Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người từng hỏi thiên đường và địa ngục cách nhau có xa không? Kì thực chỉ là một cái xoay đầu. Ma quỷ tại địa ngục ngẩng đầu lên nhìn thiên đường. Thiên sứ cúi xuống trông địa ngục...

Khoảng cách rất gần- có thể do con người tự an bài...
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Đem rất khuya, tối mịt mùng. Tuy là mùa hè nhưng gió đêm thổi qua cũng có một chút mát mẻ. Phía trước chung cư cao tầng có một chiếc xe màu tối. Ánh trăng hòa cùng ánh đèn đường chiếu lên mặt trên của chiếc xe tản ra những tia sáng xa hoa.
Trong xe cũng tản ra một ánh sáng nhàn nhạt cho thấy một đôi bách hợp. Một áo gi- lê phong cách, tóc ngắn, đôi mắt sâu đầy thâm tình. Nàng có dung mạo như hoa quỳnh, đôi mắt trong sáng như hoa sen không chịu được gió mà thẹn thùng, e ấp.
"Đường Quyền, tối rồi em cũng nên về nhà thôi" giọng nói mềm mại của thiếu nữ có chút quyến luyến với cô gái được gọi là Đường  Quyền.
"Chờ chút, Ngọc Nhật"
Đường Quyền cởi áo khoác của mình âu yếm khoác lên vai Ngọc Nhật, cuối cùng những ngón tay thon dài có vẻ quyến luyến vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng "đêm nay nghỉ ngơi sớm, ngày mai chị không muốn thấy cô dâu của chị có cặp mắt gấu trúc đâu đó".
  "Đáng ghét" Ngọc Nhật cười duyên đưa tay trắng như phấn đánh vào người Đường Quyền "cũng tại chị, nếu chị rời khỏi công ty sớm một chút thì bữa cơm tối sẽ không ăn tới tận giờ".
"Phải phải, đều là lỗi của chị" Đường Quyền trên môi nở nụ cười thật tươi, yêu thương khẽ lấy ta vuốt lấy tóc nàng.
"Em xuống xe đây. Ngủ ngon!" Ngọc Nhật chồm người lên để lại cho Đường Quyền một nụ hôn. Vừa muốn mở cửa xe thì bị một bàn tay kéo lại, ngay sau đó thân thể mềm mại của nàng bị cuốn vào một lồng ngực ấm áp.
"Đường Quyền..." Ngọc Nhật cúi đầu lẩm bẩm. 1s sau, đôi môi của nàng lại bị một đôi môi mềm mại khác chặn lại.
Nụ hôn tuyệt vời mang theo sức mạnh chiếm đoạt như muốn hòa nhập nàng vào bản thân. Hơi thở của Đường Quyền trở nên gấp gáp, bàn tay gắt gao ôm chặt lấy eo nàng, mùi hương thơm ngát cùng với thân thể mềm mại của người trong lòng làm cô dần mất đi lí trí. Đôi tay tham lam dường như rắn nước...
"Đường Quyền... ưm... đừng như vậy" Ngọc Nhật hơi xấu hổ vội đẩy Đường Quyền ra, đôi mắt to đen tuyền lóe sáng.
Đường Quyền hít một hơi sâu, dường như điều hòa lại sự kích tình không khống chế được của mình. Cô lấy chóp mũi cọ lên mũi nàng "cái cô bé tiểu yêu này, thật muốn cắn nuốt em... Nhanh thôi, ngày mai em sẽ hoàn toàn thuộc về tôi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro