Chương 119 Thứ 5, ngày 4 tháng 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lái xe được hai tiếng, tốc độ xe bắt đầu chậm lại, có vẻ như sắp đến nơi.

Suốt hai giờ đồng hồ trên đường, ngoại trừ thời gian lúc đầu Mật Trà dùng để giải thích thì một tiếng còn lại, bên trong xe vẫn luôn yên tĩnh

Nghiêm Húc ngồi trên xe học từ vựng. Thể chất cô vốn không tốt, ngồi trên xe xem điện thoại rất dễ bị say xe. Nhưng khi ngồi trên chiếc xe thương vụ GMC này, cô không hề bị chóng mặt ngay cả khi nhìn chằm chằm vào điện thoại trong suốt một tiếng đồng hồ. Ổn định đến mức cô có thể vẽ ra một hình tròn ngay ngắn bằng tay không.

Chiếc xe này là món quà mà ba Mật Trà đã tặng nàng khi nàng thi đậu vào trường Trung học trực thuộc Cẩm Đại.

Con gái vào cấp 3, việc học ngày càng tăng thêm, nhà học tập của nàng lại cách rất xa trường học, không thể lãng phí thời gian cho một đoạn đường dài như vậy.

Vì thế, ngoại trừ những chú thuật phòng thủ được khắc trên chiếc xe này, ba Mật Trà còn tiêu một số tiền lớn để khắc thêm các chú thuật tăng tính ổn định. Để con gái cho dù là muốn nghỉ ngơi hay đọc sách làm bài trên xe đều không thành vấn đề.

Ví dụ như lúc này, bên tay vịn của mỗi người đều có một cái rãnh tròn đặt ly nước trong đó. Sau khi đi hết một đoạn đường dài, không một giọt nước nào trong những cái ly đó bị đổ ra ngoài.

Liễu Lăng Âm nhấp một ngụm, ly trong suốt như pha lê, chất lỏng bên trong có màu vàng đỏ. Bầu không khí này khiến cho cô tưởng rằng mình đang uống một loại rượu ngoại nào đó, nhưng khi uống vào mới biết –

Là trà lúa mạch.

"Trên đường không có chỗ đi vệ sinh nên không thể uống nhiều nước." Mật Trà cầm bình giữ nhiệt màu hồng rót trà cho từng người, "Trà lúa mạch rất giải khát, chỉ cần uống một chút là được, mọi người cẩn thận kẻo bỏng."

Trà lúa mạch Thổ gia bốc khói được rót vào ly thủy tinh, khi cầm trên tay giống như đang cầm một ly dương xuân bạch tuyết.

"Khó trách tôi không thể nhìn ra cậu là tiểu thư nhà giàu." Liễu Lăng Âm đỡ trán, không biết nên nói nàng là quá khiêm tốn hay là quá thiết thực, hoàn toàn nhìn không ra chút sở thích xa hoa nào của đại tiểu thư ở trên người Mật Trà.

Mà nói như vậy cũng không đúng, ít nhiều vẫn phải có, chẳng hạn như Mật Trà rất sẵn lòng đến nhà hàng tư nhân để ăn.

Tất nhiên, nàng cũng sẽ không từ chối đến các quán lẩu hay món cay ven đường.

"Đúng rồi, ba mẹ cậu lợi hại như vậy, hôm nay lại là sinh nhật mười tám tuổi của cậu, chắc là sẽ có nhiều người tham gia lắm đúng không?" Liễu Lăng Âm đột nhiên ý thức được vấn đề này, "Tôi chưa có chuẩn bị lễ phục."

"Không có không có." Mật Trà vội vàng xua tay, "Nơi này không phải là nhà chính của gia tộc Bách Lí, cũng không phải là nhà của ba mẹ tớ, chỉ là nơi để tớ thuận tiện học tập và đọc sách thôi cho nên sẽ không có người khác tới. Nếu có phô trương như vậy, tớ chắc chắn sẽ nói trước với các cậu."

Mật Trà sợ người lạ. Kể từ khi ba mẹ Mật Trà phát hiện con gái mình không thích xã giao, họ không bao giờ tổ chức yến tiệc ở nhà trừ khi thực sự cần thiết.

Đặc biệt là căn nhà ở thành phố H này, nó giống lãnh thổ riêng của Mật Trà hơn. Nếu họ mời bạn bè và tổ chức tiệc lớn ở đây, chỉ sợ con gái nhỏ của họ liền sẽ giống như một con mèo bị xâm chiếm lãnh địa, kinh hoảng mà chui rúc dưới tủ, sau ba ngày ba đêm vẫn không chịu ra.

Này cũng khó trách, chức nghiệp mục sư này rất nhạy cảm với con người, và một mục sư có thiên phú tốt như Mật Trà lại cực kỳ nhạy cảm với hơi thở của người khác.

Phần lớn những người tham dự yến tiệc kinh doanh đều ôm ấp suy nghĩ kiếm về lợi ích cho riêng mình. Số lượng người càng đông thì càng xuất hiện nhiều kiểu ý nghĩ mưu lợi, khiến không khí xung quanh trở nên vẩn đục.

Mục sư càng tài giỏi thì càng giống như kỳ lần, thích sinh tồn ở nơi rừng rậm sạch sẽ, chỉ một chút hơi thở vẩn đục cũng sẽ khiến cho họ khó chịu.

Mà sở dĩ Mật Trà nép vào vòng tay của Thẩm Phù Gia, đó là vì nàng cảm nhận được, ở trong lòng cô gái coi lợi ích là trên hết này, nàng khác biệt như thế nào.

Trong màn sương đen dày đặc, Thẩm Phù Gia mở ra một phương tịnh thổ, bên trong là cây cối bướm hoa và chỉ mời Mật Trà tiến vào trong đó.

Thành thật mà nói, Mật Trà vẫn có chút tự hào khi có được sự coi trọng độc nhất vô nhị của Thẩm Phù Gia. Rốt cuộc chỉ là cô gái 17-18 tuổi mà thôi, ai lại không muốn được người khác sủng ái.

Sự sủng ái này khiến nàng ngượng ngùng mà vui vẻ, nàng cảm thấy mình được trân trọng và yêu thương.

Xe lái chậm được một lúc, sau đó dừng hẳn lại.

Cửa xe mở ra, xuất hiện trước mặt Thẩm Phù Gia chính là một bức tường.

Mọi người xuống xe, lùi lại mấy bước mới nhận ra đây là một cái gara hình chữ nhật có năm mặt tường rào, chỉ có chỗ xe đang chạy vào là rộng mở.

"Tôi còn tưởng vừa bước xuống xe liền sẽ thấy được lâu đài, may không khoa trương đến thế." Liễu Lăng Âm cười một cái, cô nhìn sang chỗ khác, dưới sân là sàn gạch men, đây hẳn là kiểu gara trong nhà, có thể chứa được tầm bốn chiếc xe.

Chỗ đậu ngoài cùng trống rỗng. Ngoài chiếc GMC các cô vừa bước xuống thì có thêm hai chiếc xe việt dã màu đen.

Toàn bộ gara không có các loại xe sang trọng lóa mắt như trong tưởng tượng, chỉ có hai màu trắng đen đơn giản.

Sự khiêm tốn trong lời nói và hành động của Mật Trà là kết quả của việc đích thân dạy dỗ bởi ba mẹ nàng. Bản thân ba mẹ Mật Trà cũng không phải là người hào nhoáng, họ chỉ sử dụng ô tô để đi lại, chú trọng đến sự thoải mái và an toàn hơn.

Ở tận cùng gara, cũng là nơi chiếc xe cuối cùng đang đậu, phần đầu của chiếc xe đó dường như có dính thứ gì.

Liễu Lăng Âm nghiêng người, tò mò liếc nhìn một cái. Sau khi nhìn xong, cô lập tức lui lại nửa bước, ngón chân co lại, toàn thân cơ bắp cứng đờ.

Thẩm Phù Gia cũng nhìn theo ánh mắt cô, thấy bên trong cùng có một chiếc xe đang đậu. Là một chiếc xe việt dã màu đen bình thường, kiểu dáng trông không có gì đặc sắc, có điều –

Phần đầu của xe có treo thêm hai lá quốc kỳ ở hai bên.

Lần này, cả ba người đồng thời lùi lại, ngay cả Mật Trà cũng có chút kinh ngạc, "Mẹ không nói với tớ là sẽ có khách nha."

Khách?

Liễu Lăng Âm kinh hãi nhìn Mật Trà, loại khách kiểu gì sẽ ngồi trên xe có gắn quốc kỳ đến?

Không đợi mấy nữ sinh căng thẳng quá lâu, một giọng nữ dịu dàng từ cửa gara vang lên, "Tiểu thư, chào mừng cô về nhà."

Giọng nói này không phải do một người mà là nhiều người cùng nhau nói ra, giống như một bản hợp xướng nhẹ nhàng giàu nhịp điệu, thân hòa và trôi chảy.

Mọi người giật mình, Mật Trà cũng bị giật mình theo.

Ngoài cửa gara, có bốn người hầu gái đang đứng, tất cả đều mặc một bộ váy màu xanh thẫm, tóc buộc gọn gàng phía sau. Họ khoảng 30 tuổi, khuôn mặt xinh xắn mang theo một nụ cười đã được huấn luyện bài bản

Mật Trà sửng sốt, chuyện gì đang xảy ra vậy? Bình thường khi về nhà nàng luôn tự mình vào cửa. Tại sao hôm nay lại có người ra chào đón, động tác còn chuyên nghiệp đều đặn đến vậy?

"Uhm..." Đây là lần đầu tiên nàng được chào đón nồng nhiệt theo kiểu này, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, đứng một lúc rồi mới đáp lại, "Không có gì, không cần chào đón, chúng tôi có thể tự mình vào."

"Này sao được," Trưởng hầu gái khoảng 40 tuổi bước tới, mỉm cười cúi đầu trước ba người, "Đây đều là khách quý của tiểu thư, chúng tôi không thể thất lễ, xin mời đi theo tôi."

Nói xong, hầu gái trưởng xoay người, cô ấy buộc một dải ruy băng màu trắng sau lưng, tấm lưng thẳng tắp, toát ra khí chất quý tộc mạnh mẽ. So với Liễu Lăng Âm thì cô ấy càng giống một thiên kim xuất thân từ gia đình giàu có hơn.

Nghiêm Húc liếc nhìn Mật Trà đang bối rối, "Đây không phải nhà của cậu sao?" Tại sao trông nàng còn lạ lẫm hơn các cô?

"Đúng...Nhưng mà..." Mật Trà cau mày, "Trước đây bọn họ không có...nhiệt tình như vậy."

Trưởng hầu gái là dì Lâm trước giờ đều gọi nàng là Mịch Trà, hiếm khi gọi tiểu thư. Hôm nay mọi người cư xử rất kỳ lạ.

"Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cậu," Liễu Lăng Âm nói, "Có lẽ đặc biệt hơn mọi ngày."

"Ồ --" Mật Trà bừng tỉnh hiểu ra, quả thực có khả năng. Giống như khi đi thi được điểm cao, đứa trẻ sẽ nhận được đãi ngộ đặc biệt.

"Vì cái gì cậu với người nhà xa lạ như vậy, cảm thấy so với chúng tôi còn la xạ hơn?"

Liễu Lăng Âm bật cười, cô cũng không quá câu nệ, trực tiếp đưa mấy gói đồ trong tay cho người hầu phía sau, "Túi lớn là quần áo để thay của tôi, túi nhỏ là quà của Mật Trà, làm phiền."

Cô không muốn tỏ ra quá rụt rè, như vậy sẽ rất giống một đứa từ dưới quê mới lên.

Nghiêm Húc với Thẩm Phù Gia sau đó cũng đưa đồ của mình cho hầu gái, khi đưa cả hai đều nói một câu cảm ơn.

"Nghiêm Húc," Mật Trà chạy chậm tới chỗ Nghiêm Húc, nghiêng đầu thì thầm với cô, "Cậu không cần mua quà cho tớ đâu, tốn tiền lắm."

Điều kiện gia đình Nghiêm Húc vốn dĩ không tốt, lại đặc biệt đi mua quà cho nàng, Mật Trà thật sự có phần áy náy.

"Không sao, không có tốn tiền." Nghiêm Húc nhìn nàng, "Tôi đã lục lại các bài tập mình đã làm hồi lớp 10,11 rồi biên soạn thành mười bộ đề ôn tổng hợp cho cậu. Kỳ nghỉ này cậu cứ ở nhà làm đi, chừng nào đi học lại tôi sẽ giúp cậu sửa."

Mật Trà lập tức nghẹn họng.

"Cậu biên soạn xong trong một ngày hôm qua à?" Nàng ngạc nhiên hỏi.

"Không, tôi bắt đầu soạn từ kỳ thi thử." Tròng kính phản chiếu một tia nắng mùa đông lạnh giá, rạng rỡ và chói mắt.

Khuôn mặt ấy vẫn giống với lúc khai giảng, thoạt nhìn lạnh lùng cao ngạo, vừa xa cách vừa lạnh nhạt.

Nhưng vì một món quà sinh nhật, cô liền dùng cả một tháng để chuẩn bị. Không thể nghi ngờ, Nghiêm Húc thật sự rất trân trọng Mật Trà.

Năng lực tùy tâm mà sinh, nội tâm thủy hệ năng lực giả vẫn luôn ôn nhu như vậy.

Rời khỏi gara và rẽ vào một góc thì sẽ đến cửa chính của nhà Mật Trà.

Sau khi ra khỏi gara có thể thấy đối diện là một cánh cổng sắt.

Chiếc xe vừa rồi là từ cánh cổng sắt tiến vào. Nó được khảm vào bức tường có chiều cao hơn người bình thường một chút, bên trên được chạm khắc họa tiết cánh hoa, tạo nên nét duyên dáng của một ngôi nhà cổ.

Đây là một ngôi nhà có sân. Nhìn từ lối vào thì có phong cách phương Tây hơn.

Từ cổng sắt bước vào cổng chính, trước cửa có hai mươi bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng, hai bên được đỡ bởi các cột Doric. Mặt tiền có thiết kế hình vòm tròn kiểu cung điện. Cửa mở ra, trong tiền sảnh có bốn người hầu khác mặc trang phục giống nhau đứng một bên trái một bên phải.

Mỗi lần Thẩm Phù Gia bước lên một bậc thang, trái tim cô lại trầm xuống hai phần.

Đây chỉ là căn nhà được Mật gia thuê cho con gái học tập mà đã xa hoa như vậy rồi, nếu vậy chân chính bổn gia sẽ trông như thế nào?

Mật Trà đi bên cạnh Nghiêm Húc chợt chậm bước chân lại, đợi Thẩm Phù Gia đuổi kịp tới bên cạnh nàng.

Đến khi hai người sóng vai nhau, đôi tay Mật Trà liền khoác vào tay Thẩm Phù Gia, cả người nàng dán vào cơ thể cô, biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn, như chim nhỏ nép vào người.

Nàng đang cố gắng hạ thấp thân phận của mình, giúp Thẩm Phù Gia nâng cao sự tự tin.

Thẩm Phù Gia nhận ra dụng ý của Mật Trà, cô bất đắc dĩ mà nhếch lên khóe môi.

Từ trước đến này, cô luôn không ngừng giao thiệp với nhiều cậu ấm cô chiêu trong trường, cố gắng mở rộng mạng lưới quan hệ của mình. Nhưng không ngờ, cô gái cao quý nhất, cũng là cô gái hay cùng cô bàn bạc mua cơm giảm giá, lại chính là người yêu của cô.

Trong lúc nhất thời, tâm tình Thẩm Phù Gia phức tạp vô cùng, khó có thể nói nên lời.

Theo chân người hầu gái trưởng bước vào đại sảnh, đập vào mắt chính là sự sang trọng và thanh lịch theo kiểu cổ xưa, như thể vừa du hành đến thời kỳ Dân Quốc.

Nội thất bên trong ngôi nhà chủ yếu được làm bằng gỗ tử đàn. Đại sảnh cao tới sáu mét khiến tầm nhìn vô cùng rộng lớn và tráng lệ, Ba chiếc đèn chùm pha lê từ trên đỉnh đầu rủ xuống khiến cả gian nhà bừng sáng.

Phía bắc đại sảnh được thiết kế bằng vách kính trong suốt, đẩy ra cửa kính chính là phần sân bên ngoài. Rèm cửa luôn được mở rộng, bất kể là xuân hạ thu đông, ánh sáng mặt trời có thể chiếu vào đại sảnh bất cứ lúc nào.

Ở một góc của đại sảnh, bên cạnh cầu thang xoắn ốc có một cây đàn piano Steinway. Cây đàn này trông không còn mới, hình như đã rất lâu không có ai sử dụng qua.

Liễu Lăng Âm hỏi, "Đây là của chủ nhà để lại sao?"

"Không," Mật Trà lắc đầu, ngượng ngùng cúi đầu, "Đây là của tớ."

"Của cậu?" Thẩm Phù Gia kinh ngạc, "Trà Trà, cậu có thể chơi piano sao?"

"Ừm, tớ học piano từ năm tuổi, học một chút nghệ thuật vỡ lòng." Trên mặt Mật Trà hiện lên nét thẹn thùng, nàng không quen khoe khoang về mình ở trước mặt người khác, "Nhưng tớ đàn không hay, không có khiếu nghệ thuật trong người, làm lãnh phí  cây đàn tốt như vậy."

Ở trường tiểu học cũ của Mật Trà, dương cầm và cắm hoa là những môn học bắt buộc đối với nữ sinh. Tất cả đều phải học đủ kiểu tài nghệ khác nhau.

Lời nói của Mật Trà không phải khiêm tốn mà là sự thật. Ở trường học trước đây, kỹ năng dương cầm của nàng không hề nổi bật, chỉ đạt mức tạm chấp nhận được so với các bạn cùng lớp.

Phía nam của đại sảnh là nhà ăn, sử dụng loại bàn dài. Bên tường là tủ rượu, tủ rượu hình lưới có nhiều loại rượu nổi tiếng trên đó.

Bên cạnh nhà ăn là một căn bếp rộng rãi, bàn nấu ăn dài đến mười hai mét đủ không gian để nhiều đầu bếp có thể nấu ăn cùng lúc.

Ba Mật Trà đặc biệt mời về một đầu bếp không chỉ chuyên về các món Tây và Tàu, mà còn am hiểu về đồ ngọt.

Con gái nhỏ của ông không giống những cô bé khác thích đua ngựa hay sưu tầm nghệ thuật, Mật Trà không có sở thích gì quá đặc biệt, chỉ thích ăn mà thôi.

"Gia đình tớ khá coi trọng việc ăn uống." Mật Trà gãi mặt, "Ba tớ thường mang rất nhiều đồ ăn ngon về, mọi người muốn ăn không?"

Hầu gái trưởng nghe vậy, khom người nói, "Tiểu thư, vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ ăn trưa. Tôi pha trà cho cô và bạn của cô trước nhé?"

Mọi người đã uống trà lúa mạch cách đây lâu lắm rồi, Mật Trà đang muốn xua tay thì phía trên liền truyền đến âm thanh gõ thanh thúy, giống như tiếng giày cao gót giẫm lên gỗ.

Mọi người ngẩng đầu, nhìn thấy có người đang vịn lan can cầu thang, chậm rãi xuống lầu.

Khi nhìn rõ dáng vẻ của người đang bước xuống, mọi người đều sửng sốt.

Đó là một người phụ nữ, mặc bộ sườn xám trắng có viền vàng mỏng, mái tóc đen dài được một cây trâm gỗ vén lên, trên tay đeo một chiếc vòng tay bằng ngọc trắng, có lẽ là một loại pháp khí giống với phụ trợ khí. Trừ cái này ra, không có bất kỳ vật trang sức nào nữa.

Phần ngực của người phụ nữ cũng đầy đặn như Mật Trà. Sườn xám được thiết kế vừa vặn với cơ thể, lộ ra vòng eo thon gọn.

Vóc dáng của cô càng thêm mảnh mai và cân đối so với Mật Trà, bước đi cũng uyển chuyển nhẹ nhàng vô cùng.

Người phụ nữ chậm rãi xuống lầu. Xét từ khí chất thì cô ấy không còn là một thiếu nữ.

Vẻ đẹp của cô ấy vô cùng trưởng thành, giơ tay nhấc chân đều mang theo sự tao nhã và điềm tĩnh trong đó. Nhưng kỳ lạ là, trên khuôn mặt của cô ấy lại không có bất kỳ dấu vết nào của năm tháng.

Các đường nét trên khuôn mặt của người phụ nữ không có gì nổi bật, nếu nhìn kỹ, chúng thậm chí còn bình thường.

Nhưng đối với phụ nữ đã ngoài 30, khí chất thường quan trọng hơn nét mặt.

Chỉ là một cảnh đi xuống lầu, nhưng dáng vẻ phong thái của cô đã khiến cho những cô gái trẻ ở đây không thể nói nên lời, chỉ ngây ngốc mở to mắt, ngẩng đầu nhìn bóng dáng của cô một cách say mê.

Cô bám vào tay vịn và đi xuống cầu thang, nhưng nếu nhìn kỹ, bàn tay của người phụ nữ không đáp hẳn vào tay vịn, làn da cùng tay vịn vẫn cách 1-2 cm, chỉ có những ngón tay là rũ xuống.

Dưới bàn tay ấy, lan can bình thường như được ban cho sức sống, trở thành một quý ông lịch lãm, cúi xuống khiêm tốn chờ đợi bên cạnh cô.

Cái gọi là muôn vàn phong hoa thì chính là muôn vàn phong hoa, chẳng cần lời nói hay dung trang, chỉ sự xuất hiện của cô thôi cũng đã khiến cho trăm hoa phải lu mờ.

Bên trong ký ức của những cô gái, họ chưa bao giờ gặp một người phụ nữ mỹ lệ đến như vậy.

Đây không phải vẻ đẹp mà minh tinh thần tượng có thể có. Những gì cô ấy mang lại sự thanh lịch được lắng đọng theo thời gian.

Trước mặt người phụ nữ này, người được coi là nữ thần của trường Trung học trực thuộc Cẩm Đại Thẩm Phù Gia bất quá chỉ là một tiểu tiên mới thành hình, tu vi còn thấp, khó mà đạt đến trình độ tao nhã như cô.

Mà cô, lại chính là lĩnh chủ thuộc về quang minh đã tu luyện hàng nghìn năm, toàn thân hòa quyện với vẻ tĩnh lặng và uy nghiêm chỉ thuộc về "Vương"

Sự xuất hiện của cô khiến thời gian như trôi chậm lại và khiến người ta trong phút chốc dâng lên một cỗ hốt hoảng –

Hóa ra cuộc sống là một thứ hạnh phúc cần được tận hưởng một cách lặng lẽ.

Một người phụ nữ như vậy không nên chỉ dùng một từ "đẹp" đơn bạc để hình dung.

Những gì cô bày ra không phải là một vẻ ngoài xinh đẹp, mà là một đoạn năm tháng độc đáo theo thời gian.

"Mịch Trà." Người phụ nữ lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không mất đi trung khí, nghe vào trong tai, thoải mái như gió xuân, nhưng lại có gì đó hơn cả cơn gió, khiến người ta phải bất giác ngồi ngay ngắn, chăm chú ghe lời nói của cô.

Mật Trà ngẩng đầu, ngoan ngoãn kêu người phụ nữ một tiếng, "Mẹ."

Ánh mắt người phụ nữ nhanh chóng dừng trên người con gái mình.

Cô nhìn thấy cô con gái nhỏ vốn luôn ngoan ngoãn và thích dính lấy mình đang ôm chặt cánh tay của một người con gái khác, thấp thỏm lo âu mà nhìn cô.

Đôi mắt người phụ nữ giật giật.

Cô cũng không nói gì, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt.

Khi người phụ nữ bước xuống bậc thang cuối cùng và đứng trước mặt mọi người, có một mùi hương hoa nhẹ nhàng lan tỏa.

Mùi hương này chắc chắn không phải mùi của bất kỳ chất tẩy rửa hay nước hoa nào. Nó rất tinh tế và nhẹ nhàng đến mức gần như không để lại dấu vết. Sau khi ngửi thấy được mùi hương này, mấy người 408 đều trở nên tràn đầy năng lượng, sự mệt mỏi vì phải dậy sớm và ngồi xe lâu ngay lập tức biến mất.

Loại cảm giác này cực kỳ quen thuộc, rất giống với [Khôi phục] của Mật Trà.

Người phụ nữ trước mặt này không cầm theo pháp trượng, thậm chí đến một câu ngâm xướng cũng không có, chỉ cần uy áp do cơ thể cô ấy tỏa ra cũng có thể mang lại tác dụng tương tự như [Khôi phục].

Mật Trà thường khen rằng mẹ của nàng là một mục sư rất lợi hại. Lúc này, mọi người mới thật sự hiểu được hai chữ "lợi hại" này là như thế nào.

Sợ rằng đến một mục sư cấp 6 như cô Ngôn đối với cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ mới biết đi.

Người phụ nữ cong đôi mắt, nhẹ gật đầu với các cô gái, "Xin chào, dì là mẹ của Mịch Trà."

Cô ấy nói rất ngắn gọn, sau khi giới thiệu xong, lại nhẹ nhàng mỉm cười, "Hoan nghênh các cháu đến nhà chơi. Nửa năm qua của Mịch Trà nhờ vào sự chiếu cố của các cháu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro