Chương 134-135-136: Tế mộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khó chịu sao?" Ta không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên hỏi ra vấn đề kỳ quái như vậy, sờ sờ mặt, nói:"Ta thân thể khoẻ mạnh, cũng không có đau bệnh linh tinh gì."

Rồi ta lại suy nghĩ, đột nhiên nhớ đến một chuyện, trong lòng có chút do dự chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn nói: "...... Trước kia ta luôn bị đau lưng, nhưng qua một khoảng thời gian sau lại hết. Chính là gần đây có dấu hiệu tái phát, cơn đau trên lưng cũng lợi hại hơn so với quá khứ, có khi còn có cảm giác bỏng rát. Cộng thêm gần đây hay gặp ác mộng...Có khi không hiểu sao lại giống như bị hỏa công tâm, chịu đựng cả nửa ngày mới hết...Ta như vậy có xem như là bệnh không ?"

Những dấu hiệu này của ta cũng không có nói với Lạc Thần, chỉ sợ nàng lo lắng. Lại nói ta vốn cũng luôn nghĩ đây chỉ là bệnh vặt, thêm nữa gặp ác mộng chính là thói quen từ nhỏ, ta cũng chưa bao giờ để tâm.

Trong mắt Hoa Tích Nhan toát ra một sắc thoái như đã sớm dự đoán trước, cực kỳ cổ quái, nói:"Như vậy cũng vừa khớp."

"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Ta hoàn toàn không hiểu được, "Ta không rõ ý tứ của ngươi."

Hoa Tích Nhan ôn nhu nói:"Kỳ thật ta lần đầu tiên gặp ngươi, liền cảm thấy khí tức trên người ngươi không giống với người bình thường. Bên ngoài tuy rằng không xảy ra vấn đề gì lớn, nhưng bên trong lệ khí lại tích lũy rất nặng, cứ như vậy lâu ngày sẽ vô cùng tổn hại cơ thể. Các chi tiết ngươi vừa nói duyên cớ tương ứng là do tâm khí bị đốt nóng. Ta đây cũng là vội tới để kê cho ngươi mấy toa thuốc bình ổn, điều trị một phần , tiện đó cũng thi châm giúp cho ngươi ban đêm có thể ngủ ngon, tương ứng cũng có thể giảm bớt ác mộng."

Ta nghe vậy, càng trở nên ngơ ngác:"Tích Nhan cô nương, ngươi lần này vất vả đến tìm ta, cũng là vì muốn chữa bệnh cho ta sao?"

Hoa Tích Nhan vuốt vuốt quạ đen đưa tin, khẽ cười một tiếng:"Như thế nào, không thể sao?"

"Có thể...... Đương nhiên là có thể, ngươi có thể giúp ta chữa bệnh, ta cảm kích còn không kịp." Ta xấu hổ cười cười với nàng, nhịn không được lại nhẹ giọng nói:"Bất quá...... chính là có chút kỳ quái."

"Ngươi cảm thấy kỳ quái mới là bình thường." Nàng đưa mắt nhìn ta một cái, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó nói:"Trên đời này sao lại có người ngàn dặm xa xôi chạy tới chỉ vì chữa bệnh cho ngươi. Cũng may ngươi và ta sớm đã quen biết, bằng không đổi lại là người xa lạ, phỏng chừng sẽ bị người ta nói là vô sự lại xum xoe, không gian trá thì cũng là đạo tặc."

Ta nghe trong lời nói của nàng có vài phần ý tứ tự giễu, trong lòng quýnh lên, lập tức vội nói:"Ta...... Ta không hề có ý này!"

"A, ngươi gấp cái gì." Nàng che miệng cười khẽ: "Ta lại chưa nói là ngươi nghĩ như vậy."

Ta tự thấy chính mình đột nhiên kích động, mất đi thận trọng, trên mặt không khỏi hơi đỏ lên, nói:"Tích Nhan cô nương, ngươi đối với ta thật tốt lắm. Ta từ nhỏ không có bằng hữu, cũng chỉ có Côn Luân làm bạn, trên đời này đối xử tốt với ta chỉ có vài người: Lạc Thần, Côn Luân, Vũ Lâm Hanh, Trường Sinh, nay thêm ngươi. Ta thật tình xem ngươi là bằng hữu, như thế nào có tư tưởng tiểu nhân xấu xa như vậy."

Ta nói đến đây, vươn tay, vớt lấy một ít tuyết đọng trên nhành đỗ quyên xanh, nắm ở trong lòng bàn tay, dừng một lúc lâu mới nói tiếp: "Bệnh này của ta, trước kia không quá để ý, hiện tại nghiêm trọng hơn rất nhiều, thật ra có chút sợ, vừa vặn có ngươi nguyện ý giúp ta chẩn trì, ta tất nhiên là vô cùng cảm kích."

Ta trong lúc nói chuyện, phát hiện Hoa Tích Nhan đang nhìn mình, ánh mắt có chút xuất thần.

Ánh mắt của nàng rất phức tạp, thậm chí lắng động vài phần thương xót. Ta giật mình, không khỏi nhớ tới chiếc tráp thần bí cất giấu trong giá sách thư phòng nàng khi ở Cô Tô, cùng với rất nhiều bí mật khó hiểu ẩn chứa bên trong, trong lòng bỗng dưng dậy lên một loại xúc động. Trong tích tắc nghĩ muốn mở miệng đi hỏi nàng về chân tướng thực hư của chuyện này, nhưng rồi sau đó nghĩ lại, cảm thấy không ổn, nên vẫn là nhịn xuống không hỏi.

Hoa Tích Nhan, ta ẩn ẩn cảm thấy nàng cùng ta tựa hồ có một chút liên hệ rất nhỏ, mà loại liên hệ này, bắt chuỗi từ rất nhiều sự việc ta không biết. Có lẽ thứ nàng biết được so với ta hơn nhiều lắm, nhưng là lại không nguyện ý nói cho ta biết, tựa như Lạc Thần vậy.

Hoa Tích Nhan chăm chú nhìn ta một lúc lâu, trong ánh mắt như có tia sáng lướt qua, đột nhiên nói:"Sư Sư, kỳ thật ngươi không cần cảm tạ ta, những việc ta làm cho ngươi, tất cả đều là do sự giao phó của một người."

Ta nghe vậy, trong lòng lộp bộp một cái, theo bản năng nắm chặt lấy ống tay áo lông cừu của nàng, yết hầu có chút phát run, hỏi:"Người đó là...... là ai?"

Ta bên này trong lòng thật gấp muốn chết, ánh mắt gắt gao dán chặt vào nàng, cực lỳ mong mỏi câu trả lời của nàng. Loại cảm giác này, giống như là bắt được một khóa mở nút thắt trọng yếu. Trên đời này, người biết ta không nhiều, lấy đầu ngón tay đều có thể đếm được. Trừ bỏ mấy người bên cạnh, ta thật sự nghĩ không ra, trên đời này lại còn có thể có người nào nhớ đến ta, cư nhiên lại giao phó Hoa Tích Nhan giúp đỡ chiếu cố ta nhiều đến như vậy.

Hoa Tích Nhan cũng không trả lời, tự mình rút cổ tay áo khỏi lòng bàn tay ta, thâm trầm nói:"Ngươi còn nhớ hay không, ngươi còn nợ ta một việc. Lần trước trong Cô Tô ngươi từng nói qua, sẽ đáp ứng làm cho ta một chuyện. Hiện tại ta có chuyện muốn nhờ."

Ta gật đầu nói:"Ân. Ta nhớ rõ, ngươi muốn ta làm chuyện gì?"

"Ta biết, ngươi hiện tại trong lòng nhất định là có cảm giác nghi hoặc đối với ta, cũng muốn biết xem người đã giao phó ta chữa trị cho ngươi rốt cuộc là ai. Nhưng là hiện tại thời cơ chưa tới, thứ cho ta không thể nói cho ngươi được. Bây giờ, ta muốn ngươi đáp ứng ta, chính là hy vọng ngươi sẽ không hỏi lại chuyện này nữa, cứ an tâm để ta chữa bệnh cho ngươi là được rồi." Âm thanh Hoa Tích Nhan nhẹ nhàng chậm rãi, giống như gió xuân thổi vào mặt:"Ngươi yên tâm, ta không có ác ý, chỉ là người nọ rất quan tâm ngươi, lần này dặn dò ta, một tấc cũng không rời, bảo hộ ngươi an khang."

"Ngươi thật sự là một người kỳ lạ." Ta ngẩn người hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi, thấp giọng nói:"Thôi được. Một lời đã nói, đáng giá ngàn vàng. Ta đáp ứng. Bất quá ngươi muốn ta đáp ứng chuyện này, lại phải mệt nhọc điều dưỡng thân thể cho ta, nghĩ đi nghĩ lại, ngược lại người được tiện nghi lại chính là ta a."

Hoa Tích Nhan chỉ nhàn nhạt cười không nói, cũng không biết được nàng suy nghĩ cái gì, ta lại nói tiếp:"Kỳ thật, ngươi cùng Lạc Thần rất giống nhau, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút chuyện giấu ta, ta làm sao mà không biết đây. Nhưng là nếu mọi người đã không nguyện ý nói, ta tự nhiên cũng không tiện đến hỏi, chừng nào muốn nói cũng được. Bất quá...... ta có thể nhờ ngươi một việc không? Ta lần trước có nhờ ngươi một việc, ngươi cũng chưa có đáp ứng đâu."

"Chuyện gì?"

"Kỳ thật bệnh trên người ta so với người khác thế nhưng chỉ là vấn đề nhỏ, ngươi......"

Ta chưa nói xong, Hoa Tích Nhan đã ngắt lời ta, hỏi:"Ngươi là muốn nói tới bệnh của Lạc cô nương sao?"

Ta nhíu mi, gật gật đầu:"Đúng vậy. Hàn tật trên người Lạc Thần so với ta còn nghiêm trọng hơn. Ngươi ở trong mộ Cô Tô mộ cũng đã thấy qua nàng phát bệnh, loại thống khổ này thường nhân không thể chịu được......"

Ta trầm mặc một hồi, mới nói tiếp:"Từ khi ta nhận biết nàng đến nay, nàng thế nhưng đã mấy lần phát bệnh. Từ khi rời Cô Tô, chỉ ngắn ngủi mấy tháng, nàng tái phát hai lần. Nhưng là trước khi phát bệnh nàng đều tự cảm nhận được, liền một mình lẩn đi thật xa, yên lặng chịu khổ một mình, không muốn làm bọn ta lo lắng. Nhưng là kỳ thật ta đều biết, nếu nàng biến mất một khoảng thời gian, ta thế nào không rõ. Có lần lén đi tìm nàng, liền thấy nàng ngồi tựa dưới tàng cây, nhắm mắt, phụ cận có rất nhiều thân cây bị nàng một chưởng đánh vỡ, mảnh vụn vươn vải khắp nơi."

Ta nói đến đây, hồi tưởng lại tình cảnh khi đó, trong lòng đau xót, nhẹ giọng nói:"Lạc Thần tâm cao khí ngạo, sẽ không dễ dàng yếu đuối trước mặt người khác, ta cũng chỉ có thể xa xa...... xa xa nhìn nàng ngồi dưới tàng cây như vậy, sau khi trở về lại xem như chưa có phát sinh chuyện gì..... Nàng quá mức vất vả rồi, ngươi có biện pháp gì có thể giúp nàng không ?"

Ta nói xong, Hoa Tích Nhan chỉ nhàn nhạt lên tiếng:"Ngươi đối với nàng thật tốt."

Ta thở dài:"Nàng đối với ta cũng rất tốt." Khoát khoát tay, lại nói:"Ai, không nói đến chuyện này nữa..... Ngươi có thể hay không nhín chút thời gian giúp nàng bắt mạch, xem thử vì sao nàng lại khởi hàn tật được chứ ? Kỳ thật trước kia ta cũng nghĩ mang nàng đến đại phu, nhưng nàng lại nói khi xưa đã sớm đến xem, nhưng cũng vô dụng. Ta không lay chuyển được nàng, nên cũng không đi."

"Hàn tật của nàng rất kỳ quái, ta trước đây chưa từng gặp. Lần trước khi giúp nàng chữa thương, từng nhiều lần xem mạch, nhưng là cũng nhìn không ra manh mối." Hoa Tích Nhan nói đến đây, đoán chừng trông thấy nỗi thất vọng trong mắt ta, lại hòa nhã nói:"Ngươi yên tâm, ta nếu thật sự bất lực, thì sẽ hướng cao nhân thỉnh giáo, nói không chừng có thể nghĩ ra phương pháp trị liệu."

Ta nghe vậy quá đỗi vui mừng, liên tục nói cảm ơn. Hoa Tích Nhan mỉm cười, ngẩng đầu nhìn nhìn khoảng không, nói:"Tuyết bắt đầu rơi rồi, chúng ta trước đi về, tránh cảm lạnh. Việc này, về sau có thời gian sẽ nói rõ."

Ta có được hứa hẹn của nàng, trong lòng không khỏi thoải mái rất nhiều, gật đầu ừ một tiếng, một đường đạp tuyết trắng, vừa đi vừa trò chuyện cùng nàng, sau đó tự về phòng của mỗi người.

Vừa trở về đã trong thấy cửa phòng mở rộng, Lạc Thần đang ngồi bên cạnh bàn đối diện cửa. Mái tóc đen nhánh mềm mại như nước, tùy ý tán hạ trên đầu vai, trong tay cầm một quyển sách, đang rũ mắt im lặng nhìn. Trường Sinh dĩ vãng tựa như kẹo đường thích bám dính lấy nàng lúc này lại không thấy bóng dáng đâu, phỏng chừng là đã đi chơi cùng Vũ Lâm Hanh.

Ta bước vào phòng. Nàng lập tức liền cảm nhận được, ngẩng đầu lên, buông quyển sách trong tay xuống, đi đến trước mặt, nhẹ vỗ vỗ trên vai cùng trên tóc ta, phất đi những hạt bông tuyết trên mặt.

Ta ra khỏi cửa quên mang theo bao tay, tay đã sớm rét lạnh đỏ bừng, giơ hai tay lên thổi thổi mấy ngụm khẩu khí. Nàng thấy vậy, đem hai tay ta nắm trong lòng bàn tay, cầm, lúc này mới thấp giọng nói:"Lạnh như vậy, ta đi lấy lò sưởi tay lại đây cho ngươi. Lúc ngươi đi ra ngoài, Lâm Hanh có sai người mang hai cái lò sưởi tay lại đây. Ta đem một cái cho Trường Sinh, một cái khác cho ngươi."

Ta vội vàng kéo nàng:"Ngươi cũng...... cũng không hỏi xem thừ Hoa Tích Nhan nàng vừa rồi nói cái gì với ta sao ?"

Trong tròng mắt đen nhánh của nàng như có vài điểm giảo hoạt, nói:"Ta hỏi ngươi làm gì, sẽ có người nhịn không được nói cho ta biết, ta không cần hỏi nhiều."

Ta nhẹ nhéo ở trên tay nàng một cái, nàng cúi đầu cười, lúc này mới nghiêm trang nói:"Được, ta hỏi. Nàng lúc nãy nói cái gì với ngươi ?"

"Một chút thành ý cũng không có." Ta bất mãn liếc nàng một cái, đem toàn bộ chuyện lúc trước nói Hoa Tích Nhan tỉ mỉ kể lại cùng nàng. Nàng nghe xong, mi mỏng hơi nhíu lại, có vài phần oán trách nói:"Ta phạm hàn tật đã nhiều năm, sớm đã thành thói quen, không có gì đáng ngại, thuận theo tự nhiên là tốt. Nhưng còn ngươi, thân thể xảy ra chuyện lớn như vậy, như thế nào cũng không nói với ta?"

Ta lắc đầu nói:" Đây cũng không coi như việc lớn gì, ta gần đây mới bị lại...... Lúc trước khi chúng ta ở dưới chân núi, do bị chuyện của Trần Linh ảnh hưởng, tối hôm sau liền nằm mơ thấy chút ác mộng thôi." Ta nghĩ đến một số chuyện, theo bản năng sờ sờ lưng, nói:"Bất quá chuyện đau lưng này, ta cũng thật sự không biết. Trước kia khi ở nhà trọ trong Phàn thành, không phải đã nhờ ngươi xem giúp lưng của ta sao, ngươi cũng nói là không có vấn đề gì.." Trong đầu ta hồi tưởng lại tình huống nàng giúp ta xem lưng ở trong nhà trọ, không nghĩ lại bị nàng...... Chuyện này...Mặt không tự chủ có chút nóng đỏ lên.

"Kỳ thật lúc trước ở ngươi trên lưng có nhìn thấy vài dấu vết nhàn nhạt, ta cũng không biết là cái gì, chỉ đơn giản nghĩ là các ấn ký tầm thường, vì thế nói không có.." Không biết vì sao, nàng hơi rũ mắt, trầm mặc một hồi, rồi mới nói:"Không bằng ta giúp ngươi nhìn một cái xem thế nào?"

Ta vội lắc đầu:"Không cần, miễn cho ngươi giống như lần trước, nhân cơ hội...... nhân cơ hội thân.....thân......." Ta nghĩ đến chuyện cũ, chữ kế tiếp rốt cuộc không nói nên lời. Nàng ngẩn ra, lập tức khom người tới trước, nắm lấy cằm của ta, tựa như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ hôn phớt trên mặt ta một cái.

Lòng ta rung lên. Nàng lại giống như chưa từng có việc gì, vươn ngón tay thon dài nhè nhẹ vuốt môi, mặt không chút thay đổi nói:"Ta nếu đã nghĩ muốn thân mật với ngươi, còn phải cần lợi dụng đến cơ hội hay sao ?"

Ta cơ hồ không thể phản bác, mặt đoán chừng chín đỏ không khác gì cua luộc, vuốt vuốt hai má, nhìn ra cửa. Tuyết rơi nhiều hơn lúc trước, chính là đang tung bay múa lượn, không khỏi chột dạ nói:"Ngươi thật là nháo loạn. Đây đang là tư gia nhà người khác, ngay cả cửa cũng chưa đóng lại."

Khóe miệng nàng lúc này mới vẽ lên một chút nét cười vô tội, thản nhiên nói:"Đây không phải là bên ngoài cũng không có người sao?."

"Ngươi...... Thật sự là!" Ta đỏ mặt tai hồng liếc mắt trừng nàng một cái, lại nói không nên lời. Nàng mỉm cười, đi tới phía ngoài, thân mình hơi tựa vào cửa, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, đột nhiên quay đầu lại, nhìn ta, tựa tiếu phi tiếu nói:"Bên ngoài thật sự là có người đang hướng về phía này."

"Bớt gạt người." Ta quả quyết nói với nàng một câu.

Ta sẽ không bị nàng lừa, nếu bên ngoài thật sự có người đang tới thì làm sao mà nàng dám lớn mật như vậy.

"Ta không có gạt ngươi." Nàng nghiêng mặt qua, nhìn ta một cái, mỉm cười nói: "Lại đây, tự mình xem thử."

Ta thấy sắc mặt của nàng nghiêm túc, còn có vài phần thích thú, trong lòng không khỏi run lên.

Ngay sau đó ta lập tức nghe thấy bên tai quả nhiên có tiếng bước chân đang đi trên tuyết, sau đó thì thấy một vài đệ tử Mặc Ngân Cốc đang đi từ xa đến, trong tay người nào cũng cầm một đống đồ vật, phần lớn là một mâm trái cây, lễ vật hay mấy thứ tương tự vậy, trong đó có một gã đệ tử đi ở phía trước, trong tay chính là món bảo bối mà Vũ Lâm Hanh mang từ mộ Cô Tô ra – ngọn đèn lưu ly Si Long.

Những người đó từ từ đến gần, ta nhìn một lát, dù sao vẫn cảm thấy dáng vẻ của mấy người bọn họ đều không tự nhiên, sắc mặt có vẻ chán nản, ở bên dưới trời tuyết rơi lạnh giá, càng tăng thêm vài phần bất ổn.

Chuyện gì đã xảy ra? Sắc mặt khó coi như vậy, là bị Vũ Lâm Hanh giáo huấn sao?

Ta cảm thấy có chút kỳ quái, quay đầu qua, trao đổi bằng ánh mắt với Lạc Thần.

Ta đang nghi ngờ, chợt nhìn thấy vị đệ tử mang trên tay ngọn đèn lưu ly Si Long bỗng nhiên trợt chân một cái, gần như ngã xuống đất. Tuyết đọng trên đoạn đường này chưa hề được dọn dẹp gì cả, những người trong Cốc rất đông, sau khi bị giẫm qua giẫm lại mấy lần, khắp nơi đều bị tan ra thành nước tuyết, trơn trượt vô cùng, nếu như đi đường không cẩn thận, khó tránh khỏi việc bị té ngã.

Nhưng vị đệ tử đó cũng là một gia đinh có công phu hạ bàn vững chắc, hai tiếng "cẩn thận" còn chưa ra khỏi miệng của ta, hắn đã nhanh tay lẹ mắt bảo vệ ngọn đèn cho thật tốt, cơ thể khẽ di chuyển, chân liền đứng vững vàng.

Ta thấy vị đệ tử đó bình yên vô sự, hắn thở phào nhẹ nhõm, ngọn đèn lưu ly Si Long cũng được cầm chắc trên tay, ngay sau đó liền đưa mắt nhìn về phía bọn ta, đầu tiên là ngẩn người, mà sự chán nản trên mặt cũng phai nhạt đi rất nhiều, thay vào đó là một nụ cười hiền hậu.

Ta đi qua đó, nhìn chằm chằm vào đống đồ trên tay bọn hắn, ngạc nhiên nói: "Tiểu ca, hoa quả lễ vật nhiều như thế, định đưa đi đâu vậy?"

Đệ tử kia nghe hỏi, sắc mặt hơi biến đổi, nhìn về phía một nơi nào đó ở xa xa, rồi mới cung kính đáp: "Ngày mai, hai mươi bảy tháng Chạp là ngày giỗ của Cốc chủ đời trước, chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều trà bánh và trái cây, đều là những món mà Cốc chủ đời trước rất thích ăn, để dâng cho Cốc chủ đời trước."

Ta gật gật đầu, Lạc Thần cũng đã bước tới ở phía sau, ta quay lại nhìn nàng, chỉ thấy nét mặt nàng bình tĩnh, thoáng nhìn lướt một cái, ánh mắt liền dừng lại trên người một vị đệ tử khác trẻ tuổi hơn và dung mạo có phần ngây ngô đang đứng ở bên cạnh.

Tiểu đệ tử đó hơi hơi khom người, đang cẩn thận cầm một cái khay, bên trên phủ một miếng vải màu đen, theo hình dáng của miếng vải màu đen đó, một bên cao, một bên thấp, thì không biết vật đang được che lại ở bên dưới là cái gì.

Trên núi tuyết thường có gió lạnh và bông tuyết thổi qua, đúng lúc này lại nổi lên một trận gió lạnh đến thấu xương, gió lớn thổi qua, miếng vải đen trên cái khay đó bị gió thổi nhấc lên, tiểu đệ tử kia vội vàng lấy tay che lại, nhưng mà vẫn không thể ngăn được việc xuất hiện một cái lỗ trống, ta liền nhìn thấy ở bên dưới miếng vải đen đó hóa ra là một tấm bài vị, phía trên viết rất rõ ràng bảy chữ thật lớn bằng chu sa đỏ thắm "Nghiêm phụ Vũ Mạc Thanh chi vị."

Ta thật sự lấy làm kinh hãi.

Chỉ thấy bài vị này rất mới, màu của những chữ bên trên cũng rất tươi, tựa như mới được làm xong vậy. Bài vị này là do Vũ Lâm Hanh làm cho cha mình Vũ Mạc Thanh, địa vị của Vũ Mạc Thanh ở Mặc Ngân Cốc rất đáng kính, ngày mai chính là ngày giỗ Vũ Mạc Thanh, bài vị này không phải đang được đặt ở từ đường hay sao, tại sao lại bị bọn họ mang đi khắp nơi như vậy.

Tay của tiểu đệ tử kia run run, ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn chứa nước, có vài phần đáng thương nói: "Hai vị cô nương. . . Chuyện các ngươi nhìn thấy lần này, ngàn vạn lần không được nói cho Cốc chủ của bọn ta biết, nếu như nàng biết được. . . biết được thì nhất định sẽ nổi giận!"

Ta thấy hắn sợ tới mức chết khiếp, vội cười trấn an nói: "Cốc chủ của các ngươi không có nóng nảy như vậy đâu, hơn nữa nàng cũng không ăn thịt người, sao ngươi lại sợ đến vậy chứ. Đừng lo lắng, nếu như nàng thật sự nổi giận mà mắng ngươi, ta liền đi mắng nàng, thay ngươi trút giận." Trên mặt ta tuy là nụ cười, nhưng mà trong lòng lại thấy cực kỳ khó hiểu, lại hỏi hắn: "Nhưng mà rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Ta có chút không hiểu được."

Ta nói đến đây, Lạc Thần liền nhìn không chớp mắt vào cái khay trong tay vị tiểu đệ tử đó, thản nhiên nói: "Bài vị của Cốc chủ đời trước của các ngươi, tại sao lại là mới làm? Lâm Hanh làm thì phải cũ chứ, vậy bây giờ cái cũ đâu rồi?"

Ta hiểu ý của Lạc Thần, theo lý thuyết bình thường, sau khi một người qua đời, bài vị trở thành một vật tượng trưng cho người này, để những người còn sống tưởng niệm người đã khuất. Theo một cách nói thì bài vị chính là cánh cửa liên thông dùng để kết nối cõi âm với dương gian, còn được gọi là "Hương khói bài"hoặc là "Dẫn hồn bài", âm hồn ở cõi âm được những cái tên trên bài vị dẫn dắt, tìm được nơi thờ cúng của con cháu mình, hồn quay trở về, có thể hưởng thụ hương khói từ con cháu nên vô cùng đáng kính. Sau khi làm xong bài vị, trừ phi vô cùng bất đắc dĩ mới thay mới, còn không thì vĩnh viễn cũng không thể thay đổi.

Tiểu đệ tử nghe thấy câu hỏi của Lạc Thần, khuôn mặt mếu máo, dường như vô cùng ủy khuất, nói: "Cô nương, bài vị của Cốc chủ đời trước. . . bài vị đó. . . "

Bộ dạng của hắn cực kỳ đau đớn, giống như là tấm bài vị cũ đáng thương đó đã bất hạnh quy thiên, thật sự làm cho ta không nỡ nhìn tiếp. Nhưng vị đệ tử cầm đèn lúc nãy lại thở dài, trả lời thay cho tiểu đệ tử kia: "Không giấu gì hai vị cô nương, ở từ đường của Cốc chủ đời trước, cách đây không lâu đã xảy ra chút chuyện."

Vẻ mặt của hắn rất lạ, vừa sợ hãi, lại có vài phần tức giận, ta kiềm chế sự nghi ngờ trong lòng, im lặng nghe hắn nói: "Hôm trước lúc giữa trưa, khi mấy vị khách nhân các ngươi và Cốc chủ đang dùng cơm, vì ngày mai là ngày giỗ Cốc chủ đời trước, Tô đại nhân bèn bảo bọn ta đi xem thử xem mọi thứ trong từ đường đã được chuẩn bị xong xuôi hay chưa, lỡ như có sai sót nên muốn bọn ta đi kiểm tra một lần nữa."

"Tô đại nhân?" Tô đại nhân là ai, ở trong Cốc có nhân vật này sao.

Lạc Thần nói với ta: "Tô đại nhân chính là A Khước, tên gọi đầy đủ của A Khước là Tô Khước."

Ta hiểu rõ, gật gật đầu, vị đệ tử kia liền nói tiếp: "Cốc chủ yêu mến và kính trọng Cốc chủ đời trước nhất, nàng rất xem trọng việc tế mộ vào ngày mai, lúc trước đã gửi mấy phong thư cho Tô đại nhân, bảo Tô đại nhân chuẩn bị thật tốt, từ sáng sớm hôm nay bọn ta đã chuẩn bị tốt hết rồi, từ đường cũng được quét dọn vô cùng sạch sẽ, nhưng mà giữa trưa lúc nãy, đi xem thử thì. . . "

Khi hắn nói chuyện, thanh âm có chút run rẩy, nói tiếp: "Lúc đi xem thử, chỉ thấy trong từ đường trở thành một đống hỗn loạn, vô cùng bừa bộn, trà bánh và trái cây ở đó cũng bị ăn hơn phân nữa, rất nhiều thứ bị vứt tùy tiện trên mặt đất, ngoài ra, một cặp bình rất đáng giá cũng bị đập nát, càng đáng giận hơn nữa là. . . càng đáng giận hơn nữa chính là. . . "

Vào lúc này, vị tiểu đệ tử có vẻ mặt đáng thương hồi nãy bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tiếp lời: "Càng đáng giận hơn nữa chính là bài vị của Cốc chủ đời trước cũng bị đập vỡ, bể thành mấy mảnh, còn bị một người nào đó khắc hình một con rùa lên mảnh vỡ bài vị. . . " Hắn "xì" một tiếng, dừng một lúc, rồi căm hận nói: "Mẹ nó chứ, cái con rùa khốn kiếp, dám làm chuyện đại nghịch bất đạo đến mức này với Cốc chủ đời trước của bọn ta." Nói đến đây, lại cảm thấy không ổn, lẩm bẩm một câu: "A, Cốc chủ đời trước, ta không phải là đang mắng lão nhân gia người đâu."

"Cái gì. . . sao lại như vậy!" Ta vừa nghe thấy đầu đuôi sự việc, cả cằm cũng muốn rơi xuống đất.

Vị đệ tử cầm đèn đáp: "Hai vị cô nương, chuyện chính là như vậy, các ngươi ngàn vạn lần không được nói với Cốc chủ, nếu như nàng biết được, nhất định sẽ vô cùng tức giận. Mặc dù bọn ta vẫn chưa biết là con rùa khốn nạn nào đã giở trò quỷ, nhưng mà ngày giỗ của Cốc chủ đời trước không thể có chút sai sót nào, bây giờ bọn ta lặng lẽ bố trí lại một lần nữa, cũng đã làm bài vị mới giống như cái bị phá hủy, mong rằng có thể lừa được. Tạm thời, bọn ta không muốn làm ầm ĩ, nhưng đã phái thêm một số vị huynh đệ đến xung quanh từ đường, bọn ta cũng chỉ có thể lén lút điều tra sự kỳ lạ trong đó mà thôi."

Lạc Thần tập trung suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Ta có thể đến từ đường xem thử không? Như vậy có quá mạo phạm hay không?"

Sắc mặt đệ tử cầm đèn đó ngưng trọng, nói: "Tất nhiên là được, chỉ hy vọng cô nương đừng nói cho Cốc chủ của bọn ta biết, tốt nhất là cả Tô đại nhân và Phong đại nhân cũng đừng nói. Cốc chủ biết chuyện này, tâm trạng nhất định là không tốt chút nào, mấy vị huynh đệ bọn ta chắc chắn sẽ bị liên lụy, sẽ xui xẻo bị chịu khổ."

Hắn nói cũng phải, đôi khi tính khí của Vũ Lâm Hanh thật sự không tốt, hơn nữa việc này lại có liên quan đến phụ thân – người thân nhất của nàng, nàng sao có thể để yên, không chừng còn muốn nháo một trận long trời lở đất.

Lạc Thần gật đầu nói: "Các ngươi yên tâm, ta tự có chừng mực, ta chỉ ở một bên xem thử, các ngươi cứ tiếp tục chuẩn bị việc tế mộ."

Những đệ tử đó nghe thấy vậy, khuôn mặt thả lỏng đi không ít, vẻ mặt Lạc Thần hơi thay đổi, nói với ta: "Thanh Y, chúng ta đi xem thử."

Trong lòng ta nghi ngờ, đã sớm muốn đi xem, bèn gật gật đầu, sau đó hai người lập tức đi theo mấy vị đệ tử đi về phía từ đường.

Từ đường ở hướng bắc Mặc Ngân Cốc, bọn ta băng qua mấy cái sân, vượt qua mấy bậc thềm bằng đá ngoằn ngoèo, thì nhìn thấy một bức tường tinh thể rất lớn, giống như một tấm gương, sáng loáng đến mức gần như có thể phản chiếu hình ảnh. Phía trên cũng được che lại, toàn bộ bức tường tinh thể có hình chữ "Hán" ( 厂 )thật lớn, dấu vết chứng tỏ do con người làm ra rất rõ ràng, chắc nơi này vốn là một mỏm núi thấp bé, sau đó bị người nào đó đào rỗng một phần, còn từ đường thì dựa vào phía sau bức tường ở phần đào rỗng kia mà xây nên.

Từ đường được xây dựng rất trang nghiêm và oai phong, vô cùng khí thế, mái hiên cong cong bằng ngọc lưu ly, bậc thềm bằng bạch ngọc, hai bên có rất nhiều cây tùng bách xanh mướt, bởi vì bức tường tinh thể kia vốn sáng lấp lánh, lại thêm ánh sáng màu trắng của tuyết ở khắp nơi, ánh sáng rực rỡ phản chiếu ở từ đường, không ngờ mái hiên phía trên lại phát ra ánh sáng ngũ sắc vô cùng rực rỡ, cực kỳ chói mắt.

Ta nhìn đến mức ngây cả người, vào lúc này thì vị tiểu đệ tử hồi nãy giới thiệu với ta: "Ta đến Mặc Ngân Cốc sau, chỉ nghe các ca ca nói, nơi này là do Cốc chủ đời trước phát hiện ra, lúc đó Cốc chủ đời trước nói phong thủy nơi này rất tốt, có tiềm ẩn long khí, liền xây mộ ở bên trong bức tường tinh thể này, xây một cái mộ thất rất lớn rồi xây cả từ đường Vũ gia ở phía trước, để phong thủy cực tốt ở đây che chở cho Mặc Ngân Cốc được hưng thịnh. Phu nhân qua đời quá sớm, Cốc chủ đời trước liền mai táng người trong mộ thất ở đây, sau đó. . . đại thiếu gia và nhị thiếu gia từ nhỏ vốn yếu ớt nhiều bệnh, cũng lần lượt qua đời, di hài cũng được Cốc chủ đời trườc đặt vào trong mộ thất ở sau từ đường này, rồi sau đó. . ."

Tiểu đệ tử đó thở dài: "Rồi sau đó, khi Cốc chủ mười lăm tuổi, Cốc chủ đời trước cũng ra đi, chỉ còn lại một mình Cốc chủ, lúc đó Cốc chủ đã khóc rất nhiều, cuối cùng đành phải y theo di chúc mà mai táng vào mộ thất này, về sau thì hằng năm đều tế bái, chưa từng thay đổi."

Phụ mẫu của Vũ Lâm Hanh mất sớm, một nữ hài tử tuổi còn trẻ như vậy mà phải chống đỡ cả Mặc Ngân Cốc, cũng không biết là đã chịu biết bao nhiêu cực khổ. Thảo nào ngày thường nàng xinh đẹp diễm lệ, nhưng có đôi khi bóng lưng của nàng trông thật tiêu điều lặng lẽ, ta nghĩ đến vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy thoáng buồn bã, nhưng chỉ thản nhiên "ân" một tiếng.

Bỗng nhiên ta ngẩng đầu lên, cho rằng bản thân mình đã nghe lầm, nói: "Khoan đã, đại thiếu gia, nhị thiếu gia? Cốc chủ của các ngươi còn có hai người ca ca?"

"A, cô nương không phải là bạn tốt của Cốc chủ sao, Cốc chủ chưa từng nói với ngươi?"

Ta lắc đầu, Lạc Thần nhìn ta một cái rồi nhẹ giọng nói: "Lâm Hanh vốn là có hai người ca ca, khi còn bé, cảm tình của huynh muội ba người bọn họ rất tốt, trước kia nàng có tùy tiện đề cập một chút với ta, nhưng mà hai vị ca ca của nàng đã sớm tạ thế, có lẽ nàng không muốn nhắc đến nhiều."

Sắc mặt Lạc Thần hơi là lạ, có vài phần thương xót, dường như trong lòng ta cũng thiếu đi một cái gì đó, cảm giác rất khó chịu, chỉ đành đi theo mấy vị đệ tử đó vào từ đường để xem thử.

Ánh sáng trong từ đường hơi tối, trên mặt đất lót những phiến đá có màu tối, thật sự không bừa bộn như lời bọn họ nói, đã sớm được thu dọn vô cùng sạch sẽ. Ở bốn góc có đặt bốn cây đèn hình bốn con thú thời cổ, trong miệng phát ra ánh nến mờ mờ, xem bộ dạng thì lai lịch không nhỏ, hẳn là một bảo bối mà Mặc Ngân Cốc lấy được từ một ngôi cổ mộ nào đó nên tận dụng luôn.

Ở chính giữa là một bàn đá hình vuông màu xanh dùng để đặt nhang đèn và vật cúng, bên cạnh là một cái bàn bằng bạch ngọc, phía trên đặt ba tấm bài vị, ta nhìn theo thứ tự, phân biệt được trước tiên là phu nhân Cốc chủ, rồi đại ca của Vũ Lâm Hanh, nhị ca của Vũ Lâm Hanh, bài vị của Vũ Mạc Thanh thì không thấy, thật sự đã bị một người nào đó phá hủy.

Những đệ tử Mặc Ngân Cốc đang chuẫn bị cho chuyện tế mộ ngày mai đều vô cùng vội vã, vị đệ tử cầm đen kia đặt ngọn đèn lưu ly Si Long ở chính giữa cái bàn bàng đá màu xanh, theo hắn nói là vì Vũ Mạc Thanh vô cùng yêu thích bảo vật, hằng năm Vũ Lâm Hanh đều mang từ trong mộ ra một số bảo vật quý hiếm, dùng để tế Vũ Mạc Thanh, vật hiến tế lần này chính là ngọn đèn lưu ly Si Long của Chu Mục Vương.

Ta nhìn bốn phía chung quanh, ngay cả đỉnh của từ đường cũng tiện thể nhìn qua một cái, cũng không phát hiện ra cái gì, nguyên nhân chủ yếu là do những dấu vết trước đó đều đã bị xóa đi mất, chúng ta cũng không nhìn ra được nguyên nhân.

Nhưng mà dần dần, ta cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, liếm liếm môi, cảm giác có chút miệng khô lưỡi đắng, hạ giọng nói với Lạc Thần: "Nơi này sao lại khô như vậy, tả cảm thấy lượng nước của mình giống như bị hút đi hết vậy, chỉ muốn uống nước thôi."

Lạc Thần nói: "Ta cũng cảm thấy. . . nơi này có chút kỳ quái."

Tiểu đệ tử kia chú ý đến sự khác thường của bọn ta, bước tới nói: "Hai vị cô nương đã xem qua rồi, hãy sớm quay về thôi. Nơi này khá là khô, bây giờ chỉ có hoa quả khô, trái cây và trà bánh thì phải đợi ngày mai mới mang lên. Các cô nương nếu không đợi được, có thể quay về uống nước trước."

Lạc Thần gật đầu nói: "Đa tạ, vậy bọn liền đi trở về." Nói xong thì ra hiệu với ta, ta cũng cảm thấy đợi ở đây không được thoải mái lắm, vô cùng khát, liền đồng ý, lúc sắp bước ra ngoài, tiểu đệ tử đó còn không quên dặn đi dặn lại chúng ta ngàn vạn lần không được nói cho Vũ Lâm Hanh biết chuyện này, ta liên tục đáp ứng thì hắn mới yên tâm.

Cứ như vậy dọc đường đi không nói chuyện, về nghỉ ngơi một chút liền thấy Vũ Lâm Hanh dẫn theo Trường Sinh vừa cười vừa nói mà đi vào phòng của bọn ta. Ta và Lạc Thần hoàn toàn không nhắc đến chuyện trưa ngày hôm nay, mà ta thấy Vũ Lâm Hanh nói cười vui vẻ, sắc mặt rạng rỡ, nghĩ đến việc nàng lẻ loi một mình, người thân đều đã mất, trong lòng có vài phần xúc động, ngay cả khi nàng trêu chọc ta, ta cũng không phản bác lại như mọi ngày mà chỉ xấu hổ cười cười, tùy ý để cho nàng ức hiếp.

Thế nhưng vào lúc trời gần tối, vì có uống một chút rược nhạt trong bữa tiệc nên ta hơi say, sau đó rửa mặt sớm rồi lên giường ngủ, ngủ đến khi mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng động, mở mắt ra liền thấy Lạc Thần vén chăn lên, ngồi dậy, muốn đi xuống giường.

Ta trở mình, đưa tay ra ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, cảnh trước mắt rất mờ nhạt, hỏi: "Lạc Thần, ngươi. . . ngươi muốn đi đâu?"

Ta nghe thấy nàng cúi đầu cười cười, cơ thể hơi cử động, muốn kéo tay của ta ra, ta ôm chặt lấy nàng, lắc lắc đầu, cảnh vật trước mắt mới bắt đầu rõ ràng hơn, dụi dụi mắt, hỏi: "Đêm hôm khuya khoắt, sao ngươi lại không ngủ?"

Nàng vuốt vuốt tóc của ta, khẽ nói: "Ta có việc, hay là ngươi ngủ trước đi?"

Ta lắc lắc đầu, cũng ngồi dậy, cơn buồn ngủ đã biến mất hơn phân nửa, nói: "Đầu ta hơi đau, không muốn ngủ nữa. Đã trễ thế này, ngươi là muốn đi làm cái gì?"

Nàng đứng dậy, chỉnh sửa lại vạt áo, mỉm cười: "Tối nay ta muốn đi bắt trộm, ngươi cũng muốn đi sao?"

Ta liền lập tức tỉnh táo : "Bắt... Kẻ trộm?"

Nàng cười nhẹ. Ta vội vàng vén lên một góc chăn, ngồi ở mép giường, bắt đầu mang đôi giày bằng da hươu vào, một mặt bất mãn nói: "Là chuyện nói lúc trước ở từ đường đó sao? Ta tất nhiên là muốn đi. Chuyện buổi chiều vô cùng kỳ quái, làm ta bứt rứt muốn chết, sớm nghĩ có thời gian thì đi xem một lúc, ai biết ngươi lại muốn một mình lén lút đi, cũng không tính bảo cho ta biết."

"Ngươi không phải say sao, ta cũng không muốn đánh thức ngươi."

"Ai nói ta say, chỉ uống hai chung rượu Lê Hoa thôi, ta cũng không say." Ta mang giày vào, đứng trên mặt đất giậm giậm, đi đến giá áo lấy trung y xuống mặc. Nàng theo đến đây, đem áo choàng lông chống lạnh khoác lên người ta.

Trên người cảm thấy ấm áp. Nàng sau đó xoay ta lại, cúi đầu giúp ta chỉnh áo, lúc sau nhẹ nhàng liếc mắt nhìn ta một cái, lúc này mới hạ giọng nói: "Còn nói không say, vừa nằm xuống liền ngủ, ta hôn ngươi cũng không phản ứng."

Ta theo bản năng sờ sờ mặt, ngẩng lên , rồi lại có chút không dám nhìn nàng, thấp giọng nói: "Ta... Ngươi hôn ta sao?"

"Cũng không phải, hôn ngươi, ngươi lại ngủ thật chìm."

Ta thầm nghĩ phỏng chừng là ta ngủ rất sớm, để nàng ngồi ở một bên, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần áy náy, thanh âm cũng dần dần thấp xuống: "Kỳ thật ngươi... ngươi có thể đánh thức ta. Ngươi đánh thức ta, ta liền không ngủ nữa."

Nàng hơi nâng mi, có vẻ ngạc nhiên hỏi : "A, đánh thức ngươi làm cái gì, hay là... ngươi muốn làm chuyện gì?"

Ta đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hiểu được ý tứ của nàng, trên mặt bỗng dưng cuồn cuộn nổi lên sóng nhiệt, như là sau khi tỉnh rượu hẳn vậy, mà có lẽ là rất say, cuối cùng chỉ phải cúi đầu lẩm bẩm một câu: "Không đứng đắn!"

Khóe miệng nàng lại nhấc lên cười nhẹ, ra vẻ vô tội mà lắc đầu: "Ta lại không đứng đắn? Ta cũng chỉ hôn ngươi ba cái, nếu ta muốn không đứng đắn, nên hôn ngươi ba trăm cái mới đúng."

Nói xong không đợi ta tiếp lời, cũng đi một bên lấy áo lông cáo phủ thêm. Ta đứng ở sau lưng nàng, mặt đỏ bừng, căn bản là không có cách nào phản bác lại. Nàng lại thản nhiên đem Cự Khuyết cầm ở trong tay trái, đi tới cửa, lúc này mới quay đầu lại cười nói: "Còn không đi, trì hoãn như vậy, kẻ trộm sẽ bỏ chạy mất."

Trong lòng ta than thở ba tiếng, đi qua , nghiêm mặt, lập tức thay đổi đề tài hỏi nàng, để tránh nàng lại trêu chọc ta, nói: "Làm sao ngươi biết kẻ trộm phá hư từ đường hiện tại đang ở đây"? Lúc này đêm đã khuya , nếu là đi giờ này, chẳng phải là rất mệt sao, thật tiếc đêm đẹp của ta."

"Đêm đẹp của ngươi lúc nào?" Nàng hướng ta liếc mắt một cái, rồi trở lại thần sắc nghiêm túc, lại nói: "Ta cũng không chắc, thử vận may thôi. Hiện giờ từ đường bên kia phòng thủ chặt chẽ, đợi cho giờ tý qua, đệ tử canh giữ từ đường vừa đi. Ngày mai là ngày tế mộ, mọi việc ở từ đường cũng chuẩn bị kĩ càng một lần nữa, nếu người nọ một lòng muốn phá từ đường, liền chỉ có thể thừa dịp giờ tý hôm nay cùng với khoảng thời gian lúc không có người gác, mới có thể hành động, bằng không sẽ không còn cơ hội."

Ta giật mình gật đầu, theo nàng mở cánh cửa, liền thấy bầu trời giống như ngày hôm qua lại đen như bát mực. Màu đen này thật rất tinh khiết, giống như là Mặc Ngọc, mà ngay cả một cảm giác áp lực cũng không có, ngược lại có chút cảm giác sơ lãng nhẹ nhàng khoan khoái. Bởi vì lúc trước tuyết rơi rất nhiều, trên mặt đất đọng lại một tầng tuyết rất dày, khiến mọi hoạt động của con người trong ngày đều che đi hết không còn dấu vết.

Trước hiên cửa của các khu đại viện ở Mạc Ngân Cốc, thưa thớt treo mấy cái đèn lồng, trên mặt đất tuyết trắng làm nổi bật ánh sáng thanh đạm mà nhu hòa, trên tay không cần cầm đèn cũng có thể quan sát được đại khái cảnh trí xung quanh. Như thế, bầu trời tối đen mà sáng, rất rõ ràng, hơn nữa trên núi tuyết thanh âm rất yên lặng, thật làm cảnh sắc ban đêm này rất mực yên bình.

Ngô, cảnh đêm thật đẹp như thế, tựa hồ không giống như là một đêm bắt trộm, thật có điểm như là...

Ta nghiêng đầu nhìn thần sắc phẳng lặng của Lạc Thần, không biết sao, mặt không hiểu liền nóng lên , phỏng chừng rất đỏ. May mà quanh mình ánh sáng không quá sáng, Lạc Thần nàng cũng nhìn không ra mặt ta đỏ đến thế nào.

Ta vội vàng hít sâu một hơi khí lạnh tinh khiết, lấy lại thanh tỉnh. Khí lạnh trong nhất thời cuốn vào phổi, hít một hơi thật mạnh, tuy rằng khó chịu, nhưng lại khiến ta thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Chính là còn chưa đi được vài bước, chân của ta bị vùi ở trong tuyết đọng, một chân sâu, một chân nông, rất không được tự nhiên. Giày tránh tuyết có chút nặng. Ta vốn là không thích mang, buổi tối nay ta không mang giày bó tránh tuyết, ngược lại mang giày nhỏ bằng da hươu. Giày này tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng là mép giày quá thấp, bị lún sâu trong tuyết đọng xốp , lại cực kỳ khó khăn.

Ta thở dài, cật lực đem giày bị dìm trong tuyết đọng nhấc lên, chính là vừa nhấc chân, mấy khối tuyết nhỏ vụn liền tiến vào trong giày ta, lạnh như băng đến xương, lạnh đến mức ta muốn nhảy dựng lên, Lạc Thần cũng không biết ta bị gì, ở bên cạnh một phen ôm vai ta, hỏi: "Làm sao vậy?"

Ta xấu hổ mà hướng nàng nói: "Tính toán không chu toàn , tuyết ban đêm lại dày như thế này, ta đi đường, tuyết vào trong giày , cảm giác lạnh đến cuống cả người."

Nàng cúi đầu, nhìn giày của ta một lúc lâu, đột nhiên tiến đến bên cạnh ta, nói: "Ta đến cõng ngươi đi."

"Cái... Cái gì? !" Ta không ngờ nàng nói như vậy, cúi đầu kêu lên một tiếng, nàng cười cười, đi đến trước mặt của ta, hơi hơi cong lưng, đem người ta nâng lên, liền cõng ta vững vàng ở trên lưng của nàng.

" Đừng lộn xộn." Nàng ôm chặt ta, nhẹ giọng nói: "Ngã xuống cũng mặc kệ."

Mặt ta đỏ cả lên, tùy ý để nàng cõng ta đi, cũng không lại giãy giụa, ngoan ngoãn nói: "Hảo." Một lúc lâu, lại ngượng ngùng hỏi han: "Ta có phải hay không rất nặng ?"

"Ân, nặng muốn chết, như khối núi ấy." Nàng nói.

"Ta mới hỏi một chút, ngươi cũng không biết dỗ ta, nói nhẹ chút sao."

Núi tuyết ban đêm rất lạnh, trên người nàng mặc áo lông cáo mềm mại mang theo cảm giác man mát. Ta đẩy nhẹ cổ áo lông cáo của nàng ra, đặt mặt vào phần gáy nhẵn nhụi kia, không nghĩ vài sợi tóc của nàng lại chạm vào chóp mũi, ta cảm thấy được có chút ngứa, thân mình nhịn không được giật giật, cũng tựa đầu hơi lệch đi chút.

"Lại động đậy cái gì?" Nàng ở phía trước trầm thấp hỏi một câu, hình như là đang cười, thanh âm cực nhẹ, phảng phất như cơn gió nhẹ buổi đêm.

"Không... Bị tóc của ngươi làm có chút ngứa, ta giúp ngươi vuốt lại."

Nói xong, ta đưa tay đem tóc của nàng vén lên, đem phần tóc dài đưa đến trước ngực , nàng cũng không nói chuyện, tùy ý động tác của ta, vẫn là cõng ta hướng về phía từ đường mà đi đến.

Dưới chân là tuyết đọng thật xốp, sàn sạt lên tiếng, trừ thứ đó ra, không còn tiếng vang nào khác nữa, ta nằm ở nàng trên lưng, đáy lòng cảm nhận được một sự yên bình và bao dung trước nay chưa từng có. Chính là dần dần, ta cảm thấy được nàng trở nên có chút kỳ quái, phần cổ không giống như lúc trước lạnh lẽo, ngược lại nóng bỏng hẳn lên, mặt dán tại vai của nàng, có thể rõ ràng mà cảm nhận được tiếng tim đập thoáng hỗn loạn của nàng.

Tim nàng đập dồn dập, một chút một chút, giống như bị người truy đuổi, đập rất mau.

"Ngươi... Tim đập thật nhanh." Ta cảm nhận được nàng cùng sự bình tĩnh trước kia có chút khác, trong lòng đột nhiên hiểu được những gì, không khỏi cười nói: "Vừa rồi không có quỷ đuổi theo ngươi."

Thân mình của nàng bỗng dưng căng thẳng, cước bộ cũng chậm dần hồi lâu, thật lâu sau mới nói: "Làm sao đập nhanh, ngươi nghe lầm . Hơn nữa, trên lưng ta không phải đang cõng một con quỷ sao."

"Ta là quỷ? Ta nếu thành quỷ, cũng muốn tha ngươi xuống địa ngục." Ta càng vui vẻ, bỗng nhiên muốn đùa nàng, nhịn không được, ôm lấy cổ của nàng.

Nàng nhẹ nhàng cười cười, nghiêm trang nói: "Vợ của ta xuống địa ngục, ta nhất định cũng muốn đi theo. Ngươi không kéo ta theo, ta tự nhảy xuống, trên Hoàng Tuyền, cả hai ta cũng có bạn."

Lời này của nàng tuy rằng hoang đường, nhưng là ta nghe được cũng rất là ấm lòng, mặt không khỏi nóng lên vài phần. Bất quá ta cũng không thể cả thảy làm cho nàng ở ngoài miệng chiếm tiện nghi của ta, lại có chút bất mãn mà cãi lại nói: "... Ai là vợ ngươi ? Cũng không thấy ngươi đặt sính lễ đến cưới ta, ta như thế nào lại thành vợ của ngươi ."

Ta nói , không khỏi ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nhánh, trong lòng đột nhiên như bị điện giật, đột nhiên nghĩ tới đêm nay chúng ta cũng không phải là đến đạp tuyết nói chuyện phiếm, mà là tới bắt kẻ trộm, không khỏi vội la lên: "Mau đừng nói đùa nữa, lại trì hoãn, kẻ trộm liền sẽ bỏ chạy."

Lạc Thần ở phía trước ôn nhu đáp: Đúng , đúng, vợ đã lên tiếng , ta nên đi mau mới phải." Nói xong, dưới chân điểm nhẹ, cư nhiên khởi khinh công, một đường đạp tuyết mà đi, bên tai là tiếng gió vù vù, dưới thân xóc nảy, ta gắt gao mà ôm lấy nàng, trong lòng lại cảm thấy được bốn phía yên ổn, an tâm thật sự.

Như vậy một đường đi đến bậc thang bằng gỗ phía Bắc, cách từ đường còn một khoảng, Lạc Thần mới buông ta xuống. Ta thở ra một hơi khí trắng, ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên chợt nghe đến phía trên phát ra một tiếng thét kinh hãi, đi theo, chỉ thấy một bóng người theo thanh trên bậc thang đá nhanh như chớp mà lăn xuống dưới.

Thân ảnh người nọ một đường lăn nhanh xuống, mắt thấy sẽ đụng phải chúng ta, Lạc Thần cúi lưng, dùng sức đem người nọ chặn lại, người nọ mới tránh cảnh ngã nhào.

Ta sợ tới mức chết khiếp, thầm nghĩ phương pháp lăn xuống này , phỏng chừng người này nhiều nhất cũng chỉ còn lại có nửa cái mạng , vội vàng ngồi chồm hổm suy nghĩ nhìn thương thế của người kia.

Ta đem người nọ lật lại, chỉ thấy ánh sáng của tuyết chiếu xuống, người nọ trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, dĩ nhiên là Đoan Yến.

"Đoan... Yến? !" Ta kinh hãi.

Đoan yến mặt mũi bầm dập, khuôn mặt tuấn tú cũng đều không còn, ngoài miệng đang nói lầm bầm. Hắn ngẩng đầu nhìn ta, đầu tiên là ngẩn ra, ngược lại nhìn về phía Lạc Thần, đột nhiên khóc nói: "Lạc cô nương, có... Có kẻ trộm a, cực kỳ hung ác, thiếu chút nữa muốn mạng của ta!"

Lạc Thần sửng sốt, thoáng chốc tựa hồ nghe thấy cái gì, mạnh ngẩng đầu nhìn lại, biến sắc, mà ta theo tầm mắt của nàng nhìn qua, chỉ thấy mặt trên tất tác vài tiếng, chính là có ba bóng người đạp gió vụt qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro