Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ ba của Đại hội Luận đạo đối với mọi người chỉ đơn giản là xem thử giữa Giang Lưu và Lâm Dật Chi ai có thể về nhất.

Ngoại trừ Lăng Tiêu Tông với Kiếm Các thì những người khác gần như không quan tâm kết quả lần này thế nào.

Tiết Hồng Ngọc chưa trở về, phó tướng ở bên cạnh Tiết Lăng nói gì đó với cô nhóc.

Cảnh Thanh mang theo Tô Úc xem tỷ thí, quả nhiên cuối cùng vẫn là Lâm Dật Chi tỷ thí với Giang Lưu.

Bộ dáng Lâm Dật Chi phong lưu phóng khoáng, tay cầm một cây quạt xếp phóng ra linh khí, đối diện là Giang Lưu ôm kiếm không nói một lời. Trận này hai người quyết đấu hiển nhiên xuất sắc vạn phần.

Nhìn Giang Lưu từng chiêu từng thức không có chút bất cứ chiêu trò đen tối gì, Cảnh Thanh vừa lòng gật gật đầu. Tô Úc thấy thế không khỏi hỏi: "Sư tôn, Giang sư huynh sẽ thắng sao ạ?"

"Ừ, nền tảng của Giang Lưu vững chắc hơn so với Lâm Dật Chi, trận này Lâm Dật Chi thua không oan."

Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, quạt xếp của Lâm Dật Chi bị Giang Lưu đánh bay, Giang Lưu thắng.

Dưới đài tức khắc bùng nổ ra một trận hoan hô. Lâm Dật Chi có chút ảo não, Lâm Hồng Viễn sắc mặt cũng không đẹp nổi. Cảnh Thanh thấy thế thì lôi kéo Tô Úc đứng dậy.

"Đi thôi, trở về thu dọn một chút."

"Dạ." Tô Úc ngoan ngoãn mà trả lời.

Cuối cùng thì trận Đại hội Luận đạo này chiến thắng rơi về bên Kiếm Các, không ít người tới chúc mừng. Tống Thời dẫn theo Giang Lưu ứng phó xong mới dẫn đầu chúng đệ tử chuẩn bị dẹp đường hồi phủ. Cảnh Thanh sai người đi lấy xiêm y đặt may cho Tô Úc. Lúc Tô Úc thay đồ xong khiến Cảnh Thanh cảm thấy trước mắt sáng ngời.

Quả nhiên người da thịt trắng nõn mà mặc màu đỏ thì đúng đẹp.

"Sư tôn." Tô Úc có chút ngượng ngùng, trên khuôn mặt nhỏ nhiễm sắc hồng nhàn nhạt.

"Rất đẹp." Cảnh Thanh khen từ tận đáy lòng.

Tô Úc sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói: "Sư tôn thích là tốt rồi."

"Con thích mới được chứ." Cảnh Thanh nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt nàng.

"Vâng." Tiểu cô nương hàm hồ đáp lời.

"Được rồi, thu dọn một chút đi, chuẩn bị trở về." Cảnh Thanh buông lỏng tay, cười nói.

"Dạ."

Thu dọn xong đồ vật, người Kiếm Các tập hợp ở trong viện, lúc đang chuẩn bị rời đi thì Tiết Lăng lại vội vàng tiến đến.

"Cảnh chưởng môn xin dừng bước!" Tiết Lăng la lớn.

Cảnh Thanh nghiêng đầu nhìn về phía cô nhóc, hỏi: "Có chuyện gì?"

Tiết Lăng dâng lên một phong thư, nói: "Đây là cô mẫu đưa tới, nói là mời ngài cùng Tô Úc muội muội cùng đi một chuyến đến Vương Kinh."

"Vương Kinh?" Mày Cảnh Thanh hơi nhíu lại, mở phong thư ra.

Tin là do Tiết Hồng Ngọc viết, nói là Tô Úc là cháu gái Tô Tương, bởi vì thảm án Tô gia nên Tề Hoàng muốn an ủi Tô Úc một chút. Lại có một số việc đề cập đến cơ mật triều đình, cho nên Tô Úc cần phải đi một chuyến. Nhưng bởi vì Tiết Hồng Ngọc biết thể chất của Tô Úc nên vì an toàn mà đề xuất mời Cảnh Thanh cùng đi Vương kinh.

Bằng không thì lỡ chẳng may Tô Úc có bất trắc gì ở trên đường, Tiết Hồng Ngọc khéo phải bị Cảnh Thanh chém một kiếm mất thôi.

Cảnh Thanh xem xong nguyên cớ sự việc thì gật đầu nói: "Ta hiểu rồi."

Nàng quay đầu lại nhìn về phía Tống Thời, nói: "Đại sư huynh, huynh dẫn mọi người về sơn môn trước đi, ta mang Tô Úc đi Vương Kinh một chuyến."

"Được, chưởng môn ngài tự chú ý." Tống Thời trả lời.

"Được." Cảnh Thanh lên tiếng, nắm tay Tô Úc rời đi cùng với Tiết Lăng.

Hai người dùng tàu Phụng Thiên Phủ để đi đến kinh thành, trên đường Tô Úc có chút lo lắng không biết phải làm sao.

"Con lo lắng sao?" Cảnh Thanh nhìn, không khỏi hỏi.

"Dạ." Tô Úc gật đầu, sau đó cắn môi nói: "Con chỉ từng qua Vương Kinh một lần, ở không bao lâu."

Cảnh Thanh tức khắc hiểu ra, nàng trấn an xoa đầu Tô Úc.

"Chớ hoảng sợ, có sư tôn ở đây."

"Dạ." Tô Úc ngoan ngoãn gật đầu.

Vạn Tượng Sơn cách Vương kinh không xa, sau gần nửa ngày hai người đã tới Vương kinh. Tiết Lăng dẫn bọn họ đi tới phủ đệ Tiết gia, ở đó gặp được Tiết Hồng Ngọc.

"Các ngươi tới rồi." Tiết Hồng Ngọc tự mình ra cửa đón tiếp hai người.

"Ừ." Cảnh Thanh lên tiếng.

Tiết Hồng Ngọc nói: "Ta nói với bệ hạ, sáng mai sau khi lâm triều thì chúng ta lại tiến cung. Nay phải nghỉ ngơi cho tốt một chút, nhóc Tô Úc cũng không cần quá lo lắng, sẽ không có việc gì to tát."

"Dạ." Tô Úc gật đầu lên tiếng.

Cảnh Thanh nói: "Cũng tốt, vậy con đi nghỉ ngơi trước đi."

"Được rồi, phòng cho khách cho các ngươi đã bố trí xong, ở Tây Khóa Viện. A Lăng con mời nhóm Cảnh chưởng môn đi nghỉ ngơi đi." Tiết Hồng Ngọc phân phó cho Tiết Lăng.

"Vâng." Tiết Lăng vừa đáp vừa ôm quyền, rồi nhìn về phía hai người Cảnh Thanh nói: "Cảnh chưởng môn, mời đi bên này."

Cảnh Thanh gật đầu, mang theo Tô Úc cùng rời đi.

Sau khi dàn xếp xong, Cảnh Thanh để Tô Úc nghỉ ngơi trước, chính mình thì tới tìm Tiết Hồng Ngọc ngay.

Nhìn thấy nàng tới tìm mình, Tiết Hồng Ngọc cũng không ngoài ý muốn, ngược lại cười nói: "Ta sớm biết cô sẽ tìm đến ta."

Cảnh Thanh không nói gì, Tiết Hồng Ngọc cười giơ tay vẫy lui hạ nhân trong phòng, đợi cho cửa phòng khép lại, Cảnh Thanh giơ tay hạ kết giới.

Tiết Hồng Ngọc nhướng mày nói: "Cũng không cần cẩn thận như vậy chứ."

"Cẩn thận một chút không phải chuyện xấu." Cảnh Thanh ở một bên ngồi xuống, nhìn nàng nói: "Nói đi, Tề Hoàng đột nhiên tìm tới A Úc, là vì chuyện gì?"

Tiết Hồng Ngọc nhìn nàng nói: "Tổ phụ của Tô Úc là Tể phụ tiền nhiệm của Tề quốc, chuyện này cô biết chứ."

"Nói trọng điểm." Cảnh Thanh giơ tay gõ gõ ghế dựa tay vịn, nheo mi nói.

"Nói như vậy, Tô Tương từng có ước hẹn với Tiên hoàng của Tề quốc, hai nhà xem như đã định thân nên duyên cho hàng cháu rồi." Tiết Hồng Ngọc nói.

"Cái gì?" Cảnh Thanh tức khắc nhíu mi.

"Vừa khéo, trưởng tử của đương kim bệ hạ đúng là xấp xỉ tuổi Tô Úc." Tiết Hồng Ngọc cười nhìn nàng.

"Đây là ước định giữa Tô Tương và Tiên hoàng, hiện tại biết được cũng coi như có bệ hạ cùng ta, hiện giờ lại thêm cô, cô thấy thế nào?"

Gương mặt Cảnh Thanh lạnh lùng: "Vớ vẩn!"

"Cô đừng vội." Tiết Hồng Ngọc vẫy tay nói: "Sở dĩ ta kêu cô tới không phải cũng vì tìm chống lưng cho nhóc Tô Úc sao?"

Cảnh Thanh nhìn cô ấy một cái, Tiết Hồng Ngọc thấy thế không khỏi nói: "Đừng nghĩ ta là người cổ hủ vậy chứ. Tuy nói Phụng Thiên Phủ thuộc Tề quốc, ta nguyện trung thành với Tề quốc, nhưng bản nhân ta không thích mấy cái đính ước hứa hôn gì đó. Huống chi, ta là người mến nhân tài, với thể chất của Tô Úc thì con bé cũng không thích hợp với chốn thâm cung."

Cảnh Thanh không nói chuyện, Tiết Hồng Ngọc cạn lời: "Ôi, những lời ta nói đều là lời từ tận đáy lòng, cô còn không tin?"

"Ta tin cô." Cảnh Thanh mở miệng đáp.

"Nhưng việc này quan trọng, để xem bản thân A Úc lựa chọn như thế nào đã. Hơn nữa, ta thấy phải qua hôm nay Tề Hoàng mới có thể ra quyết định. Dù sao cũng liên quan đến toàn bộ cuộc sống sau này của A Úc nữa, tuy rằng ý ta không muốn, nhưng cũng phải xem suy nghĩ của chính con bé." Cảnh Thanh lắc đầu.

"Ây, đi đi, dù sao ta chỉ có thể nhắc nhở cô đến bước này. Mầm non tốt như Tô Úc bị cô mang đi, ta đủ mệt rồi." Tiết Hồng Ngọc bóp cổ tay thở dài.

"Bé nó trời sinh kiếm cốt, ở Phụng Thiên Phủ không thích hợp cho nhóc." Cảnh Thanh sắc mặt bình tĩnh.

"Đi đi đi." Tiết Hồng Ngọc xua tay.

"Cái gì nên nói ta cũng đã nói, cô xem tự về làm đi. Sáng mai ta sẽ mang các ngươi vào cung."

"Được." Cảnh Thanh đứng dậy chắp tay với Tiết Hồng Ngọc nói: "Đa tạ cô nhắc nhở chuyện này."

"Ầy, ta chịu không nổi đại lễ này của cô, cô đừng tổn thọ ta." Tiết Hồng Ngọc trêu ghẹo.

Cảnh Thanh không nhiều lời, chỉ nói: "Việc này ta nợ cô một ân tình, ngày nào đó chắc chắn sẽ báo đáp."

"Khiến cô nợ ta một ân tình, cuộc mua bán này tính ra quá có lời, mau mau về đi." Tiết Hồng Ngọc cười nói.

Cảnh Thanh lúc này mới rời đi, trở về Tây Khóa Viện lại phát hiện Tô Úc đang luyện kiếm, từng chiêu từng thức đã ra hình ra dáng rồi.

Thấy nàng trở về, tiểu cô nương lập tức thu kiếm tiến lên đón, ngọt ngào mà gọi một tiếng: "Sư tôn."

Cảnh Thanh nhìn nhóc cười nói: "Sao lại đột nhiên nhớ tới việc luyện kiếm?"

"Đã nhiều ngày không luyện kiếm nên có chút thụt lùi, vừa lúc không có việc gì nên luyện ạ. Huống chi trên Đại hội Luận đạo con cũng hiểu được vài điều, nắm chắc thời gian muốn thử xem sao ạ." Tô Úc cười trả lời.

"Vậy sao?" Cảnh Thanh nhướng mày, cười nói: "Xem ra cũng không uổng một chuyến đi."

Tô Úc ngượng ngùng cười, sau đó lại hỏi: "Sư tôn và Tiết tướng quân thảo luận xong rồi?"

"Ừ." Cảnh Thanh lên tiếng, nàng ngẫm nghĩ chút, cũng không gạt Tô Úc, nói thẳng: "Là việc có liên quan đến con."

Tô Úc có hơi kinh ngạc, Cảnh Thanh lại tiếp lời: "Vào nhà rồi nói tiếp."

Tô Úc gật đầu, thầy trò hai người trở lại trong phòng. Cảnh Thanh nhìn Tô Úc, kể lại: "Con cũng biết, tổ phụ của con từng có ước định với Tiên hoàng Tề quốc, nói là sau khi hai nhà có cháu thì sẽ ước hẹn định thân."

Tô Úc nghe vậy mở to hai mắt, sau đó lại lắc đầu nói: "Việc này con cũng không được biết ạ."

Cảnh Thanh gật đầu: "Hẳn là vậy."

"Vậy sư tôn... lần này chúng ta trở về là vì việc kia sao?!" Tô Úc lập tức có chút hoảng loạn, sợ chính mình thật sự phải thực hiện cái hôn ước này, tiến tới nắm lấy ống tay áo Cảnh Thanh.

"Con... con không muốn rời xa sư tôn đâu!"

Nhìn dáng vẻ tiểu cô nương sốt ruột hoảng loạn, Cảnh Thanh cười ấm áp xoa đầu nàng.

"Chớ hoảng sợ, việc này sư tôn cũng muốn hỏi thăm góc nhìn của con một chút."

Tô Úc cắn môi, đôi mắt đào hoa đáng thương vô cùng nhìn Cảnh Thanh: "Sư tôn nghĩ như thế nào về việc đó?"

"Con là đồ đệ của ta, tất nhiên là ta hy vọng con sẽ không bị cuốn vào trong cuộc hôn nhân một cách không rõ ràng như thế này. Huống chi là hôn ước với đương kim Thái tử, hôn ước hoàng thất là không thể tin tưởng nhất. Lại nói hôn phu của đồ đệ ta đương nhiên là phải do bản thân tự chọn, người khác chọn thì tính gì chứ." Cảnh Thanh dịu dàng nói.

Tô Úc vừa nghe vậy lập tức nhẹ nhàng thở ra, ôm cánh tay Cảnh Thanh nói: "A Úc cũng không cần thành hôn cùng người khác, A Úc muốn cả đời đều ở bên sư tôn."

Cảnh Thanh nghe thế không khỏi nhoẻn miệng cười nói: "Cả đời hả, lỡ chẳng may ngày sau A Úc có người mình thích, muốn cùng hắn ở bên nhau thì phải làm sao bây giờ? Vi sư chẳng phải sẽ biến thành tội nhân sao?"

Tô Úc nghe, lẩm bẩm một tiếng nói: "Con không cần người khác, con chỉ cần sư tôn."

"Được được được." Nghe Tô Úc tính tình trẻ con nói chuyện, nàng chỉ cười vuốt ve đầu nhóc, dù coi như đây là lời bông đùa thì nàng cũng nghe đến vui vẻ.

Dù sao cũng là đồ đệ một tay nàng mang theo, nếu thật bị kẻ nào đó tùy tiện ủn đi.

Lúc đó nàng mới thật sự tức giận.

"Được rồi, đừng nghĩ quá nhiều. Ngày mai tiến cung con không cần lo lắng, có vi sư ở bên, sẽ không có việc gì."

Cuối cùng, Cảnh Thanh trấn an một câu.

"Con nghe sư tôn hết ạ."

Tiểu cô nương cười ngọt ngào, tươi đến mức tâm Cảnh Thanh nhộn nhạo.

Tiểu đồ đệ nhà nàng thật đáng yêu!

Tác giả có chuyện nói:

Cảnh Thanh: Ở đây kẻ nào mơ ước tiểu đồ đệ của ta?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro