này.

Mấy ngày qua hắn trọng dụng Hàn cử nhân, biết đối phương là chân tài thực học, cũng không phải vẹt đọc sách, thấy hắn lại như thấy chính mình 20 năm trước dã tâm bừng bừng.

Cho nên hắn lại có lòng ái tài, thậm chí còn tính toán chờ chuyện này đi qua, liền đem Hàn cử nhân về kinh thành, chờ hắn thi khoa cử, rồi cho hắn một cái chức quan, để hắn trở thành tay chân của mình.

Lúc này nghe hạ nhân bẩm báo, liền cùng quốc sư cáo từ, xuống lầu tự mình đi gặp Hàn cử nhân.

Chờ hắn ly khai, sắc mặt quốc sư rét lạnh cười nói: "tiện nhân kia dám trốn trong quốc gia này, vì sao ta lại không truy ra được tung tích của nàng?"

Nữ hắc y mặt không đổi bẩm: "nữ nhân kia ngụy trang thành cô nương lầu xanh đi ra, được một phú thương nhìn trúng, lấy về làm tiểu thiếp thứ ba, nghe nói ngày thường cửa lớn không ra cửa trong không rời bước, là thiếp thất vô cùng an phận thủ thường."

"Ah, đúng là nhục nhã cho ả vì mạng sống a, đến cả mặt mũi tu sĩ cũng không cần, điều tra những tin khác rồi chứ?"

Nữ hắc ý nói: "viện trạch bị nàng dùng ma hỏa thiêu hủy, người trong phủ đều chết hết, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?" quốc sư bất mãn dò hỏi.

Nữ hắc y chần chờ nói: "có người nói chủ viện trạch cũng chính là nam nhân nàng gả cho, sáng hôm nay đã vội vàng chạy khỏi trấn, đi xe ngựa đến nơi khác cho đến giờ cũng chưa quay về, cho nên hắn chắc là còn sống.

Quốc sư lãnh khốc nói: "lập tức đi thăm dò cho ta, tiện nhân kia thủ đoạn độc ác, không thể vì tình cảm phu thê mà tha cho hắn, nhất định là còn dấu đại chiêu chờ ta a, hừ. Ta không cần tự mình xuất thử, cũng biết được nàng muốn chơi chiêu gì, chỗ này những việc khác cứ giao cho Lưu Văn Diệu đi, ngươi đi điều tra chỗ nam nhân kia ở là được."

Nữ hắc y ứng thanh liền xoay người biến mất.

Lưu Văn Diệu ngồi trên ghế ở dưới lâu, nhìn người trẻ tuổi mi mục thanh tuyển cười nói: "vừa rồi ngươi nói có việc muốn bẩm báo?"

Hàn Hữu Vi gật đầu nói: "bẩm tổng đốc đại nhân, qua mấy ngày điều tra, ta theo thi thể thảm trạng kia tìm được nơi chết, cũng suy đoán được cách thôn Linh Biên gần đây."

Lưu Văn Diêu mở to hai mắt nói: "lời này là thật?"

Hàn cử nhân sắc mặt trầm ổn nói: "nắm chắc tám phần mười, kỳ thực sáng nay ta đã cho người đi tìm hiểu, dân trong thôn Linh Biên đều nói cứ đến mỗi tối đều có mùi thịt thối nồng nặc bay ra, họ khó chịu trong lòng nhưng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là nhà ai đó đang làm đồ ăn."

"Mà chuyện này đã kéo dài hơn một tháng, bọn họ thấy khác thường cũng đã đi báo quan, nhưng quan phủ lại nhận được bạc của đám sơn trại thôn Linh Biên nên chỉ ậm ờ chuyện này rồi cho qua."

"Sau khi ta điều tra thì mới biết được sơn trại này kỳ thực là một căn cứ của đám cường đạo thổ phỉ, nên từ đó khẳng định chỗ này có quỷ, ta không dám trễ nãi liền kết luận tin báo, nên suốt đêm đi đến đây quấy rầy tổng đốc đại nhân đem việc này báo lại cho ngài, để tổng đốc đại nhân định đoạt."

Hắn nói có lý, bản thân Lưu Văn Diêu cũng không phải kẻ vô tích sự, tự nhiên cũng thấy được khác thường vội đứng dậy phân phó thuộc hạ nói: "lập tức điều người ở nha môn đi điều tra đám người sơn trại ở thôn Linh Biên kia."

Hạ nhân lĩnh mệnh liền lui đi, Lưu Văn Diệu vẻ mặt tươi cười nhìn Hàn cử nhân cảm thán nói: "đúng là tuổi trẻ tài cao a, có thể so với ta năm đó thì cũng không bằng."

Hàn cử nhân nghe vậy trong lòng chợt lạnh, vội quỳ xuống đất nói: "vì tổng đốc đại nhân phân ưu, là chức trách của thư sinh chúng ta, đại nhân anh minh thần vũ, như nhật nguyệt trên không, tại hạ chính là ánh nến sáng, sao dám cùng đại nhân so sánh."

Lưu Văn Diệu hài lòng nheo mắt, đi đến nói: "haiz, ta bất quá chỉ khen ngươi vài câu, hà tất là cho thật, trẻ tuổi như ngươi không nên nói đùa quá nhiều, nói cho cùng kiến thức vẫn còn nông cạn."

Hàn cử nhân trong lòng không vui, nhưng vẫn phải gật đầu liên tục.

Lưu Văn Diệu lại càng hài lòng cười nói: "đứng dậy đi, ngươi tài hoa xuất chúng, ta rất thích ngươi, như vậy đi chờ chuyện này qua đi, ngươi cùng ta đến kinh thành chuẩn bị thi khoa cử."

Hàn cử nhân hai mắt sáng lên, vội vàng cảm động dập đầu mấy cái vang cả tiếng, nghe thấy Lưu Văn Diệu cười ha ha, xoay người lên lầu, hắn mới không nhanh không chậm đứng dậy, như chưa từng phát sinh chuyện gì, mặt mang nụ cười yếu ớt rời khỏi.

Lưu Văn Diệu đem việc này báo lại cho quốc sư, quốc sư cười nói: "Hàn cử nhân này đúng là người hữu tâm, ngươi có thật đã nhìn trúng tư chất của hắn?"

Lưu Văn Diệu biết tính tình quốc sư, biết bề ngoài tiên nữ của đối phương chỉ là trang bị mà thôi, nói đến thì thủ đoạn của nàng so với ma nữ kia cũng không khác gì.

Trong lòng Lưu Văn Diệu khinh bỉ, cũng không nguyện ý cho hắn nhận chân tay được nhìn trúng, còn bị quốc sư tùy ý thải bổ, nhân tiện nói: "Hàn cử nhân tính ra cũng là nhân tài, vi thần lớn tuổi, mặc dù dùng nhiều linh đạn diệu dược của quốc sư còn duy trì được ngoại hình trẻ tuổi bên ngoài, nhưng thể lực cũng đã không còn như trước, cũng mong trước khi chết có thể vì quốc sư đại nhân phân ưu giải nạn, bồi dưỡng một cái nhân tài thích hợp thay vi thần giúp ngài a."

Quốc sư nghe vậy, gây rối trong lòng cũng nhạt đi vài phần.

Ở nhân gian, linh khí mỏng manh, nàng muốn tăng tu vi của mình, chỉ có thể dựa theo phương thức của ma tu thải bổ.

Nhớ lúc trước khi nàng còn ở tu tiên giới cũng là một thiên tài nữ tu được truy phủng, nếu không phải vì tấm bản đồ bảo tàng, nàng cũng không ủy thân đi đến nơi chết tiệt này.

Tuy thân phận địa vị tăng lên không ít, nhưng cũng không thể so với tu tiên giới được.

Muốn tránh thì trách tiện nhân kia, nếu không phải nửa đường ả lao ra, đánh nàng trọng thương vị tu vi cạn kiệt, còn đoạt đi một nửa tấm bản đồ bảo tàng, nàng sớm đã lấy được bảo tàng quay về tu tiên giới dưỡng thương a.

Bất quá nàng cũng không phải dễ chọc, tiện nhân kia bị thương so với nàng còn nặng hơn, chỉ có thể coi như chó nhà có tang chạy trốn khắp nơi, cũng không biết còn sống được bao lâu.

Nàng điều tra đối phương nhiều năm, hiện tại cũng đã có manh mối, đối phương lại an toàn thoát được khiến nàng rối rắm, nàng nghĩ đến liền cảm thấy tức giận.

Cứ tiếp tục như vậy, cũng không biết còn phải ở chỗ này chờ bao lâu...

Nàng thở dài một hơi, mất hứng liền phất tay cho Lưu Văn Diệu lui xuống.

Việc này, Kinh Ngạo Tuyết cùng Thẩm Lục Mạn không hề biết.

Bọn họ cũng không biết Lưu Văn Diệu phái người của nha môn đem ngọn núi này vây chuẩn bị tiêu diệt thổ phỉ.

Lúc này, các nàng đang nương theo ánh trăng đi lên núi, đồng thời không tiếng động tránh được mọi người trong sơn trại, đi đến một phòng trống ngồi xuống.

Kinh Ngạo Tuyết hé ra bụi cỏ cao chừng nửa người, nhìn cảnh tượng trong sơn trại, nói: "chỗ này nhiều người như vậy, Lương Thăng Vinh ở đâu a?"

Thẩm Lục Mạn nhíu mày, không trả lời câu hỏi của nàng, ngược lại hỏi: "hiện tại thân thể ngươi vẫn khỏe chứ?"

Kinh Ngạo Tuyết khi nãy leo núi, cũng đã nôn mấy đợt, nội tạng cũng muốn phun ra, nàng thấy là hoảng sợ, cũng đau lòng.

Kinh Ngạo Tuyết hư nhược khoát tay nói: "đừng nói cái này, nhắc đến ta lại buồn nôn, sau này chúng ta đừng ngồi thuyền nữa, khổ quá đi a."

Thẩm Lục Mạn lên tiếng, nhìn xung quanh nói: "lúc trước khi Lương Thăng Vinh tìm chúng ta gây sự, ta có rót vào người hắn chút mộc linh khí, chỉ cần đối phương đến gần trong vòng 50 thước, ta có thể cảm ứng được sự tồn tại của đối phương, vừa rồi ta thử cũng cảm ứng được sự tồn tại của đối phương, ta cũng đã cảm ứng thăm dò chỗ này Lương Thăng Vinh không ở trong này."

"Vậy a...." Kinh Ngạo Tuyết thu tay về nói: "đều là thê tử chu đáo a, vậy chúng ta đi lên núi một chút."

Thẩm Lục Mạn gật đầu, hai người cẩn thận bí mật tiếp tục đi lên cao đến sơn trại.

Nhìn qua phòng ốc cũng biết được càng lên cao địa vị thổ phi bên trên càng cao, vì phòng ốc cũng chắc chắn hơn, nhìn bề ngoài cũng rất hấp dẫn.

Ở trong sơn trại thỉnh thoảng có người tuần tra, các nàng phải cẩn thận từng li từng tí, mới tránh được mọi người.

Khi đến gần đại điện, Kinh Ngạo Tuyết mở ngói lên nhìn vào trong.

Liền thấy một đám thiếu nữ đang bị đám thổ phỉ trói lại, tùy ý vuốt ve.

Các thiếu nữ khóc không ra nước mắt, trên mặt mang nụ cười gượng gạo, ánh mắt Kinh Ngạo Tuyết lạnh lẽo, ở mạt thế nàng coi thường chuyện này nhất, bình thường tâm tình tốt sẽ nhúng tay quản lý, nhưng hôm nay...

Nàng cùng Thẩm Lục Mạn liếc nhau, Thẩm Lục Mạn chỉ chỉ bên ngoài rồi nhìn nàng lắc đầu, hai người lần nữa nhìn thoáng qua bên trong đại điện, liền im lặng không tiếng động chạy trốn.

Tâm tình Kinh Ngạo Tuyết không vui, Thẩm Lục Mạn thấy vậy, nói nhỏ: "sau khi xuống núi chúng ta cùng đến quan phủ báo án, ngươi đừng xúc động nhất thời..."

Nàng lo lắng Kinh Ngạo Tuyết muốn đi cứu người, Kinh Ngạo Tuyết lại bình tĩnh cười nói: "ta không phải thánh nhân quản các nàng làm gì, ốc của mình còn mang chưa nổi a, chỉ cần giết Lương Thăng Vinh, rồi theo ngươi đi báo quan, như vậy cũng coi là tận tình tận nghĩa rồi."

Thẩm Lục Mạn gật đầu, hai người tránh né tuần tra, xoay người lại nhìn thấy có đội tuần tra khác đang đi đến hướng các nàng.

Kinh Ngạo Tuyết bất đắc dĩ đành phải dùng lực phá cửa một căn phòng trốn vào trong.

Các nàng thoát được nguy cơ này vừa thở được một hơi liền thấy trong phòng tối om, còn có mười mấy tiểu hài nhi bị trói đang khóc thút thít, trong đó phần lớn đều là nữ hài, chỉ có số ít là nam hài.

Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một hồi mới nhớ đến lúc trước ở bến tàu có nhìn thấy mấy tờ giấy trên bảng thông cáo, nhớ đến gần đây có nhiều thiếu nữ mất tích, còn có nhiều hài tử cũng bị bắt đi.

Hiện tại xem ra, các thiếu nữ cùng hài tử đều là bị thổ phỉ trên núi bắt đi a.

Trong lòng nàng thầm mắt một câu súc sinh, đám buôn người này nên chết hết đi, chết rồi thì xuống 18 tầng địa ngục vĩnh viễn đừng siêu sinh.

Nếu là thiếu nữ nàng có thể nhẫn tâm không cứu, nhưng các hài tử còn đang chảy nước mắt còn có hài tử so với Liễu Nhi nhỏ hơn, đều đáng thương sợ hãi rúc vào góc tường nhìn chính mình, Kinh Ngạo Tuyết liền thấy sau gáy từng trận đau nhức.

Nàng thực sự rất muốn cứu đám hài tử này, nhưng lí trí nói nàng là hiện tại không được.

Không nói đến đám hài tử này làm sao lo cái miệng của chúng, không kinh động đến những người khác trong sơn trại, chỉ nói đến đường lên núi chính nàng còn đi không xong phải nhờ Thẩm Lục Mạn đỡ đi a.

Nếu nàng muốn đem đám hài tử này xuống núi, trừ phi nàng có thể đem bọn họ cất vào túi rồi mang đi, nếu bị thổ phỉ phát hiện nhiều người vây công nàng cũng vô pháp đối phó.

Thẩm Lục Mạn mặt không biểu tình nhìn bọn họ một cái nói: "người có số mệnh, ta cảm ứng được Lương Thăng Vinh ở trên lầu, chúng ta đi."

Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng một cái thầm nói: ai nha, có đôi khi cũng thật lạnh lùng a.

Nàng nhìn ánh mắt đối phương liền trấn định, cắn răng nói: "được, đi giết Lương Thăng Vinh, rồi chúng ta nhanh chóng xuống núi báo quan."

Thẩm Lục Mạn gật đầu, may là trước đó không ai biết, liền im lặng đeo mặt nạ che dung mạo, nếu không bị mấy hài tử này nhìn thấy thì đúng là hậu hoạn vô cùng.

Trong đám hài tử có vài đứa thông mình, vội khóc hô: "cầu các người cứu chúng ta, cha cùng mẫu thân còn ở nhà chờ ta, nhà ta..."

Những hài tử khác cũng thấy được hy vọng, liền cầu cứu.

Kinh Ngạo Tuyết nói: "chúng ta chỉ có hai người không thể đưa các ngươi ra ngoài hết được, các ngươi ở đây chờ một đêm, ngày mai sẽ có người quan phủ lên cứu các ngươi."

Mặc dù là hài tử nhưng cũng không dễ lừa, liền khóc lớn hơn nói: "ngươi gạt người, nếu không mang theo chúng ta đi, ta sẽ kêu to cho bọn họ đi vào."

Kinh Ngạo Tuyết nghiến răng thầm mắng: đúng là hùng hài tử a, đầu óc rốt cuộc có lớn không a.

Đám nhóc hé miệng hô to, Kinh Ngạo Tuyết giận không nhẹ, đang chuẩn bị chụp miệng chúng, thì bên ngoài liền truyền đến tiếng nói: "ai đó?"

Hài tử kêu: "có người xấu ở trong phòng ngươi, các ngươi mau đến bắt họ."

Đệch mợ! xem ra muốn làm tốt không được a.

Nếu không phải nàng đang là mẫu thân thì cũng sẽ không nhân từ nương tay, cùng đám hùng hài tử làm chậm trễ thời gian.

Thổ phỉ bên ngoài bị kinh động, mở cửa ra xông vào, liếc một cái liền thấy được Kinh Ngạo Tuyết cùng Thẩm Lục Mạn đang ở trong phòng.

Hắn hét lớn một tiếng, gõ vang lục lạc đeo trên người cảnh báo, tuần tra xung quanh đều bị kinh động lập tức xông đến bên này.

Kinh Ngạo Tuyết tức giận trong lòng, liền đá bay hắn kéo Thẩm Lục Mạn lên lầu.

Hiện tại rút dây động rừng, cũng gắng không được lâu, trước hết giải quyết Lương Thăng Vinh là quan trọng nhất.

Thổ phỉ sơn trại cũng không phải hạng ăn chay, sức mạnh so với người thường khỏe hơn nhiều, nếu là người thường bị Kinh Ngạo Tuyết đá một cái đã không bỏ dậy được.

Nhưng nam nhân vừa rồi lại đỡ cửa đứng dậy, còn bình tĩnh nói các nàng lên lầu rồi, cổ trấn định này cũng thật đáng sợ.

Sắc mặt Thẩm Lục Mạn trầm ổn, vẫn luôn ở trên lầu tìm kiếm Lương Thăng Vinh, còn Kinh Ngạo Tuyết thì đối phó đám thổ phỉ đang lao đến.

Vừa rồi nàng nôn ói cũng nhiều, thể lực trên người cũng hữu hạn, cắn răng dùng mộc hệ dị năng mới chống được thân thể, đem một đám thổ phỉ toàn bộ dùng chân đạp xuống.

Trong lúc nàng nhìn thoáng qua Thẩm Lục Mạn liền thấy đối phương bất động thanh sắc, như phát hiện nguy cơ đến gần, chỉ chừng này tâm tính cũng đủ cường đại.

Nàng biết đối phương đang dụng tâm tìm Lương Thăng Vinh, liền giải quyết phiền toái xung quanh các nàng, cho đến khi Thẩm Lục Mạn quay đầu đá văng cửa một căn phòng nói: "tìm được rồi."

Kinh Ngạo Tuyết vọt vào đóng cửa phòng lại còn đẩy cái tủ lại che trước cửa.

Ngoài cửa âm thanh va chạm loảng xoảng, Lương Thăng Vinh cả người rúc vào góc tường lẩm bẩm nói: "đừng giết ta, ta sai rồi, cầu ngươi đừng giết ta."

Nhìn dáng vẻ này của hắn, hình như là bị đả kích lớn biến thành tên đần.

Kinh Ngạo Tuyết cũng không thấy cách giết người của mình có thể dọa hắn thành tên đần, nàng nhìn thoáng qua Thẩm Lục Mạn, đối phương dùng toàn lực ngăn cản thổ phỉ ngoài cửa, nàng không thể làm trễ thời gian nữa, liền đi đến chỗ Lương Thăng Vinh.

Lương Thăng Vinh nhìn thấy nàng, trên mặt đầy nước mắt nước mũi, vừa khóc vừa cười nói: "đừng giết ta, ta không cố ý nhìn thấy, không, cái gì ta cũng không nhìn thấy..."

Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy càng thêm kỳ quái, hai mắt Lương Thăng Vinh vô thần, khóe miệng chạy nước miếng, chỉ vài ngày đã gầy một vòng lớn, khác trước kia hoàn toàn, nhìn qua thì đúng là có vài phần đáng thương.

Kinh Ngạo Tuyết cũng không thương hại địch nhân, mặt nàng vô biểu tình điều động mộc hệ dị năng trong cơ thể, hình thành lục châm trong suốt giữa không trung, hướng đến đỉnh đầu Lương Thăng Vinh hung hăng đâm vào.

Lương Thăng Vinh mở to hai mắt, trong mắt chảy ra tơ máu, nhìn nàng lộ cái cười giải thoát, liền ngã xuống đất mà chết.

Thẩm Lục Mạn đi đến, nhìn thi thể hắn nói: "giải quyết rồi chứ, chúng ta đi thôi."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, đang chuẩn bị tìm một chỗ khác trong phòng để ra ngoài, thì cửa phòng bị một người dùng một chưởng đánh bay, gỗ nát vụn lao đến chỗ Kinh Ngạo Tuyết cùng Thẩm Lục Mạn.

Tốc độ Thẩm Lục Mạn cực nhanh, liền xoay người ôm Kinh Ngạo Tuyết trốn đi, những mảnh vụn lền cắm lên tường ghim sâu vào trong.

Kinh Ngạo Tuyết hít một ngụm khí lạnh, cũng không khó tưởng tượng mấy thứ này đâm xuyên người nàng.

Đáy mắt nàng trầm xuống, lần đầu ở dị giới tận mắt nhìn thấy loài người mạnh mẽ như vậy, nàng nheo mắt đánh giá vẻ ngoài rắn chắc của nam nhân tinh tráng kia, nói: "chúng ta đến tìm Lương Thăng Vinh báo thù, không có liên quan gì đến sơn trại."

Nam nhân nhìn mặt anh tuấn, sắc mặt lại âm trầm nói: "thì sao chứ? Lương Thăng Vinh là khách quý của sơn trại, nếu ngươi giết thì là đối địch với sơn trại, hôm nay các ngươi vào được nhưng ra không được."

Kinh Ngạo Tuyết cười lạnh nói: "vậy để xem ngươi có bản lĩnh đó không."

Nàng cùng Thẩm Lục Mạn nhìn nhau, hai người cùng công kích nam nhân kia.

Kinh Ngạo Tuyết có mộc hệ dị năng hộ thể, Thẩm Lục Mạn lại là tu sĩ luyện khí ba tầng, đối phó phàm nhân cũng không nói chơi.

Nhưng đối phương không giống phàm nhân, chỉ thấy hắn gầm một tiếng trên người trấn khởi một cổ cường đại dòng khí, đánh văng nàng ra ngoài, cơ bắp trên người hắn liền căng to lên, mỗi một bước đánh nhau với các nàng liền khiến căn phòng chấn động.

Da đầu Kinh Ngạo Tuyết tê dại thầm nói: xem ra gặp phiền toái lớn rồi a, đối phương không phải người thường.

Nam nhân sức mạnh cường đại, một quyền đến thân hình Thẩm Lục Mạn tránh né linh hoạt, Kinh Ngạo Tuyết phản ứng tốc độ chậm đi nhiều, hoảng loạn lui về sau thậm chí có mộc hệ dị năng chấn trụ vẫn bị đối phương đấm trúng, tức khắc cảm giác như bị xe tải cán qua, xương cốt cả người đều chấn động.

Nàng bị đánh bay vào tường, đột nhiên phun một ngụm máu.

Thực lực đối phương quá mạnh, nàng cảm giác mình như đại hài tử không có lực đánh trả.

Cứ như vậy, Thẩm Lục Mạn vì cứu nàng mà phải đánh nhau với nam nhân này.

Nam nhân này ra lực không chỉ vô cùng lớn là mà khi đánh mỗi quyền đều có kết cấu không sơ hở, nếu không phải thân thể Thẩm Lục Mạn mềm mại, đạt đến mức độ người thường chạm không trúng thì đã sớm giống như Kinh Ngạo Tuyết, ngã xuống đất mà hộc máu.

Kinh Ngạo Tuyết yếu ớt bò dậy, ngồi xuống, đem mộc hệ dị nàng tập trung lại ngưng tụ trong không trung 10 cái châm trong suốt.

Lúc này cũng bất chấp Thẩm Lục Mạn có nhìn thấy không, nàng chỉ huy một cái lục châm đâm tới tròng mắt nam nhân kia.

Nói đến thì điểm yếu của động vật chính là đôi mắt, nhưng nam nhân này cảm nhận được nguy hiểm liền nhắt mắt lui lại, né tránh lục châm công kích.

Tuy lúc này Thẩm Lục Mạn nhân cơ hội dùng hỏa linh ngưng kết trên tay đánh hắn một chưởng nhưng đối phương không đau không ngứa, trên mặt chỉ có sự nhạt nhẽo.

Kinh Ngạo Tuyết thầm nghĩ không ổn, tên này phòng ngự cực kỳ xuất sắc, cơ hồ có thể nói là không có nhược điểm.

Khi nàng công kích cũng không quan tâm có hạ lưu hay không hạ lưu, nếu nhược điểm trên đầu không hiệu quả, nàng liền dùng lục châm công kích hạ thân nam nhân kia.

Nam nhân mở to mắt trừng nàng, nàng liền nắm được cơ hội này dùng một cây lục châm khác đâm vào trong mắt nam nhân.

Nam nhân thủ được bên dưới nhưng không thủ được bên trên, thực nhanh bị Kinh Ngạo Tuyết cùng Thẩm Lục Mạn đánh hội đồng.

Ba người đánh từ trên lầu xuống dưới, các thổ phỉ khác đứng nhìn xung quanh, vì sợ hãi liên lụy cho nên tránh đi xa.

Kinh Ngạo Tuyết nhìn mọi người một bên tìm cách phá cửa chạy, một bên tạo phiền toái cho nam nhân kia, còn Thẩm Lục Mạn nhân cơ hội này công kích đối phương.

Nam nhân bị đánh không chán, khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm có thể nặn ra nước.

Hắn nheo mắt lại nhìn thoáng qua Kinh Ngạo Tuyết biết đối phương là đại phiền toái liền lui về sau vung tay túm một tên thổ phỉ ném vào người Thẩm Lục Mạn.

Trong lúc Thẩm Lục Mạn xoay người tránh đi, thì một tên khác bị ném đến chỗ Kinh Ngạo Tuyết.

Kinh Ngạo Tuyết thân thể suy yếu chỉ là con gà yếu, vội lảo đảo tránh né, nhưng vẫn bị tên thổ phỉ ngã lên đùi.

Nàng cảm giác được một cổ đau nhức từ trên đùi truyền đến, trên trán liền toát mồ hôi.

Thẩm Lục Mạn thấy vậy, sắc mặt trầm xuống trong lòng biết giải quyết nam nhân này mới có cơ hội chạy trốn, liền lập tức chủ động tiến lên đánh nhau với hắn.

Không có Kinh Ngạo Tuyết trợ giúp Thẩm Lục Mạn đánh cũng phải dùng sức, thân thể nàng mềm sức lực lại không nhỏ, nhưng đánh nhau với nam nhân cơ bắp như vậy chỉ cần bị hắn đánh trúng một cái cũng mất nửa cái mạng.

Lúc sau nàng càng khó hành động hơn, tùy ý đối phương tàn phá.

Thẩm Lục Mạn cắn môi, bình tĩnh suy nghĩ đối sách, nàng cho đến nay luôn theo cách đánh không lại thì chậy, giữ được mạng mới quan trọng nhất.

Nàng nghĩ vậy lấy trong túi ra một lá bùa triện, đang lúc khom lưng né nắm đấm của hắn liền đem hỏa linh khí rót vào bùa triện, dán lên người hắn.

Sau đó nàng liền lộn ngược ra sau vài cái, rời khỏi bên cạnh nam nhân đó, hắn thấy vậy liền nghĩ không ổn liền cúi người thấy được phù triện trên người, vội đưa tay xé xuống nhưng phù triện lại nổ trước khi hắn xé được.

"Ầm" một tiếng nổ vang lên, trước mắt khi khói mù quấn lấy.

Nam nhân tức hộc máu dùng tay vẩy sương mù đi nhưng hắn chỉ thấy đối phương cùng nữ nhân trên đất đều mất tích.

Nam nhân rống giận vài tiếng, châm đuốc chia làm nhiều nhóm đuổi theo bắt hai nữ nhân to gan kia.

Thẩm Lục Mạn cõng Kinh Ngạo Tuyết, chạy đi một bên bày phù triện, chỉ cần có người đến sẽ nổ nàng mặc kệ nhiều ít chỉ cần giải quyết là được.

Dù sao mấy năm gần đây nàng nhàn rỗi không việc làm thì vẽ vài cái phù triện, bên hông quan trọng nhất còn có túi trữ vật, số phù triện trong túi cũng đủ đem ngọn núi này san thành bình địa.

Thẩm Lục Mạn không sợ truy binh, mà lại để ý thương thế Kinh Ngạo Tuyết, Kinh Ngạo Tuyết thở dốc nặng nề, vang bên tai nàng, nàng bất an hỏi: "ngươi không sao chứ?"

Kinh Ngạo Tuyết cắn răng a một tiếng, chân nàng hẳn là gãy rồi, hiện tại được Thẩm Lục Mạn cõng đi cứ đong đưa một chút thì chân đau lợi hại.

Nàng biết nếu tiếp tục như vậy thì không phải cách, liền nói: "chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất, chúng ta men theo đường nhỏ quay lại tìm chỗ yên lặng dưỡng thương đi."

Thẩm Lục mạn cũng cảm thấy năng lực của nàng hữu hạn đang tình huống nhiều truy binh như vậy còn phải cõng Kinh Ngạo Tuyết xuống núi, mà núi này ại khó đi đúng là tìm đường chết.

Nàng gật đầu nói: "được, vậy ngươi nhịn một chút."

Kinh Ngạo Tuyết cười ghé vào tai nàng nói: "thê tử, liền dựa vào ngươi a."

Thẩm Lục Mạn nghe vậy cười nói: "ta đánh cược cả tính mạng cũng sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm."

Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết chấn động, bất đắc dĩ cười khổ: đối phương luôn như vậy, tùy ý nói ra một câu, lại có thể làm nàng cảm động muốn khóc, cho nên nàng mới dám trả giá bằng lòng mình.

Lúc này hốc mắt nàng đỏ bừng, không muốn làm người cản trở, liền nhắm mắt lại bắt đầu hấp thụ mộc hệ nhân tử trên núi tu luyện.

Ngọn núi này nhìn ra so với ở Đa Bảo thôn cao hơn, nhưng mộc hệ nhân tử ở đây quá ít.

Kinh Ngạo Tuyết nhắm mắt lại cảm ứng một hồi, liền chỉ ra một con đường nói: "đi bên này"

Thẩm Lục Mạn cũng không hỏi vì sao, liền cõng nàng không tiếng động đến chính diện sơn trại, lúc này mọi người bị tiếng nổ vừa rồi kéo đi.

Cho nên chính diện là chỗ ít người nhất, hơn nữa buổi tối không thấy rõ đường, Thẩm Lục Mạn thần không biết quỷ không hay đem theo Kinh Ngạo Tuyết đi đến một chỗ trong sơn động.

Sơn động này không biết sâu bao nhiêu, Thẩm Lục Mạn cõng nàng đi hồi lâu cũng không thấy điểm cuối cùng.

Hơn nữa không khí bên trong tràn ngập mùi vị khó nghe.

Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày tò mò hỏi: "chỗ này là chỗ nào?"

Thẩm Lục Mạn lắc đầu nàng không mang đuốc sợ bại lộ nên lúc này chỉ có thể vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài, chỗ này ngoại trừ các nàng thì không còn ai khác, chỉ một cái búng tay liền phụp lên một ngọn lửa, chiếu sáng xung quanh sơn động.

Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt lại nương theo ánh sáng mơ hồ thì thấy vết máu đọng.

Hai bên vách sơn động tràn đầy thi cốt, trên thi cốt chỉ còn lớp da người mỏng, máu cùng nội tạng bên trong đều bị rút sạch.

Đôi mắt đen còn nhìn chằm chằm về hướng nàng, mặc dù Kinh Ngạo Tuyết thấy nhiều người chết, nhưng thấy nhiều thi thể trong sơn động như vậy cũng cảm thấy dựng tóc gáy.

Thẩm Lục Mạn cảm giác được người sau lưng run rẩy, liền nhíu mày dập lửa, nói: "chỗ này hẳn là nơi ma tu kia đặt thi thể."

"Ma tu?" Kinh Ngạo Tuyết kinh ngạc nói.

Thẩm Lục Mạn thấy nàng kinh ngạc ngược lại càng kinh ngạc nói: "ngươi không thấy hắn thân thủ bất phàm, chiêu thức ra tay đều là giống như ma tông ở tu tiên giới sao?"

Kinh Ngạo Tuyết lắc đầu nàng chỉ cảm thấy nam nhân kia rất mạnh, không giống người thường, xem ra là ăn bí dược hay là cải tạo gì đó, không ngờ đối phương là ma tu ở tu tiên giới.

Nàng nhíu mày buồn bực nói: "lúc trước ta.... ngươi cũng biết ta chỉ lo tăng tu vi, không ra ngoài rèn luyện bao giờ, nói đến ma tu cũng chưa gặp qua a."

Thẩm Lục Mạn nghĩ lại cũng liền nói: "hắn là ma tu, tu vi cũng không thấp, theo ta đoán ít nhất cũng là luyện khí 7 tầng tu vi, ở nhân giới tương đương cường giả đứng đầu rồi."

Kinh Ngạo Tuyết chấn động nói: "nhân giới ngoài chúng ta ra còn tu sĩ khác sao?"

Thẩm Lục Mạn trợn mắt nói: "không chỉ hắn mà còn có Lam di nương hôm nay gặp ở Lương gia tại trấn trên, tu vi đối phương so với nam nhân này còn cao hơn, ta cảm ứng không được, bất qua ta nghĩ hẳn là tu sĩ trúc cơ kỳ."

Kinh Ngạo Tuyết buồn bực nói: "không phải nói tu sĩ đều xem thường nhân giới sao? nàng là tu sĩ trúc cơ kỳ, cần gì đến chỗ linh khí khô kiệt này, còn phải giả làm tiểu thiếp Lương Thăng Vinh?"

Thẩm Lục Mạn lắc đầu nói: "việc này ta không biết, nhưng nếu tu vi đối phương đạt đến trúc cơ kỳ, ít nhất cũng đã 40 50 tuổi, chỉ là bề ngoài nhìn trẻ tuổi mà thôi, tu sĩ luyện khí kỳ lên trúc cơ kỳ đều là người xuất sắc, người này hẳn là bất phàm, mặc kệ đối phương đến nhân giới có mục đích gì, cũng không hề đơn giản như vậy."

Kinh Ngạo Tuyết nhắc đến lại cẩn thận nói: "vậy thê tử a, làm sao ngươi biết..."

Thẩm Lục Mạn nghe vậy ngẩn ra nói: "ta... có luyện qua công pháp đặc thù, có thể tu luyện thần hồn tu sĩ, có thể ngăn lại tu vi của mình, lúc trước tiến vào Lương gia ta đã thấy không ổn, chỉ là không biểu hiện ra. Lúc sao mất một hồi lâu ta mới nhân ra chỗ không ổn đó đến từ Lam di nương, vì hành động của đối phương khiến ta thấy không ổn nên không dám ở lại mà nhanh chóng rời đi.... ta có thể cảm giác được Lam di nương là tu sĩ cao thâm, đối phương chưa chắc có thể cảm nhận được ta..."

"Tóm lại, hiện tại không phải thời điểm nói chuyện này, chúng ta nhanh chóng chạy đi thôi."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "ta cảm thấy chỗ này âm trầm, nhưng mà mộc linh khí ở đây sinh động, kệ đi ở đây khôi phục thực lực trước đã rồi nói."

Thẩm Lục Mạn ừ một tiếng cõng nàng tiếp tục đi vào sơn động, chỗ này có âm thanh gió thổi qua, nói vậy thì cũng không có ai ngăn chỗ đi vào, các nàng tính toán tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.

Hai người đi sâu vào trong một khoảng, hai mắt Kinh Ngạo Tuyết không thấy được màn đêm, Thẩm Lục Mạn lại khác nàng, năng lực cảm ứng của nàng trác tuyệt, có thể tránh được chướng ngại trước người nàng.

Chờ hai người đến nơi có gió, Thẩm Lục Mạn thả Kinh Ngạo Tuyết ngồi xuống, chuẩn bị đả tọa, thì bên trong truyền ra âm thanh khàn khàn già nua nói: "là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro