Chương 41 hạ 40 39 38 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thư Đường sửng sờ một chút, không có hiểu rõ ràng ý tứ thật sự trong giọng nói của nàng. Suy nghĩ một chút, nàng vô cùng nghiêm túc gật đầu nói: "Rất nhớ. Lúc ở tiên giới, mười mấy ngày không gặp mặt cũng không sao cả, nhưng là ngày đầu tiên đi tới nhân gian, ta liền bắt đầu nhớ sư phụ rồi."

Nàng cảm giác mình không cần thiết đối với chuyện này lừa gạt mèo, có vẻ giả bộ không nói, còn có chút ý tứ giấu đầu hở đuôi.

Bây giờ nàng thật nhớ sư phụ, có đặc biệt nhớ nhung, cũng có nhớ nhung kiểu thầy trò bình thường. Một phần đặc biệt này, bản thân nàng giấu ở đáy lòng là được rồi, về phần bình thường này, cùng Tiểu Miêu nói một chút cũng không có quan hệ gì.

Tiểu Miêu dùng móng vuốt đâm vào cá trên đất, đâm một hồi lâu, mới đáp một tiếng: "À."

Thư Đường không hiểu nhìn nó, nếu như cảm giác của nàng không sai..... Miêu Nhu Hạm đột nhiên đây là đang mất hứng sao?

Loáng thoáng, trong lòng nàng có cái ý nghĩ, nhớ lại những chuyện ban ngày Tiểu Miêu làm với mình, bỗng nhiên hô hấp hơi ngưng lại. Thế nhưng, nhìn lại Tiểu Miêu đang ăn cá nướng một chút, nàng lại càng cảm thấy như —— có lẽ là mình đã nghĩ quá rồi.

Cẩn thận ngẫm lại, nàng hiện tại chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương khoảng chừng mười tuổi, Miêu Nhu Hạm... Sẽ không như vậy bụng đói ăn quàng chứ?

Tự mình an ủi một phen, Thư Đường yên tâm không ít, đem mộtđem một con cá khác đâm qua cành cây, bắt đầu một cách hết sức chăm chú mà nướng cá.

Có kinh nghiệm lần trước, nàng đối với ngọn lửa cũng có khống chế chính xác hơn. Bình thường nhóm lửa, ngọn lửa có thể có một điểm cao nhất, đem đồ ăn đặt ở điểm cao nhất, bí nóng không cũng không nói, còn có thể nướng khét. Mà Thư Đường lúc này đã không chế được hình dáng của ngọn lửa, khiến cho nó hình thành một mặt phẳng tương đối bằng phẳng, không nhanh không chậm mà nướng chín con cá tươi mới, hiệu quả tự nhiên không giống.

Nơi này không có gia vị, thậm chí ngay cả muối cũng không có một hạt, tuy Thư Đường không biết làm cơm, nhưng cũng rõ ràng —— Nếu không có gia vị nêm nếm, vậy sẽ phải đem mùi vị trong đồ ăn ngon trăm phần trăm bày ra.

Nhưng mà, cá dương vi tiên, tiên trong con cá này cũng không phải là dễ dàng phát ra. Thư Đường cũng không có ý định một hơi ăn một con béo, chậm rãi cảm thụ lấy biến hóa ở mỗi phần thịt cá chín.

Miêu Nhu Hạm rất nể tình ăn xong một con cá phế phẩm chín vụn này, sau đó nằm nhoài bên cạnh đống lửa sưởi ấm.

Ban đêm vẫn như cũ mát lạnh, tại đây trong khí trời, có đống lửa ấm áp, có cá nướng thơm nức, có.... Nàng chăm chỉ. Tiểu Miêu cuộn thành một vòng, da lông trắng đen ở dưới ánh lửa cũng dát lên một tầng màu da cam, mà cái đầu nhỏ thì giấu trong bụng, thỉnh thoảng chui ra liếc mắt nhìn nữ hài đang nướng cá.

Giữa ban ngày, nàng càng thấy rõ Thư Đường sau khi lớn lên, tuy biết đó chỉ là ảo giác, nhưng bây giờ nhớ lại, vẫn cảm thấy vạn phần rõ ràng.

Miêu Nhu Hạm không lý do có chút buồn bực, sớm biết, nàng nên chờ Thư Đường tiến vào cảnh giới thứ ba sau mới giúp đỡ hóa người. Nhưng nói đi nói lại, nếu như sau khi Tiểu trư hóa người trực tiếp đã biến thành dáng dấp thiếu nữ, mình cũng sẽ không nỡ đem nàng trao trả lại cho Phù Ngọc chứ?

Tiểu Miêu ngửi mùi cá, híp mắt, trong đầu không ngừng thoáng hiện Thư Đường dáng dấp thiếu nữ, không tự chủ phát ra tiếng "meo meo" mềm nhẹ. Thư Đường sau khi nghe, xoay người, nói: "Rất nhanh sẽ được rồi, đừng nóng vội."

Quả nhiên, sau khi nàng đem cá nướng lật qua lật lại hai lần, liền hoan hô nói: "Thành công rồi!"

Nghe vậy, Tiểu Miêu đột nhiên mở to hai mắt, lẻn đến bên cạnh Thư Đường.

Con cá này tuy rằng vẫn không thêm gia vị gì, nhưng cũng may vẻ ngoài đẹp, da cá vàng óng ánh cháy xém, không có chỗ nướng cháy.

Mùi cá lượn lờ ở bên trên bờ sông, Thư Đường tự mình cũng có chút nắm giữ không được, khi dễ Tiểu Miêu bây giờ là hình thú, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai xé một miếng thịt cá, nhét vào trong miệng mình.

Tươi! Ngon! Xốp! Mềm!

Thư Đường ăn đến mặt mày hớn hở, làm dáng lại muốn xé một miếng thịt cá ăn tiếp, chợt thấy cách mười mét bên trong hồ xông vào một vật gì đó còn sống, ngay lập tức cảnh giác , quát lên: "Ai?"

Trăng lên giữa trời, sẽ có người nào vào lúc này lặng yên không một tiếng động tiếp cận mình? Lẽ nào, nàng đi tới nhân gian sau đó cùng người khác lần đầu tiên trực tiếp giao thủ... Cuối cùng cũng tới sao?!

Thư Đường hơi có chút kích động, một tay nắm cá, một tay chờ người kia đi ra. Nhưng mà, làm nàng không nghĩ tới chính là, các nàng chờ xuất hiện, chính là Tiểu Miêu toàn thân trắng như tuyết.

Nàng đầu tiên là ngẩn ra, lập tức nhìn cá trong tay mình một chút, cười híp mắt cúi người hỏi: "Ngươi ngửi thấy được mùi vị tới đây?"

Tiểu bạch miêu con ngươi đen kịt trong suốt, giống như một chấm nhỏ trong đêm tối u ám. Nó không được tự nhiên vung cái đuôi trắng nõn như tuyết xuống, ngiêng đầu, nhẹ nhàng kêu "Meo".

Thư Đường nháy mắt bị nó manh hóa, quay đầu hỏi Miêu Nhu Hạm: "Có thể chia cho nó một con cá nướng không?"

Miêu Nhu Hạm con ngươi tựa như hổ phách thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiểu Miêu màu trắng, đem đối phương đánh giá nhiều lần, nó mới tựa tiếu phi tiếu nói: "Được."

Thư Đường vừa nghe được nó đồng ý, lập tức xé một miếng cá nướng lớn xuống, đưa cho Tiểu miêu màu trắng. Tiểu tử kia mềm mại kêu hai tiếng, làm như cảm ơn, lập tức một cái cắn vào cá nướng, quay đầu chạy.

Thư Đường: "....." Nó đi cũng quá thẳng thắn dứt khoát rồi?!

Mãi đến tận khi thân ảnh trắng như tuyết của nó biến mất ở trong màn đêm, nàng mới lấy lại tinh thần, đem cá còn dư lại đưa cho Miêu Nhu Hạm, "Tới phiên ngươi!"

Ăn thứ gì đó bị người bỏ lại, Miêu Nhu Hạm trong lòng có chút nóng giận. Nhưng mà, kiêu ngạo như nó, vẫn là nhận lấy cá chỉ còn dư lại hơn một nửa.

Chờ nó ăn xong, Tiểu Miêu một bên liếm móng vuốt, một bên hỏi nàng nói: "Vừa nãy con mèo kia.... Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"

"Đương nhiên kỳ quái, thế nhưng nó khiến người yêu thích, thì ta cũng không kịp nghĩ đến nhiều như vậy." Thư Đường thành thật đáp, thuận tiên đem xương cá và đầu cá trên đất thu dọn, đào hố, chôn vào trong đất.

Con mèo trắng tới khi nãy, chỉ nhìn bộ lông, thì có thể biết nó không phải mèo hoang. Mèo thích sạch sẽ, thế nhưng, mèo hoang cho dù như thế nào cũng không thể sạch sẽ như vậy. Lại nhìn nhất cử nhất động của nó, manh thì manh, nhưng luôn có loại cảm giác không hài hòa.

Nghe vậy, Miêu Nhu Hạm xem thường hỏi: "Khi đó ngươi mang ta ra thạch lâm, hẳn là cũng vì vậy?"

"Không phải vậy ư?" Thư Đường hỏi ngược lại nó, "Nói đi nói lại, ngươi đường đường là quỷ tiên, ra cái kết giới thạch lâm sao còn muốn sư phụ ta giúp đỡ?"

Tiểu Miêu hừ một tiếng, rõ ràng mình không chiếm ý, vẫn là khinh thường nói: "Trong bí tịch này có loại pháp thuật chỉ có quỷ tiên mới học được, ngươi biết một tay có thể đếm được. Nếu để thiên hạ quỷ tiên biết được chuyện này, nói không chắc bọn họ muốn đồng loạt tuôn tới Thanh Dung phái. Người sáng lập Thanh Dung phái hiểu rõ đạo lý này, người thành tiên trong phái cũng rõ ràng, cho nên, kết giới ngoài thạch lâm trải qua tiên nhiều lần tăng mạnh, mỗi một tầng đều là đề phòng quỷ tiên, cho dù ta đi vào được, thì nơi nào trở ra?"

Thư Đường trống miệng hỏi: "Nói cách khác, ngươi sáng sớm liệu định sư phụ sẽ đến cứu ta, mới dẫn ta tới thạch lâm?"

Tiểu Miêu đem mình cuộn thành quả cầu lông, nói: "Không, trong kế hoạch của ta vốn là không có ngươi, không nghĩ tới chính ngươi lại chủ động đưa tới cửa, ta cũng sẽ không khách khí."

Thư Đường: "......"

Thì ra, hết thảy chuyện đều tự bản thân nàng làm ra! Tại sao! Tại sao phải khiến nàng biết chân tướng!

Nói đi nói lại, cùng con mèo này cùng nhau chờ hai ngày, nàng đau tim đều muốn đếm không hết rồi!

Những ngày tháng này không có cách nào vượt qua!

Thư Đường thầm nói với mình lần sau tuyệt không thể lại qua loa, bị con mèo lười này lừa gạt. Sau nhiều lần nhắc nhở mình, nàng ngồi xếp bằng lên, tĩnh tâm tĩnh tọa.

Khi dễ nàng, Miêu Nhu Hạm tâm tình hơi hơi tốt hơn một chút, canh giữ ở bên cạnh Thư Đường, thay y vật trên người nàng thanh quyết xong, cũng khép mắt lại.

Mà người ẩn thân trong chỗ tối, lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, hóa thành bản thể, ở trong bụi cỏ ẩn mình nghỉ ngơi.

Một ngày này hạ xuống, tuy rằng đồ đệ suýt nữa bị ăn đậu phụ, nhưng nói tóm lại, nàng vẫn là học được không ít kiến thức thực tiễn. Như vậy trong lời nói xuống, ba tháng sau này, nàng không chỉ có pháp thuật tinh tiến, năng lực sinh tồn cũng sẽ hết sức nâng cao. Duy nhất có chút không ổn là, đồ nhi đối với tiểu động vật lông xù vẫn không có sức chống cự gì.

Thế nhưng bây giờ nhìn lại, điều này cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt.

Trước khi Phù Ngọc rơi vào trạng thái ngủ say, còn đang mơ mơ màng màng nghĩ ——

Lần đầu tiên đồ đệ nướng cá, tốc độ chậm thì chậm, mùi vị cũng không tệ lắm.

=== ====

Mấy ngày sau đó, tháng ngày Thư Đường trải qua cũng không có gì thú vị, mỗi ngày chính là bắt cá, đốn củi, nướng cá. Nàng luôn cảm thấy, cứ tiếp tục như thế, thần tiên trong sông cũng có thể sẽ đi ra tìm nàng nói chuyện nhân sinh.

May mà, ở giữa sông này sau năm ngày cá, Miêu đại gia rốt cục quyết định —— Chuyển sang chỗ khác bắt cá.

Thư Đường gần như vẫn không có gì muốn ăn, lại cảm thấy không đói bụng, nhưng nàng từng có kinh nghiệm ăn củ cải trắng mỗi ngày, vừa nghĩ tới mỗi ngày Miêu Nhu Hạm đều là ăn cá, thì không nhịn được hỏi: "Mỗi ngay ngươi đều ăn cá, cũng không cảm thấy chán sao?"

Miêu Nhu Hạm hóa trở lại hình người, ống tay áo màu đen nhẹ nhàng vẫy, "Vậy chúng ta vào trong rừng rậm nếm thử tay gấu như thế nào?"

Thư Đường: "..... Chúng ta vẫn là chuyển sang nơi khác bắt cá đi!"

Ngay lập tức, không bằng tình nguyện, Thư Đường cũng chỉ có thể mang theo Miêu đại gia trong lồng ngực đi tới chỗ bắt cá mới.

Mấy ngày trước đây, mỗi lần lúc nàng bắt cá, Miêu Nhu Hạm đều sẽ vì nàng trao đổi một loại pháp thuật. Lần này dùng lồng đất, lần sau thì dùng đất đâm, còn dùng lại cái xiên cá làm bằng gỗ, lấy pháp thuật khống chế nó đi xiên cá.

Đã như thế, nàng đối với pháp thuật linh hoạt vận dụng hơi có chút cảm ngộ, hơn nữa mỗi ngày trong lửa lực khống chế, linh căn pháp thuật của Thư Đường cũng tăng lên cực lớn.

Chỗ bắt cá mới có chút xa, lúc ngự phong, Thư Đường bỗng nhiên phản ứng lại một chuyện. Nàng vốn là muốn đến nhân gian tu hành, rèn luyện khả năng cùng người đối chiến, nhưng bây giờ.... Nàng hình như là đang rèn luyện khả năng nuôi mèo?

Lúc trước tới bờ sông, là bởi vì mèo muốn ăn cá, hiện tại tới chỗ mới, vẫn là bởi vì mèo muốn ăn cá.... Thư Đường có chút không rõ, nàng làm sao bất tri bất giác đã bị Tiểu Miêu dắt mũi đi chứ?

Thế nhưng, sau khi nàng hạ xuống mặt đất, những ý nghĩ thượng vàng cám hạ này trong nháy mắt đã biến mất ở trên chín tầng mây, không khỏi dạt dào chìm đắm ở trong cảnh sắc bao la trước mắt.

Nàng sống nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên đi tới bờ biển.

Biển rộng cùng nàng tưởng tượng có chút không giống nhau, nàng từng xem ảnh cùng video biển, bây giờ nhìn lại là thực cảnh. Hơn nữa, lần đầu tiên nhìn thấy biển rộng thì nàng liền hiểu được, biển là cần tự mình cảm thụ, bất luận xem bao nhiêu video, cũng không bằng một lần mắt thấy thực cảnh.

Gần trời nước một màu, xa xa khói sóng mênh mông, bên bờ biển thì được che kín bởi cát đá hạt tròn thật nhỏ. Tính tình trẻ con của Thư Đường nổi lên, đem Tiểu Miêu trong lồng ngực ném trên cát, vui vẻ nói: "Ngươi biến thành hình người, chúng ta đi ra biển chơi được không?"

"Không muốn," Miêu Nhu Hạm dứt khoát cự tuyệt nàng, tự mình nhảy lên một tảng đá, "Ta nhìn ngươi chơi thích hơn."

Một khi đã như vậy, Thư Đường cũng không để ý tới nó nữa, nhấc váy chạy ra chỗ sóng biển đi qua, chơi đến không còn biết trời đâu đất đâu.

Chờ nàng chơi đủ rồi, Miêu Nhu Hạm mới giơ móng vuốt lên, chậm rãi chỉ huy nàng đến chỗ biển cạn bắt cá.

Bắt cá biển không thể so với sông tự tại như vậy, trong đó khiêu chiến lớn nhất, chính là từng trận sóng biển này. Thư Đường vừa phải lấy chân khí chống đỡ sức mạnh sóng biển to lớn, vừa sử dụng pháp thuật tìm cá trong biển, thật sự là mệt đến không xong.

Dằn vặt đến mệt mở hơi tai, nàng mới mang theo con cá tướng mạo kỳ quái đi trở về bờ, trên đầu nước biển không ngừng nhỏ xuống.

Kỹ năng bơi lội của nàng không giỏi, chuyến này, quả nhiên là làm khó nàng.

Đem cá ném lên tảng đá, Thư Đường trực tiếp mềm nhũn ngã ở trên cát. Tiểu Miêu giơ móng vuốt lên, giúp nàng thanh quyết, còn vừa trong nháy mắt hong khô tóc và quần áo của nàng.

Thư Đường khó được hưởng thụ Miêu đại gia chăm sóc, qua một lát, mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, vươn mình mà lên, xách cá lên một lần nữa.

Ngắm nhìn bốn phía, bờ biển này ngoại trừ cát chính là đá, Thư Đường xách cá hơi lúng túng một chút, nghĩ một hồi, mới do dự hỏi: "Nói, con cá này... Nên nấu như thế nào đây?"


--- Hết Chương ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro