Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Editor: J


Hai người đứng dậy chuẩn bị đi thì Nghiêm An vừa vặn đến gần, Lương Vận Hàm như thường lệ gật đầu mỉm cười. Nghiêm An vốn thất lạc tâm tình có một tia tiết trời ấm lại, bản thân vốn không đành lòng buông tha nữ nhân này, thế nhưng lý trí nói cho bản thân không thể cưỡng cầu. Lúc này đừng làm cho Lương Vận Hàm chán ghét mình mới là quan trọng, cái khác từ từ sẽ đến. Vì vậy Nghiêm An cười nói:

"Hai cô ăn rồi sao ?" .

"Đúng vậy, chúng tôi đi trước , gặp lại sau." .

" Gặp lại sau." .

Xung quanh ánh mắt đồng nghiệp nhìn chằm chằm vào bên này, hai người rất tự nhiên xóa bỏ xấu hổ tối hôm qua, giống như không có việc gì từng xảy ra như nhau, hiển nhiên đây là đối lời đồn tốt nhất đánh trả. Ra cửa, Sùng Hân cười hì hì kéo cánh tay Lương Vận Hàm :

"Khá tốt nha. Xem ra là bắt đầu lại"

"Bằng không"

"Em đoán, Nghiêm phó không dễ gì từ bỏ đâu"

"Quản chuyện của em đi !"

"Không thú vị ! Bất quá, nói cho chị một bí mật, em tìm được số di động Văn Dư !"

Lương Vận Hàm có điểm kinh ngạc nhìn Sùng Hân, "Các ngươi đều không phải qua lại sao? Thế nào nàng ngay cả di động hào cũng không cho ngươi?"

Sùng Hân không quan tâm việc này, nàng mặc dù đối hiện tại có chút ngại, thế nhưng lại rất tự tin có thể theo đuổi được Văn Dư. Bởi vậy ngày hôm qua sáng sớm tại sân bay thì Lương Vận Hàm vẫn lầm cô và Văn Dư đang qua lại, cô cùng không muốn nói rỏ. :

"Văn Dư chủ động gọi điện thoại tựa hồ không quá khả năng , em phải chủ động xuất kích ! Chị nói cô ấy là không quan tâm hay là lạc mềm buộc chặt. Nhìn qua không giống người dày dặn tình trường, thế nhưng cô ấy còn trẻ như vậy đã làm tổng giám đốc, hiển nhiên đều không phải người bình thường, tâm cơ khẳng định thâm sâu !"

Lương Vận Hàm có điểm mơ hồ, này hai người rốt cuộc quan hệ gì?

"Hàm, chị nói em gọi điện thoại nói với cô ấy cái gì bây giờ có phải đột ngột quá không?" ... Quả nhiên như Lương Vận Hàm dự liệu, hai người biên đi dạo phố, trọng tâm câu chuyện vẫn không thoát khỏi Văn Dư.

Thật không biết Sùng Hân ăn uống nhầm thuốc gì, thì liếc mắt một cái liền coi trọng Văn Dư. Chẳng qua bản thân cô chưa từng yêu ai, nên cũng không có ý kiến gì hay, chỉ có thể tùy ý Sùng Hân lẩm bẩm.

Cho đến khi hai người đến với cửa hàng Samgyetang, tìm một vị trí an tĩnh ngồi xuống, Sùng Hân rốt cục quyết định gọi điện thoại cho Văn Dư . Sùng Hân chặt cầm di động, nhắm mắt lại hít sâu vài lần, Lương Vận Hàm nhìn chằm chằm nàng nhịn không được bật cười.

Sùng Hân học từ bác sĩ tâm lý nơi nào học được phương pháp thả lỏng, tưởng tượng một bức mỹ lệ tranh phong cảnh mặt, nghĩ tim đập không nhanh như vậy , mới ấn xuống dãy số.

Chuông đt vang một hồi lâu mới nghe máy: "Chào, ai vậy?"

Sùng Hân nghĩ hô hấp đều sắp ngừng rôì. Thế nhưng dù sao cũng là do nghề nghiệp tiếp viên hàng không rèn luyện, tự nhiên chuyên gia là nhất định làm được.

"Xin chao, xin hỏi là Văn Dư phải không ạ?"

"Đúng vậy, cô là?"

"Tôi là Sùng Hân."

Điện thoại yên lặng vài giây, Sùng Hân cảm giác không vui, Văn Dư là đang ở nhớ đến cái tên này, hiển nhiên cô ấy căn bản không đem cô để ở trong lòng.

"Oh, xin chào! Cô gọi nên có một chút ngạc nhiên."

"Bởi vì cô không gọi đến ! Cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là gọi cho cô ."

"..." Văn Dư thực sự không biết nên nói thế nào, thẳng thắn mà nói cô cũng không phải một người ăn nói tệ, thế nhưng đối mặt với sự nhiệt tình Sùng Hân, đột nhiên có chút không biết làm sao

"Cô đang nghe sao?" Sùng Hân có chút bất an hỏi.

"Ahh, ta đang nghe. Tôi bên này có chút bận, cho nên không gọi cho cô. Văn Dư nghĩ cần phải tìm một lý do thích hợp ,

"Ahh? Đang bận cái gì?"

"Ah là một đề án phát triển, hôm sau phải trình lên ban giám đốc" Sùng Hân nở nụ cười bởi vì Văn Dư thành thật trả lời.

Lương Vận Hàm nhìn Sùng Hân từ ban đầu khẩn trương đến bây giờ vui vẻ, không thể không nghĩ, Văn Dư có vẻ không thực sự nghiêm túc, cô gắn lừa người.

"Ahh, vậy cô phải bay đi Đài Loan?"

Văn Dư lần thứ hai hết chỗ nói rồi, Sùng Hân tìm hiểu về cô nhiều quá thì phải ."Ahh, đêm nay tôi lên máy bay."

"Ahh? Cô hiện tại đang ở đâu?"

"Thành phố S"

"Sao? Tôi đang ở đó ! Hơn nữa cũng là buổi tối bay ahh. Chúng ta thực sự rất có duyên !"

"Ha hả, đúng vậy. Uhm, cô buổi tối vài bay ah?"

Nhìn Sùng Hân sắc xuân toát lên mỹ lệ khuôn mặt, Lương Vận Hàm trong lòng không khỏi một phen hâm mộ. Tuổi còn trẻ quả nhiên tốt,... ít nhất ... Có tinh thần yêu đương. Lại hàn huyên một hồi, Sùng Hân mới lưu luyến không rời ngắt điện thoại. trò chuyện xong cười như tiểu hài tử.

"Hàm ! Một hồi có thể nhìn thấy Văn Dư !"

"Cô ấy phi Đài Bắc?"

"Uhm. Chúng ta thời gian chênh lệch không nhiều lắm, hẹn gặp mặt tại quán cà phê sân bay ."

"Ahh? Cô ấy nhanh như vậy đã quỳ gối hạ dưới váy em rồi?"

"Nhanh. May mà đã đổi đồng phục mới, em cá là cô ấy thích đồng phục"

"Em quyến rũ người ta bằng đồng phục"

"Phải !"

"Chịu không nổi em!"

"Bất quá nói thật, ta thật nghĩ Hàm Hàm mặc đồng phục mới là đẹp nhất ."

"Đừng có gọi chị như thế, gớm quá".

"Ha ha..."

Sùng Hân lôi kéo Lương Vận Hàm sớm đi ra sân bay, ngồi ở cùng quán cà phê đã hẹn Văn Dư đợi một hồi "cuộc hẹn" .

"Sùng Hân, em không nghĩ chị ở lại đây gây trở ngại các người sao?"

"Đương nhiên sẽ không, em sợ cô ấy ngại, có chị ở đây còn có thể nhiều người nói chuyện phiếm."

"Chứ không phải sợ một mình em nói chuyện nên nhạt nhẽo?"

"Đáng ghét ! Em cũng khẩn trương có được hay không !"

Lương Vận Hàm nhìn Sùng Hân nén cười. Quen biết lâu như vậy, thực sự lần đầu tiên thấy Sùng Hân như thế, Sùng Hân tuy rằng tuổi còn trẻ, thế nhưng bình thường tính tình chững chạc cho dù khẩn trương cũng rất ít như thế bất an . Hiện tại Sùng Hân quả thực như con chim sẻ nhỏ bé.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro