Không hối hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Tiểu Đường từ rừng trúc trở về, nàng khinh công cao minh, bay một đường mũi chân không chạm đất, ven đường tiểu đệ tử thấy nàng đều dừng lại tiếng kêu tiếng Đại sư tỷ, nàng hơi gật đầu coi như là đáp lại.

Vừa mới bước vào cửa, sư phụ Như Tôn Bồ Tát ngồi ở phía trên, cười nói: "Ta đang muốn phái người đi tìm ngươi."

Nàng cung kính cúi đầu: "Sư phụ tìm con có chuyện gì?"

Sư phụ mép váy một nếp gấp đều không có, đuôi mắt lại như tỉ mỉ vẽ ra từng nếp nhăn, mặt mũi hiền lành, nói điều gì cũng đều lộ ra đại từ đại bi: "Hôm nay Ngu cô nương từ dưới núi lên đây, ngươi đi đón nàng đi."

Cô nương người của Ngu gia trong thành nghe nói là người rất yếu mệnh, người trong nhà vì muốn cầu cho nàng ít phúc khí, nhiều năm qua làm việc thiện tích đức, mấy ngày nay càng muốn thương lượng chuyện mang nàng đưa lên núi, học mấy tháng khí tiết phòng thân.

Triệu Tiểu Đường là đại đệ tử, không thể đổ trách nhiệm cho người khác, bởi thế ngay cả khi trà còn chưa kịp rót vào chén đã liền đứng dậy xuống núi.

Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, nghĩ rằng người lên núi đương nhiên sẽ là một vị tiểu thư nhà giàu liễu yếu đào tơ, không chừng còn mặt mày ủ rũ, tâm tư khó đoán. Chỉ là Triệu Tiểu Đường trời sinh mặt lạnh, rất khó trưng ra khuôn mặt tươi cười lấy lòng, trên đường hơi suy nghĩ một chút, con mắt đều bị giày vò thành mắt gà chọi.

Mới rẽ một cái, tình cảnh phía trước hỗn loạn, Triệu Tiểu Đường còn chưa nhìn rõ, một bóng người màu đỏ đã nhào vào trong ngực nàng, cực kỳ khoa trương hô to: "Cứu mạng!"

Triệu Tiểu Đường cả kinh lui lại, người kia lại lanh lợi cực kì, xoay người trốn ra phía sau nàng, ôm lấy eo của nàng, ghé vào bên tai nàng vừa nhỏ nhẹ vừa mềm mại nói: "Nữ hiệp cứu mạng, có người truy sát ta!"

Vừa dứt lời, trước mặt có một đám người cầm vũ khí chạy tới, từng người cao lớn thô kệch, ngược lại thật sự có ý tứ truy sát, Triệu Tiểu Đường đưa tay quét ngang thanh kiếm, lưỡi kiếm lạnh lẽo: "Người nào dám tại sơn môn nơi ta ở làm càn!"

Đám người này mặc dù dáng dấp hung ác nhưng từng gương mặt lại chau mày ủ dột: "Không phải vậy, đây là tiểu thư nhà chúng ta, hôm nay chúng ta hộ tống nàng lên núi tu hành —— "

Chưa nói đến câu thứ hai, Ngu tiểu thư ở sau lưng đưa tay đẩy ra, đem Triệu Tiểu Đường đẩy về phía đám người, nàng quay đầu chạy vào trong rừng cây, không thấy nữa.

Đây chính là cô nương trong truyền thuyết, tiểu thư liễu yếu đào tơ của Ngu gia - Ngu Thư Hân.

Sau đó một khắc, Triệu Tiểu Đường trói Ngu Thư Hân trình lên, đưa nàng đẩy đến trước mặt sư phụ hành lễ, mặt mày vẫn lạnh lẽo như cũ. Ngu Thư Hân mắt thấy trốn không thoát, ngoan ngoãn khéo léo dâng trà kính sư phụ, nói chuyện ngọt lịm, dụ được cả sư phụ ở bên cạnh lắc đầu cười, gia trưởng ở bên cạnh nhận lỗi, nói nàng từ trước đến nay là hỗn thế Tiểu Ma Vương.

Tiểu Ma Vương bị sư phụ sắp xếp giao lại cho Triệu Tiểu Đường, nàng trong các đệ tử có uy danh cao nhất, thích hợp nhất để quản lý Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân đến chưa được mấy ngày, trên núi sống không được yên ổn, từ Đại sư phụ bế quan đến tiểu đệ tử mới nhập môn, từ người gọi gà sáng sớm đến vắt sữa dê đều bị nàng quấn lấy làm ầm ĩ, Triệu Tiểu Đường bay đến chỗ nào tiếng cười bên tai không dứt chỗ ấy.

Người khác tụng kinh thì Ngu Thư Hân ngủ gật, người khác lên lớp luyện võ Ngu Thư Hân đứng xem trò vui, Triệu Tiểu Đường đứng ở bên trên cọc múa kiếm, tới khi múa xuống một bộ chiêu thức trong cương có nhu, còn chưa dừng hẳn Ngu Thư Hân ở phía dưới đã bôm bốp vỗ tay, hô vang: "Triệu Tiểu Đường, ngươi thật lợi hại nha!"

Triệu Tiểu Đường trượt chân, xoay vòng, toàn thân kịch liệt đau nhức nhưng cắn răng giả bộ vô sự. Quay đầu nhìn lại, đôi mắt Ngu Thư Hân tỏa sáng lấp lánh, mặt mũi tràn đầy vô tư trong sáng lộ rõ thích thú.

Có thể nói trong toàn bộ môn phái trừ Triệu Tiểu Đường, tất cả mọi người đều ưa thích Ngu Thư Hân. Bản thân nàng lại cực kỳ không có tự giác, lúc dẫn mấy tiểu cô nương đi chọc tổ chim, người khác sợ hãi hỏi: "Như vậy không tốt đâu, Đại sư tỷ biết thì làm sao bây giờ?"

Ngu Thư Hân cưỡi trên tàng cây, vung tay lên bắt đầu nói bậy: "Không có việc gì! Ta là Đại sư tỷ của Đại sư tỷ các ngươi, nàng rất yêu thích ta, đi theo ta tuyệt đối sẽ không bị phạt."

Vừa nói xong, một mảnh Phi Diệp bắn trúng ót Ngu Thư Hân, nàng ôm đầu nhìn lại, Đại sư tỷ lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.

Ngu Thư Hân chậm rãi nằm xuống tựa vào thân cây khóc lớn: "Cha à, ta muốn về nhà huhu!"

Trong một tháng sư phụ đi bế quan ở thác nước bên trong sơn động, các đệ tử luân phiên thay nàng phòng thủ. Đến ngày là phiên của Triệu Tiểu Đường, nàng ở trên tảng đá lớn dưới đáy thác nước ngồi thiền, ngồi đến lúc trăng lên giữa trời, cỏ cây xung quanh sột soạt, nàng nhìn thoáng qua, nói: "Ra đi."

Ngu Thư Hân vẫn chiêu diêu mặc một thân váy áo, vòng bạc hợp sức reo leng keng leng keng, nàng đi tới duỗi người một cái, cười hì hì nói: "Thật nhàm chán mà, ngươi dự định ngồi đó cả đêm sao?"

Triệu Tiểu Đường nói: "Ngồi thiền chỉ là nhập môn tu hành, ngươi tĩnh tâm không nổi, đương nhiên cảm thấy phát chán là phải."

Ngu Thư Hân vui sướng nhảy lên, ngồi ở bên cạnh nàng: "Ta ban đầu cũng không phải muốn đi tu, là người nhà ta hi vọng ta học cách ngoan ngoãn một chút, sau đó xuống núi lấy chồng tốt."

Triệu Tiểu Đường lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn lấy nàng.

Ngu Thư Hân ngắt lấy một cọng cỏ dại nhung mềm ở bên cạnh cầm chơi ở trong tay: "Nhưng ở trên núi chơi thật vui, mọi người đều đặc biệt đối tốt với ta, ngược lại ta cũng muốn ở lại chỗ này cả đời, chính là có thể làm người phiền muốn chết ha ha ha..."

Nàng cười nói xong liền ngả xuống nằm trên tảng đá, ngửa mặt nhìn lên trăng trên bầu trời, bên tai thác nước chảy xiết, hơi nước ướt sũng bay lên bao phủ lấy nàng.

Yên tĩnh nhìn ánh trăng sáng tỏ trong chốc lát, Triệu Tiểu Đường hỏi: "Ngươi vì cái gì mà không đồng ý lấy chồng?"

"Bởi vì ta sẽ chỉ ở cùng một chỗ với người ta thích, ngươi có thích người nào không?" Ngu Thư Hân ngồi dậy, bắt lấy tay Triệu Tiểu Đường. Khi Triệu Tiểu Đường còn đang muốn giãy ra, Ngu Thư Hân đã đem tay của nàng đặt lên trước ngực.

"Ngươi biết cảm giác yêu thích chứ, chính là thời khắc nhìn thấy một người sẽ rất muốn thân thiết với nàng, trái tim ở nơi đây sẽ đập lên thình thịch." Ngu Thư Hân ngữ khí sinh động, hai con mắt mong đợi nhìn Triệu Tiểu Đường.

Triệu Tiểu Đường lộ ra vẻ mặt hoang mang cùng do dự: "Ta không biết."

Ngu Thư Hân nói: "Vậy ngươi lập tức phải biết."

Nói xong, nàng đột nhiên dựa tới, dừng lại ngay trước mặt Triệu Tiểu Đường nháy mắt một cái, cười đến mức có thể tỏa ra ánh sáng lung linh, sau đó thật nhanh hôn xuống môi nàng một cái.

Tiểu Ma Vương hôn xong lập tức nhảy xuống, nhào vào trong bụi cỏ tươi tốt chạy trốn, chỉ lưu lại ở trong động vắng một chuỗi tiếng cười càn rỡ.

Nàng chạy đi một hồi lâu, Triệu Tiểu Đường vẫn sững sờ, chậm rãi giơ tay lên đè trước ngực.

Qua đi mấy ngày, nhóm tiểu đệ tử phát hiện Đại sư tỷ đối với Ngu Thư Hân dường như thật sự có chút dung túng. Cũng không có gì hiếm lạ, Ngu Thư Hân luôn luôn vui vẻ quấn lấy người, có rất ít người có thể cự tuyệt sự nhiệt tình của nàng.

Trên thực tế Ngu Thư Hân cũng càng ngày càng làm càn, có những thời điểm đối với người khác nàng vẫn còn tương đối đoan trang, chỉ khi còn lại mỗi Triệu Tiểu Đường, nàng liền gối đầu lên chân Triệu Tiểu Đường, lôi ra xem quyển truyện nàng trộm giấu.

Triệu Tiểu Đường giáo huấn nàng: "Cái tính cách này của ngươi sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt thòi."

Ngu Thư Hân đem sách chụp lên trên mặt, ồm ồm nói: "Đời người mấy chục năm ngắn ngủi, cái gì cũng đều phải chịu qua mới được coi là đáng giá!"

Triệu Tiểu Đường nói: "Ngụy biện."

Thế nhưng Ngu Thư Hân lúc đấu võ mồm sẽ đều không tức giận, nàng vẫn y như cũ cười đến nhiệt liệt.

Ngu Thư Hân thừa dịp Triệu Tiểu Đường chú tâm bện bím tóc cho nàng đã phát hiện Triệu Tiểu Đường mặt lạnh đằng sau nắm chặt lấy bím tóc của nàng. Tiến triển đến sau này, lúc thời tiết dông tố Ngu Thư Hân chạy trốn tới giường của Triệu Tiểu Đường, hùng hồn nói: "Ta sợ sét đánh!"

Triệu Tiểu Đường ở trong chăn đá nàng, nàng đá trở lại, ồn ào lộn xộn đến rạng sáng mới ôm nhau ngủ. Ngày thứ hai, mắt hai người đều bị thâm quầng, đến khi Triệu Tiểu Đường tan lớp buổi sớm đi ăn cơm, Ngu Thư Hân đã giúp nàng giữ chỗ ngồi tốt, sau khi ngồi xuống thần thần bí bí đem ra một quả quýt, nhỏ giọng nói: "Ta giữ cho ngươi nha.''

Triệu Tiểu Đường vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, mở miệng bật cười đã cúi đầu ăn cơm che giấu, Ngu Thư Hân cười theo, chọc cánh tay nàng: "Aiz, ngươi cười cái gì?"

Nàng chọc trở lại nói: "Cơm ăn rất ngon, khi ăn không nói chuyện!"

Xuân đi hạ đến, vào tháng năm trên núi trăm hoa tranh sắc, hoa Tử Đằng trước cửa rủ xuống, những đóa hoa Thược Dược lớn ven đường nở rộ, từ sáng sớm Triệu Tiểu Đường đã nhận được thư gửi từ trong thành, nói rõ ngày cưới của Ngu Thư Hân đã gần đến, gọi nàng xuống núi.

Ngu Thư Hân hái đầy một nắm hoa, trên đường gặp được đệ tử quen biết liền đưa một đóa, còn lại dự định đều cho Triệu Tiểu Đường.

Mới vừa vào cửa đã thấy người làm của nàng đang cùng Triệu Tiểu Đường nói chuyện. Triệu Tiểu Đường ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt đã trở nên mù mịt.

Ngu Thư Hân đem Triệu Tiểu Đường kéo vào trong phòng ngủ, hỏi nàng: "Ngày cưới của ta ngươi tới chứ?"

Triệu Tiểu Đường nói: "Ta tới làm cái gì, nhìn ngươi cùng người khác thành thân sao?"

"Không phải." Ngu Thư Hân nắm tay của nàng, "Ngươi đến mang ta đi, có được không?"

Triệu Tiểu Đường còn đang cầm trong tay lá thư cảm ơn tha thiết của người nhà Ngu Thư Hân, trong đầu là sự kỳ vọng lớn mà sư phụ dành cho nàng, các đệ tử mở miệng kêu nàng một tiếng Đại sư tỷ, nhíu mày nhìn về phía Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân buông tay ra, một lát sau, thấp giọng nói: "Vậy ngươi viết cho ta một phong thư đi, ta sẽ cố gắng đảm bảo lúc nghĩ tới ngươi sẽ lấy ra xem một chút."

Triệu Tiểu Đường mãi một hồi lâu sau mới gật gật đầu: "Được."

Nhưng mà ban đêm lúc trải rộng giấy ra viết thư lại không biết đặt bút từ đâu. Nàng nhớ tới lúc nhìn thấy Ngu Thư Hân lần đầu, nàng giống như hồ điệp liều lĩnh nhào vào trong ngực. Lại nghĩ cùng nhau ở chỗ thác nước ngắm mặt trăng, thanh âm dòng nước chậm rãi chìm xuống, âm thanh của tim đập càng ngày càng rõ ràng mạnh mẽ.

Nàng nghĩ đến lúc lén nắm tay ở dưới bàn dài, nghĩ đến Ngu Thư Hân vui sướng vỗ tay, tâm tư ngưng lại chỗ ngòi bút, lớn đến mức không thể nào hạ xuống được.

Ngày thứ hai Ngu Thư Hân phải về nhà, nàng từ biệt với từng người khác xong, cuối cùng đến trước mặt của Triệu Tiểu Đường, hỏi: "Ngươi đã viết xong thư chưa?"

Triệu Tiểu Đường chậm rãi lắc đầu: "Ta không viết ra được."

Tinh thần miễn cưỡng dựng lên của Ngu Thư Hân ngay lập tức sụp đổ, khó tin hỏi: "Ngươi một chữ cũng không muốn nói với ta?"

Triệu Tiểu Đường lại lắc đầu.

Ngu Thư Hân trong mắt chứa đầy nước, sáng lóng lánh chịu đựng, cuối cùng cao ngạo ngẩng đầu lên, nói: "Tốt, vậy là ta đã biết rồi."

Nàng mặc chiếc váy đỏ lên núi ngày đó, quay người hướng xuống phía dưới, ống tay áo váy tung bay, một đường uốn lượn khúc chiết, hướng về con đường gấm vóc phía trước mà đi, không quay đầu lại.

Ba ngày sau sư phụ xuất quan, một lần nữa ngồi trở lại thượng tọa. Khói mờ mịt từ tách trà vừa mới rót đầy, Triệu Tiểu Đường quỳ ở phía dưới nói nàng phải xuống núi.

Sư phụ vẫn từ ái: "Vì sao lại xuống núi, ngươi việc học đã thành, hay là đã giác ngộ rồi?"

"Đều không phải."

"Vậy thì vì cái gì?"

"Dưới núi có người đang chờ con." Triệu Tiểu Đường ngẩng đầu, "Con đồng ý với nàng."

Sư phụ trầm ngâm một lát: "Trên núi mỗi tấc vuông, người người kính trọng ngươi, dưới núi thế giới rộng lớn, sẽ không có che chở, ngươi không sợ chịu thiệt thòi?"

Triệu Tiểu Đường nhẹ nhàng cười lên: "Nàng nói, nhân sinh ngắn ngủi, cái gì cũng đều phải nếm thử."

Sư phụ cúi người hướng về phía trước, cuối cùng hỏi: "Đã quyết định đi?"

Triệu Tiểu Đường đáp: "Không hối hận."

--- END ---

Editor: mọi người đọc xong hãy bình chọn cho mình hoặc để lại comment góp ý để mình có thêm động lực edit thêm những câu truyện nho nhỏ về ĐNHĐ nhé. Love all ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro