Chuyện hai nàng cô đơn (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời của tác giả:

1:20 - 25/12/2014 

Đêm Giáng Sinh đã đi qua, sau đó sẽ là ngày lễ Giáng Sinh, hy vọng mọi người đều có một buổi sáng vui vẻ.

Ta thật lâu không có viết dài như vậy, lần cuối tâm sự cùng các bạn đọc giả là khi nào, ta cũng không nhớ rõ nữa rồi. Trước kia đêm khuya lạnh như băng ta còn hì hục ngồi viết cho xong bản thảo, đã từng rất yêu thích cảm giác đào hố, sau đó thì vui vẻ lấp hố. Về sau, ta lại biến thành một kẻ tham lam, vì tiền mà viết văn, vì tiền mà lấp hố... Nhưng những chuyện đó cũng đã qua lâu rồi, bây giờ ta, cái gì dã tâm cũng không còn, ta là tự mình rút lui, bởi vì ta sợ trèo cao ngã đau.

Ngày hôm qua là một ngày lễ lớn, cũng là một ngày lễ chẳng liên quan gì đến chúng ta, cụ thể ý nghĩa của nó là gì, chẳng có ai quan tâm, chúng ta chỉ thầm nghĩ lấy cớ đi tặng quà, đi nhận quà, đi chơi cho khuây khoả, đi dỗ dành người khác vui vẻ.

Trong đó còn có rất nhiều người, các nàng đều có chung một cái tên - những cô gái độc thân. Có người đơn giản vì thích độc thân, cũng có người có những lý do phức tạp hơn.

Hy vọng các bạn đọc giả sau sẽ thích món quà nhỏ này của ta. Hy vọng các bạn sẽ tiếp tục yêu thương ta.

Còn ta cũng sẽ vĩnh viễn yêu thương các bạn. 

Ký tên,

Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc.


[Chương 1 và cũng là chương cuối...]


Vu Trăn - Giới tính nữ, thân cao 1m65, cân nặng 54 kg, đã có 26 năm lịch sử độc thân. Bước sang năm mới 2014, nàng sắp chính thức nói lời tạm biệt với 26 năm độc thân của cuộc đời, bình tĩnh nghênh đón năm độc thân thứ 27.

Bởi vì độc thân quá lâu, nàng trở thành hội viên của quán bar #FFF cũng đã lâu lắm rồi, hơn nữa còn là thành viên V.I.P, có thể hiên ngang ngồi vào vị trí đẹp nhất ở trong quán.

Hôm nay là đêm Giáng Sinh. Cẩu nam cẩu nữ thường rủ nhau đi ăn cơm, sau đó sẽ tặng quà lẫn nhau bla bla.

Ngày mai là lễ Giáng Sinh. Có lẽ cũng sẽ lại dắt díu nhau đi ăn một lần nữa, sau đó bla bla.

Nếu như những loại lễ tiết vô dụng lại tiêu hao nhiều năng lượng thế này có thể bị nhà nước cấm triệt, nhất định là phúc của nhân loại.

Nàng trong lòng lớn mật mà phát biểu ý tưởng độc đáo của bản thân. Dù sao cũng sẽ không có người nghe được nàng đang nói cái gì.

Là một người phụ nữ độc thân, hôm nay sau khi tan tầm nàng cũng chẳng có chuyện gì để làm. Các đồng nghiệp không hẹn nàng, bởi vì họ cảm thấy nàng không có khả năng còn độc thân, bạn bè cũng sẽ không tìm nàng, bởi vì bạn bè mỗi người đều đã có đôi có cặp. Chỉ riêng nàng, nàng một mình cô độc giống như một con chim "cu" đơn sắp bên bờ vực tuyệt chủng. Trời đất mênh mông, chỉ riêng nàng ngồi ở quán bar, trên vị trí đẹp nhất. Một thân một mình lại chiếm được vị trí V.I.P, điểm tích luỹ từ việc mua rượu hẳn là rất cao, tại chỗ đó đặt mông xuống ngồi, mãi cũng không chịu rời đi, làm cho mấy cặp tình nhân đến sau nhìn nàng mà hận muốn chết.

Nói đến vị trí kia, chỗ nàng đang ngồi quả thật rất tốt, bên cạnh là một cái cây thông Noel cực lớn, ước chừng cao bằng hai tầng nhà lầu, trên cây treo đầy đèn trang trí đủ loại màu sắc đáng yêu, ánh sáng ấm áp mà hiền hoà, là chỗ vô cùng thích hợp để các thiếu nữ chụp ảnh tự sướng, nhiều nữ sinh có khát vọng được ngồi ở chỗ này mà chụp một tấm ảnh sang chảnh, sau đó về nhà sẽ đăng Weibo khoe khoang, nhưng đều vì nàng mà bị dập tắt.

Vu Trăn trong lòng cũng biết a, nàng chính là không muốn cho đó, để xem bọn họ ngồi đó chờ đến khi nào.

Vu Trăn bởi vì chăm chú nhìn đèn trên cây thông mà đang thất thần, một bó hoa hồng xuất hiện ở trước mặt nàng, liền nhanh đoạt đi sự chú ý của nàng, không phải màu đỏ gớm ghiếc, cũng không phải màu hồng nhạt, mà là màu trắng mang theo điểm xanh lục. Một bó hoa do hơn mười bông hoa hồng tạo thành, ở chính giữa lại có thêm vài bông tiểu thảo. Hoa rất đẹp, Vu Trăn thừa nhận, nhưng mà nàng cảm thấy người cầm hoa kia hẳn là đầu óc hồ đồ rồi, sao lại đem hoa tặng nhầm cho nàng.

"Không nhận?" - Người nọ cầm bó hoa lớn như vậy đợi hơn một phút, đã không kiên trì nổi nữa.

"Là cậu a." - Cái giọng điệu quen quen kia, muốn có bao nhiêu lãnh đạm liền có bấy nhiêu lãnh đạm. Vu Trăn ngẩng đầu lên để nhìn rõ khuôn mặt của người nọ, trên mặt nàng như viết ra hai chữ Ngoạ Tào. (Đại khái từ này nghĩa là "Ơ cái định mệnh...")

Người tặng hoa cho nàng cũng chính là người bạn tốt nhất của nàng, giới tính là nữ, tên gọi Chu Thanh, hai người thân thiết đến đã từng qua nhà nhau ngủ, chứ không phải là một người xa lạ uống quá chén nên tặng nhầm hoa như nàng tưởng.

Đãi ngộ trước sau chênh lệch quá lớn, Chu Thanh không khỏi nở nụ cười, "Chứ cậu nghĩ tôi là ai?"

"Một kẻ say." - Vu Trăn hào phóng mà khai báo với cô ý tưởng vừa rồi.

"Cẩn thận của cậu đâu? Xã hội hiện nay không an toàn, cậu không được nhận đồ từ người lạ đâu đấy!" - Chu Thanh biểu tình cổ quái, thoạt nhìn như sẽ rất không vui nếu Vu Trăn làm như vậy.

Vu Trăn hặc hặc cười mấy tiếng: "Tôi chỉ là nghĩ, thật vui khi được người khác tặng hoa. Đúng rồi, cậu ở nơi này làm gì vậy?"

Nàng ngược lại rất ưa thích bó hoa này. Nếu như là người yêu đưa cho nàng, nàng sẽ mừng đến bất tỉnh, sau khi qua cơn bất tỉnh, nàng còn muốn ôm hoa đem đi khắp nơi khoe khoang. Sống nhiều năm như vậy, rút cuộc cũng được hưởng qua đãi ngộ của nữ nhân vật chính trong phim truyền hình.

"Muốn đi đến đây tặng hoa cho cậu." - Chu Thanh cúi đầu, thanh âm nói chuyện cực kỳ nhỏ.

"Đi đến đây mua tôm về luộc??? Cậu vừa rồi đã nói cái gì, lập lại lần nữa, tôi nghe không rõ." - Vu Trăn đầu hướng phía trước nghiêng đến, mặt nàng sắp chạm vào mặt Chu Thanh, Chu Thanh lại nhướn người về đằng sau, sợ hãi như vừa gặp phải quỷ.

Chu Thanh nói: "Nhìn cậu xem ra sẽ không có ai thèm tặng quà, tôi thương hại liền đến tặng cậu một bó hoa..."

Vu Trăn suy sụp rồi, Chu Thanh cũng ý thức được bản thân đã lỡ lời, không dám nói gì thêm.

Kỳ thật cô là nhìn được dòng trạng thái của Vu Trăn, nói rằng Vu Trăn sẽ đến quán bar này uống rượu, ngồi chờ cho đến khi người yêu trong định mệnh xuất hiện mới thôi. Lấy hết dũng khí tích luỹ từ ngày còn bú sữa mẹ, cô chạy đi mua một bó hoa, mặc dù buổi tối hôm nay, giá cả của hoa vượt xa mức giá bình thường, cô cũng là mắt cũng không có nháy, chỉ yêu cầu bà chủ chọn cho một bó hoa tốt nhất, bó bằng tấm giấy xinh đẹp nhất, sau đó liền đi đến đây tìm Vu Trăn. Đêm Giáng Sinh đường phố đông nghịt người, cô trên xe chỉ thầm cầu nguyện Vu Trăn đừng lập tức rời đi, ít nhất cũng phải ngồi yên tại chỗ cho đến khi cô đến nơi mới được.

Chu Thanh thất vọng, tưởng rằng cuộc gặp mặt này sẽ cứ như vậy rơi vào trầm mặc, nhưng Vu Trăn hiểu được tâm ý của cô, cho nên tự tiện rót thêm một chén rượu, rồi bỏ vào trong đó một viên đá, hắc hắc, Chu Thanh tửu lượng vô cùng kém, Vu Trăn kỳ thật cũng mong muốn có thể cùng Chu Thanh đi uống nhiều hơn.

"Chứ không phải là cũng không có ai tặng?" - Vu Trăn hoàn mỹ đáp trả. Nàng biết rõ trong số nhiều bạn bè như vậy, liền có Chu Thanh là người cổ quái nhất, luận điều kiện a, Chu Thanh điều kiện không kém, hiện đang công tác tại ngân hàng, có bằng cấp cao, luận tướng mạo cũng rất tốt, lại không có tật xấu, chính là không muốn đi tìm đối tượng, tự nguyện cô đơn. Ba mẹ cô nàng cũng không thúc giục, không bắt cô nàng phải đi xem mắt. Bất quá cũng là bởi vì có cô bạn Chu Thanh này, Vu Trăn mới có thể như vậy yên lòng làm một quý cô độc thân, nàng thậm chí đã cùng Chu Thanh hẹn ước, nếu như đợi đến khi hai nàng đã 35 tuổi, mà đều còn độc thân, vậy thì sẽ dọn đến ở chung một chỗ, trở thành hai bà lão độc thân vui vẻ, nương tựa vào nhau đến già.

Chu Thanh không có chút nào bị đả kích, "Tôi là đến đây vì cậu."

Vu Trăn cô độc đã quen, không nghĩ tới hôm nay lại bị một câu nói bình thường không có gì là lạ như thế này doạ đến kích động, suýt chút nữa cảm động đến khóc lên. Ôi người bạn tốt vĩ đại của nàng. Nàng đem Chu Thanh ôm vào trong lòng, hai tay Chu Thanh co lại ở trước ngực, tại trong ngực nàng ngoan ngoãn không nhúc nhích.

"Đúng là một người bạn tốt."

Loại lời này, cô nghe Vu Trăn nói đã rất nhiều lần, cũng đã từng thấy Vu Trăn nói với rất nhiều người, Chu Thanh liền cảm thấy mất hứng, lộ ra biểu tình phức tạp.

Như một mũi tên xuyên qua màn đêm, Vu Trăn uống cạn ba chén, uống xong đôi má ửng đỏ, nheo lại hai tròng mắt, ai nhìn thấy nàng cũng đều bật cười tủm tỉm.

Bộ dạng ngốc nghếch kia, lại làm cho Chu Thanh nhớ tới tình huống lần đầu tiên hai người các nàng gặp mặt.

Khi đó cũng là ở trong một cái quán bar, cũng là đêm Giáng Sinh, nhưng không phải là ở chỗ này, mà là ở một cái les bar, đó là một năm về trước.

Chu Thanh cùng một đám bạn bè trong hội đến chơi, cô cần bạn bè, tuy rằng những người bạn kia cũng chưa hẳn là bạn thật, cô vì bọn họ mà cam tâm tình nguyện đi tính tiền, vì không muốn cô đơn, không muốn bị mọi người quên lãng, cô luôn sẽ dùng tiền tài để thỏa mãn yêu cầu của những người bạn này.

Khi đó cô không có người yêu cố định, nhưng cô cũng không thiếu bạn trên giường, vì vậy cô vẫn cảm thấy bản thân không hề cô độc.

Việc Vu Trăn đến đó là một chuyện ngoài ý muốn, những quán bar les thường được đặt ở những chỗ rất tầm thường, bên ngoài mặc dù không biểu thị rõ ràng, nhưng mà chỉ cần tiến vào bên trong, sẽ thấy ngay vài cô les đang ăn cháo lưỡi, người có não liền hiểu ra bản chất của quán.

Nhưng mà Vu Trăn không có a, Vu Trăn uống nhiều quá, trước đó nàng cùng mấy người bạn tốt đã uống xong một hiệp, nghĩ đi tìm một chỗ khác để uống tiếp hiệp thứ hai, kết quả các nàng lại đi nhầm vào động les này, cũng không để ý xung quanh là vài cặp nữ-nữ đang âu yếm, bọn nàng hùng hồn tiến đến gọi rượu, rót rượu rồi bắt đầu uống, uống xong Vu Trăn bị mấy người bạn chọc ghẹo, rồi nàng lại đi chọc ghẹo người khác, cười hề hề.

Chu Thanh chẳng qua là hướng phía Vu Trăn nhìn mấy lần, mặc dù hiếu kỳ, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài.

Là Vu Trăn hướng về phía cô mà đến, đem cô từ trong đám người mang đi ra, đưa đến trước mặt bạn bè của nàng, cái sức lực của kẻ đang say kia, không cho phép cô được cự tuyệt.

Vu Trăn uống rất nhiều, uống say liền có sở thích cười như một con ma điên, có chút ngốc nghếch, dễ bị bắt nạt, lời nói cũng nhanh nhẹn hơn, cử chỉ thì không khác lúc bình thường là bao.

Chu Thanh thì cứ như vậy ngơ ngác bị nàng mang đi, nguyên lai Vu Trăn cùng bạn bè nàng đang đánh cược, Vu Trăn là người thua cuộc, phải đi tìm người khác thổ lộ.

Loại đánh cược này thật ra cực kỳ mạo hiểm, huống chi nàng tại quán bar kia là lần đầu tiên đi đến, Vu Trăn thầm nghĩ nếu như hướng một nam nhân thổ lộ, nam nhân có phong độ liền phối hợp với nàng, nếu như gặp phải một nam nhân tồi tệ, có khi hắn lại náo loạn cả lên, cái này không phải là kêu nàng tự đi kiếm chuyện để bị ăn đập sao? Cho nên với trí thông minh nho nhỏ của mình, Vu Chăn quyết định lựa chọn một đối tượng là nữ để thổ lộ.

Nàng híp mắt hướng chung quanh nhìn một vòng, nữ sinh, nam, cá xấu, nam, thoạt nhìn như nam, bác gái, nữ... Rút cuộc nàng cũng tìm được một người thoạt nhìn còn trẻ lại dịu dàng, có vẻ như sẽ không chấp nhặt chuyện nàng sắp thực hiện, cái người kia chính là Chu Thanh xui xẻo.

Chu Thanh bị nàng mang đi, cũng không có chống cự, thấy vậy, Vu Trăn đối với cô hảo cảm tăng lên gấp đôi, nghĩ thầm chờ xong việc sẽ mời cô uống rượu.

Sau khi mang cô về, Vu Trăn liền đập bàn, mấy cô bạn không biết từ đâu tìm đến cho nàng một đoạn văn tỏ tình cực kỳ buồn nôn, đưa cho Vu Chăn xem. Vu Trăn ở điểm này vô cùng có thiên phú, nàng biểu lộ chăm chú, động tác khoa trương, đối với Chu Thanh làm ra một phen thổ lộ, hướng phía Chu Thanh nháy mắt, còn tại lỗ tai cô nói nhỏ "Giúp đỡ tôi chút, cậu phải giả bộ đồng ý nhé, đợi lát nữa, tôi lại mời cậu uống rượu."

Chu Thanh bị nàng trêu chọc cười rộ lên, gật đầu.

Nếu như cô đã gật đầu, cửa ải này coi như Vu Trăn qua, Vu Trăn vỗ vỗ tay Chu Thanh, cảm động nói một câu: "Cậu a, một người bạn thật tốt."

Những lời này của nàng, làm cho Chu Thanh đang vui vẻ liền bị khựng lại. Vu Trăn theo thói quen mà móc ra danh thiếp nhét vào trong tay Chu Thanh, mời Chu Thanh uống rượu, Chu Thanh vừa quay đầu lại, thì phát hiện những người "bạn" kia của cô vẫn đang ngồi rất vui vẻ, dường như có cô hay không có cô đều giống nhau, cô cũng không có ý định muốn trở về bàn với bọn họ nữa, an vị ngồi bên cạnh Vu Trăn, nghe nàng càm ràm thật lâu.

Lần thứ hai gặp mặt là Vu Trăn mời Chu Thanh, Chu Thanh ăn mặc thật tốt rồi một phen tới gặp nàng, đối với Chu Thanh mà nói, đó là một cuộc hẹn hò, mà đối với Vu Trăn mà nói, đây chỉ là rủ một người bạn mới quen ra ngoài tâm sự thôi.

Tại lúc trò chuyện với nhau, Chu Thanh mới hiểu rõ, thì ra là cô tự mình đa tình, Vu Trăn là gái thẳng đấy, Vu Trăn đối với cô căn bản không có ý tứ gì cả. Đây không phải là lỗi của Vu Trăn, mà là bản thân chính cô hiểu lầm, hai người căn bản như hai đường thẳng song song, Vu Trăn đối với cô là tình bạn, mà Chu Thanh lại tưởng bở rằng bản thân đã tìm được tình yêu.

Chuyện này đã làm cho Chu Thanh triệt để hết hy vọng, điều cô phải làm chính là nhanh chóng rời xa Vu Trăn, quên đi nàng, một lần nữa trở lại với đám bạn bè giả của cô. Nhưng trên thực tế, Chu Thanh đã không có cùng Vu Trăn tuyệt giao, ngược lại còn trở thành bạn bè cực thân thiết.

Vu Trăn là một người bạn tốt. Nàng nhiệt tình, rộng rãi, rất biết nói chuyện, sẽ để ý đến sắc mặt của mọi người, hơn nữa luôn luôn dành rất nhiều thời gian cùng bạn bè đi ra ăn cơm, xem phim, dạo phố, mua đồ, leo núi, du lịch... kể cả ngủ. Những người khác sẽ không làm được việc này, bởi vì những người khác đều đã có người để ngủ chung.

Vì vậy Chu Thanh cũng hiểu được mà thỏa mãn, dù cho không thể làm người yêu, làm bạn thân cũng tốt rồi.

Nhưng mà hôm nay, ý niệm mà cô vốn cho rằng đã vụt tắt từ lâu liền trỗi dậy, trái tim một lần nữa không thể tự chủ. Nguyên nhân là vì cô đã nhìn thấy dòng trạng thái của Vu Chăn, nội dung nói nàng hiện đang ở quán bar uống rượu, muốn ngồi đợi người yêu của nàng từ đâu đó trên đời lăn ra, rồi tặng cho nàng một bó hoa hồng, nàng không muốn tiếp tục sống kiếp độc thân nữa.

Chu Thanh biết rõ người mà Vu Trăn hy vọng kia không có khả năng là cô, nhưng mà cô vẫn không nhịn được, còn mua hoa, trên đường đi, lý trí của cô một mực phản đối hành động ngu xuẩn này, nhưng cô mặc kệ, bởi vì muốn được gặp Vu Trăn, trái tim cô chiến thắng hết thảy lý trí.

Hiện tại Vu Trăn lại đem những lời cô từng nói ra cùng hành động tặng hoa kia, xem như không khí. Quả thực là... hơi quá đáng!

Chu Thanh muốn nhanh chóng đi về nhà, chui vào trong gian phòng của cô, ôm lấy cái gối thân thương mà khóc một trận. Cô chỉ cần như vậy thôi.

Chu Thanh đem bi phẫn hóa thành động lực, uống cạn chén rượu trước mặt, sau đó còn uống thêm mấy chén nữa, lúc sau cô cùng Vu Trăn, cả hai người đều đã nửa tỉnh nửa mê.

Vu Trăn thì còn hơi tốt, dù sao nàng cũng thường xuyên chạy đến những nơi này, tửu lượng cũng khá, Chu Thanh một năm nay không có uống rượu, cho nên có chút sắp bất tỉnh, dựa vào người Vu Trăn, đem cả trọng lượng cơ thể đặt ở trên người nàng.

Trong quán bar bắt đầu giới thiệu tiết mục buổi tối, người MC chịu trách nhiệm hâm nóng không khí, không tiếc tay ném ra vài món quà, những người ngồi ở phía dưới cũng rất thích thú, tóm lại không khí xung quanh tương đối vui vẻ.

Lúc này Vu Trăn vội vội vàng vàng giơ tay lên, "Tôi! Tôi! Tôi!" - Chuyện nàng tích cực tham dự trò chơi mà nói là đáng khen, nhưng mà người MC lại nói rằng màn này là màn ăn pocky tình nhân, nếu nàng muốn đi tham dự, thì phải tìm một người để ăn chung!

Chu Thanh ngẫm lại liền muốn điên rồi.

Chu Thanh bị Vu Trăn kéo đi lên trên khán đài, Vu Trăn một tay ôm lấy bó hoa hồng cực lớn, một tay ôm lấy Chu Thanh, dáng vẻ tươi cười so với hoa còn muốn tươi hơn.

"Vị tiểu thư này, xưng hô như thế nào a?"

"Miễn tên, tôi họ Vu." - Vu Trăn thật sự hồ đồ, phạm vào một sai lầm tối kỵ.

Người MC cười cười, cũng không thèm để ý nàng, "Miss Vu, bó hoa trên tay cô là ai tặng vậy?"

"Cậu ấy!" - Vu Trăn nghiêng đầu nhìn Chu Thanh, mỉm cười ngây ngô.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Chu Thanh, năm đó Chu Thanh dù sao cũng là nữ hoàng quán bar (les), cô cũng không có yếu đến mức vừa bị nhìn liền rụt vòi, khẽ cắn môi, bày ra tư thái tốt nhất.

Phía dưới mọi người đều cười đến mập mờ.

Đồng thời còn có rất nhiều cặp đi lên, toàn bộ chen chúc ngồi vào một chiếc bàn, sau đó trận đấu được bắt đầu, người dự thi phải ôm lấy đối phương, đồng thời hai người phải ngậm que pocky từ hai đầu, sau khi tiếng nhạc được bật lên thì ăn, cặp nào còn lại mẩu pocky ngắn nhất, sẽ dành chiến thắng.

Luật chơi đơn giản, hai người phải tận lực mà cắn pocky, cho đến khi răng môi chạm vào nhau, nhưng mà cũng không thể hoàn toàn chạm vào, vì còn phải lưu lại một mẩu để tính điểm.

"Chúng ta nhất định cũng làm được, chúng ta tuyệt đối có thể thắng đấy! Cố gắng lên! Cậu phải cố gắng lên cho tôi! Vì tiền rượu miễn phí! Quyết thắng!" - Vu Trăn lời thề son sắt nói.

Chỉ có một chai rượu, căn bản không đáng bao nhiêu tiền, thắng cũng không có gì để cao hứng. Chu Thanh bởi vì bị Vu Trăn đem ôm chặt vào lòng mà thất thần, cô không phải chỉ vì có rượu cồn trong người nên mới trở nên choáng váng như vậy, mà càng là bởi vì độ ấm của Vu Trăn. Dưới thân cô đang chấn động, trước mắt cô là Vu Trăn gần trong gang tấc, chỉ cần tiến thêm một chút, liền có thể hôn được nàng.

Nhưng mà cô không cho phép bản thân làm ra hành động dại dột, hiện tại hai người chỉ là quan hệ bạn bè, nếu như cô quả thật làm ra chuyện đó, cái tình bạn kia cũng coi như không giữ được.

Cô vì bản thân không quả quyết như vậy mà bi thương, thực muốn đi về nhà ôm lấy cái gối, hảo hảo khóc một trận.

Trước tiên Vu Trăn cắn pocky, sau đó đem một đầu khác đưa đến bên môi Chu Thanh, hai người duy trì tư thế ôm, nhìn nhau rất lâu.

Âm nhạc được vang lên, hai người bắt đầu ăn, từng chút một, hai cái đầu chậm rãi tới gần, mà pocky cũng từng chút từng chút biến mất, cuối cùng... Chóp mũi hai người chạm nhau, Chu Thanh cố gắng đè nén sắc tâm, cũng bởi vì có quá nhiều người đang xem, cô thật không dám lộn xộn. Ngược lại Vu Trăn cái gì cũng không sợ, lớn mật mà tiến lên, nghiêng đầu, tiếp tục tiến lên, môi dán vào môi cô. Thời khắc đó, cô toàn thân cứng ngắc, không thể nhúc nhích...

Nụ hôn đầu tiên của Vu Trăn kỳ thực đã sớm không còn rồi, ba ba của nàng là một Đại Ma Vương siêu cấp thương yêu con gái, đối với cấp dưới hung hãn muốn chết, nhưng về đến nhà lại ôm con gái không rời, gọi "bảo bối, bảo bối..." nị nị mà gọi đến ngọt lịm, cho nên nụ hôn đầu tiên, nàng đành cam chịu dành cho ba ba. Đến tiểu học, nàng và một nam bạn học thông đồng làm chuyện xấu, cùng hắn ta hôn qua một phát, về sau, bởi vì thành tích học tập giảm sút, nàng cũng quyết đoán mà chia tay hắn. Sau khi ra ngoài xã hội, nàng cũng bị hôn thêm một vài lần nữa, đó là cả gần nửa đời của nàng toàn bộ trải qua cộng lại. Chỉ riêng lần này, trái tim của nàng thật sự bị rung động, cảm giác như có ai từ phía sau cầm gậy đập nàng một cái, còn ở trong tai nàng là tiếng côn trùng ong ong.

Thì ra, đây chính là cảm giác hôn con gái, nàng mỗi ngày tự sờ môi của mình, cũng không có phát hiện có cái gì tốt. Nhưng mà khi nàng hôn môi Chu Thanh, cảm giác chính là thật mềm mại, ôn nhu, còn có một dòng điện tê tê...

Thật ra trận đấu đã sớm kết thúc, mà hai người các nàng vẫn như cũ không nhúc nhích. Ý thức được mình cùng Chu Thanh đã trở thành tiêu điểm chú ý bất đắc dĩ của mọi người, Vu Trăn luống cuống buông Chu Thanh ra, mà Chu Thanh vẫn còn ở trong trạng thái thất thần, hai mắt say đắm nhìn nàng.

Mẩu pocky cuối cùng, cư nhiên bị Vu Trăn ăn vào trong bụng, liên tưởng đến cái mẩu pocky kia còn có dính chút nước miếng của Chu Thanh, mặt Vu Trăn rất nhanh trở nên nóng hổi.

Các nàng cuối cùng không có thưởng, nhưng vì hành động dũng cảm, đã nhận được giải an ủi là hai cái nón màu đỏ.

Vu Trăn đem nón đội lên đầu, cũng đội luôn cho Chu Thanh, hai người nhìn đối phương, đều cảm thấy đội như vậy nhìn thật ngốc, nhưng mà cũng không có tháo xuống.

Vu Trăn vẫn còn nhớ đến bó hoa kia, ôm chặt hoa của cô không tha.

Điều này làm cho Chu Thanh cảm thấy vui vẻ, tuy rằng Vu Trăn không thích cô, nhưng mà Vu Trăn thích hoa của cô.

Nhưng cô lại không biết đủ, thật hi vọng có một ngày Vu Trăn cũng có thể thích cô như vậy.

Đi ra bên ngoài quán bar, Vu Trăn cùng Chu Thanh nhìn thoáng qua đối phương, Vu Trăn nói: "Trở về, hay là muốn cùng tôi đi thêm một chút?"

"Đi một lúc đi, tôi có chút say rồi." - Chu Thanh cúi đầu nói.

Ở bên ngoài hai người đi tới đi lui, rời xa đám người huyên náo, rời xa ngọn đèn, càng đi càng thấy tối, bất tri bất giác đi tới một chỗ tối như mực, Chu Thanh sợ tối, Vu Trăn lá gan cũng nhỏ, huống chi trong bụi cây gần đó còn truyền ra âm thanh quỷ dị, sột sột soạt soạt như có như không.

Chu Thanh ngẩn ngơ một hồi lâu mới hiểu ra, cái âm thanh đó, là do có người đang chui ở bên trong, yêu đương vụng trộm. Nhưng mà Vu Trăn không có nghĩ nhiều được như thế, nàng đi tới gần nơi đó, ngồi xổm người xuống, "meo meo meo" mà gọi, nàng không nghĩ tới, đã không tìm được mèo, còn đem đôi tình nhân đang nóng bỏng kia doạ sợ gắt cả lên.

"Thì ra là người. Tôi còn tưởng rằng có mèo." - Vu Trăn buồn rầu.

Bị quấy rầy việc tốt, nam nhân xấu tính kia nóng nảy, mở miệng liền mắng Vu Trăn, Vu Trăn cũng không phải hiền, mắng nam nhân kia không có ý thức công cộng, ở bên ngoài tùy tiện động dục, còn kiệt sỉ, mùa đông lạnh như vậy cũng không đưa được bạn gái đến nhà nghỉ, chạy ra chỗ này giao hoan, đem nam nhân kia mắng đến tối tăm mặt mũi. Đến khi hắn ta tức giận muốn động tay động chân, Vu Trăn liền kéo Chu Thanh chạy mất, chạy ra khỏi bóng tối, chạy đến một cái sân rộng.

Ở giữa sân bày một cây thông Noel cực lớn, bên cạnh là các cột điện đầy màu sắc, nơi đây sáng còn hơn ban ngày, đã trễ như vậy rồi, đèn không có tắt, mọi người cũng chưa có về nhà nghỉ ngơi.

Chu Thanh và Vu Trăn chạy đến dưới gốc cây, thở hắt, Vu Trăn cười rộ lên, Chu Thanh cũng cười theo, hai người cười mãi cũng chưa dừng lại được.

"Cậu đem hắn nói đến bạn gái hắn cũng phải khóc." - Chu Thanh lau lệ ở khóe mắt (do cười quá nhiều), đối với Vu Trăn bội phục mà cúi đầu.

"Tôi chỉ ăn ngay nói thật, cái loại nam nhân dám làm mà không dám chịu, may mà tôi không có loại bạn trai này, không có tiền thì làm ở nhà đi, còn muốn dắt bạn gái ra ngoài, cho rằng bản thân là mèo hoang, dã cẩu chắc." - Vu Trăn lại nói tiếp, còn rất kích động.

Nói đến đây, Vu Trăn đột nhiên không lên tiếng nữa, Chu Thanh nhìn nàng biểu hiện cổ quái, ân cần hỏi: "Cậu có sao không?"

"Tôi đột nhiên nhớ lại chuyện lúc chiều, tôi có đăng một dòng trạng thái."

Lúc ấy, nàng nhìn thấy bên ngoài từng đôi từng cặp, tuy rằng nàng luôn miệng châm chọc, luôn dùng ngữ điệu trào phúng mà kêu mấy đôi nam nữ kia quá si tình, rồi có ngày sẽ chết vì tình cũng nên. Nhưng mà trên thực tế, nàng cũng cực kỳ hâm mộ bọn họ. Nàng nhìn thấy người khác đăng trạng thái, đọc qua có vẻ thật đúng tâm trạng, liền copy lại mà đăng lên trên "tường" nhà mình, bởi vì không phải do nàng ghi, nên nàng cũng rất nhanh chóng, vô tâm vô phế mà quên mất.

Hiện tại nàng nhớ lại rồi, nội dung dòng trạng thái kia nói, nàng muốn được người yêu tặng một bó hoa.

Chu Thanh đã đến, còn mang theo một bó hoa, điều này có nghĩa là gì?

Là bạn tốt, nhất định Chu Thanh đã đọc được dòng trạng thái, thấy nàng độc thân đáng thương nên liền mang hoa đến an ủi nàng, biết đâu cô vừa mới đi hẹn hò về, rồi chuyển hoa kia lại cho nàng, điều này là điều mà một người bạn tốt sẽ làm, phải không?

Chu Thanh không biết rõ bản thân nên nói cái gì mới phải, thú nhận, phủ nhận, kỳ thật chính là chỉ mấy chữ liền có thể nói xong, nhưng mà cô hiện tại vô luận thế nào cũng không mở được miệng. Nếu như thú nhận, Vu Trăn sẽ nghĩ như thế nào. Nếu như phủ nhận, cô thật muốn phỉ nhổ bản thân quá sức yếu đuối.

"Cậu không phải là yêu tôi rồi đấy chứ?" - Vu Trăn mở miệng, Chu Thanh nghe xong lại càng hoảng sợ.

Chu Thanh tuyệt đối không nghĩ tới nàng sẽ nói trắng ra như vậy. Mà lúc này, cô càng muốn đem đáp án nói cho Vu Trăn, phải, đúng là như thế đấ, cô không chỉ muốn làm bạn, mà còn là muốn yêu nàng, cô có một khát vọng! Khát vọng yêu nàng, khát vọng được nàng yêu.

"Biểu cảm này của cậu, có phải là không có yêu tôi, chỉ đang thương hại tôi?" - Vu Trăn có chút thất vọng.

Chu Thanh đã sẵn sàng để trả giá. cho dù là bằng bất cứ giá  nào rồi đi nữa, cô hít sâu một hơi, không khí lạnh như băng theo đó mà chui vào trong phổi, làm cho cô thanh tỉnh rất nhiều, cô thú nhận: "Tôi thích cậu."

"Là loại ưa thích nào?" - Giọng điệu Vu Trăn không giống như là chán ghét, ngược lại giống như đang đùa giỡn.

"Chính là đối với cậu yêu thích!"

"OMG! Không thể nào! Không phải cậu nói với tôi, cậu yêu thích cuộc sống độc thân a, sao bây giờ lại thành đồng tính luyến ái rồi, hay là do tôi, là do tôi đã bẻ cậu thành cong queo? Chắc chắn là như thế rồi..."

Chu Thanh không kinh ngạc khi thấy Vu Trăn có thể nói ra nhiều lời như vậy, bởi vì Vu Trăn vốn là người cởi mở, thích lảm nhảm, nhưng mà xem nàng một bộ dạng nhẹ nhàng thoải mái, giống như căn bản không có quan tâm đến những lời bản thân vừa thổ lộ, điều này làm cho cô muốn thở dài một hơi.

"Không phải bị bẻ cong queo, tôi từ trước đến nay chỉ thích mỗi con gái, sớm đã nhận thức bản thân chính là les." - Chu Thanh thoải mái mà thừa nhận, kỳ thật cô căn bản không có ý định giấu diếm, rất nhiều người bên cạnh đã biết được tính hướng của cô, kể cả cha mẹ. Vu Trăn không biết, bởi vì cho tới nay nàng cũng chưa từng hỏi qua cô. Một năm trôi qua, sớm chiều chung đụng, Vu Trăn chưa bao giờ hỏi qua giới tính của Chu Thanh!

Cho nên Chu Thanh cũng không có cơ hội nói ra câu kia, "Tôi là les. Tôi thích con gái, tôi cũng thích cậu."

Vu Trăn trừng mắt líu lưỡi, "Trời, tôi... Tôi làm sao có thể nghĩ tới, tôi tưởng cậu đối với tôi ưa thích là cái loại thích giữa hai người bạn thân thôi, tôi làm sao nghĩ được nhiều như thế, cậu từ chừng nào thì bắt đầu yêu tôi? Lúc nào bị tôi hấp dẫn?"

Lời này, nói như người bị tự kỷ, thật... Thật sự chỉ có Vu Trăn mới nói ra được.

Chu Thanh giống như bị nàng nắm được điểm yếu, thẹn quá hoá giận, nói: "Đừng hỏi nữa, không cho phép cậu hỏi."

"Có liên quan tới tôi, tôi đương nhiên muốn hỏi cho rõ ràng." - Vu Trăn mới vừa hiểu ra, cô đối với nàng không phải chỉ đơn thuần là bạn tốt, bất quá nàng coi như là một người đi đầu thời đại, cảm thấy cũng không có chuyện gì, có thể tiếp nhận.

"Vậy... cậu nghĩ như thế nào?" - Chu Thanh đang chờ một đáp án từ Vu Trăn.

"A?" - Hỏi nàng nghĩ? Nàng là đang nghĩ cái gì a?

"Cậu có thể chấp nhận tôi không? Một câu thôi, xin cậu nói đi mà~" - Một câu cắt đứt sinh tử, nếu như Vu Trăn đồng ý, cô sẽ rất vui mừng, như vừa có được cả thế giới, nếu như Vu Trăn từ chối, cô cũng sẽ không khổ sở quá lâu, nhiều lắm thì trở về ôm mẹ một cái, sau đó vào phòng ôm gối, khóc một trận, rồi từ từ vượt qua đau thương.

"Tôi là không ngại a, tôi vẫn cảm thấy chính mình là bisexual, nam nữ đều có thể, tôi một mực đem cậu trở thành người bạn tốt nhất, bây giờ cậu đột nhiên nói cậu yêu tôi, tôi có chút vui mừng, cũng cảm thấy có chút không biết phải làm sao." - Vu Trăn nghe theo tiếng gọi của trái tim, trái tim của nàng nói, nàng không ghét Chu Thanh.

"Cái kia chính là đã đồng ý?"

"Cũng được a!"

Nàng đã đồng ý, đồng ý với cô rồi! Chu Thanh sau khi được đáp lại, tình cảm chan chứa đem Vu Trăn ôm vào trong ngực, cô dùng hết dũng khí nói ra như vậy, rút cuộc, rút cuộc cũng có được ngày hôm nay, rất đáng, rất đáng!

"Đợi một chút... Cậu..." - Chu Thanh hôn lên môi của nàng, cái này là lần thứ hai trong ngày nàng bị hôn.

Nàng luôn cho rằng, hai người yêu đương hẳn là nên từ từ chậm rãi, bắt đầu từ việc nắm tay, kéo kéo bàn tay nhỏ bé, rồi hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn, qua hai ba năm, liền tiến thêm một bước, hôn sâu... Chứ không phải như lúc này, lập tức hôn tận vào bên trong. Nhưng mà... nàng cũng không ghét được.

Nụ hôn này, quá sâu, quá lâu, cũng quá sức nóng bỏng. Bởi vì Chu Thanh đã chờ thật lâu, rất lâu, cho nên mới đem hết tất cả khát vọng gửi vào trong nụ hôn. Mà Vu Trăn cũng rất biết hợp tác, nàng là bởi vì tò mò, nàng vẫn muốn biết rõ, hôn môi sẽ có cảm giác như thế nào, nhưng mà nàng tìm hoài cũng tìm không thấy được một đối tượng phù hợp. Hôm nay, đầu óc nàng trống rỗng, ý tưởng duy nhất chính là, cùng đầu lưỡi của Chu Thanh, quấn lấy nhau. Lại là sau đó, nàng nuốt vào nước miếng của cả hai, thì ra đây chính là hôn môi, so với nàng trước đây tưởng tượng có chút không giống, nhưng mà cảm giác ngọt còn hơn mật.

"Buổi tối hôm nay em đừng về nhà, qua chỗ của tôi có được không!" - Chu Thanh tâm thần bất định, bất an mà hỏi, hỏi xong cô lại thấy bản thân thật đúng là như lang như sói.

Một giây, hai giây, ba giây, thời gian không dài không ngắn trôi qua, Vu Trăn trả lời: "Nhưng mà em không mang theo quần áo để thay."

"Trước kia em đến nhà tôi ngủ, vẫn còn lưu lại quần áo."

Cái kia, lúc trước a, Vu Trăn thường xuyên qua đêm ở nhà Chu Thanh, hai người còn ngủ ở trên một cái giường, nhưng mà cái kia, cái kia là quá khứ, tình huống đêm nay khẳng định không giống như thế nữa, ngủ... chuyện này cũng sẽ trở nên còn không thuần tuý như ngày xưa.

Nhìn vào ánh mắt Chu Thanh, Vu Trăn tin tưởng đêm nay hẳn không có đơn giản như vậy.

Nhưng đúng là, đúng là không phải có chút quá nhanh sao?

Nàng lại tìm không thấy lý do để từ chối, bởi vì trong mắt Chu Thanh tràn đầy khát vọng, cô dùng loại ánh mắt sợ hãi, thắm thiết mà nhìn nàng, nàng không đành lòng cũng không có cách nào để cự tuyệt.

Thân thể của nàng, ngẫu nhiên bị Chu Thanh mượn dùng một chút cũng không có sao... Vu Trăn nghĩ như vậy. Bởi vì nàng yêu Chu Thanh.

Đương nhiên, vừa vào cửa, Vu Trăn đã bị Chu Thanh nuốt sạch. Loại chuyện này Chu Thanh tương đối thành thạo, bên dưới cô sớm đã ẩm ướt, nên vô cùng khẩn trương. Trái lại, Vu Trăn là lần đầu tiên, nhưng với bản tính trời sinh hiếu kỳ không sợ chết, lại thấy Chu Thanh đang khích lệ nàng. Nàng liền dứt khoát đem tất cả những chuyện nên làm đều làm, đem tất cả những chỗ nên sờ đều sờ, từ trong ra ngoài triệt để thực tế "làm" một phen, sau đó, nàng cho ra kết luận, nàng thật sự không ghét làm chuyện ấy với Chu Thanh, ngược lại là có chút ưa thích...

Nửa đêm, hai người chuẩn bị đi ngủ. Lần này hai người nằm rất gần, Chu Thanh ôm Vu Trăn, Vu Trăn ôm Chu Thanh, lại thấy nằm gần như vậy còn chưa đủ, hai bộ ngực chặt chẽ đặt chung một chỗ, thầm nghĩ phải đem tất cả khoảng cách đều tiêu trừ mới được!

"Lại nói, em trước kia đến ngủ ở nhà của Thanh, có đôi khi nằm mộng, nhớ rằng bị người ta hôn, có phải hay không có chuyện này?" - Vu Trăn hỏi.

Trong bóng tối, cả người Chu Thanh đều run lên, Vu Trăn đã hiểu, thật đúng là...

"Thanh quả thực là biến thái." - Vu Trăn đem Chu Thanh ôm càng chặt hơn.

Vu Trăn ngẩn ngơ, bản thân nàng làm sao lại bỗng nhiên trở thành người hạnh phúc nhất trên đời thế này a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro