500 con Vịt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mọi người sao lại lo lắng thế, đây đều là những vật dụng hằng ngày thôi, rất an toàn. Dẫn đầu số phiếu bình chọn của chúng tôi chính là diễn lại cảnh bị thây ma rượt đuổi, yêu cầu cùng một người khác diện lại cảnh người sống bị thây ma cầm cưa điện rượt theo. Tuy rằng dụng cụ là hàng thật giá thật nhưng chỉ cần tin tưởng người bạn hợp tác với mình thì nhất định sẽ thuận lợi hoàn thành ."

Diệp quý nói xong câu cuối cùng, chẳng sợ tổ chương trình năm lần bảy lượt cam đoan vô cùng an toàn, mọi người ở đây đều cùng chung suy nghĩ 'Đời bắt đầu tàn từ đây, còn gì đâu mà khóc với sầu'.

"Nếu các vị vẫn thấy không yên lòng, chỉ cần tránh không vi phạm là được. Đương nhiên nếu thật sự phạm luật, cũng không cần quá mức lo lắng, bởi vì thứ này chỉ là một trong số các loại hình phạt thôi, không nhất định sẽ bốc trúng nó đâu." Diệp Quý còn có tâm giơ chồng phiếu ghi hình phạt dày cộp quơ quơ cho tất cả thấy.  

"Đúng rồi, bởi vì là tập đầu tiên, tổ tiết mục vì mong muốn mọi người có thể nhanh chóng làm quen, hiểu biết về nhau hơn nên đặc biệt yêu cầu khoảng cách đi lại giữa cả hai không được vượt quá một mét. Nếu trong quá trình thi đấu bị nhắc nhở quá ba lần cũng sẽ nhận đến trừng phạt."

"Khoảng cách một mét thật sự quá ngắn, nhất là rất khó đo lường được." Nhâm Phương Trạch đưa ra nghi ngờ.

"Chúng tôi tất nhiên cũng đã suy nghĩ đến vấn đề đấy, cho nên mọi người thấy đống dây thừng đằng kia chứ? Có thể dùng nó để cột vào cổ tay mình, đương nhiên việc này hoàn toàn dựa trên tinh thần tự nguyện không bắt buộc gì hết nha." 

Dựa theo lời Diệp Quý, tất cả mọi người đều tự động tìm đến mấy cái dây thừng kia, chỉ là... nhìn sợi dây màu hường phấn trong tay, Cố Niệm Bắc không muốn đeo cho lắm, dây đã nghĩ không muốn đeo rồi càng miễn bàn cái đồ vật như của mấy người yêu nhau thế này. 

"Năng lượng tình yêu sẽ làm mọi người gần gũi với nhau hơn, này cũng là ý đồ đằng sau sợi dây  chương trình chúng tôi chuẩn bị, hy vọng mọi người có thể sớm ngày trở thành đối tác ăn ý, thuận lợi mà hoàn thành nhiệm vụ, tôi trước hết đến điểm tiếp theo chờ mọi người đây."

'Không, mấy người chỉ nghĩ tới chương trình mấy người mà thôi'. Đây là tiếng lòng của mọi người đồng thanh kêu gào.


__________________


Cố Niệm Bắc còn đang bồi hồi nhìn sợ dây màu hồng phấn thì Giang Nam Ảnh ban đầu đang đứng ở góc bên kia không biết từ khi nào đã xuyên qua đám người đi đến bên Cố Niệm Bắc, nàng một câu không nói trực tiếp bắt lấy tay phải của Cố Niệm Bắc, chuẩn bị đem dây cột lại.

"Ấy từ từ..." Cố Niệm Bắc bị động tác thình lình của Giang Nam Ảnh dọa sợ.

Giang Nam Ảnh cũng không có dừng lại, chỉ là thờ ơ mà nhìn Cố Niệm Bắc liếc mắt một cái, mở miệng nói: "Tôi không muốn bị phạt, đừng làm liên lụy tới tôi."

Giọng nói xa cách lại hững hờ làm Cố Niệm Bắc sững sờ tại chỗ, nhìn Giang Nam Ảnh trước mắt cùng Giang Nam Ảnh tại lễ tang khi ấy thật sự rất khác. "Người này ghét mình." Cố Niệm Bắc nghĩ thầm.

Chờ đến khi Cố Niệm Bắc phục hồi tinh thần lại, Giang Nam Ảnh đã đem dây thừng cột chắc, Cố Niệm Bắc lúc này mới phát hiện cái sợi dây tình yêu buồn cười kia thế nhưng không phải cố định, mà là sẽ theo động tác của hai người không ngừng đong đưa qua lại.

"Cột chắc rồi chứ?" Thấy Cố Niệm Bắc nhìn chằm chằm vào cái vật trang trí kia, Giang Nam Ảnh hiểu lầm ý tứ của cô, lại lần nữa cầm tay Cố Niệm Bắc, siết chặt rồi cột thêm một nút nữa.

"Thôi thôi thôi được rồi." Cố Niệm Bắc vẫn là quyết định từ bỏ ý câu hỏi trong đầu, thái độ của Giang Nam Ảnh thật cùng cái dây kì quá này giống hệt nhau , một hồi đong sang bên này một hồi lại đưa sang bên kia. Trước một câu còn nói không cần liên lụy mình, sau một câu lại quan tâm mình, kết hợp với sự kiện tại lễ tang lần trước, Cố Niệm Bắc thật sự hoài nghi Giang Nam ảnh bị đa nhân cách.

Đến Cố Niệm Bắc còn nhận thấy tình huống có chút không đúng thì Giang Nam Ảnh sao có thể không biết đâu. Thời điểm nói ra câu đầu tiên, chính nàng đều có chút không được tự nhiên, đối với bất luận kẻ nào, nàng đều có thể bảo trì thái độ ôn hòa, nhưng chỉ có mỗi lần đối mặt Cố Niệm Bắc, lễ nghi hay EQ các kiểu vốn có đều offline hết, chỉ có thể tự mình khuyên ngăn cơ thể, nhẩm đi nhẩm lại câu nói: "Ngàn lần đừng tới gần Cố Niệm Bắc."

Giang Nam Ảnh cũng không biết tại sao lại như vậy, có lẽ là bởi vì nàng bị Cố Niệm Bắc đánh bại quá nhiều lần, tới quá gần người này sẽ kích phát lòng ghen ghét của bản thân.

"Tụi mình... xuất phát được chưa?" Dây thừng được cột chắc xong, hai người đều không hẹn mà biến thành pho tượng đứng đơ ra đấy, mỗi người nhìn một hướng. Đến cuối cùng vẫn là Cố Niệm Bắc nhịn không được mở miệng, cô rõ ràng nhớ rõ Giang Nam Ảnh thực am hiểu giao tiếp, kết quả thế nhưng lại muốn mình mở miệng trước. Nhỏ này nhất định là ghét mình!

"Xuất phát đi." Hiện tại trên sân vận động chỉ còn dư lại tổ của hai người, còn có Trần Từ cùng Hà Lí Mỹ, hiện tại hai người bọn họ còn đang vừa cột dây vừa cãi nhau không ngừng.

Tập đầu tiên này chủ đề là 'Hoàn thành tâm nguyện', thành viên dựa theo manh mối được phát trước đó đi qua các trạm thằng tới vạch đích cuối cùng là bảo tàng. Nghe qua không có bất luận cái gì khó khăn, nhưng tổ tiết mục đã thiết trí bẫy rập, nếu thành viên ngay từ đầu không tính toán kĩ số tiền mà mình đang có chọn lựa đi phương tiện giá cả không phù hợp, như vậy chỉ có thể đi được một nửa đã phải xuống xe nhờ người qua đường giúp đỡ. Đương nhiên, chương trình cũng thực mong chờ có người vi phạm mà dùng tiền của mình.

Không ngoài dự đoán, hai tổ sau khi ra khỏi sân vận động đã rơi trúng bẫy, trực tiếp bắt taxi đi.

"Không kêu taxi sao?" Cố Niệm Bắc nghi hoặc nhìn Giang Nam Ảnh.

"Không cần, nhà văn hoá cách nơi này rất gần, tầm hai mươi phút là tới." Giang Nam Ảnh đi mau vài bước, tới Cố Niệm Bắc đằng trước. Bộ dạng hai người lúc này thật giống cảnh tượng lúc trước Cố Niệm Bắc nghĩ tới, thật đúng là bị lôi đi, là dây thừng lôi đi......

"Tôi nhớ cô không phải người ở Nam Thành?"

"Không phải, nhưng biết trạm thứ nhất sẽ ở Nam Thành, tôi trước đó đã tìm hiểu qua, hiểu biết một chút về nơi này."

"Chà này đều có thể chuẩn bị được." Nói câu đó xong, Cố Niệm Bắc cũng không biết phải nhận xét gì thêm.

Hai người cô một bước tôi một bước tiến về phía trước, ngó trái ngó phải nhưng nhất quyết không nói lời nào, bầu không khí này đều làm người quay phim bên cạnh còn muốn mở miệng thay.

Nếu tổng đạo diễn Lý Nhạc ở đây, hắn nhất định sẽ hối hận sao lại đem hai con người này buộc cùng một chỗ với nhau, nói tốt ghét nhau lâu năm đâu! Nói tốt đối thủ một mất một còn đâu! Vì cái gì không xé xác nhau a! Đã thế lại còn giống bạn cũ chia lìa nhiều năm không gặp đang lựa lời để nói với nhau...!

Đi được trên đường vài phút, hai người rốt cuộc bắt đầu gặp được người qua đường, Cố Niệm Bắc lúc này mới minh bạch mục đích chương trình dụ dỗ dùng dây thừng. Xuất đạo đã 6 năm, Cố Niệm Bắc đã thực quen đối mặt quần chúng vây quanh bình luận, nhưng đó là khi trên tay không cột thứ giây màu hồng yêu đời kia. Không biết Vệ Phi, Hà Lí Mỹ có thể quen thuộc hay không, dù sao hiện tại cô cảm thấy cực kì ngại.

Cố Niệm Bắc đi nhanh vài bước, kéo gần khoảnh cách cùng Giang Nam Ảnh, tranh thủ không cho dây thừng lộ quá rõ ra ngoài.

"Cô đi lên làm gì?" Giang Nam Ảnh vẫn là không quay đầu lại.

"Cô không cảm thấy ngại sao?" Cố Niệm Bắc đem cái dây kia thu lại hết cỡ vào lòng bàn tay, cho nên hiện tại Cố Niệm Bắc cơ hồ là kề sát Giang Nam Ảnh.

"Không, ở trước màn ảnh bảo trì tự nhiên là tố chất căn bản của một diễn viên, Cố ảnh hậu liền điểm này đều làm không được sao?"

Lời này vừa ra, người quay phim phía sau lập tức đánh lên tinh thần, chính là loại cảm giác này, tiếp tục đi!

Nhưng ngay sau đó, Cố Niệm Bắc liền đánh vỡ hi vọng của người quay phim.

"Cô đỏ mặt kìa." Cố Niệm Bắc sau khi nói xong, lại bồi thêm một câu, "Hiện tại càng ngày càng đỏ."

"Câm miệng!" Giang Nam Ảnh nắm tay thụt lùi về phía sau, muốn từ trong tay Cố Niệm Bắc đoạt lấy dây thừng, kéo ra khoảng cách của cả hai, kết quả bởi vì khẩn trương, hoảng loạn quá tay lại trực tiếp đánh tới ngực Cố Niệm Bắc.

Sau khi ý thức được động tác của mình, đầu óc Giang Nam Ảnh nháy mắt trống không, bảo trì cái động tác dơ tay lên đứng nguyên tại chỗ.

Bị đánh tới Cố Niệm Bắc lại không quá để ý, cô cực kì tự nhiên đem cánh tay Giang Nam Ảnh hạ xuống, đồng thời còn không quên quay đầu cùng người quay phim nói: "Đoàn này nhờ nói giùm với đoạn diễn cắt đi nhé."

Người quay phim cảm thấy đạo diễn khẳng định sẽ không đem này đoạn cắt rớt, nói không chừng còn sẽ lồng thêm 7769 cái hiệu ứng tình yêu vào. Nhưng mà hắn không phải đang quay chương trình chuyên xé các cặp đôi sao? Vì cái gì lại có cảm giác đang quay 'Chúng Ta Kết Hôn Đi' thế nào ấy......

*Xé là hành động tạo ra các bài viết mang tính công kích, bôi xấu, bóc phốt, máng chửi đối thủ. Xé là câu chuyện fanwar thường xuyên xảy ra trong cộng đồng hâm mộ.

Bị Cố Niệm Bắc chọc sau, Giang Nam Ảnh trừng mắt nhìn cô, sau đó xoay người đoạt lấy sợi dây thừng, mở miệng nói: "Cô đi trước đi."

Cố Niệm Bắc thiệt tình không hiểu chính mình vì cái gì sẽ bị trừng, cô rõ ràng xử lý tình huống thật chuyên nghiệp, cơ mà vẫn là nên nghe lời đi lên trước, đồng thời còn không quên hỏi một câu: "Muốn nối ngắn lại đoạn dây này không?" nói xong chỉ chỉ sợi dây màu hồng.

"Không cần!" Giang Nam Ảnh trả lời xong sau, lỗ tai đều hồng hết lên. Nàng đã thật lâu không có loại cảm giác bực bội bất đắc dĩ này, trước kia nếu biết Cố Niệm Bắc là loại tính cách này, nàng liền sẽ không đem người này trở thành đối thủ. Gia hỏa này chỉ số thông minh tuyệt đối cùng anh trai mình có tương đồng cấp bậc, rõ ràng các poster hàng năng được tặng nhìn qua còn có chút soái khí ngầu ngầu, Cố Niệm Bắc ở hầu hết thời điểm nhìn qua cũng là rất bình thường.

Thế mà lúc Giang Nam Ảnh cùng Cố Niệm Bắc ở bên nhau lại tựa như ô-xy già được bỏ thêm chất xúc tác, chẳng sợ phía trước cũng không có nói quá nói mấy câu, chẳng sợ không phải tính cách, yêu thích bất đồng, nhưng chính là sẽ nhanh chóng sản sinh phản ứng hoá học.

Dựa vào oán niệm đối với Cố Niệm Bắc, Giang Nam Ảnh thuận lợi mà vượt qua bị vây xem quẫn cảnh, chờ đến lúc nàng ngẩng đầu lên, mới phát hiện đã đi tới phía trước nhà văn hoá. Tổ tiết mục thiết trí trạm thứ nhất rất đơn giản chỉ cần tới nơi là đã hoàn thành xong, đơn giản đến Giang Nam Ảnh cùng Cố Niệm Bắc đều hoài nghi có cái gì bẫy rập, các nàng luôn mãi cùng nhân viên công tác xác định sau, mới tin tưởng chính mình đã hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất.

Manh mối sau đó thu được cho thấy địa điểm tổ chức nhiệm vụ thứ hai ở khá xa so với trung tâm, cho nên hai người tính toán sẽ đi bằng xe buýt, nhưng ở lúc đang xem xét nhiệm vụ thì phát hiện đằng sau còn một phong thư nữa. Xé mở ra thì thấy ghi một dòng chữ: "Phía sau nhà văn hóa có cung cất thêm vật phẩm cần thiết, mời người chơi đi nhận.

"Không nghĩ nhóm thứ nhất tới đây lại là hai người." Đứng tại phía sau nhà văn hóa, Diệp Quý nói vọng tới.

Vật phẩm tổ chương trình cung cấp thêm là nước cùng bánh quy, cái này làm cả hai đều có chút thất vọng.

"Ít nhất có thể tiết kiệm tiền mua đồ ăn." Dựa theo tiến độ hiện tại, Diệp Quý đã khẳng định có một tổ liền cơm trưa đều không kịp ăn.

"Cô giờ chuẩn bị đi tới cùng một nơi sao?" Giang Nam Ảnh tưởng từ Diệp Quý nói vài lời khách sáo, tới xác định trạm kế tiếp có phải chia ra nhiều địa điểm hay không.

"Cô đoán xem." Diệp Quý nhìn nàng chớp chớp mắt.

Coi bộ cũng không khai thác được thêm thông tin gì, Giang Nam Ảnh liền mang theo Cố Niệm Bắc trực tiếp chạy tới trạm nhiệm vụ tiếp theo.

Thấy hai người rời đi, Diệp Quý lẩm bẩm: "Hai người này so trong tưởng tượng còn muốn hòa hợp rất nhiều, không biết lần này biên tập có cắt nối ra đủ thời lượng không đây."



_________________________


Thời điểm Giang Nam Ảnh cùng Cố Niệm Bắc gần đi tới trạm giao thông công cộng thì xe đã lăn bánh chuẩn bị đi mất rồi, các nàng một đường chạy như điên mới đuổi kịp, nhưng trong lúc đó bởi vì quá mức hoảng loạn lại còn bị ràng buộc bở dây thừng, Cố Niệm Bắc không cẩn thẩn khiến chân mình bị trẹo.

Sau khi xử lí xong vế thương, cô liền lập tức đứng lên, chân nhảy lò cò lên xuống như con thỏ, một hai phải chứng minh bản thân thế này vẫn có thể quay tiếp được.

"Ngồi xuống." Giang Nam Ảnh một câu liền đem Cố Niệm Bắc dừng lại, "Cô nhảy một hồi tới điểm đích, nhảy được vài ba bước đã bị lôi vào thẳng bệnh viện."

Vừa dứt lời Giang Nam Ảnh liền có chút hối hận, nàng vốn dĩ hẳn là nên mỉm cười đối Cố Niệm Bắc tỏ vẻ quan tâm, cũng hướng Cố Niệm Bắc tỏ vẻ sẽ cùng nhau nỗ lực, khuyên Cố Niệm Bắc nên nghỉ ngơi tại chỗ, rốt cuộc sức khỏe mới là quan trọng nhất. Lời khách sáo vốn đã nói qua vô số lần, nhưng vì cái gì cứ đối diện người này lại nói không nên lời, nhất định là tính cách muốn cạnh tranh công bằng của bản thân lại nổi lên.

Bất quá hiện tại lời cũng đã nói, Giang Nam Ảnh đành đem suy nghĩ dẹp sang một bên, đi qua cầm lấy cánh tay của Cố Niệm Bắc, lại dùng âm giọng lạnh nhạt ban đầu nói: "Đừng liên lụy tôi, dựa vào đây."

"Lời này cô không thấy thật mâu thuẫn sao?"

"Không nhiều lời, dựa vô đây."

Sức khỏe Giang Nam Ảnh vẫn luôn rất tốt, tìm được tư thế thích hợp xong, Cố Niệm Bắc cũng không cần dùng quá nhiều sức lực, trên cơ bản là bị Giang Nam Ảnh xách đi theo. Nhưng vì tình trạng của Cố Niệm Bắc nên các nhiệm vụ còn lại đều phải gọi xe,  điều duy nhất an ủi là các tổ khác tại cái nhiệm vụ trước ở giữa đường đã xài hết tài chính, mà Giang Nam Ảnh là tổ đang đi xa nhất.

Bởi vì thời gian quay quá dài, các tổ tạm thời dừng lại nghỉ ngơi nửa giờ, Cố Niệm Bắc cùng Giang Nam Ảnh rốt cuộc chân chính có thời gian tiếp xúc với nhau.

"Nè như thế nào cảm thấy cô cùng cùng Giang Nam Ảnh tôi biết rất khác nhau, cô không phải là xuyên qua đấy chứ?"

"Phía trước chúng ta cũng không quen biết gì nhau, thỉnh không cần lôi kéo quan hệ, hơn nữa vừa rồi chỉ là vì đang quay phim."

Cố Niệm Bắc hoàn toàn không thèm để ý mấy lời lạnh nhạt của Giang Nam Ảnh, gần một ngày cô đã sớm quen thuộc cách thức nói chuyện của Giang Nam Ảnh, bất quá tính cách như vậy người đại diện sao có thể yên tâm để nàng một thân một mình đi quay chương trình thực tế nhỉ. Nghĩ tới cảnh Gianh Nam Ảnh tham gia chương trình của Thẩm Mục Vân không biết sẽ thành dạng gì? Nghĩ như vậy một hồi Cố Niệm Bắc cảm thấy chính mình còn so Giang Nam Ảnh đỡ chán.

Cố Niệm Bắc là thật lâu sau này thấy được video khác của Giang Nam Ảnh, xem xong cô vẻ mặt phẫn nộ tìm Giang Nam Ảnh, nói: "Tên hỗn đản này, cùng nữ nhân khác chuyện trò vui vẻ, cùng tôi nói chuyện đều là tôi phải mở miệng trước tìm đề tài, còn cho rằng EQ của cô so với tôi còn thấp, không giỏi nói chuyện." Đối chuyện này, Giang Nam Ảnh chỉ có thể trả lời: "Là cô ảo tưởng rồi."

Đương nhiên, giờ phút này Cố Niệm Bắc còn đang đắm chìm tại cảm giác vui sướng, tiếp tục cùng Giang Nam Ảnh bắt chuyện: "Thế mỗi lần lên hình, cô muốn thể hiện dạng quan hệ gì với tôi?"

"Không quan hệ gì hết, câm miệng, nghỉ ngơi." Giang Nam Ảnh trực tiếp nhắm hai mắt lại, Cố Niệm Bắc lúc này mới an tĩnh xuống dưới.

Chờ đến mười phút sau, Giang Nam Ảnh trộm mở hờ mắt, mới phát hiện người bên cạnh vậy mà thật sự ngủ thiếp đi rồi, thời điểm còn quay 《 Cầu Hoàng 》, nàng rõ ràng nghe nói gia hỏa này nhận giường, hiện tại thế nhưng ngồi ngủ như chết. Bất quá ngủ rồi cũng tốt, đỡ phải nghe tên này bla bla nói mãi không hết, hiện tại đến một ngày còn chưa xong, chính mình đã mau bị nàng nháo hôn mê. Chờ đến tập đầu tiên ghi hình xong, nhất định phải rời xa nàng! Giang Nam Ảnh âm thầm hạ quyết tâm.

Chỉ là Giang Nam Ảnh không biết, khoảnh khắc nàng cùng Cố Niệm Bắc lần đầu tiên được đề cử giải thưởng Kim Lập, khoảnh khắc nàng đem Cố Niệm Bắc trở thành đối thủ, đã vô pháp rời xa con người này. 6 năm chấp niệm, sao có thể dễ như trở bàn tay mà đánh tan.

Thời điểm Cố Niệm Bắc cùng Giang Nam Ảnh một lần nữa xuất phát, tổ của Quách Kiến cùng Nhậm Phương Trạch đã đuổi theo kịp, chỉ là mặt mũi hai người này giờ tái mét như tàu lá chuối. Quách Kiến đã đạt qua vài giải thưởng thế giới, tố chất tâm lý đã vượt xa người bình thường, Nhậm Phương Trạch ở màn ảnh từ hình tượng thư sinh cũng dần chuyển sang hình ảnh rắn rỏi, Cố Niệm Bắc thật khó tưởng tượng bọn họ đã gặp phải chuyện gì mới có loại biểu tình như vậy.

"Đến lúc đó xem tiết mục các cô sẽ biết." Nhậm Phương Trạch thật sự không muốn kể lại chuyện bọn họ gặp phải. Đối với chuyện không thể dùng tiền mặt của bản thân, Nhậm Phương Trạch ngay từ đầu là không để ở trong lòng. Dù sao có thể tìm kiếm người qua đường trợ giúp, tuy rằng hắn hiện tại đã chuyển hình, nhưng mười người ít nhất có bảy tám người là nhận thức hắn, hẳn sẽ có người nguyện ý cho hắn đi nhờ xe. Nhưng Nhậm Phương Trạch không nghĩ tới chương trình thế nhưng sẽ đặt bẫy rập, chờ bọn hắn nhảy xuống.

Nhậm Phương Trạch bọn họ đúng như dự đoán đi đến nửa đường đã sài hết tiền, khi hai người còn chưa bắt đầu hướng người qua đường xin giúp đỡ, Diệp Quý đã từ đâu xuất hiện.

Diệp Quý trong tay cầm một tấm thẻ, hỏi: "Hiện tại cho hai người hai lựa chọn, một cái là hướng người qua đường xin giúp đỡ hoàn thành xong nhiệm vụ, còn có một cái là lựa chọn lấy thẻ nhảy vượt trong tay tôi, nếu chọn thẻ này một khi hoàn thành nhiệm vụ được yêu cầu liền có thể vượt qua 3 trạm kiểm soát không cần phải xin thêm kinh phí hỗ trợ."

Nhậm Phương Trạch cùng Quách Kiến thương lượng một chút, cuối cùng vẫn là lựa chọn nhiệm vụ trong tay Diệp Quý.

Nhậm Phương Trạch cùng Quách Kiến là người đều từng kết hôn, cũng nghe qua câu ' một nữ nhân tương đương năm trăm con vịt', chính là thẳng đến lúc tổ chương trình đem bọn họ mang tới địa điểm làm nhiệm vụ, bọn họ mới chân chính mà ý thức được những lời này tuyệt đối là bôi nhọ. Nhậm Phương Trạch tình nguyện đi đối mặt mấy người vợ trước còn hơn đối mặt 500 con vịt, nhưng vì đã lỡ lựa chọn nhiệm vụ này, không thể đổi ý.

Nhiệm vụ nghe thì có vẻ đơn giản, ở trong 500 con vịt tìm được con có buộc manh mối, thực tế lại làm người phát điên. Khi thì bị vịt mổ, khi thì bị vịt đánh, bị vịt sảo đến hai mắt biến thành màu đen, hai giờ sau Nhậm Phương Trạch cùng Quách Kiến rốt cuộc tìm được rồi con vịt có gắn manh mối.

"Sau khi trở về tôi muốn đi ăn thịt vịt." Ra khỏi nơi đó xong nguyên bản từ đầu vốn không nói nhiều Quách Kiến bình luận một câu.

"Hiện tại đừng nhắc tới vịt, vừa nói vịt, đầu tôi liền ong ong lên."

"Như thế này sao đi tiếp đây?" Trên người Nhậm Phương Trạch cùng Quách Kiến đã dính đầy lông vịt, mặt cùng quần áo đều rách nát căn bản không dám đi tưởng tượng đó là bùn hay vẫn là thứ khác, cũng may lúc này tổ tiết mục nhớ tới đây mới là tập đầu, không nên đem người chơi chơi thành tàn tạ như vầy, đem bọn họ đưa đi tắm rửa một hồi, lại cho bọn họ chuẩn bị một bộ quần áo mới. Cả hai lúc này mới có thể một lần nữa trở về quay tiết mục.


________________



Tổ của Nhậm Phương Trạch thực mau liền lên xe rời đi, mà lúc này, Cố Niệm Bắc cùng Giang Nam Ảnh vừa lúc bị Diệp Quý cản lại.

Diệp Quý vẫn là  dùng đồng dạng kịch bản, chỉ là đem quyền lợi nhảy lên ba cái trạm kiểm soát đổi thành trực tiếp tới điểm chung kết.

Nếu Cố Niệm Bắc chân không bị thương, các nàng khả năng sẽ không lựa chọn nhiệm vụ trong tay Diệp Quý, chính là hiện tại Cố Niệm Bắc chân bị thương, vì giảm bớt thời gian di chuyển, chẳng sợ biết là bẫy rập, các nàng vẫn là lựa chọn nhiệm vụ của Diệp Quý.

Thời điểm nhìn tới 500 con vịt bay quác quác qua lại, Cố Niệm Bắc cùng Giang Nam Ảnh đều trầm mặc.

"Hiện tại có mấy tổ gặp qua đàn vịt này?" Cố Niệm Bắc hỏi.

"Trước mắt bao gồm các cô là hai tổ, tuy nhiên tôi nghĩ ba tổ còn lại cũng tránh không được đàn vịt này." Các nhân viên công tác trong tổ tiết mục trước đó đã cảm thụ qua đàn vịt này rồi, tự nhiên sẽ không bỏ qua cho dàn khách quý đây.

"Từ bỏ mà nói chính là tiếp thu trừng phạt đúng không?"

"Cô không hề suy xét, cùng người cộng sự của mình thương lượng sao?" Diệp Quý không nghĩ tới Giang Nam Ảnh sẽ lựa chọn từ bỏ.

"Tôi không muốn suy xét thêm." Giang Nam Ảnh chỉ biết nếu vẫn kiên trì khả năng hoàn thành nhiệm vụ, nàng đã từ trên người Nhậm Phương Trạch cùng Quách Kiến thấy được tính tàn sát cùng tàn phá của nhiệm vụ này.

"Cô thì sao?" Diệp Quý nhìn về phía Cố Niệm Bắc.

"Cô ấy nói sao thì tôi nghe theo đó."

"Cô liền một chút bất đồng ý kiến đều không có sao? Nói không chừng không nên nghe theo đồng đội của mình đó." Diệp Quý còn ở dụ hoặc Cố Niệm Bắc.

"Chương trình của các người mục đích không phải giúp mọi người có thể kéo gần khoảng cách lại với nhau sao?" Lúc này đến phiên Cố Niệm Bắc phản đòn lại Diệp Quý.

Nếu không phải còn ở quay tiết mục, Diệp Quý thật muốn trả lời: "Không phải, tiết mục chúng tôi chuyên chú chế tạo mâu thuẫn."

"Nếu cả hai đã nhất trí, như vậy liền mời đến địa điểm tập hợp chờ các thành viên khác đến để nhận phạt của mình.  

Cố Niệm Bắc cùng Giang Nam Ảnh ở điểm tập kết đợi nửa giờ sau, Nhậm Phương Trạch cùng Quách Kiến mới tới nơi, bọn họ thấy Cố Niệm Bắc cùng Giang Nam Ảnh thì rất ngạc nhiên, thẳng đến Cố Niệm Bắc nói: "Chúng tôi từ bỏ tìm vịt."

"Lựa chọn sáng suốt đó." Nếu lại cho Nhậm Phương Trạch một cái cơ hội nữa, hắn sẽ không do dự từ bỏ tìm vịt.

Một giờ sau, sắc trời dần tối sẫm, Diệp Quý mới mang theo ba tổ còn lại tới điểm chung kết, 3 tổ này trên người người nào cũng còn đầy vết tích của vịt, bởi vì không đủ thời gian cho nên bọn họ cũng chưa tới kịp tắm rửa  thay đổi quần áo, đã bị đưa đến đây. Càng ưu thương chính là, bọn họ cuối cùng vẫn là không có tìm được con vịt mang theo manh mối đó.

"Chúc mừng Nhậm Phương Trạch cùng Quách Kiến, hai người đã chiến thắng ở tập đầu tiên này, hiện tại mời các tổ còn lại rút thăm hình phạt của mình."

Sau khi mọi người chọn xong, Diệp Quý cầm bốn tấm thẻ dơ lên nhìn nhìn, lộ ra một nụ cười đầy thần bí, nói: "Nhiệm vụ trừng phạt này thật thú vị."

Diệp Quý cười như vậy làm cho Giang Nam Ảnh đều có chút khẩn trương, nhưng thật ra 3 tổ bắt vịt còn lại không quan tâm mấy, có gì đáng sợ hơn vụ bị mấy trăm con vụt cấu xé chứ.

"Đầu tiên sẽ tuyên bố hình phạt của Cố Niệm Bắc cùng Giang Nam Ảnh, tại lúc hai người đồng thời có sẽ kiện tham gia chung, cả hai sẽ phải cùng đeo sợi dây xuất hiện trong tập lần này trong vòng 15 phút. Tuy nhiên không cần quá lo lắng, nói không chừng hoạt động tiếp theo hai người cùng xuất hiện có khi là chương trình của chúng tôi."

Cố Niệm Bắc cũng không rõ Tân Nhạc có cho mình tham gia chương trình nào khác không, thầm tính toán trở về cùng Tân Nhạc xác nhận một chút, hy vọng thật sự chính là 《Toàn lực đi tới》, tuy rằng cô không phải rất để ý loại trừng phạt này, nhưng là Giang Nam Ảnh rõ ràng thực để ý.

Cố Niệm Bắc trộm hướng sang phía bên cạnh nhìn thoáng quá, lại phát hiện Giang Nam Ảnh tựa hồ đang thất thần, cô dùng tay phải đang bị cột đi gãi gãi lòng bàn tay Giang Nam Ảnh.

Giang Nam Ảnh vốn đang ở hồi ức lại lịch trình của chính mình thì bị Cố Niệm Bắc làm hoảng sợ, cũng may nàng lập tức khống chế được thân thể của mình, đồng thời chụp lại bàn tay quấy rối của Cố Niệm Bắc.

Tuy rằng hiện tại trời đã tối, động tác của hai người này cũng thật ẩn nấp, nhưng là đứng ở Giang Nam Ảnh đối diện Hà Lí Mỹ vừa lúc chú ý tới. Trong vòng không có người không biết Giang Nam Ảnh cùng Cố Niệm Bắc nhiều năm không hợp, thậm chí gặp mặt đều sẽ không chào hỏi, chỉ là một màn này tựa hồ không thể dùng không hợp tới giải thích, Hà Lí Mỹ nghĩ chẳng lẽ lời đồn không hợp nhau chỉ là giả, dùng để che dấu quan hệ thực sự của các nàng. Tưởng tượng như vậy, những chuyển phía trước đều có thể hiểu được.

Hà Lí Mỹ là một trong ít người trong vòng biết được thân thế thực sự của Giang Nam Ảnh, cho nên mỗi lần nhìn đến Tằng gia cấp Cố Niệm Bắc đầu tư, làm Cố Niệm Bắc ôm đồm Tằng gia lớn lớn bé bé quảng cáo, cô đều suy nghĩ quan hệ anh em của hay người này thật sự kém, anh trai tình nguyện đem hết tài nguyên tốt cho người ngoài cũng không cho em gái được cái nào. Nhưng trong lúc vô ý, Hà Lí Mỹ lại biết được qua hệ của Giang Nam Ảnh cùng Tằng Dật chẳng những không kém, hơn nữa phi thường tốt, thậm chí Giang Nam Ảnh nguyện ý đem công ty nhường cho anh trai, chính mình đi làm diễn viên, Hà Lí Mỹ lúc đó suy nghĩ loại hết cả lên.

Còn bây giờ cho rằng chính mình đã đoán được chân tướng, ánh mắt Hà Lí Mỹ xem Niệm Bắc cùng Giang Nam Ảnh đều thay đổi, hai con người này yêu nhau cũng giấu thật kĩ, nhiều năm như vậy thế nhưng không có lấy một bức ảnh chụp chung bị tuồn ra. Hà Lí Mỹ toàn bộ ý nghĩ kỳ thật cũng không sai, chỉ là nàng xem nhẹ một chút, Tằng Dật cùng Cố Niệm Bắc đều không phải người bình thường. Cho dù là Giang Nam Ảnh, đến bây giờ cũng không rõ ràng lắm Tằng Dật vì sao sẽ đầu tư cho Cố Niệm Bắc, càng không cần nhắc đến việc đổi nhân vật trong 《 Cầu Hoàng 》 

"Hình phạt của Vệ Phi là học làm vịt nướng, ở đầu đường bán được 100 con vịt."

"Thẩm Mục Vân thì ở sở thú làm hướng dẫn viên phục vụ miễn phí một ngày, ngoài ra còn phải cùng một con vật bất kì ở sở thú chụp ảnh với nhau. 

Hai tổ sau khi nghe Diệp Quý công bố xong, biểu tình có thể nói là khác nhau một trời một vực, chỉ là nhẹ nhàng thở ra Thẩm Mục Vân lại không biết vườn bách thú gồm những loài động vật gì, chờ đến lúc các nàng biết rồi có khi còn hận không thể về đối mặt với trăm con vịt kia còn hơn.

"Tiếp theo là hình phạt của Trần Từ cùng Hà Lí Mỹ." Diệp Quý lúc mở miệng có chút do dự, bởi vì nhiệm vụ này có chút xấu hổ, xấu hổ đến sẽ làm người hoài nghi đây là chương trình cố ý thiết trí, nhưng này thật là ngoài ý muốn. "Mời hai vị thương lượng tốt thời gian, sắm vai vợ chồng trong một ngày."

Nếu là tâm tình có thể cụ thể hóa, trên sân hiện tải đã toàn sấm to gió lớn. Lúc nghĩ ra cái trò này tổ chương trình chỉ nghĩ đơn thuần là để gia tăng độ thú vị cho tiết mục, không ngờ người bốc phải lại là tổ của Trần Từ cùng Hà Lý Mỹ. 

Giữa sân không khí càng thêm ngại ngùng, Diệp Quý đều tính toán cùng tổ đạo diễn thảo luận hay là đổi sang loại nhiệm vụ khác, kết quả Hà Lí Mỹ mở miệng: "Được thôi, cuối tuần này tôi rảnh, không biết Trần đại minh tinh có thời gian không? Cùng tôi quay chụp một ngày."

"Tốt." Trần Từ không ngờ cũng như vậy dứt khoát mà đồng ý, vượt qua dự kiến của mọi người. 

Giang Nam Ảnh âm thầm nghĩ tập đầu tiên cần thiết xem lại một chút, nhìn xem hai con người này sẽ xảy ra chuyện gì. Cố Niệm Bắc cũng là ngay từ đầu liền tính toán muốn xem, cô còn định kéo thêm Tân Nhạc ngồi xem cho vui.


_________________


Cố Niệm Bắc từ Nam Thành trở lại Việt Thị đã là rạng sáng. Bởi vì thông cảm cho Cố Niệm Bắc, Tân Nhạc cũng không hỏi tình hình quay chụp hôm nay.

Tân Nhạc đem Cố Niệm Bắc đưa về biệt thự, "Lên ngủ đi, có chuyện gì ngày mai lại nói."

"Vậy em lên đây."

"Khoan đã." Tân Nhạc đứng ở xa nhìn bóng dáng Cố Niệm Bắc, đột nhiên kêu cô lại.

Cố Niệm Bắc thật cẩn thận mà quay đầu, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì, em đi lên đi."

Vào nhà xong, Cố Niệm Bắc lúc này mới yên lòng, cô còn tưởng rằng Tân Nhạc phát hiện chuyện mình bị thương ở chân, vì để không bị Tân Nhạc phát hiện, Cố Niệm Bắc diễn đến vất vả.

Cùng quan hệ giữa những ngôi sao và người quản lí khác không giống, Tân Nhạc nếu nói là người đại diện của Cố Niệm Bắc không bằng nói là chị Cố Niệm Bắc, hơn nữa ở Cố Niệm Bắc lấy ra sổ hộ khẩu sau, Tân Nhạc mới phát hiện cô cùng Cố Niệm Bắc thế nhưng thật đúng là thân thích. Mẹ Tân Nhạc là chị họ của Cố Niệm Bắc , chẳng qua bởi vì Cố Niệm Bắc một nhà dọn tới phía nam, cho nên hai nhà liền mất đi liên hệ. Đây cũng là lí do ba năm sau, lễ tang chỉ có Tân Nhạc xuất hiện, nhiều năm như vậy, Cố Niệm Bắc vẫn luôn tránh không cho người nhà bị lộ diện trước công chúng, Tân Nhạc không nghĩ làm uổng phí hết nỗ lực của Cố Niệm Bắc, không nghĩ để cánh truyền thông vô lương tâm đó quấy rầy hai bác.

Nguyên nhân chính là vì là người nhà, cho nên Cố Niệm Bắc ở những chuyện khác có thể không kiêng nể gì mà cùng Tân Nhạc nói giỡn, những vết thương nhỏ giống hôm nay cô như thường lệ sẽ gạt Tân Nhạc.

Sáng hôm sau, Cố Niệm Bắc nhận được điện thoại từ Tân Nhạc, vừa ấn nhận đã nghe tiếng Tân Nhạc tiếng rống giận vang vọng cả tòa biệt thự: "Cố Niệm Bắc, nhìn tư thế hôm qua đã thấy lạ lạ rồi! Về nhà còn diễn kịch, em lừa chị!"

Mắng xong hồi sau Tân Nhạc đi tới biệt thự của Cố Niệm Bắc, nhìn người ngồi ở trên sô pha cúi đầu không dám nói lời nào, Tân Nhạc nghiêm mặt: "Cố Niệm Bắc, tối hôm qua vì cái gì không nói chuyện bị thương?"

"Cái kia......", Cố Niệm Bắc trộm xem thử sắc mặt của Tần Nhạc, lại nhanh chóng cúi đầu xuống, "Em sợ chị mắng em."

"Mỗi lần nhận phỏng vấn nói bậy nào sợ chị mắng, ngẩng đầu lên nhìn chị!"

Cố Niệm Bắc lập tức ngẩng đầu lên, tội nghiệp mà nhìn Tân Nhạc, "Em là sợ chị lo lắng, còn có cha mẹ em nơi đó......"

Nói về cha mẹ Cố Niệm Bắc, Tân Nhạc tức giận cũng tan đi, đồng thời còn có điểm không được tự nhiên, "Lần đó là nhất thời nói lỡ miệng, lần sau em bị thương nhất định phải nói cho chị, chị sẽ không để bọn họ biết."

Lần trước Cố Niệm Bắc bởi vì không dùng thế thân, ở dưới thời tiết 0 độ C chụp diễn cảnh rơi xuống nước, kết quả phát sốt, lăn lộn một tháng trời mới khỏe lại. Bởi vì sợ cha mẹ lo lắng, Cố Niệm Bắc liền nói cho cha mẹ chính mình muốn đi trong núi đóng phim, nơi đó tín hiệu không tốt, nếu như có chuyện gì thì có thể liên hệ Tân Nhạc. Kết quả ai biết dưới trình độ khai thác thông tin của mẹ Cố Niệm Bắc, Tân Nhạc nhất thời lơi lỏng liền đem sự tình để lộ ra.

"Em tin chị, mẹ thật sự quá lợi hại." Cố Niệm Bắc sở dĩ sợ Vệ Phi như vậy chính là bởi vì mẹ của mình, từ lúc cô tiến vào giới giải trí, phàm là cùng cô có quan hệ bất luận cái gì tiết mục, thăm hỏi, tin tức, mẹ cô đều sẽ xem toàn bộ. Số lần giải thích vụ Vệ Phi cô đều đã không nhớ rõ.

"Đúng rồi, mấy hôm nữa em ngoài chương trình hiện hại em còn phải quay thêm gì khác không chị?" Cố Niệm Bắc tưởng sấn thời điểm Tân Nhạc còn đắm chìm ở lần trước nói lỡ miệng áy náy, đem việc này giải quyết.

"Có một sự kiện là 《 Tinh Đồ Đại Triển 》, bọn họ muốn mời em làm khách mời một tập, nhưng chân em đang bị thương, chương trình đó lại phải vận động, để chị xem xét đẩy rớt cho em.

"Chương trình đó có Giang Nam Ảnh không?"

"Có ai cơ?" Tân Nhạc không thể tin được cái tên mình vừa nghe được, đừng nói câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thật sự hiệu nghiệm chứ.

"Niệm Bắc, em gần đây vì cái gì luôn nhắc tới cô ta, không phải trước kia mỗi lần chị lỡ nhắc đến đều không vui sao?" Tân Nhạc cuối cùng vẫn là hỏi thẳng, cô cảm thấy lại đoán lên xuống cũng không có ý nghĩa, không bằng trực tiếp hỏi, mới có thể làm ra thỏa đáng ứng đối.

"Ừm, em hiện tại đã suy nghĩ thông suốt."

Trước khi xảy ra sự kiện kia, kỳ thật không chỉ là Giang Nam Ảnh đối Cố Niệm Bắc có địch ý, Cố Niệm Bắc cũng không muốn tiếp cận Giang Nam Ảnh. Đến lúc cô không còn trên đời này nữa, chẳng sợ đại đa số thời điểm bản thân đều là kẻ chiến thắng, nhưng đấy cũng không phải trải nghiệm sung sướng gì. Cô chỉ hy vọng có thể đóng được tác phẩm mình ưng ý, hy vọng có thể cùng các fan vẫn luôn như vậy, mà không phải mỗi ngày đều lên mạng đấu khẩu với fan nhà khác.

Ở trong cái giới giải trí, nếu không phải hai người đều cố ý, sao có thể không có bất luận cái gì giao thoa. Nói thật, Cố Niệm Bắc thực thưởng thức Giang Nam Ảnh, làm nàng đối thủ cũng thực vui sướng, chính là cô lại không thể ở chung một cách bình thường được với Giang Nam Ảnh, bởi vì nhiều người như vậy, truyền thông không ngừng nói các cô là đối thủ một mất một còn. Nghe riết đến quen thuộc, đến Cố Niệm Bắc cũng không có can đảm đi lật đổ nó.

"Đi đến chào hỏi một cái đi." Mỗi lần Cố Niệm Bắc nhìn đến Giang Nam Ảnh đều nghĩ như vậy, nhưng đèn flash đang không ngừng sáng lên, hai người các nàng luôn là mặt vô biểu tình mà lướt qua nhau.

Trước ngày cử hành lễ tang của Cố Niệm Bắc, giải thưởng Kim Lập diễn ra, thân thể trôi bồng bềnh giữa không trung, nhìn màn hình hiện lên hình ảnh Giang Nam Ảnh tiếp nhận cúp Nữ chính xuất sắc nhất, đây là chiếc cúp Giang Nam Ảnh đợi chín năm, nhưng Cố Niệm Bắc biết nàng không vui.

"Nàng đáng ra nên cười mới phải." Cố Niệm Bắc nghĩ. Cố Niệm Bắc đã xem qua tác phẩm đoạt giải lần này của Giang Nam Ảnh, xác thật so cô hay hơn, giải thưởng này Giang Nam Ảnh hoàn toàn xứng đáng. Chỉ là bởi vì Cố Niệm Bắc ngoài ý muốn mất, những con người đó liền đem tin tức Giang Nam Ảnh đoạt giải viết đến hoang đường lại buồn cười, bóp chết Giang Nam Ảnh bao năm nỗ lực cùng tiến bộ.

Đây cũng là lí do Cố Niệm Bắc trọng sinh quay lại ba năm trước đây sẽ đi tìm Giang Nam Ảnh, ngày đó ở phòng hóa trang, cô còn có nửa câu lời nói không có nói ra: "Em cười lên rất đẹp, đừng khóc." Cũng may đúng lúc lý trí ngăn lại làm Cố Niệm Bắc không có nói ra, nhưng mà cô khẳng định có cơ hội chắc chắn sẽ nói cho Giang Nam Ảnh.

Không phải là tự luyến đâu nhưng thân là đối thủ của Giang Nam Ảnh, cô so giới đại đa số người trong giới giải trí hiệu biết Giang Nam Ảnh hơn một chút, cũng đã từng nghĩ, nếu có cơ hội nhất định sẽ cùng nàng trở thành bạn thân. Chỉ là Cố Niệm Bắc cũng không nghĩ tới sẽ ở 《 Toàn lực đi tới》 gặp được Giang Nam Ảnh. Bất quá này cũng làm Cố Niệm Bắc nảy ra ý nghĩ, cô có thể lợi dụng chương trình này làm người xem nhìn đến cô cùng Giang Nam Ảnh hòa bình sống chung là hoàn toàn có khả năng.

Chẳng sợ từ đầu tiết mục đã bị Giang Nam Ảnh ghét bỏ, Cố Niệm Bắc vẫn tiếp tục kiên trì đến gần. Tuy nhiên Cố Niệm Bắc không biết hạnh động dựa dẫm làm quen của mình thực sự tác động quá mạnh, đừng nói bạn bè, Hà Lí Mỹ đều cho rằng cả hai đều là người yêu lâu năm rồi.

"Em nghĩ thông suốt cái gì?" Các loại tính hướng trong giới giải trí đều có, tình yêu khác phái đã không đi được quá xa, huống chi đồng tính. Tân Nhạc trước đây có biết qua một đôi như vậy, các nàng quan hệ đặc biệt tốt, nhưng đến một ngày, chịu đựng đủ rồi , không muốn đối phương vì mình mà bị truyền thông tuyên truyền ra đủ loại tai tiếng, kết cục là vẫn chọn buông tay. Hai người chia tay sau, một người đi nước ngoài phát triển, người còn lại lưu tại quốc nội. Mấy ngày hôm trước Tân Nhạc còn thấy người vẫn ở trong nước kia tuyên bố kết hôn cùng một nam minh tinh.

"Cùng với làm Giang Nam Ảnh đối thủ, không bằng cùng Giang Nam Ảnh làm tốt quan hệ." Cố Niệm Bắc trả lời.

Tân Nhạc cảm thấy chính mình mau điên rồi, nhưng còn tiếp tục hỏi: "Loại nào quan hệ?"

"Quan hệ còn phân loại nào sao? Em tưởng cùng nàng làm bạn bè."

Tân Nhạc thật sự nhìn không ra tới Cố Niệm Bắc đến tột cùng là giả ngu vẫn là thật khờ, tuy rằng dựa theo kinh nghiệm quá khứ, thật khờ khả năng là khá lớn. "Làm bằng hữu cũng không cần đi đâu cũng kề kề bên nhau chứ."

Cố Niệm Bắc lắc lắc đầu, nói: "Sai rồi, không phải làm bằng hữu, chỉ có em nghĩ cùng nàng làm bằng hữu, nàng thì lại không muốn, cho nên hiện tại em phải tạo ra ít cơ hội gặp mặt."

"Chị cũng cảm thấy nàng khẳng định không nghĩ cùng em làm bạn bè." Tân Nhạc một chút đều không cho Cố Niệm Bắc mặt mũi.

"Nỗ lực luôn là có thể thay đổi hết thảy, cho nên, chương trình đó nàng đi sao?" Cố Niệm Bắc rốt cuộc lại đem đề tài vòng trở lại.

"Thôi được rồi, để giúp bây hỏi một chút." Tân Nhạc cảm thấy vẫn là kệ Cố Niệm Bắc đi, cô rốt cuộc chỉ là người đại diện của Cố Niệm Bắc, hơn nữa Giang Nam Ảnh cũng sẽ không theo Cố Niệm Bắc hồ nháo.

Mười phút sau, Tân Nhạc cắt đứt điện thoải cùng tổ tiết mục, Cố Niệm Bắc lại hỏi: "Nàng đi sao?"

Tân Nhạc trừng mắt nhìn Cố Niệm Bắc liếc một cái, nói: "Nào có dễ dàng như vậy đụng phải, Giang Nam Ảnh cùng em giống nhau, trên cơ bản đều không tham gia tổng nghệ."

"Vậy lần này nàng thế nào sẽ đi tham gia <Toàn lực đi tới>?" Cố Niệm Bắc đã quên Tân Nhạc còn không biết chuyện này.

Chờ đến lúc cô nhận thấy được chính mình nói lỡ miệng, Tân Nhạc nghiến răng nghiến lợi thanh âm đã truyền đến: "Cố Niệm Bắc, trừ bỏ chân bị thương em còn che giấu cái gì, liền bảo đứa chạy 100 mét so người ta còn chậm như em sao lại bị thương được."

Cố Niệm Bắc đành phải thành thành thật thật mà giải thích hết thẩy sự tình, thuận tiện đem cái dây thừng màu hồng kia lôi ra.

"Thật đúng là xem thường cái chương trình này." Tân Nhạc thiệt tình không nghĩ tới tổ tiết mục thế mà có thể chơi lớn như vậy, "Bất quá xác thật như Diệp Quý nói, chương chình tiếp theo cả hai cùng tham gia chỉ có <Toàn lực đi tới>"

"Như vậy là tốt rồi."

"Tốt cái gì mà tốt,  vừa nãy không phải còn hi vọng cùng Giang Nam Ảnh quan hệ phát triển sao?"

Cố Niệm Bắc nhanh chóng trốn đến mặt sau sô pha, "Kỳ thật em chỉ là muốn hỏi số điện thoại của Giang Nam Ảnh, nhưng mà không biết đem đề tài dẫn như nào, thôi chị giúp em hỏi người trong tổ tiết mục đi."

"Cố Niệm Bắc, em tốt xấu đã sắp 30 tuổi, lại còn là ảnh hậu, nói ra không mất mặt à. Đừng có chạy! Trở lại đây, chân còn chưa khỏi!"

Cố Niệm Bắc lúc này mới chịu lết lết lại trong ánh mắt khinh bỉ của Tân Nhạc, đến nỗi số điện thoại của Giang Nam Ảnh, Tân Nhạc nói: "Em lợi hại thế, chính mình tự đi hỏi đi." Tân Nhạc biết Cố Niệm Bắc sẽ không dám cùng người trong vòng hỏi.



__________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro