Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Cát vừa đến nhà trưởng thôn, nhìn thấy cả trong lẫn ngoài đều đông người, trong sân thấp thoáng hiện ra cảnh giằng co, cô nhíu mày, tình huống này nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng.

Bước vào nhà chính, ngồi xuống và nhìn hai người đàn ông đang ngồi đối diện, cô nhận ra hai người này chính là tân nhiệm bảo trưởng - Lý Đại Sơn và Điền Lương. Cả hai đều trạc tuổi với trưởng thôn, và việc họ được chọn làm bảo trưởng chứng tỏ họ có vị thế rất cao trong lòng dân làng.

Lý Đại Sơn và Điền Lương nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi bước vào, họ đều biết cô là thôn y*, năm trước cô từng đến làng họ vào mùa đông để chữa bệnh cho dân làng và dạy họ nhiều cách chữa trị cảm lạnh. Năm ngoái, các thôn nhỏ của họ không có ai chết vì cảm lạnh, một phần là nhờ vào công lao của trưởng thôn và cô thôn y này, mọi người trong làng đều nhớ công lao của cô.
*thôn y: thầy thuốc của làng.

Họ cũng biết rằng cô còn là đại quản sự của tửu phường An Lĩnh, toàn bộ công việc ở tửu phường đều do cô gái trẻ này chủ trì. Cô có vị thế rất cao trong lòng dân làng Đại Hà. Mấy tháng nay cô thường ở phủ thành, và hôm nay mới trở lại làng. Sự xuất hiện của cô khiến cả thôn phấn chấn hẳn lên, cô còn muốn xây thêm xưởng, sửa đường, và thậm chí mở một trường học. Trong lòng họ, họ thực sự kính nể cô. Tình trạng hỗn loạn hiện tại cũng chỉ là do những lời qua tiếng lại gây nên.

Hắn hiểu được ý tưởng của những người muốn được như dân làng cũ. Ở Đại Hà thôn ban đầu, các hộ dân cũ đều có công việc tốt. Nếu không phải làm việc ở xưởng rượu, thì họ cũng đi vận chuyển hoặc bán rượu. Một số khác thì lên núi hái thuốc, mỗi ngày đều kiếm được kha khá tiền. Những người mới đến đây nhìn vào không thể không đỏ mắt ghen tị. Họ đem hết của cải ra để xây nhà ở đây, nhưng cuối cùng vẫn không được hưởng những lợi ích giống như dân làng cũ. Sau khi đến đây, sự chênh lệch rõ ràng quá lớn, nên thỉnh thoảng mới có lời qua tiếng lại với dân làng cũ.

An Thịnh Tài thấy An Cát tới, liền đơn giản kể lại sự việc vừa xảy ra, sau đó im lặng không nói thêm lời nào.

An Cát trợn trắng mắt, hiểu ngay rằng cáo già này gọi cô tới không phải chuyện tốt lành gì, thế nhưng hắn lại vô sỉ đẩy hết trách nhiệm này cho cô. Dù trong lòng cô thầm mắng trưởng thôn, nhưng cô cũng biết, với vai trò là đại quản sự của xưởng rượu, cô không thể chỉ đứng nhìn và bỏ mặc việc này.

An Cát nhíu mày suy nghĩ một lúc, hiểu được mâu thuẫn của cả hai bên nằm ở đâu. Một bên cảm thấy mình không được đối xử công bằng như dân làng cũ, bị xa lánh. Bên còn lại nghĩ rằng, nếu không có những người mới đến, thì họ vẫn có thể kiếm được nhiều cơ hội làm việc thủ công hơn. Vì vậy, việc đôi bên xảy ra xung đột là điều không thể tránh khỏi.

An Cát nhìn hai vị bảo trưởng và những gương mặt mới đối diện, nghiêm túc nói: "Ta hiểu ý của các ngươi, nhưng các ngươi cũng phải có đóng góp gì chứ, không thể chỉ chờ đợi để hưởng thụ thành quả của người khác đúng không?"

Vừa dứt lời, những người dân mới đến thể hiện vẻ không phục. Họ không đồng ý với việc bị cho là chỉ hưởng thụ công sức của người khác. Một số người thậm chí còn ồn ào phản đối.

An Cát sắc mặt trầm xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh: "Là người của Đại Hà thôn, mỗi ngày chúng ta đều nghĩ cách để mang lại lợi ích cho thôn. Khi trưởng thôn kêu gọi những gia đình giàu có trong thôn góp tiền và dẫn dắt dân làng xây đập, các ngươi ở đâu? Khi thôn chúng ta nâng cấp thành đại thôn, nhiều người gia đình đã chọn chia sẻ gánh nặng, khi đó các ngươi ở đâu? Khi xây dựng tửu phường, các ngươi ở đâu? Khi nguồn tiêu thụ rượu gặp khó khăn, các ngươi có đóng góp được gì không? Bây giờ, khi thôn dân đang hưởng thành quả từ những gì họ đã bỏ ra, các ngươi chưa hề đóng góp một chút công sức nào mà lại muốn được đối xử như họ, các ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?"

Những lời này khiến dân làng cũ trong thôn cảm thấy ấm lòng, họ nhận ra trưởng thôn và An Cát đều để ý đến những gì họ đã làm.

Những người vừa mới ồn ào lập tức im bặt, đặt tay lên ngực tự vấn bản thân. Họ nghĩ về việc mình chưa đóng góp gì cho Đại Hà thôn, nhưng không phải vì họ không muốn, chỉ là thời gian quá ngắn nên chưa thể bắt kịp. Một ai đó lẩm bẩm lời này ra miệng.

An Cát nghe xong, suýt bật cười, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Cho nên, lần này chẳng phải là cơ hội cho các ngươi thể hiện sao? Các ngươi còn muốn gây rối à? Trong tương lai, thôn chúng ta sẽ có nhiều cơ hội, mọi người cần phải kiên nhẫn. Năm nay, việc xây dựng thêm tửu phường có thể giải quyết được một số vấn đề việc làm. Không thể nói trước, nhưng năm sau có thể sẽ tiếp tục xây dựng thêm. Điều này không ai dám chắc, cho nên mỗi gia đình đều sẽ có cơ hội nhận được một phần công việc ổn định. Nhưng tất cả đều phụ thuộc vào việc tửu phường của chúng ta kinh doanh tốt hay không, và điều đó cần sự nỗ lực chung của tất cả mọi người. Các ngươi thấy có đúng không?"

Lời này vừa thốt ra lập tức làm không khí dịu đi. Bất kể là dân làng cũ hay dân làng mới, ai cũng cảm thấy thuyết phục, vì đó không phải là lý lẽ sao? Chỉ khi tửu phường tốt, mọi người mới có cuộc sống tốt.

An Thịnh Tài thấy tình hình đã ổn, liền cất lời: "Chúng ta luôn cố gắng đối xử công bằng với tất cả mọi người. Hèm rượu từ khi các ngươi đến cũng được chia đều, mặc dù mỗi lần nhận không nhiều, nhưng mọi người đều có phần. Lần này khi xây dựng thêm tửu phường, chúng ta sẽ ưu tiên cho các ngươi một số suất làm việc. Ta chỉ mong các ngươi có thể sớm hòa nhập, trở thành một phần của Đại Hà thôn."

Lời nói này như nhắc nhở họ rằng thôn sẽ làm đúng bổn phận của mình, nhưng họ cũng phải hiểu chuyện. Nếu cứ tiếp tục gây rối, thôn không thể dung chứa họ được nữa.

Dân làng mới cũng hiểu được hàm ý trong lời nói này. Trong lòng ai nấy đều run rẩy, không ai muốn rời khỏi Đại Hà thôn. Thôn sắp sửa xây dựng trường học, không thu phí nhập học, chỉ nhận con em trong thôn. Nếu rời đi, cơ hội tốt này biết đi đâu mà tìm? Hơn nữa, ở Đại Hà thôn, không cần ra ngoài tìm việc lặt vặt, ai cũng có thể kiếm được tiền. Hèm rượu tuy chia ít, nhưng sau khi dùng để bón đất, cây cối mọc lên cũng rất tốt.

An Thịnh Tài thấy bên kia im lặng, liền quay đầu nhìn về phía dân làng cũ và nghiêm túc nói: "Các ngươi cũng cần thật lòng tiếp nhận họ, đừng để người ở các thôn khác chê cười chúng ta." Đại Hà thôn là thôn đầu tiên trong vùng được nâng cấp thành đại thôn, mọi người đều đang nhìn vào. Ông liền đưa ánh mắt nhắc nhở Vương Phú Quý thể hiện thái độ.

Vương Phú Quý mỉm cười, đứng lên tỏ thái độ. Một khi nhà họ Vương và nhà họ An ở Đại Hà thôn đã đồng ý, những người khác tự nhiên sẽ làm theo.

Lý Đại Sơn và Điền Lương thấy tình thế đã đến mức này, không còn gì để nói, liền đứng dậy tỏ thái độ. Họ cam kết rằng sau này sẽ đóng góp cho Đại Hà thôn và trở thành những người dân tốt của thôn.

An Viễn ngồi quan sát toàn bộ sự việc, trong lòng thật sự muốn vỗ tay tán dương cha mình và An Cát. Hai người này phối hợp quá ăn ý, chỉ một lúc mà đã giải quyết xong cơn sóng gió một cách nhẹ nhàng, mà kết quả lại rất tốt. Sau chuyện này, cậu tin rằng trong tương lai, những xích mích nhỏ trong thôn sẽ giảm đi rất nhiều.

An Cát cảm thấy mọi việc như thế này là tốt rồi, bởi sự hòa hợp cần có thời gian. Chỉ cần mọi người đồng lòng vì lợi ích của thôn, sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra.

An Thịnh Tài yêu cầu An Viễn dẫn người ra sân tiếp tục ghi danh. Khi trong nhà chính chỉ còn lại vài vị bảo trưởng, ông nghiêm túc nhíu mày nói: "Ta để các ngươi làm bảo trưởng không phải để các ngươi chỉ biết đứng đầu gây sự. Khi dân làng có bất mãn, các ngươi cần phải cố gắng giải thích và làm dịu tình hình. Nếu không giải quyết được thì phải báo lại tình hình cho ta, rồi chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách xử lý. Ta không muốn sự việc như hôm nay lặp lại nữa. Nếu ai cảm thấy mình không đủ khả năng đảm nhiệm chức bảo trưởng này, thì hãy để người khác có năng lực hơn đảm nhiệm." Dứt lời, ông lạnh lùng nhìn quanh một lượt. Ai cần nghe thì trong lòng đều hiểu rõ.

An Cát nghe vậy liền quan sát phản ứng của mọi người, thầm tắc lưỡi, hiểu rằng sự việc lần này dù bắt nguồn từ đâu, cũng khó tránh khỏi mỗi người đều có tư lợi riêng.

Sau khi rời khỏi nhà thôn trưởng, An Cát mới đi được vài bước thì lại bị An Hải và An Nghĩa chặn lại trên đường tan tầm.

Vẻ mặt An Cát đầy bất đắc dĩ, nói: "Các ngươi có biết ta hôm nay mới trở về không? Có chuyện gì không thể để ngày mai nói được sao?"

Dù sao cũng để nàng nghỉ ngơi một chút chứ, ngồi ba ngày xe ngựa quả thật rất mệt mỏi.

An Hải và An Nghĩa nghe vậy, đồng loạt gật đầu tỏ vẻ hiểu, nếu không bọn họ đã chẳng đến đây cản đường. Họ đã đau đầu về việc thu thập dược liệu từ lâu, chỉ đợi An Cát trở về để giải quyết vấn đề.

An Cát nhìn hai người, khóe miệng khẽ nhếch, đành nhẫn nhịn mà hỏi: "Nói đi, chuyện gì." Đối diện với kiểu người không biết suy nghĩ như thế này thật khó để giao tiếp.

An Hải và An Nghĩa ra hiệu cho An Cát đi theo họ. Ba người bước vào tiểu viện gần từ đường. An Cát nhìn thấy một sân mới được xây dựng gần đó, biết ngay đó là nơi dùng để phơi dược liệu. Theo chân An Hải và An Nghĩa bước vào, cô thấy bên trong có nhiều kệ dùng để phơi thuốc, và ở phía bắc là dãy nhà gạch dùng để cất giữ dược liệu.

An Cát trong lòng cảm thấy bực bội, không hiểu sao lại phải đến đây xem xét, rõ ràng vợ của An Bình đã quản lý rất tốt nơi này rồi. Cả sân viện đều sạch sẽ, gọn gàng, dược liệu được phân loại và sắp xếp đúng cách, bảo quản rất tốt, phù hợp với tính chất của từng loại thuốc.

An Nghĩa bắt đầu giải thích nguyên nhân. Hắn và Vương Đại Bảo mỗi tối sau bữa cơm chiều đều đến đây để thu mua dược liệu. Khi đó, những thôn dân hái thuốc sẽ mang dược liệu đã được sắp xếp gọn gàng đến đây. Họ sẽ cân từng loại và trả tiền ngay tại chỗ. Nhưng việc này diễn ra hằng ngày khiến dãy nhà gạch gần như đầy ắp dược liệu. Họ phải chi tiêu một lượng tiền lớn, phần nhiều còn phải dùng tiền từ việc bán rượu của An Sinh để chi trả. Họ lo lắng rằng nếu cứ tiếp tục thế này, không chỉ không đủ tiền, mà việc tích trữ quá nhiều dược liệu liệu có cần thiết hay không.

An Hải mở cửa dãy phòng, để An Cát nhìn số lượng dược liệu đã tích trữ. Thậm chí, trong sân bên cạnh còn có không ít dược liệu từ năm ngoái vẫn chưa được sử dụng.

An Cát bước vào và hài lòng gật đầu. Không thể không khen ngợi vợ của An Bình đã làm rất tốt, mọi loại dược liệu phơi khô đều được phân loại và đóng gói cẩn thận.

Sau khi xem xét, cô hỏi: "Trong thôn có phải số người hái thuốc đã tăng lên nhiều không?" Nếu không, điều này thật khó hiểu, vì cô đã dựa vào việc hái thuốc mà sống, và trong thôn chỉ có khoảng 18 hộ gia đình làm việc này. Trừ ra vài hộ có người đi làm việc ở xưởng, những phụ nữ còn lại đi hái thuốc cũng không thể biến tình hình trở nên như vậy.

An Hải với một nụ cười bất đắc dĩ trả lời: "Những người đó dạy cho người thân trong gia đình cách hái thuốc, nên bây giờ số người trong thôn lên núi hái thuốc đã tăng gấp đôi." Nhà nào mà chẳng có anh em, cha mẹ, đặc biệt là những hộ gia đình nghèo. Khi cha mẹ anh em cầu xin giúp đỡ, làm sao mà từ chối được? Từ chối là phải chịu lời dèm pha.

An Cát nghe xong cười nói: "Cứ tiếp tục thu mua đi. Vài ngày nữa ta sẽ xử lý số dược liệu này. Đừng lo lắng, sẽ không bị lỗ đâu, thậm chí có thể kiếm được kha khá đấy." Cô nghĩ đến vườn dược liệu phía sau nhà, giờ chắc hẳn đã bị giẫm nát không ít. Việc quyết định bán trực tiếp hay gia công dược liệu thêm một chút rồi bán, cô còn cần phải cân nhắc thêm.

Sau đó, họ cùng nhau đến thăm xưởng nấu rượu trong sân nhỏ. An Cát thấy mọi việc đều diễn ra ngăn nắp và trật tự. Cô nói vài lời động viên với An Kỳ và An Tuý trước khi ba người rời khỏi nơi đó.

Trên đường về, An Hải và An Nghĩa báo cáo tình hình tửu phường cho An Cát, luôn đi cùng cô đến tận cửa nhà rồi mới cáo từ ra về.

An Cát nhìn theo bóng dáng của hai người rời đi, bật cười và lắc đầu. Quản lý tửu phường đều nghiêm túc và có trách nhiệm như vậy, thật là một điều tốt.

Khi bước vào nhà, cô nghe thấy tiếng cười nói vọng ra từ phòng chính. Không cần phải đoán, chắc chắn là Đại Phúc và Nhị Quý đã dẫn theo vợ tới chơi.

An Cát bước vào nhà chính, thấy mọi người đang nói chuyện vui vẻ, cô cười và hàn huyên vài câu trước khi ngồi xuống bên cạnh tức phụ của mình. Cô đưa tay đón lấy tiểu Nam Phong.

Bạch Trà đứng dậy, nói vài lời rồi đi vào bếp lấy cơm cho An Cát. Cô biết rằng An Cát vừa trở về sau một chuyến đi dài, chắc hẳn sẽ đói bụng sau một ngày mệt mỏi.

An Cát vừa ăn cơm vừa lắng nghe mọi người nói chuyện. Tiểu Nam Phong được đặt xuống đất, lúc này đang ôm chân mẹ và ngước lên nhìn cô, chờ được đút ăn. An Cát lấy một thìa cháo bột cho bé, và tiểu Nam Phong vui vẻ ăn.

Bạch Trà không nhịn được mà cười mỉm. Nam Phong rõ ràng đã ăn rồi, nhưng thấy mẹ ăn, bé cũng muốn theo. Thấy An Cát và tiểu Nam Phong hòa hợp như vậy làm Bạch Trà thấy ấm lòng.

Đại Phúc nhìn An Cát và hỏi: "An tỷ, tỷ nghĩ sao về việc chúng ta thuê một cái sân ở gần cổng nam huyện thành?"

Anh giải thích thêm rằng vợ anh đã mang bầu khá lớn, và anh không muốn để cô theo anh đi đây đi đó nữa. Nhưng nếu để cô ở nhà thì anh lại lo lắng. Họ cùng với Nhị Quý chủ yếu kiếm sống nhờ bán bánh và sách, vì vậy đồ đạc trên xe lúc nào cũng đầy ắp. Hơn nữa, có khá nhiều người trong gia đình họ, nên việc thuê xe chở đồ đi lại hàng ngày từ thôn lên huyện khá bất tiện. Nếu thuê được một cái sân ở gần huyện, họ sẽ có thể ra chợ sớm và về muộn hơn, nhờ đó có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Nhị Quý cũng gật đầu đồng ý với đề nghị của Đại Phúc. Anh nói thêm rằng, trong nhà có cha mẹ vợ có thể giúp chăm sóc mọi việc, nên việc đi đi về về cũng không quá khó khăn. Họ chỉ cần thỉnh thoảng trở về thôn để lấy thêm khoai tây là ổn. Hơn nữa, như vậy cũng có cơ hội thăm đại tỷ thường xuyên hơn.

Vương Đại Nha và Vương Nhị Nha đều không có ý kiến gì nhiều. Đối với họ, quyết định của chồng là tốt nhất, miễn là gia đình được ổn định.

Nghe vậy, An Cát cười và nói: "Cũng được, nhưng sao không mua luôn một cái tiểu viện đi? Nếu không đủ tiền thì cứ nói với đại tỷ của các ngươi."

Cô tiếp tục giải thích rằng, nhà cửa ở khu vực gần cổng nam thành chắc cũng không quá đắt. Đại Phúc và Nhị Quý sau này làm ăn ở đó sẽ thuận tiện hơn nếu có một căn nhà riêng. Khi Vương Đại Nha sinh con, Đại Phúc cũng dễ dàng chăm sóc vợ con hơn. Hơn nữa, cả hai anh em đều có mối quan hệ tốt, và việc cưới hai chị em cũng giúp cho gia đình gần gũi hơn. Mặc dù họ đã phân chia hộ, nhưng vẫn thích sống cùng nhau, việc mua một căn nhà chung để ở và làm ăn là rất hợp lý.

Cô cũng nhận ra rằng, giờ đây cả Đại Phúc và Nhị Quý đều đã quen với việc kinh doanh, kiếm được tiền một cách linh hoạt. Nếu bắt họ quay lại làm trong xưởng, mỗi tháng chỉ nhận một khoản tiền cố định thì chắc chắn cả hai sẽ không thích.

Nghe lời khuyên của An Cát, Đại Phúc và Nhị Quý nhìn nhau cười. Họ trước đó chỉ nghĩ đến việc thuê nhà, chưa bao giờ nghĩ đến việc mua luôn một căn. Nhưng nếu mua nhà, họ có thể tiết kiệm được tiền thuê, và căn nhà vẫn là của họ. Sau này nếu muốn về lại thôn, họ có thể cho thuê hoặc bán lại mà không mất mát gì. Việc có một căn nhà riêng cũng sẽ giúp họ thoải mái hơn. Hai anh em liền cảm ơn An Cát và quyết định ngày mai sẽ đi hỏi thăm giá nhà ở khu vực đó.

Sau khi tiễn Đại Phúc và Nhị Quý về, An Cát khóa cửa và vào phòng. Sau khi rửa mặt xong, cô liền nằm thẳng trên giường, không nói thêm câu nào với tức phụ, đã ngủ ngay lập tức.

Bạch Trà nhìn thấy vậy, trong lòng cảm thấy thương xót. Cô ôm An Cát, nhìn cô ngủ say, rồi dịu dàng hôn lên môi An Cát trước khi nhắm mắt lại ngủ. Mặc dù mệt mỏi, Bạch Trà vẫn không thể giấu được nụ cười hạnh phúc trên môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro