Chương 117 Thứ 5, ngày 4 tháng 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mật Trà quay người, hướng về phía cửa phòng ngủ.

Ký túc xá vốn nên trống trơn lúc này lại có thêm hai bóng người. Hai người đột nhiên xuất hiện, giống như ma quỷ, không một tiếng động mà đứng ở phòng khách.

Mật Trà không hề tỏ ra sợ hãi khi nhìn thấy hai người này, như thể đã đoán trước được sự xuất hiện của bọn họ.

Người tới là một nam một nữ, tuổi tác không lớn, nhìn bề ngoài thì khoảng 20-30 tuổi.

Người phụ nữ có dáng người đẫy đà quyến rũ, trên mặt che một tấm mạng che mặt màu tím, che khuất vùng phía dưới đôi mắt. Người đàn ông thì trẻ hơn, thoạt nhìn trông như một cậu sinh viên đại học phóng khoáng với nụ cười đầy nắng.

Vừa xuất hiện, anh ta liền quen thuộc xách hành lý từ dưới đất lên, vác hai túi ba lô lớn của Mật Trà lên vai, sau đó mỉm cười với nàng, "Đi thôi tiểu thư, xe đang đợi ở dưới."

"Chờ một chút." Mật Trà rũ mí mắt, "Chờ cậu ấy đi xa chút đã."

Người phụ nữ nghe vậy, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ phía sau Mật Trà.

Cô bước về phía trước, vòng eo lắc lư nhẹ nhàng theo cơ thể khi bước đi, vũ mị và thần bí như loài rắn.

Giày cao gót chạm trên nền đất, vốn phải phát ra âm thanh thanh thúy. Nhưng ở trên người cô, loại âm thanh này phảng phất giống với tiếng xì xì lè lưỡi của rắn, xem lẫn một chút khí tức âm lãnh.

Giọng nói của người phụ nữ như đến từ một không gian khác, nhẹ nhàng quấn quanh tai như sợi tơ, lạnh lẽo mà yêu mị.

"Tiểu thư, nếu cô cảm thấy cô đơn, chúng ta có thể đưa ra lời mời tới những người bạn này của cô, mời bọn họ gia nhập gia tộc Bách Lí, vĩnh viễn làm bạn bên cạnh cô. Đám trẻ này xác thực rất ưu tú, hơn nữa nếu cô thực sự muốn, phá lệ thăng làm con cháu trong nhà cũng không phải là không thể."

Người phụ nữ này tuyệt đối không phải là một người tầm thường, càng không phải là một người tốt bụng. Nhưng kỳ lạ là thái độ của cô ấy đối với Mật Trà lại rất tôn trọng.

"Nhưng thứ lỗi cho tôi nói thẳng, nếu là làm bạn đời, cô bé hệ băng kia còn lâu mới xứng với cô, cô ấy không lọt nổi vào mắt của đại trưởng lão với lão thái quân đâu."

Người phụ nữ bước đến bên cạnh Mật Trà. Nhìn từ khoảng cách gần có thể mơ hồ thấy rõ bên dưới mạng che mặt chính là một khuôn mặt vô cùng quyến rũ. Màu da của cô khác với người thường, trắng đến mức lộ ra vài phần âm u.

"Cô nên biết đại trưởng lão ghét nhất là năng lực giả hệ băng. Huống hồ xét về tài năng hay độ tương thích với cô, vị tiểu thư Cơ gia của trung học Thủ đô còn tốt hơn cô ấy gấp nhiều lần."

"Em biết..." Mật Trà nhắm mắt lại, cau mày lắc đầu, "Nhưng người em yêu là cậu ấy. Cho dù ông không thích, hay người khác có ưu tú đến đâu, em cũng chỉ yêu mình cậu ấy. Cậu ấy khác với mọi người."

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Mật Trà, chàng trai đang vác hành lý vội bước tới, xen vào nói, "Ai ya được rồi, tiểu thư chúng ta thích ai cô quan tâm làm gì, cũng không phải việc kiếm chồng cho cô. Đừng nói chuyện nữa mau về thôi, nửa năm không gặp phu nhân nhớ tiểu thư lắm đó, cô gia cũng đang về, chậm nhất ngày mốt sẽ tới nhà."

Anh đến gần Mật Trà, nhướng mày cười tinh nghịch, "Ông ấy mua về rất nhiều đồ ăn vặt cho tiểu thư đấy."

Sau khi bị chàng trai cắt ngang, bầu không khí có phần thoải mái hơn.

Mật Trà biết anh đang cố làm nàng vui nên bình tĩnh lại, phối hợp nở nụ cười, "Ừm, về thôi, em cũng rất nhớ ba mẹ với anh trai."

Mẹ đã mở lòng rồi, hứa vời nàng rằng chỉ cần ông bà đồng ý thì mẹ sẽ không phản đối.

Mật Trà nắm chặt hai tay. Nếu là như thế, nàng nhất định phải nghĩ cách để có được sự đồng ý của ông bà. Chỉ cần họ chịu chấp nhận Gia Gia, muốn nàng làm cái gì đều được.

......

Học sinh nội trú có rất nhiều hành lý nên trường trung học trực thuộc Cẩm Đại đã áp dụng phương pháp nghỉ theo đợt, giúp phụ huynh đỡ phải choáng váng khi đưa đón.

Để thuận tiện cho việc vận chuyển hành lý của học sinh, phụ huynh ngày nghỉ lễ có thể lái xe vào trường.

Thẩm Phù Gia thầm đọc lại biển số xe mà anh trai đã nói cho cô, tìm kiếm một chút liền thấy ngay chiếc xe mới mua của Thẩm Dật.

Thẩm Dật nhìn thấy bóng dáng của em gái mình từ xa. Tuy biết cô là người khoa công, sức lực có khi còn mạnh hơn cả mình, nhưng theo thói quen, anh vẫn nhanh chóng xuống xe, thay cô xách hành lý trên tay.

Ngày nghỉ lễ, có rất nhiều học sinh ra vào.

Có mấy nữ sinh nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Dật, dừng lại nhỏ giọng kêu lên, "Anh trai này thật quen mắt nha."

Cô gái bên cạnh mỉm cười nói, "Là anh của Thẩm Phù Gia, đương nhiên quen mắt."

"Tôi cứ có cảm giác là đã gặp ở đâu đó rồi..."

Trong một năm qua, công tác của Thẩm Phù Gia ngày càng nhiều. Tuy vẫn còn là sinh viên nhưng đã dần lộ diện trước công chúng. Ngoài việc theo chân giáo viên ra ngoài diễn kịch, anh còn thu được không ít danh tiếng thông qua các buổi phát sóng trực tiếp. Khó trách có người cảm thấy anh quen mắt.

"Thôi đi, cậu cứ gặp anh nào đẹp trai là đều cảm thấy quen mắt." Một nam sinh đi ngang qua cười nói, "Tỉnh đi, người ta không thích cậu đâu."

"Thế còn cậu thì sao?" Không có nữ sinh nào trong ngôi trường này là dễ chọc, cô gái lớp 10 đáp trả sắc bén, "Một đám nam sinh chạy đến ký túc xá nữ, còn không phải chỉ để nhận một cái liếc mắt của Thẩm Phù Gia thôi sao. Mà tôi nói cho cậu biết, cậu cũng không có cơ hội đâu, người ta thích con gái."

"Cái gì?" Nam sinh lớp 10 mới vào trường sửng sốt. Đây là chuyện khi nào, tại sao hắn không biết gì hết? Thẩm học tỷ mà hắn ngày nhớ đêm mong là đồng tính luyến ái?

"Đúng là như vậy." Nữ sinh bên cạnh khịt mũi nói, "Tôi nghe một đàn chị lớp 12 nói người ta với bạn gái còn bày tỏ tình cảm với nhau ngay trên lôi đài, thậm chí hiệu trưởng và giáo viên cũng không để vào mắt, quá mức cường điệu."

"Chị ấy quen ai vậy?" Các nam sinh vội vàng hỏi.

"Nghe nói là một mục sư thiên tài."

Nữ sinh lớp 10 nhớ lại lời miêu tả của đàn chị, rốt cuộc chỉ nhớ được một chi tiết ấn tượng duy nhất: "Ngực rất to."

"Chết tiệt, mục sư ngực khủng....Thật là phí tài nguyên!"

"Haiz, nữ sinh chất lượng cao đã ít rồi, đã vậy còn yêu nhau. Đất nước khi nào mới phân phối bạn gái cho tôi đây!"

"Cho dù người ta không yêu nhau thì cũng không đến lượt mấy cậu. Nhìn anh của Thẩm Phù Gia đi, nếu chị ấy muốn tìm bạn trai thì tiêu chuẩn cũng phải đạt tới trình độ như anh trai mình, không ai thèm để ý đám trẻ trâu các cậu đâu."

Thính lực của Thẩm Phù Gia rất tốt, cuộc trò chuyện này đều được cô nghe rõ từng chữ.

Thẩm Dật nhịn không được bật cười, liếc nhìn khuôn mặt Thẩm Phù Gia, trêu chọc nói, "Xem ra mấy sự tích vẻ vang trong trường của em đã được lưu truyền rộng rãi rồi."

Anh cũng chỉ mới biết tin em gái mình có bạn gái cách đây vài ngày.

Ban đầu, Thẩm Dật thực sự rất sốc.

Anh biết rõ tính cách của em gái mình. Bề ngoài nhìn như trời quang trăng sáng, nhưng nội tâm lại kiêu ngạo hơn bất cứ ai.

Trong mắt em gái, người khác giới chính là đầy tớ ngu ngốc, còn người cùng giới, hoặc là đối thủ cạnh tranh hoặc là đối tượng có thể lợi dụng.

Hơn nữa, từ nhỏ cô liền xem nhẹ tình yêu, vậy mà giờ lại bảo mình có bạn gái, thật sự khiến Thẩm Dật giật mình không thôi.

"Bị nhốt trong trường học lâu quá, chỉ chút chuyện nhỏ cũng đủ trở thành việc vui để bàn tán." Thẩm Phù Gia khom người cất hành lý,  cô vén tóc qua tai, không quan tâm đến lời nói của đàn em.

Thẩm Dật cười khẽ, "Em thật sự không hề thay đổi chút nào."

Sự thờ ơ làm lộ ra vẻ kiêu ngạo và lãnh đạm, vẫn giống hệt trước đây.

Cửa sau đóng lại, Thẩm Phù Gia đứng thẳng rồi lùi về hai bước. Thẩm Dật nhân cơ hội này nhìn kỹ cô thêm một lần, sau đó phát hiện sự khác thường.

"Không đúng, vẫn có chút thay đổi."

"Hả?" Thẩm Phù Gia khó hiểu.

Thẩm Dật nhìn sắc mặt em gái, anh không biết đã có gì thay đổi, nhưng anh luôn cảm thấy em gái đứng trước mặt mình bây giờ đã khác so với lúc mới khai giảng.

Anh thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là "sức mạnh của tình yêu"?

Vội lắc đầu, em gái từ nhỏ đã có tâm tư sâu hơn hẳn những cô bé khác. Anh cũng không thể đoán được trong đầu của cô gái mười tám tuổi rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.

Thẩm Dật không làm khó chính mình nữa, hất cằm cười nói, "Không có gì, lên xe đi."

Sau khi cất hành lý vào trong cốp, cả hai mở cửa xe ngồi xuống. Hai anh em đã một học kỳ không gặp nên cũng có chút nhớ nhau.

Thẩm Dật lái xe ra khỏi cổng trường, vừa nói với Thẩm Phù Gia, "Khát không? Hàng ghế sau có đồ uống. Chúng ta tìm nhà hàng nào đó ăn trước nhé?"

"Không cần đâu anh."

"Anh với em cần gì khách khí chứ." Thẩm Dật cười một cái, nụ cười đã được anh luyện tập hàng nghìn lần. Môi mỏng giương lên, tuấn mỹ ôn hòa khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

"Gần đây anh phát tài à?" Thẩm Phù Gia dịch kính chiếu hậu bên trong xe lên trên, mím môi kiểm tra vết son khi nãy vừa hôn Mật Trà có bị bong ra hay không.

Từ khi bên nhau với Mật Trà, cô sử dụng son nước nhiều hơn son môi vì sợ để lại dấu vết trên mặt nàng.

"Phát sóng trực tiếp kiếm được một ít tiền." Thẩm Dật quay tay lái, dự định đưa Thẩm Phù Gia vào trung tâm thành phố để ăn uống, "Mới tiết kiệm được chút ít liền tiêu hết vào chiếc xe này."

"Hết bao nhiêu?"

"Chừng hai trăm nghìn." Thẩm Dật vừa nói vừa nhận ra điều gì đó. Đôi mắt hoa đào giống với Thẩm Phù Gia liếc một cái, cười như không cười mà nhìn cô, "Thiếu tiền à?"

Hai anh em không chỉ tương tự về ngoại hình mà tính cách, khí chất cũng giống nhau như đúc. Ở phương diện nhìn thấu lòng người, Thẩm Dật nhạy cảm không kém gì Thẩm Phù Gia.

Bị nhìn thấu tâm tư, Thẩm Phù Gia ngượng ngùng gật đầu, "Anh, kiếm của em gãy rồi..."

Thẩm Dật nhướng mày, "Không phải em có học bổng sao?"

"Phần học bổng đó...cái đó..." Khi được người thân hỏi về vấn đề tình cảm, Thẩm Phù Gia dù có trưởng thành sớm đến đâu cũng không khỏi lộ ra vẻ thẹn thùng của thiếu nữ. Cô ậm ừ một chút, cuối cùng quay sang giận dỗi với Thẩm Dật, "Không phải em nói với anh rồi sao, em đang yêu."

Lồng ngực chàng trai run lên, cười đến mặt mày biến dạng.

"Mới còn nhỏ mà đã nóng lòng tiêu tiền cho bạn gái, có tiền đồ hơn anh rồi." Thẩm Dật phanh xe dừng lại, quay đầu nhìn Thẩm Phù Gia, "Bữa nào dắt về nhà xem thử, anh muốn coi xem đứa con gái như thế nào mới có thể câu mất hồn em như vậy."

"Anh này, em là vì việc học chứ không phải vì yêu đương." Thẩm Phù Gia lắc nhẹ cánh tay anh, khẽ cau mày, "Anh rốt cuộc có không? Ngày mai em phải đến nhà người ta rồi."

Bên ngoài là hoa khôi tiên nữ hoàn mỹ, chỉ ở trước mặt gia đình, cô mới thể hiện ra chút thái độ nũng nịu của một cô gái nhỏ.

"Tiền mua dụng cụ học tập cho em gái, tất nhiên là có." Thẩm Dật không chọc cô nữa, "Vừa lúc em chuẩn bị vào đại học, đổi thanh kiếm mới cũng tốt. Anh nghe nói còn phải mua phụ trợ khí nữa đúng không?"

Thấy anh đồng ý, Thẩm Phù Gia hai mắt sáng lên, nhanh chóng nói, "Phụ trợ khí em tự  mình mua. Khi nhận được học bổng, em với cậu ấy sẽ đến cửa hàng chọn."

"Được rồi, lát nữa anh chuyển tiền mua kiếm cho em." Thẩm Dật gật đầu, lấy ra một cái khẩu trang màu đen đeo vào, "Xuống xe đi, ăn cơm trước, sẵn tiện kể cho anh nghe về cô bạn gái nhỏ của em."

Thẩm Phù Gia gật đầu mỉm cười, "Vâng, cảm ơn anh."

.......

Sáng hôm sau, Thẩm Phù Gia thức dậy còn sớm hơn khi ở trường.

Ngoài trời vào mùa đông vẫn chưa sáng, Thẩm Phù Gia vén chăn, bật công tắc đèn bên cạnh giường.

Bên phải cô phủ đầy lông mèo.

Mùa đông trời lạnh nên Bena lén leo lên giường cô ngủ. Nửa năm không gặp nhưng cục cưng chỉ tốn nửa ngày là nhớ lại được mùi của cô.

Thẩm Phù Gia đưa tay vuốt phần lông dài của mèo Ragdoll.

Khi đầu ngón tay chạm vào người Bena, trái tim cô run lên, chợt nhớ tới giấc mộng hoang đường kia của mình.

"Trà Trà..." Đôi mắt thiếu nữ tràn ngập thủy sắc, ướt át lưu luyến.

Cô vuốt ve quả cầu nhỏ trên xương quai xanh. Mật Trà không ở đây nên đêm qua cô đã đeo choker khi ngủ. Cô chỉ nguyện ý cho Mật Trà quyền kiểm soát cơ thể mình.

Nhưng bây giờ không có nhiều thời gian để nhớ nhung. Anh trai đi làm, lát nữa cô phải tự mình bắt xe buýt tới trường, trên đường đi sẽ mất rất nhiều thời gian.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Phù Gia gặp gia đình Mật Trà, cô không muốn vì đến trễ mà để lại ấn tượng xấu.

Nhưng dù đường đi mất nhiều thời gian thì xuất phát vào lúc 5 giờ sáng vẫn là quá sớm. Tuy nhiên, nếu tính cả thời gian làm tóc và trang điểm thì khoảng thời gian này có chút gấp gáp.

Đẩy cửa phòng ngủ, Thẩm Phù Gia đi vào phòng tắm rửa mặt.

Hành lý đã được lấy ra từ đêm qua và sắp xếp gọn gàng trong phòng ngủ.

Hôm qua sau khi cùng anh trai vào trung tâm thương mại ăn cơm, cô đã chọn một hộp bánh cuộn matcha tương đối cao cấp làm quà họp mặt cho ba mẹ Mật Trà.

Sau một tuần sẽ có kết quả thi, đến lúc đó học bổng cũng sẽ được phát. Trong thời gian này, cô phải tìm xem nên đến cửa hàng nào để mua phụ trợ khí và kiếm mới.

Cuối kỳ học tập bận rộn nên chưa có thời gian lên kế hoạch, tốt nhất là tìm cửa hàng nào gần phố thương mại. Mật Trà dễ đói, hễ đi ra ngoài chơi thì không thể thiếu thịt với đồ ngọt.

Thẩm Phù Gia vừa rửa mặt, vừa xem xét các phương án trong đầu.

Sau khi lau sạch những giọt nước trên mặt, cô nghiêng đầu nhìn vào gương.

Da có vẻ hơi khô.

Rửa mặt, dưỡng da, thoa kem chống nắng, trang điểm và chải đầu. Chờ Thẩm Phù Gia làm xong mọi việc, kim đồng hồ chỉ vừa khít 7 giờ rưỡi. Cửa phòng ngủ chính cũng mở ra, một người đàn ông mặc tây trang lịch lãm bước ra ngoài.

Trường học được nghỉ, nhưng công ty thì vẫn đi làm. Vị công chức trung niên phải chống chọi với cái lạnh để ra ngoài làm việc.

Thẩm Phù Gia thừa hưởng rất tốt dung mạo của ba cô. Người đàn ông thắt cà vạt nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại. Mẹ Thẩm Phù Gia hôm nay không có tiết dạy vào buổi sáng, vẫn đang cuộn tròn trong chăn ngủ.

Ông bất ngờ khi nhìn thấy Thẩm Phù Gia ở phòng khách, "Con thức sớm vậy?"

"Vâng, chào ba." Thẩm Phù Gia gật đầu, "Hôm nay con sẽ đến nhà một người bạn."

"Ồ," Thẩm Phù Gia nói xong, ba cô chợt nghĩ tới, "Là sinh nhật của người bạn mời con đến khu trượt tuyết đúng không?"

Nhìn thấy con gái, người đàn ông vô thức mỉm cười. Khóe mắt nổi lên nếp nhăn, nhưng ngũ quan vẫn rất tuấn tú, tuổi tác không hề làm giảm đi sức hút trong nụ cười của ông. Người đàn ông nhẹ nhàng hỏi, sợ đánh thức vợ mình trong phòng, "Còn tiền không? Ba cho con thêm một ít."

"Không cần đâu ba," Thẩm Phù Gia nhặt chiếc túi đã chuẩn bị sẵn lên, "Con chỉ qua nhà cậu ấy ngủ một đêm, không có ra ngoài tiêu tiền."

"Vậy được rồi, trên đường chú ý an toàn, phải nhớ cảm ơn người ta cho đàng hoàng đấy."

Thẩm Phù Gia đẩy cửa, quay đầu tạm biệt ba mình, "Con biết, ba cũng vậy."

Sau khi cô rời đi, ba Thẩm mới hậu tri hậu giác nhận ra:

Hình như hôm nay con gái của ông đặc biệt vui vẻ?

Mà thôi, vui vẻ được thì tốt. Nên ra ngoài chơi với bạn bè nhiều hơn, con gái phải hoạt bát một chút mới tốt.

......

Lúc Thẩm Phù Gia tới trường là 8 giờ 40, Nghiêm Húc đến sớm hơn cô năm phút.

Trong cơn gió lạnh, Nghiêm Húc đứng trước phòng bảo vệ vừa ăn bánh bao, vừa học từ vựng tiếng Anh trên điện thoại. Những ngón tay nhợt nhạt bị gió lạnh thổi qua, khiến chúng càng thêm xương xẩu và thanh bạch.

Nghiêm Húc thường mang đến cho người ta cảm giác vững chắc và đáng tin cậy. Nhưng khi nhìn kỹ vào, cô rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ vừa bước sang tuổi mười tám. Khóe mắt và lông mày đều mang theo nét trẻ trung non nớt. Giống như một con mèo đen nhỏ mới lớn vừa bị mèo mẹ đuổi đi, có nanh vuốt dài nhưng lại không lão luyện. Ở trong thế giới của cô, học tập là chuyện quan trọng nhất.

Phát hiện có người tới gần khiến cô ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Thẩm Phù Gia coi như chào hỏi.

Thẩm Phù Gia có chút không hài lòng với phản ứng này của cô ấy. Cô vuốt tóc trên ngực, sau đó chọc vào vai Nghiêm Húc.

Nghiêm Húc ngẩng đầu nhìn cô thêm lần nữa, đôi mắt đằng sau tròng kính trở nên thâm trầm, cô hỏi, "Làm sao vậy?"

"...Không có gì" Thẩm Phù Gia từ bỏ.

Hai người lặng lẽ đứng trước cổng trường một hồi, không ai nói gì, như thể là hai người xa lạ không liên quan gì với nhau. Cho đến 8 giờ 50, một chiếc ô tô màu đen dừng trước mặt họ.

Cửa xe mở ra, Liễu Lăng Âm từ trên xe bước xuống.

Khi cô ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Phù Gia, phản ứng của cô hoàn toàn khác với Nghiêm Húc.

Lông mày bên trái của cô lập tức nhướng lên, làm quá nói, "Ơ, minh tinh này từ đâu đến vậy, hôm nay có quay phim hay biểu diễn gì ở gần đây sao?"

Thẩm Phù Gia lập tức bật cười.

Đây mới là phản ứng cô mong muốn.

Cô che môi, cong mắt cười, "Sao có thể, hôm nay Lăng Âm mới là ngôi sao xinh đẹp sáng chói nhất."

Liễu Lăng Âm muốn ói.

"Cậu không sợ mình ăn diện lố quá sẽ áp luôn vai chính của ngày sinh nhật sao?"

Cô vuốt đuôi tóc của Thẩm Phù Gia. Đuôi tóc hơi uốn làm cho mái tóc mềm mại của Thẩm Phù Gia trông bồng bềnh hơn, chắc là để tạo cảm giác tươi tắn và trẻ trung. Phần tóc thường xõa xuống hai bên thái dương được tết thành những lọn mỏng và buộc ra sau đầu, để lộ khuôn mặt.

"Cho nên tôi đã chọn một chiếc váy sáng màu."

Liễu Lăng Âm sờ sờ nói, "Ồ, quả thực là loại chất liệu bình dân, chắc là mặc được hai năm rồi đúng không?"

Hai người nói chuyện, Nghiêm Húc đang chăm chú học từ vựng đột nhiên ngẩng đầu lên. Ánh mắt sắc bén của cô nhìn về phía con đường đằng sau Liễu Lăng Âm.

Hai người giật mình, quay sang hỏi, "Sao vậy, Nghiêm Húc?"

"Chiếc xe đó..." Nghiêm Húc cau mày, ánh mắt dõi theo một chiếc ô tô màu đen đang lao vút tới qua các cô, nhỏ giọng nói, "Tôi cảm nhận được có một nguồn năng lượng rất mạnh đang dao động."

"Có khi nào có năng lực giả cao cấp đi ngang qua không?" Liễu Lăng Âm cũng không để ý lắm, "Thành phố chúng ta có không ít năng lực giả, có lẽ là giáo sư hay hiệu trưởng của bên Đại học Cẩm Đại đi qua thôi."

"Có thể." Sau khi chiếc xe đã hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt của ba người, Nghiêm Húc mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.

Nhưng chiếc xe màu đen vừa đi qua, liền có một chiếc xe màu trắng khác đang bật xi nhan chạy về phía cổng trường.

"Chiếc xe tải màu trắng đó hình như đang tấp về phía chúng ta. Là gia đình của Mật Trà sao?" Nghiêm Húc quay đầu hỏi Thẩm Phù Gia.

"Xe tải?" Liễu Lăng Âm quay qua nhìn theo, "Sao lại có gia đình bỏ tiền mua loại xe tải...." Giọng nói của cô im bặt sau khi nhìn rõ chiếc xe. Thẩm Phù Gia thấy sắc mặt của cô không đúng, nghi hoặc hỏi, "Làm sao vậy?"

"Trời ạ, thực sự có minh tinh nào tới đây sao?"

Liễu Lăng Âm nhìn chiếc xe màu trắng, quay người nói nhỏ với Thẩm Phù Gia, "Đó không phải là xe tải, đó là GMC. Những ngôi sao tên tuổi rất thích loại xe này. Nhìn bề ngoài thì bình thường nhưng cửa xe lại giống với Rolls-Royce, đều là kiểu cửa nghịch. Mỗi khi mở ra, minh tinh sẽ được bảo vệ từ cả ba hướng, có thể phòng ngừa bị chụp lén."

Thẩm Phù Gia không có nghiên cứu quá sâu về xe, cũng không quan tâm lắm đến chất lượng của chiếc xe, chỉ gật đầu tiếp thu kiến thức, "Chiếc xe này rất đắt?"

"Đây là một chiếc MPV cỡ lớn, giá khoảng hai triệu." Liễu Lăng Âm lắc lắc đầu, "Nhà tôi chắc chắn sẽ không bỏ ra hai triệu để mua loại xe này. Dù sao cũng không phải lãnh đạo quốc gia, người bình thường lại càng không cần bảo mật nghiêm ngặt đến như vậy. Đổi lại là tôi, tôi thà mua một chiếc xe thể thao hai triệu còn hơn, ít nhất là nó đẹp. Còn loại xe này đối với những người không hiểu biết thì nó chẳng khác gì một chiếc xe tải."

Nửa câu sau là nhắm vào Nghiêm Húc, nhưng Nghiêm Húc cũng không tức giận. Cô đẩy mắt kính, nhàn nhạt nói, "Hình như hai triệu đang chạy về phía chúng ta."

Ba người lùi lại, vốn tưởng rằng chiếc xe muốn xin nhường đường, nhưng không ngờ chiếc xe GMC này lại thực sự dừng ngay trước mặt các cô, ổn định vững chắc, không hề xê dịch.

Cửa gập đôi tự động mở ra, chiếc xe cao 2 mét và dài 5 mét bảo mật hoàn hảo cho những người ngồi phía trong.

Buồng xe có sáu chỗ ngồi, mỗi ghế độc lập nhau. Chúng rộng hơn ghế của những chiếc xe thương gia thông thường, giống như những chiếc ghế sofa đơn độc lập. Dường như đã được sửa đổi đặc biệt để tạo sự thoải mái.

Vừa mở cửa xe thì hệ thống sưởi bên trong đã tràn ra ngoài.

Toàn bộ xe kín gió nhưng không có cảm giác ngột ngạt. Trên xe có lắp đặt bộ điều khiển nhiệt độ để tiện theo dõi và điều chỉnh nhiệt độ cùng độ ẩm, khiến cho không gian bên trong trở nên thoải mái hơn.

Mọi người có chút mờ mịt, chờ cửa xe hoàn toàn mở ra, chủ nhân của chiếc xe cuối cùng cũng lộ mặt.

Cô gái trẻ ngồi ở hàng ghế giữa bên cạnh cửa sổ, nàng mặc một chiếc váy màu tinh lam, ở cổ áo, tay áo cùng làn váy đều có một viền lông thỏ bông cuộn quanh. Như một con thỏ nhỏ được trang điểm tinh xảo ngồi trên xe. Ghế sofa to rộng được nàng ngồi hơn phân nửa.

Cô gái sau khi nhìn thấy mọi người, mỉm cười ngượng ngùng.

"Xin lỗi mọi người, trên đường có chút tắc nghẽn, để các cậu đợi lâu."

Đúng là Mật Trà.

———————-
(*) Về cơ bản, chiếc xe của Mật Trà trông như thế này:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro