Chương 256 - 259

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 256:

Nhà thờ rộng rãi, sáng sủa được trang trí như chốn bồng lai tiên cảnh.

Chị bằng lòng kết hôn với em chứ?

Chị bằng lòng.

Tiếng chuông lễ đường vang lên chói tai, làm Thẩm Giáng Niên bừng tỉnh khỏi giấc mơ. Thẩm Giáng Niên tỉnh lại, thở hổn hển, hoàn cảnh xa lạ đập vào mắt khiến cô vô cùng bất an, giây tiếp theo, cô nhớ ra đây là Tiên Hạc Cư, đưa tay sờ lên cái trán đầy mồ hôi lạnh của mình.

Cô gặp ác mộng, mơ thấy Thẩm Thanh Hòa và Lục Chi Dao sắp kết hôn. Đối với cô, việc Thẩm Thanh Hoà kết hôn với bất kỳ ai khác ngoài mình chính là một cơn ác mộng.

Không, cô muốn vào tìm Thẩm Thanh Hoà. Khi cô ở đây, cô không thể để bất cứ ai chạm vào Thẩm Thanh Hoà, cho dù có đau đến chết cô cũng không thể buông tay.

Thẩm Giáng Niên đứng lên, bởi vì ngồi xổm quá lâu, chân không thể hoạt động bình thường, lùi về phía sau mấy bước liền đụng phải cửa. Cửa vào lúc này được mở ra từ bên trong, Lục Chi Dao liếc nhìn Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên cũng không thèm nhìn, muốn vòng qua Lục Chi Dao mà đi vào. Lục Chi Dao nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ giọng nói: "Cô ấy vừa mới ngủ."

Nhưng Thẩm Giáng Niên tựa hồ không nghe thấy, cố gắng mở cửa, Lục Chi Dao bước ra, trực tiếp đóng cửa lại, Thẩm Giáng Niên trừng mắt, Lục Chi Dao lại nhẹ nhàng nói: "Chúng ta nói vài câu đi, lát nữa cô vào cũng không muốn.

Quả thực Thẩm Giáng Niên có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Lục Chi Dao, nhưng Thẩm Giáng Niên lại không kiên trì. Tuy nhiên, cô cũng không muốn ở quá xa Thẩm Thanh Hòa.

"Vậy ngồi ở đây đi." Đối diện cửa có một bàn trà, hai người ngồi đối diện nhau.

"Uống chút nước đi." Lục Chi Dao rót một ly nước ấm, "Mệt rồi nhỉ?" Giọng nói của cô ôn hòa, từng chữ đều có vẻ chân thành, Thẩm Giáng Niên không ghét, nhưng cũng không thích.

"Cảm ơn." Cô bây giờ đang cảm thấy rất khó chịu, nhưng cô vẫn phải duy trì phép xã giao cuối cùng. Thẩm Giáng Niên quả thực khát nước, có lẽ là khóc thiếu nước, Thẩm Giáng Niên trong lòng cười khổ.

Đêm khuya, Tiên Hạc Cư cách xa thành thị vô cùng yên tĩnh, Thẩm Giáng Niên nghe được tiếng nuốt nước bọt của chính mình, dòng nước ấm áp chảy vào cơ thể, khiến Thẩm Giáng Niên run lên, mắt lại cay cay. Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng thở ra, đặt cốc xuống, nếu uống nhiều hơn, có thể cô sẽ lại khóc.

Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm vào ly, làn nước trong veo đung đưa, ánh sáng chiếu vào, giống như đôi mắt của ai đó sáng lên, "Cô là A Dao à?" Thẩm Giáng Niên đột nhiên hỏi.

"Cô đã nhận định rồi, tại sao còn lại hỏi?" Lục Chi Dao hỏi lại với giọng điệu và thái độ rất quen thuộc với Thẩm Giáng Niên. Thẩm Giáng Niên nhìn thẳng vào Lục Chi Dao, chờ đợi câu trả lời của cô ấy, đến động tác nhướng mày của Lục Chi Dao cũng làm Thẩm Giáng Niên rất quen thuộc, kể cả giọng điệu bất đắc dĩ lẫn trìu mến, "Nếu cô muốn câu trả lời từ chính tôi, thì tôi có thể nói cho cô biết, là tôi."

Tuy rằng đã đoán được, nhưng sau khi Lục Chi Dao xác nhận, Thẩm Giáng Niên vẫn cảm thấy như bị đánh thức tỉnh, cô chao đảo một chút, hai tay đặt lên bàn, lặng lẽ dùng sức để ngồi vững.

"Hai người ở bên nhau bao nhiêu năm rồi?" Thẩm Giáng Niên không biết mình hỏi câu hỏi như vậy trong tâm trạng như thế nào, trái tim vốn đã đầy vết thương của cô lúc đó như bị xé nát, đau đớn khiến cô cả cơ thể cô run lên.

"Câu hỏi này của cô không chuẩn cho lắm." Lục Chi Dao sửa lại.

"A," Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm vào mặt nước tĩnh lặng trong ly, cười khẽ, "Ừ ha, tôi nên hỏi, hai người đã từng ở bên nhau bao nhiêu năm." Tâm trí cô hiện giờ thực sự rất loạn, thật ra cô cũng không muốn biết câu trả lời này lắm, chẳng qua, lòng cô mách bảo lúc này nên tìm gì đó để nói, nói gì cũng được, để bản thân bình tĩnh lại, ngừng suy nghĩ lung tung ... Nhưng làm sao cô có thể không suy nghĩ lung tung đây?

"Cô rất quan tâm đến quá khứ của Thẩm Thanh Hoà." Giọng điệu của Lục Chi Dao rất chắc chắn.

Ai mà không quan tâm chứ? Thẩm Giáng Niên không chỉ quan tâm đến quá khứ của Thẩm Thanh Hoà, còn quan tâm đến những điều cô ấy che giấu, "Tôi quan tâm có ích gì?" Thẩm Giáng Niên tự giễu cười nói: "Thẩm Thanh Hoà rất yêu cô phải không?" Cô không muốn thừa nhận điều đó, nhưng người trong phòng cứ gọi A Dao, là cái tên khiến Thẩm Thanh Hoà đắm chìm say mê ngày xưa.

"Cô ấy có yêu tôi hay không, sao cô không tự hỏi cô ấy đi." Giọng của Lục Chi Dao giống như không mảy may quan tâm, khiến Thẩm Giáng Niên vừa tức vừa ghen tị, cô kìm nén cơn giận hỏi: "Cô không yêu cô ấy sao?"

"Nếu tôi nói tôi không yêu, cô cũng không tin, không phải à?" Lục Chi Dao một lần nữa lại hỏi, khiến Thẩm Giáng Niên phát điên, cô đột nhiên đứng dậy, nghiêng người, hai tay chống lên bàn, trừng mắt nhìn Lục ChiDao : "Cô bớt vòng vo đi! Đừng nói với tôi, đến thừa nhận cô cũng không dám!" Một người khiến Thẩm Thanh Hoà nhớ mãi không quên, nếu không yêu Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên thay Thẩm Thanh Hoà thấy không đáng.

Lục Chi Dao mỉm cười, cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Giữa tôi và cô ấy, sẽ không còn tình yêu." Thẩm Giáng Niên đột nhiên dùng sức, nhưng vào lúc này cô lại cảm thấy bất lực, "Vì sao lại chia tay?" Thẩm Giáng Niên Niên đuổi theo hỏi: "Cô chắc biết Thẩm Thanh Hoà vẫn luôn nhớ thương cô, đúng không?" Lúc nói câu này, lòng Thẩm Giáng Niên đắng chát, cô vô cùng ghen tị, Thẩm Thanh Hoà yêu Lục Chi Dao đến thế, thế nhưng lại không nhận được tình yêu xứng đáng, trên đời này, sao lại có người đối xử tàn nhẫn như thế với Thẩm Thanh Hoà chứ?

Nếu là cô, cô sẽ đặt ở trong lòng bàn tay, nâng niu yêu thương; nếu đổi lại là cô, cô sẽ dùng cả quãng đời còn lại để ở bên Thẩm Thanh Hòa, cô sẽ... Chỉ tiếc là, người Thẩm Thanh Hoà yêu, lại không phải là cô, Thẩm Giáng Niên ngây ngốc đứng yên tại chỗ, đôi mắt đã cay cay đau nhói, nước mắt lần nữa tràn ra.

"Giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Sự tò mò chết tiệt của Thẩm Giáng Niên vẫn khuyến khích cô tiếp tục hỏi, mặc dù trong lòng cô đã run lên vì đau. Người có thể khiến Thẩm Thanh Hoà nhớ mãi không quên, khẳng định giữa hai người có quan hệ sâu xa, nhưng nhìn vẻ ngoài của Lục Chi Dao khó có thể nhận ra.

"Xin lỗi, chuyện giữa tôi và Thanh Hoà, không thể nói sau lưng cô ấy được." Giọng Lục Chi Dao vẫn luôn điềm tĩnh, "Cô chắc cũng đã nhận ra, cô ấy không muốn để chúng ta gặp mặt, có lẽ là sợ, tôi sẽ nói gì đó với cô."

"Rốt cuộc Thẩm Thanh Hòa đã làm chuyện gì đáng xấu hổ, mà không một ai nói cho tôi biết?" Thẩm Giáng Niên ghét cái cảm giác này, đến cả Lục Chi Dao cũng giấu cô: "Chuyện của tôi, tôi có thể nói, nhưng về Thanh Hòa, cô ấy không có mặt ở đây thì không thể nói." Lục Chi Dao nói thêm: "Cũng không phải chuyện đáng xấu hổ gì, chẳng qua, cô ấy không muốn để cô biết, nếu cô ấy muốn nói, cô cũng không cần đợi đến hôm nay, trực tiếp gặp tôi để hỏi."

Thẩm Giáng Niên tức giận đến toàn thân run lên, tức giận cười nói: "Ý của cô là, chỉ cần cô ấy có mặt, cô có thể nói?"

"Cô ấy ở đây," Lục Chi Dao nghiêm túc nói, "Ít nhất không vi phạm hứa hẹn giữa tôi và cô ấy."

Từ "hứa hẹn" quay cuồng trong đầu Thẩm Giáng Niên, cô còn chưa kịp suy nghĩ thì cánh cửa bên cạnh đột nhiên bị đẩy ra, hai người gần như đồng thời nhìn về phía cửa. Thẩm Thanh Hoà không biết tỉnh khi nào, hai tay cô chống khung cửa, hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm Thẩm Giáng Niên đang đứng dậy.

Cái nhìn đó thật xa lạ đối với Thẩm Giáng Niên, với vẻ lạnh lùng khó tả khiến Thẩm Giáng Niên ớn lạnh.

Tư thế của Lục Chi Dao quay lưng về phía Thẩm Thanh Hòa, cô cũng không quay đầu lại, như muốn nhắc nhở Thẩm Giáng Niên, nhẹ giọng nói: "A, vừa hay, cô ấy cũng ở đây." Lục Chi Dao ngước mắt, liếc nhìn Thẩm Giáng Niên một cái, "Muốn hỏi sao?"

Thẩm Giáng Niên rất ít nhìn Thẩm Thanh Hòa, trước kia chính là bởi vì ánh mắt đó quá quyến rũ nên Thẩm không dám nhìn, giờ phút này, cô vẫn khó mà nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Hoà, bởi vì đôi mắt kia như mang theo mũi kim thép đâm vào cô rất đau đớn.

Muốn hỏi sao? Nếu hỏi, có thể không chỉ xúc phạm mỗi cô mà còn có Thẩm Thanh Hoà. Nếu không hỏi thì sẽ không còn cơ hội. Đêm nay, cô đã gặp một Thẩm Thanh Hoà khác, một Thẩm Thanh Hoà yêu Lục Chi Dao sâu đậm, bước tiếp theo của các cô... thật ra đã không có bước tiếp theo, đi đường nào cũng là con đường chết, ít ra thì cũng nên chết trong rõ ràng. Thẩm Giáng Niên ngẩng đầu, gằn từng chữ một: "Đương nhiên muốn hỏi."

====---====

Chương 257:

Tuy nhiên, trước khi hỏi, Thẩm Giáng Niên muốn chắc chắn một điều.

"Thẩm Thanh Hoà, nói cho em biết, em là ai?" Thẩm Giáng Niên đứng ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà, hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, nhưng vẫn bướng bỉnh nhìn cô ấy, mặc dù ánh mắt kia lạnh thấu xương.

Thẩm Thanh Hoà chỉ cúi đầu nhìn cô mà không nói lời nào, vẻ mặt lạnh lùng đó Thẩm Giáng Niên chưa từng thấy, cả lòng cô lạnh đi.

"Nếu có chuyện muốn nói, sao không ngồi xuống từ từ nói chuyện." Lục Chi Dao đi tới, vỗ vỗ vai Thẩm Giáng Niên dưới ánh mắt khóa chặt của Thẩm Thanh Hoà. "Bây giờ hai người đều mệt rồi." Lục Chi Dao nói, tay đặt lên trên vai cô và ấn nhẹ.

Thẩm Giáng Niên hơi nghiêng người, có vẻ như đồng tình với đề nghị của Lục Chi Dao, rốt cuộc hai chân run rẩy, mà Thẩm Thanh Hoà phải dùng hai tay đỡ khung cửa mới đứng vững.

"Tới, Thanh Hoà." Lục Chi Dao nắm lấy cổ tay Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng vuốt, nhẹ giọng nói: "Ngồi qua đây." Lục Chi Dao muốn nắm lấy tay Thẩm Thanh Hoà, nhưng lại bị cánh tay giơ lên ​​chặn lại. Cuối cùng, Lục Chỉ Dao nắm lấy cánh tay Thẩm Thanh Hoà, hai người cùng ngồi xuống, Thẩm Giáng Niên ngồi đối diện hai người.

"Có muốn uống chút nước không?" Lục Chi Dao giơ tay vuốt ve lưng Thẩm Thanh, trìu mến hỏi Thẩm Thanh Hoà: "Hay là muốn ăn chút gì trước?" Thẩm Thanh Hoà hơi cúi đầu, không biết ánh mắt đang rơi ở đâu .

"Tôi cho em ăn gì đó nha." Lục Chi Dao đứng dậy, cười xin lỗi với Thẩm Giáng Niên, "Cô ấy không ăn gì trong khoảng thời gian rồi, mong cô đợi một lát." Lục Chi Dao đi đến lấy hộp giữ nhiệt, múc chén cháo dinh dưỡng, "Cô có muốn ăn không?" Lục Chi Dao hỏi Thẩm Giáng Niên.

"Tôi không ăn." Làm sao cô có tâm trạng ăn được? Thẩm Giáng Niên trong lòng tràn đầy thống khổ, "Cám ơn."

"Ngoan, ăn một chút sẽ không khó chịu nữa ~" Cách Lục Chi Dao chăm sóc Thẩm Thanh Hoà, khá giống như cách Thẩm Thanh Hoà chăm sóc cô, Thẩm Giáng Niên nhớ đến sự dịu dàng của Thẩm Thanh Hoà, lúc này nhớ lại nó không khác nào một đòn chí mạng.

Lục Chi Dao thổi thổi, nghiêng người: "Thử xem nó có hợp khẩu vị của em không." Có lẽ đó thực sự là một hương vị quen thuộc với Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Giáng Niên thấy Thẩm Thanh Hoà cau mày, nhưng rất nhanh lại có phản ứng, mở miệng liếm môi, đầu lưỡi mềm hồng kia, là nơi mà cô từng hôn qua.

"Ngon không?" Lục Chi Dao hỏi, Thẩm Thanh Hoà không nói gì, chậm rãi ăn, đúng là đang ăn. Lục Chỉ Dao tựa hồ không để ý tới sự im lặng của Thẩm Thanh Hòa, tiếp tục dùng phương thức riêng của mình giao tiếp: "Thanh Hòa đã mấy ngày rồi không ăn nhỉ?" Lục Chi Dao cố ý cúi đầu nhìn sắc mặt Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà hơi quay đầu đi, giống như không muốn bị nhìn. Lục Chi Dao cười khẽ, giọng điệu rất cưng chiều, "Đã ăn đồ tôi nấu rồi, đừng giận nữa, được không?" Lục Chi Dao nói xong, Thẩm Thanh Hoà liền quay mặt đi, không chịu ăn, "A~ Vẫn còn giận hả, vậy ăn trước đi, tôi biết em chưa tha thứ cho tôi~"

...Thẩm Giáng Niên hiện đang tự hỏi liệu Thẩm Thanh Hoà mà cô biết có phải do Lục Chỉ Dao huấn luyện hay không? Nếu không thì tại sao lời nói và hành vi của họ lại giống nhau đến vậy? Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm hai người đối diện, cảm thấy tức giận, khó chịu, buồn bã và đau đớn nhưng lại không thể làm gì được. Cô là bạn gái của Thẩm Thanh Hoà, lẽ ra cô phải là người chăm sóc và đút cháo cho cô ấy, nhưng lúc này cô chỉ có thể ngồi ở đây.

Người vừa rồi lạnh lùng với cô như vậy hiển nhiên đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều dưới cái dỗ dành của Lục Chỉ Dao. Tuy nhiên, cô ấy vẫn không nhìn Thẩm Giáng Niên, vẫn không tỏ ra quen thuộc với Thẩm Giáng Niên: "Thẩm Thanh Hoà, người ở trước mặt A Dao của người, đến tên em cũng không dám gọi sao?" Thẩm Giáng Niên thật sự không nhịn được nữa, cả người bị đè nén sắp bùng nổ.

"Tên quan trọng đến vậy sao?" Lục Chi Dao đi lấy nước cho Thẩm Thanh Hòa, "Cô ấy không những không thể gọi tên cô mà còn không thể gọi tôi."

"Vừa rồi, cô ấy cứ gọi tên cô!" Thẩm Giáng Niên xúc động.

"Thật sao?" Lục Chi Dao đẩy ly nước qua, Thẩm Thanh Hoà không có uống, hai tay vẫn luôn đặt ở dưới bàn, "Muốn tôi đút hả?" Lục Chi Dao nghiêng người hỏi. Thẩm Thanh Hoà không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, Thẩm Giáng Niên tưởng đâu sẽ đút như vừa rồi, nhưng mà không ngờ Lục Chi Dao đã cầm ly nước lên uống một ngụm. Thẩm Giáng Niên tức giận vô cùng, uống nước theo kiểu miệng áp miệng sao?

"Thẩm Thanh Hoà! Người dám uống thử xem!" Vào lúc Lục Chi Dao tiếp cận, Thẩm Giáng Niên sốt ruột nhưng lại bất lực, mang theo tiếng khóc hung dữ với Thẩm Thanh Hoà. Không biết là không muốn uống, hay vẫn là tiếng quát lớn của Thẩm Giáng Niên có tác dụng, lúc Lục Chi Dao đến gần hơn, Thẩm Thanh Hoà quay đầu đi, không chịu uống.

Lục Chi Dao nuốt nước, cũng không có chút nào khó chịu, giơ tay xoa tóc Thẩm Thanh Hoà, "Vẫn không thích đùa như thế." Lục Chi Dao nhìn Thẩm Giáng Niên, "Được rồi, ăn cũng ăn xong, uống cũng uống rồi, cô ấy có thể chống đỡ được một lúc, hỏi đi." Vừa nói vừa nhìn Thẩm Thanh Hoà, "Giờ cô ấy sẽ hỏi chuyện, nếu em không muốn trả lời, tôi có thể trả lời thay em, nếu em muốn trả lời, thì tự em nói."

Thẩm Thanh Hoà không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí không có bất kỳ biểu cảm nào, cô chỉ ngồi đó,đầu cúi còn sâu hơn trước, giống như đang nhìn hai tay mình ở dưới gầm bàn.

"Thẩm Thanh Hoà, nhìn em." Không có phản ứng nào trước mệnh lệnh của Thẩm Giáng Niên, cô đứng dậy, vươn đầu ngón tay qua bàn, nâng cằm Thẩm Thanh Hoà lên một chút, khi ánh mắt họ gặp nhau, Thẩm Giáng Niên nhìn thấy trong mắt cô ấy đầy tơ máu đỏ, giống như đã lâu không được ngủ. Nhớ đến Thẩm Thanh Hoà bị mất ngủ, tim Thẩm Giáng Niên lại đau, nhưng sau cơn đau thì bất lực càng nhiều hơn, trong đầu cô đang nghĩ đến đủ loại vấn đề khó khăn, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào ở thời điểm hiện tại.

Thẩm Thanh Hoà chỉ nhìn cô, không hùa theo hay vùng vẫy, nhưng hơi cau mày cho thấy tâm trạng cô lúc này không được tốt.

Nhưng hai người đã đến nước này, cho dù có đau lòng, Thẩm Giáng Niên vẫn phải hỏi: "A Dao là bạn gái của người?" Thẩm Giáng Niên không chút dao động nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Thanh Hoà.

"Nói chính xác thì là đã từng." Lục Chi Dao ở bên cạnh trả lời.

"Hai người đã ở bên nhau bao nhiêu năm rồi?"

"Nếu tính từ thời điểm chính thức xác lập mối quan hệ, chúng tôi đã ở bên nhau được 5 năm, 8 tháng và 13 ngày".

Tim Thẩm Giáng Niên bị đả kích mạnh, "Thẩm Thanh Hoà, hiện tại người còn yêu A Dao không?" Thẩm Thanh Hoà lúc này cụp mắt xuống, lông mi thẳng tắp thon dài để lại một bóng đen. Thẩm Thanh Hoà tựa hồ có chút buồn ngủ, rũ mắt xuống, không chịu ngước lên nữa, Thẩm Giáng Niên cảm giác đầu ngón tay mình nặng hơn một chút, sức nặng của Thẩm Thanh Hoà chậm rãi chuyển sang tay cô.

"Cô ấy......"

"Thẩm Thanh Hòa, chính miệng người trả lời em." Thẩm Giáng Niên ngắt lời Lục Chi Dao, cô cúi người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú đó, vẫn rất đẹp, nhưng lại khiến cô cảm thấy đau lòng. "Câu hỏi vừa rồi, quá khó rồi phải không? Vậy em đổi câu hỏi." Thẩm Giáng Niên càng ngày càng gần, khoảng cách giữa hai môi có lẽ chỉ có mấy centimet. Khi hai người đã rất gần nhau, Thẩm Giáng Niên dừng lại hỏi: "Thẩm Thanh Hoà, người yêu Thẩm Giáng Niên chứ?" Nếu người trả lời có, em sẽ có thể bước tiếp, mặc kệ trước đó người đã làm tổn thương em đến nhường nào.

Thời gian dường như đứng yên trong giây phút đó, trong lúc hoảng hốt, Thẩm Giáng Niên nghe thấy tiếng tim mình đập. Hơi thở hơi nóng của Thẩm Thanh Hoà phả vào mặt cô, cũng làm ẩm trái tim cô. Trọng lượng trên đầu ngón tay càng ngày càng nặng, Thẩm Thanh Hoà tựa hồ có chút mệt mỏi, trọng lượng dần dần chuyển về phía Thẩm Giáng Niên.

Thẩm Giáng Niên dùng hai tay ôm lấy mặt Thẩm Thanh Hoà, thấy cô ấy nheo mắt lại, giống như có thể ngủ bất cứ lúc nào. Thật ra, đáp án đã rõ, cớ sao lại phải hỏi? Thẩm Giáng Niên cười khổ trong lòng, tại sao cứ phải để lòng đau tan nát mới chịu buông tay? Nếu lúc này rời đi, sẽ không biết khi nào gặp lại, thế nên, trước lúc em rời đi, có thể cùng người một lần nữa được không?

Thẩm Giáng Niên nghĩ như vậy, đưa môi tới môi Thẩm Thanh Hoà. Điều Thẩm Giáng Niên không ngờ tới chính là Thẩm Thanh Hoà đáp lại cô, khi cô chưa kịp phản ứng, thì người này đã nắm quyền chủ động, giơ tay móc cổ cô, mút thật sâu, khiến cơ thể Thẩm Giáng Niên tê dại.

Mùi rượu thoang thoảng, vẫn như cũ vẫn mê hoặc cô, có lẽ Thẩm Thanh Hòa thiên phú trong chuyện này. Thẩm Thanh Hoà gấp gáp còn hơn cả cô nghĩ, giống như muốn chiếm lấy cô. thẩm Thanh Hoà bò lên bàn, ôm mặt Thẩm Giáng Niên trong tay, ôm chặt cô như sợ cô trốn thoát.

Trên thực tế, Thẩm Giáng Niên đang trong trạng thái ngơ ngác, cô bị động chịu đựng những việc Thẩm Thanh Hoà làm, đầu óc trống rỗng, căn bản không thể suy nghĩ, cơ thể thành thật có phản ứng. Thẩm Giáng Niên theo nhịp điệu của Thẩm Thanh Hoà, đợi đến khi lấy lại ý thức thì đã bị Thẩm Thanh Hoà đưa vào phòng, đè ở bên dưới.

Dấu vết tỉnh táo cuối cùng của Thẩm Giáng Niên là khi cô nhìn thấy cánh cửa đang từ từ được đẩy mở từ bên ngoài. Sau đó, đèn trong phòng tắt ngay lập tức.

Trong đêm tối chỉ còn lại hơi thở nặng nhọc. Đêm dài thắp lên ngọn lửa tình yêu.

Đêm nay sẽ có bao nhiêu điều khó quên xảy ra?


====---====

Chương 258:

Say tình nhưng lại không miên man.

Toàn bộ quá trình đều là như vậy, từng cái hôn của Thẩm Thanh Hòa, cô vẫn thích, cơ thể cũng có phản ứng thành thật, nhưng mà lại không thể toàn tâm hưởng thụ. Đã từng như mật ngọt thế nhưng giờ lại biến thành thạch tín.

Đã bao nhiêu lần Thẩm Giáng Niên xuất thần quay lại cảnh tượng nào đó trong ký ức, họ từng say mê nhau, tận hưởng trọn vẹn niềm vui mà đối phương mang lại.

Trên thực tế, chỉ cần là Thẩm Thanh Hòa, cô ấy đều thích tất cả mọi thứ, dù là ngón tay, môi hay lưỡi. Đây là người cô yêu, dùng kiểu gì thì cô vẫn thích.

Cô yêu cầu Thẩm Thanh Hoà dùng ngón tay, nhưng Thẩm Thanh Hoà vẫn nhất quyết dùng môi và lưỡi. Trong lúc thân thể lên tới đỉnh, cảm giác bất lực của Thẩm Giáng Niên tăng lên vô số lần. Thân thể rõ ràng đã nhẹ nhõm hơn, nhưng thể xác và tinh thần rõ ràng càng khó chịu hơn.

Người trong ngực cô đột nhiên ngủ mất, nước mắt Thẩm Giáng Niên còn chưa khô, hơi thở nặng nề của Thẩm Thanh Hoà còn chưa ổn định, trên vai có một gánh nặng nề, Thẩm Thanh Hoà không hề báo trước mà ngủ trên vai cô. Thẩm Giáng Niên nằm đó, lúc đó cô cảm thấy mình giống như một cái xác không hồn, đã có lúc, mạng sống này của cô vì Thẩm Thanh Hoà mà tươi sinh, thế nhưng bây giờ cũng vì người này mà héo mòn, cổ họng cô như bị ai đó giữ chặt, đến thở cũng khó khăn.

Yêu lâu, giận lâu, than trách lâu, mà thất vọng lâu, giờ phút này mọi cảm xúc như tan biến trong phút chốc cùng với mật chảy ra từ bên dưới.

Ngoài mệt mỏi ra, thì vẫn là mệt, đối với Thẩm Thanh Hòa và Lục Chi Dao, đầu óc Thẩm Giáng Niên hỗn loạn, căn bản không suy nghĩ được gì, mệt mỏi quá, muốn ở một mình.

Phải chăng đây chỉ là giấc mơ của cô? Thẩm Giáng Niên tự hỏi.

Trong đêm tối, điện thoại di động của Thẩm Giáng Niên vang lên, là tin nhắn.

Lộ Dao: Ở phía bên phải của căn phòng, có một cánh cửa, bên trong có quần áo tắm rửa thay.

Đôi mắt sưng đỏ của Thẩm Giáng Niên nheo lại, Lục Chi Dao mặc dù có ý tốt nhưng Thẩm Giáng Niên vẫn cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên, cô vẫn phải thay quần áo, không thể mặc đồ lót ướt cùng với phía dưới ướt đi ra ngoài. Phải, cô muốn rời đi, người ta đã không yêu cô, ở lại thì có ý nghĩa gì nữa đâu. Một Thẩm Thanh Hòa đã quên cô, đó mới chính là Thẩm Thanh Hòa chân thật nhất, mà người chân thật nhất lại yêu Lục Chi Dao.

Muốn rời đi nhưng không dễ dàng như vậy, Thẩm Thanh Hoà ôm Thẩm Giáng Niên không chịu buông ra, Thẩm Giáng Niên mệt mỏi hít thở mấy hơi mới thoát khỏi vòng tay Thẩm Thanh Hoà.

Đi vào phòng tắm, Thẩm Giáng Niên phát hiện có một thế giới khác, đây là phòng tắm bình thường nên có, còn có một cánh cửa khác dẫn tới một nơi khác. Thẩm Giáng Niên đứng trong phòng tắm, nhìn thân thể đầy dấu của mình, nước mắt lại rơi xuống.

Không có tình yêu của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên mất đi sức phản kháng. Suốt đêm Thẩm Thanh Hoà không bao giờ gọi tên cô, cho dù cô có nói đi nói lại với Thẩm Thanh Hoà, cầu xin với Thẩm Thanh Hoà hết lần này đến lần khác... chẳng lẽ người này đã hoàn toàn quên mất cô rồi sao? Trước khi có Thẩm Thanh Hòa, cô đã tìm đủ mọi cách để chiếm hữu cô ấy, nhưng khi ở bên nhau, cô luôn có cảm giác như đang sống trong một giấc mơ.

Từ đầu đến cuối, cô đều có cảm giác xa cách với Thẩm Thanh Hoà, giống như đã có được nhưng lại không cảm nhận được cái tồn tại ấy. Hôm nay đã tìm ra được lý do, sâu trong thâm tâm Thẩm Thanh Hoà, người mà cô ấy yêu không phải là cô. Nhưng mà, tại sao lại chọn ở bên cô chứ? Thẩm Giáng Niên vừa tắm vừa khóc, thật sự chỉ đơn giản thích cơ thể cô thôi sao? Hẳn là vậy rồi nhỉ? Ngay từ đầu, Thẩm Thanh Hòa đã nói, thích cơ thể của cô rồi mà.

Cơ thể yếu ớt của Thẩm Giáng Niên dựa vào vách tường, rồi dần trượt xuống, ngồi quỳ, khóc thật lâu. Thẩm Thanh Hoà, nếu em rời đi, người sẽ thật sự mất em. Em rất yêu người, nhưng không thể chấp nhận trong tim người lại có người khác, có lẽ hôm nay cô vẫn cảm thấy may mắn, vì lúc làm tình Thẩm Thanh Hoà không gọi cô là A Dao, chứ nếu không, cô đã đau lòng đến mức ngất tại chỗ.

Thẩm Giáng Niên thay quần áo, đứng trước gương nhìn bản thân hồi lâu, trong lòng tự động viên: Không sao đâu, Thẩm Giáng Niên, mất đi Thẩm Thanh Hoà cũng không phải chuyện gì to tát, đó chỉ là một người mà mày chưa từng có, không có thì thôi vậy.

Thẩm Giáng Niên đẩy cánh cửa bên cạnh ra, là phòng khách. Lục Chi Dao ngồi trên ghế sô pha, tựa hồ đang đợi cô.

"Ăn chút gì đi." Lục Chi Dao đứng dậy mở hộp điểm tâm ra, điểm tâm nhỏ nhắn tinh xảo rất đáng yêu, nhưng Thẩm Giáng Niên lại không có chút thèm ăn, mặt lạnh nói: "Không cần."

"Vừa rồi..." Lục Chi Dao chưa kịp nói tiếp, Thẩm Giáng Niên giận dữ nói với đôi mắt đỏ hoe: "Câm miệng!" Cô đột nhiên xoay người đi ra ngoài, Lục Chi Dao ngăn cô lại: "Bên ngoài đang làm ban đêm."

"Ban đêm thì sao, đỡ hơn sự ghê tởm của các người." Thẩm Giáng Niên không quay đầu lại bước ra ngoài, nhưng lại không để ý tới bậc thang dưới chân mình. Sau một đêm giày vò, phản ứng của cô đã chậm lại, Lục Chi Dao còn chưa kịp kéo, Thẩm Giáng Niên thẳng tắp ngã xuống, không có bất cứ tiếng la nào.

"Sao rồi?" Lục Chi Dao vội vàng đi tới, muốn chạm vào Thẩm Giáng Niên, nhưng ánh mắt trừng trừng của Thẩm Giáng Niên ngăn cản Lục Chi Dao lại, "Để tôi gọi bác sĩ đến." Thẩm Giáng Niên cau mày thật sâu, cắn chặt răng sau đó thở ra một hơi, giọng điệu bình tĩnh, "Không cần." Thẩm Giáng Niên cố gắng tự mình ngồi dậy, nhưng mấy lần đều thất bại.

Lục Chi Dao muốn giúp đỡ, lại bị Thẩm Giáng Niên ngăn cản, Lục Chi Dao thở dài: "Cô gái ngốc, hà cớ gì phải như thế?" Thẩm Giáng Niên càng tức giận: "Đừng chạm vào tôi!" Cơn giận của Thẩm Giáng Niên dâng lên, dùng hết cả sức lực để ngồi dậy, ngồi thì ngồi dậy được rồi, nhưng đứng lên thì khó hơn, chân trẹo, đầu gối bị ma sát với đất, cả người như tàn phế.

"Tôi đỡ cô ngồi xuống, sẽ không chạm vào cô nữa." Lục Chi Dao hứa hẹn, Thẩm Giáng Niên cười lạnh: "Thu lại cái đạo đức giả của cô đi, nếu có thời gian thì đi đau lòng cho Thẩm Thanh Hoà đi." Thẩm Thanh Hoà cũng gặp xui xẻo tám đời, mới đi yêu Lục Chỉ Dao. Thẩm Giáng Niên tốn rất nhiều công sức mới đứng dậy được, kiệt sức thở dốc, đi rất khó khăn, chân đau đến mức không thể đi được.

"Tôi gọi bác sĩ tới. Cô đợi một lát."

"Tôi đã nói, không cần!" Thẩm Giáng Niên hét lên mà không quay đầu lại, đau cũng phải đi, từng bước chân giẫm xuống, cảm giác mắt cá chân như bị cắt, đau đến mức hốc mắt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng. Nhịn cơn đau bước ba bước, càng ngày càng khó khăn hơn, "Thanh Hoà...." Phía sau, là giọng nói ngập ngừng của Lục Chi Dao.

Thẩm Giáng Niên kiềm chế bản thân hết mức có thể, để không quay đầu lại, cô muốn mau rời khỏi nơi này, nhưng mỗi nước đi là một cơn đau thấu tim, thế nên Thẩm Giáng Niên chỉ có thể đi với tốc độ rùa bò. Cổ tay bị nắm lấy, sau đó cả người bị ôm chặt, Thẩm Thanh Hoà ôm Thẩm Giáng Niên từ phía sau, Thẩm Giáng Niên giãy dụa: "Buông ra!"

Tiếp theo là nụ hôn của Thẩm Thanh Hoà, hôn lên gáy Thẩm Giáng Niên, trong lòng dâng lên một cảm giác xấu hổ chưa từng có, Thẩm Giáng Niên dùng hết sức thoát khỏi Thẩm Thanh Hoà, khóc lên: "Thẩm Thanh Hoà! Đủ rồi đó!" Sức của Thẩm Thanh Hoà lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Thẩm Giáng Niên, cô căn bản không thể thoát ra được.

"Thanh Hoà ~" Lục Chi Dao cũng đi tới, "Buông cô ấy đi." Lục Chi Dao kéo Thẩm Thanh Hoà, nhưng Thẩm Thanh Hoà ôm càng chặt hơn, bật ra những tiếng nức nở ngắt quãng, tim của Thẩm Giáng Niên như tan vỡ, "Thẩm Thanh Hoà, em không phải là A Dao của người, buông em ra đi." Thẩm Giáng Niên thực sự không còn sức lực nữa. Ông trời ạ, hãy cử người đến cứu cô đi, mang cô rời khỏi nơi này, "Để em một con đường sống đi, em xin người~"

Tuyệt vọng của Thẩm Giáng Niên đã đến cực hạn, Thẩm Thanh Hoà, người còn muốn gì nữa? Một lần nữa xem em như là A Dao sao? Vậy thì chi bằng giết chết em đi.

Tình thế giằng co trong chốc lát, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã: "Đã bảo không được vào!" Cửa bị đẩy ra, Nguyễn Duyệt thở gấp lao vào, Lục Chi Dao sắc mặt lạnh lùng," Ai bảo cô vào?"

Nguyễn Duyệt hoàn toàn không nhìn Lục Chi Dao, trực tiếp đi về phía Thẩm Giáng Niên: "Giáng Niên, đi thôi." Nguyễn Duyệt đưa tay ra, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Thanh Hoà, Nguyễn Duyệt rùng mình, nhưng vẫn như cũ nghiêng người qua.

Thẩm Giáng Niên cũng muốn rời đi, nhưng Thẩm Thanh Hoà lại không chịu buông cô ra, Thẩm Giáng Niên kêu lên cầu xin: "Nguyễn Nguyệt... giúp tôi..." Người phía sau tiến tới, muốn kéo Nguyễn Duyệt, nhưng Nguyễn Duyệt nhấc chân, đá bay tên kia, tức giận nói: "Để xem mấy người ai dám động vào tôi!" Phần phật một tiếng một đám người khác đi vào, hiển nhiên đây là người của Nguyễn Duyệt mang đến.

Nguyễn Duyệt cắn răng, giơ tay đặt lên cổ tay Thẩm Thanh Hoà, vặn thật mạnh rồi nói: "Đắc tội, Thẩm tổng." Thẩm Thanh Hoà đau đớn lập tức buông ra, Thẩm Giáng Niên ngã xuống, Nguyễn Duyệt nhanh tay đỡ lấy.

Lục Chỉ Dao ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Thẩm Thanh Hoà, lạnh lùng nói: "Có phải cô đã quên ai mới là chủ của cô rồi phải không?" Thẩm Thanh Hoà giãy dụa, dùng sức hướng về phía Thẩm Giáng Niên.

Nguyễn Duyệt ôm Thẩm Giáng Niên lùi lại một bước, nói từng chữ: "Tôi không quan tâm chủ của tôi là ai, chỉ cần tôi ở đây, không ai có thể chạm vào Thẩm Giáng Niên." Nguyễn Duyệt ôm Thẩm Giáng Niên đang khóc không thành tiếng, nhanh chóng rời đi, phía sau là tiếng khóc dần dần mất kiểm soát.

===-===


Chương 259:

Thẩm Giáng Niên nhất quyết không đi bệnh viện, cô ngồi ở ghế sau, co người dựa vào cửa xe, nhắm mắt lại, khàn khàn nói: "Tôi muốn về CBD."

Nguyễn Duyệt đành phải nhượng bộ: "Vậy tôi gọi bác sĩ tới nhé?"

Một lúc lâu sau, Thẩm Giáng Niên mới thốt ra hai chữ: "Không cần." Cô không muốn gặp ai hết.

"Vậy tôi đi mua một ít thuốc, bị thương cũng cần phải chữa trị, thân thể rất quan trọng." Nguyễn Duyệt thương lượng.

Thẩm Giáng Niên cười lạnh, yếu ớt nói: "Không chết được." Cả người ngây dại như gặp ác mộng dài, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh táo, đầu óc choáng váng, nếu không phải cơn đau trên cơ thể, có lẽ cô đã sớm mệt ngủ thiếp đi. Nhưng mà chân đau, đầu gối đau, quan trọng nhất là... tim đau. Cố ý không nghĩ đến, nhưng mà những gì xảy ra đêm nay như đã in sâu trong đầu, rất rõ ràng.

Từ sự tò mò và sức chiến đấu ban đầu tràn đầy cho đến sự bất lực và thất bại hiện tại... Bởi vì người đó là Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà của tháng 11 khó khăn nhất, nên cô không có dũng khí chiến đấu. Cho đến bây giờ, cô vẫn không biết Thẩm Thanh Hòa đã trải qua những gì trong tháng 11, có lẽ là một ngày khó khăn, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy oán giận, tháng 11 của cô ấy khó khăn, vậy những tháng 11 sau này của cô cũng sẽ không dễ dàng.

Đi ngang qua hiệu thuốc, Nguyễn Duyệt dừng xe lại, Thẩm Giáng Niên sau đó mới ý thức được, nheo mắt hỏi: "Tới rồi?" Nguyễn Duyệt vội vàng quay người nói: "Sắp." Cửa kính xe bị gõ, Thẩm Giáng Niên hơi mở mắt, bỗng nhiên như nhìn thấy một người đeo khẩu trang, đưa một túi đồ, Thẩm Giáng Niên cảnh giác ngồi dậy, chăm chú nhìn người lạ đột nhiên xuất hiện.

Người kia nhìn Thẩm Giáng Niên, lại nhìn Nguyễn Duyệt, rồi xoay người rời đi, "Đưa thuốc cho tôi." Nguyễn Duyệt đóng cửa sổ xe lại, xe tiếp tục lái đi.

Đến CBD, cô dường như quên mất cơn đau ở chân, đẩy cửa xe định bước xuống xe thì bị ngã xuống. Đau đớn ập tới, hai mắt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng, vừa oán hận vừa tức giận, hận bản thân không có nghị lực, "Giáng Niên, để tôi bế cô." Nguyễn Duyệt cúi người.

"Đỡ tôi là được." Lúc trước là cô muốn nóng lòng rời đi, nên để người ta bế, giờ thì đến cả Nguyễn Duyệt cô cũng không muốn bị chạm vào, bởi vì người này là người của Thẩm Thanh Hoàn, đợi đã....

"Sao cô lại ở đó?" Thẩm Giáng Niên co một chân lên, đi rất chậm. Thời gian đó, địa điểm đó, Nguyễn Duyệt xuất hiện rất đúng lúc nhưng cũng rất đột ngột.

"Thấy cô đi triển lãm chưa về, nên tôi đi tìm cô."

Thẩm Giáng Niên sửng sốt, đầu óc quay cuồng hồi lâu: "Hành lý của tôi đâu?"

"Ở trong cốp xe, lát nữa tôi sẽ mang lên." Nguyễn Duyệt bổ sung thêm: "Tôi định đưa hành lý cho cô,nhưng phát hiện cô chưa về."

"Vậy sao cô lại biết tôi ở Tiên Hạc Cư?" Tuy Thẩm Giáng Niên đầu óc mơ hồ, nhưng có một phần ký ức lại đặc biệt rõ ràng.

"Có người nhìn thấy cô được ô tô đón đưa tới đó."

"Cô theo dõi tôi." Thẩm Giáng Niên đưa ra kết luận này, Nguyễn Duyệt cũng không có lập tức phủ nhận, Thẩm Giáng Niên cảm thấy lạnh sống lưng, cô dừng lại trước cửa thang máy, đẩy Nguyễn Duyệt ra xa. "Đi lấy hành lý cho tôi. "

"Giáng Niên."

"Đi." Thẩm Giáng Niên hai mắt đỏ bừng gầm lên, ban đêm đặc biệt chói tai.

"Tôi đưa cô lên trước, sau đó quay lại lấy hành lý." Nguyễn Duyệt bất an nói.

Thẩm Giáng Niên đứng thẳng lưng ở đó, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm: "Cô không đi phải không?" Lúc này cô đang định tự mình bước đi, Nguyễn Duyệt hết cách: "Tôi đi!"

Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không chịu để Nguyễn Duyệt vào thang máy, Nguyễn Duyệt đành phải đưa hành lý và thuốc vào thang máy, va chạm một tiếng, túi đựng thuốc trên hành lý rơi xuống, Nguyễn Duyệt muốn nhặt, nhưng Thẩm Giáng Niên đã nhấn nút đóng cửa.

Nguyễn Duyệt chạy lên cầu thang, trốn vào trong góc, nhìn Thẩm Giáng Niên kéo cái chân què đi vào nhà mới thở phào nhẹ nhõm. Đi đến cửa thang máy, cô ấn xuống, khi cửa thang máy mở ra, túi thuốc vẫn còn nằm ở đó.

Nguyễn Duyệt thở dài, nên làm gì bây giờ? Bị thương nặng như như vậy, không bôi thuốc không được.

Thẩm Giáng Niên vừa vào cửa liền ngã xuống đất, đây là giới hạn của cô. Thẩm Giáng Niên nằm đó thở hổn hển như sắp chết, ánh sáng mặt trời sắp dâng lên, Thẩm Giáng Niên kiệt sức không thể đứng dậy nữa, chìm vào giấc ngủ sâu.

Nhưng chưa ngủ được bao lâu thì bị điện thoại di động đánh thức.

Thẩm Giáng Niên vốn không muốn nghe điện thoại, nhưng điện thoại lại vang lên liên tục, cô nhắm mắt trả lời thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Rốt cuộc, con đang ở đâu?" Là mẹ cô, Lục Mạn Vân. Sống mũi Thẩm Giáng Niên cay cay.

Cả người toàn thân đau nhức, cử động một chút, nằm ngửa trên sàn nhà lạnh lẽo, hít một hơi thật sâu, giả vờ thả lỏng rồi nói: "Mẹ, con ở nhà."

"Con về sao không nói một tiếng." Lục Mạn Vân nghi ngờ hỏi: "Giọng nói của con bị sao thế?"

"Không sao đâu, hơi bị viêm."

"Đã uống thuốc chưa?"

"Uống rồi."

"Ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi."

"Thật sự ăn rồi hả?" Lục Mạn Vân không tin, tức giận nói: "Con bị bệnh ở nhà một mình, cũng không biết báo cho người trong nhà biết." Nước mắt Thẩm Giáng Niên rơi từng giọt, vẫn chỉ có người nhà mới để ý đến sống chết của cô, "Không sao ạ, mẹ, con ăn rồi mà." Mắt Thẩm Giáng Niên đau đến không mở mắt được, "Con chỉ hơi mệt, muốn ngủ một lát thôi mẹ ạ." Thẩm Giáng Niên cúp máy trước, sợ không cúp thì sẽ bật khóc.

Mặt đất rất lạnh, nhưng cô thực sự không thể cử động, toàn thân đau nhức.

Thẩm Giáng Niên phải tốn rất nhiều công sức mới có thể bò lên tấm thảm cạnh ghế sô pha, cảm giác ấm áp và mềm mại khiến thần kinh căng thẳng của Thẩm Giáng Niên thoải mái, rất nhanh sau đó ngủ thiếp đi. Cô mơ hồ nghe thấy có người gõ cửa, nhưng Thẩm Giáng Niên căn bản không đứng dậy được. Cô ngủ không biết bao lâu, khi tỉnh lại, đầu óc Thẩm Giáng Niên trở nên trống rỗng, cố gắng xoay người nhưng không thành, cơn đau lại ập đến, cô bắt đầu tỉnh lại.

Ký ức cũng tỉnh lại, ký ức về Thẩm Thanh Hoà như thủy triều trào ra, Thẩm Giáng Niên cắn môi, không thể khóc. Cô đã rơi nước mắt vì Thẩm Thanh Hoà đủ rồi, sau này cô không bao giờ muốn vì người ta mà rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.

Mắt cá chân sưng tấy, lê cái chân què của mình đi sạc chiếc điện thoại tự động tắt nguồn, tìm đồ ăn nhẹ trong tủ, xé túi sôcôla, nhét từng miếng sô cô la vào miệng rồi nhai nuốt, đều là vị đắng, nước mắt lại trào ra.

Con người vẫn phải sống phải không? Không có gì là một vấn đề lớn. Dù đã nói vậy nhưng nước mắt vẫn chảy thành từng dòng. Nước khoáng lạnh buốt làm lạnh bao tử Thẩm Giáng Niên. Chỉ cần dùng sức thêm một chút, điện thoại đã có thể được bật lên, lại có cuộc gọi đến: "Con thật sự ở CBD?" Vẫn là Lục Mạn Vân.

"Ở."

"Mở cửa cho mẹ." Lục Mạn Vân vừa nói xong liền có tiếng gõ cửa.

Quá trình mở cửa kéo dài đã tiêu tốn gần như toàn bộ sự kiên nhẫn của Lục Mạn Vân, cánh cửa hé mở, giọng nói lo lắng của Lục Mạn Vân vang lên đầu tiên: "Nếu không có động tĩnh gì, mẹ sẽ báo cảnh sát, con rốt cuộc...." Cửa hoàn toàn mở ra, Lục Mạn Vân nhìn cô gái chật vậy trước mặt, hoàn toàn sửng sốt, đến câu mắng trách cũng không còn, "Con làm sao thế?" Lục Mạn Vân chậm rãi hỏi, đi về phía Thẩm Giáng Niên.

Thẩm Giáng Niên chỉ dám đặt nhẹ chân phải xuống đất, nghiêng người, lúc này gặp được người thân, nước mắt không cầm được, đứng ở đó như một đứa trẻ, bật khóc. Lục Mạn Vân tiến lên một bước, ôm con gái vào lòng, kìm lại những giọt nước mắt sắp rơi ra từ khóe mắt, nhẹ giọng mắng: "Nhóc con vô dụng, bị người ta bắt nạt thành thế này, còn không biết về méc." Thẩm Giáng Niên giơ tay ôm Lục Mạn Vân, giống như ôm được nơi bình yên, "Mẹ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro