Chương 4 - Chạy Bộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đây là tình thế bất đắc dĩ. Tình thế bất đắc dĩ hiểu không! Hơn nữa thượng tiên thật vĩ đại làm sao ngươi lại nói chuyện này chứ?!

Thư Đường bĩu môi mặt phấn đo đô đều nóng lên, hận chính mình thật sự vừa xuẩn vừa nát, là con heo không có linh trí.

Lại nói tiếp, Phù Ngọc từng nuôi heo, thật sớm đều bị nàng thi triển pháp thuật lên, đúng giờ là tự biết giải quyết vấn để sinh lý. Mà lần này, nàng cảm thấy Bạch Hoa Hoa là một con heo đặc biệt cơ trí, lúc này mới không cấp thêm pháp thuật cho nó, không ngờ nó dĩ nhiên là trúng chiêu.

Thư Đường đột nhiên nghĩ, nếu chính mình thật phải bái nàng làm sư phụ, loại chuyện xấu này sẽ bị nàng chê cười cả đởi, huống chi thượng tiên đại nhân cũng không hiểu nhân tình thế sự, sợ rằng lúc này cũng không thể hiểu khó khăn của mình.

Thư Đường đáng thương mà nghĩ, nàng thực sự là một chút tôn nghiêm của heo cũng bị mất.

Không ngờ, Phù Ngọc cũng không có hỏi tới nữa, thật giống như là nhìn thấy nó bây giờ đang ngượng ngùng, ngược lại nói sang chuyện khác: "Được ròi, ngươi đã có linh trí, ta không biết ngươi có nguyện ý để ta dạy ngươi tu luyện. Ta hoi ngươi, ngươi có nguyện ý theo ta tu luyện thành tiên?"

Thư Đường đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó hừ một tiếng.

Vô luận nói như thế nào, làm người so với làm heo thì dễ dàng hơn một chút, hơn nữa, tu luyện loại này là việc vô cùng huyền huyễn nàng có thể thử, là nàng tám đời tích phúc khí.

Phù Ngọc nhìn nó một chút, lại hỏi: "Ngươi đây chính là đồng ý?"

Heo con rung đùi đắc ý mà hừ hừ hai tiếng.

Phù Ngọc thản nhiên cười, hàm răng ở giữa môi anh đào mỏng như ẩn như hiện, ba phần mị bảy phần mỹ, nhưng không có nửa phần tục khí. Thư Đường nhìn ngẩn ngơ, không đợi nàng kịp phản ứng, thân thể liền bị mỹ nhân ôm lên, đặt xuống đất.

"Ta từng thấy qua Nam Đàn cùng Lư Hoa thu đệ tử, đồ dệ phải quỳ trên mặt đất cấp cho sư phụ ba cái dập đầu, còn nói một chút lời lẽ dong dài, ngươi dù sao bây giờ vẫn chỉ là heo, nói chuyện thì miễn, đầu vẫn là phải dập đầu."

Thư Đường"..." Tình tiết vở kịch pháp triển quá nhanh! Nàng có chút ứng phó không được.

Chẳng qua, nhìn Phù Ngọc thật sự nghiêm túc như vậy, Thư Đường đành phải kiên nhẫn dập đầu. Nhưng bốn chân của nàng làm sao cũng không thể cong được, giằng co hồi lâu, cũng không thể quỳ xuống thành công được.

Động tác này đối với một con heo mà nói, độ khó thực sự là quá cao...

Nếu quỳ không được, Thư Đường nghĩ, kia liền trực tiếp dập đầu. Nhưng đầu của nàng tròn vo, cái cổ ngắn căn bản không có khả năng ủng hộ nàng lấy đầu chạm đất, vẫn là thất bại.

Gặp hai đả kích lớn Thư Đường liếc nhìn chân bàn bên cạnh, dứt khoát chạy tới, dùng đầu đập vào chân bàn ba lần, sau đó đứng dậy, đối với Phù Ngọc hừ hừ rất nhiều tiếng.

Từ nay về sau, chính là toàn bộ chỗ dựa của nàng tại thế giới này, là sư phụ của nàng...

Phù Ngọc nghe không hiểu nó nói gì, trong lòng cũng là vui mừng, giơ tay ôm nó lên mặt bàn. Lúc nãy chính là nàng muốn xem Bạch Hoa Hoa linh trí đến mức độ nào, hôm nay xem ra, thật là không tệ.

Nàng buông xuốngvẻ mặt nghiêm túc, ngược lại đối Thư Đường vẻ mặt ôn hòa: "Sau này ta chính là sư phụ ngươi, ta vẫn gọi ngươi là Bạch Hoa Hoa, được chứ?"

Đối với cái tên khó nghe này, Thư Đường rốt cuộc cũng có cơ hội khiếu nại, bận rộn hất đầu tỏ vẻ cự tuyệt, hai tai nhỏ chụp chụp lên mặt.

Phù Ngọc nhíu mày,"Ngươi không thích tên này..."

Nàng nói vạn phần ủy khuất, Thư Đường nhìn không được nàng như vậy, nhân vẫn kiên trì vươn chân trước ra, ở trên mặt bàn phủi nhiều lần hai chữ"Thư Đường"

"Ngươi nghĩ đổi tên thành Thư Đường?" Phù Ngọc xem hiểu sau đó hỏi, không một chút kinh ngạc chuyện nó biết viết chữ.

Thư Đường hừ hừ gật đầu, trong lòng đang chính là đang vui vẻ, nghĩ rằng chính mình rốt cuộc cũng thoát khỏi cái tên quê mùa khó nghe như vậy, một giây sau, nàng lại nghe sư phụ mỹ nhân nói: "Cũng tốt, sau này ngươi ở ngoài thì gọi Thư Đường, ta thì gọi ngươi Hoa Hoa đi."

"..."Sư phụ lớn thật, làm sao ngươi lại không theo lẽ thường mà làm a?!

Nhưng bất luận nói như thế nào, vị sư phụ này, coi như cũng lạy xong rồi.

Bận tâm thân thể đồ đệ, Phù Ngọc ngày hôm đó cũng không dạy nàng tu luyện, cho nàng ăn ba củ cải xong, chính mình liền đi tìm Lư Hoa, hướng hắn học một ít cách dạy đồ đệ ra sao.

Mà Thư Đường thì đang thoải mái nằm trong hang ổ cuộc sống nhàn nhã cuối cùng của mình, hôm sau thật sớm, lúc nàng còn đang nhỏ giọng ngáy ngủ, liền bị sư phụ giơ lỗ tai lên ném ra ngoài sân.

Phù Ngọc tay nắm lấy lỗ tai mềm nhũn, cũng có chút nhẫn tâm không lớn, mà Lư Hoa nói, heo tính cách lười nhác, phải nghiêm khắc với nó, nó mới có thể thành thành thật thật mà tu luyện.

Thư Đường đúng là một chiêu này của nàng làm cho sợ hết hồn, đứng ở trên con đường ngọc thạch nhỏ, không biết làm sao mà nhìn sư phụ đại nhân.

"Buổi sáng chạy mười vòng quanh sân, chạy không tới số vòng đó, không cho ngươi ăn của cải."Vì thể hiện sự nghiêm nghị và khí tràng của sư phụ ra, Phù Ngọc lời này nói ra rất có tư thái tàn bạo.

Thư Đường nhìn sư phụ mỹ nhân bộ dạng này, cuối cùng một chút bực vì rời giường cũng không còn, nghe lời mà đi chạy bộ.

Nàng nghĩ nếu như được làm người lần nữa, cần phải nổ lực rất nhiều. Lão thiên gia đã cho nàng một cơ hội nữa, hôm nay bất quá là bước đầu tiên của nàng là chạy bộ, có cái gì khó?

Nàng nghĩ như vậy, bốn cái chân nhỏ hướng về phía trước mà liều mạng chạy, trong lòng còn đếm nhịp vì mình. Chỉ là, chạy không tới ba vòng, nàng đã bắt đầu chạy hết nổi rồi.

Thư Đường ở chỗ heo mẹ mỗi ngày cũng có thể uống sữa đầy đủ, đến tiên giới, tuy là nói đã chán ăn củ cải, nhưng vẫn là liều mạng ăn. Như vậy chạy được hai vòng, nàng chỉ cảm thấy toàn thân mỗi một tế bào đều nói cho nàng biết: Tiểu Thư Đường, tiểu heo mập, ngươi còn chạy nữa thì sẽ mệt chết!

Hự hự chạy xong vòng thứ ba, Thư Đường vừa định đi hai bước, liền thấy sư phụ ngồi trên ghế nhìn mình chằm chằm, lập tức tiếp tục chạy.

Vòng thứ năm kết thúc, Thư Đường trong nháy mắt cảm thấy, sư phụ đây là muốn cho mình giảm mỡ, làm một con heo toàn là thịt, sau đó làm thịt kho tàu ăn hết.

Mang theo những suy nghĩ lung tung này, nàng rốt cuộc chạy tới vòng thứ bảy, chẳng qua, nàng mới vừa vặn đưa chân trước ra, đã cảm thấy thân thể cũng nhịn không được nữa, thân thê nghiêng một cái, ngã trên mặt đất.

Phù Ngọc sợ run lên, vừa muốn đi ôm nó, ngược lại liền nghĩ tới lời Lư Hoa nói: "Để cho nó chạy bộ là rèn luyện nghị lực cho nó, tu luyện dựa vào cái gì. Đương nhiên là nghị lực! Mấy trăm năm thậm chí mấy ngàn năm tu luyện, không có nghị lực sao được?"

Nhưng lời nói này chỉ dừng lại trong đầu nàng một cái chớp mắt, đợi lúc nàng kịp phản ứng, bản thân đã tiến lên ôm lấy heo con khẽ phát run.

Phù Ngọc cầm chân nó lên, cái chân mềm non này lúc trước có thể bấm ra nước, nhưng bây giờ lại bị đỏ sưng lên. Sợ rằng từ lúc nó ra đời tới nay, cũng không có đi qua nhiều đường như vậy.

Lúc Thư Đường té xuống, bốn chân đều như nhũn ra, thân thể lại tựa vào mặt đất lạnh như băng, trước mắt đột nhiên tối sầm, suýt nữa liền hôn mê. Nhưng, chẳng bao lâu nàng cảm giác mình được ôm vào một vòng tay ấm áp, miễn cưỡng mở mắt ra, lông mi mềm quét qua áo bào tuyết trắng của Phù Ngọc.

"Hừ——" nàng yếu ớt kêu một tiếng, trong lòng gọi "Sư phụ".

Phù Ngọc nhìn thấy đồ đệ bộ dạng này, giống như thấy được trăm ngàn con heo lúc trước chết đi, trong lòng có chút không phải tự vị, liền ôm nó vào phòng ngủ, cũng không nỡ để cho nó tiếp tục chạy xuống đất.

Thời gian nửa chén trà nhỏ sau, Thư Đường rốt cuộc tỉnh lại, chân trước đặt ở cánh tay Phù Ngọc, run rẩy mà nghĩ muốn đứng lên, rồi lại ngã vào trong ngực của nàng.

Phù Ngọc lúc này gọi tiên tỳ, phân phó nàng làm hai chuyện, chuyện thứ nhất là kêu phòng bếp làm hai chén cháo, chuyện thứ hai, còn lại là gọi nàng đi Lư Hoa quý phủ, hướng hắn đòi lễ vật.

Lý do là —— hắn gián tiếp làm tổn thương đồ đệ nhỏ của nàng, nàng cảm giác bản thân hơn phân nửa là đang tức giận.

Tiên tỳ dở khóc dở cười mà đáp ứng phân phó, chẳng bao lâu, liền có người bưng tới hai chén cháo trắng nóng hổi, còn có bốn món rau.

Phòng bếp cho là thượng tiên bỗng nhiên muốn nếm thử mùi vị ngũ cốc, lúc này mới tự chuẩn bị một chút thức ăn. Phù Ngọc nhìn thấy trong mâm Lưu Ly có chút thức ăn tinh xảo, đầu tiên là sửng sột, nhưng ngay sau đó hỏi: "Hoa Hoa, ngươi có thể ăn những thứ thức ăn này cùng cháo không?"

Ăn chừng mấy ngày củ cải trắng Thư Đường vui vẻ gật đầu, liên tục không ngừng nghĩ muốn nhảy lên bàn, vui vẻ cắn ăn.

Phù Ngọc không nghĩ tới nó sẽ vui vẻ đến như vậy, nghĩ đến lúc trước kia trăm ngàn con heo cả đời đều chỉ ăn củ cải, nhất thời có chút đau lòng nho nhỏ.

Nàng cứ nghĩ rằng, heo chỉ có thể ăn củ cải trắng.

Phù Ngọc dột nhiên phát hiện mình đối với việc nghiên cứu nuôi heo vẫn chưa đủ, nếu không phải mình lúc trước đã nói không để cho đồ đệ ăn củ cải, nàng cũng sẽ không có ý niệm cho nó húp cháo trong đầu.

Dù sao, nàng lúc ấy chỉ nói không để cho nó ăn củ cải, lại không nói không để cho nó húp cháo...Phù Ngọc thượng tiên vì mình giải thích một phen, liền vui vẻ đón nhận thực tế.

Mà Thư Đường một lòng muốn nhảy lên mặt bàn, lúc này lại bị Phù Ngọc ấn vào trong ngực. Trong lòng nàng khó hiểu, mới hừ hừ một tiếng, liền thấy sư phụ tự mình cầm lấy muỗng cháo trắng, ở khóe miệng thổi thổi, sau đó đưa tới trước mặt mình.

Con heo nhỏ tựa hồ đang ngẩn người, dưới sự thúc giục của Phù Ngọc, mới hé miệng đem cháo ăn vào miệng.

Trước khi xuyên qua, Thư Đường cũng không thể ăn được nhiều thứ như vậy, ăn nhiều nhất, chính là cháo trắng. Nàng vốn cho là mình đã chán ăn thứ này rồi, không biết tại sa, bây giờ ăn lại cảm thấy thật ngon.

Liếm liếm cái muỗng, nàng cảm thấy, hơn phân nửa là bởi vì gạo ở tiên giới và gạo ở nhân gian không giống nhau.

Phù Ngọc thấy nó ăn vui vẻ, đút tốc độ cũng dần dần nhanh hơn, thình thoảng, còn đút cho nó một ít rau. Thư Đường ăn đặ biệt ngon, híp mắt lại, miệng vẫn nhai nhai.

Chẳng bao lâu, hai chén cháo và chút thức ăn cũng bị heo con ăn sạch sẽ, tiên tỳ vội cuối người vào nhà, đem đồ đạc dọn dẹp đi xuống phía dưới.

Ăn uống no đủ Thư Đường cảm giác mình trong nháy mắt tràn đầy máu sống lại, sư phụ đem nàng đặt lên bàn sau đó, Thư Đường lập tức hướng về phía nàng lắc lắc đuôi, ánh mắt mỉm cười.

Phù Ngọc xoa nhẹ đầu của nó, : "Ngươi hôm nay chạy được sáu vòng, đã là không dễ, một tuần, đều chạy sáu vòng đi."

Thư Đường run đuôi xù lên, tất nhiên là đồng ý.

Nàng vốn không trông cậy vào việc có thể dừng lại cuộc huấn luyện chạy bộ này, có thể được sư phụ dàn xếp chiếu cố như vậy, nàng trong lòng vô cùng cảm kích.

Nói thật, hôm qua lúc bái sư, trong nội tâm nàng cảm thụ cũng không sâu, cũng không có hình thành thầy trò ý thức gì. Nhưng mới vừa rồi lúc chạy ngất, nàng đột nhiên phát hiện mình trong khoảnh khắc đó, nàng vô cùng hy vọng sư phụ có thể tới đây ôm lấy nàng.

May là, sư phụ đúng làm như vậy, còn giảm bớt gánh nặng huấn luyện cho nàng. Từ giờ khắc này, Thư Đường mới hoàn toàn nhận vị sư phụ này.

Nghe Nam Đàn thượng tiên nói, nàng là độ đệ thứ nhất của Phù Ngọc thượng tiên! Có một sư phụ dễ nhìn như vậy, hơn nữa sư phụ chính là thuộc về nàng một con heo...Thư Đường không hiểu có chút đắc ý, phía sau đuôi sắp bị nàng làm cho như đóa hoa.

Phù Ngọc thấy nó ăn thức ăn xong vui vẻ như vậy, sửng sốt, mới nói: " Hôm nay ta dạy cho ngươi dẫn khí nhập thể, nếu học không được, hôm nay cũng không có cơm ăn."

Thư Đường nghe vậy, phía sau đuôi cứng đờ, nhất thời rũ xuống.


.....Nàng vừa nãy đắc ý là từ chỗ nào tới vậy a?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro