Chương 51 - 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51

Con thỏ nóng tính còn biết cắn người, chưa kể vốn là sư tử. Dù Simba chỉ là tiểu sư tử, nhưng khi Simba trưởng thành, rốt cuộc thì vẫn là vua sư tử.

"Ừa, em xem thử khi nào em có thời gian." Có vẻ tính tình của Thẩm Thanh Hoà khá tốt.

"Không biết." Đáng tiếc, có người lại không cảm kích.

"Vậy tôi chờ em ở dưới CBD." Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng nói một câu.

"Đừng chờ, không biết khi nào em sẽ trở về." Thẩm Giáng Niên đè nặng giọng nói, bây giờ Thẩm Thanh Hoà đang uy hiếp cô sao? Bây giờ, cô không sợ đâu nhé.

"Không sao, tôi sẽ chờ em trở về, em bận việc trước đi." Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà, từ đầu đến cuối đều nhẹ nhàng. Ngẩng đầu nhìn thấy trời mây mù, cái mùa này, nếu trời mưa sẽ cực kỳ rét lạnh. Vẻ bề ngoài của CBD cũng không thay đổi mấy, Thẩm Thanh Hoà đứng ở cửa chờ. Đã lâu rồi đã không chờ một ai thế này, cảm giác hơi lạ.

Vẫn là Thẩm Thanh Hoà cúp điện thoại trước, sắc mặt Thẩm Giáng Niên bình tĩnh, Thẩm Thanh Hoà rốt cuộc có ý gì đây? Ôn Đế trêu đùa: "Chậc chậc, đây có phải là người đẹp mà em từng nhắc đến không? Làm hung như thế không sợ dọa người ta chạy đi mất sao?" Thẩm Giáng Niên đặt điện thoại xuống, "Chạy hay không chạy cũng không liên quan đến em."

Ôn Đế mỉm cười đầy ẩn ý, "Em đó." Thẩm Giáng Niên từ Thượng Hải về, vừa quay lại CBD định nghỉ ngơi hồi sức, thì Ôn Đế gọi điện thoại, bảo cô ra ngoài, bảo có tiền cho cô kiếm. Nếu có tiền mà không chịu nhận, thì đúng là ngu ngốc, tình yêu không có, nhưng sự nghiệp vẫn phải tiếp tục.

Nói như thế nào nhỉ? Nếu như tình trường đắc ý thì sự nghiệp có thể sẽ thất ý, bây giờ cô lại ngược lại, đương nhiên phải làm cho sự nghiệp oanh tạc khắp nơi.

Đáng tiếc, cái oanh tạc này có vẻ không khả thi cho lắm. Công việc Ôn Đế giới thiệu cho cô, gần như là fulltime. Thẩm Giáng Niên tỏ ra e ngại khi nghe điều này, không chỉ vì cô đã hứa với Tưởng Duy Nhĩ, sẽ đến Tập đoàn Nhã Nại làm phiên dịch cho cuộc họp báo, cái chính là cô không thích bị ràng buộc. Trước đây vì Thẩm Thanh Hòa, cô đã nghĩ đến việc duy trì liên lạc lâu dài với Tập đoàn Nhã Nại, nhưng ngày hôm nay đây, cô đã thay đổi quyết định.

Phụ nữ nắng mưa thất thường, thích thay đổi, không có gì là sai, chẳng có ai đáng để cô bị trói buộc, cho nên thay đổi vẫn cứ thay đổi.

"Em thật sự không suy nghĩ lại sao? Lãng Phù Ni cũng là một công ty rất có danh tiếng. Cho dù em chỉ làm một thời gian ngắn, nhưng cũng đủ tích lũy nhiều nhân mạch." Ôn Đế suy nghĩ thực tế hơn.

"Ôn Đế, chị không cần khuyên em, tính cách của em, chị biết rõ mà." Thẩm Giáng Niên tạm thời từ chối ý tốt của Ôn Đế, đúng vậy, chỉ tạm thời, "Thời gian tới em đã có công việc rồi, thời gian làm còn chưa xác định, nếu làm xong case này, còn có cơ hội, chúng ta liên hệ lại."

Nói là không thèm để tâm đến Thẩm Thanh Hoà nữa, nhưng mà trong lòng Thẩm Giáng Niên vẫn hờn dỗi. Cô không thể phủ nhận rằng cô rất để tâm đến người này, nếu không để tâm thì tâm cô đã sớm lặng từ lâu. Thẩm Giáng Niên nghĩ nghĩ, lại uống lên thêm một ly.

"Này, được rồi, em đó, đừng uống nữa, về nhà đi." Ánh mắt Ôn Đế trêu đùa, biết tâm tư người này giờ không ở đây. Thẩm Giáng Niên cũng không hề che giấu, "Chị đừng suốt ngày trêu em, em sốt ruột không phải vì cô ấy." Ôn Đế bật cười, "Chị có nói em là vì cô ấy sao?"

.... Cái người nước ngoài này thành tinh rồi, không chỉ tiếng Trung sử dụng rất tốt, mà cái đầu hóng hớt cũng rất linh hoạt, Thẩm Giáng Niên không cùng cô ấy đùa nữa

"Để chị gọi người lái thay cho em." Ôn Đế nói với cô trước khi rời đi.

Thẩm Giáng Niên sốt ruột, chỉ một lý do, hôm nay Bắc Kinh mưa. Hiện tại đang trong kỳ nghỉ Quốc Khánh, người ra vào chung cư không nhiều lắm, nếu không có thẻ ra vào, Thẩm Thanh Hoà sẽ không vào được, dựa theo cái tính cách quái gở của vị phó tổng kia, có lẽ cũng không chịu tìm chỗ trú mưa.

Còn người lái thay đều bị chặn trên đường. Thẩm Giáng Niên bảo anh ta không cần tới nữa, bản thân tự lái xe về, nhưng trời không chiều lòng người, thành phố Bắc Kinh lúc này dòng xe đông đúc, kẹt thành hàng dài. Một bên Thẩm Giáng Niên vừa nôn nóng, một bên giội nước lạnh lên bản thân: Gấp cái gì chưa? Thẩm Thanh Hoà đến Bắc Kinh thì sao đây? Chẳng phải mày vì người ta mà còn chủ động đến Thượng Hải? Đêm khuya còn leo núi Thái Sơn, không phải vì người ta sao?

Hiện giờ, nếu như người ta thực sự mắc mưa, coi như ông trời công bằng đi, phạt người ta, vậy để người ta chịu. Nhưng mà thấy mưa càng ngày càng nặng hạt, Thẩm Giáng Niên càng thêm sốt ruột, ông trời à... cho dù có phạt cô ấy, cũng phạt nhẹ thôi, nếu như thương hại tôi, thì cho tôi cơ hội, đến phạt cô ấy đi.

Mưa ơi, rơi nhẹ chút thôi, gió cùng đừng thổi nữa, ông Sấm bà Sét cũng tan ca đi! Thẩm Giáng Niên ngồi trong xe suy nghĩ lung tung, xe vẫn không nhích được miếng nào. Phiền chết đi được! Kẹt xe chết tiệt, biết đến khi nào Bắc Kinh mới hết kẹt xe đây? Sớm biết vậy không nên đi đường quốc lộ.

Ngày thường, nếu không kẹt xe thì chỉ cần đi 30 phút, nếu kẹt xe thì mất 1 tiếng, hôm nay cô đã bò được 2 tiếng. Khi gần đến CBD, Thẩm Giáng Niên mới nhớ, cô không có mang theo dù, vậy mà còn tâm tư đi lo lắng cho Thẩm Thanh Hoà. Sau khi thương lượng với nhân viên bảo vệ, nhân viên bảo vệ đã cho xe của Thẩm Giáng Niên vào, yêu cầu cô đậu xe trong nhà để xe được chỉ định khi mưa giảm bớt.

Từ nơi xuống xe đến cửa sảnh của CBD chỉ chưa đầy 100 bước chân. Tuy nhiên, cơn mưa quá lớn đủ là cô ấy ướt cả người. Thẩm Giáng Niên hạ quyết tâm, mở cửa xe, sau lưng đột nhiên có một chiếc đưa bay tới, khiến cô giật mình, thế mà là Thẩm Thanh Hoà.

"Người mua dù?" Thẩm Giáng Niên lớn tiếng hỏi. Cô cảm giác bản thân thật ngốc, ở CBD đâu khó mua dù chứ.

"Là từ phòng bảo vệ." Giọng Thẩm Thanh Hoà gần như bị nhấn chìm bởi cơn mưa. Thẩm Giáng Niên nghiêng đầu liếc nhìn, quần áo của Thẩm Thanh Hòa đã ướt đẫm, giờ phút này, người này nghiêng dù che hết cho cô. Thẩm Giáng Niên không khỏi đau lòng, cô duỗi đẩy dù ra, kiến quyết nói: "Không cần che cho em." Vô tình chạm vào tay Thẩm Thanh Hòa, cô rùng mình một cái.

Cũng may đoạn đường cũng ngắn, Thẩm Giáng Niên quẹt thẻ mở cửa, đi vào trong sảnh. Thẩm Thanh Hoà ở ngoài cửa, hạ dù xuống, sau khi rũ nước mưa ở bên ngoài mới đi vào trong. Thẩm Giáng Niên ở phía sau cô ấy, nhìn dáng người cao lớn, bộ quần áo ướt sũng ôm sát cơ thể khiến đường nét cơ thể của Thẩm Thanh Hoà càng thêm quyến rũ. Tóc ướt dán má cô ấy, đôi môi hồng nhuận của Thẩm Thanh Hoà giờ đã tái nhợt, Thẩm Giáng Niên nói không đau lòng là giả, nhưng mà giọng điệu vẫn cứng rắn, "Ngốc à? Mưa cũng không tìm chỗ trú." Ngoại trừ chỗ này ra, chỗ nào cũng trú mưa được, ngốc ở đây chờ làm gì, còn nói gì mà chòm sao Bọ Cạp, sợ là một con Bọ Cạp ngốc nghếch.

"Không có gì đáng ngại." Giọng của Thẩm Thanh Hoà nghe tới mang theo hơi ẩm cùng hơi lạnh. Tầng 7, Thẩm Giáng Niên mở cửa, Thẩm Thanh Hoà đứng ở cửa, trong phòng không có nhiều thay đổi, "Người đi tắm trước đi." Thẩm Giáng Niên nói xong, cũng không để ý đến Thẩm Thanh Hoà nữa, mỗi một phút một giây cô luôn nhắc nhở bản thân, không cần nhiệt tình với Thẩm Thanh Hoà, tuyệt đối không.

Mặc dù, Thẩm Giáng Niên rất muốn chơi xấu, không tìm quần áo cho người này thay, nếu là trước kia, có lẽ cô sẽ làm vậy, coi như là một loại tình thú. Nhưng lúc này, thời điểm không đúng nữa, Thẩm Giáng Niên gõ cửa, tiếng nước dừng lại, "Quần áo đặt ở cửa." Thẩm Giáng Niên nói xong không có lập tức rời đi, nghe thấy tiếng Thẩm Thanh Hoà ở bên trong vọng ra, nói câu "Cảm ơn", giọng nói có chút khàn.

Giờ làm sao đây? Nấu nước gừng hay vẫn là không nấu? Nếu nấu, có nghĩa là cô quan tâm đến Thẩm Thanh Hoà, không nấu, chứng tỏ cô đã thành công, không thèm để tâm đến Thẩm Thanh Hoà nữa. Sau khi cân nhắc xong, Thẩm Giáng Niên quyết định để xem thái độ của người kia thế nào, nấu hay không nấu, quyết định ở Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh Hoà đi ra, trên người quấn chiếc khăn tắm lỏng le, không thay quần áo. Thẩm Giáng Niên không khỏi đỏ mặt, rất muốn giữ nghị lực mà đi nhắc nhở Thẩm Thanh Hoà mặc quần áo vào, nhưng mà cặp chân kia thật đẹp, để nhìn vài cái nữa cũng được, muốn mặc hay không mặc, cũng tùy người ta.

"Có cần nấu nước gừng không?" Thẩm Giáng Niên sợ đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, sẽ lộ ra cảm xúc của bản thân, cho nên quay lưng lại, lạnh lùng hỏi.

"Không cần." Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà rất khàn. Thẩm Giáng Niên biết câu hỏi kia thành vô ích, lại hờn dỗi, ngoài miệng lạnh nhạt nói, "Có gì cần em làm thì nói, nếu không có thì em đi về phòng xem tài liệu, còn ngủ ở đâu, người tự chọn đi." Mặc dù có tài liệu cần xem, nhưng cũng không có gấp, nhưng mà ở chung với Thẩm Thanh Hoà trong một căn phòng, cô nhất định cần phải tìm việc gì làm để bản thân không suy nghĩ lung tung.

"Thẩm Giáng Niên." Thẩm Thanh Hoà ngăn Thẩm Giáng Niên đang vội vàng rời đi.

"Gì?" Thẩm Giáng Niên hỏi mà không nhìn lại.

"Em... em có thể cho tôi vài phút được không?" Thẩm Thanh Hoà có vẻ do dự, "Vài phút chắc là đủ rồi."

Ồ, đúng vậy, Thẩm Thanh Hoà nói cô ấy có chuyện muốn nói, vừa hay Thẩm Giáng Niên cũng muốn biết. Thẩm Thanh Hoà từ Thượng Hải đến đây, rốt cuộc muốn giáp mặt nói chuyện gì đây? Lại nói lời đả thương người ta nữa sao? Thẩm Giáng Niên cười khổ, quay người lại, nhẹ giọng nói, "Vậy nói đi."

"Tôi đi thay quần áo trước." Thẩm Thanh Hoà xoay người, cởi khăn tắm trước mặt Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên nuốt nước miếng một cái, mặt đỏ bừng, thật đáng giận!

Những lúc vô tình chính là những lúc câu dẫn người ta nhất, Thẩm Giáng Niên xác nhận là Thẩm Thanh Hòa vô tình câu dẫn cô, động tác giơ tay nhấc chân, đều đẹp vô cùng, nhìn rồi xoay người, xoay người rồi nhìn, chờ Thẩm Thanh Hoà mặc xong bộ quần áo cô đưa, mới dứt khoát xoay người đưa lưng về phía Thẩm Thanh Hoà.

"Thẩm Giáng Niên." Giọng nói vẫn khàn khàn, có lẽ mắc mưa, cho nên bị cảm chăng? Thẩm Giáng Niên nghĩ, rồi đáp một tiếng, "Nói đi."

"Lúc trước, không phải em có rất nhiều vấn đề muốn hỏi tôi sao, bây giờ hỏi đi." Thẩm Thanh Hoà co ro trên sô pha, tựa vào một góc, trong trạng thái mệt mỏi hiếm thấy. Thẩm Giáng Niên hồi lâu không có phản ứng, bất định nói: "Người từ xa đến đây, còn không biết nói cái gì, vậy còn đi hỏi em?" Thẩm Giáng Niên giọng điệu hung hăng, Thẩm Thanh Hoà có lẽ không thích ứng người phụ này hung dữ như vậy, cho nên mím môi cụp mắt xuống. Thẩm Giáng Niên nhìn dáng vẻ này, thế mà lại sinh ra cảm giác thương tiếc. Người này, sao đột nhiên mong manh thế, làm cô không thích ứng kịp.

"Thế là em không có gì muốn hỏi tôi sao?" Thẩm Thanh Hoà đợi một lúc, ngước mắt hỏi một câu. Tâm trạng của Thẩm Giáng Niên không tốt, có lẽ là những lúc ở bên Thẩm Thanh Hòa, cô hoàn toàn không ổn chút nào.

"Không có." Thẩm Giáng Niên lạnh lùng trả lời lại, hỏi cái rắm? Sao không sớm làm vậy đi? Lúc trước, cô hỏi Thẩm Thanh Hoà rất nhiều, mà người này có bao giờ thoải mái trả lời cô đâu. Thẩm Thanh Hoà khẽ ừ một tiếng, che miệng lại ho khan, giọng nói càng thêm khàn, "Vậy thì tôi nói nhé, tôi muốn nói điều này với em." Thẩm Giáng Niên dựng tai lên nghe, xem ra người này có chuẩn bị mà đến.

"Ngay từ đầu, tôi có nói tôi thích cơ thể của em, đến bây giờ, tôi cũng không phủ nhận chuyện tôi thích cơ thể em, Thẩm Giáng Niên." Giọng nói rõ ràng rất khàn nhưng vẫn mang vẻ lãnh đạm vô tình. Trong lòng Thẩm Giáng Niên thương tiếc Thẩm Thanh Hoà bớt đi một phần. Cô có thể đoán được, những gì Thẩm Thanh Hoà sắp nói sẽ khiến cô khổ sở.

Thẩm Thanh Hoà, người được ông trời phái xuống để hành hạ em sao, dẫm đạp lên tự tôn của em, bẻ gãy đôi cánh của em, rồi khiến em rơi vào bể khổ. Thôi được rồi, một lần cuối cùng, em cho người cơ hội, tận dụng mà thương tổn em đi, sau đó hãy biến mất khỏi cuộc sống của em. Suy cho cùng, tất cả đều là do cô gieo gió gặt bão, Thẩm Thanh Hoà chưa bao giờ chủ động, không phải sao?

Người này mở bài, nhưng lại không chịu vào thân bài, Thẩm Giáng Niên thật sự mất kiên nhẫn, không dám nhìn vào đôi mắt kia, cho nên cố ý ngồi xa, nhìn vào khoảng không, kiên nhẫn vài giây, hỏi: "Nói xong rồi sao?" Thẩm Thanh Hoà lấy tay che môi, tiếng ho bị kìm nén truyền đến, Thẩm Giáng Niên lúc này mới liếc nhìn qua, mặt người này đỏ nghẹn, "Người...." Thẩm Giáng Niên nói đúng một chữ rồi im, đứng dậy đi rót nước cho Thẩm Thanh Hoà, nghe thấy tiếng ho liên tục của cô ấy.

Thẩm Thanh Hoà uống một ngụm nước, giọng thanh hơn một chút, cúi đầu cười xin lỗi, "Thực xin lỗi." Thẩm Giáng Niên không lên tiếng, nhíu mày chờ, Thẩm Thanh Hòa tiếp tục nói: "Có lẽ là do tôi thích thân thể em cho nên có một số phản ứng, làm em hiểu sai ý."

Được ha, rốt cuộc cũng đến rồi, hơi thở của Thẩm Giáng Niên phảng phất như có ai cướp lấy. Thẩm Thanh Hoà, người hay lắm, từ Thượng Hải xa xôi đến đây, chỉ để bắt nạt em sao? Thẩm Giáng Niên mím môi, cắn răng không lên tiếng. Em có điểm mấu chốt, Thẩm Thanh Hòa, xin người đừng chạm vào lòng kiêu ngạo của em, mặc kệ là ai, em cũng sẽ không bỏ qua, bao gồm cả người.

"Nếu là như vậy, tôi xin lỗi em." Thẩm Thanh Hoà lại ho khan lần thứ hai, "Trước kia không đáp lại em, bởi vì tôi không thích em, nhưng con người tôi luôn tham lam, thích cơ thể của em, cho nên, mới lên giường cùng em lần nữa." Thẩm Thanh Hoà nói rất nhẹ nhàng, móng tay Thẩm Giáng Niên bấu chặt vào đệm, cơn phẫn nộ đã đốt cháy đi lý trí của cô.

Có một số việc, cô hiểu, nhưng mà nghe từ chính miệng Thẩm Thanh Hoà nói ra, làm cho lòng tự tôn kiêu ngạo của cô, bị Thẩm Thanh Hoà giẫm đạp. Thẩm Thanh Hoà, người đã chạm vào điểm mấu chốt của em rồi, người cũng một vừa hai phải thôi. Mặt Thẩm Giáng Niên bất động thanh sắc, nhưng mà hàm răng thì nghiến chặt, khiến cô có ảo giác đau răng.

"Hai lần trước, nếu em cần bồi thường, tôi có thể đền bù." Lời nói của Thẩm Thanh Hoà đâm thẳng vào trái tim của Thẩm Giáng Niên.

Đền bù? Thẩm Thanh Hoà, người nghĩ em là ai? Em là gái sao, đem bản thân ra mua bán à? Cơn đau xuyên thấu đột ngột ập đến, khiến Thẩm Giáng Niên vô cùng tức giận.

Thẩm Thanh Hoà, người đã chạm vào điểm mấu chốt của tôi.

Thẩm Giáng Niên đột nhiên nắm lấy cái đệm bên cạnh, nhảy tới, đập mạnh vào Thẩm Thanh Hòa, và gầm lên, "Thẩm Thanh Hoà! Con mẹ nó, cô có còn là con người không?" Sao có thể nói với em những lời thế này hả!

Thẩm Giáng Niên ngồi trên người Thẩm Thanh Hoà, nắm lấy cổ áo cô, tức giận cười: "A, Thẩm Thanh Hòa, cô nghĩ lần đầu tiên của Thẩm Giáng Niên tôi đáng giá bao nhiêu?" Đôi mắt cô đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô nói không phải muốn đền bù sao? Tôi xem cô muốn đền bù cho tôi bao nhiêu tiền? "

"Thẩm Giáng Niên." Thẩm Thanh Hoà hơi ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Tôi không nói phải dùng tiền, cái này tuỳ em, em muốn tôi đền bù cho em thế nào."

"Tôi muốn, cô có thể làm được sao?" Thẩm Giáng Niên thở mạnh hỏi.

"Đúng vậy."

"Những gì tôi nói đều tính phải không?" Thẩm Thanh Hoà, đừng cho tôi cơ hội đánh trả, tôi sẽ nhẫn tâm.

"Miễn là với em, đều được tính."

"A," Thẩm Giáng Niên cười lạnh, run giọng nói: "Được rồi, Thẩm Thanh Hoà, tôi đây muốn cô, cô có cho hay không?" Thẩm Thanh Hoà, đây là do người tự tìm đến, đừng trách ai hết.

Thẩm Thanh Hoà rõ ràng là giật mình, Thẩm Giáng Niên cười chế nhạo, "Sao? Tiếc à?" Cô đã đoán là Thẩm Thanh Hoà không đồng ý, lúc trước các cô ở trên giường, cô đã từng thử muốn Thẩm Thanh Hoà vài lần, đều bị từ chối. Lúc đó, Thẩm Giáng Niên muốn làm một đứa trẻ ngoan, muốn làm Thẩm Thanh Hoà vui, cho nên mới khống chế ham muốn của bản thân.

Thẩm Thanh Hoà khẽ mở môi, tựa hồ muốn nói cái gì, mím môi nói: "Không phải tôi tiếc."

"Cũng đúng, cô từng chơi biết bao nhiêu phụ nữ, đã sớm không phải xử nữ, có gì mà tiếc chứ?" Thẩm Giáng Niên cố ý nói tuỳ tiện, gương mặt Thẩm Thanh Hoà bỗng ửng đỏ. Thẩm Giáng Niên buồn cười nói, "Sao, nhớ đến hình ảnh cùng với những người phụ nữ khác sênh ca à?" Thẩm Giáng Niên ghé sát vào, nhìn thấy rõ vết bầm tím trên đuôi lông mày Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà giờ phút này cô mặc kệ, chỉ muốn làm Thẩm Thanh Hoà đau, cho dù là cơ thể hay tinh thần, rượu cũng không có làm tê liệt thần kinh, mà càng đốt cháy lên thêm, làm cô không kiềm chế được xúc động, "Cô từng chơi qua nhiều phụ nữ rồi, vậy tôi xếp hạng mấy đây?"

Cặp lông mày Thẩm Thanh Hoà vẫn nhăn lại, ngoại trừ gương mặt đỏ ửng thì chỉ có tái nhợt, "Thẩm Giáng Niên, em chắc là em muốn như vậy sao?" Thẩm Giáng Niên nhướng mày, khiêu khích nói, "Đúng vậy." Càng là chuyện người không muốn, em càng phải làm.

"Hơn nữa, muốn ngay bây giờ." Thẩm Giáng Niên nói, tay trực tiếp đưa thẳng xuống dưới, cơ thể Thẩm Thanh Hoà cứng đờ, cô cảm giác được Thẩm Thanh Hòa đang ngăn lại, Thẩm Giáng Niên đập một phát, dùng sức kéo tay Thẩm Thanh Hoà ra, Thẩm Thanh Hoà bắt lấy tay cô, nhíu mày nói, "Hôm nay, tôi vừa tới cái kia." Thẩm Giáng Niên rụt tay lại, thờ ơ nói, "Vậy thì sao? Bây giờ tôi muốn, cô xem thử, làm sao để thoả mãn tôi?" Đúng vậy, cô biết, sau lần này qua đi, sẽ không bao giờ gặp lại nhau, cho nên cứ xé toạc với nhau hết, Thẩm Giáng Niên muốn đem bao nhiêu ấm ức cô đã chịu, đòi về hết.

Bạn thấy rồi đây, Thẩm Giáng Niên chính là người nhỏ mọn thế đấy, những cái cam chịu trước kia đều có mục đích hết, một khi không đạt được, cô sẽ phản kích. Thẩm Giáng Niên, mày cũng đâu phải là người tốt gì, nhưng mà Thẩm Giáng Niên không muốn dừng lại, bởi vì cô đã quá đau. Nếu không làm gì, cô thực sự sẽ phát điên.

Thẩm Thanh Hoà bình tĩnh nhìn vài giây, đôi mắt sáng ngời ngày xưa giờ đã ẩm ướt, có lẽ vừa rồi. Thẩm Giáng Niên đã phá vỡ kỷ lục đối diện với Thẩm Thanh Hòa, cô ấy cắn răng, cơ thể căng thẳng, tất cả đều lọt vào mắt Thẩm Giáng Niên, giữ cho bình tĩnh và không để lộ bất kỳ cảm xúc nào trong lòng. Thẩm Thanh Hoà, em thực sự đau, đau đến mức không thể diễn tả được. Loại đau đó là lần đầu tiên trong đời em cảm nhận được, đau đến thấu tim không còn từ nào để hình dung, giống như có người cầm chiếc bàn ủi, ủi vào từng tấc da tấc thịt trên ngươi em.

Cô cần phát tiết, mặc kệ là dùng cách nào, cảm xúc của cô sắp đạt đến giới hạn.

Đôi mi thẳng tắp của Thẩm Thanh Hoà chớp chớp, lông mày hơi giãn ra, cô thở nhẹ một tiếng, đưa tay lên vuốt ve cánh tay Thẩm Giáng Niên, giọng điệu dịu dàng trở lại, nói: "Vậy thì lên giường chờ tôi, tôi đi rửa lại lần nữa." Thẩm Giáng Niên sững sờ ở đó không động đậy, không ngờ, Thẩm Thanh Hoà sẽ dễ dàng đồng ý.

Cô thực sự không muốn như vậy, Thẩm Thanh Hoà, tại sao người lại không từ chối? Như vậy chúng ta mới tranh cãi một hồi lớn, em chỉ cần phát tiết ra mà thôi. Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng đẩy Thẩm Giáng Niên ra, giọng nói dịu dàng, "Chờ một chút là được." Thẩm Thanh Hoà đứng dậy, đi vài bước rồi xoay người lại nói, "Em nhìn xem thử, có khăn trải giường không, lát nữa lót ở dưới." Cô ấy đi vào nhà tắm, trông rất quen thuộc. Thẩm Thanh Hoà không phải đây là lần đầu tiên người làm thế chứ? Nghĩ đến việc Thẩm Thanh Hoà cũng từng như thế với người khác, Thẩm Giáng Niên lại muốn "cường dâm" lần nữa, Thẩm Thanh Hoà, có phải người cho rằng em không dám làm đúng không?

Thẩm Giáng Niên ngồi trên giường, rất nhanh Thẩm Thanh Hoà đã đi ra, lần này, cô ấy khoả thân đi đến trước mặt Thẩm Giáng Niên, không có mảnh vải che thân. Mặc dù, Thẩm Giáng Niên đang kìm nén cảm xúc của mình, nhưng mà cái đỏ mặt theo phản ứng, không có cách nào kiểm soát được. Thẩm Giáng Niên muốn trốn, hơi cúi đầu, nhưng cảm lấy làm như vậy quá hèn, cô ngước mắt lên, thấy Thẩm Thanh Hoà hơi nghiêng đầu, không nhìn cô. Thật ra, Thẩm Thanh Hoà, người cũng khó chịu, đúng không?

Thẩm Thanh Hoà đứng bên cạnh giường không nhìn thấy ga trải giường dự phòng, cô đứng đó, vẫn còn run vì lạnh, "Em muốn làm ở đâu?" Mọi thứ có vẻ như rất tự nhiên, làm Thẩm Giáng Niên cực kỳ khó chịu, đôi tay chống ra phía sau, ngả ngớn nói, "Cô cảm thấy ở đâu mới hợp?" Nụ cười trên khóe miệng đầy châm chọc. Thẩm Thanh Hoà sắc mặt lạnh lùng, cũng không có vì khoả thân mà e thẹn hay xấu hổ.

"Tối nay, đều nghe em hết." Cơ thể Thẩm Thanh Hoà khẽ run, "Nếu như em sợ làm bẩn giường, tôi có thể trải quần áo tôi lên thảm." Thẩm Thanh Hoà thật sự muốn xoay người vào phòng tắm lấy quần áo. Thẩm Giáng Niên khó thở, bất thình lình đưa tay kéo Thẩm Thanh Hoà, trọng tâm của Thẩm Thanh Hoà không ổn định, cô trực tiếp nằm ở trên giường.

Thẩm Thanh Hoà! Người thực sự biết làm thế nào để chọc giận em!

Thẩm Giáng Niên ấn Thẩm Thanh Hoà, hung hăng, với đôi mắt đỏ, Thẩm Thanh Hoà, tại sao người lại nghe lời vậy? Em không cần người như thế! Thẩm Thanh Hoà nằm ở đó, đôi mắt có chút hồng, không biết là vừa mới dụi hay đã khóc.

Hai người cứ như vậy nhìn thẳng vào nhau, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên nhếch lên khóe môi cười, "Có cần tôi dạy em cách làm không?" Nụ cười vẫn rất đẹp, nhưng lại làm cho trái tim của Thẩm Giáng Niên đau nhói, Thẩm Thanh Hoà đưa tay lên câu lấy cổ Thẩm Giáng Niên, lúc gần sắp hôn, Thẩm Giáng Niên giơ tay đánh một cái không nhẹ cũng không nặng, cô ngạc nhiên không biết mình sẽ làm như vậy, cô hơi bối rối, nhưng giả vờ bình tĩnh, "Đêm nay không có sự cho phép của tôi, cô không được đụng vào tôi."

Cái đánh kia vô tình chạm vào lông mày, Thẩm Thanh Hoà cau mày, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, mỉm cười nói: "Được." Thẩm Thanh Hoà ngoan ngoãn nghe lời, khiến tim Thẩm Giáng Niên đau nhói, không biết tại sao, cô tình nguyện để cô ấy là người kiêu ngạo bất khả xâm phạm, chứ không phải thế này.

Thẩm Giáng Niên dùng móng tay cào lên da, từ ngực xuống dưới, để lại vết đỏ trên làn da trắng trẻo Thẩm Thanh Hoà, cơ thể Thẩm Thanh Hoà khẽ run lên, đầu ngón tay dừng ở trên eo, Thẩm Giáng Niên xoa nhẹ, từ lâu cô đã muốn làm thế này rồi, xúc cảm rất tốt, chỉ là cơ thể Thẩm Thanh Hòa vô cùng căng chặt, "Nếu như cô đồng ý với tôi, thì thả lỏng đi, đừng làm như tôi cậy mạnh bắt nạt cô, cái này là do cô tình nguyện nằm ở dưới tôi, không phải sao?" Trong lời nói của Thẩm Giáng Niên mang theo chế nhạo, Thẩm Thanh Hoà rũ mắt xuống, chớp hai cái, ôn nhu nói, "Cho tôi chút thời gian, tôi còn chưa quen."

"Chưa quen?" Thẩm Giáng Niên cười mỉa mai, "A, sao nào, có muốn làm tôi trước không, chờ cô đi vào tôi, thì cô sẽ có cảm giác?" Dưới cơn tức giận, quên mất xấu hổ là gì, Thẩm Giáng Niên ngạc nhiên, hoá ra, cô có thể nói trắng ra như vậy.

Tay Thẩm Giáng Niên trực tiếp trượt xuống phía dưới, không có bất kỳ màn dạo đầu nào, trực tiếp đẩy vào, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đáng tiếc Thẩm Thanh Hoà, đêm nay, cô chỉ có thể bị tôi chơi dưới thân."

———

Chương 52

Đời người có bao nhiêu chiếc mặt nạ? Đừng nói đến chuyện đối mặt với nhiều người khác nhau, cho dù là cùng một người, nhưng làm sao có thể "một lòng một dạ" cho đến già? Luôn có mục đích, chẳng cần biết xấu hay tốt, chỉ là trong tình huống đó chỉ cần một giây thôi, đã khiến chúng ta không còn là chính mình.

Chẳng ai mong muốn nhưng chẳng hiểu sao cuối cùng họ lại đi con đường khó và bất khả thi nhất. Ngay từ đầu, cho dù là giờ phút này, cho dù Thẩm Giáng Niên mang theo oán hận, nhưng mà cái cô muốn, đều là mong Thẩm Thanh Hoà tốt.

Lúc đầu, cô kìm nén cảm xúc và che giấu con người thật của mình, cho đến bây giờ cô không có cách nào để che giấu, tất cả đều là cô, là con người thật của cô, mục đích của cô chưa bao giờ thay đổi, nhưng bây giờ, dường như cô đã thực sự bước đi trên con đường tuyệt vọng nhất.

Thẩm Giáng Niên không muốn nghĩ lại, sau đêm nay, người kiêu ngạo như Thẩm Thanh Hoà, sẽ không bao giờ để ý cô nữa. Cô sẽ mất đi Thẩm Thanh Hoà, a, thật ra cô chưa từng có được, tại sao phải nói là cô mất đi, nhưng dù vậy, trái tim cô vẫn đau nhói, không giảm bớt được chút đau đớn khi chia tay cái gọi là tình yêu.

Đầu ngón tay cứ thể đẩy vào thế giới ấm áp, ngay tại lúc đó, phảng phất làm trái tim lạnh lẽo của Thẩm Giáng Niên ấm lên hơn một chút. Đó là Thẩm Giáng Niên, lần đầu tiên trong đời cô bước vào cơ thể một người, một người phụ nữ đẹp đến nao lòng, cô thích cô ấy, lúc này cô đau nhưng cũng rất vui. Con người mâu thuẫn làm sao, trái tim cô đau nhói, mà cũng đau lòng cho Thẩm Thanh Hoà, nhưng cô không thể dừng lại.

Cái đẩy đó quá đột ngột, quá mạnh bạo, không có màn dạo đầu, Thẩm Thanh Hoà cắn chặt môi, nhưng không phát ra tiếng động. Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quyến rũ mê người kia, ban đầu tái nhợt, bây giờ đã có dấu vết đỏ ngầu. Về chuyện làm tình, hai lần trước đều Thẩm Thanh Hoà chủ động, Thẩm Giáng Niên là bên bị động, nay đột ngột thay đổi vai trò của mình, không có sự hướng dẫn của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên có chút lúng túng, nhưng mà không muốn lộ ra cái vô năng của bản thân, giống như máy móc, dùng ngón tay khuấy động bên trong cơ thể Thẩm Thanh Hoà, trong đó mang theo vài phần phát tiết.

Vẻ mặt của Thẩm Thanh Hoà trước sau vẫn khó chịu, cô ấy kìm nén không phát ra tiếng, cắn chặt môi, trên trán có một lớp mồ hôi, mỗi khi đầu ngón tay của Thẩm Giáng Niên đẩy vào, lông mày Thẩm Thanh Hoà sẽ nhăn lại. Thẩm Giáng Niên biết Thẩm Thanh Hoà đang rất đau, chỉ cần người này nói đừng, cô sẽ dừng lại, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà lại cố tình không phát ra tiếng nào.

Nhớ lại lúc trước bản thân, ở trên giường lớn tiếng rên rỉ, hiện tại Thẩm Thanh Hoà chịu đựng im lặng hoàn toàn trái ngược với cô, điều này càng kích thích thần kinh của Thẩm Giáng Niên, cô áp cơ thể xuống, đầu ngón tay tạm dừng lại, cười hừ nói: "Nếu đã nói muốn thỏa mãn tôi, với cái biểu cảm này của cô, tôi càng nhìn càng khó chịu, mà tôi khó chịu thì đêm nay cô cũng đừng nghĩ đến chuyện thoải mái." Đây là một cái yêu cầu vô lý cỡ nào, Thẩm Giáng Niên biết bản thân tay nghề không tốt, chẳng những không tốt mà còn chẳng am hiểu cái mẹ gì, nhưng mà cô rất muốn nghe tiếng thở gấp của Thẩm Thanh Hoà.

Lần này, vất vả lắm Thẩm Giáng Niên mới dừng lại một lúc, Thẩm Thanh Hoà thở nhẹ nhàng một hơi, quay đầu đi không lên tiếng. Ngoại trừ đau ra chỉ có đau, nếu có rên lên thì cũng chỉ là tiếng đau. Thẩm Giáng Niên dùng ngón tay cái và ngón trỏ nắm lấy cằm Thẩm Thanh Hoà xoay qua, ép cô ấy nhìn cô, "Không phải cô thích nhìn vào mắt tôi nói chuyện sao? Nhìn đi, bây giờ nhìn vào mắt tôi đi, bây giờ hận tôi lắm phải không?" Mắt Thẩm Thanh Hoà ươn ướt, nhíu mày, khàn giọng cố sức nói, "Không có."

Thẩm Giáng Niên nghiến răng, chế nhạo, "Tôi nhìn không ra được. Thẩm Thanh Hòa, cô có khuynh hướng chịu ngược sao, tôi đối với cô như thế này, mà cô lại không hận tôi." Thẩm Thanh Hoà, người không thể không hận em, bởi vì người không yêu em, vậy thì hãy hận em đi, ngoài cách này ra thì không còn cách nào để làm người nhớ rõ em, nhớ rằng em đã từng xuất hiện trong cuộc đời của người.

Giống như một tù nhân rơi vào cảnh tuyệt vọng, vào lúc này, cô muốn lưu giữ lại trong ký ức của người này có hồi ức về cô, kể cả bằng cách này.

Lông mi Thẩm Thanh Hoà rung lên, thở gấp, cô kìm nén không chịu lên tiếng, càng kích thích dây thần kinh đau đớn của Thẩm Giáng Niên. Khi đầu ngón tay một lần nữa động, Thẩm Thanh Hoà nhíu mày càng chặt, trán và chóp mũi đã ướt đẫm mồ hôi, cho dù có nhẫn nhịn, cô cũng không nhịn được mà khẽ thở gấp. Không phải thoải mái mà là đau. Hơi thở nặng nề không thể chịu nổi ... Nếu Thẩm Thanh Hòa xin tha, có lẽ Thẩm Giáng Niên sẽ dừng lại, nhưng Thẩm Thanh Hoà quay đầu đi, thở gấp, áp mu bàn tay lên môi, đèn nén bản thân.

"Kêu ra tới." Thẩm Giáng Niên kéo tay Thẩm Thanh Hoà ra, Thẩm Thanh Hoà cắn môi, lồng ngực phập phồng dữ dội. Thẩm Giáng Niên ép sát, dùng sức hỏi: "Đau lắm phải không?" Cô dùng đầu ngón tay cạy răng Thẩm Thanh Hoà, "Nói tối nay sẽ nghe theo tôi mà, không được cắn môi." Thẩm Thanh Hoà cắn mạnh một cái, một lúc sau, cô mới hé đôi môi đỏ mọng ra, vừa muốn quay đầu đi, Thẩm Giáng Niên lại ra lệnh, "Không được nghiêng đầu, nhìn tôi." Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên hỏi cô một lần nữa: "Tôi hỏi cô, có đau không?"

Câu trả lời là: rất đau.

Thẩm Thanh Hoà hít sâu một hơi, nâng ngực, khẽ lắc đầu, Thẩm Giáng Niên a một tiếng, nâng người lên, dùng tay trái xoa ngực, dùng ngón giữa bên phải đẩy vào trong gốc rễ. Lần này, Thẩm Thanh Hoà không kìm được mà kêu lên, "A ~" Cô hơi nhướng người lên, sau đó nằm xuống vẫn còn thở hồng hộc. Thẩm Giáng Niên không thể tiếp tục nữa, cô cảm nhận được Thẩm Thanh Hoà rất đau, mồ hôi từng hạt lớn lăn xuống, "Thẩm Thanh Hòa, cô cầu xin tôi đi, tôi sẽ dừng lại." Xin người, hãy cầu xin em tha đi, nếu người không biết làm thế nào để em dừng lại, vậy để em nói với người.

Thẩm Thanh Hoà thở gấp, đôi mắt ướt át mất đi thần thái trước đây, dường như ngay cả việc nhìn cũng có chút khó khăn, cô hơi híp mắt, giơ tay câu cổ Thẩm Giang Niên. Thẩm Giáng Niên không né tránh, thế là bị ôm. Đến gần, Thẩm Giáng Niên có thể cảm nhận được hơi thở nóng dày đặc và run rẩy của Thẩm Thanh Hoà, cũng như lồng ngực phập phồng dữ dội.

Thẩm Thanh Hoà đột nhiên dùng đầu lưỡi liếm vành tai của cô, khiến cơ thể Thẩm Giáng Niên tê dại, cô quay đầu đi, không muốn bị bỡn cợt, Thẩm Thanh Hoà dùng sức, cô không thể tránh được, ngược lại cảm xúc càng mãnh liệt hơn, ngón tay Thẩm Giáng Niên lại động lần nữa, nghiến răng nói: "Thẩm Thanh Hoà, tôi nói rồi, không cho phép cô chạm vào tôi." Cô buồn bực, hờn dỗi cơ thể của cô, thế mà lại có phản ứng.

"Thẩm Giáng Niên." Thẩm Thanh Hoà dùng sức câu lấy cổ cô, hung hăng hôn lên mặt cô, run giọng thì thầm: "Hình như tôi... Tôi không được..." Âm thanh cuối không nghe được, người có biết không, có biết là em không để người chịu không được, nhưng mà....

Cái hôn đó, dường như Thẩm Thanh Hòa đã dùng hết sức lực, như là người đang hấp hối, lập tức thả lỏng.

"Thẩm Thanh Hoà?" Thẩm Giáng Niên không thể tin được, Thẩm Thanh Hoà nghiêng đầu, không có động tĩnh gì, "Thẩm Thanh Hoà, người đừng làm em sợ!" Khi ngón tay rút ra khỏi cơ thể Thẩm Thanh Hoà, toàn là vết máu. Nếu không có ngực phập phồng, thật sự sẽ khiến người ta nghĩ rằng người này không còn hơi thở.

Thẩm Giáng Niên vội vàng ngồi ở trên người Thẩm Thanh Hoà, ấn giữa nhân trung nhưng không có phản ứng, nước mắt trực tiếp rơi xuống, khóc nói, "Thẩm Thanh Hoà, người đừng làm em sợ mà! Tỉnh lại đi!" Làm sao đây? Thẩm Giáng Niên vội vàng leo xuống khỏi Thẩm Thanh Hòa, cô phải gọi 120, "Thẩm Thanh Hoà, đừng làm em sợ, đợi một lúc, tôi gọi điện thoại." Mẹ kiếp! Không tìm thấy điện thoại.

Hai mắt Thẩm Giáng Niên đẫm lệ, không nhìn thấy rõ đường, loạng choạng một cái. Cái điện thoại chết tiệt, rốt cuộc mày ở đâu? Vì lo lắng cho Thẩm Thanh Hòa, cô quay lại giường xem Thẩm Thanh Hoà thế nào, còn chưa đi vào phòng ngủ, đã nghe thấy tiếng nôn khan.

Thẩm Thanh Hoà cuộn người trên giường, dùng tay vỗ ngực cô, dùng sức co lại người lại, vẫn không tự chủ được mà nôn khan, trong mơ hồ nhìn thấy Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà cố gắng nhớ đến, nhưng không thành, Thẩm Giáng Niên vội chạy đến, ôm Thẩm Thanh Hoà, vừa khóc vừa hỏi, "Thẩm Thanh Hoà, người sao rồi? Đừng làm em sợ."

Thẩm Thanh Hoà co quắp trong tay cô, vẫn còn nôn khan, ngắt quãng nói, "Đỡ, đỡ tôi đi vệ sinh." Thẩm Giáng Niên khóc càng lớn, "Đi vệ sinh cái gì, nôn ra ở đây đi!" Thẩm Thanh Hoà thở khó nhọc, thống khổ lắc đầu, khó khăn nói, "Đỡ tôi... đi."

Thẩm Giáng Niên nắm lấy chăn quấn lên người Thẩm Thanh Hoà, dùng hết sức mà bản thân có, ôm người đến nhà vệ sinh, "Em đi ra ngoài đi." Thẩm Thanh Hoà dùng sức lực cuối cùng đẩy Thẩm Giáng Niên ra, nhưng không đẩy được, "Em không đi!" Thẩm Giáng Niên ôm Thẩm Thanh Hoà, người đang trượt xuống, "Thẩm Thanh Hoà, em gọi 120 được không?" Thẩm Thanh Hoà lắc đầu một cách yếu ớt, ghé vào bồn rửa mặt nôn khan.

Chỉ là nôn khan, nhưng mà muốn nôn ra cả tim lẫn phổi. Thẩm Giáng Niên ở phía sau ôm lấy cô ấy, nhìn thấy nước mắt ướt đẫm hai mắt Thẩm Thanh Hoà, đau lòng không kìm được nước mắt, "Thẩm Thanh Hòa, thực xin lỗi, em không cô ý." Đáp lại cô vẫn là tiếng nôn khan.

Quá trình nôn khan kéo dài hơn 10 phút, cuối cùng, cơ thể Thẩm Thanh Hoà như nằm dài trên bồn rửa mặt, cả người nằm ở đó không nhúc nhích, nhưng bả vai vẫn còn run run, "Thẩm Thanh Hoà, người có muốn uống nước không? Em đi lấy cho người."

Lắc đầu một cách yếu ớt, Thẩm Thanh Hòa đã không thể phát tiếng nói nào, cô ấy chỉ nằm đó, giống như một người đang trong cơn hấp hối. Mặc dù chút hơi tàn kia vẫn còn tốt hơn là vừa rồi không có phản ứng, nhưng Thẩm Giáng Niên vẫn sợ người này đột nhiên bất tỉnh, một tay ôm chặt lấy eo cô, dùng tay trái vuốt lưng Thẩm Thanh Hoà, cô nghe nói, làm như thế sẽ giảm bớt cơn buồn nôn, "Thẩm Thanh Hoà, thật sự không cần gọi 120 sao?"

Thẩm Thanh Hoà nằm đó, không cử động hay đáp lại, Thẩm Giáng Niên kinh hãi, "Thẩm Thanh Hoà, người có nghe thấy em nói không? Thẩm Thanh Hoà!" Thẩm Thanh Hoà cố gắng hết sức nhấc tay lên một chút, giống như đáp lại Thẩm Giáng Niên.

"Em ôm người trở lại, về giường nằm được không?" Giờ phút này, mọi cảm xúc tiêu cực đều biến mất, chỉ còn lại sự thương tiếc. Một lúc sau, Thẩm Thanh Hoà cố gắng giơ tay đáp lại, nhưng mà vẫn không thành. Thẩm Giáng Niên không thể không giúp cô ấy, vất vả đỡ Thẩm Thanh Hoà dậy, vòng người qua đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, dùng hết sức của bản thân cõng người kia về. Thẩm Thanh Hoà mềm như sợi mì, gục trên người Thẩm Giáng Niên.

Đặt người lên trên ghế sô pha, Thẩm Thanh Hoà nằm nghiêng nghiêng ở đó, dường như đã tắt thở, toàn bộ nước súc miệng do Thẩm Giáng Niên đút đều chảy xuống, "Thẩm Thanh Hoà, chúng ta gọi xe cấp cứu nhé?" Nước mắt Thẩm Giáng Niên nhòe đi, đến nỗi cô không còn thấy rõ tay cô, cô đưa tay lên dụi mắt, "Em mặc quần áo cho người." Thẩm Thanh Hoà ho khan một tiếng, gọi cô một tiếng, "Niên...." Thẩm Giáng Niên vội vàng quay người đáp lại, "Em đây, em ở đây." Thẩm Giáng Niên đi qua ôm Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hòa định ôm lấy cô nhưng mà cánh tay không nhấc lên được, Thẩm Giáng Niên nhấc cô ấy lên ôm vào trong lòng ngực, "Em ở đây, Thẩm Thanh Hoà, em ở đây, người đừng sợ." Thẩm Thanh Hoà dựa vào lòng ngực của cô, hơi thở có lúc gấp gáp có lúc nhẹ, cuối cùng dần dần dịu đi.

Sợ Thẩm Thanh Hoà ngất xỉu, Thẩm Giáng Niên cứ chốc chốc lại gọi Thẩm Thanh Hòa, "Thẩm Thanh Hoà, người có nghe thấy em nói không?" Thẩm Thanh Hoà không trả lời, Thẩm Giáng Niên hoảng sợ, "Thẩm Thanh Hoà, người đừng như thế, chúng ta gọi xe cấp cứu đi, em sẽ vẫn luôn ở bên cạnh người, được không?" Lông mi Thẩm Thanh Hoà run lên, cô cố hết sức mở mắt, môi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh nào.

"Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hòa, người có nghe thấy giọng nói của em không?" Trong vòng 2 phút, Thẩm Giáng Niên xác nhận một lần nữa.

Lông mày của Thẩm Thanh Hoà luôn nhăn lại, môi cô lại mấp máy, như thể đáp lại Thẩm Giáng Niên. Mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra, Thẩm Giáng Niên hoảng sợ nghĩ: "Có phải là do đau bụng kinh không? Em có thuốc giảm đau, lấy cho người uống được không?" Thẩm Thanh Hoà dường như đã quá mệt mỏi, thở hồng hộc một hồi lâu, không có đáp lại. Thẩm Giáng Niên định buông Thẩm Thanh Hoà đi tìm thuốc, nhưng Thẩm Thanh Hoà dụi trán vào cổ cô, gần như nỉ non, "Đừng..." Thẩm Giáng Niên ôm cô, lại gần, nghe thấy Thẩm Thanh Hoà nói, "Đừng đi...."

"Em không đi... em đi tìm thuốc, sẽ quay lại ngay."

Thẩm Thanh Hoà yếu ớt lắc đầu, hai tay buông lỏng đặt ở trên chân, khuôn mặt tái nhợt đầy những hạt mồ hôi. Hết lần này tới lần khác, Thẩm Giáng Niên giơ tay lên lau mồ hôi cho Thẩm Thanh Hoà, càng lau càng nhiều, "Thẩm Thanh Hoà, người đừng xảy ra chuyện được không?" Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng, cũng không biết đáp ứng cô, hay vẫn khó chịu hừ một tiếng, "Em, em thật sự không cố ý...." Thẩm Giáng Niên không biết bản thân đang muốn biểu đạt cái gì, cô sợ, nếu cô dừng lại không nói chuyện, Thẩm Thanh Hoà sẽ đột nhiên hôn mê bất tỉnh.

Người trong vòng tay của cô, một lúc lâu sau, hô hấp mới vững vàng lại, Thẩm Giáng Niên lại bắt đầu xác nhận, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ẩm ướt kia, "Thẩm Thanh Hoà, người có biết em là ai không?" Trái tim của Thẩm Giáng Niên đều ướt át, khó chịu.

Thẩm Thanh Hoà vẫn còn đang cố gắng thở, nhưng không còn hỗn loạn như vậy nữa, cô ấy ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Doạ đến em rồi sao?" Cuối cùng Thẩm Giáng Niên cũng nghe thấy một phản ứng bình thường đáp lại, hốc mắt nhịn không được mà cay cay, vừa đau lòng vừa ấm ức, "Người làm em sợ muốn chết!"

Bất chấp sự từ chối của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên vẫn đi tìm thuốc cho Thẩm Thanh Hoà. Đã lâu rồi cô không có đau bụng kinh, tìm thuốc một lúc lâu mới tìm ra, lúc trở về phòng, thấy Thẩm Thanh Hòa đã nhắm mắt lại, giống như đã ngủ say. Thẩm Giáng Niên nhẹ giọng gọi vài tiếng, Thẩm Thanh Hoà hơi nhíu mày, ừ một tiếng, "Uống thuốc rồi ngủ tiếp." Thẩm Thanh Hoà vẫn ừ, nhưng không nhúc nhích.

"Há miệng." Thẩm Giáng Niên đỡ người dậy, gần như là nhét vào, nước lại trào ra. Hai mắt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng khẩn trương, "Lớn thế này rồi mà còn không biết chăm sóc bản thân cho tốt, kiếm được nhiều tiền như vậy có ích lợi gì?" Thẩm Thanh Hoà chật vật mở mắt, thở hổn hển một lúc lâu mới cười xin lỗi, "Đã lâu không ... Không như vậy ... chính là ..." Thẩm Giáng Niên dường như nhận ra rằng có lẽ là do hành động của mình vừa rồi, nên không khỏi tự trách mình, "Em xin lỗi, Thẩm Thanh Hoà." Thẩm Thanh Hoà cười yếu ớt, nhắm mắt lại lần nữa.

Mệt mỏi quá, rất muốn ngủ một giấc thật ngon, đã lâu rồi không được ngủ một giấc thật trọn vẹn.

Thẩm Thanh Hoà uống thuốc xong, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ, Thẩm Giáng Niên mang nước ấm đến, lau người cho cô ấy. Lúc lau đến phía dưới, chỗ đó hơi sưng đỏ, giờ phút này, Thẩm Giáng Niên không còn chút ham muốn nào nữa, thay vào đó là đau lòng. Sau khi lau sạch cho Thẩm Thanh Hòa, cô đổi cái chăn mới đắp cho cô ấy, còn bản thân ngồi kế bên canh giữ, hơi thở của Thẩm Thanh Hoà cũng không đều cho lắm, Thẩm Giáng Niên lo lắng mãi, sợ người này đột nhiên bất tỉnh, cô cũng từng đau bụng kinh, nhưng chưa từng ngất xỉu lần nào. Hôm nay, bởi vì hành vi của cô, mà Thẩm Thanh Hoà mới ngất xỉu sao? Nghĩ đến nguyên nhân này, Thẩm Giáng Niên nhịn không được tự trách bản thân. Hà cớ gì lại bướng bỉnh như một đứng trẻ vậy chứ? Thẩm Giáng Niên, mày không thể như người trưởng thành được sao, ngồi xuống cùng người ta nói chuyện cho rõ ràng được à? Tại sao một hai phải làm tổn thương người ta chứ? Tổn thương đến Thẩm Thanh Hoà, không hề làm cô vui chút nào.

Cứ thỉnh thoảng, Thẩm Giáng Niên lại ngoảnh tai lắng nghe tiếng thở yếu ớt của Thẩm Thanh Hoà, cô nghe được thì thở phào nhẹ nhõm. Đêm đó, Thẩm Giáng Niên sững sờ nhìn bàn tay của mình, mấy hôm trước cô có làm móng tay, vốn dĩ có ba viên đá, mà bây giờ chỉ còn lại một viên, cô không khỏi lo lắng, có khi nào... đánh rơi ở trong nơi mềm mại nhất của Thẩm Thanh Hoà không? Cô rất lo lắng, nhưng mà làm sao để xác nhận đây?

———

Chương 53

Sống trên đời nếu không mang theo oán hận có lẽ sẽ rất khó. Nhưng bỗng nhiên một ngày, người mà bản thân chúng ta vẫn luôn oán hận đột ngột qua đời, liệu chúng ta thật sự sẽ vui sao? Có thể sao? Thẩm Giáng Niên ngồi ở trên sô pha, tự hỏi bản thân vào đêm khuya.

Cô hận Thẩm Thanh Hoà sao? Cái hận kia thật sự là hận à? Gần đây, Thẩm Giáng Niên ngủ không ngon, trong đầu vô cùng bối rối.

Nhưng cho dù có loạn thì vẫn phải nghĩ cách, rốt cuộc làm sao có thể xác nhận được viên đá trên móng tay nằm ở đâu. Thẩm Giáng Niên vắt óc cố gắng hết sức để nhớ lại, điều mà cô có thể chắc chắn là khi từ Thượng Hải về, ba viên đá nhỏ kia vẫn còn nằm trên móng tay của cô. Lúc đó, vì cáu gắt nên nhìn đâu cũng chướng mắt, cho nên cạy rất lâu, mà đá được đính chắc quá, cạy cỡ nào cũng không cạy ra được.

Sau khi vắt óc suy nghĩ không có kết quả, Thẩm Giáng Niên lập tức mở công cụ tìm kiếm, trong lòng có phần nhẹ nhõm. Không ngờ lại có một số người cũng gặp phải vấn đề tương tự, Thẩm Giáng Niên cũng đang say rượu, thật sự không biết những người đó làm thế nào mà làm rơi móng tay giả ở trong đó.

Đương nhiên, cô cũng rất kỳ lạ.

Hầu hết các bác sĩ nói rằng nó có thể tự bài xuất, đương nhiên, để an toàn hơn thì nên dùng vòi sen rửa sạch phía dưới, để tránh bị viêm nhiễm bên trong. Thậm chí có một lời khuyên chu đáo của bác sĩ: đừng làm móng tay, nó sẽ làm tổn thương cơ thể của bạn.

Vấn đề này coi như cũng có đường sáng, Thẩm Giáng Niên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Mạch não kỳ lạ của Thẩm Giáng Niên đột nhiên xoay vòng, cô vén chăn lên, chạm vào lòng bàn tay ấm áp của Thẩm Thanh Hoà. Đây không phải là mục tiêu, mục tiêu là móng tay, móng tay của Thẩm Thanh Hoà được cắt tỉa gọn gàng, móng tay trơn nhẵn, quả thật rất đẹp. Nhìn lại móng tay của bản thân, vì cái đẹp mà cố ý để móng tay, nhìn kỹ lại, trên móng tay vẫn còn vết máu.

Tim Thẩm Giáng Niên như còn đoàn tàu chạy qua nghiền nát, ngay lập tức đau nhói. Đêm nay Thẩm Giáng Niên, đúng là một kẻ hỗn đản, hỗn đản đến mức chính bản thân cô cũng xa lạ, cô nhìn đi nhìn lại ngón giữa của mình, trong lòng chợt nghĩ ra một vấn đề, liệu Thẩm Thanh Hoà có phải còn... là xử nữ không? Cô ấy rất mâu thuẫn việc người khác chạm vào cô ấy.

Kỳ thực lúc này, Thẩm Giáng Niên hy vọng là không phải, nếu không sẽ càng cảm thấy áy náy. Ngược lại thì tự an ủi bản thân, Thẩm Thanh Hoà là người phụ nữ lớn tuổi, có lẽ không phải đâu, một Thẩm Thanh Hoà lầm lì ít nói trên người mang theo đầy rẫy những câu chuyện xưa, làm sao mà chưa từng có một đoạn tình yêu sâu đậm chứ? A.

Thẩm Giáng Niên thực sự rất tò mò, mối tình đầu của Thẩm Thanh Hoà là ai chứ. Còn mối tình đầu của cô, nếu không phải theo cái định nghĩa của mọi người hoặc là theo định nghĩa của chính cô, thì cô sẽ định nghĩa: Thẩm Thanh Hoà. nếu cô ấy không xác định rõ mối tình đầu của mình, hoặc cô ấy có thể tự mình định nghĩa, cô ấy sẽ xác định đó là: Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Giáng Niên vào trong nhà vệ sinh, rửa móng tay sạch sẽ, nói chung thì cũng đã yên tâm không ít, chờ ngày mai Thẩm Thanh Hoà tỉnh lại, nghĩ cách làm cho người này uống nhiều nước để bài tiết, sau đó nghĩ cách để người này rửa ở phía dưới nhiều hơn một chút thì tốt rồi.

Trời mẹ, ngày mai cô làm sao để nhắc nhở Thẩm Thanh Hoà rửa phía dưới đây, đây quả thực là một cái đề tài xxx.

Thẩm Giáng Niên lại quay về phòng khách lần nữa, trước tiên nên làm một việc lớn, chính là cắt móng tay. Nếu có thể thì sau này cô sẽ không để móng tay nữa. Sau khi cắt móng tay xong, Thẩm Giáng Niên chống tay lên cằm, cúi đầu nghĩ cách nói với Thẩm Thanh Hoà về việc rửa phía dưới, nhưng không nghĩ ra cách hay, ngược lại còn nghe thấy giọng nói mê mang của Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Giáng Niên trầm tư một hồi lâu, bỗng nhiên đứng dậy, đầu có chút choáng, trước mắt hiện lên mấy ngôi sao, chờ dần ổn định mới đi xem người.

Thẩm Thanh Hoàn trán lại đầy mồ hôi, so với trước đây tái nhợt, hiện tại đã đỏ bừng. Thẩm Giáng Niên đưa tay ra và chạm vào nó, nóng má ơi. Nhìn thế nào cũng thấy cô ấy đang phát sốt, Thẩm Giang Niên xoay người muốn tìm nhiệt kế, nhưng lại nghe thấy tiếng thì thào bị đè nén, ngắt quãng, cổ họng như bị kìm hãm, rất áp lực.

Thẩm Giáng Niên không đành lòng đánh thức Thẩm Thanh Hoà, người đau bụng kinh có thể ngủ, thực sự rất hiếm khi được như vậy. Nếu như bị đánh thức, cơn đau nhất định sẽ khiến người ta khó có thể ngủ lại được, cho nên Thẩm Giáng Niên ngồi xổm xuống bên cạnh sô pha chần chừ, cảm nhận được Thẩm Thanh Hoà đang khó chịu, tay cô đã đưa ra, nhưng vẫn không đành lòng.

"Đừng..." Thẩm Thanh Hoà giống như đang nói mớ, nhưng một từ cũng đủ Thẩm Giáng Niên hiểu, tay người kia còn đang với lên như đang muốn tìm cái gì đó. Vài lần với lên nhưng đều không nắm được, Thẩm Giáng Niên lập tức đưa tay ra, có lẽ Thẩm Thanh Hoà dùng hết sức để bắt lấy tay cô, làm cho cơ thể Thẩm Giáng Niên cảm nhận được một loại căng chặt. Lòng bàn tay nóng phát khiếp.

Thẩm Giáng Niên không có thời gian để suy nghĩ thêm, tay của cô đã bị Thẩm Thanh Hoà nắm lấy, hơn nữa là cả hai tay, người này giống như cố bắt lấy cả đêm, sau khi nắm được tay Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà lập tức nghiêng người, tay nắm chặt lấy hai tay Thẩm Giáng Niên, sau đó đặt lên trán, lẩm bẩm gì đó, "Cuối cùng...." Mấy chữ phía sau không nghe rõ. Cả đêm, Thẩm Giáng Niên dường như chỉ ngồi một tư thế như vậy, không phải cô không muốn rời đi, mà Thẩm Thanh Hoà thật sự nắm rất chặt.

Đêm đó, Thẩm Thanh Hoà ngủ rất không yên ổn, Thẩm Giang Niên lo lắng cô ấy phát sốt, nhưng mà lại không dứt ra được. Mỗi lần hơi dùng chút sức, Thẩm Thanh Hoà đều cau mày tỏ vẻ khó chịu, Thẩm Giáng Niên lại không đành lòng, năm lần bảy lượt, cho đến khi bình minh, Thẩm Giáng Niên dùng chút sức, đã rút tay ra được.

Phát sốt sao, đương nhiên rồi, ngay cả kẻ ngốc cũng biết được. Bác sĩ là Tần Tư, bạn học cấp 3 của Thẩm Giáng Niên. Bởi vì tính cách Tần Thư chậm tiêu không thích giao tiếp nhiều, cho nên ngày thường các cô không liên hệ với nhau nhiều lắm, nhưng mà mối quan hệ bạn bè giữa họ, chính là khi bạn có việc cần, chỉ cần nói một câu, chắc chắn sẽ được trợ giúp.

Tần Thư mang theo hòm thuốc đến, lòng Thẩm Giáng Niên nóng như lửa đốt, lo lắng hỏi, "Ngự y, ngài đã tới rồi." Thấy Tần Tư chậm rãi đổi giày ở cửa, Thẩm Giáng Niên nhịn không được thúc giục, "Cái tính lề mề của cậu, một ngày như vài thập niên, không đúng, mỗi lần đều chậm hơn lần trước."

Tần Thư cũng không khó chịu, sau khi đi vào trong phòng ngủ, nên đo nhiệt độ thì đo, nên treo nước biển để truyền thì treo, vừa treo vừa hỏi, "Hôm qua, cô ấy mắc mưa à?" Tần Thư tự mở phòng khám riêng, hôm nay đến khám tư nhân đa số đều là cảm mạo truyền nước biển, nguyên nhân cũng đều giống nhau: là do cơn mưa mùa thu hôm qua gây ra.

"Ừm."

"Chỉ mắc mưa thôi à?" Tần Thư chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, nhưng làm cho Thẩm Giáng Niên chột dạ, có chút khẩn trương nói, "Sao thế? Còn có chịu chứng khác à?" Chẳng lẽ là mấy viên đá? Hay là móng tay dài quá làm chỗ đó bị xước? Hơn nữa viên đá cũng nhô lên, cũng có khả năng làm bị thương chỗ mềm mại đó, vậy giờ phải làm sao đây? Chỗ đó thật sự rất khó bôi thuốc....

"Không có." Tần Tư lề mề trả lời lại, chọc cho Thẩm Giáng Niên trợn mắt với cô vài cái, "Cậu thật đáng chết!" Thẩm Giáng Niên đấm Tần Thư một cái, Tần Thư nhếch mép cười.

"Sau khi truyền bình này xong, thì thay bình khác cho cô ấy, biết rút kim tiêm không?" Tần Tư hỏi, đương nhiên Thẩm Giáng Niên không biết, dùng sức lắc đầu, Tần Thư giải thích cặn kẽ cách rút kim ra, cuối cùng còn nói một câu, "Thật ra rất dễ, thế mà cũng không biết à?" Thẩm Giáng Niên vẫn lắc đầu, "Cậu là cái máy lắc đầu à?" Tần Thư hiếm có dịp cà khịa người này, "Ý cậu là sao, lắc đầu thế này ai mà hiểu được." Còn kiến nghị thêm, "Hay là mình gọi y tá bên mình đến nha?"

"Cậu đến rút kim cho cô ấy đi." Thẩm Giáng Niên suy nghĩ thấu đáo, Tần Thư đến lần nữa, không chỉ để rút kim, còn muốn xem tình trạng của Thẩm Thanh Hòa, cô sợ sẽ không khỏi sốt. Tần Thư bất lực nhưng cũng đồng ý, "Vậy cậu mua cháo cho cô ấy đi, nên cho uống nước, nếu không uống được thì dùng tăm bông hoặc thìa làm ẩm môi." Trước khi đi, Tần Thư liếc nhìn người phụ nữ xinh đẹp nằm trên giường mấy lần mà đánh giá. Ốm yếu thành thế này rồi mà vẫn còn... thật sự trời sinh ra...

Cháo sao? Cô muốn tự nấu, cứ có gì liên quan đến Thẩm Thanh Hòa, cô luôn muốn tự làm. Thẩm Giáng Niên là người ghét nhà bếp, vậy mà cũng lao vào bếp loay hoay nấu một nồi cháo nóng, cháo vẫn còn đang riu riu trên bếp, Thẩm Giáng Niên bưng một ly nước ấm, còn lấy thêm cái muỗng, làm ẩm môi sao, cái này cũng không khó. Dùng cái muỗng làm đôi môi ẩm ướt vài lần, nhưng rất nhanh môi lại hô, vẫn nên đút nước thôi, mới vừa đút được một muỗng, thì những giọt nước không nghe lời đã lăn tròn nhỏ giọt vào cổ Thẩm Thanh Hoà. Lúc Thẩm Giáng Niên đang vội vàng muốn lau nước cho Thẩm Thanh Hoà, thì đột nhiên có một tia sáng xẹt qua.

Làm việc xấu thì phải lên kế hoạch trước, làm được việc xấu mà không bị phát hiện thì phải là người giỏi tính toán. Thẩm Giáng Niên không nghĩ rằng cô ấy có bao nhiêu thông minh, nhưng mà nói đến làm chuyện xấu hơn nữa còn có liên quan đến Thẩm Thanh Hòa, cô vô thức dùng thêm chút tâm tư.

Thẩm Giáng Niên gọi Thẩm Thanh Hoà vài lần, sau khi xác định người kia đã ngủ say, Thẩm Giáng Niên uống một ngụm nước, cúi người xuống, còn chưa hôn mà mặt đã đỏ. Mặc dù cách làm của Thẩm Giáng Niên không đứng đắn cho lắm, nhưng mà chỉ có cách này mới đút nước được, cấp nước cho Thẩm Thanh Hoà. Nhưng mà điều cô không ngờ đến, làm Thẩm Thanh Hoà lại hôn cô.

Kỹ năng hôn định tuyệt vời là gì, đó là Thẩm Thanh Hòa đang ngủ vẫn nắm giữ quyền chủ động, đầu lưỡi cuốn lấy, không chỉ cuốn lấy môi lưỡi cô, mà còn cuốn luôn cả linh hồn cô nữa. Cơ thể cô tê dại, như bị điện giật, cơ thể co rút mấy lần, cảm giác dục vọng. Đến khi hít thở không nổi nữa cô mới đứng dậy, đôi môi hồng hào của Thẩm Thanh Hoà vẫn còn hơi mở, hơi thở của cô ấy nhanh hơn một chút so với trước đây.

Thẩm Giáng Niên không dám đút nước kiểu này nữa, bởi vì sợ đút kiểu này lại ra cảm giác kia, mới nhiêu đó thôi mà cơ thể đã khó chịu, bây giờ Thẩm Giáng Niên có cảm giác đi trộm gà không thành ngược lại còn mất thóc.

Sau khi truyền hai bình thuốc lớn, Thẩm Thanh Hoà vẫn còn chưa tỉnh, Tần Thư đưa tay lên sờ, "Đã hạ sốt rồi, người vẫn luôn không tỉnh à?" Thẩm Giáng Niên thấy dáng vẻ trầm tư của cô ấy, lo lắng không thôi, "Ừm, vẫn luôn ngủ đến giờ."

"Cứ ngủ thế này cũng không được." Tần Thư đứng dậy thu dọn hòm thuốc, "Thuốc, buổi tối mình sẽ đến truyền lần nữa, để cô ấy ngủ tiếp đi, mà lát nữa cậu nên gọi cô ấy dậy."

"Lỡ đâu gọi không tỉnh thì sao đây?" Thẩm Giáng Niên sợ hãi hỏi.

"...." Tần Thư ban phát cho ánh mắt cạn lời, "Cô ấy ngủ, chưa có chết."

"Chết?" Giọng của Thẩm Giáng Niên thay đổi, người đang hoảng hốt lại nghe sai tạo thành chữ đáng sợ nhất.

Tần Thư nhìn cô đầy ẩn ý nói: "Mình nói, cô ấy chỉ đang ngủ, bây giờ không cho cậu đánh thức cô ấy vì có thể tối hôm qua cô ấy không chỉ dầm mưa mà còn vất vả đến khuya, hôm nay để cô ấy ngủ nhiều hơn một chút, nhưng mà ngủ nhiều cũng không tốt lắm, cho nên, cứ cách một tiếng thì đến gọi cô ấy một lần, nói chuyện với cô ấy, để cô ấy bớt ngủ lại, tốt nhất là cho cô ấy ăn cháo, chờ đến tối, mình lại đây tiêm, rồi cho cô ấy ngủ tiếp, nghe hiểu chưa?"

Tần Thư lần này đã nói rõ, Thẩm Giáng Niên gật đầu, nhưng vẻ mặt lo lắng vẫn không giảm bớt, Tần Thư đi tới cửa, lại nói: "Cơ thể của cô ấy chắc không có vấn đề lớn, nếu chỉ đau bụng kinh, thì dùng thuốc Đông Y điều trị, còn sốt thì nếu đêm nay không phát sốt thì ổn rồi, ngày thường bảo cô ấy nghỉ ngơi cho tốt."

Tần Tư quơ tay trước mặt Thẩm Giáng Niên, người này đang mất tập trung, lại nhắc lần nữa, "Cô ấy không sao hết, có mình ở đây, đừng lo lắng quá." Thẩm Giáng Niên gật đầu. Tần Thư xách theo hòm thuốc rời đi, nghĩ lại cũng thấy buồn cười, chỉ là cảm mạo với đau bụng kinh, làm như là bệnh gì nặng lắm vậy, cái cô gái nhỏ này a, thật là....lộn xộn.

Sau một giờ, Thẩm Giáng Niên cũng nhẫn tâm, lay nhẹ Thẩm Thanh Hoà. Lắc lắc vậy mà Thẩm Thanh Hoà vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Thẩm Giáng Niên vuốt nhẹ gương mặt Thẩm Thanh Hoà, ghé vào bên tai cô ấy nói, "Thẩm Thanh Hoà, thức dậy đi, đừng ngủ nữa." Hơi thở mang theo ẩm ướt, còn có giọng nói ôn nhu, Thẩm Thanh Hoà có chút phản ứng, cô ấy hơi nghiêng đầu, giống như muốn né tránh.

Thấy lông mi người này rung lên, có dấu hiệu tỉnh lại, giọng điệu của Thẩm Giáng Niên tự động chuyển sang chế độ ôn nhu nhất, cô xoa xoa mặt Thẩm Thanh Hoà dỗ dành, "Thẩm Thanh Hoà, người ngủ lâu rồi, dậy đi nha, đợi lát nữa rồi ngủ tiếp?"

Thẩm Thanh Hoà nheo mắt nhìn Thẩm Giáng Niên với ánh mắt xa lạ mấy giây cô mới mở mắt, mí mắt nặng trĩu không mở ra được, sau khi nuốt nước bọt, cô nghi ngờ gọi, "... Niên?" Thật ra thì gọi tên đầy đủ đó, nhưng mà hai từ kia bị cái giọng khàn nuốt rồi.

"Ừa." Người này vẫn còn nhận ra cô, không có bị sốt mà ngốc, Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm. Cho dù Thẩm Thanh Hoà là người thì khiến Thẩm Giáng Niên không thể nhìn thẳng vào cô ấy, trước đêm qua chủ yếu là vì xấu hổ, nhưng hôm nay, bên trọng sự xấu hổ còn mang theo sự hổ thẹn vì hành vi "ngược đãi" của bản thân vào tối qua.

Thẩm Giáng Niên nhìn không có tiêu cự một hồi lâu, "Sao em lại đến Thượng Hải a?" Thẩm Thanh Hoà đột nhiên nở một nụ cười, nụ cười đột ngột khiến tim Thẩm Giáng Niên đập nhanh hơn, không chỉ bởi vì nụ cười hoa mỹ này, mà còn bởi vì những lời nói của cô ấy. "Thẩm Thanh Hoà, người đã đến Bắc Kinh, người quên rồi sao?"

Thẩm Thanh Hoà có chút sững sờ, như cũ không có phản ứng, nhìn thẳng Thẩm Giang Niên, một hồi lâu vẫn không chớp mắt. Thẩm Giáng Niên suy nghĩ: "Chẳng lẽ sốt phát ngốc rồi chứ?"

Sốt phát ngốc cũng không sao, em sẽ chăm sóc cho người, Thẩm Thanh Hoà.

"Trước tiên đừng nghĩ đến những chuyện vô bổ đó," Thẩm Giang Niên sợ người bệnh mới tỉnh dậy còn mệt mỏi, với lại Thẩm Thanh Hoà không nhớ đêm qua càng tốt, trẻ con làm chuyện xấu, chỉ muốn trút giận khi bị ngược đãi tinh thần, bây giờ còn chưa biết nên đối mặt thế nào.... Nhớ ra càng trễ càng tốt, cô đang ôm chút tâm lý may mắn.

Thẩm Giáng Niên đưa tay vuốt ve gò má Thẩm Thanh Hoà, "Người nằm cũng lâu rồi, ngồi dậy nha." Đôi mắt Thẩm Thanh Hoà khép hờ, tựa như sắp ngủ tới nơi, cô ấy không nói đồng ý cũng không nói từ chối. Thẩm Giáng Niên cúi người ôm Thẩm Thanh Hoà, muốn để cô ấy ngồi, nào biết mới động một cái, Thẩm Thanh Hòa khẽ hừ một tiếng, dọa Thẩm Giáng Niên giật mình, cô vội vàng hỏi người trong ngực, "Sao thế?"

"Đau...." Thẩm Thanh Hoà nhíu mày, lần này đôi mắt đang khép hờ của cô đã hoàn toàn mở ra.

"Đau ở chỗ nào?" Thẩm Giáng Niên cố gắng dùng sức nhẹ nhất có thể, Thẩm Thanh Hoà rũ mắt xuống, cau mày, "Chỗ tối hôm qua em chạm vào." Cô ấy nói rất nhẹ nhàng cũng thản nhiên, nhưng mà đi vào tai Thẩm Giáng Niên lại nghe ra kiểu khác, giống như là đang oán hận còn xấu hổ, vào những lúc thế này mạch não luôn làm Thẩm Giáng Niên mất mặt, vừa nghe đau một cái, Thẩm Giáng Niên theo quán tính nghĩ đến một động tác, miệng rất nhanh đã nói, "Em xoa cho người được không?" Sau khi hỏi xong, bộ não lề mề kia mới phản xạ vòng cung, nếu nhưng nó có thể dùng chữ để thể hiện thành lời, có lẽ là: Chủ nhân à, chỗ tối hôm qua chủ nhân chạm vào cô ấy, là ở phần dưới người ta đó, hơn nữa còn ở bên trong, người muốn xoa, nhưng mà người cũng không có cho tôi cách cụ thể xoa thế nào, cũng không chỉ định vị trí cụ thế, bây giờ phải làm sao đây?

Đây không phải là điểm chết người nhất, điểm chết người nằm ở chỗ, khi Thẩm Giáng Niên nói xong liền nhận ra mình sai, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, do dự không muốn nói em không có ý đó, nhưng lại nghe được Thẩm Thanh Hoà thì thào nói: "Vậy em nhẹ chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro