Nghệ sĩ của tôi yêu rồi, Online cầu cứu gấp!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông thứ 39 tại vương triều Đại Tây, so với năm vừa rồi có vẻ lại rét lạnh hơn. Ở trong sân, Ngọc Quý Phi ngồi trước lò sưởi làm ấm tay  đã lâu, ngoài viện từ rất sớm đã thành một mảnh trắng xóa, tòa cung điện này đã từng là địa phương náo nhiệt nhất trong hoàng cung ,nhưng từ khi người kia tâm tư thay đổi, hiện tại liền rất ít có người đặt chân đến đây.

Trở lại trong cung điện, Ngọc Quý Phi thay y phục nàng đã sớm chuẩn bị, hôm nay đã là ngày thứ bảy, người nàng chờ vẫn không tới, nàng cũng biết lần này có lẽ thật sự kết thúc rồi. Khi còn nhỏ mẫu thân đã từng nói với nàng rằng, sau khi lớn lên hãy tìm một người vì nàng mà đàn nên khúc  《 Phượng cầu hoàng 》, mang nàng rời khỏi nhà giam của tên nam nhân kia, chính là bị nhốt ở trong đại viện mẫu thân không biết, 《 Phượng cầu hoàng 》 lúc sau tuy thật sự có người đàn 《 Bạch đầu ngâm 》, nhưng còn có cả 《 Oán lang thơ 》. Thế gian này làm gì có nam nhân nào đáng tin cậy chứ, chỉ là nàng cả đời này vẫn là bại bởi thân phận con gái của chính mình.

"Nếu có kiếp sau, ta nhất định phải......", Ngọc Quý Phi cười nhạt, trực tiếp uống cạn ly rượu độc, kiếp này không thể thực hiện được ước muốn năm xưa, cần gì phải khẩn cầu kiếp sau, thôi đi thôi......
Ở một nơi khác, tâm phúc bên người hoàng hậu khó hiểu hỏi: "Hoàng Hậu, Ngọc Quý Phi bên kia nên làm sao đây?"

"Chờ đến lúc Thái Tử lên ngôi xong hẵn xử lí nàng, nàng hiện tại cũng không làm được cái gì." Hoàng Hậu cũng không có đem người nọ trở thành bằng hữu, sau ở trong lòng lại xem như kẻ thù, dù sao hiện tại mọi thứ đã được quyết định cả rồi.

Chuyện Ngọc Quý Phi đã ra đi một ngày sau mới bị phát hiện thấy, lúc đó Hoàng Hậu đang chuẩn bị quần áo mùa đông cho thái tử,kể từ sự kiện hạ độc năm đó, mấy thứ này nàng đều phải tự mình chuẩn bị.

"Hoàng Hậu, không thấy nàng ở bên kia."

"Ta đã biết." Hoàng Hậu sắc mặt vẫn như thường ngày, "Không có cũng tốt, đỡ làm ta thêm phiền." Nàng cùng Ngọc Quý Phi tình cảm tỷ muội sớm tại hạ độc sự kiện sau sớm không còn, nếu người đã mất, nàng có thể có một chút hoài niệm nghĩ về quá khứ.

Vương triều Đại Tây năm thứ 40, tân hoàng đế lên ngôi, mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an. Vương triều Đại Tây năm thứ 50, Thái Hậu băng hà, mai táng cùng với Nam Lăng mà không phải bên cạnh tiên đế.

"Đóng máy!" Tiếng nói của đạo diễn cùng với nhân viên công tác tại phim trường vang lên, làm có Cố Niệm Bắc bừng tỉnh lại . Cô cũng không biết vì sao mình rõ ràng đã qua đời, như thế nào lại trở về  trường quay 《 Cầu hoàng 》 ba năm trước đây. Còn may lúc trở về đã diễn xong cảnh uống rượu độc, bằng không liền mệt một phen.

"Không sao chứ Niệm Bắc?" Tân Nhạc liếc mắt phát liền nhìn ra Cố Niệm Bắc có chút không ổn, ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi cô.

"Em không sao, chỉ là diễn xong thấy hơi mệt chút" Cố Niệm Bắc lấy cớ đại.

Nghe được Cố Niệm Bắc trả lời như vậy, Tân Nhạc càng lo lắng, cô cũng biết có vài người diễn viên diễn xong sẽ không thoát khỏi nhân vật ngay được, nhưng là trước đây Cố Niệm Bắc chưa từng xảy ra loại chuyện này.

" À đúng rồi, Giang Nam Ảnh đâu?" Cố Niệm Bắc còn nhớ tại tang lễ của chính mình thấy được những giọt nước mắt kia, cô thật sự rất tưởng cùng Giang Nam Ảnh nói thẳng cái vụ đã mặc váy dài còn nhảy cửa sổ nhìn ngốc cỡ nào!

"Hình như ở trong kia tháo trang sức thì phải." suy nghĩ trong lòng của Tân Nhạc lại lần nữa được củng cố.

Cố Niệm Bắc cùng Giang Nam Ảnh quan hệ tuy không coi nhau là thù địch, nhưng cũng không thể gọi là tốt. Cả hai ra mắt cùng lúc nhưng hoàn cảnh lại hoàn toàn khác nhau. Thời còn là người mới, vai diễn đầu tiên của Giang Nam ảnh là do Lý Du vị đạo diễn vốn nổi danh của phim 《 Trong thành ngoài tường 》 đảm nhiệm, trong phim nàng diễn vai thời còn trẻ của nữ chính, mà Cố Niệm Bắc vai diễn mới vào nghề lại là bộ phim kinh phí thấp  《 Ánh trăng tròn tròn 》 do một người đạo diễn trẻ thực hiện.

Điều đáng chú ý chính là, tại lễ trao giải Kim Lập năm ấy, Giang Nam Ảnh cùng Cố Niệm Bắc đều được đề cử nữ diễn viên mới xuất sắc nhất, kết quả cuối cùng là Cố Niệm Bắc nhận được giải thưởng này. Càng có ý tứ  hơn chính là, sau đó nhiều năm, bất kể là dạng gì giải thưởng Giang Nam Ảnh cùng Cố Niệm Bắc đều bị nêu tên cùng nhau, hơn nữa trên cơ bản đều là Cố Niệm Bắc thắng. Về sau, mỗi lần có các loại lễ trao giải, liên hoan phim, tên hai người này cỡ gì cũng dắt nhau cùng ngồi trên Weibo hot search, còn có không ít nhàm chán cư dân mạng đem biểu cảm của Giang Nam Ảnh  tại lễ trao giao giải hằng năm có tâm cắt nối biên tập thành video, mỗi lần tới dịp lại đem ra xem lại.

Tân Nhạc cũng nhìn qua mấy cái video đó rồi, cho nên trước lúc quay 《 Cầu hoàng 》 còn lo lắng có khi nào xảy ra việc gì ngoài ý muốn không, dù gì cô cũng cũng nghe quá một ít lời đồn về bối cảnh của Giang Nam Ảnh.

"Bên này phải không chị?" Cố Niệm Bắc nhìn theo hướng ngón tay của Tân Nhạc liền lập tức đi qua chỗ đấy , bởi vì khoảng cách thời gian cũng lâu lắm rồi, Cố Niệm Bắc vòng vài chỗ mới tìm được phòng hóa trang, mà Tân Nhạc chạy theo ngăn cản không kịp rồi cũng đành theo vào trong.

"Mời vào" Giang Nam Ảnh giờ còn đang ngồi tẩy trang, lớp hóa trang của vai lão Hoàng Hậu phía trước mất gần hai giờ mới xong, tháo trang sức tuy rằng mau hơn một chút nhưng cũng yêu cầu không ít thời gian.

Dựa vào gương ở phòng hóa trang, Giang Nam Ảnh nhìn phát liền thấy người thủ vai Ngọc Quý Phi tên Cố Niệm Bắc kia. Đối với Giang Nam Ảnh mà nói, Cố Niệm Bắc là một người rất đặc thù, tuy rằng không đến mức chán ghét, nhưng nàng đối với Cố Niệm Bắc cũng không có gì hảo cảm. Ở 《 Cầu hoàng 》 quay phim mấy tháng nay trừ bỏ lời kịch, Giang Nam Ảnh cũng không cùng Cố Niệm Bắc nói thêm cái gì. Cho nên, dù là hơi nghi hoặc mục đích đến đây của Cố Niệm Bắc, Giang Nam Ảnh cũng không tính toán cùng Cố Niệm Bắc trò chuyện.

Bầu không khí tại phòng hóa trang liền trở nên vô cùng vi diệu, còn đang có chút ồn ào nháy mắt đã an tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng giày cao gót của Tân Nhạc đi trên mặt đất. Cố Niệm Bắc cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ chậm rì rì mà lấy một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Giang Nam Ảnh, tầm mắt của cô cũng chính là dừng ở trên mặt người kia. Làm chuyên viên trang điểm đang tháo trang sức cho Giang Nam Ảnh toát mồ hôi hột, đoàn phim này mấy ai không biết hai người này không hợp nhau tí nào, giờ đành nhanh tay tháo trang sức ra lẹ lẹ còn nhanh chóng thoát khỏi cái tình cảnh kì cục này.

Đợi mãi đến lúc chuyên viên tháo trang sức xong rồi, Cố Niệm Bắc vẫn không mở miệng nói tiếng nào, ngược lại là Giang Nam Ảnh bị Cố Niệm Bắc nhìn chằm chằm đến có chút không được tự nhiên, nàng từ trước đến nay không thích bị yếu thế, huống chi đối phương còn là Cố Niệm Bắc, cho nên nàng quay ngoắt qua nhìn lại. Chỉ là...... Cố Niệm Bắc trưng cái biểu cảm gì thế kia.

Giang Nam Ảnh nhìn không hiểu sắc thái biểu cảm của Cố Niệm Bắc, nhưng mà bên cạnh Tân Nhạc sao không rõ như ban ngày được, mỗi lần Cố Niệm Bắc xuất hiện cái này biểu tình, chính là  đối thứ gì đấy cảm thấy cực kì hứng thú. Tân Nhạc bắt đầu cảm thấy chính mình muốn ăn chút thuốc trợ tim, đi đóng phim một hồi sao lại thành như này rồi!

Tuy nhiên lần này kỳ thật lại là Tần Nhạc nghĩ nhiều, Cố Niệm Bắc vừa mới cùng Giang Nam Ảnh đối diện liền nhịn không được muốn cười, vì mới tẩy trang nên mắt Giang Nam Ảnh so với bình thường híp híp nhỏ hơn hẳn, Cố Niệm Bắc trong đầu còn đang tưởng này có phải là trong truyền thuyết mắt to trừng mắt nhỏ không, nhưng mà vì lễ phép, Cố Niệm Bắc đành nỗ lực đem chính mình ý cười nghẹn trở về, thế nên cuối cùng hình thành loại kỳ quái biểu cảm như này.

"Cũng không có gì, chỉ muốn nói là, cô mà mặc "Cầu hoàng" thì nhìn hợp phết. "Cầu hoàng" chính là tên bộ váy dài trên người Cố Niệm Bắc. Tuy rằng trong phim điện ảnh Ngọc Quý Phi cùng Hoàng Hậu suất diễn đều bằng nhau, dựa theo thời lượng xuất hiện rất khó phân biệt ai mới là nữ chính, tuyên truyền ra bên ngoài cũng là có hai nữ chính, nhưng chính bởi vì bộ "Cầu hoàng" váy dài này mà ở cách nhìn nào đó Ngọc Quý Phi mới là chính làn nữ chính hàng thật giá thật.

Cố Niệm Bắc những lời này như là ở phòng hóa trang thả xuống tiếng vang, mà cô nói sao thì làm vậy, chỉ tới nói đúng một câu, nói xong rồi liền xoay người rời đi.

Chờ đến lúc phòng hóa trang không còn ai, chỉ trừ lại có Giang Nam Ảnh cùng Trần Như người đại diện của nàng, Giang Nam Ảnh nói: "Cô ta có ý gì vậy, chị gạt em chuyện gì phải không?"

Trần Nhu mặt lộ vẻ khó xử, cô đúng là có chuyện dấu Giang Nam Ảnh, nhưng việc này cũng không phải cô có thể làm chủ.

"Chị cứ nói đi anh trai em bên kia sẽ không làm khó dễ chị đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro