Chương 201 - 204

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 201:

Thẩm Thanh Hòa cởi áo khoác, quay người, nhìn thấy người mặt đỏ bừng, cười nói: “Nghĩ cái gì đấy? Sao mặt lại đỏ vậy.” Mặt Thẩm Giáng Niên càng đỏ hơn, cắn môi không nói nên lời.

Sao đây ta? Đây là lần đầu cô tắm cùng Thẩm Thanh Hòa; nói đúng hơn thì ngoại trừ tắm ở nhà tắm công cộng, đây là lần đầu tiên cô tắm cùng người khác.... Trời ạ, tim Thẩm Giáng Niên đập loạn nhịp, thiếu nghị lực mà nuốt nước miếng, có ai nói cho cô biết, phải làm thế nào đây?

Thẩm Thanh Hòa đã cởi áo khoác, cô cũng cởi luôn à? Như vậy có phải là không dè dặt quá không? Hay là chờ Thẩm Thanh Hòa cởi hết luôn? Hay chờ cô ấy cởi một nửa.... Khi đầu của Thẩm Giáng Niên đang hoang mang về vấn đề này, thì Thẩm Thanh Hòa đã đi tới: “Trước tiên băng vết thương lại, đừng để bị ướt.”

À quên, còn có những vết thương nữa, cô đã quên nó.

Cũng may cô không có cởi quần áo, chứ không trưởng quan sẽ cười cô rồi.

Thẩm Giáng Niên ngồi trên sô pha, Thẩm Thanh Hòa ngồi xuống, tay chạm vào mắt cá chân, Thẩm Giáng Niên hơi rụt chân lại. Lúc ở bệnh viện, bác sĩ đã rửa miệng vết thương rồi, sẵn tiện rửa sạch chân cô luôn.... Nhưng cả đường đi đến đây, cô có chút lo lắng.

“Không sao.” Thẩm Thanh Hòa cúi đầu, chậm rãi nhấc chân Thẩm Giáng Niên lên, đặt lên đùi cô. Động tác của Thẩm Thanh Hòa rất nhanh nhẹn, giống như người thành thạo. Thẩm Giáng Niên nhìn những ngón tay thon dài của cô, nhịp nhàng uyển chuyển, một lúc sau, một nút thắt xinh đẹp được hình thành.

“Tắm không quá một tiếng, sẽ không bị ướt.” Thẩm Thanh Hòa nói. Thẩm Giáng Niên không hiểu tại sao Thẩm Thanh Hòa lại nhất định phải tỉ mỉ như vậy, nhưng cô vẫn gật đầu nói: “Em cũng không thể tắm quá lâu.” Cô bị què chân, đứng lâu cũng sẽ mỏi.

Thẩm Thanh Hòa vuốt ve mắt cá chân của cô, ngẩng đầu lên nói: “Cũng chưa chắc.”  Lời nói có chút đùa giỡn. Thẩm Giáng Niên thật sự rất khó mà không hiểu sai... đặc biệt là cùng câu trước, cùng nhau tắm, nhưng mà cô không dám nghĩ sâu hơn, sợ sẽ thất vọng, trước đó cô đã câu dẫn đủ điều đều không thành, Thẩm Giáng Niên không dám câu dẫn nữa.

“Đi thôi.” Thẩm Thanh Hòa đứng dậy, đồng thời đi tới, cúi người xuống, Thẩm Giáng Niên dựa người về phía sau, “Đã xả nước chưa?” Cô không thấy Thẩm Thanh Hòa xả nước, hơn nữa, sao có cảm giác như Thẩm Thanh Hòa muốn bế cô.

“Đã xong lâu rồi.”  Thẩm Thanh Hòa xác nhận rồi bế lấy Thẩm Giáng Niên. Hai má Thẩm Giáng Niên ửng hồng, có chút ngượng ngùng: “Em tự đi được.”

“Tối nay phải nghe tôi.” Thẩm Thanh Hòa bế cô lên, mặt Thẩm Giáng Niên nóng bừng, tim đập kịch liệt, “Sao em không thấy người mở nước, là hệ thống tự động sao?”Trời ạ, cô ấy thực sự không nghĩ ra được chủ đề khác.

“Ừa.” Hơi thở của Thẩm Thanh Hòa đều đặn, không giống như đang lao lực bế một người, Thẩm Giáng Niên ôm chặt Thẩm Thanh Hòa, “Em thật sự không nặng à?”

"Ừa.”

“Là đến nhà tắm kia hả?”

“Ừa.”

Mẹ kiếp... căn bản không nói được, miệng Thẩm Giáng Niên khô khốc, bởi vì cảnh vật xung quanh dần dần trở nên quen thuộc. Hôm nay, đèn có cảm biến tự động màu khác với hôm trước, là màu xanh ngọc, màu xanh hoàng gia, nhìn như đang bước đại dương xanh huyền bí, Thẩm Giáng Niên biết bọn họ sắp vào phòng tắm.

Lúc này Thẩm Giáng Niên mới nhớ ra cô chưa mang quần áo vào thay, mà thứ còn đáng sợ hơn là gì nhỉ? Là cô hoàn toàn quên mất mấy cái vali ở CBD.

“Lát em mặc gì á?” Thẩm Giáng Niên đứng đó, Thẩm Thanh Hòa đã nghiêng người tới, dùng đầu ngón tay chạm vào cúc áo của cô, giọng điệu nghiêm túc nhưng lời nói thì ngả ngớn: “Em cho rằng, tối nay em có cơ hội mặc quần áo à?” Lòng Thẩm Giáng Niên tựa hồ bị một ngọn lửa nhỏ đốt lên, ngọn lửa âm ỉ, thân thể có chút ngứa ngáy, cô đỏ mặt nói: “Ý của người là?” Là ý mà cô đang nghĩ tới sao? Phải không đó? Trời ạ, câu trả lời điên rồ trong đầu cô chính là: Đúng vậy, đúng vậy, nhất định là vậy.

Cô mong chờ quá nhiều, không còn chỗ để chối bỏ, trong đầu tràn ngập lời khẳng định cho suy đoán của cô, Thẩm Thanh Hòa tối nay sẽ muốn cô! Chỉ nghĩ đến đây, Thẩm Giáng Niên cảm thấy máu trong người như sôi lên, có lẽ là do cô đã dục cầu bất mãn quá lâu, chỉ cần một ý nghĩ đã khiến phần thân dưới của cô co giật, bắt đầu ướt đẫm.

“Giơ tay lên.” Thẩm Thanh Hòa cởi cúc áo của cô… cởi cúc rất nghiêm túc, khiến Thẩm Giáng Niên suy nghĩ lung tung, thiếu chút nữa  lợi dụng thời gian cô ấy cởi cúc để đạt được cực khoái nho nhỏ trong tâm hồn. Cởi áo khoác đến bộ quần áo bó sát, Thẩm Giáng Niên dùng hai tay che lại, “Để em tự làm…” Thẩm Thanh Hòa không ép buộc, cúi đầu đưa tay xuống chạm vào cúc quần, “Vậy em cởi áo đi.” Ý là, tôi cởi quần cho em.

Tay Thẩm Thanh vừa chạm vào bụng dưới, thân thể Thẩm Giáng Niên cứng đờ, sợ bản thân thiếu nghị lực mới bị sờ một cái đã tới rồi, vì thế Thẩm Giáng Niên tỏ ra bướng bỉnh lần cuối: “Người vào trước đi, em tự mình cởi.” Giữ tay Thẩm Thanh Hòa không cho cử động.

Thẩm Thanh Hòa ngước mắt lên, sâu trong mắt cô ấy là khao khát quen thuộc mà Thẩm Giáng Niên biết, khiến cô nhớ đến lần đầu gặp Thẩm Thanh Hòa, khiến cô khàn giọng không biết bao nhiêu lần trong đêm. Chỉ là trong chốc lát, Thẩm Giáng Niên mới chú ý, bất mãn nói: “Người cũng chưa có cởi....” Sao lại đi cởi của cô.

“Chờ em cởi cho tôi.” Thẩm Thanh Hòa nhướng mày cười nói. Thẩm Giáng Niên lập tức đỏ mặt: “Thật sao?”

“Ừa.”

“Vậy giờ em cởi cho người nha.” Thẩm Giáng Niên nói xong là động tay.

“Cởi em trước đã.”  Thẩm Thanh Hòa luôn thẳng thắn trong chuyện này, mặt Thẩm Giáng Niên rất đỏ, rất muốn khí phách mà nói cởi thì cởi, nhưng mà thẹn thùng chiếm thượng phong, “Người quay lại đi.” Thẩm Thanh Hòa cười xoay người. .

Thẩm Giáng Niên cởi trần với tốc độ nhanh nhất. Cô không hề cảm thấy lạnh chút nào, nhiệt độ trong phòng tắm dường như được điều chỉnh tự động, không quá nóng cũng không quá lạnh, khiến Thẩm Giáng Niên có cảm giác khỏa thân ở nhà Thẩm Thanh Hòa là một loại hưởng thụ.

“Người nhắm mắt lại.” Thẩm Giáng Niên khỏa thân ngại đối mặt với Thẩm Tnah Hòa, cởi đồ cho người này.

“Ừa.”

Thẩm Giáng Niên trốn ở phía sau Thẩm Thanh Hòa, nghiêng người nhìn trộm, Thẩm Thanh Hòa xác thực đã nhắm mắt lại.

"Không được mở khi chưa có lệnh của em." Thẩm Giáng Niên dùng giọng mạnh mẽ nói, Thẩm Thanh Hòa lại ừa, sau đó Thẩm Giáng Niên đỏ mặt đi vòng qua, ai nào ngờ mới duỗi tay chạm vào chiếc cúc đầu tiên thì môi đã bị hôn một cái, “Người....” Thẩm Giáng Niên cạn lời, Thẩm Thanh Hòa nhắm mặt cười nói: “Tôi không có mở mắt mà.” Cúi người lại gần hơn, hôn nhẹ lên môi Thẩm Giáng Niên, vừa hôn vừa thì thầm: “Em cởi đi... tôi... muốn... hôn em... muốn lâu rồi.”

Lời ngon tiếng ngọt thế làm sao Thẩm Giáng Niên từ chối cho được, đầu ngón tay vuốt ve cúc áo của Thẩm Thanh Hòa, môi bị nhấp nháp cắn xé, Thẩm Giáng Niên tiếp đón Thẩm Thanh Hòa, hoàn toàn quên mất tới chuyện cởi quần áo cho Thẩm Thanh Hòa.

“Đừng dừng lại ~” Là Thẩm Thanh Hòa nắm tay Thẩm Giáng Niên, cởi cúc áo của chính mình. Thân thể Thẩm Giáng Niên tê dại, một loại cảm giác đã lâu không có, môi lưỡi của Thẩm Thanh Hòa khéo léo quấn quanh cô, hai chân Thẩm Giáng Niên yếu ớt tựa vào trên người Thẩm Thanh Hòa.

Thẩm Thanh Hòa thuận thế giơ tay ôm eo Thẩm Giáng Niên, kéo người vào trong lòng, bụng nhỏ chạm vào nhau, Thẩm Giáng Niên cảm thấy tâm hồn run rẩy, cảm giác tê dại truyền khắp cơ thể. Bụng dưới của Thẩm Thanh Hòa thực sự rất rắn chắc, Thẩm Giáng Niên nóng lòng đưa tay vào, chạm vào làn da căng cứng.

Cuối cùng, Thẩm Thanh Hòa tự mình cởi quần áo, vị tiểu lãng cuốn nào đó, nóng lòng sờ cô, nóng lòng hôn môi, quên mất chuyện cởi quần áo rồi.  Thẩm Thanh Hòa cởi quần áo trên người, khi cô cởi quần, hai người phải giữ khoảng cách, Thẩm Giáng Niên nhớ tới nhiệm vụ của mình liền đưa tay cởi quần của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hòa ngăn cô lại, “Quần, tôi tự cởi.”

“Tại sao?” Thẩm Giáng Niên liếm môi, cô cũng không phải không cởi thì không được.

“Hôm nay em bị thương, không thích hợp cúi xuống.” Lời nói Thẩm Thanh Hòa rất bình thường.

Cô sẽ không nói  nhìn Thẩm Thanh Hòa cởi quần là rất hưởng thụ. Đôi chân dài này thực sự rất đẹp, làn da trắng nõn, dường như chỉ cần dùng sức một chút cũng sẽ để lại dấu vết.

Cuối cùng khi hai người khỏa thân gặp nhau, cánh cổng sâu trong cơ thể Thẩm Giáng Niên từ từ bị đẩy ra, ngọn lửa nhỏ đang cháy trong lòng bỗng trở nên dữ dội. Đôi mắt nóng bỏng chạm nhau tạo ra những tia lửa điện, Thẩm Giáng Niên vẫn có thể cảm nhận được Thẩm Thanh Hòa rất yêu thích bộ ngực của cô, ánh mắt cô ấy lưu luyến ở ngực, thật ra Thẩm Giáng Niên rất thẹn thùng, đặc biệt là dưới tình trạng tỉnh táo, nhưng mà giờ phút này...  dù một người có xấu hổ đến đâu, đã nổi lên ham muốn, cũng như cởi hết rồi, sao phải xấu hổ nữa?

Giờ phút xằng bậy này, người nên tận hưởng phải là cô, Thẩm Giáng Niên ưỡn ngực, giơ tay câu lấy cổ Thẩm Thanh Hòa, áp thẳng vào ngực Thẩm Thanh Hòa, khoái cảm do đầu ngực vô tình ma sát mang lại, khiến hai chân của Thẩm Giáng Niên gần như bủn rủn. Thẩm Thanh Hòa ôm đỡ lấy cô, thân thể áp sát, Thẩm Thanh Hòa hôn lên môi Thẩm Giáng Niên, nụ hôn mãnh liệt cuối cùng khiến Thẩm Giáng Niên tìm được một cảm giác quen thuộc, cô cảm nhận được sự khao khát của Thẩm Thanh Hòa đối với mình, cảm giác chiếm hữu, toàn bộ thông qua nụ hôn, từng cái động chạm được thể hiện qua đó.

Khi nước ấm đổ xuống, Thẩm Giáng Niên toàn thân như bị điện giật, thoải mái đến mức không khỏi hừ một tiếng. Môi Thẩm Thanh Hòa hôn xuống, đầu lưỡi liếm nhẹ đầu ngực vốn đã cương cứng, khiến thân thể Thẩm Giáng Niên mềm mại vô cùng, đặc biệt là lúc Thẩm Thanh Hòa mút, cô bối rối không biết phải làm sao... Muốn ưỡn ngực để được nhiều hơn nữa, nhưng lại muốn rụt người lại để né tránh, cảm giác mâu thuẫn này khiến Thẩm Giáng Niên vô cùng khó chịu, "Trưởng quan ~” Thẩm Giáng Niên thở hổn hển gọi Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hòa cắn nhẹ đầu ngực, ừm một tiếng, Thẩm Giáng Niên nghe được, cả người tê dại, “Em đứng không được~”

“Có tôi đây.” Tay Thẩm Thanh Hòa đặt lên eo Thẩm Giáng Niên, đỡ lấy cơ thể cô, “Thả lỏng đi~” Thẩm Giáng Niên sợ rằng vừa thả lỏng thì sẽ tới mất. Bản thân không thể thiếu nghị lực như thế được, Thẩm Giáng Niên nghĩ vậy, căn răng nghẹn xuống, nào ngờ Thẩm Thanh Hòa lại chen chân vào giữa hai chân cô, cọ đầu gối vào bộ phận kín của cô, mài mấy lần như đậu phụ, đã thế còn bất ngờ cắn vào đầu ngực, vừa đau vừa tê, đưa đẩy rồi cắn.... Thẩm Giáng Niên thả lỏng một hơi, cảm thấy phía dưới trào ra một cổ ẩm ướt, “A ~ ha~” Cô rên lên.

"Mới đó mà tới rồi sao~” Nụ hôn của Thẩm Thanh Hòa lại rơi xuống môi cô.

Môi vờn lấy,  đầu gối vẫn áp vào chỗ kín, khiến Thẩm Giáng Niên ngân nga thoải mái~ ~ Tàn dư của cơn cực khoái vẫn còn đó, không hề thuyên giảm chút nào. Thẩm Thanh hôn đáp lại, không trì hoãn việc chính, để Thẩm Giáng Niên dựa vào chính mình, “Tôi tắm cho em~”

"Em không còn sức nữa ~" Chân đã què còn phải đứng làm chuyện nên làm ở trên giường, thật sự chịu không nổi, “Em muốn lên giường, người mau lên đi~” Thẩm Giáng Niên khẩn cầu tha thiết, Thẩm Thanh Hòa cắn vào tai cô, “Ừa ~ Tiểu lãng cuốn~” Thẩm Thanh Hòa tắm, Thẩm Giáng Niên cũng không nhàn rỗi, hết hôn lên mặt người ta rồi đến liếm lỗ tai người ta, còn chơi xấu, xoa ngực Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hòa mặc cô tùy ý, Thẩm Giáng Niên không nghe được hơi thở hổn hển như mong đợi, cô nghĩ, có lẽ là do Thẩm Thanh Hòa còn tiến vào bên trong cô.

Thẩm Giáng Niên nhớ tới Thẩm Thanh Hòa tiến vào mới có khoái cảm, cho nên Thẩm Giáng Niên cũng không kỳ vọng quá nhiều, tối nay chỉ cần thoải mái là được, ngày mai đã chia xa, không biết lần tới là khi nào. Lúc Thẩm Thanh Hòa vào trong cô, cô cũng hy vọng có thể làm cho Thẩm Thanh Hòa cảm thấy thoải mái, nói thật, bởi vì lần đầu tiên của Thẩm Thanh Hòa, cô đã không cho người này cảm giác thoải mái, bản thân Thẩm Giáng Niên còn bị tâm lý, nghĩ lại lúc đó bản thân không phải là người.

Thẩm Giáng Niên suốt ruột muốn lên giường, tắm xong liền đẩy Thẩm Thanh Hòa ra khỏi phòng tắm, vừa hôn vừa nói: “Lên giường ~ lên giường đi~” Người què hưng phấn quên mất đau đớn của chân, nhưng Thẩm Thanh Hòa vẫn còn lý trí, bắt người lại, “Phải sấy tóc.”

Thẩm Giáng Niên kiên nhẫn chịu đựng dục vọng của mình, nhưng không nhịn được, cô đưa tay vào trong áo choàng tắm trống rỗng của Thẩm Thanh Hòa, sờ lên làn da căng mịn, vừa chạm vào vừa nuốt khan, rất muốn liếm. Cô thực sự muốn, càng nghĩ càng không nhịn được, Thẩm Thanh Hòa phát hiện sấy tóc càng ngày càng khó khăn, bởi vì tiểu lãng cuốn ngày càng nhích tới gần, cuối cùng như cô nhóc tinh nghịch, còn vén áo choàng tắm lên và trực tiếp hôn.

Đầu lưỡi linh hoạt mềm mại trêu chọc, hơi thở của Thẩm Thanh Hòa có chút gấp gáp, “Nào ngoan, sấy tóc xong đi ~” Thẩm Giáng Niên từ chối, dùng hai tay ôm lấy eo Thẩm Thanh Hòa, định cắn một miếng, nhưng vì da quá căng quá, nên không thể, chỉ có thể đáng thương mà liếm, còn phàn nàn: “Em không cắn được ~” Giọng nói nhỏ nhẹ bất bình khiến Thẩm Thanh Hòa không khỏi bật cười.

Sau khi vất vả sấy tóc xong, bụng dưới của Thẩm Thanh Hòa cũng bị Thẩm Giáng Niên liếm ướt, nếu Thẩm Thanh Hòa không cản lại, Thẩm Giáng Niên đã trực tiếp liếm xuống dưới rồi, “Ai bao em không ngoan ~ giờ sẽ phạt em~” Thẩm Thanh Hòa đè người lên giường, thân thể Thẩm Giáng Niên vặn vẹo, ham muốn không thể chịu nổi, cô cầu xin: “Phạt thế nào thì tùy người hết~” Chỉ là đừng tra tấn em ~ lời này, Thẩm Giáng Niên không dám nói, nhưng hành động của cô lại nói lên, cô nắm lấy tay Thẩm Thanh Hòa, thăm dò xuống, cô muốn, muốn đi vào.

Tay Thẩm Thanh Hòa chỉ là chạm chỗ đó, không có ý định tiến vào, Thẩm Giáng Niên có chút nôn nóng, có chút ủy khuất, “Em muốn ~” Cô cắn vào tai Thẩm Thanh Hòa cầu xin: “Vào đi ~”

"Không vào vẫn có thể làm em sung sướng~”

===-===

Chương 202:

Sướng đến mức ngủ thiếp đi là trải nghiệm như thế nào? Không có ai có tư cách trả lời ngoài Thẩm Giáng Niên.

Người ngủ say khóe miệng nhếch lên, lông mày và mắt cong lên, rất vui vẻ, rất có thể là người này thực sự thoải mái.

Thẩm Thanh Hòa đứng dậy đi lấy nước rồi lau cho Thẩm Giáng Niên. Rõ ràng đã tắm trước rồi, nhưng giờ sau một hồi vận động, tóc ướt đẫm những hạt mồ hôi mịn.

Lau xong bộ phận nhạy cảm, Thẩm Giáng Niên còn co giật cơ thể, ngâm nga nhẹ nhàng, tựa hồ rất thoải mái.

Thẩm Thanh Hòa thu dọn xong, xem thời gian, đã là 3 giờ 30 rồi.

Vẫn còn chút thời gian để nằm cùng Thẩm Giáng Niên.

Thẩm Thanh Hòa nằm xuống, chủ động đến gần Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên không làm cô thất vọng, xoay người ngã vào trong ngực cô. Thẩm Giáng Niên như cô chim nhỏ nép vào lòng người, ngủ yên bình trong vòng tay của Thẩm Thanh Hòa. Thẩm Thanh Hòa nhìn cô chăm chú, nếu là trước kia chỉ một chút lâu thôi, Thẩm Giáng Niên sẽ phát hiện, nhưng hôm nay vận động quá mức khiến cô ngủ rất ngon.

Sau khi tạm biệt nhau, không biết gặp nhau sẽ là lúc nào.

Tháng 11 hàng năm đều phải ra ngước ngoài, trước kia tâm trạng không có mấy cảm xúc; bây giờ lại vì trong tim có vướng bận, cảm giác đau nhói. Giống như từ lúc bắt đầu gặp Thẩm Giáng Niên, cô bắt đầu có cảm giác người bình thường nên có, số lần cô cười không nhiều lắm, nhưng số lần cười kia đều từ tận đáy lòng; cô hiếm khi nào lo lắng, nhưng thế mà những lần lo lắng kia đều là vì Thẩm Giáng Niên; cô hiếm khi đau buồn, nhưng lại vì Thẩm Giáng Niên mà đau buồn, tim cô, có chút đau xé.

Hình như cô đã sống lại lần nữa, có một sức sống tươi mới được truyền vào trong cơ thể cô.

Cô ấy dường như đã sống lại, với một sức sống tươi mới được truyền vào cơ thể.

Điều đáng khen hơn nữa là nhịp điệu tình yêu của họ luôn đồng điệu.

Cô thích, cô ấy cũng thích.

Thẩm Giáng Niên thỏa mãn ham muốn của cô. Thẩm Thanh Hòa không phủ nhận, lúc đầu phần yêu thích với Thẩm Giáng Niên, có một phần lớn từ vóc dáng cơ thể của người này, phản ứng làm tình với cô ấy.

Trong đời sống của Thẩm Thanh Hòa, Sex chiếm một vị trí rất quan trọng,  nếu có bất đồng ở phương diện này, Thẩm Thanh Hòa sẽ không bao giờ thỏa hiệp, dù chỉ là tạm bợ cũng không được. Cho nên, trong những mối quan hệ trước đây, có người còn cho rằng cô quá mạnh mẽ, Thẩm Thanh Hòa chưa bao giờ phủ nhận bản thân mạnh mẽ, cơ thể cô không được phép chạm vào khi chưa được cho phép.

Lâu quá rồi không có người chạm vào, dần dần cô không còn quen với việc bị chạm nữa. Nhưng còn người này thì sao? Từng cưỡi lên người cô mà thể hiện sức mạnh, Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng gãi sống mũi Thẩm Giáng Niên, có lẽ là ngứa, lông mi của Thẩm Giáng Niên run rẩy, cô ấy hừ một tiếng bất mãn rồi lao vào vòng ngực Thẩm Thanh Hòa.

Thẩm Thanh Hòa giơ tay ôm người vào lòng, không những thi triển sức mạnh mà còn làm cô đau nữa, dù sao cũng là lần đầu, chắc hẳn vẫn luôn khó khăn. Có ai nào ngờ được chứ? Người có kỹ xảo thành thục như thế, vậy mà đó là lần đầu, nói ra chưa chắc có ai tin, giống như Thẩm Giáng Niên lúc đầu.

Trong tiềm thức, vẫn còn bất an, sau khi Thẩm Giáng Niên ngủ say cũng sẽ cựa quậy, theo bản năng sẽ dùng sức ôm Thẩm Thanh Hòa, lẩm bẩm “Đừng ~” Nghe kỹ, “Đừng đi.”

Thẩm Thanh Hòa vuốt ve người trong lòng, hôn lên đỉnh tóc của cô, tuy không muốn rời đi nhưng ý định rời đi của cô vẫn chưa bao giờ thay đổi. Sự chia ly bây giờ là để ngày gặp lại nhau sẽ còn tốt đẹp hơn, thế nên, hãy đợi tôi quay lại.

Thẩm Thanh Hòa cả đêm không ngủ một giây, 5 giờ cô nhẹ nhàng đứng dậy, vặn nhỏ độ sáng của đèn cảm ứng trong phòng. Điện thoại di động của Thẩm Giáng Niên ở bên cạnh, Thẩm Thanh Hòa kiểm tra thì phát hiện pin đã bắt đầu yếu.

5 giờ 30, Thẩm Thanh Hòa tắm xong trở về, thay quần áo mới, người trên giường còn đang ngủ.

6 giờ 30, Thẩm Thanh Hòa chuẩn bị ra ngoài, trong 1 giờ còn lại, cô ngồi trên đầu giường, giải quyết công việc, cuộc sống và chuyện tiếp theo.

Thẩm Thanh Hòa vẫn gửi tin nhắn cho Lục Mạn Vân: Dù thế nào đi nữa cũng đừng trác móc em ấy quá nhiều, việc em ấy đến Thượng Hải là quyết định của cháu.

Sau đó, Thẩm Thanh Hòa nói thêm: Em ấy sẽ ở lại trong nước, nhưng có thể không về nhà, xin đừng ép em ấy, em ấy không còn là một đứa trẻ nữa.

Bộ dạng giống như người mẹ già sắp ra đi không an tầm, Thẩm Thanh Hòa lại viết: Đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta. Lúc đó cháu sẽ đến cửa thăm hỏi.

Thẩm Thanh Hòa cất điện thoại di động, cúi đầu hôn lên trán Thẩm Giáng Niên, nhẹ nhàng nói: “Đợi tôi quay lại, Thẩm Giáng Niên.” 6 giờ, Thẩm Thanh Hòa lên xe đi sân bay.

Mà Thẩm Giáng Niên còn đang ngủ say.

Sự chia ly đến vào lúc này mà không có bất kỳ âm thanh nào.

===--===

Chương 203:

Vào ngày 2 tháng 11, Thượng Hải có gió mạnh và mưa lớn.

Thẩm Thanh Hòa khởi hành sớm hơn dự kiến ​​nửa tiếng, bởi vì cô lo lắng thời tiết hôm nay sẽ khiến thời gian đến sân bay mất nhiều thời gian hơn dự kiến.

Có lẽ là ý trời, Thẩm Giáng Niên đột nhiên tỉnh lại vào đúng thời gian nửa tiếng Thẩm Thanh Hòa rời đi.

Không biết vì lý do gì, người đang ngủ say, đột nhiên cơ thể run rẩy, tỉnh dậy.

Thẩm Giáng Niên đột nhiên mở mắt ra, trần nhà kết cấu xa lạ, không phải CBD.

Trong giây tiếp theo, à! Thẩm Giáng Niên nhớ tới Thượng Hải, nhà của Thẩm Thanh Hòa.

Nhưng người đâu? Thẩm Giáng Niên không biết thời gian cụ thể Thẩm Thanh Hòa rời đi, không phải không hỏi, mà là Thẩm Thanh Hòa không nói cho cô biết.

"Trưởng quan ơi?”

"Thanh Hoà?"

"Thẩm Thanh Hòa?"

Người vừa tỉnh dậy đã khàn giọng và giọng nói mỗi lúc một to hơn, thậm chí cổ họng còn đau rát vì la hét.

Cô không tin, cô đã bỏ lỡ lời tạm biệt. Vì vậy, những lời kêu gọi đó tuy mạnh mẽ nhưng mỗi lúc một trở nên không chắc chắn hơn. Cô đã bỏ lỡ nó phải không?

Thẩm Giáng Niên vốn rất muốn nhanh chóng rời khỏi giường, nhưng khi cô thật sự động đậy, lại phát hiện chân mình yếu ớt, chân đau nhức, cả người trượt khỏi giường, trực tiếp ngồi xuống đất, "Thẩm Thanh Hòa! Em bị trượt chân, chân em đau quá!"

Trong lòng cô không muốn tin, Thẩm Thanh Hòa thật sự đã rời đi như vậy, cô ấm tức hét lên, “Tưởng quan ơi! Trưởng quan ~ Trưởng quan....”  Tiếng hét cuối cùng khiến cô mất hết ý chí tự tin, "Người đi rồi sao?”

Thẩm Giáng Niên dựa vào đầu giường, ngồi dưới đất, vô lực đánh vào đôi chân đau nhức của mình, như đang giao tiếp với không khí, "Cứ như vậy rời đi sao? Không phải người đã đồng ý với em rồi sao, sẽ cho em cơ hội nói lời tạm biệt mà?"

Sao cứ thế đi rồi? Hai mắt Thẩm Giáng Niên cay cay, cảnh tượng tối qua vui vẻ như vậy rõ ràng, nhưng người mang lại hạnh phúc cho cô đã đi rồi.

Cảm giác người đi trà lạnh là thế này sao? Thẩm Giáng Niên không muốn khóc, cô dùng sức vặn vẹo đùi, đau đớn ập đến, nàng ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, không dám chớp mắt... Cô có thể, có thể, không chớp mắt, thế thì nước mắt sẽ không rơi xuống. Giây đó, dường như cô đã thực sự làm được, đóng băng nỗi buồn không lan rộng... Tuy nhiên, giây tiếp theo, khuôn mặt thanh tú của Thẩm Thanh Hòa đột nhiên hiện ra trong đầu cô, nước mắt trực tiếp từ khóe mắt rơi xuống.

Thẩm Giáng Niên vẫn khóc.

Tên khốn, tên khốn! Người cho rằng cứ thế rời đi, là có thể không cùng em nói câu giã từ à? Thẩm Giáng Niên chật vật đứng dậy, lật mở điện thoại, pin chỉ còn 5%, giống như sự bướng bỉnh vừa rồi của cô, chờ chủ nhân tỉnh lại. Thẩm Giáng Niên đang bận tìm sạc nhưng lại không có! Cô nhìn lại điện thoại, pin còn 4%.

Đã quá muộn, cô gửi đoạn ghi âm đã ghi trước cho Thẩm Thanh Hòa, tranh thủ từng phút từng giây. Cô sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội cuối cùng này, nhất định phải gửi cho Thẩm Thanh Hòa trước khi cô ấy lên máy bay.

Pin và tốc độ truyền tải dường như đang cạnh tranh nhau, Thẩm Giáng Niên cầu nguyện pin có thể kéo dài đến cuối cùng.

File ghi âm hơi lớn, trong lúc truyền tải, Thẩm Giáng Niên tiếp tục tìm kiếm bộ sạc. Rốt cuộc đây không phải nhà mình, cô không tìm thấy bộ sạc trong túi, còn nhà của Thẩm Thanh Hòa, cô cũng không tìm thấy.

Thẩm Giáng Niên đổ mồ hôi đầm đìa tìm kiếm, nhưng lại không tìm được. Quay lại nhìn điện thoại lần nữa, nó tự động tắt khi hết pin... Mẹ... nó, Thẩm Giáng Niên trực tiếp chửi thề, cô thậm chí còn không biết nó đã được gửi đi hết chưa!

Thẩm Giáng Niên tức giận đến đập giường mắng Tam Tự Kinh N lần. Không, không thể bỏ cuộc như thế, Thẩm Giáng Niên đỡ thân thể mềm nhũn của cô đi vào phòng tắm, qua gương, cô không chỉ nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe vì khóc mà còn nhìn thấy dấu vết khắp người cô, cô vuốt ve dấu hôn đỏ rực kia, dấu vết do Thẩm Thanh Hòa để lại, cô không cầm được nước mắt... Thẩm Giáng Niên vội vàng rửa mặt, thay quần áo vội vàng đi ra ngoài, mới phát hiện bên ngoài đang mưa.

……Có phải ông trời đang cố tình làm khó cô không? Ô đâu? Không biết ở đâu, đây không phải CBD, Thẩm Giáng Niên lúc này vô cùng bất lực, đối mặt với biệt thự của Thẩm Thanh Hòa, cô không thể khống chế được. Đợi mưa tạnh, Thẩm Thanh Hòa đã bay đi từ lâu, vì thế, Thẩm Giáng Niên hít sâu một hơi, dự định một hơi lao vào trong màn mưa, “Đợi đã!” Đột nhiên có người hô lên.

Đó không phải là giọng nói của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên giật mình, nhìn quanh nhưng không thấy ai ở đó.

"Chờ tôi một phút."

Thẩm Giáng Niên nhìn chung quanh, bên cạnh có người từ lầu hai nhảy xuống, Thẩm Giáng Niên lại kinh ngạc, đây không phải Nguyễn Duyệt sao? Sao mà làm được hay vậy? Lúc này Thẩm Giáng Niên cũng không để ý tới những chuyện khác, "Cô có sạc không?"

“Không.”

“Cô còn không thèm hỏi tôi có điện thoại di động hãng gì?” Thẩm Giáng Niên cảm thấy người này cố ý.

"Không liên quan gì đến hãng nào. Tôi không mang theo bộ sạc."

...Lý do này nghe có vẻ có lý, nhưng Thẩm Giáng Niên vẫn rất tức giận, "Thôi bỏ đi!" Cô muốn lao ra ngoài, nhưng lại dừng lại, "Cô có ô không?"

"Cô muốn đi đâu?"

"Tôi định mua một bộ sạc."

"Giờ này, chưa có cửa hàng nào mở cửa."

...Thẩm Giáng Niên muốn đánh chết Nguyễn Duyệt, kẻ sát thủ vô tình này lại phá tan mọi giấc mơ của cô. Thế nhưng này cũng không làm khó được, "Tôi muốn ra ngoài."

“Tôi đưa cô đi.”

Thẩm Giáng Niên tìm một quán ăn sáng KFC, mượn sạc pin, sẵn tiện mua bữa sáng: “Cho cô đó.” Thẩm Giáng Niên gói ghém một phần gửi đi: “Tôi còn lâu lắm.”

Bên ngoài trời đang đổ mưa, Thẩm Giáng Niên lo lắng, điện thoại vẫn không mở được.

Cứ sau vài phút, Thẩm Giáng Niên thử bật lên, cuối cùng cũng bật lên, thấy đoạn ghi âm đã được gửi đi, Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm.

Cô chưa kịp thở xong, điện thoại di động của cô reo lên, hiển thị nguồn tin: Viên Tu Minh.

Trời mẹ! Đầu cô hỏng rồi à? Cô quên mất là vé máy bay của mình đã khởi hành từ Bắc Kinh! Người què chân người mềm yếu có được ra nước ngoài không? Có thể sao?

===---===

Chương 204:

“Giang Niên?” Giọng nói lo lắng của Viên Tú Minh vang lên: “Trời ơi, cuối cùng em cũng có động tĩnh rồi.” Trong lời nói có chút cảm kích.

"Ừm, em..." Thẩm Giáng Niên còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì tích tích đã nhắc nhở điện thoại: Pin yếu.

"Anh tưởng em không muốn đi, nếu không muốn đi thì cứ nói thẳng với anh, đừng gửi tin nhắn mà không trả lời lại." Viên Tu Minh có chút bất đắc dĩ, "Hôm qua anh đã gửi tin nhắn WeChat, nhưng em đã không trả lời."

Tích tích, điện thoại lại nhắc là pin yếu.

"Trước tiên hãy nghe em nói!" Thẩm Giáng Niên bình thường không thích bị cắt ngang khi đang nói, đặc biệt là vào thời điểm quan trọng, "Nếu em không đi, em..." Lời còn chưa nói hết, phía bên kia đã không có động tĩnh gì.

Này là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, thuyền đi ngược gió về bến.

Điện thoại di động của Thẩm Giáng Niên sau khi chỉ truyền đạt được 1 nửa câu nói của chủ nhân, thì trực tiếp tắt.

Thẩm Giáng Niên không thể tưởng tượng được trạng thái của Viên Tú Minh, vốn dĩ cô muốn nói là: Nếu em không muốn đi thì em sẽ nói cho anh biết. Những gì được truyền đạt bây giờ là: Tôi sẽ không đi.

Cái điện thoại đáng chết,  Thẩm Giáng Niên thỉnh thoảng nhấn nút nguồn, chạy được nửa chừng nó sẽ tự động tắt. Thẩm Giáng Niên ước gì cô có thể chui vào điện thoại giải thích cho Viên Tu Minh.

Lúc này, mới thấy tầm quan trọng của việc ghi nhớ số điện thoại di động của một người.

Thẩm Giáng Niên không nhớ số điện thoại di động của Viên Tú Minh, đợi năm phút, cuối cùng một chút pin để mở điện thoại, cô nghĩ mình sẽ dùng WeChat để giải thích trước.

Viên Tu Minh: Giáng Niên, ngày mai có ok chứ?

Viên Tu Minh: Nếu em có bất kỳ thay đổi tạm thời nào, nhớ báo trước cho anh.

Viên Tu Minh: Giáng Niên, nếu em thực sự bất tiện và không thể đi, có thể nói với anh.

Viên Tu Minh: Như thế này không được đâu, chẳng qua là kiếm tiền thôi, sao giống như anh đang ép em làm chuyện xấu vậy. 【Cười khổ】

Viên Tu Minh: Dù thế nào đi chăng nữa, cho anh câu trả lời vào sáng mai.

Viên Tu Minh: Nếu em không trả lời anh, anh sẽ gọi...

Cái cuối cùng là từ sáng nay.

Thẩm Giáng Niên: Em chỉ muốn nói, dù không đi em cũng sẽ nói cho anh biết, tình huống hiện tại của em là...

Khi Thẩm Giáng Niên viết những dòng này, cô không biết phải viết tiếp như thế nào. Thôi được rồi, những gì cô muốn giải thích cũng không thể giải thích rõ ràng trong vài từ, cô chạy đua với thời gian, dùng tốc ký để ghi nhớ số điện thoại của Viên Tu Minh.

“Cho tôi mượn điện thoại.” Thẩm Giáng Niên chạy nhanh ra ngoài, mở cửa xe, cô thấy đồ ăn thức uống cô mua vẫn còn ở ghế phụ, “Sao cô không ăn?” Cô cầm lấy điện thoại nói tức giận nói: "Trời lạnh mau nguội sẽ không ngon. Nào, ăn nhanh đi."

Thẩm Giáng Niên nhanh chóng bấm số và gọi, bên trong điện thoại có tiếng nói: Số điện thoại quý khách vừa gọi đang bận.

Một lúc sau tôi lại và vẫn thế.

...Thẩm Giáng Niên không nói nên lời, đang nói chuyện với ai vậy?

Liên tục gọi năm lần, chuyện tương tự cũng xảy ra, Thẩm Giáng Niên trả lại điện thoại, đóng cửa xe lại. Thẩm Giáng Niên còn chưa đi xa, điện thoại trong xe vang lên, Viên Tu Minh gọi tới. Liên tiếp nhìn thấy năm cuộc gọi nhỡ, Viên Tu Minh khó hiểu gọi lại, không ngờ lại được thông báo: “Thẩm Giáng Niên không đi được.”

Mặc dù tối hôm qua Viên Tu Minh đã nghĩ đến khả năng này, còn Thẩm Giáng Niên vừa mới nói sẽ không đi... Tuy nhiên, khi chuyện này được xác nhận một lần nữa, anh ta vẫn có chút khó chịu. Thẩm Giáng Niên sao có thể như vậy chứ? Xong xuôi hết rồi, xong tự dưng lại thay đổi, nếu thay đổi thì phải nói với anh ta sớm chứ.

“Chân cô ấy bị thương, di chuyển khó khăn.”

Viên Tu Minh ừ một tiếng: “Cô ấy bị thương nặng à?”

"Không nhẹ."

"Tôi biết rồi." Trước khi cúp điện thoại, Viên Tu Minh thở hắc ra rồi nói: "Bảo cô ấy an tâm dưỡng thương đi.”

Thẩm Giáng Niên quay lại và gửi tin nhắn WeChat cho Viên Tu Minh.

Thẩm Giáng Niên: Em vừa rồi không phải nói là em không đi.

Thẩm Giáng Niên: Em muốn nói là nếu em không đi sẽ nói trước với anh.

Thẩm Giáng Niên: Nhưng tình hình hiện tại, do có một số chuyện, nên đang ở Thượng Hải.

Viên Tu Minh: Được rồi, Giáng Niên, cứ vậy đi, lần này em đừng đi, anh qua đó thăm dò trước.

Thẩm Giáng Niên giật mình, phải không vậy? Thẩm Giáng Niên: Ý anh là gì?

Viên Tu Minh: Không có ý gì, em cứ bận việc ở Thượng Hải đi.

Điện thoại mấy lần cảnh báo pin yếu, điều này thật sự khiến Thẩm Giáng Niên tức giận, cô luôn cảm thấy thái độ của Viên Tu Minh có chút kỳ quái, nhưng lại không giải thích được. Thẩm Giáng Niên: Một mình anh có thể làm được không?

Viên Tu Minh: Được.

Thẩm Giáng Niên: Nếu anh làm được sao lại tìm em làm gì?

Viên Tu Minh: Giáng Niên, anh xin lỗi, anh phải thu dọn đồ đạc.

Thẩm Giáng Niên:......

Thẩm Giáng Niên thật sự không biết nên nói cái gì, người cô để ý nhất là Thẩm Thanh Hòa, cô cũng chưa tìm, ngược lại là giải thích với Viên Tu Minh trước, nhưng anh ta lại có thái độ như vậy? Nếu sự hiện diện của cô ấy quá nhỏ bé trong chuyến đi này thì cô thực sự không muốn đi. Cô làm mọi thứ để kiếm tiền, nhưng không chỉ đơn giản là kiếm tiền, cô càng muốn có riêng chiếc bánh của mình, dùng bản lĩnh để kiếm tiền.

Được rồi, Thẩm Giáng Niên tức giận, không đi càng tốt, dù sao gia đình cô và Thẩm Thanh Hòa đều không muốn cô đi.

Chia sẻ tin vui này với Thẩm Thanh Hòa, cho dù vừa xuống máy bay cô ấy có thể nhìn thấy cũng sẽ có chút bất ngờ khiến Thẩm Thanh Hòa dễ chịu hơn phải không? Thẩm Giáng Niên: Em không biết người đang ở đâu, cũng không biết người có nghe đoạn ghi âm tạm biệt mà em gửi cho người hay không. Còn có một tin có thể gọi là bất ngờ nho nhỏ báo cho người biết là em sẽ không ra nước ngoài nữa, người có vui không?

Thẩm Giáng Niên gửi đi một tin nhắn dài, mũi cô đau nhức, cô hít mũi viết tiếp: Em quyết định không đi đâu nữa, em sẽ ở lại đây chờ người quay lại.

Mũi càng cay cay, Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu viết: Cho nên, người nhất định phải trở về, trở về nguyên vẹn.

Viết xong lời tâm tình, vẫn thấy uất ức nhưng không đành lòng, thế là phát giận viết: Đồ tồi! Đã nói sẽ cho em thời gian tạm biệt, thế mà lại làm em ngủ li bì, giờ chân em còn bủn rủn, người nhân lúc này rời đi, chờ người về, em sẽ ngủ người.

...

Thẩm Giáng Niên không biết Thẩm Thanh Hòa có nhìn thấy hay không, cô cho coi là sẽ đọc được đi, cho nên viết từng tin nhắn gửi qua, dù sao cô không ra nước ngoài, cũng không có việc gì làm, cho nên làm phiền Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên nghĩ hay lắm.

Chút cảm xúc kia đã qua, Thẩm Giáng Niên cũng ngoan ngoãn lại, lên xe trở về Thẩm phủ. Thẩm Giáng Niên vất vả một đường đã rất mệt, liền ngã xuống giường, nhớ lại ký ức tối qua. Khi tỉnh lại vào buổi trưa, nhìn thấy tin nhắn trên WeChat từ Thẩm Thanh Hòa.

Thẩm Thanh Hòa không lên máy bay? Cô ấy đã đọc hết những gì cô gửi qua? Nếu vậy sao lúc nãy không trả lời? Trả lời chậm vậy mà chỉ nhắn về một câu. Trước khi đọc nội dung, Thẩm Giáng Niên có rất nhiều cảm xúc, khi cô xem nội dung, phần lớn những cảm xúc kia có hơn phân nửa không phải là vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro