Chương 43 3.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thư Đường bị dọa một thân mồ hôi lạnh, không thể tin hỏi sư phụ: "Cá nương ăn rất ngon... Là có ý gì?"

Phù Ngọc liếc mắt nàng một cái, vô cùng bình tĩnh đáp: "Mặt chữ tự nhớ."

Thư Đường kinh sợ lùi lại hai bước, "Con tiểu bạch miêu kia là ngài?"

Sóng biển vỗ bên bờ biển, gió xen lẫn thêm chút nhàn nhạt mùi tanh của biển, thổi tay áo hai người lên, Phù Ngọc trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên ý thức được, hình như mình đem không nên nói ra nói ra rồi.

Nội tâm xoắn xuýt thượng tiên đại nhân nhìn tiểu đồ đệ của nàng bị kinh sợ, trong lúc nhất thời không biết cũng không biết làm trọn vẹn câu nói này như thế nào. Một lát sau, nàng mới ngữ khí êm dịu nói: "Ta chỉ muốn nếm thử tay nghề lần đâu tiên làm cơm của ngươi một chút xem như thế nào, hóa thành một con mèo nhỏ chính là vì không dẫn tới Miêu Nhu Hạm hoài nghi." Nàng thở phào, lại nói: "Hơn nữa, lần này dù sao cũng là ngươi một mình tu hành, sư phụ hiện thân tất nhiên là sẽ không tốt."

Thư Đường lại không có nghe thấy những lời giải thích dư thừa kia, chỉ nghe sư phụ nói —— Muốn nếm thử tay nghề của mình như thế nào.

Nàng cúi thấp đầu, hai gò má nhuỗm màu đỏ ửng, không biết là do gió biển thổi, hay là nghe lời nói xấu hổ gì. Nắm thật chặt góc áo của mình, Thư Đường nhỏ giọng nói: "Lần đâu tiên ta nướng thì khó ăn cực kỳ, vốn định luyện tay nghề thật tốt sau này về tiên giới làm cho sư phụ nếm thử... Khụ, sư phụ, ngài vẫn quan tâm ta?"

Phù Ngọc mặt không biến sắc vuốt cằm nói: "Xem như vậy đi."

Thư Đường mừng rỡ trong lòng, trong lúc nhất thời cũng quên mất quyết tâm trước đó ở tiên giới, đột nhiên đam đầu vào trong lồng ngực sư phụ, mang theo nửa tháng nhớ nhung, nói: "Sư phụ, đồ nhi còn tưởng rằng ngài không cần ta nữa..."

Tiểu cô nương nhược diễn đào hoa trong lòng, khóe mắt mang theo vài phần oan ức, ngôn ngữ tựa như giận dỗi. Phù Ngọc trong lòng nhất thời mềm nhũn, nhẹ nhàng ôm nàng nói: "Vi sư chỉ có một đồ đệ này, sao không cần ngươi?"

Lúc trước, Thư Đường còn muốn cùng sư phụ làm nũng nên có bao nhiêu kỳ quặc, đúng thật là đau đi yêu đến, nàng phát hiện, mình có thể đem chuyện này làm rất cực kỳ thuận lợi.

Có điều, chờ nàng từ trong lồng ngực sư phụ đi ra, bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Miêu còn đang ở bờ biển tắm nắng, lúc này mới hốt hoảng nói: "Sư phụ, ta đây một dường... Là cùng Miêu Nhu Hạm cùng nhau."

Thư Đường trong lòng mặc niệm "Thành thật sẽ được khoan dung", thừa dịp sư phụ còn chưa trách mắng nàng, nàng trước tiên nhận chủ động thừa nhận sai lầm. Không nghĩ tới, sư phụ phản ứng cũng không lớn: "Sư phụ biết, ngươi không cần sợ. Trước ngươi cùng nàng ước định, thực hiện lời hứa đương nhiên không sai."

Lặng lẽ thờ phào một cái, nàng có chút dè chừng hỏi: "Sư phụ đã cùng nàng gặp mặt?"

Phù Ngọc lắc đầu, "Ta thấy ngươi gặp nạn, trực tiếp chạy đi cứu ngươi, vẫn chưa cùng nàng gặp." Dứt lời, nàng nhìn về hướng xa xa, tiếp tục nói: "Hẳn nàng ở bên kia nghỉ ngơi, ngươi đi tìm nàng đi."

"Thế sư phụ người sao? Ngài muốn đi đâu sao?" Thư Đường vội hỏi.

Phù Ngọc không phải người biết nói dối, nàng nhìn con mắt đồ đệ trong suốt, phản ứng nửa ngày, mới dời tầm mắt nói: "Ngươi đã không sao, sư phụ tất nhiên là phải về tiên giới."

Trước đó nhớ nhung, kinh hoảng cùng vui sướng sau cũng dần dần tiêu tan, Thư Đường vừa mới nhìn ra mệt mỏi giữa hai lông mày sư phụ, lúc này mới hiểu chuyện nói: "Mấy ngày nay có lẽ ngài đã mệt rồi, phải nghỉ ngơi nhiều. Lần sau đồ nhi cũng sẽ không bao giờ không biết tự lượng sức, sẽ không gây phiền phức cho ngài, sư phụ an tâm nghỉ ngơi là được." Lời còn chưa dứt, nàng lại bổ sung: "Miêu Nhu Hạm bên kia, sư phụ cũng không cần phải lo lắng cho ta."

Phù Ngọc đã có nửa tháng chưa được nghỉ ngơi thật tốt, nhưng mà, so với cái này, hiển nhiên đồ đệ quan trọng hơn. Sau khi nàng làm bộ đồng ý, vỗ vỗ đầu đồ đệ, nói với nàng: "Nơi biển sâu đừng tiếp tục đi nữa." Lập tức biến mất ở tại chỗ.

Nửa tháng nhung nhớ, tại đây nháy mắt có thể thả ra, Thư Đường nhịn không được lộ ra một khuôn mặt tươi cười to lớn. Nàng nhìn sư phụ ở trên bờ cát đạp ra dấu chân, si ngốc nhìn chăm chú một hồi, mới lén vui mừng chạy đi tìm Miêu Nhu Hạm.

Tiểu Miêu tựa như cái gì cũng không biết, lúc này đang nằm ngoài trên tảng đá, chân trước thọc chơi cát, rất giống như một người làm biếng không có việc gì. Nụ cười trên mặt Thư Đường giấu cũng không giấu được, vừa thấy nàng lại đây, Miêu Nhu Hạm liển hỏi: "Cá không bắt được, sao ngươi còn vui vẻ như vậy?"

Thư Đường không có nói cho nàng biết chuyện sư phụ, chỉ đem chuyện nơi biển sâu cùng nó nói, lập tức hỏi: "Ta đã sớm cảm thấy không bình thường. Trong sách nói yêu có thể sống trong nước, thế nhưng, biển này sao một yêu cũng không có, chỉ có chút cá không có linh trí chứ?"

"Trong biển đương nhiên là có yêu, chỉ là trong vùng biển này không có yêu thôi." Tiểu Miêu nói chuyện ngữ khí vi diệu, "Hơn nữa, ngươi mới vừa thấy cũng không phải tán tiên gì, mà là cùng ta giống nhau quỷ tiên."

Lúc nó nói hai chữ "quỷ tiên", âm thanh thăm thẳm kéo dài, nói cái đuôi lại hơi dựng lên, làm như đang cười.

Thư Đường nghe vậy, lập tức sững sờ. Nói cách khác, bên trong cung điện ở dưới đáy biển, Khinh Tuyền nói tới những lời kia, hơn nửa đều là giả?

Có lẽ nhìn thấu nghi hoặc của nàng, Tiểu Miêu ngay sau đó nói: "Nàng là tiên, nhưng cũng là người điên. Sư phụ ngươi kêu ngươi đừng trêu chọc ta, ta ngược lại thật ra cảm thấy, ngươi lại càng không không nên trêu chọc nàng."

"Nàng điên rồi?" Thư Đường kinh ngạc nói.

Tiểu Miêu nghịch cát, hững hờ nói: "Yêu sống trong biển, mà linh khí trong biển càng sâu vào lục thượng yêu. Thế nhưng, vùng biển này, không có nửa con yêu, chỉ có một quỷ tiên bị điên —— Ngươi có thể hiểu rõ ý tứ của ta?"

Thư Đường do dự hỏi: "Nàng không cho những yêu khác ở nơi này?"

Tiểu Miêu ngừng lại một chút, nhảy lên một khối tảng đá càng cao hơn, nhìn thẳng Thư Đường nói: "Ngây thơ."

Một ý nghĩ táo bạo hiện ra, Thư Đường hít một ngụm lãnh khí: "Nàng đem những yêu kia... Đều giết?"

"Không chỉ có giết, nàng còn đem thi cốt chúng nó ngưng luyện thành hình dáng trân châu, đặt ở trong tầm cung mình." Miêu Nhu Hạm bỗng nhiên nở nụ cười, "Vừa nãy ngươi ở chỗ nàng, có thể nhìn thấy được những trân châu kia?"

Nhìn thấy, tự nhiên là nhìn thấy được. Thư Đường vừa nhớ tới mình khi tỉnh lại, chính là ngủ bên trong vỏ xò vãi đầy trân châu, cả người liền nổi da gà lên.

Nhìn nàng dáng dấp kia, Miêu Nhu Hạm đã đoán được đáp án, "Chuyện của nàng ta biết không ít, nếu ngươi muốn hỏi, cũng có thể hỏi ta." Không đợi Thư Đường mở miệng, nàng lại nói: "Thế nhưng, hiện tại ta đói bụng, không muốn nói."

Thư Đường: "....."

Tiểu Miêu vênh váo tự đắc nói: "Ta muốn ăn cá."

Thư Đường: ".... Àh."

Chờ các nàng ăn cá xong, đã là hoàng hôn.

Biển trời một đường, tà dương chậm rãi ngã vào trong biển, ánh sáng không hề chói mắt, mà là tầng tầng lớp lớp vầng nhuộm ở trong đám mây, từ sâu đến cạn, như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ.Thư Đường ôm đầu gối ngồi ổ trên bờ cát, bên cạnh người là con mèo nằm úp sấp liếm lông, một mặt nhìn tà dương mỹ cảnh này, một mặt nhớ đến sư phụ.

Nói đi nói lại, nàng cảm thấy sư phụ hôm nay tựa hồ phá lệ ôn nhu. Có lẽ là bởi vì lâu ngày không gặp gỡ, cho dù mình phạm lỗi lầm, sư phụ cũng sẽ không trách cứ mình bao nhiêu, chỉ là khi gặp thì nhắc nhở mình phải có chừng mực.

Nếu như sư phụ biết thân phận thực sự của Khinh Tuyền, đối với mình lo lắng cũng là bình thường. Như vậy, sư phụ chỉ nhắc nhở nàng đôi lời, không chút nào quá đáng, ngược lại, còn khiến trong lòng Thư Đường nổi lên một phần ngọt ngào.

Xem ra, sư phụ vẫn luôn luôn quan tâm mình, nếu như vậy, nàng càng phải nỗ lực chi sư phụ thấy!

Tâm tình Thư Đường rất tốt, đưa tay ra, mô phỏng theo màu sắc ánh tà dương, chậm rãi thôi thúc khôi phục chân khí cùng hỏa lực bên trong cơ thể, sai khiến nó ngưng tụ thành hình hỏa vân. Miêu Nhu Hạm không biết nàng đang làm gì, chỉ cảm thấy thú vị, liền duỗi móng vuốt ra vung nhẹ, khiến hỏa vân kia bay lên trời cao.

Mất hỏa vân, Thư Đường tức giận đem đầu Tiểu Miêu xoa nhẹ, mà Tiểu Miêu lại như thế nào được nàng không công xoa nhẹ lông. Một người một mèo lập tức đùa giỡn, chờ các nàng huyên náo mệt mỏi, mới cùng nhau ngã vào trên bờ cát.

Tà dương đã mất, ánh náng chiếu xuyên qua áng mây. Hai mắt Tiểu Miêu lóe lên, nhìn màu mây bên trời, bỗng nhiên nói: "Nếu có thể vẫn như vậy, chính là tốt nhất."

Thư Đường không hiểu ý của nó, nhéo nặn lông trên bụng nó, hỏi: "Vẫn như thế nào?"

"Một mực cùng nhau tu hành, ngươi bắt cá, ta ăn cá..." Nó nói xong lời cuối cùng, giọng nói càng ngày càng nhỏ, mãi đến khi Thư Đường cũng không nghe thấy. Trong lòng nàng không một lý do có chút khẩn trương, ho khan hai tiếng: "Heo bắt cá đã đủ sỉ nhục, sao có thể mãi mãi bắt cá?"

"Đúng vậy a." Miêu Nhu Hạm khe khẽ thở dài, không tiếp tục nói nữa.

Mặc dù Thư Đường không biết nó là ý gì, nhưng dù sao cảm thấy, giữa các nàng tựa hồ có chỗ nào đó dần dần trở nên không giống với lúc trước.

Ánh nắng chiều dần tan, gió biển dần mạnh, Tiểu Miêu cuối cùng từ trên đất nhảy lên một cái, "Meo" một tiếng, nói: "Chúng ta cần phải đi."

"Đi đâu?"

Nó nhìn phương xa, nhẹ giọng nói: "Đi đến chỗ cũ, gặp lão bằng hữu."

Thư Đường ở nhân gian đi qua không nhiều nơi, có thể nói đến chỗ cũ, ngoại trừ Thanh Dung phái, chính là Man Hoang. Nàng ngớ ngẩn, chưa kịp hỏi ra lời, thì nghe Tiểu Miêu sung sướng nói đáp án: "Nơi chúng ta muốn đi, chính là Man Hoang."


Đôi lời editor: Mọi người đã quên tớ chưa! Đừng nhá! Buồn chết mất! Lâu lắm mới đc chương vào xem ủng hộ vote nhá m.n

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro