Chương 63 -66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 63

Nếu không phải hành động và suy nghĩ có đôi khi trái ngược nhau, thì khi mà ngoài miệng từ chối nhưng lại rất muốn động tay động chân, chỉ cần người ta động não một chút, sẽ nhìn ra được manh mối.

Mà khi bạn từ chối một người, nhưng lại có chút do dự không biết nên hay không, thì dưới sự kiên trì của đối phương, cuối cùng hơn phân nửa sẽ thuận theo.

Đối với Thẩm Giáng Niên và Thẩm Thanh Hoà vào lúc này, hai câu trên là vừa đúng.

Mặc dù Thẩm Giáng Niên bị sốt cao mơ hồ, nhưng mà khả năng nhìn mặt bắt hình dong không hề giảm. Thẩm Giáng Niên sinh bệnh thậm chí hiểu rõ cách thu phục Thẩm Thanh Hoà hơn Thẩm Giáng Niên lúc tỉnh táo, cô sẽ không quá nhút nhát, cũng không quá thẳng thừng, càng sẽ không vội. Nó có điểm giống như nước ấm nấu ếch xanh. Bắt đầu từ những chi tiết, thực thi từng bước một, thử thăm dò dây dưa... Chỉ cần Thẩm Thanh Hoà không đẩy cô ra, cô sẽ tiếp tục hành động. Không phải vì sinh bệnh mới quấn lấy người, mà ngày thường cô vẫn luôn quấn lấy Thẩm Thanh Hoà, chỉ là lúc Thẩm Giáng Niên tỉnh táo sẽ không làm thế.

Về phần Thẩm Thanh Hòa, cô ấy hoàn toàn tỉnh táo, nhưng người mà cô ấy đang đối mặt với người không tỉnh táo ... Vì vậy, thiên kim nhà họ Thẩm đã đạt tới giới hạn cao của kiên nhẫn và bao dung. Thẩm Giáng Niên khiêu khích như vậy, Thẩm Thanh Hoà cắn chặt môi, để không kêu lên tiếng, hàm răng trắng nõn cắn nhẹ rồi mạnh vào quả châu, đầu lưỡi hồng hào đẩy đưa lúc nhanh lúc chậm, đôi môi áp lên quầng vú, cọ xát như có như không...

Không phải Thẩm Thanh Hoà không muốn né, mà né không được, Thẩm Giáng Niên theo sát, nhưng một tiểu hổ bị cai sữa, bởi vì không muốn buông cho nên cắn chặt, đôi khi dùng lực quá mức, Thẩm Giáng Niên sẽ nhăn mặt vì đau, nhưng Thẩm Giáng Niên dường như biết, mỗi lần sau lần cắn đau dùng đầu lưỡi để xoa dịu nó. Sự kích thích đau đớn này thực sự không thể chịu nổi.

Cô không thể né tránh, chứ đừng nói là đẩy người kia ra. Sau khi Thẩm Thanh Hoà đợi cơn tê dại qua đi, cô hít một hơi thật sâu, vuốt ve gáy Thẩm Giáng Niên và nhẹ nhàng luồn vào tóc cô ấy. Quả nhiên, Thẩm Giáng Niên ăn đau, cái miệng nhỏ lập tức buông ra.

Thẩm Thanh Hoà vừa định buông ra, Thẩm Giáng Niên lại định cắn cô, Thẩm Thanh Hoà vuốt ve mặt cô, trên má ửng hồng, giọng có chút nghiêm khắc nói: "Không cho phép lộn xộn, nằm xuống đi ngủ." Thẩm Giáng Niên mấp máy miệng, hít sâu một hơi, không nói đồng ý, nhưng cũng không từ chối.

Thẩm Thanh Hoà tự mình nằm xuống, Thẩm Giáng Niên cũng ngoan ngoãn nằm xuống cùng cô.

Đêm, yên tĩnh, Thẩm Thanh Hoà không biết mấy giờ rồi, nhưng luôn cảm thấy trời đã sáng, chủ yếu là do Thẩm Giáng Niên lăn lộn quá lâu.

Thẩm Thanh Hoà mặc dù mệt nhưng cô không buồn ngủ, qua ánh đèn tường, cô có thể nhìn thấy đôi mắt ẩm ướt của Thẩm Giáng Niên sáng ngời nhìn cô chằm chằm: "Em muốn ngủ sao?" Thẩm Thanh Hoà hỏi, Thẩm Giáng Niên ngây ngốc lắc đầu, mắt nhắm mắt mở.

"Không buồn ngủ cũng nhắm mắt lại."

"Người cũng nhắm à?" Thẩm Giáng Niên chớp chớp mắt hỏi.

"Tôi ngủ rồi."

"Em cũng vậy." Thẩm Giáng Niên bắt chước giọng điệu của cô, Thẩm Thanh Hoà híp mắt, Thẩm Giáng Niên cũng bắt chước phong cách của cô.

Thẩm Thanh Hoà không biết Thẩm Giáng Niên sẽ chơi chiêu gì tiếp theo. Chắc do lăn lộn quá lâu Thẩm Thanh Hoà luôn cảm thấy trong khoảnh khắc im lặng này có ẩn chứa "sát khí" nào đó, Thẩm Giáng Niên nhất định phải có thủ đoạn mới đúng không?

Thẩm Giáng Niên mở miệng một cái nói cái gì xấu là cái đó thành sự thật, miệng của Thẩm Thanh Hoà có lẽ bị Thẩm Giáng Niên hôn lâu như vậy, chắc cũng dính được chút linh nghiệm, cô vừa mới nghĩ như vậy, Thẩm Giáng Niên lại không an phận, nhích đến trước mặt Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà nằm yên không nhúc nhích.

Thẩm Giáng Niên giơ cánh tay lên, khoác lên người Thẩm Thanh Hoà, ôm rất chặt nhưng Thẩm Thanh Hoà vẫn không nhúc nhích.

Hai chân của Thẩm Giáng Niên cũng không nhàn rỗi, cô luồn một chân xuống dưới đùi phải Thẩm Thanh Hoà, uốn cong chiếc chân dài của mình móc vào đùi của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà vẫn chống cự không nhúc nhích, nhưng... Thẩm Thanh Hoà suy nghĩ: Ngàn vạn lần đừng như cô nghĩ. Suy nghĩ còn chưa kịp kết thúc, Thẩm Giáng Niên đã dùng lực kẹp chặt hai chân anh, có lẽ chưa đủ gần, Thẩm Giáng Niên đã cọ sát vào người cô.

Da đầu Thẩm Thanh Hoà tê dại một hồi, cô không có cách nào phớt lời, cảm giác hai nơi ập đến. Đôi ngực mềm mại của Thẩm Giáng Niên đang áp vào người cô, sự đụng chạm mềm mại khiến làn da của Thẩm Thanh Hoà nóng lên; điều khủng khiếp nhất, Thẩm Giáng Niên khoả thân, hoàn toàn mở ra thế giới riêng tư giữa hai chân, hướng đến cơ thể của Thẩm Thanh Hoà.

Hơi thở của Thẩm Thanh Hoà gấp gáp, cô ấy cần phải hết sức kiềm chế để hơi thở của mình ổn định. Tôi không biết bạn đã trải nghiệm chưa, khi bạn nhắm mắt lại và trải nghiệm mọi thứ xung quanh bằng các giác quan khác với thị giác, cảm giác xung quanh bạn sẽ được phóng đại lên gấp nhiều lần. Thẩm Thanh Hoà lúc này nhắm mắt lại, giống như vừa rồi cô có thể nghe thấy âm thanh khi làn da của Thẩm Giáng Niên chạm vào cơ thể cô, giống như một ngọn lửa đang cuồng nộ, không biết khi nào sẽ đốt cháy thành tro tàn.

Nếu Thẩm Giáng Niên giữ tư thế này, Thẩm Thanh Hoà cũng có ý định chấp nhận cô ấy. Nhưng mà... tiểu sư tử không an phận, nếu lúc không sinh bệnh chỉ số an phận có lẽ 1.0, thì bây giờ sinh bệnh chỉ số an phận lại là 9.0. Hai chân của Thẩm Giáng Niên không ngừng đụng vào đùi Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà có lẽ đoán được tư thế lúc này, kẹp chặt hai chân cô, dùng lực ở eo cô, nâng mông về phía trước... Lần này, lực vừa đủ, nơi tư mật chạm vào đùi một cái rồi rời đi trong chốc lát.

Thẩm Thanh Hoà nghiến răng, dây tóc bóng đèn trong não cô bị nhiệt độ bất thường làm bỏng khiến đầu Thẩm Thanh Hoà ong ong, lần này không chỉ da đầu tê dại mà cả người cũng nhũn ra.

Nếu Thẩm Giáng Niên làm điều này một lần nữa, Thẩm Thanh Hoà sẽ mở mắt ra và ngăn cô ấy lại. Vốn dĩ bị đau bụng kinh và cảm giác khó chịu bên dưới, cho nên cô không có hứng thú làm tình, nhưng mà vào ban đêm thế này, gặp một Thẩm Giáng Niên sinh bệnh, khiến cô dấy lên dục vọng.

Thẩm Thanh Hoà nhớ đến lần đó sau khi cô và Thẩm Giáng Niên gặp mặt nhau, Thẩm Duyệt từng hỏi cô, cảm giác thế nào, lãng mạn không? Lúc đó Thẩm Thanh Hòa đang ở trong văn phòng rộng rãi sáng sủa của tập đoàn Nhã Nại, cô chống cằm nhìn ra những đám mây đung đưa, cái này làm cô đến những thay đổi của Thẩm Giáng Niên khi ở dưới thân người cô. Lãng mạng sao? Không biết, Thẩm Thanh Hoà không hiểu lắm về cái gọi là lãng mạn của người thường, đối với mấy người trong công ty hay nói cái gì mà lãng mạng này nọ, cô thấy thật ấu trĩ. Cho nên lãng mạn thì không có, nhưng lãng, thật ra có.

"Lãng" là lúc gặp nhau, cái dáng người xinh đẹp quyến rũ mềm mại của Thẩm Giáng Niên đã khiến Thẩm Thanh Hoà mê mẩn; Thẩm Thanh Hoà cho rằng đó là cái lãng cao nhất rồi, nhưng giờ phút này, cô thật sự nghi ngờ phán đoán ban đầu của cô. Có khi nào cái lãng kia chỉ mới là khởi đầu? Rốt cuộc, Thẩm Giáng Niên có bao nhiêu lãng chứ? Không trách Thẩm Thanh Hoà được, vì lúc này đây, Thẩm Giáng Niên lại đổi kiểu mới, hai chân câu chặt lấy cô, nơi tư mật kề sát da thịt, đánh vòng nhẹ nhàng.

"A~" Thẩm Giáng Niên cọ xát thoải mái, thì đột nhiên tai bị véo một cái, đúng là hơi đau. Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy vẻ mặt ấm a ấm ức của cô, giọng nói cũng dịu dàng hơn so với dự đoán, "Không phải tôi bảo em đừng lộn xộn sao?"

"Em làm nhẹ mà." Thẩm Giáng Niên nghiêm túc giải thích, giống như cô không có làm gì quá mức so với yêu cầu của Thẩm Thanh Hoà.

"Tôi bảo em ngủ, thế đây là ngủ à?" Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà nghiêm nghị hơn.

"Nhắm mắt rồi mà." Thẩm Giáng Niên ấm ức nói, đùi của Thẩm Thanh Hoà vẫn kẹp giữa hai chân cô.

"Bỏ chân ra." Hơi thở của Thẩm Thanh Hoà có chút lộn xộn, Thẩm Giáng Niên tiếp tục tán tỉnh như vậy cô cũng không nhịn được, đó là điều chắc chắn, vốn dĩ cô đã rất thích cơ thể của Thẩm Giáng Niên, ôm người này vào ngực, cô vẫn nỗ lực sắm vai Liễu Hạ Huệ, nhưng mà Thẩm Giáng Niên luôn thách thức giới hạn của cô.

Thẩm Giáng Niên nghe thấy giọng điệu có phần hung dữ, không chắc Thẩm Thanh Hoà có thực sự tức giận hay không. Vì vậy, thay vì buông chân ra ngay lập tức, cô chớp mắt, nhướng người đến nũng nịu lấy lòng Thẩm Thanh Hoà, ngoài miệng còn nói lời ngoan ngoãn, "Ngủ nha~" Sau đó, đôi mắt ướt át nhắm lại, gương mặt cọ cọ cánh tay Thẩm Thanh Hoà, khò khò, giả vờ ngủ.

Thẩm Thanh Hòa thực sự ... bất lực, đoán chừng lúc Thẩm Giáng Niên còn nhỏ, hẳn là một đứa trẻ nghịch ngợm, là cái loại con nít ranh. Thẩm Giáng Niên không lộn xộn, thế là Thẩm Thanh Hoà cho cô cơ hội khác, không yêu cầu cô buông chân ra. Lần này, Thẩm Giáng Niên rất thông minh, nhịn một hồi lâu. Có lẽ, cô ấy nghĩ rằng mình đã chịu đựng nó trong một thời gian dài ... nhưng thực tế là chưa đầy 5 phút.

Chân của Thẩm Giáng Niên hình như bị đè nên có chút tê, giật giật một cái, sợi dây tóc bóng đèn sáng chói trong đầu Thẩm Thanh Hoà lại không ngừng căng lên. Nói là không ép Thẩm Giáng Niên làm cái gì hết, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà không yên tâm, người phụ nữ bé nhỏ này không an phận từ trong xương cốt. Mới vừa rồi vờ ngoan hiền, để lúc sau càng thêm phóng túng.... Cho nên, Thẩm Thanh Hoà yên lặng chờ đợi.

Quả nhiên, cái cô đợi đã đến, Thẩm Giáng Niên cử động rất nhẹ, dùng lực nhẹ về phía Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà đêm nay, có lẽ bị tra tấn đến phát điên, cho nên đột ngột giật chân, vừa lúc đón ý hùa theo động tác của Thẩm Giáng Niên.

Nơi tư mật cùng với da thịt hoàn toàn chạm vào nhau, lần này, bởi vì động tác của Thẩm Thanh Hoà, kích thích mãnh liệt, Thẩm Giáng Niên không kìm chế được, rên nhẹ, "Ưm...." Nếu là trước kia rên nhẹ thì Thẩm Thanh Hoà sẽ hành động không cần suy nghĩ. Thẩm Giáng Niên chỉ muốn bản thân thoải mái, mà lại đi tra tấn cô, nhưng hiện tại Thẩm Giáng Niên đang là người bệnh, còn phát sốt cao, nên cô kìm nén, khắc chế bản thân, thỏa hiệp lần nữa.

Bây giờ, không chỉ có trong lòng phát giận, mà người mặt cũng đã nổi giận: "Lấy chân ra." Lần này, giọng nói của Thẩm Thanh Hoà lạnh lùng. Cơ thể Thẩm Giáng Niên run lên một cái, rõ ràng là bị giật mình. Thẩm Thanh Hoà bất đắc dĩ, nhưng mà vẫn không cho sắc mặt tốt, "Không được dựa đến gần đây nữa, ngủ đi." Thẩm Thanh Hòa chủ động đẩy "thảm hoạ" dục vọng ra.

Lần này, hai người đã kéo khoảng cách ra, Thẩm Giáng Niên ấm ức nhìn cô, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà vẫn bất động thanh sắc, giọng nói lạnh nhạt: "Đừng nhìn tôi nữa, ngủ!" Dứt lời, xoay người qua bên khác, không thèm để ý đến Thẩm Giáng Niên nữa. Nếu nhìn vào đôi mắt ướt át kia một hồi lâu, cô sợ cô sẽ mềm lòng, làm cô nhịn không được không thèm thương hoa tiếc ngọc, muốn yêu, muốn hung hăng... mà làm.

Trong lúc này, phía sau có tiếng động như nhích gần đến cô, Thẩm Thanh Hoà đều lạnh lùng nói, "Không được lại gần đây." Tiếng động phía sau dừng lại. Sau mấy lần như thế, phía sau yên tĩnh một lúc, Thẩm Thanh Hoà mới nhẹ nhàng thở ra, rồi phía sau lại có động tĩnh, giống như không có nhích đến gần cô, mà xoay người. Thẩm Thanh Hoà nghe một hồi, cứ thấy Thẩm Giáng Niên sột soạt, nhịn một hồi lâu lại hỏi: "Khó chịu à?" Thẩm Giáng Niên không trả lời.

Rõ ràng là cảm thấy sau lưng có chút lún, Thẩm Thanh Hòa định quay đầu nhìn lại, lại thấy Thẩm Giáng Niên trần như nhộng đã đứng dậy đi về phía cửa phòng ngủ, "Em muốn làm gì?" Thẩm Thanh Hoà cũng đứng dậy.

Thẩm Giáng Niên không đáp lại cô, tiếp tục đi về phía trước, Thẩm Thanh Hoà xuống giường cao giọng: "Đứng lại, tôi hỏi em đó, trả lời tôi!" Ba câu có chút gay gắt, Thẩm Giáng Niên đứng lại, cúi đầu gãi giữa hai chân, trầm giọng nói: "Đi tắm."

"Em còn đang bệnh, mai rồi tắm." Thẩm Thanh Hoà thở phào nhẹ nhõm, sợ Thẩm Giáng Niên lại khó chịu.

"Em khó chịu." Thẩm Giáng Niên đáng thương nói, Thẩm Thanh Hoà vội vàng đi tới, "Khó chịu ở đâu?"

"Chỗ này." Thẩm Giáng Niên vẫn cúi đầu, xoa giữa hai chân, "Ướt."

.... Quả nhiên là tiểu yêu nghiệt!

Thẩm Thanh Hoà làm sao yên tâm để Thẩm Giáng Niên tắm một mình, "Tôi tắm cho em, em có ngoan không?" Thẩm Giáng Niên gật đầu như một đứa trẻ ngoan. Thẩm Thanh Hoà kéo tay cô đi đến nhà tắm, "Ngâm bồn tắm." Thẩm Giáng Niên đến nhà tắm, nhìn thấy bồn tắm không có nước.

"Trễ rồi, mai lại ngâm." Thẩm Thanh Hòa lo cũng không phải chuyện giờ giấc, mà Thẩm Giáng Niên, "kẻ tái phạm" này, cô lo sẽ xảy ra chuyện gì không tốt.

"Em muốn tắm bồn." Thẩm Giáng Niên đứng trước bồn tắm nói ra yêu cầu của mình. Bất kể Thẩm Thanh Hoà nói gì, cô ấy luôn nói "Muốn tắm bồn.".

"Vậy thì em tự ngâm mình đi." Thẩm Thanh Hoà không tin, Thẩm Giáng Niên chỉ đơn giản muốn tắm bồn. Thẩm Giáng Niên nghiêng đầu nhìn cô, chớp chớp mắt, ừ một tiếng, thế mà đã đồng ý rồi.

Thẩm Thanh Hoà đi mở nước vào bồn cho cô, điều chỉnh nhiệt độ, đỡ người nằm trong bồn tắm. Thẩm Giáng Niên có vẻ như thoải mái, hừ một tiếng, "Tôi đi ra ngoài, đừng tắm lâu quá, cần gì thì gọi cho tôi." Thẩm Thanh Hoà muốn xem cô có thể tắm trong bao lâu.

Thẩm Giáng Niên không đáp lại, chỉ là đầu ngón tay phe phẩy trong nước, Thẩm Thanh Hoà tự hỏi có phải bị tra tấn lâu rồi không, cho nên làm thế nào cũng nghe ra hương vị dục vọng. Thẩm Thanh Hoà không thèm nhìn nữa, đi thẳng ra ngoài. Thẩm Thanh Hoà từ trong nhà tắm đi ra, nhẹ nhàng thở ra, làm dịu đi cảm giác khó chịu trong người.

Một lúc sau, bên trong không có âm thanh gì nữa, Thẩm Thanh Hoà không thể chịu đựng được nữa, nghĩ đến việc tại sao mình phải phân cao thấp với Thẩm Giáng Niên, rốt cuộc người này cũng đang bệnh. Thẩm Thanh Hoà gõ cửa, nhưng bên trong không có âm thanh gì, cô đẩy cửa đi vào, không khỏi há hốc mồm, hít một hơi thật sâu.

Thẩm Giáng Niên đã ra khỏi bồn tắm, lưng cô ấy quay về phía Thẩm Thanh Hoà, hai tay của cô ấy đang di chuyển giữa hai chân. Khi Thẩm Thanh Hoà bước vào, dường như cô ấy không để ý, Thẩm Thanh Hoà không biết cô ấy đã tắm rửa bao lâu, luôn lặp đi lặp lại cái xoa phía dưới, thỉnh thoảng khi xoa đến chỗ nhạy cảm, lại khẽ rên rỉ.

Thẩm Thanh Hoà hô hấp dồn dập, giọng nói có chút gấp gáp: "Em làm gì vậy?"

Thẩm Giáng Niên đột nhiên quay đầu lại, bực bội nói: "Em không rửa sạch được." Có lẽ là tự làm đau mình, cô khẽ hừ một tiếng, yếu ớt nói: "Vẫn luôn khó chịu." Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống.

Thẩm Thanh Hoà hít một hơi thật sâu, mím môi đi tới, Thẩm Giáng Niên nắm lấy tay cô, "Rửa cho em đi." Thế giới trơn trượt cũng là thế giới đầy dục vọng.

"Rửa không sạch à." Thẩm Thanh Hoà bế ngang người lên, "Vậy tôi đến trừ diệt hoả khí của em."

Chương 64:

Chắc hẳn có người từng mách bảo bạn cách trút giận, khi mà cảm xúc đến đỉnh điểm mà không biết phải làm sao, bạn có thể chọn các bộ môn thể thao để vận động, như chạy bộ, chơi bóng rổ, chọn cái gì mà bạn thích là được. Mục đích chỉ có một, khiến bạn cạn kiệt nguồn năng lượng trong cơ thể. Có lẽ khi bạn không còn sức lực, nói chung là không còn tức giận nữa thì không còn phẫn nộ.

Thẩm Thanh Hòa mang nước ấm đến bên giường, người nằm ở trên giường lần này thật sự đã ngủ. Khi Thẩm Thanh Hoà lau cơ thể người này, lau đến chỗ nhạy cảm, người này còn làm vẻ thẹn thùng muốn né tránh, còn lẩm bẩm nói gì đó, không có sức để né. Thẩm Thanh Hoà lau người cho Thẩm Giáng Niên, đi tắm một cái rồi quay lại phòng ngủ. Thẩm Giáng Niên đang ôm gối đầu, nghiêng người cuộn tròn, ngủ ngon lành.

Thẩm Thanh Hoà đứng trước giường nhìn hồi lâu, khó có thể tưởng tượng cùng một người mà bây giờ như tiểu thiên sứ, còn lúc nãy là tiểu ác ma. Từ sâu thẳm trong con người Thẩm Giáng Niên, chắc có lẽ có hai thái cực tồn tại. Lúc ngủ thì ngoan ngoãn vô cùng, Thẩm Thanh Hoà đưa tay lên, vuốt má Thẩm Giáng Niên, thế mà còn cọ theo, Thẩm Thanh Hoà cố ý véo mấy cái, miệng lại lẩm bẩm, trông rất đáng thương, còn ừm một cái, thật đáng yêu.

Thẩm Thanh Hoà vung cánh tay của cô ra, để Thẩm Giáng Niên gối trên cánh tay của cô, đồng thời kéo chiếc gối ra khỏi lòng ngực Thẩm Giáng Niên. Cô bé ngoan không vui mà rên rỉ, Thẩm Thanh Hoà kéo cô ấy vào trong lòng ngực, Thẩm Giáng Niên lập tức ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào ngực cô, Thẩm Giáng Niên hài lòng hừ một tiếng. Lần này, thật sự đã ngủ rồi, Thẩm Thanh Hoà nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô ấy, đưa tay sờ trán, vẫn còn hơi nóng, hi vọng ngày mai sẽ không nặng hơn. Cô cũng ... thực sự không thể chịu đựng được nữa, nếu Thẩm Giáng Niên không bị bệnh, ham muốn vẫn còn đang dâng trào trong đầu, có lẽ cô sẽ tiếp tục làm.

Khi màn đêm trở nên tĩnh lặng, bóng tối bắt đầu nuốt chửng vạn vật, một cơn lạnh không tên ập đến. Thẩm Thanh Hoà nhắm mắt lại ôm chặt lấy Thẩm Giáng Niên, người này trong lòng cô giống như một chiếc bếp nhỏ, khiến cho cái lạnh xua tan. Mỗi khi tâm phiền ý loạn, cô lại mở mắt ra, nhìn người đang ngủ yên trong lòng mình, một sinh mạng sinh động đang nằm trong lòng cô, một cảm giác an toàn ập đến.

Suốt cả đêm, Thẩm Thanh Hoà gần như không ngủ, đến gần rạng sáng cô mới chập chờn đi vào giấc ngủ, người trong lòng cứ trằn trọc, Thẩm Thanh Hoà lập tức tỉnh dậy nhưng cô không mở mắt. Cũng không thể trách Thẩm Giáng Niên được, cô có chút tỉnh phát hiện bản thân lại ngủ trong lòng Thẩm Thanh Hoà, có chút nôn nóng, cố gắng hồi nghĩ nhưng mà không có kết quả. Trời ạ! Có phải cô sinh bệnh không? Kí ức mơ hồ đêm qua chắc phải nhớ lại mấy ngày mới hết. Theo kinh nghiệm trước đây của cô ấy, cô ấy phải khỏa thân muốn được ôm, mỗi lần như thế, Lê Thiển đều mắng cô: Bản thân khoả thân thì thôi, một hai gào thét đòi người ta khoả thân cùng, bạn tốt cùng nhau khoả thân!

Sợ bản thân bị chiếm tiện nghi, sau khi cơn sốt qua đi, cô còn hỏi lại Lê Thiển: "Cậu không có chiếm tiện nghi của mình chưa? Chúng ta là bạn thân nha." Lê Thiển thậm chí còn không nhấc mí mắt lên, với vẻ mặt thê lương, "Ngoại từ bạn thân là mình đây ra, ai dám cùng cậu khoả thân hả?" Sau đó dùng ánh mắt oán hận, "Mình còn chưa truy cứu chuyện cậu chiếm tiện nghi với mình, thế mà còn dám hỏi lại mình!" Bởi vì không yên tâm, Thẩm Giáng Niên còn yêu cầu Lê Thiển ghi hình lại dáng vẻ cô lúc bệnh, thế là nhìn thấy hình ảnh hai người khoả thân, mà cô còn yêu cầu Lê Thiển cởi sạch đồ ngủ cùng cô. Năm cấp ba khi đó, Thẩm Giáng Niên vẫn còn đơn thuần, ngoài trừ ôm ngủ ra, không còn làm gì khác, nhưng mà khi nhìn thấy bản thân vô liêm sỉ trong video kia, Thẩm Giáng Niên vẫn thẹn thùng.

Dù ký ức có mờ đi, dù ký ức có bị trì hoãn thì cuối cùng nó cũng sẽ quay trở lại. Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Giáng Niên mơ hồ nhớ ra ngày hôm qua cô ngủ riêng giường với Thẩm Thanh Hoà, vì lo lắng cho Thẩm Thanh Hoà nên luôn muốn đến thăm, nhưng khi tỉnh dậy sau khi ngủ quên trên giường, cô lại cảm thấy hơi chóng mặt, nhưng vẫn nhớ thương đến việc đi nhìn Thẩm Thanh Hoà. Bây giờ nghĩ lại, tối hôm qua nàng quả thật đã cởi quần áo, hình như cầm thú Tần Thư còn đến đây? Thẩm Giáng Niên nép vào trong lòng Thẩm Thanh Hoà, trong lòng như sông cuộn biển gầm, căn bản không nằm yên được.

Đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, người đẹp đến nao lòng, có khi nào cô lãng đến tận trời không? Trời mẹ, Thẩm Thanh Hoà, người nghe em giải thích đi, em không phải người như thế! Ngày thường em e thẹn lắm! Chỉ là đến lúc bệnh, chỉ muốn làm theo ý của bản thân....

Trong đầu Thẩm Giáng Niên chạy ra mấy cái kịch bản, lỡ đâu Thẩm Thanh Hòa nhắc đến việc cô bệnh làm mấy chuyện quái dị, cô nên giải thích thế nào đây? Cũng không trách Thẩm Giáng Niên lo lắng đông tây, bây giờ, cô vừa động một cái, cảm nhận được phía dưới khác thường, cô luôn cảm thấy... hình như đêm qua các cô có làm, hơn nữa không phải một lần, nhưng mà bây giờ cô thực sự không nhớ nổi.

Người khác bệnh là chuyện bình thường, không biết cô ấy trúng gió gì mà có những sở thích kỳ lạ. Ngay lúc Thẩm Giáng Niên đang vật vờ, trán cô đột nhiên bị chạm vào, Thẩm Giáng Niên lập tức mềm nhũn ngoan ngoãn, không dám cử động. Trong đầu Thẩm Thanh Hoà có một hàng dấu chấm hỏi, nhưng cơn sốt thật sự đã hạ xuống, thế mà còn hiệu quả hơn cả thuốc. Giọng Thẩm Giáng Niên run run, "Người tỉnh rồi à ~"

"Ừm." Hỏi câu vô nghĩa thật.

Thẩm Giáng Niên đỏ mặt và không biết phải nói gì. Lén nhìn Thẩm Thanh Hoà, người này đang nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi, Lê Thiển nói bệnh của cô đặc biệt dày vò người khác: "Đêm qua nhất định người ngủ không ngon, người có thể ngủ tiếp." Thẩm Giáng Niên chột dạ, có lòng tốt nói, Thẩm Thanh Hoà nhấc mí mắt lên, đồng tử mờ mịt hỏi, "Sao em biết tôi ngủ không ngon?"

.... Thẩm Giáng Niên cắn răng, "Em đoán không được sao?" Vừa nói vừa ậm ừ cho qua, "Vậy em dậy trước nha."

Cũng may là Thẩm Thanh Hoà mệt thật sự, cho nên lười phản ứng, chỉ ừ một tiếng. Thẩm Giáng Niên ngồi đó không nhúc nhích, Thẩm Thanh Hoà liếc cô một cái, "Vẫn không dậy nổi à?"

"Người, người xoay người đi." Thẩm Giáng Niên biết cô đang khoả thân.

Ồ, hết bệnh rồi, đã quay lại con người mà Thẩm Thanh Hoà quen thuộc, nghĩ đến việc tối qua người này đã hành hạ mình khổ cực như thế nào, Thẩm Thanh Hoà thản nhiên nói: "Tôi không còn sức để quay đi đâu." Ý tứ quá rõ ràng, còn không phải do cô lăn lộn người ta quá đáng sao? Thẩm Giáng Niên vừa bực vừa thẹn, kéo chăn quấn lên người rồi vội quay lưng chạy, thế là cô đã bỏ lỡ cảnh xuân trên giường.

Vứt chăn lại về phía sau, Thẩm Giáng Niên đưa lưng về phía Thẩm Thanh Hòa, nhanh chóng mặc áo sơ mi ở trên sàn nhà vào. Hửm? Hình như tối qua cô đâu có mặc áo sơ mi? Bây giờ cũng không có nhiều thời gian để nghĩ đến mấy chuyện này, Thẩm Giáng Niên chột dạ đào tẩu, chân cực kỳ run, rốt cuộc Thẩm Thanh Hoà đã muốn cô mấy lần chứ! Thật đáng giận, cô bệnh đầu óc mơ hồ, đến cả khoái cảm cao trào mấy lần cũng phải dựa vào ký ức, khổ chết đi được.

Trong chăn vẫn còn mùi của Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà nằm đó không ngủ được, đêm qua bị tra tấn quá lâu, làm Thẩm Giáng Niên cho nên giờ có chút mệt. Sau khi Thẩm Giáng Niên đi ra ngoài, cô đi tắm đánh răng, vẫn còn đang cố gắng nhớ, hình như ký ức mơ hồ kéo dài đến đoạn, Thẩm Thanh Hòa mặc đồ y tá để cô ngoan ngoãn truyền thuốc? Nghĩ đến hình ảnh kia, Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu, thế là hít trúng bọt kem đánh răng.

Khụ khụ khụ! Sau khi ho một tiếng dài, mặt cô đỏ bừng, khi cô quay lại, Thẩm Thanh Hoà vừa đẩy cửa vào, "Này là đang nhớ đến chuyện tối qua sao?" Thẩm Thanh Hoà trêu chọc cô rồi lại đi ra ngoài. Thẩm Giáng Niên càng đỏ mặt, sùi bọt mép lao ra ngoài, mơ hồ nói: "Th... Thanh Hòa!" Thẩm Thanh Hoà quả nhiên nghe thấy tiếng ho liền đi ra ngoài xem thử, "Sao vậy?" Cô ấy quay lại hỏi, nhìn thấy người kia miệng đầy bọt, giống như bộ râu, trông rất buồn cười, khóe miệng thật sự gợi lên một nụ cười.

Chân cô vốn đã yếu, nhưng khi thấy Thẩm Thanh Hoà cười, chân cô càng yếu hơn, cô ấy đỡ khung cửa và lẩm bẩm điều gì đó bằng ngôn ngữ xa lạ, Thẩm Thanh Hoà hoàn toàn không nghe, vì vậy cô ấy nói: "Đánh răng xong rồi nói." Thẩm Giáng Niên ò một tiếng rồi quay về đánh răng tiếp.

Thẩm Giáng Niên đánh răng xong đi ra, Thẩm Thanh Hoà ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cả cơ thể dựa lên đó, trông khá mệt mỏi. Thẩm Giáng Niên lập tức đau lòng, "Sao người không về phòng nằm đi?" Cô đi tới hỏi: "Em đi nấu cháo, người nằm nghỉ đi."

Có lẽ gần đây hai người luôn ở cùng nhau, trong phòng không có Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà luôn cảm thấy hình như có gì đó thiếu thiếu, "Không sao, tôi cũng không ngủ được, em vừa mới hồi phục, có thể nấu cháo không?" Thẩm Thanh Hoà quay lưng lại với Thẩm Giáng Niên hỏi.

Nhìn chằm chằm vào lưng Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên ậm ừ: "Em ổn rồi." Quả thật, ngoại trừ chân yếu và cổ họng hơi ngứa, các triệu chứng khác của cô đều thuyên giảm. Thẩm Thanh Hoà cười nói: "Xem ra sau này tôi có thể khám bệnh cho em." Lời nói mang theo ái muội cùng với ngả ngớn, khiến Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, cô còn chưa nhớ hết hoàn toàn chuyện tối hôm qua, nhưng mà chắc chắn có nhiều thứ không thể miêu tả. Khi tỉnh táo, cô luôn muốn chiếm hữu Thẩm Thanh Hoà, nhưng cô không biết cách thể hiện sự chiếm hữu của mình sao cho đúng, khi mơ màng, có lẽ cô ấy sẽ chỉ dùng cách trực tiếp và đơn giản nhất, "Cái đó. .." Thẩm Giáng Niên muốn hỏi, nhưng Thẩm Thanh Hoà dường như nghĩ ra điều gì đó rồi hít một hơi bực dọc, như thể không kiên nhẫn.

Thẩm Giáng Niên lập tức ngậm miệng lại, Thẩm Thanh Hoà hơi nghiêng đầu, đột nhiên trịnh trọng nói: "Thẩm Giáng Niên, em lại đây." Thẩm Giáng Niên ngoan ngoãn đi tới, đứng trước mặt Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà ngước mắt lên, "Nhìn vào mắt tôi, rồi nói cho tôi biết, những lần bệnh trước của em, làm thế nào mới khiến em khoẻ hơn?" Tối hôm qua, Thẩm Giáng Niên quấn lấy cô suốt cả đêm, Thẩm Thanh Hòa lo lắng cho bệnh của Thẩm Giáng Niên, cho nên không suy nghĩ nhiều. Giờ, đột nhiên cô cảm thấy không ổn.

Mặc dù, Thẩm Giáng Niên không hiểu sao Thẩm Thanh Hoà lại hỏi thế, cho nên nghiêm túc trả lời: "Mỗi lần như vậy, đều là Lê Thiển chăm sóc em, cậu ấy sẽ nghiền thuốc thành bột rồi cho em uống."

"Chỉ vậy là đủ sao?" Thẩm Thanh Hoà không tin cho lắm, tối hôm qua truyền thuốc trực tiếp hiệu quả cũng không mấy khả quan lắm.

"Ừm, thật ra thì...." Thẩm Giáng Niên do dự, Thẩm Thanh Hoà lập tức cau mày, "Thật ra cái gì?"

"Thật ra thì ban đầu em cũng cho là thế. Nhưng mà em bệnh hai lần, Lê Thiển chăm sóc em, đều chê em phiền phức...." Thẩm Giáng Niên không có mặt mũi nói thẳng, Lê Thiển nói cô rất kỳ quái nhất quyết đòi ngủ khoả thân: "Có lẽ vì chán ghét việc chăm sóc cho em, cho nên vừa mới vào đông hay thay đổi thời tiết, cậu ấy sẽ nấu canh gừng bắt em uống trước."

"Hôi cấp ba em thường xuyên bị sốt à?"

"Cũng không có." Thẩm Giáng Niên rụt rè liếc nhìn Thẩm Thanh Hoà đang cau mày không vui, chẳng lẽ cô đã hành hạ người này quá nhiều rồi sao? Giờ khắc này, cô chỉ hận đầu óc mình hoạt động không tốt, "Em chỉ nhớ có mấy lần, nếu muốn biết con số chính xác, em có thể hỏi Lê Thiển, cậu ấy..."

"Không cần." Thấy dáng vẻ thận trọng của cô, Thẩm Thanh Hoà cảm thấy mình đã đi quá xa, bèn nói: "Em đi làm việc của em đi, tôi nghỉ một lát." Thân thể Thẩm Thanh Hoà mềm nhũn ngã xuống ghế sô pha. Thẩm Giáng Niên ậm ừ rồi rời đi, rất nhanh cô đã ôm chăn bông quay lại.

Khi Thẩm Giáng Niên đắp chăn cho Thẩm Thanh Hoà, đột nhiên Thẩm Thanh Hoà mở mắt, Thẩm Giáng Niên sững người một lúc rồi mỉm cười. Từ một khoảng cách rất gần, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên đau lòng cụp mắt xuống, đột nhiên nói: "Em xin lỗi."

Cánh tay đang gối sau đầu Thẩm Thanh Hoà nhấc lên, cô

dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào trán cô ấy và nói: "Đi lo nấu cháo của em đi." Giọng điệu dịu dàng đến mức trái tim của Thẩm Giáng Niên gần như tan chảy, cô ấy đỏ mặt ậm ừ , "Vậy người ngủ đi, có gì cần thì gọi cho em."

Trong bếp truyền đến tiếng dao thớt va vào nhau, nghe nói là nấu cháo, sao còn thái rau? Thẩm Thanh Hoà quá lười để di chuyển. Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Giáng Niên sẽ không lừa cô, trong lòng cô thật sự có chút để ý, tối hôm qua Thẩm Giáng Niên ngã bệnh đã cùng cô động tình, Lê Thiển cũng như vậy sao? Thẩm Thanh Hoà quay lại và thầm thở dài: Thẩm Thanh Hoà, mày bắt đầu nhỏ nhen rồi.

Đây có thể không được coi là một dấu hiệu tốt, đã rất lâu rồi cô không có cảm giác nhỏ nhen đó. Cảm giác quen thuộc lại xuất hiện, Thẩm Thanh Hoà biết nó có nghĩa là gì.

Thẩm Thanh Hoà bỏ đi những suy nghĩ lung tung của mình, nhắm mắt và nghỉ ngơi. Những người ngủ không ngon vào ban đêm lại càng khó ngủ vào ban ngày, Thẩm Thanh Hoà nằm đó, chỉ biết nhắm mắt dưỡng thần, nhưng Thẩm Giáng Niên lại không hề hay biết. Cô ấy ra vào bếp vài lần, cô ấy sẽ nhìn người trên ghế sô pha. Cuối cùng, không kìm được nóng nảy, rón rén đi tới quan sát mấy lần, để chắc chắn rằng Thẩm Thanh Hoà đang "ngủ", lúc nấu cháo nhàm chán lại chạy đến nhìn trộm Thẩm Thanh Hoà đang ngủ.

Lúc đầu, cô chỉ lặng lẽ ngắm nhìn, Thẩm Thanh Hòa thực sự rất đẹp, lông mi dài và mảnh, sống mũi cao, đôi môi căng mọng và bóng bẩy, trông rất mềm mại. Sau khi xem ngắm trong một thời gian dài ... lại nảy sinh những suy nghĩ xấu xa, uh ... muốn hôn. Vì vậy, Thẩm Giáng Niên dựa sát vào, khi đã đến rất gần, một giọng nói trầm ấm vang lên: "Không được hôn lén."

Thẩm Giáng Niên đỏ mặt rồi dường như chạy trối chết. Lúc ăn, Thẩm Giáng Niên vẫn luôn cúi đầu, gương mặt ửng hồng, Thẩm Thanh Hoà trông thấy thế lại buồn cười, nhưng cũng không ghẹo cô.

Hai người yên lặng ăn cháo, sau khi Thẩm Thanh Hoà chỉ vừa ăn mấy miếng, Thẩm Giáng Niên đặt đũa xuống hỏi.

"Ăn ít như vậy."

"Tôi không thích cháo." Mặc dù Thẩm Giáng Niên nấu cháo dinh dưỡng nhưng cô vẫn không thích.

"Ở nhà còn có cái gì?"

"Mì."

"Lần sau sẽ cho em ăn?"

"Hmm... huh?" Thẩm Giáng Niên ừm huh một cái, trong nháy mắt lại hiểu sai, cô ngẩng gương mặt đỏ bừng lên. Thẩm Thanh Hoà vốn dĩ đang cúi đầu ăn cháo, nhưng nghe thấy giọng điệu thay đổi và có chút run của Thẩm Giáng Niên, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhắc mới nhớ phía dưới...."

Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, ánh mắt không dám nhìn người kia, khẽ ậm ừ.

"Em giúp tôi mua ít thuốc đi, bên trong vẫn còn đau." Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Thanh Hoà cảm thấy bên trong có lẽ bị tổn thương, cô muốn nhịn, nhưng sau ngày hôm qua, cơn đau càng nặng hơn, có lẽ là trừng phạt cô túng dục quá độ. Vừa nhấc mắt lên, thấy Thẩm Giáng Niên nuốt nước miếng, đôi mắt sáng lấp lánh, cũng biết người này đang nghĩ đến cái gì, cô mím môi không nói ra tiếp mà chuyển sang câu khác: "Em hỏi bạn của em thử, xem có loại thuốc nào không."

Thẩm Giáng Niên như một đứa trẻ ngoan, thực sự gọi điện cho Tần Thư, sợ cô ấy hỏi lung tung, trước khi mở màn đã giải thích cùng với đe doạ: "Bây giờ là tình huống cấp bách, có thắc mắc gì thì nói sau đi. Bây giờ chỉ cần nói cho mình biết, phía dưới bị tổn thương, thì dùng thuốc gì?"

"Có thuốc chống viêm dạng uống và thuốc mỡ."

"Cái nào là tốt nhất?"

"Cậu muốn loại nào?" Tần Thư ngược lại hỏi.

"Thì cái loại tốt cho phía dưới đó trời."

"À, vậy cậu nói với Thẩm Thanh Hoà, dùng thuốc mỡ, bôi trực tiếp vào chỗ đau, nếu như sợ đau thì có thể làm cho bên trong trơn ướt một chút..."

"Cậu cũng thật là..." Sau khi trách móc Tần Thư xong, Thẩm Giáng Niên lập tức cúp điện thoại, trong lòng xao động không thôi, cái gì mà trơn ướt chứ.... Mặt nóng quá, Thẩm Giáng Niên đem cuộc nói chuyện với Tần Thư kể lại cho Thẩm Thanh Hoà nghe, Thẩm Thanh Hòa trực tiếp nói: "Mua thuốc uống." Thẩm Giáng Niên lắc lắc đầu, nói mình rất trong sáng, nhưng mà cô không có mặt mũi để nói.

Tần Thư mang thuốc đến, không biết có phải cố ý hay không, còn a ô lên, "Mình nhớ có cầm thuốc giảm đau rồi, sao toàn là thuốc mỡ thế này, giờ phải làm sao đây?" Vừa nói vừa oán trách Thẩm Giáng Niên, "Đều tại cậu hết đó, hối cái gì mà hối, làm mình quên cầm theo mất." Sau đó không đợi Thẩm Giáng Niên trả lời, lại lập tức nói với Thẩm Thanh Hoà: "Thanh Hoà à, cô xem thuốc mỡ hiệu quả rất tốt, thuốc uống chỉ giảm đau với chống viêm, khả năng hồi phục rất chậm, Thẩm Giáng Niên vẫn luôn muốn thuốc uống, có lẽ muốn làm phiền đến cô, cô khuyên cậu ấy thế nào đi, khôi phục không phải quan trọng nhất sao?"

Sắc mặt Thẩm Giáng Niên từ đỏ chuyển sang tái nhợt, biết Tần Thư đang "quan tâm" cô nhưng mà cô vẫn muốn mắng người, cảm ơn cả nhà cậu hừ! Vì Thẩm Thanh Hoà cho nên cô nhịn.

"Nếu Giáng Niên cần thuốc uống, thì mình đi về nhà lấy nha, nhưng mà phải trễ chút mới đưa tới được, giờ mình phải đi ra ngoài tái khám với chữa bệnh...."

"Không cần." Thẩm Thanh Hoà mặt không cảm xúc, ngắt lời Tần Thư, Thẩm Giáng Niên tiễn Tần Thư, Tần Thư làm mặt quỷ với cô, còn thiếu nói thẳng ra: Mình chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi đó.

Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, đẩy Tần Thư một cái: "Cậu đi mau đi, ở lại một hồi Thẩm Thanh Hoà đánh cậu, mình không cản đâu đó."

Thẩm Thanh Hoà vẫn luôn nghiêm mặt, Thẩm Giáng Niên nuốt nước miếng, đặt lọ thuốc mỡ lên bàn: "Thuốc đây, người muốn tự...."

"Ai làm bị thương thì người đó đến đây chịu trách nhiệm." Thẩm Thanh Hoà uể oải nói, Thẩm Giáng Niên nhướng mày, có chút ngạc nhiên, lại vui vẻ... còn có thẹn thùng cùng với xao động, sau đó lập tức hưng phấn đi lại gần, vẻ mặt nịnh nọt: "Người yên tâm đi, em sẽ bôi thuốc cho người, đến khi nào khỏi thì thôi."

Thẩm Thanh Hoà nghe thấy giọng nói hưng phấn của Thẩm Giáng Niên, cô thản nhiên nói: "Vui quá ha."

"Ừ ha... a... em không có mà." Thẩm Giáng Niên mếu máo, nhíu mày: "Em đau lòng... cho người."

"Tôi đi tắm một cái." Thẩm Thanh Hoà đứng dậy đi mất, tim Thẩm Giáng Niên đập thình thịch, mẹ cô ơi, phải bôi thuốc cho chỗ đó, làm sao để bôi đây? Lỡ đâu nhịn không được muốn mần Thẩm Thanh Hoà thì sao đây? Cô vẫn nên đi tìm hiểu phương pháp trước mới được.

Chương 65:

Càng để ý càng vắt óc suy nghĩ tìm cách, mục đích chỉ là muốn làm mọi thứ tốt nhất có thể. Bất kể Thẩm Thanh Hoà có yêu cầu cô có kỹ thuật hay không, Thẩm Giáng Niên vẫn có yêu cầu đối với bản thân cô, nhất định phải làm Thẩm Thanh Hoà thoải mái.... Ừm.... Không phải cái loại thoải mái kia, quan trọng là nó không đau, thoải mái khi bôi thuốc.

Đáng tiếc là công cụ tìm kiếm toàn năng không đủ toàn năng, sau khi tìm và tìm, Thẩm Giáng Niên vẫn không tìm được phương pháp phù hợp, cô có chút khó chịu. Cô không thể gọi lại cho Tần Thư. Chỉ có một vấn đề mà phía dưới trả lời các kiểu, chẳng có liên quan gì cũng viết, Thẩm Giáng Niên chửi thầm trong bụng: Người ta hỏi cách bôi thuốc, mắc gì lại trả lời phải nhẹ nhàng cẩn thận khi bôi vào trong âm đạo, nói lời vô nghĩa thật?

Trong cơn bực bội, Thẩm Giáng Niên đã tắt trang web đi. Nhân lúc Thẩm Thanh Hoà còn đang tắm, cô mở hướng dẫn ra xem, mặc dù cũng có việc cách sử dụng, nhìn thì dễ, nhưng thao tác thì khó hơn. Trong hướng dẫn cũng có đề cập rằng nếu sợ đau, có thể sử dụng một lượng nhỏ chất bôi trơn.

Thẩm Giáng Niên giơ ngón giữa lên, móc vào, cả ngón giữa ngập trong thuốc, chắc có thể đi vào trong rồi... Thẩm Giáng Niên không chỉ đỏ mặt, ai nha, còn thẹn thùng nữa, nhất định phải làm loại chuyện này giữa thanh thiên bạch nhật à, chuyện này, cho dù chỉ là bôi thuốc, nhưng mà bôi ở vị trí đặc thù, vẫn cảm thấy...

Thế là, Thẩm Giáng Niên an ủi bản thân, không cần thẹn thùng, nếu có thẹn thì phải là Thẩm Thanh Hoà thẹn mới đúng, cô ấy mới là nạn nhân, nghĩ đến cảnh Thẩm Thanh Hoà thẹn thùng, Thẩm Giáng Niên lại có chút kích động, rồi nghĩ đến trong lúc đó Thẩm Thanh Hoà vô thức lộ ra cái dáng vẻ động tình không? Chỉ cần bôi thuốc thoải mái, có lẽ sẽ thấy được đi.

Thẩm Thanh Hoà tắm rửa, Thẩm Giáng Niên rửa tay không biết bao nhiêu lần, hết lần này đến lần khác, còn cố ý dùng nước ấm rửa, để duy trì nhiệt độ, có thể nói vô cùng ân cần, sẵn tiện kiểm tra luôn móng tay, vẫn mượt mà.

Nghĩ thì hay lắm nhưng trên thực tế thì khác xa, ngón tay giữa Thẩm Giáng Niên từ từ đẩy vào, còn chưa đi vào hết, Thẩm Thanh Hoà khẽ hừ đau một tiếng. Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng, không dám động, "Đau, người đau à?" Lần này cô không bôi thuốc, mà là muốn biết vết thương ở đâu.

Thẩm Thanh Hoà nhíu mày, nhẹ nhàng thở ra: "Hơi đau một chút." Thật ra là rất đau.

"Hay là em lấy ra nha?" Mặc dù mặt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng, nhưng mà vẫn lộ ra vẻ lo lắng với đau lòng. Lúc này, cô đột nhiên nhớ đến Thẩm Thanh Hoà thành ra thế này, phần lớn là do cô, trước đó thế mà lại làm ra chuyện thế này, quả thật còn hơn cầm thú.

"Đã vào trong rồi còn ra làm gì." Thẩm Thanh Hoà hơi nhắm mắt lại, thở ra vài cái, "Để tôi thích ứng một chút." Thẩm Giáng Niên quỳ ở đó, không dám động đậy.

Một lúc sau, "Tiếp tục đi."

Thẩm Giáng Niên không dám thở mạnh, quỳ khá lâu cho nên hành động bất thình lình nữa làm cô suýt nữa ngã nhào. Nhanh tay lẹ mắt, vội vàng chống tay trái lên cạnh giường, nhưng đầu ngón tay vẫn đột nhiên đẩy mạnh vào, làm cơn đau vất vả lắm mới dịu đi, giờ khắc này khiến Thẩm Thanh Hoà đau điếng, lần này, không chạm đến chỗ đau nhất, cũng đã đến gần chỗ đau.

Nghe thấy Thẩm Thanh Hoà suýt xoa vì đau, Thẩm Giáng Niên thở không dám thở, lo lắng đến mức mồ hôi đầy trán, Thẩm Thanh Hoà tắm xong trên mặt vẫn còn nét hồng hào, giờ này thì đã trắng bệch, có thể thấy được rất đau, "Thẩm Thanh Hoà, em không thể, nếu không...." Thẩm Giáng Niên nhìn thấy cô ấy đau đớn, tim cô nhói lên, hai mắt đỏ hoe. Trông muốn khóc tới nơi.

Thẩm Thanh Hoà nhắm mắt lại, hé miệng thở dốc, chậm rãi nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật, "Thẩm Giáng Niên, có phải em ghét tôi lắm không?" Thẩm Giáng Niên dùng sức lắc đầu, nhớ tới Thẩm Thanh Hoà không thể nhìn thấy cô lắc, thế là vội nói: "Không có, thật sự không có, vừa rồi em quỳ hơi lâu, khuỷu tay có chút tê, hic...." Cuối cùng mang theo tiếng khóc nức nở, làm cho Thẩm Thanh Hoà đang híp mắt, có chút ấm ức, rõ ràng là người này làm cô thành thế này, thế mà giờ lại ấm ức khóc lóc.

Thẩm Thanh Hòa nhìn ra được Thẩm Giáng Niên vừa lo lắng vừa đau lòng, bản thân cô khó chịu cũng không muốn Thẩm Giáng Niên khó chịu theo. Mặc dù đau, nhưng cũng không đau đến mức nhịn không được, chẳng qua là kỳ nghỉ Quốc Khánh sắp hết, cô không thể mãi ở đây. Đi ra ngoài làm ăn, nếu phía dưới đau nói chung là không tiện lắm, cho nên Thẩm Thanh Hoà mới nghĩ đến việc bôi thuốc cho mau lành.

Vị trí đặc biệt, một mặt Thẩm Thanh Hoà không tiện bôi thuốc, một mặt biết Thẩm Giáng Niên cảm thấy có lỗi vì đã làm tổn thương cô, cho nên cô muốn cho cô ấy một cơ hội để chuộc lỗi, nhưng lúc này, có vẻ như đã làm khó xử cô ấy. Nhìn thấy tư thế khó xử, bất động của Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà cảm thấy cơn đau qua đi, chậm rãi thở ra: "Thẩm Giáng Niên, tôi không bôi thuốc nữa." Thẩm Thanh Hoà chậm rãi ngồi dậy, có thể cảm nhận phía dưới cô đang bao trùm ngón tay Thẩm Giáng Niên, "Lấy ra đi."

Thẩm Giáng Niên thẳng eo, khoảng cách giữa hai người rất gần, Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy trong mắt Thẩm Giáng Niên có chút ươn ướt, cô cố hết sức nở nụ cười: "Thật ra cũng không đau lắm, chẳng qua là muốn trêu chọc em thôi. " Thẩm Thanh Hoà dùng sức, nhưng Thẩm Giáng Niên không chịu. Cô ngoan cố quỳ ở đó, chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Hoà một cái, sau đó cúi đầu nói: "Em phải bôi thuốc cho người."

"Đau." Câu nói của Thẩm Thanh Hoà khiến tim Thẩm Giáng Niên run lên, cô nhắm mắt lại, hơi nâng cằm lên, hôn nhẹ lên môi cô, mơ hồ nói: "Em có thể làm gì để người phân tâm, nếu phân tâm sẽ không đau như thế nữa~" Nụ hôn càng sâu, cuối cùng nói cũng không rõ ràng.

Cũng coi như có chí cầu thị, cách này có vẻ như có hiệu quả, nếu kỹ năng hôn của Thẩm Giáng Niên tốt hơn chút nữa thì chắc Thẩm Thanh Hoà sẽ đỡ đau hơn. Cảm nhận được chiếc lưỡi mềm mại và vụng về của Thẩm Giáng Niên đang cố gắng hết sức lấy lòng mình, cho dù phía dưới còn đau, Thẩm Thanh Hoà cũng không đẩy Thẩm Giáng Niên ra, cô hôn đáp trả lại. Lần này, Thẩm Giáng Niên đẩy vào rất chậm, hơn nữa cứ đẩy vào đau một cái thì dừng lại một lát, không đau thì đẩy tiếp, Thẩm Thanh Hoà cũng không rảnh để nghĩ nhiều, hôn lại đáp trả Thẩm Giáng Niên, chứ nếu không con cá nhỏ trong miệng không được đáp lại sẽ nổi cơn thịnh nộ, rồi lại lo lắng.

Khi đầu ngón tay được đẩy hoàn toàn vào trong, ngón tay hoàn toàn ngập trong nước, cơn đau ập đến, vì quá đau đớn nên Thẩm Thanh Hòa vô thức nghiến chặt răng, không ngờ lần này, cô lại cắn lưỡi của Thẩm Giáng Niên, cắn rất mạnh.

Thẩm Giáng Niên giàn giụa nước mắt, tuy cô không kêu đau, nhưng chắc là đau lắm nên không động đầu ngón tay vào sâu trong cơ thể Thẩm Thanh Hoà nữa, đầu lưỡi để giữa môi và răng, cũng không dám khép miệng lại, có lẽ là vì quá đau. Đầu lưỡi tương đối nhạy cảm, cảm giác đau cũng nặng hơn, Thẩm Giáng Niên bị đau đến không dám động đậy, cụp mắt xuống, thân thể cứng đờ, hơi cuộn đầu lưỡi hít một hơi thật sâu để làn gió mát làm giảm đi phần nào cơn đau.

Hic ~ nếu cắn cô, khiến Thẩm Thanh Hoà có thể cảm thấy tốt hơn thì cô cũng nguyện ý bị cắn, nhưng mà có thể nào nhẹ nhàng hơn được không, thật sự đau quá đi, hic, nội tâm Thẩm Giáng Niên gào thét.

Đột nhiên, gáy bị câu lấy, Thẩm Giáng Niên chưa kịp hiểu ra thì Thẩm Thanh Hòa đã hôn cô ấy rồi. Chỉ mới hôn một chút, đã biểu lộ tâm tư của cô, đầu lưỡi của Thẩm Thanh Hòa cạy hàm răng Thẩm Giáng Niên ra, nhẹ nhàng liếm đầu lưỡi mềm mại của cô ấy, chắc cũng đau lắm nhỉ.

Đầu lưỡi của Thẩm Thanh Hoà dường như có ma lực, nhẹ nhàng liếm láp vài cái khiến đầu lưỡi của Thẩm Giáng Niên dễ chịu hơn, cô dần dần bắt đầu hôn đáp lại Thẩm Thanh Hoà. Hôn và hôn, những ngón tay của Thẩm Giáng Niên di chuyển ... từ từ. Động tác này lại làm Thẩm Thanh Hoà đau, nghĩ tới vừa rồi Thẩm Giáng Niên chịu hy sinh bản thân, nên Thẩm Thanh Hoà cố chịu đựng không đẩy ra, nhịn một hồi phát hiện mình chịu không nổi. Thẩm Thanh Hoà kéo khoảng cách, Thẩm Giáng Niên xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được, cô bôi thuốc chứ không nhét xì dầu vào!

Có lẽ đã tìm ra vị trí, đó là nơi ngập cả ngón giữa, may mắn là thuốc mỡ có tác dụng bảo dưỡng nên dù có chạm vào chỗ khác cũng không sao. Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng, cô rút ngón tay ra, cảm thấy có chút ẩm ướt, thế là nóng từ trong ra ngoài.

Bên trong Thẩm Thanh Hoà thật mềm, lần đó chỉ lo phát tiết mà không lo cảm nhận. Nếu ông trời có mắt cho cô một cô hội, cô nhất định sẽ nâng niu yêu thương nó, rốt cuộc thì làm thế nào mới thoải mái được đây? Thẩm Giáng Niên đang suy nghĩ lung tung, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên hỏi: "Đầu lưỡi của em còn đau không?" Thẩm Giáng Niên dừng lại, ngượng ngùng nói: "Một chút, cũng không có gì đáng ngại."

Mặc dù động tác rất nhẹ, nhưng mỗi lần Thẩm Giáng Niên đẩy vào nhất định sẽ bị đau. Không muốn Thẩm Giáng Niên cảm thấy quá nặng nề, Thẩm Thanh Hoà luôn tỏ ra vô cảm, Thẩm Giáng Niên vẫn lo lắng, mỗi khi đẩy vào, phải nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Thanh Hoà, thấy mặt Thẩm Thanh Hoà bắt đầu đỏ lên, hơi thở dường như dày đặc hơn một chút, Thẩm Giáng Niên luôn cảm thấy ... nơi đó trơn trượt hơn, không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không.

Thẩm Thanh Hoà giơ tay ấn đầu nhỏ của cô xuống, giống như không muốn bị cô quan sát, Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, Thẩm Thanh Hoà chạm vào cô một cái thì toàn thân mềm nhũn. Không thể nào, tình huống bây giờ đặc biệt, biết đó là do thuốc, nhưng vẫn ... không thể không nghĩ lung tung, giống như các cô đang tán tỉnh nhau ở trên giường. Nghĩ đến đây, Thẩm Giáng Niên chỉ cảm thấy hạ thân co giật vài cái, cảm giác thoải mái gợn sóng khó tả bên dưới, sau khi thoải mái qua đi... Cô càng muốn thoải mái hơn, cho nên có chút trống rỗng.

Thẩm Giáng Niên biết cơ thể mình đang có phản ứng, thầm hận bản thân vô dụng, nhưng cô không thể dừng lại, mắt cô không thể rời khỏi khu vườn quyến rũ của Thẩm Thanh Hoà, không chỉ vì phong cảnh quyến rũ mà còn vì cô đang bôi thuốc ở trong. Lúc mới bắt đầu bôi thuốc, cô sợ mình có cảm giác nên kéo ra xa một chút, nửa quỳ nửa ngồi nhìn giữa hai chân mềm mại hồng hào, Thẩm Giáng Niên lúc đó rất ngại ngùng.

Nhưng bôi thuốc làm Thẩm Thanh Hoà đau, sợ cô ấy đau hơn, cho nên cô lại đến gần, nhìn động tác của bản thân, cố gắng làm chậm hết mức có thể. Ban đầu là làm theo với ý đồ tốt, bây giờ thì hay rồi, nhìn thôi ra có cảm giác. Đặc biệt là bên trong Thẩm Thanh Hoà còn ấm áp mềm mại, hơn nữa còn ôm chặt lấy ngón tay cô, điều này khiến Thẩm Giáng Niên suy nghĩ thêm một chút, chẳng lẽ Thẩm Thanh Hoà thật sự còn xử nữ... ngón giữa bị cắn chặt lấy, cô không biết phía dưới cô thế nào, nhưng mà đến giờ Thẩm Thanh Hoà đi vào trong cô, cũng chỉ có một ngón tay. Mặc dù vậy, nếu bên trong không đủ ẩm, động tác đẩy vào của Thẩm Thanh Hoà sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu.

Nghĩ đến việc Thẩm Thanh Hoà là xử nữ, còn bị cô đoạt mất tấm thân trong trắng, trong lòng cô cảm xúc sung sướng trào dâng tột độ, nhưng nghĩ đến việc bản thân thô bạo lấy đi lần đầu tiên của Thẩm Thanh Hoà như vậy, Thẩm Giáng Niên lại cảm thấy vô cùng khó chịu và trách móc bản thân. Thẩm Giáng Niên càng nghĩ càng cảm thấy, rất có thể là Thẩm Thanh Hoà lần đầu tiên, người này tính cách mạnh mẽ, nếu như không muốn cho ai chạm vào, có lẽ sẽ không có ai thực sự có được cô ấy.

Cho dù đêm đó, cô ngược đãi người ta, nhưng mà cũng là Thẩm Thanh Hoà cho cô quyền được ngược đãi. Thẩm Giáng Niên càng nghĩ càng đau lòng, cô chậm rãi động ngón tay, nhẹ giọng hỏi, "Thẩm Thanh Hoà, em có một vấn đề muốn hỏi người, người có thể trả lời thật với em được không?"

"Ừa."

"Đêm đó... người...." Thẩm Giáng Niên có chút khó khăn khi nói ra, "Là lần đầu sao?" Cô vừa sợ vừa chờ mong. Thẩm Thanh Hoà, luôn kỳ diệu như vậy, vừa mang đến cho cô cảm xúc phức tạp mâu thuẫn, vừa làm cho cô không thể ngừng đau đớn.

Chương 66:

Có câu nói nào, khi bạn vừa nói ra mà đã hối hận không?

Tổ tiên chúng ta từng nói, cung, không thể nào kéo căng quá mức, cái gì cũng có giới hạn. Và một số vấn đề có thể không phù hợp để nghiên cứu sâu, cũng không thể nói qua loa. Thẩm Giáng Niên lúc này đây đang hối hận vì đã hỏi, cho dù đáp án của Thẩm Thanh Hoà là gì, đều sẽ gây ra một lại tổn hại đến Thẩm Thanh Hoà.

Cứ cho rằng, cô không quan trọng lần đầu, nhưng nếu Thẩm Thanh Hoà thật là lần đầu, thì cô ấy giữ thân gần 40 năm qua, có để ý đến chuyện này hay không thì cô không biết. Cô hỏi như thế, có khiến Thẩm Thanh Hoà nghĩ, cô là loại người không chịu trách nhiệm hay không? Dường như có thể quyết định cô sẽ đối xử với Thẩm Thanh Hoà như thế nào trong tương lai, cho dù là kiểu gì cũng cảm thấy hành vi của bản thân như một kẻ cặn bã.... Nếu không phải là lần đầu, Thẩm Giáng Niên sẽ giảm bớt đi cảm giác tội lỗi; nhưng nếu là lần đầu... cô cần phải chịu trách nhiệm cho hành vi của bản thân, cho dù đó không phải là lần đầu của Thẩm Thanh Hoà thì cô cũng không xem thường Thẩm Thanh Hoà, nhưng nếu là lần đầu tiên, cô sẽ càng coi trọng Thẩm Thanh Hoà hơn.

"Có quan trọng không?" Thẩm Thanh Hoà nằm đó hơi nghiêng đầu.

"Người không muốn trả lời, phải không?" Nếu đã hỏi rồi thì Thẩm Giáng Niên muốn biết, nếu lần này không có đáp án, có lẽ về sau sẽ không có cơ hội được biết.

"Sau khi em biết rồi, sẽ làm gì?" Thẩm Thanh Hoà nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc, khiến Thẩm Giáng Niên càng thêm hổ thẹn, "Em chỉ muốn đối tốt với người."

"Bởi vì lấy đi lần đầu tiên của một người, cho nên phải đối tốt với người ta à?" Thẩm Thanh Hoà nửa nằm ở đó, không hề mất đi khí thế, lộ ra vẻ nghiêm nghị.

Cô đối tốt với Thẩm Thanh Hoà không phải bởi vì lần đầu, không phải thế, "Em chỉ muốn nói, cho dù có phải là lần đầu của người hay không, thì nó cũng không ảnh hưởng đến việc em muốn đối tốt với người." Thẩm Giáng Niên hậm hực, động tác tay ôn nhu, hờn dỗi nói: "Cho nên, người cũng không cần vì chuyện lấy đi lần đầu của em, mà cố tình làm gì đó cho em." Nhớ đến chuyện trước kia, cô cũng mất khống chế, cũng đòi Thẩm Thanh Hoà bồi thường cho cô, nhưng mà ai muốn người bồi thường đâu chứ? Em đem tấm thân của em cho người, là vì giao dịch buôn bán sao?

Thẩm Thanh Hoà là người tốt, nhưng khi chọc giận người ta, cũng thực sự khiến người ta tức giận. Nghĩ đến đây, động tác của Thẩm Giáng Niên không còn ôn nhu, vết thương nằm ở bên trong, liền ở ngay cửa chơi xấu, cố ý dùng bụng ngón tay niết nơi nóng ẩm, Thẩm Thanh Hoà than nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Nếu như em không coi trọng, vậy không cần hỏi tôi."

Thẩm Giáng Niên hừ một tiếng, chơi xấu cọ xát vào chỗ không bị thương, thế giới mềm mại ẩm ướt cảm giác thực sự tốt. Thẩm Thanh Hoà chậm rãi hít một hơi thật sâu, thở dài như tự nhủ với bản thân: "Chắc cũng chỉ có lần này mượn bôi thuốc mà làm càn." Thẩm Giáng Niên nghe thấy vậy lập tức ngoan ngoãn, đầu ngón tay ôn nhu lại, đã vậy còn nhướng người về phía trước, thổi nhẹ hai cái, ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng. Chủ ý là muốn lấy lòng người ta, nhưng mà khoảng cách quá gần, lại khiến mặt đỏ bừng, nước miếng bắt đầu tiết ra nhiều, cô rất muốn... liếm.

Nuốt nước miếng một cái, vừa hay bị Thẩm Thanh Hoà bắt được, trong lòng thầm nghĩ tiểu sư tử có liều lĩnh đến đâu thì....Thấy đầu của Thẩm Giáng Niên hơi hướng về phía trước một chút, chóp mũi chạm tới nơi ướt át trơn trượt, Thẩm Thanh Hoà giật mình vội vàng dùng tay cản lại, bất lực toàn thân, trên mặt tái nhợt, "Em làm gì vậy?" Bị sự hớ hênh của mình làm cho giật mình, Thẩm Giáng Niên xoa xoa chóp mũi ướt át của cô, đỏ mặt nói: " Không, không có gì." Cô rất muốn dùng cách khác để bôi thuốc cho Thẩm Thanh Hoà, nếu đầu lưỡi có thể tiến vào liếm thì tốt biết mấy.

Cuộc chiến bôi thuốc này, không biết Thẩm Giáng Niên có mệt hay không, chứ Thẩm Thanh Hoà mệt rã rời. Thẩm Giáng Niên luôn vô tình làm ra những hành động bất ngờ, phần lớn là trêu chọc cô, cứ theo cái chiều hướng này mà bôi thuốc mấy lần nữa, Thẩm Thanh Hoà có lẽ bị câu dẫn lại muốn làm tình lần nữa.

Đam mê dục vọng, đâu có gì phải bàn, ai ở trên đời mà không tham luyến si mê cái này, nhưng mà đối với người nào đó, cái nghiện hình như... quá độ mê luyến, sẽ khiến người ta bị mất bản chất, mất lý trí, sa đoạ chìm đắm.... Mà người ở trong đó lại vui vẻ tận hưởng nó, cẩn thận nghĩ lại, thật sự đáng sợ.

Bản thân cơn đau đã tiêu hao năng lượng và sức lực, khi bôi thuốc, bị Thẩm Giáng Niên lăn lộn một hồi, khiến Thẩm Thanh Hoà cả đêm gần như không ngủ trông mệt mỏi hơn.

"Người ngủ một lát đi, em ở bên trông chừng người." Thẩm Giáng Niên ngồi bên cạnh cô như một đứa bé ngoan.

"Đừng nhìn tôi, em làm gì cứ làm đi." Thẩm Thanh Hoà nhẹ giọng nói: "Em cầm điện thoại của tôi đi sạc đi."

Lúc này Thẩm Giáng Niên mới nhận ra đã lâu điện thoại của Thẩm Thanh Hoà không đổ chuông, điện thoại của cô dù sao cũng ở chế độ im lặng, với tư cách là phó tổng tập đoàn Nhã Nại, điện thoại của Thẩm Thanh Hoà cho dù không đổ chuông cả ngày, đoán chừng cũng không rảnh lắm. Thẩm Giáng Niên cầm điện thoại Thẩm Thanh Hoà trên tay, còn đang suy nghĩ, từ cái hôm nghỉ Quốc Khánh, hình như cô không thấy điện thoại của Thẩm Thanh Hoà vang lên. Bây giờ thì tắt máy, vậy trước đó thì sao? Nghĩ đi nghĩ lại, sau khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc Khánh, có phải Thẩm Thanh Hoà sẽ rời đi hay không? Đột nhiên, Thẩm Giáng Niên không muốn chia xa, từng giây từng phút không muốn xa Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh Hoà không muốn cô ở trong phòng, vì vậy Thẩm Giáng Niên không còn cách nào khác ngoài việc ra ngoài trước. Lẽ ra sau kỳ nghỉ dài, cô cũng nên sắp xếp lại và bắt đầu công việc, nhưng Thẩm Thanh Hoà đang ở trước mặt cô, cô không có tâm tư đi làm, Thẩm Giáng Niên đại khái hiểu được câu 'Từ nay về sau Quân Vương không lên triều'.

Sau khi ngồi trong phòng khách vài phút, Thẩm Giáng Niên lại lao vào phòng ngủ. Người rón rén, nhưng Thẩm Thanh Hoà đã mở mắt rồi, Thẩm Giáng Niên đứng đó đi như một con mèo, không quá được tự do, Thẩm Thanh Hoà nhìn cô thấy cười ngượng ngùng, không biết sao trong lòng lại nhói, lại nói: " Nếu như em ở đây có thể làm việc, vậy thì ở đây làm đi, nhưng mà tôi khá mệt nên muốn nghỉ ngơi." Cô không ngủ được nhưng vẫn muốn nghỉ ngơi lấy lại tinh thần.

Thẩm Giáng Niên được ân xá nên cô vội vàng nói được, sau đó lại nghĩ, cô có việc gì mà làm chứ? Không sao hết, cô sẽ giả vờ lật sách ra đọc. Chờ Thẩm Thanh Hoà ngủ rồi, thế là cô có thể nhìn lén Thẩm Thanh Hoà một cách công khai.

Nhưng Thẩm Giáng Niên chờ mãi không đợi được, Thẩm Thanh Hoà ngủ không được, hơi thở của cô không thay đổi, có nghĩa là cô hoàn toàn không ngủ. Về phần người, quả nhiên là nhắm mắt lại, Thẩm Giáng Niên mất kiên nhẫn, cô dựa sát vào giường, hơi thở có chút nóng bỏng, Thẩm Thanh Hoà không thể không để ý, trước đó nghe thấy động tác lật sách điên cuồng, cũng biết người kia đang vờ đọc sách, chỉ biết thời dài, phụ nữ nhỏ bé cũng chỉ là một đứa trẻ.

Ngay khi Thẩm Thanh Hoà mở mắt ra, đôi mắt to của Thẩm Giáng Niên sáng ngời, chớp chớp, đôi mắt ẩm ướt so với lúc sinh bệnh dễ coi hơn nhiều. Ánh mắt họ chạm nhau, đôi mắt của Thẩm Thanh Hoà sâu thẳm, Thẩm Giáng Niên chớp mắt, cụp mắt xuống, chống cằm đọc sách, thật giống như một con thú cưng nhỏ đang cầu xin được cưng nựng.

Thẩm Thanh Hoà trở người, nằm nghiêng, cố ý hỏi: "Không đọc sách mà nhìn tôi làm gì?" Thẩm Giáng Niên căn bản không có đọc sách, cô chỉ muốn lên giường, làm nũng với Thẩm Thanh Hoà, "Dưới giường lạnh, em ngồi lên giường, ngồi bên cạnh người đọc sách, người ngủ đi, em hứa sẽ không quấy rầy đến người, được không?"

"Lên đi." Thôi bỏ đi, dù sao Thẩm Thanh Hoà nằm một mình, cảm thấy quá trống trải.

Thẩm Giáng Niên lập tức leo lên giường, dựa vào đầu giường, trịnh trọng cầm một quyển sách nói: "Chúng ta lại gần sẽ không lạnh." Thẩm Giáng Niên cọ cọ vào bên người Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà quá lười di chuyển, để người kia tự cọ.

Thẩm Thanh Hoà nhắm mắt, thở ra một hơi, trông như rất thích, Thẩm Giáng Niên cúi đầu nhìn cô, "Chỗ đó thoải mái hơn chưa?" Thẩm Thanh Hoà dùng đầu ngón tay gãi làn da ấm áp dưới chăn, nhẹ nhàng nói: "Đọc sách của em đi."

Thẩm Giáng Niên lơ đãng đọc sách, lắng nghe hơi thở của Thẩm Thanh Hoà dường như đã đều hơn, ừm, cô cũng muốn nằm xuống, ngồi mệt thì không sao, nhưng mà cách xa Thẩm Thanh Hoà quá. Thẩm Giáng Niên nhịn vài phút, cuối cùng nhịn không được, đặt cuốn sách xuống, rồi nằm xuống bên cạnh.

Thấy Thẩm Thanh Hoà không phản ứng, Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu, sau đó ngập ngừng đặt lên người Thẩm Thanh Hoà, lại nín thở không dám cử động, đợi một lúc sau, hơi thở của Thẩm Thanh Hoà mới bình thường trở lại. Lúc này Thẩm Giáng Niên mới dám tiến lại gần, cằm chạm vào đỉnh đầu Thẩm Thanh Hoà, ôm chặt lấy, tim run lên.

Lông mi của Thẩm Thanh Hoà run lên, một thế giới ấm áp, mềm mại và thơm ngát ... thôi được rồi, cứ ôm vậy, cũng thật ấm áp. Hai người ngủ đến buổi chiều, nói chính xác thì Thẩm Giáng Niên ngủ đến buổi chiều, dù sao cơn sốt cao vừa mới hạ, cả đêm bị làm mấy lần, thân thể có chút suy nhược. Thẩm Thanh Hoà luôn khó ngủ, chợp mắt một lát cô cũng hài lòng, lần này cô ngủ nửa tiếng trong vòng tay Thẩm Giáng Niên, điều này khiến cô đỡ mệt mỏi hơn rất nhiều. Phải nói là Thẩm Giáng Niên ngủ rất ngon, chu cái miệng nhỏ nhắn thở đều, Thẩm Thanh Hoà nhìn vậy thế mà lại sinh ra cảm giác hạnh phúc. Không phải, là do giấc ngủ của cô không tốt, cho nên hâm mộ Thẩm Giáng Niên.

Người phụ nữ nhỏ bé này thật dễ thương.

Chạng vạng, Thẩm Giáng Niên tỉnh dậy, Thẩm Thanh Hoà vẫn nhắm mắt, cô cho rằng người này còn chưa tỉnh, cho nên lén hôn trộm vài cái, sợ bản thân nhịn không được muốn làm chuyện xấu nên vội vàng xuống giường, định làm món gì đó ngon cho Thẩm Thanh Hoà ăn. Nhưng kỹ năng nấu nướng của cô ấy quá tệ, Thẩm Giáng Niên không đành lòng đầu độc Thẩm Thanh Hoà, gọi thức ăn bên ngoài thì quá vô tâm, cho nên dựa vào công cụ tìm kiếm vạn năng vậy.

Canh gà đen hầm không phải bổ nhất sao? Thẩm Giáng Niên quyết định mua một con, đương nhiên cô sẽ không ra ngoài, cô không nỡ bỏ Thẩm Thanh Hoà ở lại một mình, vậy ai sẽ mua giúp cô đây?

Lê Thiển nấu ăn rất giỏi, làm món canh gà hầm rất ngon, nhưng mà cô vẫn chưa nghĩ ra cách nói sâu về "sự việc diễn đàn". Hơn nữa, theo tính cách hóng hớt của Lê Thiển, nếu cô muốn nói về việc mua gà đen, chắc chắn sẽ dò hỏi đến cùng.

Cho nên, không thể nghi ngờ Tần Thư là lựa chọn thích hợp nhất, nhìn thì như tên mặt lạnh, nhưng mà sớm đã nhìn ra hết thảy, cũng không có nói thẳng ra. Đây mới chính là tên lang băm đáng sợ, không dùng cái gì để uy hiếp cô, Thẩm Giáng Niên cũng có chút lo lắng, nhưng mà... Nếu Tần Thư đã biết chuyện Lê Thiển đăng bài lên diễn đàn.

Hừ, coi như đi dạo bờ sông, không sợ ướt giày đi.

"Ngự y, cậu có đang bận không?" Thẩm Giáng Niên gọi điện thoại cho Tần Thư.

"Có lời gì thì nói thẳng đi." Tần Thư ngáp một cái.

"Mình muốn mua gà."

"..." Tần Thư không biết nên nói cái gì, "Mình là bác sĩ, không phải người bán gà."

Thẩm Giáng Niên nhịn không được bật cười, nàng đột nhiên cảm thấy Tần Thư lạnh lùng hài hước cũng rất thú vị, "Cậu là ngự y, hiểu biết không ít, mua gà cũng biết chứ?"

"..." Tần Thư trầm mặc một giây, hỏi: "Cậu là muốn mua cái kia gà, hay là... gà..."

Thẩm Giáng Niên nghe giọng điệu âm dương của cô ấy, Thẩm Giáng Niên cạn lời: "Mình muốn mua gà đen, về hầm canh."

"..." Tần Thư hừ một tiếng, "Mình có nói cái gì sao?"

"Cậu nói cái gì?" Thẩm Giáng Niên cố ý tức giận hỏi.

"Mình không biết mua gà, Cậu có thể hỏi Lê Thiển. Cô ấy biết cách mua gà."

"Làm sao cậu biết cậu ấy sẽ mua?"

"Rốt cuộc, cậu còn mua gà hay không?"

"Gà đương nhiên muốn mua, nhưng mình phát hiện một chuyện a." Thẩm Giáng Niên hạ thấp giọng điệu, mặc dù trong lòng không xác định nhưng ngữ khí lại rất chắc chắn, "Cậu có hứng thú với Lê Thiển phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro