Chương 150 Thứ 6, ngày 9 tháng 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi danh sách trúng tuyển thẳng được công bố, đơn đăng ký tham dự cuộc thi quốc gia cũng được phát cùng lúc.

Đương nhiên, tất cả thành viên của 408 đều báo danh. Nhà trường làm việc nhanh gọn, hồ sơ vừa nộp lên thì ngày hôm sau, ngày 9 tháng 4, liền công bố danh sách đăng kí.

Nam sinh 20 người, nữ sinh 14 người, tổng cộng 34 thành viên như sau:

Nữ sinh khoa công có 9 người:

Thẩm Phù Gia nhẹ kiếm sĩ hệ băng cấp 8 hạ giai

Tần Trăn cung tiễn thủ hệ lôi cấp 9 thượng giai

Liễu Lăng Âm trọng kiếm sĩ hệ hỏa cấp 9 thượng giai

Mộ Nhất Nhan thích khách cấp 9 trung giai

Phó Chi Ức nhẹ kiếm sĩ hệ phong cấp 9 hạ giai

Đồng Linh Linh cuồng chiến sĩ hệ hỏa cấp 9 hạ giai

Hoàng Hi Lâm nhẹ kiếm sĩ hệ kim cấp 10 thượng giai

Mẫn Nhu cung tiễn thủ hệ phong cấp 10 thượng giai

Từ Chỉ Ngưng thích khách cấp 10 trung giai

Nữ sinh khoa pháp có 5 người:

Mật Trà mục sư cấp 7 hạ giai

Lục Uyên vu sư cấp 8 trung giai

Nghiêm Húc pháp sư hệ thủy cấp 8 hạ giai

Phương Cầm vu sư cấp 9 thượng giai

Văn Oánh pháp sư hệ hỏa cấp 9 trung giai

34 học sinh tham gia tuyển chọn lần này đều đạt cấp 10 trở lên. Họ không chỉ là những học sinh xuất sắc của trường trung học trực thuộc Cẩm Đại mà còn nằm trong nhóm học sinh ưu tú của cả nước. Hơn phân nửa số học sinh nhận được chứng chỉ năng lực ở thành phố H đều đang tập trung tại đây.

Tổ hợp này chắc chắn là tổ hợp tài năng nhất của trường trung học trực thuộc Cẩm Đại. Sự hội tụ này không phải ngẫu nhiên, mà đã được hình thành từ lúc nhóm học sinh này đăng ký nguyện vọng trường cấp ba của mình, cũng là năm trường trực thuộc Cẩm Đại vừa giành được chức vô địch cuộc thi quốc gia.

Sáu chữ "vô địch cuộc thi quốc gia" chói mắt làm sao. Kể từ khi cuộc thi được tổ chức, ngoại trừ thủ đô, đây là một trong số ít trường nhận được vòng nguyệt quế.

Những học sinh tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba năm đó, phàm là người có thành tích tốt một chút, liền đặt trường trung học trực thuộc Cẩm Đại làm nguyện vọng 1. Nhiều người trong số đó thậm chí còn chuyển từ tỉnh khác đến đây, chẳng hạn như Đồng Linh Linh, cô chuyển từ trường khác đến Cẩm Đại vào năm lớp 10.

Mật Trà vạch danh sách xem, thấy ai cũng lợi hại, ai cũng xứng đáng lên sân khấu, bỏ ai cũng không nỡ. Không biết hiệu trưởng Văn và cô Lý sẽ lựa chọn như thế nào.

Nàng ngồi trên sofa nhìn danh sách tuyển chọn, Thẩm Phù Gia ngồi bên cạnh nàng, ngón tay thon dài ấn màn hình điện thoại, hỏi các tiền bối trước về việc tuyển chọn.

Đợt huấn luyện sẽ bắt đầu từ ngày 13 tháng 4 đến ngày 15 tháng 5. Kỳ tuyển chọn kéo dài một tháng này được các đàn anh đi trước trìu mến gọi là "tháng ma quỷ" của hiệu trưởng Văn.

Nhưng rốt cuộc ma quỷ như thế nào, không ai chịu nói.

Thẩm Phù Gia hỏi rất nhiều tiền bối, bọn họ đối với vấn đề này đều giữ kín như bưng, chỉ chừa lại một câu, "Đến lúc đó sẽ biết, trước khi đi ăn no một chút."

Trước lời dặn dò như nói với bệnh nhân sắp chết này, Liễu Lăng Âm cười nhạt, cực kỳ kinh thường nói, "Có thể đáng sợ đến mức nào chứ?"

Phần mệt mỏi nhất trong quá trình huấn luyện là rèn luyện thể chất. Trong số 14 cô gái, cô và Đồng Linh Linh có thể lực tốt nhất, cho dù có áp dụng cường độ luyện tập của nam sinh cho cô, Liễu Lăng Âm cũng không hề chớp mắt.

Suốt một tháng ở Viêm Địa, sức mạnh thể chất của cô đã tăng lên đáng kể, hiện tại cô thậm chí có thể so độ bền bỉ với một nam trọng kiếm cao hơn cô một cấp bậc.

So với sự tự tin của Liễu Lăng Âm thì Mật Trà và Nghiêm Húc có chút lo lắng.

Hai người có thể lực cực kỳ kém, ngay cả khi so sánh với những người khoa pháp cũng thuộc dạng kém nhất.

Nhưng thể lực không phải ngày một ngày hai là có thể tăng lên được, bây giờ muốn đột phá cũng đã muộn.

Thẩm Phù Gia ôm Mật Trà an ủi, "Các cậu dù sao cũng là học sinh khoa pháp, cường độ huấn luyện hẳn là phân chia theo thang độ, sẽ không quá làm khó người khác."

Mật Trà gật đầu, bày tỏ quyết tâm với Thẩm Phù Gia, "Tớ sẽ cố gắng hết sức." Nàng phải cùng Gia Gia và đồng đội bước lên sân khấu ở thủ đô. Đây là cơ hội cuối cùng để nàng phấn đấu vì mọi người trước khi trở về bổn gia. Nếu bỏ lỡ lần này, không biết ngày tháng năm nào mới có thể gặp lại bọn họ.

"Nhưng chúng ta thật sự không cần chuẩn bị gì sao?" Liễu Lăng Âm nhìn thông báo gửi đến, nghi ngờ hỏi, "Ngày 11 tập hợp ở thao trường, nghe nói địa điểm huấn luyện ở tỉnh Y – ở tận bên kia của Vũ Quốc, sao lại huấn luyện ở một nơi xa xôi như vậy?"

"Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến, tỉnh Z bên này có lẽ không còn sân huấn luyện nào trống." Nghiêm Húc suy đoán nói, "Tỉnh Y đất rộng người thưa, núi non, cao nguyên trải dài, rất thích hợp làm nơi huấn luyện."

"Bên đó bây giờ vẫn rất lạnh phải không?" Thẩm Phù Gia kiểm tra thời tiết, mặc dù đã tháng 4, nhưng thời tiết ở tỉnh Y vẫn giữ ở khoảng âm độ. Cô ôm Mật Trà sát vào lòng và dặn dò nàng, "Mang nhiều quần áo một chút."

Mật Trà không da dày thịt cứng như khoa công, nàng thích cuộn mình trong áo len khi thời tiết trở lạnh. Thành phố H rốt cuộc đã chờ được mùa xuân đến, nhưng giờ nàng lại phải đi đến nơi băng sơn tuyết địa xa xôi.

Thẩm Phù Gia hôn lên trán phải của Mật Trà, cảm giác có thể ôm Mật Trà và hôn nàng bất cứ lúc nào thật sự khiến Thẩm Phù Gia vô cùng thoải mái, thậm chí còn thoải mái hơn khi tiếp xúc với lượng nguyên tố băng dồi dào trên núi tuyết.

"A." Bị hôn bất ngờ khiến Mật Trà ngượng ngùng cuộn tròn ngón tay, rồi đáp lại bằng nụ hôn nhẹ lên khóe môi Thẩm Phù Gia.

Nàng cũng thích hôn Gia Gia.

Liễu Lăng Âm chống nạnh, lãnh khốc nhìn đôi tình nhân hôn nhau. Đột nhiên, điện thoại của bốn người reo lên cùng một lúc.

Mật Trà lấy điện thoại ra, phát hiện cô Lý đã lập một nhóm chat dành cho nữ sinh, tổng cộng 15 người bao gồm nàng, đồng thời nhắc lại thông báo cho kỳ tuyển chọn.

"Tập trung lúc 8 giờ sáng ngày mốt tại thao trường. Lưu ý: Chỉ được phép mang theo đồ bảo hộ, vũ khí, pháp trượng, trữ vật khí, quần áo và đồ dùng vệ sinh. Sau khi đến địa điểm thì giao nộp điện thoại di động, đồng thời kiểm tra trữ vật khí của các em. Đồ trang điểm, thức ăn, máy chơi game hay bất cứ đồ vật nào không đúng quy định đều sẽ bị tịch thu. Cuộc tuyển chọn kéo dài một tháng, kết thúc trễ nhất vào ngày 13 tháng 5. Những người tham gia được phép rút lui giữa chừng, những ai có bệnh lý về thể chất hoặc đã từng phẫu thuật, vui lòng báo cho tôi trong ngày hôm nay, bao gồm cả thời gian kinh nguyệt."

Các cô đã đọc qua những quy tắc này rồi, điều kỳ lạ là cô Lý lại nhắc đến hai lần.

Tin nhắn tiếp theo @mọi người của cô Lý được gửi qua, "Những ai còn ở trong trường, bây giờ mang theo vũ khí của từng người, thay đồng phục, 10 phút sau tập trung ở khu nhà giảng dạy."

Tin nhắn đầy vẻ mệnh lệnh, nghe có vẻ rất khẩn cấp.

Bốn người nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu.

Hiện tại vẫn đang trong kỳ nghỉ, có chuyện gì mà gấp gáp thế?

"Đi xuống trước đi." Nghiêm Húc thúc giục, mọi người vì thế lập tức cầm vũ khí đi ra ngoài.

Bốn người đi ra ngoài, đụng phải 407 bên cạnh. Phó Chi Ức gãi đầu, ánh mắt ngái ngủ hỏi Thẩm Phù Gia, "Có chuyện gì vậy?" Cô đang ngủ thì đột nhiên bị Lục Uyên đánh thức, nói rằng chủ nhiệm muốn các cô tập hợp.

Thẩm Phù Gia lắc đầu, biểu thị chính mình cũng không biết.

Sáu người chen chúc trong thang máy, rời khỏi ký túc xá, đi thẳng đến khu nhà giảng dạy.

Tại bãi đất trống trước khu nhà giảng dạy, cô giáo Lý đã đứng đợi từ lâu.

Hôm nay vốn là ngày nghỉ, lại vừa thoát khỏi gánh nặng ôn thi, có không ít học sinh ra ngoài trường đi chơi, chỉ còn tám nữ sinh tham gia buổi tập hợp. Ngoại trừ 408, 407 chỉ có Lục Uyên và Phó Chi Ức có mặt. Mộ Nhất Nhan đã kéo Tần Trăn cùng đi mua ám khí. Lầu 5 thì có Phương Cầm và Đồng Linh Linh.

Sau khi cả tám cô gái đến, cô Lý chia họ làm hai hàng, xếp hàng quay mặt về phía cổng trường.

Bọn họ nhìn cô giáo, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô Lý vỗ tay một cái, tập trung sự chú ý của mọi người.

"Tôi đã được cấp trên thông báo rằng đại diện học sinh của trường trung học Thủ đô sẽ đến thăm trường chúng ta. Để bày tỏ tình hữu nghị giữa hai trường, lát nữa các em sẽ đại diện học sinh trường chúng ta tiếp đón bọn họ."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Trường trung học Thủ đô?

Nếu trường trung học trực thuộc Huy Đại hay trường trung học Ngọc Hành đến thì cũng không có gì lạ, nhưng thủ đô cách nơi đây tới hàng vạn dặm, tại sao lại đột nhiên đến thăm trường trung học trực thuộc Cẩm Đại?

Mật Trà đứng xếp hàng, hai bên ngón tay co lại, lặng lẽ nắm lấy vạt áo của mình.

Cái tên này đã quá quen thuộc với nàng.

Học viện cao cấp Thủ đô, trường liên cấp giáo dục từ tiểu học đến đại học, là nơi nàng học tập tập trong suốt bảy năm, cũng là địa phương đầu tiên nàng tiếp xúc khi lần đầu bước chân ra khỏi nhà Bách Lí.

Cô giáo Lý không quan tâm các cô đang nghĩ gì, cao giọng hô to, "Thẩm Phù Gia bước ra!"

Thẩm Phù Gia tiến lên một bước.

"Đại diện của học sinh bên kia là hội trưởng hội học sinh trường cấp ba bọn họ, cùng là lớp 12 như chúng ta. Em từng đảm nhiệm chức vụ hội trưởng hội học sinh, lát nữa em sẽ toàn quyền phụ trách việc tiếp đón và cố gắng đáp ứng nhu cầu của đại diện bên kia." Cô Lý vừa nói vừa chỉ về phía thao trường đằng xa, "Thao trường đã xoay thành lôi đài, nếu đối phương đề nghị so tài, nhà trường cho phép thi đấu. Nhưng chỉ được phép đánh một trận, tính chất chỉ dừng lại ở mức giao lưu, đừng để lộ quá nhiều thứ."

"Vâng, thưa cô." Thẩm Phù Gia đáp lại.

Cô Lý giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, "Dự kiến họ sẽ đến lúc 10 giờ rưỡi, chuyện này giao lại cho em, tôi về phòng làm việc trước, còn thắc mắc gì không?"

"Cô ơi, có cần sắp xếp cho họ ở lại qua đêm không?" Thẩm Phù Gia hỏi.

"Không cần, họ sẽ rời đi trong ngày."

"Có danh sách đoàn đại diện không ạ?" Thẩm Phù Gia cần phải biết có ít nhất bao nhiêu người đến, nam hay nữ, tên của người đại diện là ai để có thể tiếp đón chu đáo.

Tuy nhiên, cô Lý đã từ chối yêu cầu cơ bản này, cô nhàn nhạt nói, "Cái này, đến lúc đó em sẽ biết."

Nói xong, cô không nán lại thêm, bỏ lại nhóm học sinh còn đang ngơ ngác rồi quay trở về văn phòng.

Sau khi cô Lý rời đi, Thẩm Phù Gia quay người nhìn phía sau, nhẹ giọng nói, "Mọi người nếu vội thì có thể về trước, chỉ là đón tiếp học sinh trường khác thôi, không cần nhiều người như vậy."

Những người trong hàng bắt đầu thì thầm với nhau, hiển nhiên rất tò mò về trường trung học Thủ đô trong truyền thuyết.

"Tôi không đi, tôi ngược lại muốn nhìn xem bọn họ có gì hơn người khác." Liễu Lăng Âm ôm ngực, bộ dạng như sắp đi đánh nhau tới nơi.

"Đúng vậy, xem bọn họ rốt cuộc có ba đầu sáu tay hay không." Phó Chi Ức lúc này đã tỉnh ngủ, khí lực tràn đầy, vuốt ve chuôi kiếm háo hức muốn thử, "Dựa vào đâu mà quán quân mọi năm đều là của bọn họ chứ?"

Tám cô gái đứng ở đây có thể được xem là tinh hoa của tinh hoa của trường trung học trực thuộc Cẩm Đại, toàn bộ đều có mục đích chung là hướng tới cuộc thi quốc gia. Bọn họ vô cùng tò mò đối với ngôi trường huyền thoại đã giành được quán quân vô số lần, cho dù không hiếu chiến như Liễu Lăng Âm, Phó Chi Ức, nhưng vẫn mang tâm lý ở lại để quan sát.

Duy chỉ có Mật Trà cúi đầu, thoáng lùi về sau nửa bước.

Lúc này đã là 10 giờ 20 phút, chỉ sau vài phút chờ đợi, liền nghe thấy tiếng xe vang lên.

Mọi người nhìn ra cổng trường, thấy hai chiếc xe thương vụ màu đen đang chậm rãi lái vào.

Hai bên xe thương vụ có hai chiếc ô tô màu xám làm vệ tinh, Thẩm Phù Gia nhướng mày, loại phương thức xuất hành này cô mới trải qua cách đây không lâu.

Mật Trà lui về bên cạnh Liễu Lăng Âm, Liễu Lăng Âm cảm nhận được có người đến gần, cúi đầu nhìn xuống, liền thấy thân thể Mật Trà có chút cứng ngắc.

"Lạnh?" Cô đặt tay lên vai Mật Trà, dùng năng lực để khiến xung quanh trở nên ấm áp hơn. Đối mặt với Mật Trà, giọng điệu hiếu chiến của Liễu Lăng Âm dịu lại, nhỏ giọng hỏi, "Bằng không cậu về trước đi, để Thẩm Phù Gia tiếp đón là đủ rồi."

Mật Trà không trả lời, nàng lắc đầu, trong lòng càng thêm lo lắng, hai bàn tay siết chặt vào nhau.

Hai chiếc xe thương vụ dừng lại, lớp sơn đen bóng loáng, không bám một hạt bụi nào. Hai chiếc xe thương vụ cùng hai chiếc xe vệ tinh xếp thành hàng song song, khoảng cách giữa các xe không lệch một ly, vô cùng ổn định.

Khi cửa tự động của hai chiếc xe mở ra, bước ra đầu tiên là một đôi bốt da Martin màu nâu đen, sau đó là một đôi chân thon dài cân đối.

Khi tất cả mọi người bước xuống xe, Thẩm Phù Gia mới hiểu tại sao chỉ có nữ sinh đứng ở đây tiếp đón.

Trường trung học Thủ đô đến bảy người, tất cả đều là nữ sinh lớp 12.

Mọi người đều mặc đồng phục, khoa công đeo vũ khí, khoa pháp cầm pháp trượng.

Cho dù cùng là lớp 12, nhưng khi họ đứng yên, khí chất và phong thái của họ đã ngay lập tức đè bẹp những học sinh ưu tú của trường trung học trực thuộc Cẩm Đại thành cát bụi.

Đây không giống một nhóm nữ sinh trung học, ngược lại giống một nhóm vệ binh hoàng gia được huấn luyện bài bản hơn.

Đồng phục của trường trung học Thủ đô đều được làm thủ công, nền trắng viền vàng. Huy hiệu trường ở ngực áo được thêu hai mặt tinh xảo, những đường chỉ bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời, toát lên vẻ quý tộc cổ kính.

Sức hút không chỉ đến từ trang phục, bảy nữ sinh xếp thành ba hàng, theo đội hình một hai bốn, nhan sắc và vóc dáng đều thuộc hàng thượng hạng, như những chú thiên nga trắng vừa thu cánh đáp xuống mặt hồ một cách đồng đều.

Trong đàn thiên nga này, cô gái đứng đầu chắc chắn là người bắt mắt nhất.

Người đứng đầu là một cô gái cao khoảng 1m7, trên thắt lưng đeo một thanh trường kiếm màu vàng, vỏ kiếm lấp lánh ánh kim, trên đó có vô số hoa văn tinh xảo, vô cùng lộng lẫy và chói mắt.

Điều nổi bật nhất không phải là cô gái trông xinh đẹp như thế nào, mà là mái tóc dài khác biệt của cô ấy.

Mái tóc dài của thiếu nữ được chải chuốt cẩn thận, buộc thành đuôi ngựa sau lưng, từ gốc đến ngọn tóc đều là màu vàng nhạt. Tương ứng, cô ấy cũng có một đôi mắt màu vàng nhạt, nhìn thoáng qua như một cặp đá quý khiến người ta kinh ngạc.

Màu sắc này có được không phải do nhuộm hay qua chỉnh sửa sau này, mà là màu sắc khác biệt bẩm sinh. Khi gió thổi qua, mái tóc dài buộc cao của cô gái như một dòng rượu sâm banh chảy chậm rãi, lộng lẫy vô song.

Khi cô ấy đứng dưới ánh mắt trời, Thẩm Phù Gia phảng phất nhìn thấy những tia sáng rung động trong không khí. Như cỗ uy áp của thẩm phán thiên sứ đột nhiên đánh thẳng xuống, khiến trái tim cô đình trệ, vô thức đứng nghiêm.

Thiếu nữ không ngạc nhiên khi nhìn thấy Thẩm Phù Gia, Thẩm Phù Gia mỉm cười với cô, tiến lên hai bước, chủ động đưa tay và mở lời, "Hội trưởng tiền nhiệm Thẩm Phù Gia, nhẹ kiếm sĩ hệ băng, hoan nghênh các bạn đến từ trường trung học Thủ đô."

Sau khi cô đưa tay, cô gái cũng đưa tay ra đáp lại.

"Hội trưởng hội học sinh Cơ Lăng Ngọc, nhẹ kiếm sĩ hệ quang." Giọng nói của cô gái tựa như băng tuyết của núi Thiên Sơn, lạnh lùng nhưng dễ nghe, "Làm phiền."

Sau khi cô ấy nói xong, không ai còn quan tâm đến giọng nói hay nhan sắc của cô ấy nữa, tất cả sự chú ý của mọi người đều bị thu hút bởi câu nói "nhẹ kiếm sĩ hệ quang."

Phó Chi Ức đứng sau Thẩm Phù Gia hít một hơi lạnh, ánh mắt hiện rõ vẻ không thể tin được.

Hệ quang – Đây là hệ quang trong truyền thuyết? Hệ quang mà trên toàn thế giới, ngay cả trong Hiệp hội Năng Lực, số lượng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay?

Mọi người đều xôn xao.

Có rất nhiều người cả đời này còn chưa từng nhìn thấy hệ quang bao giờ. Trung học Thủ đô quả nhiên là trường học của thủ đô, tàng long ngọa hổ không thiếu.

Thẩm Phù Gia kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, khi cô lần nữa nhìn vào đôi mắt màu vàng nhạt của cô gái, bị sự thờ ơ trong đó làm giật mình.

Khoảng cách giữa hai người chỉ 40 cm, lại đang bắt tay với nhau, nhưng trong đôi mắt đó không hề lưu lại chút bóng dáng nào của Thẩm Phù Gia.

Dù đang nắm tay nhau, nhưng cô ấy vẫn như cũ xem nhẹ Thẩm Phù Gia, kiêu ngạo một cách thanh lịch và đúng mực, khóe môi thậm chí còn nở một nụ cười lịch sự, thoạt nhìn chu đáo và lễ độ, duy chỉ có Thẩm Phù Gia ở gần nhất mới có thể cảm nhận được nội tâm thực sự của cô gái.

Cô ấy căn bản không có để Thẩm Phù Gia vào trong mắt, giống như chỉ đang nhìn một con sâu nhỏ bé, sinh vật hạ đẳng dưới chân cô ấy.

Sau ba giây bắt tay, Cơ Lăng Ngọc nhanh chóng thu tay lại, ánh mắt cô lướt qua Thẩm Phù Gia, đột nhiên, đôi mắt vàng nhạt lãnh đạm lộ ra vẻ vui mừng như khi tìm lại được thứ mình đánh mất.

Trước khi Thẩm Phù Gia kịp phản ứng, Cơ Lăng Ngọc đã bước qua người Thẩm Phù Gia, đi thẳng về phía hàng người xếp đằng sau.

Cô ấy bước nhanh đến bên cạnh Liễu Lăng Âm, dừng lại khi còn cách Liễu Lăng Âm một mét.

Tiếng tuyết tan lại lần nữa vang lên, cô ấy trông như vừa trút được gánh nặng, lại như thể cuối cùng đã tìm lại được bảo vật bị thất lạc. Khuôn mặt hờ hững như vị thần lộ ra cảm giác thư giãn và giải thoát không thể nhận ra, xen lẫn hai phần tội lỗi và đau lòng vô cớ.

Trong khoảng thời gian ngắn, biểu cảm của Cơ Lăng Ngọc muôn hình vạn trạng, vô cùng phức tạp.

"Đã lâu không gặp," Cô ấy thở dài và nói, "Tôi đến đón cậu đây, Bách Lí."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro