29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 29


Chủ động ăn nói, lo trước tính sau


Edit: VũPhi




Hai người về đến nhà. Mới vừa đóng cửa, còn chưa kịp bật đèn, Văn Dư vội vàng lao vào người đối diện hôn điền cuồng. Lương Vận Hàm bị nàng làm cho hoảng sợ nhưng đẩy không ra, không thể làm gì khác hơn là mặc cho nàng giãi tỏ tâm tình kích động.

Cái người này khi nãy ở nhà hàng vội vã tính tiền sau đó, thì lôi kéo Lương Vận Hàm lên xe. Dọc theo đường đi ngoại trừ chặt nắm chặt tay Lương Vận Hàm thì một câu nói chưa từng nói. Nhìn nàng rõ ràng dáng vẻ khẩn trương, vài lần Lương Vận Hàm đều nhịn không được muốn cười.

Văn Dư đầu lưỡi cấp thiết đẩy ra Lương Vận Hàm khớp hàm, ở bên trong đấu đá lung tung, quét bên trong khoang miệng Lương Vận Hàm cảm giác tê dại một mảnh, không khí càng ngày càng loãng.

Cảm nhận được Lương Vận Hàm có chút ngọ ngoạy, Văn Dư mới hoãn tốc độ, buông môi Lương Vận Hàm ra, hai người tựa trán vào nhau, kịch liệt thở hổn hển. Lương Vận Hàm bị hôn cả người như nhũn ra, nàng dựa Văn Dư, hai tay nắm chặt vạt áo Văn Dư. Qua nửa ngày, Lương Vận Hàm cười nhẹ hỏi Văn Dư:

"Chị có hay không từng vội vàng như vậy?"


Văn Dư ôm thật chặt người trong long nhẹ giọng:

"Chị đến bây giờ vẫn cảm thấy có chút không chân thật. Em thực sự đồng ý đúng không?"

Tay Lương Vận Hàm vỗ nhè nhẹ phía sau lưng Văn Dư, thấp giọng đáp "Uhm"

Văn Dư ôm sát Lương Vận Hàm, nàng cảm thấy trong lòng hình như được sưởi ấm.


"Nên bật đèn"

Văn Dư nghe lời mở đèn, tiếp đó hưng phấn đi tới đi lui trong phòng, còn vui sướng hoa chân múa tay! Lương Vận Hàm ngồi trên sô pha nhìn nàng, nhịn không được bật cười.

Văn Dư trên mặt vẫn duy trì mỉm cười sung sướng . Nghe tiếng cười, nàng dần dần thu lại tươi cười, đi tới sô pha bàng ngồi xổm Lương Vận Hàm bên chân, kéo tay Vận Hàm nắm vuốt ve, ánh mắt chăm chú ngẩng đầu nhìn Lương Vận Hàm

"Vận Hàm, hiện giờ chị cảm thấy nhân sinh như đã trọn vẹn rồi. Loại cảm giác này thõa mãn hơn cả thành công trong sự nghiệp. Em hỏi tôi có từng hấp tấp như vậy không, tôi muốn nói với em tôi chưa, trên đường tôi đã cẩn thận thưởng thức , tôi muốn cảm giác đó từng chút một khắc vào tim."

Lương Vận Hàm mỉm cười một bên nghe nói dư nói, một bên khẽ nắm bắt vành tai của nàng.

"Vận Hàm, chị có rất nhiều dự định sau này cho chúng ta. Thế nhưng, chị cũng hiểu, có một số việc đều không phải dự định là được, nhất là tình cảm. Chúng ta thời gian tới khả năng sẽ đối mặt một ít áp lực, áp lực không tưởng được . Chị thề nhất định sẽ đem hết toàn lực bảo vệ em thật tốt, bảo vệ tình cảm của chúng ta. Nhưng bất luận xảy ra chuyện gì, chị chỉ hy vọng một việc chúng ta đừng dễ dàng buông tay, được không?"

Văn Dư chặt nhìn chằm chằm Lương Vận Hàm, nàng đang đợi Lương Vận Hàm trả lời. Lương Vận Hàm dùng ánh mắt ôn nhu không gì sánh được nhìn Văn Dư một hồi, chậm rãi nói


"Văn Dư, chị có lẽ hoàn không biết, em từ trước đến nay không dễ dàng đưa quyết định. Thế nhưng một khi quyết định, thì sẽ kiên trì tới cùng. Em hiểu lo lắng của chị, thế nhưng em cũng muốn nói với chị, áp lực của chị so với em có lẽ lớn hơn, em cũng hi vọng chị sẽ không dễ dàng buong tay. Chúng ta có thể chỉ có một lần cơ hội, chúng ta đều quý trọng được chứ."

Văn Dư chặt nhìn chằm chằm Lương Vận Hàm, ánh mắt của nàng không chỉ có nhu tình như nước , càng lộ ra một cổ kiên định. Dần dầnVăn Dư cảm giác mắt có chút ướt. Nàng bỗng nhiên nghỉ đến Thủy Chí Nhu, nhưng rất đủ sức lực, có thể khắc chế tự nhiên toàn bộ chí cương vật, người cũng như vậy

Lương Vận Hàm quyết định chấp nhận, đồng thời sẽ dùng phương thức của mình cố gắng vun đấp đoạn cảm tình này. Văn Dư rốt cục có thể yên tâm, nàng rõ ràng Lương Vận Hàm thì nghiêm túc

Lo lắng trong nháy mắt tiêu tan, Văn Dư lại bắt đầu nghịch ngợm . Nàng từ trên xuống dưới tỉ mỉ đánh giá Lương Vận Hàm, Lương Vận Hàm bị nhìn chằm chằm da đầu có chút tê dại, nhịn không được hỏi:


"Chị đang nhìn cái gì?"


"Chị đang nhìn bảo bối của mình ahh !"


Văn Dư vẻ mặt đứng đắn trả lời. Vẻ mặt Lương Vận Hàm nhất thời hắc tuyến. Nhìn Văn Dư trước mắt tựa như tiểu hài tử, Lương Vận Hàm cảm thấy càng tiếp xúc Văn Dư, càng cảm thấy so với ấn tượng đầu tiên vô cùng bất đồng. Nhưng sự bất đồng lúc này cảm thấy có loại cảm giác thân mật đặc biệt

"Đã khuya , nhanh đi rửa mặt! Ngày mai không phải còn đi làm sao !" .

"Trong lòng đang vô cùng phấn khởi làm sao mà ngủ được chứ"

"Chị dễ bị kích động như vầy sao?"


Văn Dư ngây ngốc nở nụ cười

"Gặp được em nên liền mất đi năng lực khống chế"

Lương Vận Hàm bất đắc dĩ nói: "Được rồi ahh! Em ngồi sờ sờ ở đây không chạy đi đâu đâu ! Nhanh đi tắm !"



-o0o-



Lương Vận Hàm tắm rửa xong, sấy khô tóc, chăm sóc da, thời gian càng muộn . Văn Dư mới vừa xử lý hoàn văn kiện, vào phòng thì thấy Lương Vận Hàm nằm sấp trên giường . Nghĩ đến nàng nhất định rất mệt mỏi, Văn Dư đau lòng. Cô ngồi trên giường, giúp Lương Vận Hàm mát-xa phía sau lưng. Lương Vận Hàm nhắm mắt lại, thoải mái hưởng thụ tài năng xoa bóp của Văn Dư . Cách y phục xoa bóp một hồi, Văn Dư trong lòng có chút ngứa, tay cô luồn vào áo ngủ Lương Vận Hàm, dạo chơi trên tấm lưng trơn bóng của Vận Hàm.

Lương Vận Hàm hô hấp biến có chút trầm, nàng cảm giác tay Văn Dư đã từ mát-xa biến thành vuốt ve. Thế nhưng, đồng ý cùng Văn Dư yêu nhau là một chuyện, tiến thêm một bước nữa lại là một chuyện khác. Lương Vận Hàm không muốn nhanh như vậy, cô xoay thân thể.

"Văn Dư, đừng"

Văn Dư biết tâm tư Lương Vận Hàm, cô cúi người hôn môi Lương Vận Hàm , sau đó hướng về phía trên hôn lên tóc Lương Vận Hàm.

"Chị hiểu, đừng lo lắng"

Nói xong, Văn Dư kéo chăn ra, nằm vào. Đưa tay đem Lương Vận Hàm kéo vào trong lòng. Lương Vận Hàm tìm một tư thế thoải mái , hai người dựa vào nhau rất nhanh tiến vào giấc ngủ"

Ngày hôm sau Văn Dư đi làm, tâm tình tốt. Ngày hôm nay bắt đầu, bất luận là công việc hay cuộc sống, đều tràn ngập một loại mong đợi.



-o0o-



Nhạc Linh Uyển tìm đến Văn Dư thì, Amy vẫn còn cười nói


"Hôm nay Văn tổng tâm tình không tệ."


"Yeah! Chỉ là có chút thời gian với nàng!"


Tiếng gõ cửa truyền đến, "Mời vào"


Nhạc Linh Uyển đạp lên giày cao gót 7 cm, một đường giẫm lên đá cẩm thạch gây tiếng cộc cộc vang dội


Văn Dư buông tư liệu, mỉm cười nhìn Nhạc Linh Uyển


"Nghe nói Văn tổng ngày hôm nay tâm tình không tệ !"


"Quả là không sai."


"Kia cho cậu hàng giảm nhiệt, thiệp mời Tân Nguyên ."

Văn Dư tiếp nhận thiệp mời, mở vừa nhìn, là Ngô Linh nam party sinh nhật. Còn có một thiệp nho nhỏ màu vàng nhạt, bên trong ghi một vài dòng, "Tạp chí chuyện là ngoài ý muốn, nếu như gây phiền phức cho Văn tổng, đặc biệt xin lỗi. Lần này chân thành mời Văn tổng tham dự bữa tiệc sinh nhật cuối tuần (mang theo cộng sự/ người yêu/ bạn bè đại loại là vậy). Là buổi tiệc riêng tư, rất hân hạnh được đón tiếp Văn tổng.


Văn Dư đem lời ghi chép đưa cho Nhạc Linh Uyển, Nhạc Linh Uyển xem xong cười đáp.

"Ta trái lại kiến nghị cậu tham dự."


"Ý của cậu là mang theo bầu bạn?"


"Không phải là không được."

Văn Dư tự hỏi một hồi


"Quên đi, tạm thời mình không muốn nghỉ tới"


"Văn tổng lần này như thế nào lại mềm lòng ?"


Văn Dư lắc đầu, nàng lo lắng nói: "Linh Uyển, mình bắt đầu tin tưởng sự tình có nhân quả tuần hoàn. Một người làm ra cái gì lựa chọn, chung quy sẽ chuyển một vòng sau đó bản thân lần thứ hai trải qua."


"Đừng nói cho ta ngươi hiện tại bắt đầu tham thiền ."


Văn Dư đem chuyện Ngô Linh Nam cùng chính mình đã từng có quen biết kể lại cho Nhạc Linh Uyển nghe,


"Cho nên, mình bỗng nhiên cảm giác không cần phải mỗi sự kiện đều đi vạch kế hoạch, trù tính. Quá mệt mỏi ."


"Vậy ngồi đợi Tân Nguyên ra tay với chúng ta?"


Văn Dư cười lắc đầu: "Mình chỉ là muốn dùng một ít khoan dung đi tiếp nhận nhân hòa một số việc."


Nhạc Linh Uyển nhìn chằm chằm Văn Dư nhìn một hồi, bỗng nhiên nói

"Tới sát vào chút, để mình nhìn xem cauạ có tóc bạc hay không"

"Đi chết đi !" .

Hai người nói đùa một hồi, Văn Dư sắp xếp xong xuôi công việc. Cô đi siêu thị mua rất nhiều ăn, về đến nhà thì đã là buổi trưa , Lương Vận Hàm đang tắm, xem ra là vừa thức dậy. Lương Vận Hàm đi ra thì thấy Văn Dư, khiến cô một phen giật mình.


= = = =



"Chị thế nào đã trở về giờ này?"


"Uhm, chị chỉ sắp xếp một chút công việc"


"Không có vấn đề gì sao?"


Văn Dư ôn hòa cười cười, chỉ vào rau xanh trên bàn : "Hiện tại vấn đề là có thể hay không mời tiếp viên trưởng Lương tự xuống bếp làm cơm ăn." .


Lương Vận Hàm nhìn thoáng qua bàn dài trên tam đại túi đồ đạc, cười nói


"Chị làm gì mà mua nhiều như vậy!"


"Cỡ nào? Kỳ thực chị đặc biệt thích dạo siêu thị ! Nhìn cái gì cũng tốt, đều muốn mua." .


Lương Vận Hàm tự tiếu phi tiếu nhìn Văn Dư, Văn Dư cười tủm tỉm quay về nhìn nàng. Này biểu cảm bỗng chốc chọc cười Lương Vận Hàm

" Vẻ mặt chị hiện tại đặc biệt giống như tiểu động vật."

"Em thế nào luôn nói chị giống như tiểu động vật a? Chị như thế nào?"

"Uhmm như chú chó nhỏ đang đợi chủ cho ăn"


"..."


Văn Dư u sầu nhìn Lương Vận Hàm, bản thân trở thành sủng vật ? Lương Vận Hàm hướng nàng chớp mắt, xoay người hướng phòng bếp

"Để xem xem, sủng vật nhà của ta ăn cái gì nào?"

Văn Dư hướng về phía bóng lưng của nàng, kêu hai tiếng

"Oẳng, oẳng" <<Tan tành bà nó cái hình tượng =))))))))))))))

>>

Phòng bếp truyền đến tiếng cười thoải mái của Vận Hàm.

Hai người cơm nước xong, Văn Dư tiếp nhận Lương Vận Hàm khay trong tay , để nàng đi nghỉ ngơi. Văn Dư đem hoa quả đưa cho Lương Vận Hàm, sau đó đi rửa chén. Lương Vận Hàm ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm bóng lưng Văn Dư trong phòng bếp . Đây là cảm giác có người yêu sao, tựa hồ cũng không tệ.

Sáng nay tỉnh lại thì Văn Dư đã đi làm, bên giường đặt một cái bình giữ ấm, phía dưới là một tờ note: "Rời giường uống chút nước nóng." Lương Vận Hàm uống xong nước nhìn bình giữ ấm trong tay , tựa hồ là mới mua.


Rời giường đi tới phòng khách, dự định mở CD thì phát hiện bên giá sách có rất nhiều CD, phía trên là những CD mới không phải mình mua, trong đó một cái CD do Gray đặc biệt kí tên khiến Lương Vận Hàm ngạc nhiên. . Nàng nhìn trái nhìn phải, vô cùng vừa ý cái CD này. Vận Hàm còn thấy trên giá sách một ít sách tiếng Anh cùng sách triết học, lịch sử. Lương Vận Hàm nghĩ thầm, cái này Văn Dư thừa dịp bản thân không có ở nhà, liền như thế trắng trợn chiếm không gian của mình !

Lại nhìn chung quanh một vòng, lại phát hiện Văn Dư lần đầu tiên tới thì ưng ý cái ghế nằm kia, một cái gối dựa cùng một cái thảm mềm mại nhìn qua rất thoải mái. Lương Vận Hàm ngồi ở trên thảm trải sàn nhìn nhà mình có điểm khác lạ như thế trong lòng có chút cảm giác không nói nên lời , cảm giác này cùng với bị Văn Dư ôm vào trong long có chút giống nhau, nàng nhịn không được khóe miệng nở ra nụ cười.


Văn Dư rửa chén xong, dọn dẹp phòng bếp một chút, sau đó mang tới Notebook cùng một cái vali nhỏ. Lương Vận Hàm nhìn nàng cười nói:


"Vâng, may mắn thay không đổ nước sốt đậu nành! Xem chị dọn dẹp nhà bếp mà vẫn y như trước gì đang xảy ra vậy. "


"Chị chính lànhân dân lao động! Thuộc tầng lớp nông dân nghèo !"


"Chị nghèo? Chúng ta đây những ... này lao động phổ thông nhân dân làm sao bây giờ?".


"Chị cũng nhân dân lao động phổ thông vậy a !"


" Nhân dân lao động phổ thông ngồi khoang hạng nhất?"


"Chị đây không phải cho xí nghiệp một cái cơ hội báo đáp nhân dân lao động sao!"


Lương Vận Hàm cười trừng mắt nàng một cái. Văn Dư đem đồ đạc đặt trên mặt đất, sau đó ngồi xuống sàn nhà. Lương Vận Hàm có chút khó hiểu


"Sô pha không ngồi, ngồi ở chỗ đó là sao?"


"Ta bây giờ đã là người có tổ chức, không thể giống như trước đây không tập trung, vô tổ chức vô kỷ luật. Cho nên, thừa dịp ngày hôm nay có thời gian, chủ động thẳng thắn một chút tình hình cá nhân. Nhất là những lo lắng của tổ chức, chắc chắn thành thật!"


Lương Vận Hàm vẻ mặt dí dỏm nhìn nàng:


"Vậy chị phải qúy trọng cơ hội tổ chức cho chị để thẳng thắn"


"Nhất định ! Nhất định !"


Văn Dư mở vali xách tay, lấy ra mấy tấm tấm ảnh chụp trước đây. Văn Dư chọn một cái, sau đó chỉ vào ảnh một người chụp trung cho Lương Vận Hàm xem:


"Cái người này là Ngô Linh Nam" Văn Dư đem sự kiện tạp chí từ đầu chí cuối kể cho Lương Vận Hàm nghe


"Khi học đại học chị rất xuất chúng?"


"Không có ! Chị khi đó tâm tư căn bản không có ở trường học, cho nên đối với chuyện gì đều xem như không liên quan đến mình. Chỉ đem việc làm xong, còn lại đều không chút quan tâm."


"Vậy chị khi đó tâm tư để chỗ nào ?"


Văn Dư mở máy tính, chuyển hướng Lương Vận Hàm nói


"Người này là Tiêu, là bạn bè tốt của chị"


Lương Vận Hàm liếc mắt nhìn thì nhận ra Tiêu chính là người trong ảnh chụp tại nhà Văn Dư


"Chị đã từng thực thích cô ấy, bất luận cô ấy làm cái gì chị đều cưng chiều theo cô ấy. Thế nhưng khi đó chị còn chưa đủ mạnh mẽ, chị chỉ có thể nghiêm khắc thúc giục bản thân . Thế nhưng dần dần chị công tác càng ngày càng bận rộn, thời gian bên cạnh cô ấy càng ngày càng ít. Sau đó cô ấy quyết định lập gia đình, cô ấy nói chỉ xem chị như là người bạn tốt. Chị khi đó thực sự luyến tiếc cô ấy vì vậy nỗ lực thuyết phục bản thân làm bạn bè. Chị vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ yêu ai được nữa, mãi cho đến cùng em quen biết. Em mang cho chị cảm giác bất đồng, tuy rằng không có xung động như khi còn trẻ nhưng động tâm lại là sự thật. Cùng em tiếp xúc, chị càng ngày càng thích em, càng ngày càng không muốn buông tay. Em biết không, chị luôn nhịn không được tưởng tượng hai chúng ta nếu ở cùng nhau sẽ là như thế nào."


Nếu như nói trực giác là một cái năng lực không thể thiếu của người lãnh đạo, như vậy Văn Dư làm người quản lý thành công nhất, trực giác của nàng luôn luôn nhạy cảm.


Ngày hôm nay nhận thiệp mời sinh nhật Party của Ngô Linh Nam , thì ý thức được sự tình Tân Nguyên sẽ không đơn giản kết thúc như vậy. Văn Dư nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định mong muốn sớm để Lương Vận Hàm biết việc này, để tránh đến lúc đó nảy sinh hiểu lầm không cần thiết. Nữ nhân trong tình cảm rất nhạy cảm, nhất là muốn phải đi đến lâu dài, không chuẩn bị đủ, thực sự rất khó thấy tương lai.


Nếu nói chuyện của Ngô Linh Nam không bằng đem chuyện với Tiêu thẳng thắn nói ra. Lần trước Lương Vận Hàm nhất định thấy được ảnh mình cùng Tiêu chụp chung đặt trong phòng khách, thế nhưng nàng cho tới bây giờ không có hỏi đến. Nếu như nói trước kia là vì quan hệ hai người không rõ ràng cho nên Lương Vận Hàm không hỏi nhưng hiện nay hai người đã ở cùng một chỗ. Tính cách Lương Vận Hàm cũng không tính là cường thế, nàng cho dù có nghi vấn, cũng sẽ không nói ra. Lương Vận Hàm ẩn nhẫn như vậy làm cho Văn Dư càng cảm thấy yêu thương. Cho nên Văn Dư nói với chính mình phải tận khả năng làm cho Lương Vận Hàm cảm giác an toàn.


Lương Vận Hàm nghe xong yên lặng, đứng dậy đi phòng bếp pha trà



End chương 29

Lãm nhãm: Gần tết nên bận quá hụ hụ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro