Chương 23 - Văn Dư trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 23


Edit: VũPhi

Ngày hôm sau báo cáo vô cùng thuận lợi. Tập đoàn bên kia toàn bộ kế hoạch thông qua, cùng ngày thì phê chuẩn kế hoạch đầu tư, phân ba lần kinh phí đầu tư, cũng do Cao Lam phụ trách hạng mục này. Sẽ sau đó Văn Dư đến phòng làm việc Cao Lam, hai người thì kế tiếp bàn bạc hạng mục tiến triển lại tiến hành rồi một lần tham thảo. Ai cũng không có đề cập chuyện Tân Nguyên lúc này, bắt A đại TO mới là tối trọng yếu. Văn Dư báo cáo hết quyết định ngồi cùng ngày máy bay quay về T thị, trên danh nghĩa nói đôn đốc công tác, trên thực tế là muốn thấy Lương Vận Hàm, sáng mai Lương Vận Hàm thì lại bay.

Trên đường đi sân bay , Văn Dư cố ý đi đường vòng đi cử hàng Juice. Tên của nó và tên của chủ sở hữu, là một cửa hàng chuyên bán đồ trang sức làm bằng tay. Store là không quá lớn, trên đường tình yêu. Cao Lam ở gần nơi này, cô ấy lần đầu tiên mang Văn Dư tới thì đã nghe nói đến cửa hàng này.

Văn Dư bản thân không thường dung đồ trang sức, mặc dù hiện tại cùng Lương Vận Hàm còn chưa phải là người yêu, thế nhưng nếu là tặng cho người mình yêu thích một món quà, Văn Dư nhất định sẽ chọn nơi này. Chủ cửa hàng Juice mỉm cười cùng Văn Dư gật đầu. Văn Dư mỗi lần đến Đài Bắc đều sẽ tới chỗ này, lâu cũng thì cùng Juice quen biết . Thỉnh thoảng Juice sẽ cùng Văn Dư thưởng thức hồng trà tự tay pha chế. Juice so với Văn Dư lớn hai tuổi, trước kia du học Italy, sau lại bởi có chút nguyên nhân trở lại Đài Bắc mở cửa hàng này. Văn Dư không chủ động hỏi qua chuyện Juice, Juice cũng không có hỏi qua nàng, hai người cũng chỉ là ăn ý uống trà, tâm sự một chút chuyện. . Ở chỗ này, Văn Dư khó có được tìm được một chỗ khiến tâm an tĩnh.

Văn Dư nhìn Juice mỉm cười nói: "Tôi muốn chọn một cái vòng tay, tặng cho một người cái mới vừa quen biết không lâu sau, nhưng có khả năng phát triển trở thành lâu dài ."

Juice có chút kinh ngạc nhìn Cô, trong ánh mắt lộ ra hiếu kỳ.

"Bạn trai?"

"Bạn gái."

Juice hiểu rõ gật đầu, "Kiểu người thế nào?"

"Bề ngoài băng lãnh, thế nhưng nội tâm hiền lành mềm mại, rất thông minh... Rất đẹp." Văn Dư vừa cười vừa nói.

Juice hài hước nhìn Cô chớp chớp mắt

"Thật không ! Cần phải tỉ mỉ giúp ngươi chọn tuyển !"

"Ahh, tôi còn phải đến sân bay."

"Tôi có một thứ tên gọi là Muse. Để lấy cho cô xem" Juice tiến trong lấy ra một cái hộp hình vuông , mở đưa cho Văn Dư, Văn Dư liếc mắt thì vừa ý, thoả mãn gật đầu

"Lấy cái này"

"Tôi giúp cô gói."

"Xong, cảm ơn."

Văn Dư đem đóng gói tốt hộp quà cẩn thận để vào trong vali. Juice nhìn Văn Dư nhẹ nhàng nở nụ cười, xem ra cái người này đối Văn Dư mà nói rất quan trọng.

Lương Vận Hàm cùng Sùng Hân ngủ thẳng buổi trưa mới tỉnh, Lương Vận Hàm chịu đựng đau đầu pha cho cả hai người tách nước chanh

"Hàm ! Em đau đầu !" Sùng Hân ngồi trên sô pha ôm đầu xoay tới xoay đi than phiền

"Cho ngươi uống nhiều như vậy !"

"Mắt của em sưng hết cả lên !"

"Để lấy khăn nóng cho em đấp"

"Đại hỉ Đại Bi thật sự tổn hại sức khỏe"

"..."

"Hàm ! Văn Dư nhìn qua trầm ổn như vậy, em nguyên tưởng rằng chị ấy sẽ là một người rất nghiêm túc! Ai biết mở miệng nói đến như thế làm em giận !"

Lương Vận Hàm cười cười, đúng vậy, người nọ lắm điều thật đúng là làm cho không có biện pháp !

"Sùng Hân em có đói bụng không?" .

"Có chút"

"Tôi nấu cháo, được không?"

"Uhm"

Lương Vận Hàm đứng dậy đi nhà bếp, Sùng Hân mệt mỏi xem TV, trong tay ấn trứ điều khiển từ xa. Tối hôm qua Văn Dư điện thoại bên trong nói bản thân đều nhớ kỹ, Chị cố ý đùa cho cô cười, cố ý ác bản thân, Văn Dư như vậy khiến Sùng Hân cảm thấy càng thêm đặc biệt. Sùng Hân càng nghỉ trong lòng càng có chút khó chịu. , thế nhưng quay đầu vừa nhìn trong phòng bếp Lương Vận Hàm bận rộn, Sùng Hân tâm lại chậm rãi lắng xuống. Quên đi, cứ như vậy đi !

Lương Vận Hàm nấu cháo không chỉ có ấm dạ dày, còn ấm cả trong lòng, Sùng Hân uống hai chén. Ăn no, giúp Lương Vận Hàm rửa bát, hai người ngồi trên sô pha xem TV.

"Hàm, chị thích Văn Dư sao?"

"Không chán ghét."

"Chị thích phụ nữ?"

"Không biết, chưa thử qua."

"Văn Dư bày tỏ với chị?"

"Uhm"

Sùng Hân vừa nghe tinh thần , bật người ngồi thẳng thân thể, vẻ mặt nhún thuận hỏi:

"Chị nói như thế nào ?"

"Đã nói có cảm tình."

"A? Có cảm tình? Bạn bè cũng gọi có cảm tình !"

"Cô ấy nói cho chị thời gian để chị thật kỹ suy nghỉ lại."

"Uhm, như thế. Chị cũng không cùng nữ nói qua yêu nhau a, thế nhưng em nghĩ chị đối với chị ấy rất có cảm tình ."

"Tôi đối với bạn bè đều có thiện cảm !"

Sùng Hân trừng mắt liếc cô: "Vậy chị thế nào không thích em ni !"

"Thích a ! Cho nên trở thành chị em tốt !"

"Kia Văn Dư nếu như coi chị là em gái, chị sẽ có cảm giác gì?"

Lương Vận Hàm cúi đầu uống một ngụm nước, Cô tưởng tượng một chút, nếu là cân Văn Dư chỉ làm bạn bè, tựa hồ cũng không có gì không thích hợp, Vì vậy nói: "Cùng cô ấy thành chị em không được, thế nhưng làm bạn bè, tựa hồ cũng có thể."

Sùng Hân trợn trắng mắt, nữ nhân này ! Thực sự là đang ở phúc mà chẳng biết hưởng. Văn Dư kỳ thực rất lãnh, Cô sẽ chỉ quan tâm đến những người tốt, nếu không yêu, Văn Dư nói chuyện với bạn bè thông thường những gì trao ánh mắt sâu sắc vậy ah! ! Điểm này bản thân đều đã nhìn ra, nhưng Lương Vận Hàm tựa hồ căn bản không nghĩ tới điểm này.

"Hai ngươi a, xem ra là một trận đánh giằng co."

"Chị mặc dù không bài xích, thế nhưng cũng không thực sự nghĩ tới sẽ cùng nữ nhân nói yêu đương. Huống duyên phận tới quá đột nhiên, ngộ nhỡ chúng ta đều chỉ là hiếu kỳ thì sao !" .

Lương Vận Hàm nói chính là lời nói thật, bản thân thực sự không xác định, Cô không muốn tùy tiện bước vào một đoạn cảm tình mong lung.

"Vậy chị cứ ở đó ngộ nhỡ đi ! Buổi tối em cùng bạn bè hẹn gặp mặt, giờ lập tức trở về."

"Uhm"

"Chị định ra ngoài sao?"

"Uhm, định đi spa."

"Văn Dư khi nào trở về?"

"Không biết, Chị ấy nói bên kia hạng mục xảy ra chút vấn đề, nhanh nhất ngày mai trở về."

"Ngày mai chúng ta bay rồi !" .

"Đúng vậy." .

"Ai, một người tổng tài, một người tiếp viên hàng không, chỉ sợ muốn ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều . Này đối người thường mà nói đều rất khó vượt qua, vả lại là tình yêu nữ nhân . Cho nên hai người các ngươi nếu như chân quyết định cùng một chỗ, có một số việc thật đúng là cần phải suy nghỉ thật kỹ"

"Cho nên vẫn đang suy nghỉ"

"Em thấy chị trong ngoài đều không đồng nhất"

"Làm gì có"

Sùng Hân chẳng buồn quan tâm đến Lương Vận Hàm ương ngạnh. . Kỳ thực cũng khó trách, dù sao Lương Vận hàm không tiếp xúc qua như vậy cảm tình, huống nữ nhân trong tình cảm mặc dù càng đơn thuần, thế nhưng cũng càng yếu đuối. Bất quá cũng may Lương Vận Hàm là người một khi quyết định sẽ không dao động, tất cả tùy duyên.

Lương Vận Hàm cùng Sùng Hân đi ra cửa, Sùng Hân về nhà, Vận Hàm đi spa. Nằm ở đó một hồi nghĩ đến cùng Văn Dư quen biết, một lúc lại nghĩ đến không cùng Văn Dư quen biết, lại nghỉ đến trong phòng khách của Văn Dư có tấm ảnh chụp Văn Dư cùng với một nữ nhân nào đó, sát vách nghe được 2 nữ nhân trong spa đang trò truyện về một người nào đó bị chồng ruồng bỏ, trướng kết hôn nữ nhân kia có cuộc sống khá giả hơn nam nhân kia rất nhiều nhưng vẫn đồng ý gã, sau này còn giúp cho gã nam nhân kia thành công trong sự nghiệp, kết quả nam nhân kia vừa có tiền đã bao dưỡng người khác bên ngoài còn sinh ra một đứa bé. Tiều tam kia ỷ lại vào đứa bé nên đến nhà gây náo lọa một phen khiến cho hàng xóm láng giềng đều biết. Cuối cùng nữ nhân kia quyết định ly hôn, ban đầu nam nhân đó không chịu, sau không thể thay đổi quyết định của vợ nên cũng đồng ý. Kết quả nữ nhân chân trước vừa đi, hắn chân sau thì đem tình phụ cùng hài tử nhận lấy.

Sát vách hai nữ nhân đều cảm thán hiện tại nam nhân không một cái thứ tốt, còn nói nữ nhân rất ngốc, kết quả là thay người khác làm áo gả.

Lương Vận Hàm nghĩ, đổi lại bản thân, cũng nhất định sẽ cùng kia một nữ nhân như nhau tuyển trạch ly hôn. Cũng không phải nói hiện tại nam nhân đều không đáng tin, chỉ bất quá là các nữ nhân có càng nhiều cơ hội lựa chọn chứ không phải khóc nháo lên đòi người đã thay lòng đổi dạ hồi tâm chuyển ý. Nếu đã có ý phản bội, sẽ không có ý định quay đầu. Cùng với hai người thống khổ, không bằng một người sống kiêu ngạo tự tại

Huống hồ, ai nói hạnh phúc có nam nhân mới có thể cho? Chỉ cần chính là người mình thích, với ai đều có thể sống, nếu như gặp phải lưỡng tình tương duyệt, vậy tất nhiên là khổ ngày đều có thể quá ra niềm vui.

Lương Vận Hàm giả thiết nếu như là Văn Dư, cô ấy hẳn là sẽ không làm ra chuyện phản bội mình, Lương Vận Hàm tin tưởng Văn Dư là người chung thủy. Ai nói nữ nhân cùng một chỗ sẽ không thể có hạnh phúc ! Lương Vận Hàm bỗng nhiên bị ý nghĩ của chính mình dọa nhảy dựng ! Lúc nào bắt đầu, bản thân dĩ nhiên đang thuyết phục mình nữ nhân cùng nữ nhân cũng có thể yêu nhau, cũng có thể hạnh phúc sinh sống, nhưng lại vẫn giả thiết nữ nhân này chính là Văn Dư ! Lương Vận Hàm trong lòng có điểm loạn, không muốn tái thâm tưởng.

Mấy ngày hôm trước nghĩ về nhà thăm cha mẹ hiện giờ ý nghĩ lại xông ra, Lương Vận Hàm quyết định tháng nầy bay xong trở về đi. Nàng xem xem thời gian còn sớm, vừa lúc có thể đi shoping, mua chút quà.

Lương Vận Hàm tại cửa hàng tùy ý đi dạo trứ, bỗng nhiên thấy xa xa một nam nhân sườn mặt rất quen thuộc, là Hứa Phóng Nhân. Bên cạnh hắn là một nữ nhân trẻ tầm hơn hai mươi tuổi, nắm tay kéo hăn lựa chọn y phục. Lương Vận Hàm nghĩ chính không nên chào hỏi , Vì vậy xoay người đi đi trên lầu.

Lương Vận Hàm đang thử giày, chợt nghe có người gọi mình, nhìn lại, là Hứa Phóng Nhân

"Hứa tổng." Lương Vận Hàm mỉm cười chào hỏi

"Vận Hàm, thật trùng hợp! Tới mua đồ?"

"Đúng vậy."

Hứa Phóng Nhân nhìn thấy Lương Vận Hàm rất bất ngờ, cũng thật cao hứng. Bên cạnh hắn nữ nhân trên dưới đánh giá Lương Vận Hàm, biểu tình có chút kỳ lạ.

"Vận Hàm, đã ăn chưa? Chưa ăn đi cùng nhau chứ. Uhm, tôi giới thiệu một chút, vị này chính là em họ tôi, Tô Thiền, đi học tại nước Mỹ, nghỉ trở về làm phiền chúng tôi. Vị này chính là nhân viên ưu tú của B_A tiếp viên trưởng Lương Vận Hàm.

"Xin chào! ! Gọi tôi Tô được rồi !"

Tô Thiền nhiệt tình nói, nói xong dí dỏm chen giọng mũi.

"Xin chào, Tô." Lương Vận Hàm vừa cười vừa nói.

"Chị Vận Hàm, đã ăn gì chưa?"

"Tôi ăn trưa muộn giờ còn chưa đói, các ngươi đi ăn đi !"

"Như vậy sao được. Cùng nhau ăn đi, bằng không thì buổi tối sẽ đói ." .

"Không cần khách khí. Các ngươi đi ăn đi."

"Là cô đừng khách khí với chúng tôi, đi thôi, cùng nhau ăn chút gì đi !" Hứa Phóng Nhân nói. Không lay chuyển được hai anh em đối phương, Lương Vận Hàm không thể làm gì khác hơn là theo đi trên lầu ăn.

----

Lương Vận Hàm về đến nhà thì đã hơn 10 giờ tối. Cô ấy mở cửa phòng, phòng khách đèn sáng, cô sửng sốt một chút. Lập tức nhìn tới cửa một đôi giày cùng trên mặt đất một cái rương hành lý. Văn Dư đã trở về?!

Lương Vận Hàm trong lòng như nhảy dựng lên cô thấy trong lòng lập tức giống như bị dòng điện kích vào, cở áo khoác nhanh chóng tiến đến phòng ngủ.

Mở cửa phòng ngủ, phòng ngủ đèn không mở, Văn Dư dường như đang ngủ, đưa lưng về phía cửa không nhúc nhích

"Văn Dư?" Nhẹ giọng gọi một tiếng, không có đáp lại. Lương Vận Hàm đi tới bên giường, chậm rãi hạ thấp người, dựa ở bên giường nhìn Văn Dư ngủ. Đèn từ phòng khách chiếu vào Văn Dư ở phòng ngủ, mi dài cong vút, hình dáng lông mày rất đẹp, môi mỏng, mũi không thẳng nhưng rất có cá tính, ngủ quan không phải xuất sắc nhưng hợp lại cùng một chỗ làm cho nhìn rất dễ chịu.

Lương Vận Hàm ma xui quỷ khiến vươn tay, muốn sờ lông mi Văn Dư . Văn Dư đột nhiên mở mắt, Lương Vận Hàm lại càng hoảng sợ, vừa muốn thu hồi dừng lại tay, đột nhiên bị Văn Dư nắm. Văn Dư cố sức vùng, đem Lương Vận Hàm kéo vào trong lòng.

Nghe hương trà quen thuộc trên người Văn Dư, Lương Vận Hàm có chút ngẩn ngơ, lúc này cô mới hậu tri hậu giác phát hiện, kỳ thực bản thân nhớ Văn Dư, bị cô ấy ôm vào trong ngực, Lương Vận Hàm có chút luyến tiếc buông ra



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro