Chương 11 - Thạch Lâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ở phương diện khác Thư Đường và sư phụ nàng có chút giống nhau, là luôn chậm nửa nhịp. Ví dụ như, bây giờ thì nàng không hiểu được, tại sao sư phụ lại đột nhiên tức giận.

Nhưng nàng mạnh hơn sư phụ ở chỗ là —— cho dù nàng không biết đối phương vì sao không vui, vẫn là trước tiên sẽ đi dụ dỗ đối phương.

Ngay lập tức, Thư Đường còn không kịp nhìn Tiểu Miêu ở bên cạnh đang nghiêng đầu nhìn nàng, vội vươn hai chân trước ra ôm sư phụ, đuôi trắng vui vẻ dao động lên, đồng thời dùng cái mũi ướt nhẹp cọ cọ vạt áo sư phụ, quả thực là dùng tánh mạng để làm nũng.

Chiêu này dĩ nhiên là có hữu hiệu đối với Phù Ngọc, nàng nhìn thấy heo con ở dưới chân liên tiếp làm nũng, rốt cuộc cúi người đem nó bế lên. Chỉ là, nàng một mình ôm lấy nó liền muốn bỏ đi, Thư Đường bận rộn liều mạng túm áo nàng, chỉ cho nàng Tiểu Miêu trên mặt đất.

Tiểu Miêu đúng lúc kêu lên tiếng "Meo".

Tấm rừng đá hình như có chút cổ quái, nếu không mang Tiểu Miêu đi ra ngoài, nói không chừng nó phải ở chỗ này lạc đường mấy ngày. sẽ bị chết đói.

Ngó chừng Thư Đường mang theo ánh mắt cầu khẩn, Phù Ngọc hơi mím môi, đem một tay ôm lấy nó, dùng vươn tay ra một phen ôm lấy Tiểu Miêu trên mặt đất.

"Meo~" Tiểu Miêu mặc dù bị giắt trên cánh tay Phù Ngọc, vẫn là vui vẻ kêu lên một tiếng.

Thư Đường cảm thấy mình đã làm một chuyện tốt, liền cao hứng lên, hướng về phía nó "Hừ".

Không biết vì sao, chung đụng nho nhỏ ở chỗ này, Thư Đường cảm giác tay sư phụ ôm mình đột nhiên siết chặt lại. Nhưng kế tiếp không để nàng suy nghĩ nhiều, thân thể Phù Ngọc dần dần bay lên không, ở trên không làm cho nàng gắt gao ôm lấy cánh tay sư phụ.

Từ từ bay lên bầu trời của rừng đá, Phù Ngọc trên người mang đại thịnh, làm như phá tan gì đó, lúc này mới tăng nhanh tốc độ một đường trở về phòng khách ở tạm.

Ở trên không mắt nhìn bao quát mảng rừng đá này, Thư Đường nhìn xung quanh, đã cảm thấy cột đá ở nơi này thiết lập cũng không lộn xộn, như vậy, tại sao nàng không thể đi ra? Đợi nàng bị thả trên mặt đất, mới chợt hiểu ra được, thì ra là, cột đá ở nơi này mặc dù không nhiều lắm, nhưng bọn họ bày đặt tạo thành một trận pháp theo lời trong sách.

Trận pháp này xem chừng là khốn trận, nàng đối với trận pháp một chữ cũng không biết, vừa rồi không có đợi đánh bậy đánh bạ vận khí tốt, bị nhốt lại ở chỗ này, cũng không ngạc nhiên. Nhưng mà, mình đuổi theo Tiểu Miêu nên mới chạy tới rừng đá này, cho nên nói, Tiểu Miêu làm sao lại xông vào bên trong khốn trận, chẳng lẽ là nó cố ý làm thế?

Thư Đường muốn hỏi một chút Tiểu Miêu, có đúng không Tiểu Miêu có ánh mắt hổ phách mới kịp phản ứng, nàng và Tiểu Miêu thực chất không có trao đổi.

Nghĩ như vậy, nàng cùng các huynh đệ heo, cũng không có chân chính trao đổi a...

Ngay cả chủng tộc mình tiếng nói chung cũng sẽ không, Thư Đường không hiểu có chút bi thương.

Tiểu Miêu cũng bị Phù Ngọc bỏ trên mặt đất, động tác không tính là thô lỗ, nhưng cũng có mấy phần không khách khí. Tiểu Miêu rơi xuống đất một đường lắc lắc cái đuôi co rúc, hướng về phía Thư Đường kêu hai tiếng, giống như đang cùng nàng nói ta ơn. Thư Đường dùng miệng cọ cọ nó sau, nó liền lủi đi.

Không muốn nhìn Tiểu Miêu rời đi, Thư Đường vừa quay đầu lại, liền cảm nhận được khí tràng mạnh mẽ đến từ sư phụ nhà nàng, nhịn không được mà run lên.

Phù Ngọc lẳng lặng nhìn heo con trên mặt đất, nhìn một hồi lâu, mới đem nó bế lên, sau đó đi vào đại sảnh, đem nó đặt ở trên bàn cơm.

"Đầu bếp đưa thức ăn tới, mà có thể có chút nguội, ngươi đợi một chút." Vừa nói, hai tay nàng tụ lực lại, nhiệt khí chậm rãi tràn ra giữa hai bàn tay. Đợi nhiệt khí ngưng tụ xong, nàng giật giật mười ngón tay nhỏ, hai tay chợt khai triển, đưa thức ăn trong lòng bàn tay lên trời.

Không quá nửa phút, thức ăn trở nên nóng hổi, nhưng Thư Đường cũng không dám tiến lên ăn.

Trạng thái này của sư phụ, làm nàng cực kỳ bất an.

Đi tới Thanh Dung Phái, Phù Ngọc vẫn duy trì bộ dáng bình thường bằng ảo thuật của mình, chỉ có Thư Đường mới có thể nhìn thấy bộ dáng thật sự của nàng. Cho nên, mỹ nhân sắc mặt như sương, bộ dáng nhếch môi, thật sự làm cho nàng không dám nhìn.

Nàng suy nghĩ thật kỹ, tại sao sư phụ lại mất hứng.

Là bởi vì nàng chạy loạn, hay là vì nàng chạy vào khốn trận chọc tới phiền toái? Thư Đường nghĩ tới đây, trong đầu chợt lóe sáng lên, đột nhiên ý thức được, cái khốn trận này hứa là có chút kỳ hoặc.

Nhất là cái rừng đá chỉ là nơi bình thường, cần gì phải bố trí khốn trận? Hôm nay Thanh Dung Phái đang đứng ở thời buổi rối loạn, sự tồn tại của khốn trận hiển nhiên là không có chút tác dụng đề phòng nào.

Khốn trận nho nhỏ tất nhiên là giữ không được đường đường thượng tiên đại nhân, nhưng nếu là để dùng nhốt những kẻ khác dám xông vào đây?

Thư Đường đột nhiên cảm thấy, chính mình thật giống như vô hình mang tai họa đến.

Phù Ngọc thấy nó chậm rãi bất động, đành phải nói: "Ngươi sao không ăn?"

"Mèo có vấn đề" —— Thư Đường bận rộn cho chân dính nước, ở trên bàn viết.

Phù Ngọc đầu tiên là ngẩn ra, nhưng ngay sau đó kịp phản ứng, đang muốn ra cửa, lại thấy Thanh Sâm Dương vẻ mặt vui mừng mà chạy tới, nói: "Thượng tiên, bí tịch và bí chí đều đã tìm được!"

"Tìm được ở đâu?" Phù Ngọc cau mày hỏi, giọng nói lạnh lùng.

Thanh Sâm Dương sớm đã thành thói quen với giọng nói này của nàng, không ngần ngại nói: "Tên tặc nhân kia đem dồ vật trực tiếp trả lại mật thất phải ta, mới vừa có người xông ra bên ngoài trận, chưởng môn cảm giác không đúng, liền đi mật thất xem xét. Mấy ngày nay, mỗi ngày chưởng môn đều đi mật thất xem xét, không ngờ, lần này nhìn thấy được bổn phái chi bảo trở về."

Thư Đường vừa nghe, có cái gì đó xẹt qua trong đầu, lúc này ở trên bàn viết —— "Mật thất ở rừng đá".

Phù Ngọc cúi đầu nhìn, liền hỏi hắn: "Mật thất chính là ở trong rừng đá?"

"Đúng vậy." Thanh Sâm Dương cười nói :"Chẳng qua người xông vào trận có tu vi cao, chưởng môn không cảm giác được hơi thở của hắn."

Tu vi đương nhiên rất cao, bởi vì người xông vào trận, chính là vị thượng tiên này a... Hôm nay bí tịch và bí chí đã về với chủ của mình, nhưng Thư Đường bỗng nhiên nhíu chặt một lòng.

Nếu nàng đoán không sai, Tiểu Miêu kia chính là cố ý dụ nàng vào trận, vào trong trận sau, nó chạy đi trả lại đồ vật. Đợi lúc nó đi ra, vốn là nó nên bị nhốt lại khốn trận, lại bị sư phụ và mình mang đi ra.

Bất kể Tiểu Miêu thân phận như thế nào, có cũng là mấu chốt cho việc các đệ tử Thah Dung Phái ly kỳ bỏ mạng, chính là, mình lại để cho nó chạy rồi!

Thư Đường rơi vào tự trách thật sâu, buông cái đầu xuống, yếu ớt viết một chữ —— "Mèo"

Phù Ngọc xem xong, lập tức hiểu được. Thanh Sâm Dương trong mắt không giải thích được, nàng nhanh chóng ngự phong bay lên, tụ tập ở trên trời của Thanh Dung Phái.

Thư Đường nhảy xuống cái bàn, chạy ra đại sảnh, cố gắng ngẩn đầu nhìn sư phụ đang làm phép ở trên không trung.

Trong tiên thuật có một thuật, chính là thuật tìm kiếm, bởi vì tìm kiếm phạm vi nhỏ, lại cực kì hao phí công lực, cho nên ít có người dùng. Nhưng hai điểm này đều không tồn tại ở Phù Ngọc thượng tiên, chân khí và tiên lực của nàng sớm giống như biển cả mênh mông vô tận. Mà lúc này, nàng tìm kiếm phạm vi đã mở rộng tất cả Thanh Dung Thành, nhưng vẫn không tìm được nửa điểm tung tích của Tiểu Miêu.

Nó có tốc độ như thế nào, mới có thể trong thời gian nắng lao ra khỏi kết giới Thanh Dung Phái, lại có thể trốn ra Thanh Dung Thành? Phù Ngọc lại đem phạm vi tìm kiếm lớn ra một chút, vẫn không có bất kỳ đầu mối nào, liền thu tiên thuật, chậm rãi trở lại mặt đất.

Phù Ngọc lần này tìm kiếm, động tĩnh không nhỏ, không ít đệ tử đã chạy đến nhìn nàng thi triển tiên thuật. Bọn họ là những đệ tử bình thường, trong ngày thường nào có cơ hội nhìn thấy người thành tiên? Hôm nay, một thượng tiên sống sờ sờ đang ở trước mắt bọn họ, cả đám đều chen lấn lên, sợ mình bỏ qua một động tác bất kỳ nào của thượng tiên.

Duy nhất đáng tiếc chính là, bọn họ nghe nói Phù Ngọc thượng tiên là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, có mỹ nhân làm phép thuật cho mình xem, bọn họ coi như không có phúc nhìn hình dáng kia rồi.

Kết quả là, không ít đệ tử trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải cố gắng tu luyện, trở thành truyền kỳ đệ tủ, mới có cơ hội sớm đi tiên giới, làm quen với các vị tiên nhân, sớm ngày thành tiên.

Phù Ngọc hẳn không nghĩ tới, bản thân cử chỉ vô tâm, củng là thành tựu Thanh Dung Phái —— thay chưởng môn ổn định lòng người, đem trọng điểm trong phái một lần nữa kéo vể việc tu luyện .

Thấy sư phụ trở lại, Thư Đường lập tức hừ một tiếng, hỏi thăm nàng kết quả ra sao.

Phù Ngọc trước tiên chưa có trả lời thuyết phục nó, mà là liếc mắt nhìn chưởng môn và các trưởng lão ngự kiếm chạy tới, đối Thanh Sâm Dương thản nhiên nói: "Ta vô ý trả lời thuyết phục bọn họ, ngươ chỉ cần nói cho bọn hắn biết, trả bí tịch lại chính là Tiểu Miêu màu đen trắng. Nếu bọn họ muốn điều tra, thì từ nay về sau nên bỏ đi thôi."


                                                                       --- Hết Chương 11 ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro