Chương 21 - Trải Qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phù Ngọc một phát bắt được bình sứ, đem thu vào trong tay áo. Nàng lẳng lặng nhìn đỏ thẳm như ngọn lửa Trúc Thái Đồng, rốt cuộc nói câu: "Nếu như có chỗ cần ta giúp, cứ việc tìm ta."


Dứt lời, nàng nhấc Tiểu Trư đang buồn bực trên mặt đất lên, mũi chân điểm nhẹ, đưa tay đẩy màn tơ ra, bay thẳng đến hành lang.


Mãi đến khi bị sư phụ ôm rời đi Hồi Xuân Đường kì quái này, suy nghĩ Thư Đường vẫn như đi vào bên trong cõi thần tiên.


Nàng phát hiện, kể khi cùng sư phụ rời đi nhân giới, chỉ số thông minh của nàng giống như cũng không đủ lớn để dùng rồi. Nàng làm sao nghĩ mãi cũng không hiểu, nữ tử áo đỏ cùng sư phụ rốt cuộc là quan hệ gì nhỉ?


Khó chịu suy nghĩ một đường, đợi các nàng trở về tiên giới, Thư Đường thật sự là không nhịn được, lay góc áo sư phụ, dùng móng trên đất viết —— " Nữ tử áo đỏ là ai."


Phù Ngọc luôn luôn trì độn, dọc theo con đường này, nàng chỉ cảm thấy đồ nhi có tâm sự, cũng không biết nó hẳn là đang quấn quýt về thân phận Trúc Thái Đồng, liền ngồi xuống, đơn giản cùng nó nói đến.


Đây Trúc Thái Đồng, chính là vật cùng nàng tu luyện. Phù Ngọc lây dính thần khí ngọc bội, mà nàng, thì lây dính thần khí điêu hoa trâm.


Mấy vạn năm trước, Trúc Thái Đồng chỉ là một nhánh của cây trâm châu ngọc, trâm thủ là một đóa hoa thược dược kiều diễm ướt át. Sau đó, nàng ở dưới ảnh hưởng của thần khí nên có thần trí, ngưng tụ tam hồn thất phách, cuối cùng hóa thành hình người, bước lên con đường tu tiên. Chỉ là sau đó nàng gặp chút biến cố, chợt từ bỏ tu tiên, ngược lại nghiên cứu đan dược chi đạo, tự thành một phái luyện đan chi thuật, nàng chế tạo đan dược ở trên thị trường thiên kim khó cầu.


Rất nhiều vật nhiễm thần khí, nhưng ở năm đó, thành công tu ra hồn phách, chỉ có Trúc Thái Đồng cùng Phù Ngọc. Hai người xem như dựa vào lẫn nhau, chỉ là Phù Ngọc không thích nói nhiều, luôn luôn là Trúc Thái Đồng líu ra líu ríu nói liên tục, lúc này mới có lời nói ngày hôm nay của nàng.


Thư Đường nghe xong, như có điều suy nghĩ gật gật đầu, lập tức trên mặt đất viết —— "Ta cũng muốn hóa thành hình người."


Phù Ngọc cười một tiếng, lấy liệt hỏa đan nhét vào trong miệng nó, : "Ăn liệt hỏa đan liền đi tu luyện đi, đợi ngươi đem tất cả dược tính của nó chuyển hóa thành tất cả của mình, sư phụ dẫn ngươi đi Man Hoang, giúp ngươi tu luyện linh căn."


Mùi vị liệt hỏa đan rất ngon, mang theo một luồng hương quả, như là mùi trên người Trúc Thái Đồng, nhưng so với loại mùi kia nhạt hơn một chút.


Ăn xong đan dược Thư Đường vui vẻ chạy đi Thiên Điện tu luyện, ngay cả khi Thanh Sâm Dương làm thức ăn cũng không ăn. Phù Ngọc phân phó hắn đem những thức ăn này đưa đến cho Lư Hoa thượng tiên nếm, thuận tiện đem chuyện con mèo yêu cùng Thanh Sâm Dương nói.


Thanh Sâm Dương cảm ơn nàng, khom người hành lễ, lưu lại Phù Ngọc một người ngồi ở chính sảnh phát ngốc.


Mấy ngàn năm rồi, chuyện này, nàng vốn cho là chính mình vĩnh viễn cũng sẽ không nghĩ đến nó nữa. Ai từng nghĩ tới, trong những ngày gần đây, cùng quá khứ có ngàn vạn tia liên hệ người cùng vật, một cái tên rồi một cái tên tiếp theo hiện ra, gợi lên nàng một cái lại một cái hồi ức.


Làm sao nàng có thể quên chuyện này? Chúng như là một con dao khắc, mỗi một hồi ức đều khắc vào phía trên ngọc thạch, không thể xóa nhòa.


Vừa rồi cùng đồ đệ nói Trúc Thái Đồng chuyện, trên thực tế, nàng nói những thứ kia, tất cả đều là bộ phận râu ria. Ràng buộc thật sự của nàng cùng Trúc Thái Đồng, không phải cùng tu hành, cũng không phải đối phương trở thành luyện đan đại thủ, mà là nguyên nhân đối phương từ bỏ tu tiên.


Gần vạn năm trước, tu thành hình người Trúc Thái Đồng tìm được hình dáng ngọc bội vẫn còn tổn hại Phù Ngọc, giúp đỡ nàng tập hợp đủ hồn phách, hóa thành hình người. Kia sau đó, hai người cùng tu tiên, cùng nhận thức Lư Hoa cùng Nam Đàn, nhưng bởi vì sớm chiều chung đụng này, Trúc Thái Đồng đã yêu không thích nói chuyện Phù Ngọc.


Sau đó trở đi, nàng mấy phen tỏ tình đều bị Phù Ngọc tàn nhẫn cự tuyệt, cuối cùng nản lòng thoái chí, từ bỏ tu tiên, trốn đến yêu giới một lòng nghiên cứu đan dược. Mấy trăm năm trước, ma xui quỷ khiến nàng liều lĩnh cứu cứu một con thỏ nhỏ, liền có cảnh tượng như ngày hôm nay.


Bản thân Phù Ngọc đối với chuyện này cũng không thẹn với lương tâm, hoàn toàn có thể thản nhiên đối mặt với chuyện đã qua này, bởi vì nàng biết, bản thân từ đầu tới cuối đều không có đối với Trúc Thái Đồng động tới nữa phần tâm tư. Chỉ có điều, lúc nãy khi đồ nhi hỏi tới, nàng đột nhiên cảm thấy việc này không tính là vẻ vang, liền che giấu đi.


Bây giờ ngẫm lại, cũng không biết lúc nãy làm là đúng hay sai.


Phù Ngọc thượng tiên sâu kín thở dài, ở trước mặt đồ đệ, dù sao vẫn phải duy trì một sự phụ nên cần phải có chút uy nghiêm a.


"Tỉnh?" Lư Hoa thượng tiên nhìn nàng lim dim dáng dấp, nhẹ nhàng nở nụ cười, rót chén trà cho nàng: "Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta?"Phù Ngọc không nhớ rõ chính mình khi nào gọi Lư Hoa đến, mê mang nói: "Ta không có chuyện gì để nói."


Lư Hoa cực kỳ khinh bỉ mà nhìn nàng một cái, đem trà đặt ở bên tay nàng, "Mỗi lần ngươi cho người mang đồ ăn đưa cho ta, phân nửa cũng đều có chuyện muốn nhờ. Ngươi và ta còn khách khí làm gì, dứt lời, rốt cuộc là chuyện gì?"


Phù Ngọc nhấp ngụm trà, thanh tỉnh chút, nghiêm túc đối với hắn nói: "Hoa Hoa ăn liệt hỏa đan, cơm cũng không ăn bỏ chạy đi tu luyện, ta sợ lãng phí những thức ăn kia, liền phái người đưa cho ngươi, đúng là vô dụng."


Lư Hoa: "....."


Hắn sắc mặt khó coi nói: "Quên đi, ta coi như ngươi vừa nãy chưa từng nói gì, chúng ta làm lại một lần nữa nào...... Ân, rốt cuộc ngươi có hay không muốn cùng ta nói chuyện?"


Phù Ngọc: ".....Có" Nàng luôn cảm thấy, nếu như mình vẫn nói "Không có", đối phương sẽ lôi kéo chính mình đi ra ngoài đánh một trận.


Khụ, mấy ngàn năm qua đi, Lư Hoa thượng nhiên vẫn như cũ ngây thơ như thế a.


Ngay lâp tức, Phù Ngọc vắt hết óc, suy nghĩ hồi lâu, liền đem chuyện ngày hôm qua đi gặp Trúc Thái Đồng cùng hắn nói. Lư Hoa sau khi nghe xong, đầu tiên là ngạc nhiên con thỏ này vẫn còn ở bên cạnh Trúc Thái Đồng, lập tức hỏi: "Nàng không có ở trước mặt đồ nhi ngươi, đối với ngươi làm những chuyện gì chứ?"


Phù Ngọc: ".....Không có."


Lư Hoa yên lòng, cẩn thận hỏi tình hình Trúc Thái Đồng, biết được con thỏ hình như đan bị bệnh nặng, hắn hơi nhướng mày, hỏi: "Ta nghe nói mấy trăm năm trước, Hồi Xuân Đường của Thái Đồng từng bị nhân cường xông vào một lần, bị trộm đi rất nhiều đan dược, còn dẫn tới một cuộc chiến tranh quy mô nhỏ. Hình như cũng từ ngày đó trở đi, Thái Đồng làm việc càng ngày càng biết điều, cả ngày nàng đợi ở trong Hồi Xuân Đường , cùng con thỏ nhỏ này sớm chiều chung đụng."


"Ta đoán, cái kia gọi là Khinh Yên thỏ yêu chính là ở trong lần tranh doặt này chiến đấu bị thương." Phù Ngọc cũng nhíu mày, : "Có điều, giữa các nàng tựa hồ còn xảy ra chuyện gì, thoạt nhìn không thích hợp lắm."


Lư Hoa nghĩ thầm, thì loại người đối với mọi chuyện trì độn như ngươi, có thể nhìn ra có cái gì không đúng đã không dễ dàng. Nhưng hắn không dám nói ra, chỉ có thể nói: "Hôm khác ta cũng đi nhìn Thái Đồng."


Lư Hoa cùng Phù Ngọc đã lâu không thấy, sau khi nói chuyện Thái Đồng, hắn cũng không nỡ đi, lại hỏi chút có không . Phù Ngọc đem chuyện Hỏa Linh tuyền nói với hắn, hắn nhớ lại một chút, chợt nói: "Ta nhớ ra rồi, chuyển bảo vật Hỏa Linht tuyền cũng có qua tay tiên giới. Đúng rồi, khi đó ngươi trong vòng một tháng liên tiếp nuôi chết ba con tiểu trư, trong lòng uất ức, liền đi nhân gian du ngoạn giải sầu."


"........." Nhớ lại chính mình từng có lịch sử đen tối, Phù Ngọc im lặng không nói.


Hai người ngươi một lời ta một lời hàn huyên một lát, cũng coi như nhàn nhã vượt qua một buổi chiều. Sắc trời dần tối, ánh nắng chiều vung vãi ở chân trời, Lư Hoa thượng tiên đắn đo nói câu cáo từ, lại thấy Phù Ngọc đột nhiên sắc mặt đại biến, đột nhiên đứng dậy, nháy mắt không thấy bóng người.


Lư Hoa đầu tiên là sững sờ, rất nhanh liền phản ứng lại. Ngoại trừ Bạch Hoa Hoa, còn có ai có thể làm cho sắc mặt nàng đại biến đến đây chứ?!


                                                                --- Hết Chương 21 ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro