Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Loảng xoảng" một tiếng, Quý Hựu Ngôn mạnh mẽ đẩy cửa phòng luyện tập của Cảnh Tú ra. Tất cả mọi người trong phòng bị cô thình lình xảy ra đại động tĩnh dọa tới rồi, kinh hồn chưa định mà nhìn về phía người tới.

"Quý tỷ?" Diêu Tiêu đỡ Cảnh Tú, chần chờ mà gọi một tiếng.

Sắc mặt của Cảnh Tú trắng bệch, cái trán là một tầng mồ hôi mỏng, nghe tiếng cũng nhìn về phía cửa. Ở các nàng phía sau, là vài cái ghế dựa đổ nghiêng chưa kịp nâng dậy .

"Quý lão sư......" Võ Chỉ lão sư phản ứng lại đây, chào hỏi nói: "Là chúng tôi nơi này làm phiền......"

Quý Hựu Ngôn hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ. Mặt cô trắng bệch mà sải bước chạy về phía Cảnh Tú ở phía sau hắn, tự nhiên mà kéo cổ tay cánh tay trái của Cảnh Tú lại, một bên đánh giá người nàng từ trên xuống dưới, một bên bức thiết hỏi : "Ngã trúng nơi nào? Có khỏe không?"

Trong lòng Cảnh Tú ấm áp, nhưng không kịp nghĩ nhiều, nàng lại theo bản năng mà nhìn quét thần sắc của những người chung quanh.

Ngay cả Lâm Duyệt đi theo phía sau Quý Hựu Ngôn chạy tới đều là vẻ mặt mạc danh kinh ngạc ......

Quả nhiên, lời nói của Quý Hựu Ngôn thể hiện đến quá khác thường, quá rõ ràng. Cảnh Tú vội vàng muốn rút tay về, cúi đầu đối thượng ánh mắt Quý Hựu Ngôn, lại bị đau lòng trong đáy mắt cô chấn đến cứng lại.

Quý Hựu Ngôn không có phát giác Cảnh Tú thất thần, chỉ cho rằng Cảnh Tú là không nghĩ trả lời mình. Cô ngược lại dò hỏi Diêu Tiêu: "Tay không có sao đi?" Thấy tay Diêu Tiêu vịn ở trên eo Cảnh Tú, cô tự nhiên mà duỗi tay qua đi, lo lắng nói: "Là vặn đến eo sao?"

Những người khác trong phòng luyện tập cũng hậu tri hậu giác mà lại đây, thần sắc đều là tìm tòi nghiên cứu tò mò. Cảnh Tú thấy thế hồi qua thần, đẩy tay Quý Hựu Ngôn ra, ách thanh chặn lại nói: "Tôi không có sao, cảm ơn Quý lão sư quan tâm." Khi nói chuyện, nàng lui ra sau một bước, kéo ra khoảng cách quá mức thân cận với Quý Hựu Ngôn.

Quý Hựu Ngôn ngơ ngác mà nhìn động tác của Cảnh Tú, trên mặt có bị thương chợt lóe mà qua.

Cảnh Tú rời đi tay Diêu Tiêu đang đỡ, miễn cưỡng lộ ra một mạt cười, đối mọi người lại đây quan tâm giải thích nói: "Ngượng ngùng, quấy rầy đến mọi người. Không có sao, chính là vừa rồi lúc tôi với Chu lão sư đối diễn, không cẩn thận trượt chân, lật đổ mấy cái ghế dựa."

Tô Lập Hàng đến tương đối sớm, nghe được Quý Hựu Ngôn lo lắng có phải hay không vặn đến eo nói. Hắn đứng ở cạnh cửa, quan tâm nói: "Không có sao liền tốt, bất quá Cảnh lão sư muốn nghỉ ngơi trước một chút hay không, vặn đến eo cũng không phải là việc nhỏ."

Võ Chỉ lão sư cũng có chút lo lắng, mặt lộ vẻ ưu sắc, khuyên nhủ: "Cảnh lão sư, tập luyện còn có thời gian, bằng không chúng ta buổi sáng liền như vậy trước đi, ngài xem có cần đi bệnh viện kiểm tra một chút hay không, tôi bên này thông tri đạo diễn, suy xét xem cần đổi mới kịch bản hay không." Vừa rồi Cảnh Tú té ngã một cái kia, cũng không phải là trượt chân đơn giản như vậy, có thể không có trở ngại, nhưng phỏng chừng là sẽ đau hơn nửa tháng.

Quý Hựu Ngôn vội vàng phụ họa nói: "Đúng vậy, thời gian một ngày thật sự quá gấp, mặt khác còn dễ nói, đánh diễn nói cường độ quá lớn."

Cảnh Tú lại bất động thanh sắc mà hoành Quý Hựu Ngôn liếc mắt một cái, ý bảo làm cô câm miệng. Sợ Quý Hựu Ngôn cùng chính mình tiếp tục xử ở chỗ này, sẽ toát ra càng nhiều quan tâm quá phận, nàng thỏa hiệp nói: "Tôi không sao, nghỉ ngơi một hồi thì tốt rồi, lâm thời sửa kịch bản quá khó xử người." Dứt lời, nàng nói xin lỗi với diễn viên Chu Thành tới đáp diễn : "Xin lỗi a Chu lão sư, tôi trở về nghỉ ngơi một chút, buổi sáng cũng chỉ có thể luyện đến nơi đây, nói như vậy, buổi tối có thể phải phiền toái ngài bồi tôi luyện thêm trong chốc lát."

Chu Thành sang sảng nói: "Nói cái gì đâu, kia sao có thể kêu luyện thêm, cô xem, hiện tại cô nghỉ ngơi, tôi không cũng nghỉ ngơi sao. Chúng ta cái này kêu chậm lại thời gian tập luyện."

Cảnh Tú xin lỗi mà cười cười, ngược lại hướng Võ Chỉ lão sư xin chỉ thị: "Kia, lão sư tôi đi về trước nghỉ ngơi, buổi chiều lại đến."

Thấy nhiều người chơi đại bài, khó được nhìn thấy người chuyên nghiệp tốt tính như Cảnh Tú vậy, Võ Chỉ lão sư may mắn còn không kịp, nơi nào còn có tâm tư không chịu thả người.

Náo nhiệt xem xong rồi, tất cả mọi người tan, mỗi người vào vị trí của mình, Quý Hựu Ngôn cũng theo đám người đi ra ngoài. Cô cố tình thả chậm bước chân, cùng với Lâm Duyệt đi theo phía sau Cảnh Tú với Diêu Tiêu.

Động tác đi lại của Cảnh Tú, thoạt nhìn còn tính tự nhiên. Quý Hựu Ngôn thoáng mà an tâm một chút.

Lúc đi ngang qua gian phòng diễn tập đầu tiên, Dương An Nhiên xoay người đi vào, kỳ quái mà gọi lại Quý Hựu Ngôn: "Quý tỷ, chị không tiến vào sao?"

"Tôi bồi Cảnh lão sư đi lên một chút lại xuống dưới." Quý Hựu Ngôn nhìn Cảnh Tú phía trước liếc mắt một cái, đạm thanh chi khai Lâm Duyệt nói: "Duyệt Duyệt, em ở đây chờ tôi thì tốt rồi."

Lâm Duyệt chớp đôi mắt một chút, dừng bước chân lại, biết nghe lời phải đáp ứng nói: "Vâng." Nàng nhìn bộ dáng Dương An Nhiên như suy tư cái gì, theo bản năng mà hỗ trợ giải thích nói: "Quý tỷ với Cảnh tỷ là bạn tốt nhiều năm, phỏng chừng không quá yên tâm, rốt cuộc trước kia Cảnh tỷ từng bị thương."

Dương An Nhiên tựa tin không tin gật gật đầu, chưa nói cái gì.

Kỳ thật, sẽ quan tâm nhưng thật ra không kỳ quái, Cảnh Tú đối Quý Hựu Ngôn quan tâm không thế nào tiếp nhận, lại có một loại cảm giác cố tình xa cách ngược lại có chút kỳ quái đi? Dương An Nhiên nói thầm.

Thang máy rốt cuộc không có người ngoài. Diêu Tiêu thức thời mà rúc vào trong góc, Quý Hựu Ngôn với Cảnh Tú một trái một phải, đối xứng mà đứng.

"Cô đi theo làm cái gì?" Cửa thang máy vừa đóng lại, Cảnh Tú liền nhăn nhăn mày, lạnh lùng đặt câu hỏi.

Nhìn biểu tình Cảnh Tú thanh lãnh đạm mạc, trên mặt Quý Hựu Ngôn nổi lên một tia chật vật. Thực mau, cô dùng cười nhạt che dấu đi xuống, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: "Vì sao kiên trì không thay đổi kịch bản? Khó xử là tổ tiết mục, lại thế nào, bọn họ cũng sẽ nghĩ cách an bài tốt, chị hà tất muốn miễn cưỡng chính mình?"

"Thân thể là của chị, khó chịu cũng là chị." Lời nói đến cuối cùng, là đau lòng che dấu không được.

"Trước kia, lúc tôi lần đầu tiên nhận được cái kịch bản này, chưa từng có tiếp xúc qua động tác diễn tôi cũng cảm thấy quá khó khăn, hẳn là không có biện pháp làm được, nhưng tôi đã hoàn thành rất khá. Không thử xem như thế nào liền biết nhất định không thể?" Ngoài dự đoán, Cảnh Tú bình thản mà trả lời cô.

"Chị cũng nói đó là trước kia, hiện tại chị cùng trước kia làm sao có thể giống nhau đây?" Quý Hựu Ngôn phóng nhu ngữ điệu phản bác nói. Cô không nghĩ đả kích Cảnh Tú, nhưng lại không thể không nhắc nhở nàng đối mặt hiện thực.

"Cho nên, cô cũng biết hiện tại cùng trước kia không giống nhau." Cảnh Tú quay đầu đi, nhìn khoảng cách giữa nàng với Quý Hựu Ngôn giờ phút này, ý có điều chỉ.

"Em......" Quý Hựu Ngôn cổ họng một sáp. Cô ngơ ngẩn mà đi theo ánh mắt Cảnh Tú, qua lại nhìn khoảng cách ở giữa các nàng, chậm nửa nhịp mới nghe ra Cảnh Tú ý tại ngôn ngoại.

Diêu Tiêu...... Ngày hôm qua cũng nói với cô những lời này.

Cảnh Tú đạm thanh nhắc nhở nói: "Nếu cô không nghĩ truyền ra cái tin đồn kỳ quái gì, muốn bình yên mà vượt qua cái kỳ thu này, liền không cần làm một ít chuyện kỳ quái khác người ."

"Cái gì kêu tin đồn kỳ quái cùng chuyện khác người?" Quý Hựu Ngôn nhìn chằm chằm hai tròng mắt của nàng, ý đồ từ giữa phân biệt ra một chút cảm xúc chân thật.

Mày Cảnh Tú nhíu chặt, giống như đối cô biết rõ cố hỏi, cảm thấy có chút buồn cười cùng khó hiểu.

Quý Hựu Ngôn rũ mi mắt xuống, cắn môi thấp giọng nói: "Chị sẽ cảm thấy bối rối sao?" Mang theo điểm run rẩy âm cuối, hợp lại thang máy đến nhắc nhở thanh cùng nhau vang lên.

Cửa thang máy mở, Cảnh Tú lại không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Quý Hựu Ngôn. Ngay ở lúc cửa thang máy sắp khép lại, nàng duỗi tay chắn một chút, đi ra thang máy, rồi sau đó quay người lại nhìn Quý Hựu Ngôn chăm chú.

"Cô vẫn là thích trả đũa như vậy sao?" Nàng cong cong khóe môi, biểu tình lộ ra hiểu rõ lại châm chọc.

Quý Hựu Ngôn như là bị một cái búa tạ đánh trúng, chỉ một thoáng á khẩu không trả lời được, hổ thẹn khó làm.

Từ trước, quá sợ hãi tai tiếng giữa các nàng sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình, cô là đã từng lấy cớ sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Cảnh Tú, yêu cầu Cảnh Tú ở bên ngoài giảm bớt hỗ động với mình .

Nguyên lai cô dối trá cùng ti tiện, Cảnh Tú trước nay đều rõ như lòng bàn tay, rồi lại bất động thanh sắc mà bao dung.

Cửa thang máy bắt đầu khép kín, mặt Cảnh Tú không biểu tình, không để lối thoát mà cự tuyệt nói: "Không cần đi theo tôi, làm tốt chính cô nên làm chuyện."

Quý Hựu Ngôn cứng đờ mà đứng, nhìn theo thân ảnh của nàng, ở trong khe hở thang máy, càng súc càng nhỏ, cho đến không thấy......

Cảnh Tú nói, nếu cô không nghĩ truyền ra cái tin đồn kỳ quái gì......

"Kia nếu em nghĩ đâu?" Đối với cửa thang máy khép kín, Quý Hựu Ngôn nỉ non tự hỏi.

Vẫn luôn bị trở thành người trong suốt, không dám xen mồm phát ra tiếng, thậm chí trực tiếp bị Cảnh Tú rơi xuống Diêu Tiêu chà xát lỗ tai, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Tôi cái gì cũng không biết, tôi cái gì cũng chưa nghe được.

Quý Hựu Ngôn xuyên thấu qua mặt kính thang máy, thấy động tác buồn cười của Diêu Tiêu. Cô cường đánh tinh thần điều chỉnh cảm xúc, nản lòng nói: "Lần này cô có thể nói."

Nào biết Diêu Tiêu cái này du mộc đầu, nửa điểm không thông suốt, lời lẽ chính đáng mà bảo đảm nói: "Lần này em cũng sẽ không nói. Quý tỷ chị yên tâm, em cái gì cũng chưa nghe được, cũng cái gì đều sẽ không nói."

Quý Hựu Ngôn banh không được tư thái khi đối với người ngoài phong khinh vân đạm. Cô quay đầu trừng mắt nhìn Diêu Tiêu liếc mắt một cái, bực bội nói: "Cô có ngốc như vậy sao? Cô là cố ý chọc giận tôi đi?"

Diêu Tiêu không cấm nở nụ cười, có điểm đáng thương hề hề: "Quý tỷ chị mắng chửi người......"

Quý Hựu Ngôn lại tà nàng liếc mắt một cái, cuối cùng là bị nàng đậu đến cũng nhịn không được nhợt nhạt mà cười lên tiếng.

"Tốt, trở lại chuyện chính." Cô nhìn mắt đang ở nhảy lên tầng lầu, nắm chặt thời gian hỏi: "Vừa mới làm sao vậy? A Tú thương đến nơi nào sao? Yêu cầu đi bệnh viện nhìn xem sao?"

Diêu Tiêu thu điểm cười, trấn an cô nói: "Tập luyện thời điểm không cẩn thận trượt chân, Cảnh tỷ đỡ ghế dựa, tuy rằng cũng đi theo đổ, nhưng xem Cảnh tỷ phản ứng, hẳn là không có trở ngại, chị đừng quá lo lắng. Vừa mới người nhiều, không có phương tiện cẩn thận kiểm tra, chờ lên rồi em nhìn nhìn lại, có yêu cầu nói em sẽ làm Cảnh tỷ đi bệnh viện kiểm tra."

"Vậy là tốt rồi." Nghe Diêu Tiêu nói như vậy, Quý Hựu Ngôn nhẹ nhàng thở ra, cô thức thời nói: "Vậy em mau đi lên đi, tôi liền không đi lên làm nàng phiền lòng."

Diêu Tiêu gật đầu, lúc này đây, nàng thiện giải nhân ý bổ sung nói: "Ân, kiểm tra xong em nói một tiếng với chị."

Quý Hựu Ngôn quay đầu lại xem nàng, lộ ra một chút cười thoải mái, chậm rãi lại nhiễm chút chua xót. "Cảm ơn em."

"Tiêu Tiêu, nếu, tôi là thật sự nghĩ đâu?" Cô bỗng nhiên cầm lòng không đậu mà thấp giọng thử.

Ý cười của Diêu Tiêu dần dần biến mất.

Thang máy đến tầng lầu phòng luyện tập, Diêu Tiêu không có trả lời như cũ. Quý Hựu Ngôn xoa nhẹ gương mặt một chút, khôi phục bộ dáng nhất quán bình tĩnh, như là không hỏi qua câu nói kia giống nhau cùng nàng cười chia tay: "Tôi đây đi rồi."

Cô nhấc chân bước ra thang máy, nghe thấy Diêu Tiêu trầm giọng kêu mình: "Quý tỷ."

Cô theo tiếng quay đầu lại, liếc mắt một cái đâm vào mắt đen vững vàng bình tĩnh của Diêu Tiêu.

"Tuy rằng không tới phiên em tới hỏi, nhưng em còn là muốn hỏi chị một chút . Kia Quý tỷ chị thật sự chuẩn bị tốt sao?" Diêu Tiêu trịnh trọng chất vấn cô.

Trong mắt Diêu Tiêu, chứa đầy hoài nghi cùng không tín nhiệm......

________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Quý tỷ ủy khuất: Giáng Sinh tôi không vui sướng.

Diêu Tiêu: Sờ đến tay của Cảnh tỷ chị còn không vui sướng ? Em sẽ mách lẻo với Cảnh tỷ !

Quý Hựu Ngôn tốt.

Tiểu khả ái nhóm lễ Giáng Sinh vui sướng nha, ha ha ha, đêm nay có thể đúng giờ xem tiểu khả ái nhóm có phải đều không có hẹn hò hay không nha? ( cười xấu xa.jpg )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tag