Chương 23 - Mất Mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phù Ngọc quét mắt trên dưới nhìn hắn, hỏi: "Làm sao ngươi biết nó luyện công xảy ra vấnđề?"


Thanh Sâm Dương khẽ mỉm cười, "Thượng tiên lúc đệ tử tu luyện, tử sắc ma khí tiết ra ngoài, trong phủ trên dưới đều nhìn thấy được, thượng tiên không cần hoài nghi ta."


Hắn là một người thông minh quá mức, đầu óc sắc bén. Phù Ngọc tự biết không bằng hắn, cũng không cưỡng cầu, vuốt cằm nói: "Đưa vào đi."


Thanh Sâm Dương cười hướng về phía nàng cúi ngườimột cái, bưng chén canh đi vào.


Phù Ngọc nhìn bóng lưng của hắn, hơi hơi nhíu mày, đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, xác định trên người của hắn không có bất kìkhí tức gì, mới chẫm rãi đi vào phòngtheo hắn.


Trong phòng ngủ, Lư Hoa biểu tỉnh vi diệu đang thay tiểu trư trên giường quạt gió, ngay cả Phù Ngọc, nhìn thấy tình cảm này cũngkhông nhịn được cười ra tiếng.


Lư Hoa quạt quạt, nghẹn khuất nói: "Nó mới vừa nói mình rất nóng, thế nhưngnguyên khí trong cơ thể nó tổn thương quá nặng, ta không dám thi hành bí quyết mát mẻ cho nó, đành phải làm lao công quạt ở trong này...."


Hắn nói một nửa, Phù Ngọc đột nhiên ngắt lời hắn: "Nó vừa tỉnh lại?"


"Không." LưHoa lắc đầu một cái, cây quạt thoángchốc khép lại, gõ xuống đầu của chínhmình, "Đúng rồi, ta quên nói cho ngươi biết, Hoa nhà ngươi....Thư Đường đồ nhi nhà ngươi có thể nói!"


Phù Ngọc đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức chạy đến bên người Tiểu Trư, bộ dáng vui sướng giống như một thiếunữ, "Ngươi nói.... Nó mới vừa nói hả?"


Lư Hoa cũng thay Thư Đường cao hứng, "Đúng vậy, lúc nó ngủ mơ mơ màng màng đột nhiên toát racâu, thật sự là làm cho ta giật cảmình."


Phù Ngọc cảm giác như có thêm một loại cảm giác tựhào ở trên người mình —— không những nàng có thể đem heo nuôi sống, mà còn cóthể nuôi nó biết nói!


Lúc này, phía sau hai người đột nhiên truyền đến mộttiếng ho nhẹ. Phù Ngọc quay đầu lại, Thanh Sâm Dương đi lên phía trước, đem chén canh đặt lên bàn, nói: "Chúc mừng thượng tiên, đệ tử không quấy rầy hai vị, đây liền lui ra."


Phù Ngọc liếc hắn một cái, tùy ý đáp một tiếng, lạiđem lực chú ý đặt ở trên người đồ đệ.


Ma khí từ trước đến giờ sẽ không vô duyên vô cớ màxuất hiện ở chỗ này, làm sư phụ của nó,nàng tất nhiên phải vì Bạch Hoa Hoa tìm ra kẻ đã thi triển ma chú trên ngườinó.


Thế nhưng, bất kỳ một việc gì xảy ra cũng đều cótính hai mặt. Họa phúc khôn lường*, ai biết không phải phúc, tuy lần này HoaHoa đồ đệ suýt nữa bước chan vào Diêm Vương điện, nhưng nó cũng vì họa đượcphúc, được mình và Lư Hoa truyền vào gần hai trăm năm công lực, không chỉ đượcnhảy lên cảnh giới thứ hai, còn mở ra linh khiếu nói chuyện.


Lúc này Phù Ngọc cũng có chút khẩn trương nhìn ThưĐường, không biết giọng nói của đồ đệnàng như thế nào?


Nàng nghĩ như vậy, liền không nhịn được hỏi Lư Hoa.Lư Hoa thượng tiên nín cười nói: "Chờ nótỉnh lại, ngươi nghe thì biết ngay."


Phù Ngọc lườm hắn một cái, đoạt lấy chiết phiến trong tay hắn, một mặtquạt mát cho Thư Đường, một mặtnói: "Ngươi đi về đi, nơi này giữ ngươi ở lại cũng vô dụng."


"Dùng ta xong rồi, trong nháy mắt liền đem ta ném sang một bên." Lư Hoa chép miệng, "Phù Ngọc thượng tiên thực sự là vô tình."


Hắn đem lời đuôi chữ nói thiên hồi bách chuyển, trong số những người có giọng nói trêuđùa. Phù Ngọc không chịu được hắn, vừa muốn nói chuyện, Lư Hoa đã đứng dậy rờiđi rồi.


Trước khi đi, hắn còn để lại một câu —— "Ngươi cầnphải hảo hảo nghe một chút giọng nói của đồ đệ ngươi."


Phù Ngọc nhìn bóng lưng của hắn, rất muốn đem quạt ném lên đầu của hắn, suy nghĩ một chút, vẫn là nhịn xuống.


Gần đây hình như nàng học được cách khống chế bảnthân, không còn tùy tâm sở dục như vậynữa (thích gì làm nấy), cũng không biếtlà tốt hay là xấu.


Lần này Thư Đường phá cảnh, bay vào cảnh giới thứ hai, hoàn toàn dựa vào công lực sư phụ cùng Lư Hoathượng tiên truyền vào. Nếu không phảinhững công lực này, chỉ bằng cơ thể nhỏbé của nàng, làm sao có thể chống lại makhí ăn mòn? Chỉ là, mặc dù bây giờ chân khí của nàng đã thànhhình, nhưng suy cho cùng cũng tu luyệnquá nhanh, tu vi hết sức không ổn định, cho nên, nàng vừa tỉnh lại, liền cảm thấy được ngũ tạng lục phủ đều mơ hồ đauđớn.


Mà lúc dược tính của liệt hỏa đan trong cơ thể nànghoạt động, khắp nơi trong kinh mạch đềuđể lại nồng nặc liệt hỏa nguyên tố, haingười kết hợp lại như vậy, lúc này nàngchỉ cảm thấy trong cơ thể vừa đau vừa nóng, hận không thể lại ngất đi.


Đợi thần trí nàng tỉnh táo một chút, mới đột nhiên phát hiện sư phụ ở ngay bêncạnh nàng. Mỹ nhân tuyệt thế một taychống đầu, trên mặt mang theo điềm đạmcười, ống tay áo trắng thuần theo cánhtay nhỏ chảy xuống, một cánh tay khácthì lại cầm quạt phe phẩy, một chút mộtchút phe phẩy.


Ở dưới nơi gió mát này, Thư Đường cảm thấy, lửa trong kinh mạch của mình hình như là đãbiến mất, nhưng mà ......


Nhưng mà, hình như nàng đang dâng lên một ngọn lửa khác.


Thư Đường cũng không hiểu nổi đến tột cùng đã xảy rachuyện gì, nói chung, đợi lần thứ hai nàng phản ứng lại, Phù Ngọc đã cau mày, dùng khăn tay thay nó lau máu mũi, ngoài miệng còn lẩm bẩm: "Mọi khi nuôi heo, chưa thấy con nào còn có thể chảy máu mũi....."


Thư Đường: "....."


Nàng mất mặt muốn ném đến toàn bộ heo giới rồi! Nàng quả thực ..... Qủa thực chính là sỉ nhụccủa toàn bộ heo giới!


Thư Tiểu Trư tâm nhét nhét, thật vất vả mới dừng máu mũi lại, lại nghe sư phụ nói: "Hoa Hoa, nói một câu cho sư phụ nghe đi."


Nói chuyện? Nàng làm sao có thể nói chuyện hả! Thư Đường buồn bực, chẳng lẽ lần này "Tẩu hỏa nhập ma" không chỉ cómình, còn có sư phụ nàng?


Ngay lập tức, Thư Đường mang theo chính mình nhổ nước bọt mở miệng: "Sư phụ thật ngu xuẩn."


Vốn tưởng rằng nghe thấy âm thanh rì rầm ThưĐường: "....."


Đầy cõi lòng mong chờ Phù Ngọc: "......"


Thư Đường cảm thấy mội tâm mình lúc này đã hoàn toànvỡ nát, đến tốt cùng đã xảy ra chuyệngì? Tại sao nàng có thể nói hả? Còn nữa, tại sao câu đầu tiên nàng nói lại là đối với sư phụ nhổ nước bọt!


Sư phụ đại nhân! Ngươi nghe ta giải thích!


Phù Ngọc nhìn trên mặt đồ đệ heo đủ các loại vẻ mặtphong phú, lần đầu tiên biết, thì ra, lúc đồ đệ không biết nói chuyện, chính là nghĩ mình như vậy......


Đồ nhi bất hiếu, sư môn bất hạnh.


Có điều nói đi nói lại, giọng nói của đồ đệ trầm bổng êm tai, không nũng nịu, nhưng cũng không giống hoa sen trong trẻolạnh lùng, chỉ giữ lại vận hương (giọngnói êm dịu dễ nghe), lượn lờ trongtâm. Chỉ nghe giọng nói, bất kể là ai cũng có thể nghĩ ra, người có thể phát ra giọng nói rất định là cómột phó túi da tốt (khuôn mặt xinh đẹp, dễ nhìn), mắt ngọc mày ngài, phiên nhã mềm mại.


Trách không được tên Lư Hoa kia cố ý căn dặnmình, phải cố gắng nghe giọng nói của nómột chút.


Nhưng Thư Đường lại không kịp chú ý đến giọng nóicủa mình, trong lòng tràn đầy đều là nhưthế nào cùng sư phụ giải thích. Chỉ lànàng nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện sựthật ấy không có gì có thể giải thích.


Dù sao, vừanãy nàng chính là đang nói lời nói tự đáy lòng .....


Ngay lập tức, Thư Đường không thể làm gì khác hơn làỉu xìu ỉu xìu nói: "Sư phụ, ta sai rồi."


Sau khi đi tới nơi này cái thế giới mới này, mớitrước mắt thôi, nàng tổng cộng nói haicâu rồi. Câu thứ nhất, là "Sưphụ thật là ngu xuẩn", câu thứ hai, là "Sưphụ, ta sai rồi."


Thư Đường nghĩ đến đây, hận không thể xuyên qua một hồi nữa, lặp lạilần nữa.


Suy nghĩ một chút, nàng lại bỏ thêm một câu: "Kỳ thựcta là muốn nói, sư phụ thật là đẹp."


Phù Ngọc: "......."


Luôn luôn chỉ có thể rầm rì lúc này Tiểu Trư mởmiệng nói tiếng người, thấy thế nào cũngcó loại cảm giác khó chịu. Phù Ngọc nửacao hứng, nửa không được tự nhiên, suy nghĩ nửa ngày, mới đem nguyên nhân nó có thể nói chuyện nóimột phen, lại nói chuyện nó "Tẩu hỏanhập ma". Nói xong lời cuối cùng, nàng mới nói: "Ngươi cẩn thận điều dưỡng thân thể, chờ ngươi ổn định tu vi trước mắt, ta dẫn ngươi đi Man Hoang."


Sau khi biết mình có thể nói chuyện, Thư Đường đối với giọng nói càng thêm nhạycảm hơn chút, lúc này nghe sư phụ nóichuyện, càng ngày càng cảm thấy —— sư phụlớn lên dễ nhìn như vậy, giọng nói cũngdễ nghe như vậy, thật là khiến ngườikhác muốn hâm mộ chết.


Lúc nãy đồ đệ chảy máu mũi, Phù Ngọc sợ nó uống canhsâm sau bổ quá đầu, liền ở Thư Đườngnước mắt rưng rưng nhìn chằm chằm, pháingười đem canh đưa đi cho Lư Hoa thượng tiên, nhưng ngay sau đó đi ra cửa phòng bếp nhỏ, lại làm chút thức ăn.


Mặc dù lúc này Thư Đường có thể nói chuyện, nhưng vẫn có thói quen ở trong lòng nhổ nướcbọt. Trơ mắt nhìn sư phụ đưa canh gàđi, nàng thèm đến nước miếng cũng muốnchảy xuống.


Cũng may ngay sau đó sư phụ lại vì nàng làm thức ăn,nhẫn nhịn đau đớn trong cơ thể Thư Đường bò lên trên bàn gỗ, vui vẻ cắn ăn một phen, lúc này mới thỏa mãn đối với sư phụ nói: "Sư phụ làm cơm thật sự là ăn ngon, ợ....."


"........." ThưĐường không cẩn thận đánh một tiếng ợ vang dội, nhất thời không nói thêm gì nữa, ngượclại đem đầu chôn ở giữa chân.


Nàng hôm nay thật sự là ném heo ném quá độ rồi !!!



* Theo nghĩa gốc là Tắc ông thất mã, tái ông mấtngựa. Điển cố này kể về một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, được mọingười an ủi, ông lại bảo làm sao không phải cái phúc, ít lâu sau con ngựa ôngquay về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng ông lại bảo biết đâuđó là họa. Rồi con trai ông cưỡi ngựa té gãy chân, ông nói không chừng đó làphúc, ít lâu sau trai trán ra trận con trai ông tàn tật nên sống sót ở nhà. Vívới chuyện không hay trong hoàn cảnh nào đó cũng có thể biến thành chuyệntốt.....Dài quá a.

        

                                                             ---  Hết Chương 23 ---

p/s: chap này vừa dịch vừa ngồi cười.....hài quá 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro