Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8
Editor: VũPhi  

Lương Vận Hàm chỉ là mỉm cười tiếp tục công việc trong tay, một cái tiếp viên hàng không bên cạnh đáp: "Bác gái, đây là Tiếp viên trưởng trẻ tuổi, tài năng nhất của British Airways cô nghe nói chuyến bay này có một khách du lịch cao tuổi, nên đã đến để cung cấp bữa ăn cho người. Bản thân cô ấy vẫn chưa ăn, chân lại còn bị thương nữa."
Xung quanh cụ lớn, các bác gái vừa nghe, lập tức bắt đầu chú ý đến cái chân bị thương của Lương Vận Hàm, vừa khen vừa hỏi thăm. Lương Vận Hàm liếc mắt đồng nghiệp mình sau đó bất đắc dĩ  cười trả lời không có gì...
Văn Dư cuối nhìn đồng hồ, đã hơn 9h tối. Cô đứng dậy đi đến phía sau  Lương Vận Hàm, kéo nhẹ y phục cô ấy, Lương Vận Hàm quay đầu thấy cô liền có chút kinh ngạc. Văn Dư cười đem gì đó trong tay nhét vào trong tay Lương Vận Hàm. Lương Vận Hàm cúi đầu vừa nhìn, là hai viên kẹo.
"Đừng sợ béo, lúc này còn chưa ăn cẩn thận tuột huyết áp."
"Cảm ơn." Lương Vận Hàm cười trả lời, ánh mắt lần đầu tiên có chút ôn nhu
" Chân của cô thế nào rồi?"
"Không có gì trở ngại, vừa còn chưa chưa kịp cảm ơn cô."
"Không cần khách khí. Cũng là mấy người kia hơi quá đáng, tôi cũng là gặp chuyện bất bình ra tay nghĩa hiệp. Không bị của ta 'Ác tướng' của tôi dọa chứ?"
Lương Vận Hàm bị chọc cười. Văn Dư thấy nàng nở nụ cười, cũng tự nhiên theo cười rộ theo. Văn Dư phát hiện bản thân thực thích nụ cười Lương Vận Hàm  rất dịu dàng giống như lông vũ chải giữa trái tim khiến người ta cảm thấy ấm áp.

"Cô trở lại còn có thể ăn sao? Tôi kia còn có 2 hộp mì tôm, xem ra vị đồng nghiệp này cũng chỉ lo công việc. Không ngại nói cùng nhau tới ăn đi, thuận tiện cũng nghỉ ngơi một lát."
Đồng nghiệp bên cạnh vừa nghe con mắt đều sáng lên, cô nàng đã đói bụng đã nửa ngày! Thế nhưng đi cùng Lương Vận Hàm nên cũng không dám nói cái gì. Cô kỳ thực có điểm sợ Lương Vận Hàm, bởi vì cô ấy luôn rất lạnh lùng  Văn Dư nói rất hợp tâm ý cô, lúc này đoán chừng đã sớ không còn cơm.
Lương Vận Hàm cũng không từ chối, cô thực sự cũng rất đói bụng. Đối mặt với công việc cường độ cao vừa rồi, cảm thấy chân như nhũn ra, hai mắt sắp trở thành gấu trúc, nhất là cái chân bị thương kia càng lúc càng đau kịch liệt.
Đồng nghiệp bên cạnh đỡ Lương Vận Hàm đi tới chỗ Văn Dư ngồi , Ken đã nấu xong mì đưa đến. Văn Dư nhớ tới trong hành lí còn có bò khô, lấy ra tới đưa cho hai người. Cô rất thích ăn bò khô nên lúc nào cũng mang theo một ít. Lương Vận Hàm cười nói cảm ơn, Văn Dư nói không cần khách khí như vậy.
Văn Dư không có nói thêm nữa nói, cũng không tiếp tục nhìn chằm chằm Lương Vận Hàm, sợ nàng khó côu, vì vậy cầm lấy Notebook tiếp tục làm việc.
Lương Vận Hàm lúc này vô cùng mệt, nhưng đầu óc lại không ngừng suy nghỉ, ngoại trừ phiền phức trong  công tác, bên cạnh Văn Dư cũng khiến cô không cách nào không chú ý. . Đêm nay cô thấy được Văn Dư thật là tốt đa mặt, có giỏi giang, có nôn nóng, có nghiêm khắc , có thông minh, còn có ấm áp. Khi cô ấy đưa cho cô viên kẹo đôi mắt ấy nhìn rất ấm áp, ấm áp khiến cho trái tim cô muốn tan chảy. Hơn nữa cô thừa nhận, Sùng Hân nói rất đúng, Văn Dư rất sắc sảo.  Muốn mời cô ăn mì, lại không nói trực tiếp với cô mà nói với đồng nghiệp bên cạnh, thể hiện sự hiểu biết, khiến bản thân cô vô phương cự tuyệt. Xem ra, ánh mắt nhìn người của Sùng Hân cũng không tệ lắm.
Lương Vận Hàm bình thường co hồ không bao giờ ăn mì, , đêm nay có lẽ là rất đói bụng, nên cảm thấy mì tôm này thật ngon! ! Đứng bên cạnh  Ken không khỏi  trầm trồ tán thưởng Lương Vận Hàm. Vừa rồi còn cùng Vân tổng thảo luận về mỹ nhân trên bảng tuyên truyền, trong nháy mắt ở ngay bên cạnh. Mỹ nhân hay mỹ nữ đều gần gũi, Lương Vận Hàm so với ảnh chụp còn sắc xảo hơn vạn lần. Ngũ quan rất lập thể, có chút giống con lai, ngay cả ăn đều tao nhã như vậy. Ken vừa liếc mắt nhìn Văn tổng, cô ấy vẫn như cũ chìm đắm trong công việc. Ngồi cạnh một đại mỹ nhân thế này, ngay cả người xung quanh cũng nhìn về bên này, hiếm thấy Văn tổng bình tĩnh như lúc ban đầu a !
Kỳ thực Văn Dư lúc này căn bản không viết bất cứ thé gì, Lương Vận Hàm ngồi ở bên cạnh, cô không phải không biết xung quanh có vô số ánh mắt đang nhìn. Cô nhìn một chút đến chân bị thương của Lương Vận Hàm, bị sưng không hề nhỏ. Nhớ tới lần trước đi xa có mua một lọ dầu hồng hoa đặc hiệu, hình như có mang theo trong vali. Nghĩ vậy, Văn Dư đem Notebook đưa cho Ken, hạ thấp người tìm kiếm rồi đứng lên.
Lương Vận Hàm nhìn cô ấy cuối người lung tung  lục trong hành lý, xem ra Văn Dư cũng khá cẩu thả. Văn Dư tìm được lọ dầu hồng hoa kia ở đáy vali, sau đó ngồi trở lại đi mở giấy hướng dẫn nhìn chăm chú.
"Ăn xong rồi chứ? Chân của cô sưng có vẻ không nhẹ, đây là dầu hồng hoa    đặc hiệu, bôi lên rất có ích." ." Văn Dư vừa nói vừa vặn mở nắp chai đưa qua "."Ahh, không sao đâu. Vừa thoa thuốc ban nãy." ."
"Cô liên tục đi lại bằng giày cao gót, có thoa thuốc rồi thì hiện tại cũng hết tác dụng rồi. Hiện tại có thời gian, nhanh bôi lên, để tránh nghiêm trọng thêm"
Văn Dư trước sau như một có chút cường thế, Lương Vận Hàm có chút khó xử nói "Tôi với cô không quen, như vậy rất phiền" trong lòng yên lặng có phần sinh khí, ngữ khí cũng có chút cường thế đứng lên.
Lương Vận Hàm nhìn Văn Dư bộ dạng có chút nghiêm túc có chút buồn bực. Thế nhưng người ta có ý tốt, đã từ chối thì có vẻ làm kiêu ngạo, nên cuối cùng tiếp nhận rồi nói lời cảm ơn. Văn Dư nhìn hành động của Lương Vận Hàm không nói gì, chỉ cảm thấy có chút khó hiểu nhìn cô ấy.
Lương Vận Hàm nhìn ánh mắt Văn Dư thực sự không nhịn được phì cười. Văn Dư nhìn cô hỏi "Cô cầm thuốc không thoa, cười cái gì!""
Lương Vận Hàm có chút xấu hổ  nhỏ giọng nói với Văn Dư: "Tôi mang tất, bây giờ không tiện" Văn Dư bừng tỉnh, có chút xấu hổ  nở nụ cười
"Vận hàm !" Bên cạnh tiếp viên hàng không nhỏ giọng nhắc nhở Lương Vận Hàm tất phía bên chân phải đã bị rách Lương Vận Hàm không thể làm gì khác hơn là để nàng đỡ mình gần đây đi toilet thay nó
Văn Dư hỏi "Làm sao vậy?", lần này không có do dự, Lương Vận Hàm trực tiếp nói cho nàng nguyên nhân. Văn Dư nghe xong lại đi vali hành lý lấy ra một đôi tân tất chân đưa cho cô.
"Trời lạnh, cứ mặc vào."
Lương Vận Hàm ngượng ngùng tiếp nhận nói: "Dường như đêm nay liên tục làm phiền cô !"
"'Nhấc tay chi lao', không cần khách khí. Được rồi, vừa lúc cô nên thoa dược lên" 
"Uhm. Chúng tôi đây đi trước, còn có công việc nên sẽ không thể trở lại  ,."
Lời còn chưa dứt, tên kia tiếp viên hàng không   điện thoại di động vang lên
"Vận hàm, Peter gọi tôi đến đó."
Lương Vận Hàm gật đầu, "Vậy cô đi trước đi."
"Thế nhưng cô..."
"Tôi sẽ giúp cô ấy!" Văn Dư cắt đứt cuộc đối thọai hai người
Lương Vận Hàm nhìn Văn Dư, có chút khó xử. Đồng nghiệp kia vừa nghe vội vã nói "Tốt quá, vậy tôi đây thì đi trước  ."
Lương Vận Hàm vẫn như cũ gật đầu
"Đi thôi ! Đừng ngại !" Văn Dư bông nhiên nói trúng tâm tư Lương Vận Hàm. Lương Vận Hàm liếc mắt Văn Dư không nói chuyện, biểu tình lạnh lùng  nhìn không ra đang nghỉ cái gì. .
Văn Dư đỡ Lương Vận Hàm đến chỗ có điểm tựa, Lương Vận Hàm vừa cởi tất định thay tất mới
"Chờ một chút." Nói xong Văn Dư ngồi xổm xuống, đem dược du đồ trên tay cầm chân Lương Vận Hàm nhẹ nhàng xoa bóp. Lương Vận Hàm   thân thể cứng đờ, có chút lúng túng. Văn Dư hơi dùng lực xoa chỗ đau, khiến Lương Vận Hàm đau buốt, một tay chống lên tường, một tay vịn lấy vai Văn Dư.
Văn Dư ngẩng đầu nhìn thấy Lương Vận Hàm nhíu mày, môi cắn chặt có chút đau lòng.
"Cố côu đựng một chút, vừa rồi đi tới đi lui khi đó sao không biết đau."
Lương Vận Hàm liếc nhìn miệng Văn Dư. Người này thật là, thích giáo huấn người khác! Xoa nhẹ một hồi, Văn Dư đứng lên, đỡ nàng thay tất. Chân sưng to mang giày cao gót có chút thống khổ, Văn Dư nhìn nàng cắn răng kiên cường côu đựng có chút yêu thương
"Cô mang 36 hay 37"
"36"
"Ah, tôi mang 37, cô mang của tôi thử xem Nói xong lại nhỏ giọng lầm bầm cú "Tôi không có bệnh về chân."
Lương Vận Hàm dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là thử, quả thực so với vừa rồi thoải mái hơn.
"Cảm ơn. Nhưng mà của tôi sau cô mang vừa?"
"Tôi còn một đôi trong hành lí"
"Ahh, cảm ơn. Tôi mang khi nào xử lý công việc xong sẽ trả lại cho cô."
"Không cần khách khí !"
"Cô gặp Sùng Hân  sao?"
"Uhm, vừa cô ấy tìm đến quá tôi. Bề bộn nhiều việc, lại đi."
Lương Vận Hàm đột nhiên không biết nói cái gì. Sự nhiệt tình của Văn Dư   nhượng nàng tạm thời buông xuống phòng bị. Nhưng làm thế nào sau đó tiếp tục giao tiếp nhiều hơn, rõ ràng không phải là điểm mạnh của mình.
"Bây giờ tôi phải tiếp tục công việc. Bên ngoài tuyết còn chưa ngừng, chắc sẽ càng lúc càng lạnh, cô nếu có thể thì tìm Sùng Hân đi để cô ấy giúp cô sắp xếp .."

"Này là đang lạm dụng chức quyền sao?" Văn Dư cười nói
"Xem như là vậy đi !"
Lương Vận Hàm nháy mắt tinh nghịch. Hành động ám muội này khiến lòng Văn Dư ấm lên. Lương Vận Hàm đối với cô dường như không hề lạnh nhạt nữa rất nhiều nét mặt phong phú . Mình với cô ấy bây giờ xem như là quen thuộc rồi sao?   Nghĩ vậy, Văn Dư sờ mũi, bỗng nhiên cảm thấy rất hài lòng.
Càng ngày càng tối, bên trong sân bay những tiếng huyên náo cũng dần nhỏ đi. Các nhân viện vẫn rất bận rộn, trông rất vất vả. Văn Dư cũng có chút mệt mỏi, Ken liên lạc khách sạn gần sân bay, thế nhưng bên ngoài bão tuyết cũng không nhỏ, không cách nào đi bộ đến đ, chỉ có thể trú lại bên trong sân bay này. Văn Dư crm thấy mệt sắp chết, thế nhưng ngủ lại ngủ không được.
Nửa đêm về sáng , Sùng Hân thay đổi thường phục tìm được Văn Dư, nhìn cô ấy có vẻ ủ rũ nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ quật cường. Văn Dư bỗng nhiên có chút ý nghỉ muốn trốn tránh. Cô không đành lòng khiến cô ấy thất vọng hòa khổ sở. Xung quanh phần lớn mọi người đều tại ngủ gà ngủ gật, Sùng Hân ngồi bên cạnh xoa bóp chân. ""Sùng Hân , làm em gái tôi thôi được chứ?""
"Không được."
Hai người đều không nói gì thêm. Văn Dư có chút tự trách mình nhất thời xúc động, kết quả là chọc hai người đều khó xử. Sùng Hân như trước không nói lời nào, chỉ làm gì đó trong điện thoại di động. Văn Dư nghỉ, chờ thời tiết ổn định lại, chuyến bay khôi phục mọi người cũng sẽ trở về đúng quỹ đạo, chuyện này tự nhiên cũng phai nhạt. Vả lại, thực sự không tìm được lý do để các nàng có thể gặp lại nhiều hơn.
Hiện tại Sùng Hân đang nhắn tin với Lương Vận Hàm, nói cho Lương Vận Hàm biết Văn Dư muốn cô làm em gái cô ấy, Sùng Hân cảm thấy khinh bỉ bản thân mình, quở trách Văn Dư "đồ ấu trĩ" tiếp theo đó là một hồi quở trách tất nhiên chỉ trong lòng thôi. Lúc này cô thực sự chán nãn, chỉ có thể tìm Lương Vận Hàm để tiếp tục cào nhào thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro