Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Kiến Vi đến trước mặt mọi người, Đồng Thiếu Huyền và Cát Tầm Tình vẫn còn sững sờ.

Gà quay đặt ở trên bàn gỗ, Đường Kiến Vi dịu dàng nhã nhặn đem hai tay để ở trước ngực, hỏi Đồng Thiếu Huyền:

"Phu nhân, vị này chính là?"

Không đợi Đồng Thiếu Huyền giới thiệu, Cát Tầm Tình bước lên một bước, ngày thường giọng nói vừa ngọt lại trong trẻo không biết vì sao cố ý đè thấp một chút, ánh mắt cũng tựa như mang bệnh nhẹ, tận lực nheo lại, cả người tràn ngập ý tứ "Ngươi nhìn ta chính là thục nữ"

"Ta là bạn học của Trường Tư, họ Cát tên Tầm Tình , ra mắt tẩu tử, tẩu tử có thể gọi ta là Ngưỡng Quang."

Đồng Thiếu Huyền âm thầm liếc hai nàng một cái.

Một người gọi phu nhân một người gọi tẩu tử, vừa đến nhưng thật ra lại rất thân thiết.

Người trong cuộc là Đồng Thiếu Huyền lại có vẻ giống như người ngoài.

"Ngưỡng Quang." Đường Kiến Vi thân thiết hòa ái mà gọi một tiếng sau đó cũng tự giới thiệu một lần, có điều nàng không có nói gì đến tự của mình.

Đồng Thiếu Huyền ở một bên nghe, trong lòng có chút để ý.

Đường Kiến Vi đã mười bảy tuổi, sang năm mười tám, thế mà nàng còn không có tên tự sao. Nói cách khác, nàng không có ý định nhập sĩ.

*nhập sĩ có nghĩa là làm quan nha.

" Ngưỡng Quang tới đưa bài tập cho A Niệm sao?" Đường Kiến Vi kêu nàng ngồi xuống, "Nếu đã đến đây thì ở đây ăn bữa tối đi, ta đi lấy bát đũa đến."

Cát Tầm Tình còn chưa nói "Được" , Đồng Thiếu Huyền đã giúp nàng cự tuyệt.

"Sắp đến giờ giới nghiêm, nếu nàng không trở về thì sẽ không trở về nhà được."

Đường Kiến Vi nháy mắt mấy cái:
"Nếu không thể quay về thì ở lại đây, đúng lúc có thể kể lại cho ngươi một chút hôm nay ở thư viện tiên sinh dạy cái gì."

Đồng Thiếu Huyền lặng lẽ lôi kéo làn váy của nàng, làm nàng cúi người sang đây.

Đồng Thiếu Huyền nói: "Tại sao ngươi tự ý làm chủ?"

Đường Kiến Vi nói: "Việc học là chuyện quan trọng hàng đầu"

"Nàng..."

Đường Kiến Vi không cùng nàng dây dưa việc này, khuôn mặt tươi cười như cũ, nhanh chóng thay đổi đề tài

"Ngươi khẩu vị ngọt hay mặn, muốn ăn cùng mì hay là cơm, ta giúp ngươi đi chuẩn bị."

"Không cần, ta tự mình đi."

Lúc Đồng Thiếu Huyền chuẩn bị đứng lên, bị Đường Kiến Vi chạm nhẹ đầu vai của nàng, đẩy trở về.

"Ngươi đừng đi, ở lại tiếp khách. Hơn nữa ngươi bị thương còn chưa khỏi đừng chạy khắp nơi, giao cho ta là được rồi?"

Đồng Thiếu Huyền bị mê hoặc. Tuy rằng nàng tận mắt chứng kiến nữ nhân này trong ngoài không giống nhau, mà khi bản thân nàng là người trong cuộc cũng không phân rõ thật giả.

Nàng nhìn không ra lúc này Đường Kiến Vi bỗng nhiên nhu tình là đang tính toán cái gì, muốn từ trong hồ lô đưa thuốc gì cho nàng.

Hay là vẫn vì chuyện cứu nàng ngày ấy.

"Ta ăn khẩu vị ngọt, muốn ăn cơm." Đồng Thiếu Huyền nói,"Làm phiền."

"Được, còn Ngưỡng Quang?"

"Ta cũng là khẩu vị ngọt, ăn cơm. Người Túc huyện chúng ta không thể thiếu cơm được."

Đường Kiến Vi cười nói "Cái này đơn giản, cơm đã nấu xong, ta sẽ đi xới. A Niệm, ta đi một lát sẽ trở lại."

Đường Kiến Vi nói môt câu sẽ nhìn Đồng Thiếu Huyền một cái, mỗi khi làm một chuyện đều cùng Đồng Thiếu Huyền nói qua một tiếng. Ở trước mặt bạn học của nàng cấp cho nàng đủ mặt mũi, còn thiếu việc đem nàng giống như Thái Thượng Hoàng mà dâng lên.

Đồng Thiếu Huyền bị nàng dỗ cảm thấy không được tự nhiên lại thoải mái, không biết nên dùng vẻ mặt gì, gật đầu với nàng.

Đường Kiến Vi đi lấy đồ gia vị cùng cơm, nàng vừa đi, Cát Tầm Tình liền kinh hô một tiếng:

"Trường Tư ngươi không biết xấu hổ."

Đồng Thiếu Huyền "????"

"Còn chưa thật sự xuất giá đã hầu hạ ngươi tốt như vậy, nếu xuất giá rồi chắn chắn sẽ cưng chiều ngươi hết mực."

"Lau nước miếng đi." Đồng Thiếu Huyền lấy ra chiếc khăn tay đưa đến lau miệng cho nàng.

"Hứ" Cát Tầm Tình đẩy nàng ra," Tình cảm tốt như vậy mà còn nói không hợp nhau, ta thấy ngươi là đang khoe khoang."

Đồng Thiếu Huyền vui vẻ:" Vâng vâng, ta khoe khoang đấy, còn ngươi là cố ý tìm khoe khoang. Khương Thái Công câu cá còn cần lưỡi câu, ta câu Ngưỡng Quang đến lưỡi câu còn không cần, ngươi tự nhảy khỏi mặt nước còn trách ai."

Cát Tầm Tình tức hộc máu đập nàng một cái "Ngươi mở miệng ra là chán ghét,Đường tỷ tỷ ôn nhu như thế chắc chắn là bị ngươi khi dễ chết mất."

"Ta khi dễ nàng? khẩu khí thật lớn, ta có thể khi dễ nàng sao? Nàng không cầm dao chém ta, ta đã phải cảm ơn trời đất rồi."

"Ồ, nhìn không ra mỹ nhân lại hung tàn như thế. Nói vậy ngươi bị thương là do nàng ngược đãi à?"

"Ngươi lại nói đi đâu thế, không phải."

"Thế tại sao?"

"Là do chính ta không cẩn thận, không liên quan đến Đường Kiến Vi, ngươi tại sao có thể nghĩ nàng như vậy?"

Cát Tầm Tình:"???"

Tình cảm của hai người cuối cùng là tốt hay là không tốt?

Đường Kiến Vi rất nhanh đã trở lại, trong tay có một cái mâm, trên đó có ba phần nước chấm, hai chén cơm và một tô mì.

Cát Tầm Tình "Ồ" một tiếng "Tẩu tử thích ăn mì sao?"

Đường Kiến Vi nói: "Ta là người phương bắc, mì là thức ăn chính từ nhỏ."

Cát Tầm Tình chưa đến Bác Lăng, nghe Đường Kiến Vi nói như vậy, nhất thời không thể tưởng tượng ra được.

Người Túc huyện món chính trừ cơm ra thì không có thêm gì, mì cũng tính là đồ ăn, mì sợi thêm gia vị có thể làm thành đồ ăn để ăn cùng với cơm.

Nói về sự khác biệt của Nam Bắc, Cát Tầm Tình đầy hứng thú hỏi Đường Kiến Vi không ngừng.

Hỏi phong tục ở Bác Lăng, hỏi kinh thành bao là hùng vĩ, hỏi người trẻ tuổi ở Bác Lăng giải trí thế nào.

Tóm lại, lúc trước câu hỏi nào Đồng Thiếu Huyền chưa trả lời được nàng bây giờ đều hỏi Đồng Kiến Vi.

Đường Kiến Vi vô cùng tốt bụng trả lời tất cả những gì nàng biết.

Đường Kiến Vi vừa trả lời Cát Tâm Tình đang tò mò, vừa hơi buồn bực .

Bàn gỗ của Đông viện hơi nhỏ không để được nhiều bát đĩa.

Cái bàn gỗ này là dùng để uống trà, ngày bình thường không dùng để ăn cơm vì Đồng Thiếu Huyền Thường ăn cơm ở nhà ăn hoặc là trong phòng ngủ, chưa bao giờ ăn cơm ở trong sân.

Đường Kiến Vi vẫn còn bưng mâm gỗ, hơi tốn sức sắp xếp chén đĩa, động tác từ tốn cẩn thận, sợ làm đổ nước chấm, bát đĩa và gà xuống dưới, rơi vãi vào người ai cũng không tốt.

Đồng Thiếu Huyền thấy nàng sắp xếp rất khó khăn, liền mò xuống phía dưới bàn, từ dưới lật lên tấm gỗ hình quạt, cùm cụp một tiếng , ghép cùng với một cạnh hình vuông của cái bàn.

Đường Kiến Vi "Ồ" một tiếng, cái này và xe đẩy thành tinh của nàng về cơ chế giống nhau như đúc.

Tạch, tạch, tạch. Ba miếng gỗ hình quạt cũng nối với ba cạnh còn lại của cái bàn, chiếc bàn gỗ hình vuông nhỏ biến thành hình tròn.

Đường Kiến Vi có chút ngạc nhiên, còn Đồng Thiếu Huyền và Cát Tầm Tình đối với việc này giống như đã thành thói quen, không hề kinh ngạc, nàng cũng không tiện lộ ra dáng vẻ chưa quen, đem chén đĩa sắp xếp.

Cát Tầm Tình cũng nhận ra gà quay này: "Gà quay của Lưu ngốc tử bây giờ không dễ mua, tẩu tử đi xếp hàng mua từ sớm hay sao mà vẫn còn nóng hổi như vậy."

Gà quay này là do Đường Kiến Vi tự quay. Không biết tại sao hôm nay thời tiết nóng, ngồi bên bếp lò chờ gà quay làm cho Đường Kiến Vi một thân mồ hôi.

Lúc nãy thời gian vừa tới, trên da gà còn ứa ra váng mỡ, có thể nghe được âm thanh xì xì, còn mặt Đường Kiến Vi bị nướng khiến cho đỏ lên một chút.

Bởi vì trời tối, bốn phía chỉ có ánh sáng của đèn lồng nên Đồng Thiếu Huyền và Cát Tầm Tình không phát hiện ra.

Đường Kiến Vi cũng không nói ra, giúp các nàng xé gà, Đồng Thiếu Huyền và Cát Tầm Tình mỗi người một cái đùi gà, đặt vào chén nước chấm của các nàng.

"Là ta nhờ gia nhân đi sớm xếp hàng mua, thời tiết này cũng không dễ làm nó lạnh. Các ngươi nếm thử xem nước chấm có hợp khẩu vị không, nếu mùi vị quá nồng ăn không quen ta sẽ đi làm lại cho các ngươi."

Cát Tầm Tình nhìn đùi gà trong chén, bị nướng đến đỏ sậm, da gà bị mở lộ ra thịt gà trắng nõn.

Cát Tầm Tình thèm nhỏ dãi, cầm đùi gà đặt vào giữa nước chấm cắn một miếng, tỉ mỉ nhai.

Nhưng vốn là người Túc huyện, biết rằng gà quay của Lưu ngốc tử mùi vị tuyệt vời, nàng cũng đã ăn qua.

Nhưng so với đùi gà nàng đang ăn trong miệng có chút khác biệt.

Nước thịt gà bên trong bị lớp da giòn giữ lại, Cát Tầm Tình không dám dùng nhiều sức, sợ cắn mạnh một cái nước thịt sẽ chảy đầy tay.

Không chỉ thiếu lễ độ mà còn quá lãng phí.

Thịt gà nhiều nước, da gà cũng là đồ ngon hiếm có.

Nước chấm cho đường và thục tiêu, có chút ngọt lại có chút cay dung hợp trong miệng, phức tạp nhưng lại hết sức thích hợp có thứ tự mà nhanh chóng làm cho vị giác thức tỉnh.

"Tẩu tử, ăn ngon quá, nước chấm và gà quay đúng là phối hợp tuyệt vời."

Cát Tầm Tình miệng đầy mùi thơm, lúc nãy vẫn còn giả bộ chín chắn, bây giờ đùi gà vào miệng ngay lập tức trở lại nguyên hình.

Dùng nước chấm với thịt gà cùng với cơm đưa nhanh vào trong miệng, học cả ngày nên Cát Tâm Tình giờ này hai ba miếng liền ăn hết nửa bát cơm.

Mẹ nàng mà nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ dạy bảo nàng, nói nàng ăn ở thô lỗ.

Nhưng mà đồ ăn ngon ở trước mặt, nàng không ngăn bản thân mình được.

Dường như từ lúc chào đời đến giờ nàng chưa từng ăn con gà quay nào ngon như thế này, thậm chí cả cơm cũng ngon hơn cơm nhà nàng, vừa thơm vừa mềm, từng hạt rõ ràng.

Cát Tầm Tình chỉ nghĩ Đường Kiến Vi đem gà quay của Lưu ngốc tử thay đổi một chút, phối hợp với nước sốt mới làm cho nàng ăn một cách hưng phấn.

Nhưng Đồng Thiếu Huyền vừa mới niếm qua gà quay chính thống của Lưu ngốc tử, mà chỉ ăn một miếng đã nuốt không trôi, bây giờ cắn một miếng đùi gà của Đồng Kiến Vi mang tới liền ngây ngẩn cả người.

Đây đúng là mùi vị mà nàng thích.

Lần trước Đường Kiến Vi đền cho nàng con gà quay kia cũng là mùi vị này. Chỉ là hơi khác nhau mùi khói, còn lại từ da gà vào đến thịt gà, toàn bộ gà quay từ trong ra ngoài tất cả đều giống nhau.

Nhiều một phần ngấy, thiếu một phần nhạt, đây đúng là mùi vị Đồng Thiếu Huyền nhung nhớ.

Đồng Thiếu Huyền đã biết đây không phải là gà Lưu ngốc tử quay mà là Đường Kiến Vi quay.

Nàng đáng lẽ nên nghĩ tới từ lâu, Đường Kiến Vi mà mọi người khen ngợi ngoài khuôn mặt xinh đẹp, thi phú,lục nghệ thì trù nghệ của nàng cũng rất tốt.

Trưởng Tôn Ngạn từng nói với nàng, Trưởng công chúa thích ăn, các tiểu nương tử có thể hầu hạ ở bên cạnh nàng ngoại trừ dung mạo xinh đẹp thì trù nghệ cũng phải lợi hại. Ngày ấy tiệc thưởng xuân, Đường Kiến Vi hình như còn là chưởng quản bếp, nhìn giống như là tổng trù.

Thì ra gà quay của nàng còn ngon hơn Lưu ngốc tử nhiều.

Cát Tầm Tình còn đang khen ngợi Lưu ngốc tử nhìn thì ngốc nhưng tay nghề thì không hề dở.

Đồng Thiếu Huyền không vui, nói lời thật "Gà quay này không phải do Lưu ngốc tử quay."

Cát Tầm Tình và Đường Kiến Vi cùng nhìn về phía nàng.

Cát Tầm Tình "Ơ" một tiếng "Không phải Lưu ngốc tử quay, vậy là ai?"

Đồng Thiếu Huyền hỏi Đường Kiến Vi "Đây là ngươi làm à?"

Cát Tầm Tình "?"

Đường Kiến Vi cười nói: "Các ngươi cảm thấy ngon là được rồi, ai làm cũng không quan trọng."

Cát Tầm Tình"!!!"

Đồng Thiếu Huyền "Vậy gà quay lần trước cũng là do ngươi quay?"

Đường Kiến Vi cười ngọt ngào "Lần này hay lần trước ngon hơn?"

Đồng Thiếu Huyền bị nàng hỏi có chút xấu hổ, cúi đầu và một miếng cơm nói: "Đều ngon."

Cát Tầm Tình nhìn Đồng Thiếu Huyền, lại nhìn Đường Kiến Vi, không khí ngọt ngào vi diệu này là muốn làm cho nàng ghen tị mà chết đúng không?

Một mình nàng mặc dù đang cầm một chén phượng tủy gan rồng, nháy máy đã biến thành canh suông quả thủy, tẻ nhạt vô vị.

*phượng tủy gan rồng: ý là ngon và hiếm nha.

( FA cảm thấy đồng cảm với Tầm Tình a=))

Ăn xong bữa tối, Đồng Thiếu Huyền bảo Sài thúc đưa Cát Tầm Tình về nhà.

Hai người đứng ở cửa chính Đồng gia, Cát Tầm Tình nắm tay Đồng Thiếu Huyền nói:

"Hôm qua mẹ ta hỏi ta muốn tìm một tiểu nương tử hay là một tiểu lang quân kết hôn. Ta lúc đó còn nói muốn tìm một tiểu lang quân ,không cần nộp nhiều thuế lại dễ dàng sinh con nối dõi. Nhưng hôm nay thấy tẩu tử có tay nghề tốt như thế lại làm cho ta có chút do dự. Nam tử và nữ tử tóm lại không giống nhau, nếu như có thể tìm được một người như tẩu tử ,thê tử của ta chỉ cần dung mạo bình thường, thấu hiểu yêu thương, có khả năng làm một bàn đồ ăn ngon, ta sống cũng không uổng đời này."

Đồng Thiếu Huyền chế nhạo nàng
"Thế nào, ăn của Đường Kiến Vi một bữa cơm, đời người có thể thay đổi rồi"

"Ngươi đúng là ở trong phúc mà còn không biết, không muốn nói chuyện với ngươi nữa, ăn uống no đủ xong rồi, ta về nhà ngủ. Sài thúc, chúng ta đi thôi."

Sài thúc lên tiếng, cầm đèn lồng đi đằng sau Cát Tầm Tình, đưa nàng đi ra.

Đang ở trong phúc sao?

Đồng Thiếu Huyền từ cửa đi qua rừng trúc, sao tỏa sáng trên đỉnh đầu, váy màu lam bị một trận gió khô nóng thổi tới làm cho nàng hơi giật mình.

Mặc dù hiện tại rất không chân thật.

Nàng cùng với người mà nàng nhung nhớ đã lâu sẽ trở thành mối quan hệ mãi mãi dài lâu.

Mà tên của người này qua lời của người thân, bạn bè vẫn làm cho nàng tưởng rằng đang ở trong mộng.

Xuyên qua rừng trúc tới tiền thính, hướng tây là tây viện, hướng đông là đông viện, ở đây là ngã ba giữa nơi ở của nàng và Đường Kiến Vi.

"Phu nhân."

Giọng nói Đường Kiến Vi vừa rõ ràng vừa trong trẻo cùng với tiếng côn trùng kêu đi vào tai Đồng Thiếu Huyền.

Nghĩ đến lúc trước Đường Kiến Vi gọi nàng là phu nhân là vì trêu chọc nàng, nhưng hôm nay ở đây không có người khác, trong giọng nói của nàng không giống như là có ý đùa nghịch, Đồng Thiếu Huyền hơi nghi ngờ một chút, nàng thật sự muốn xưng hô thân thiết như vậy sao?

"Ngươi ở đây làm gì?" Đồng Thiếu Huyền hỏi nàng.

"Ta đang đợi ngươi."

"Có chuyện gì?"

Đường Kiến Vi lùi lại vài bước, xe đẩy xuất hiện ở phía sau nàng.

"Đây là ngươi cải tạo à?"

"Ừm"

"Bàn gỗ nhỏ dùng bữa hồi nãy cũng là do ngươi làm, đúng không?" Đường Kiến Vi giống như là ngày đầu tiên nhận biết Đồng Thiếu Huyền, tập trung đánh giá nàng, "Ta nhìn không ta ngươi lại có tài năng này. Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ là một con ma ốm, thổi một cái là ngã, đẩy một cái là tan."

"Ngươi cố ý chờ là để chê cười ta à?"

"Tất nhiên không phải, ta đến cảm ơn ngươi. Cảm ơn ngươi đã giúp ta cải tạo xe đẩy."

"Không cần phải khách khí. Coi như là đáp lễ việc ngươi mời ta ăn gà quay đi."

"Gà quay bao nhiêu tiền, xe đẩy lại là bao nhiêu tiền. Loại xe đẩy bình thường ở Túc huyện của ngươi có thể bán được sáu mươi lượng. Xe đẩy tinh của ngươi bán thế nào cũng được hơn ngàn lượng."

"Xe đẩy tinh, cái tên này thật là khó nghe. Đường Kiến Vi, ngươi cũng là người đọc thuộc lòng tứ thư ngũ kinh, không thể đặt một cái tên vang dội được hay sao?"

"Tên vang dội ? Vậy Trường Tư hay là A Niệm hay hơn đây."

"Vẫn là xe đẩy tinh đi"

Đường Kiến Vi nhịn không được bật cười, nàng cũng không biết vì sao, cho dù mang tâm trạng như thế nào mà cùng Đồng Thiếu Huyền nói chuyện, đều kích thích tính tình trêu ghẹo của nàng.

Mà Đồng Thiếu Huyền bởi vì Đường Kiến Vi cười, ngực chảy qua từng đợt dòng nước ấm.

Đường Kiến Vi cái người này thật sự quá nguy hiểm, không nghĩ rằng đã bị vẻ ngoài xinh đẹp của nàng mê hoặc.

"Con cừu nhỏ giúp ngươi mang sách đã sửa xong chưa?"

"Vẫn chưa sửa, không vội, chờ khi nào ta đi thư viện thì sẽ sửa."

"Không cần nói, cái đó cũng là do ngươi tạo ra. Vì sao nó có thể tự mình di chuyển, nguyên lý gì vậy?"

"Đó là lợi dụng tay kiểu bánh xe chuyển động liên kết với bánh răng, làm kết nối khung cùng với đĩa quay tạo ra phương thức động lực thi hành."

"Ha"

"Nếu lợi dụng than thậm chí là dầu để cung cấp năng lượng thì có lẽ sẽ đi được xa hơn. Chỉ là bây giờ ta chưa nghiên cứu ra được."

Đường Kiến Vi tất nhiên biết than và dầu là cái gì nhưng mà có thể lợi dụng chúng để làm cho vật chết tự di chuyển thì nàng chưa bao giờ nghĩ tới.

"Ngươi vì sao có thể biết những chuyện này, có thể nói cho ta biết không?" Đường Kiến Vi đối với cái đầu nhỏ của nàng có chút hứng thú.

"Tất nhiên có thể nói cho ngươi biết." Đồng Thiếu Huyền nói, "Nhưng cho dù nói cho ngươi biết thì ngươi nghe cũng không hiểu, cần gì lãng phí thời gian nói."

Đường Kiến Vi "...."

Đường Kiến Vi thừa nhận nàng nói rất đúng nhưng cũng rất muốn ăn đòn.

Đồng Thiếu Huyền cười đắc ý, cuối cùng cũng có thứ làm cho người đáng ghét này ngậm miệng.

Đường Kiến Vi nhìn về phía lỗ tai trắng trẻo xinh đẹp của Đồng Thiếu Huyền, sẽ có một ngày ngươi sẽ bị ta tùy ý xách.

Đồng Thiếu Huyền có chút mệt mỏi, tinh lực của nàng thường không đủ để cho nàng chống đỡ cả một ngày.

Hôm nay lại đau lưng, thời gian cấm túc nàng sẽ trở về phòng để đọc sách, chuẩn bị đi ngủ.

Cát Tầm Tình còn cố tình đưa bài tập về nhà, dù sao ngày mai cũng không đi thư viện, dồn lại thế nào cũng chờ ngày trở lại thư viện cùng lúc viết, vẫn còn nhiều ngày ung dung tự tại.

Cứ như vậy vui vẻ mà quyết định.

"Đúng rồi, ta có một chuyện muốn nhờ."

Đồng Thiếu Huyền đang muốn rời đi, Đường Kiến Vi chỉ vào tấm ván ngang của xe đẩy nói,

"Ngươi có thể giúp ta cải tạo chỗ để nồi trên xe đẩy của ta không, nồi của ta quá lớn mà khoảng cách giữa hai tấm gỗ này quá chật, khó để nồi chảo, thường xuyên bị nghiêng, dầu nóng bắn lung tung như vậy thật khó lường."

"Ngươi không phát hiện à?"

"Phát hiện cái gì?"

Đồng Thiếu Huyền đưa ngón tay dài nhỏ đến đằng trước tấm ván, tại một góc rút lên một cây then cài, rồi đẩy miếng ván, tất cả tấm ván trên xe đẩy có thể tự do dịch chuyển.

"Muốn chỗ rộng bao nhiêu ngươi tự điểu chỉnh sau đó cắm cái then cài này lại chỗ cũ là xong."

"Thì ra có thể làm như vậy, lúc trước ta nhìn cái then cài kia có chút lợi hại, cảm giác nó nhất định là có tác dụng nhưng không biết sử dụng thế nào, hóa ra so với ta tưởng tượng còn thần kì hơn."

Đường Kiến Vi kinh ngạc, nàng sắp gả cho Lỗ Ban tái thế đúng không?

Đồng Thiếu Huyền xương cốt mỏi nhừ, sắp đứng không vững, nhưng vẫn tinh mắt phát hiện thiết kế kỳ diệu nhất của nàng bị Đường Kiến Vi dùng mảnh vải che lại.

Nàng chỉ vào thân xe đẩy, nơi bị một mảnh vải đẹp mắt che lại hỏi

"Tại sao ngươi lại che nó đi?"

"Đúng lúc nhắc đến nó, ta phải hỏi ngươi nó dùng để làm gì?" Đường Kiến Vi chỉ vào chỗ trên xe đẩy với một cái có thể tới, có một nút hình tròn màu tối, khác với màu xung quanh "Đó là một cơ quan đúng không? mỗi lần ta không cẩn thận đụng đến nó, nó sẽ bắn ra ám khí."

Đồng Thiếu Huyền "!!!"

"Ngươi xem đi" Đường Kiến Vi bước sang bên cạnh vài bước, đè xuống cơ quan kia, bên hông xe "vù" một cái bắn ra một cái thùng dẹt, xuất hiện ở giữa xe đẩy.

" Nhiều lúc ta đang bận, không cẩn thận đụng vào cái nút kia đúng lúc ta không phòng bị ,cái thùng xe này bắn ra đánh trúng ta. cái này bắn ra lực không hề nhỏ, làm bụng ta bị bầm một mảng xanh tím." Đường Kiến Vi chỉ bụng của mình hỏi Đồng Thiếu Huyền đang đứng ở đối diện.

"Ta nghĩ rằng nên hỏi ngươi một chút, ngươi có thể đem cơ quan này gỡ ra được không?...Ánh mắt này của ngươi là sao hả? Ta thấy được sự coi thường trong ánh mắt ngươi đấy."

"Lại đây" Đồng Thiếu Huyền vẫy tay với nàng, "Đứng ở chỗ này của ta."

Đường Kiến Vi vòng qua xe, đứng sóng vai với Đồng Thiếu Huyền.

Từ nơi này giống như lúc trước có thể nhấn vào cái gọi là cơ quan, nhưng cái thùng xe không thể bắn tới Đường Kiến Vi.

Đồng Thiếu Huyền "Ngươi có nghĩ tới có thể đứng ở bên này chiên bánh tiêu còn cái thùng xe kia hướng ra ngoài để đựng tiền. Mỗi lần lấy tiền chỉ cần ấn vào cơ quan đề cho người ta để tiền vào, không cần đưa qua tay ngươi, sạch sẽ hơn nhiều."

Đường Kiến Vi "....."

Thay đổi cái vị trí mà khiến cho tầm nhìn hoàn toàn đổi mới.

Đều do xe đẩy bộ dáng giống nhau làm cho người ta không phân biệt trong ngoài.

Đường Kiến Vi đang cảm thán Đồng Thiếu Huyền xuất sắc, lại thêm một nghi vấn.

"Ngươi ngay cả chi tiết nhỏ như vậy cũng chú ý đến, ngươi đã sớm biết ta sẽ bán thức ăn."

"Ta không nghĩ đến." Đồng Thiếu Huyền nói, "Ta chỉ là dựa vào bản năng cải tạo xe đẩy."

"Bản năng?"

"Nếu nó đã là một chiếc xe đẩy, mà nó còn xuất hiện ở trước mặt ta, ta không thể chịu được nó quá mức bình thường và xấu xí."

"Ngươi có thể bớt hà khắc một chút, dù sao nó chỉ là một chiếc xe đẩy."

"Không được." Đồng Thiếu Huyền từ từ nhắm hay mắt nghiêm túc lắc đầu
"Cái khác có thể thỏa hiệp, chỉ có việc này ta tuyệt đối không thể nhượng bộ."

Đúng vào lúc này, dưới ánh trăng Đồng Thiếu Huyền trở nên hơi xa lạ.

Đường Kiến Vi không nghĩ đến người này yếu đuối lại có chút nhát gan giống bánh trôi trắng mềm, vậy mà cũng có việc làm cho nàng kiên quyết duy trì.

Nàng cũng hiểu được vì sao Đồng Thiếu Huyền có thể làm ra được thần khí mà người khác không nghĩ ra, nhưng không đem nó buôn bán.

Có lẽ là bản thân Đồng Thiếu Huyền không muốn làm như vậy. Không muốn đem đồ vật mình quý trọng nhiễm phải mùi tiền.

"Còn có chuyện gì khác không?" Đồng Thiếu Huyền giọng nói có chút lung lay, mí mắt cũng rũ xuống, nhìn qua giống như lung lay sắp đổ.

Lúc này vừa qua giờ Tuất, nàng đã có thể mệt mỏi thành như thế.

"Không có chuyện gì nữa thì ta trở về ngủ." Đồng Thiếu Huyền xoa xoa con mắt, thần đồng cao ngạo lạnh lùng lúc nãy đã biết thành Tiểu nương tử xinh đẹp mềm mại rồi.

"Ta đưa ngươi trở về" Đường Kiến Vi bước lên giữ lại nàng.

Đồng Thiếu Huyền không được tự nhiên nhưng Đường Kiến Vi đã chủ động như thế, lực đỡ nàng cũng đủ để chống đỡ hành động của nàng, trong lòng Đồng Thiếu Huyền có thêm một phần kiên định và ấm áp.

Cũng không từ chối nữa.

Hai người yên lặng hỗ trợ lẫn nhau đi, đi qua hành lang dài, đèn lồng bằng vải lụa đưa bóng dáng thân mật của hai nàng kéo dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro