Chương 34 Thứ 7, ngày 12 tháng 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa trưa 11h rưỡi xe buýt của lớp 12A1 khởi động, toàn bộ học sinh ngồi trên xe trở về trường học.

Lần Thi Đấu Tập đầu tiên, A1 ra trận sớm nhất, lần sau sẽ cùng lớp khác thay phiên thời gian.

Khác với lúc tới đầy hưng phấn, khi trở về trên xe, không khí lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều mệt đến nổi không muốn nói chuyện.

Mật Trà dựa lên cửa sổ của xe, đồ bảo hộ dính đầy bùn đất của nàng được đặt tùy ý trong túi. Ngồi phía sau là Liễu Lăng Âm và Nghiêm Húc, bên trái là Thẩm Phù Gia có chút uể oải.

Tại lần đấu cuối cùng, Thẩm Phù Gia giết chết pháp sư không còn chút năng lượng nào của 508, lấy đi Vật Ký Hiệu từ túi của nàng.

Trận Thi Đấu Tập này đánh quá kinh thiên động địa, rừng rậm gần như bị thiêu hủy, may mắn đây chỉ là bản mô phỏng từ dữ liệu, nếu là rừng thật, chắc chắn sẽ gây ra tổn thất không nhỏ.

Tuy rằng không biết điểm số như thế nào, nhưng 408 có hai người còn sống, giành được hai Vật Ký Hiệu; 508 toàn diệt, không lấy được Vật Ký Hiệu nào. Chỉ nhìn vào kết quả, khả năng 408 thắng lợi là tương đối lớn.

Nhưng theo cách tính điểm đoàn đội, [Độ hoàn thành] chỉ chiếm 30 điểm, 30 điểm còn lại là từ giáo viên chấm: bao gồm 15 điểm [Độ hiệu quả chiến lược] và 15 điểm [Độ phối hợp đoàn đội].

408 các nàng cũng không có tìm được đủ 3 cái Vật Ký Hiệu, cho nên [Độ hoàn thành] nhất định sẽ bị trừ điểm, tổng điểm cuối cùng có cao hơn 508 hay không còn rất khó nói. Tất cả phải chờ đến thứ Hai công bố thành tích xong mới biết được.

Xe buýt lái ra khỏi con đường rợp bóng cây xanh trước sân diễn tập, ánh mặt trời giữa trưa lập tức tiến vào. Chói mắt nóng rực, cho dù máy lạnh trong xe đã bật đủ, vẫn khiến người ta khó chịu như cũ.

Tháng 9 vẫn là nóng như vậy.

Người Mật Trà hơi nặng một chút, là Thẩm Phù Gia nhích lại gần, cô than ra một hơi thật dài, sau đó chỉ chỉ cửa sổ.

Mật Trà hiểu rõ, Thẩm Phù Gia muốn kéo màn cửa.

Xoát vài tiếng, không chỉ có Mật Trà, các bạn học khác cũng đem màn cửa sổ của mình khép lại, ngăn cách với ánh mặt trời bên ngoài.

Trong lúc nhất thời, ánh sáng trong xe tối sầm xuống, lại lờ mờ ra không khí mát mẻ bên trong. Yên tĩnh gấp bội, trở thành tĩnh mịch.

Mồ hôi trên người sớm đã bị hơi lạnh thổi khô, hiện tại ngược lại không quá nóng. Hôm nay Thẩm Phù Gia vận động không hẳn là nhiều, nhưng khi Mật Trà cúi đầu xuống, thấy giữa chân mày của cô quanh quẩn một sự mệt mỏi không vứt đi được.

Cô dựa vào Mật Trà, sườn mặt tựa ở trước ngực nàng.

Mật Trà bỗng nhiên nhớ lại, Thẩm Phù Gia trước đó từng nói đùa rằng: "Sau khi luyện tập nếu có bạn gái cho tớ nằm gác lên đùi, còn mua thức ăn cho tớ, nhất định sẽ rất hạnh phúc."

Lúc ấy Mật Trà mời Thẩm Phù Gia ôm một cái, bị cô từ chối.

Nhưng lần này, Thẩm Phù Gia không đợi nàng mở miệng, chủ động nhích bản thân lại gần.

Là quá mệt mỏi sao...Mật Trà nghĩ.

"Thực xin lỗi" Bỗng nhiên trước ngực truyền đến một tiếng thì thầm yếu ớt, "Là tớ không bảo vệ tốt cậu, còn liên lụy mọi người."

Âm thanh này không lớn không nhỏ, nhưng đủ để mấy người 408 vừa vặn nghe thấy.

"Là tôi nên xin lỗi mới đúng." Nghiêm Húc ngồi ở phía sau cũng mở miệng, "Là tôi chỉ huy không tốt, mới khiến mọi người lâm vào thế bị động."

Nếu như cô có thể cẩn thận một chút, lại có thể phản ứng nhanh hơn một chút nữa, là có thể thoát khỏi hỏa trận của 508.

Trải qua diễn tập thực tế lần này, Nghiêm Húc mới hiểu được, thi đánh giá năng lực của lớp 12 hoàn toàn không giống lúc trước, không phải cứ đứng niệm vài câu thần chú là có thể được điểm cao.

Nếu cô không thể phán đoán chính xác, không thể điều phối đội viên, lại không nắm rõ toàn bộ tình hình trong sân, những chú thuật đó cho dù nhiều cũng trở nên vô dụng.

Trước đó cô quá lý thuyết cũng quá cá nhân. Vì thế khi đối mặt với cục diện diễn ra không như ý muốn, tâm tư sẽ dễ dàng trở nên hoảng loạn.

Lần Thi Đấu Tập này, cô không giúp cho đồng đội đều phát huy tác dụng vốn có, thân là chỉ huy, đây là lãng phí lớn nhất.

Liễu Lăng Âm ôm ngực nằm trên ghế dựa, cô không có gì để nói, lần chiến đấu này hầu hết là do cô gánh rồi.

Vật Ký Hiệu là cô tìm; bên trong khói lửa, mục sư là do cô bảo vệ; cuồng kiếm sĩ, nhẹ khiếm sĩ đều là cô giết.

Mặc dù không có sống đến cuối cùng, để cho Thẩm Phù Gia đoạt hết nổi bật, nhưng Liễu Lăng Ấm cũng không có gì hối tiếc, cô đã làm tất cả những gì có thể.

Chỉ là trong lòng còn chút sợ hãi, nếu hôm nay không chiếm được lợi thế từ cái địa hình kia, chỉ sợ nhẹ kiếm sĩ đó đã có thể dây dưa với cô cho đến khi thời gian kết thúc.

Mật Trà vuốt ve tóc dài của Thẩm Phù Gia, chất tóc của cô rất mềm mại. Khác với với cảm giác đen tuyền và cứng của Mộ Nhất Nhan, tóc của cô lệch tông, kéo một vài sợi để dưới ánh mặt trời, chúng sẽ lên màu nâu.

"Muốn nói xin lỗi phải là tớ mới đúng," Mật Trà nửa rũ mi mắt, trong lòng cũng không dễ chịu, "Lên sân đấu chẳng những khiến cho Gia Gia phải cõng không nói, kỹ năng cũng thả rối tung rối mù."

Khi khẩn trương, nàng liền không thể suy nghĩa thấu đáo. Không phân rõ ai muốn cái gì, ai không muốn cái gì, toàn bộ năng lực đều phóng ra ngoài, lãng phí quá lớn.

Bởi vì trước đó tốn quá nhiều năng lực, tới cuối cùng khó khăn lắm cũng chỉ có thể cấp cho Thẩm Phù Gia 5% đơn thể tăng phúc, kéo dài 1 phút liền cắt đứt. Nếu pháp sư của đối phương còn dư lại chút sức lực, nếu thích khách của đối phương vẫn duy trì cảnh giác, Thẩm Phù Gia không có tăng phúc quả thật rất khó cùng các nàng chiến đấu.

Bầu không khí của 408 nhất thời u ám xuống, ai cũng không có mở miệng khuyên nhủ an ủi ai, tinh thần và thể xác của từng người đều bị rút cạn.

Nếu lúc trước các nàng còn có thể cầm bảng điểm thi năng lực dạt dào đắc ý, tự thấy bản thân không tầm thường, thì trải qua trận diễn tập thực tế hôm nay, mỗi người ít nhiều đều phát hiện khuyết điểm của chính mình.

Các đội khác của 12A1 cũng có cùng trạng thái, phương diện cần cải thiện của bọn họ thực sự quá nhiều.

Ai cũng rất rõ ràng, nếu lúc này có thể giành chiến thắng, không phải là do bọn họ mạnh, cũng không phải do bọn họ hoàn mỹ, chẳng qua là đối phương mắc sai lầm nhiều hơn bọn họ thôi.

Chó chê mèo lắm lông, cười không nổi.

Về tới trường học, mọi người tập hợp ở cổng trường, cô Lý quét một vòng mà nhìn đám học sinh mặt xám mày tro của mình, cũng không nói nhiều lời, mỗi một khóa mới bắt đầu đều là như thế, qua hai tháng sẽ quen dần.

"Trở về nghỉ ngơi đi, buổi họp lớp sáng thứ Hai sẽ công bố điểm; đến lúc đó các em có điều gì muốn hỏi thì có thể đi tìm trực tiếp giáo viên đã chỉ dẫn các em, không cần cảm thấy sẽ quấy rầy bọn họ, mỗi một giáo viên đều rất vui lòng giúp các em giải đáp thắc mắc." Ngữ khí của cô vẫn cứng rắn như mọi khi, nhưng lần này mang theo một chút nhu hòa: "Được rồi, ngay tại chỗ giải tán."

Nghe vậy, học sinh tốp năm tốp ba mà tản ra.

Mấy người 408 không hẹn mà cùng trở về phòng ngủ, ngay khi bước vào thang máy của tòa e, các nàng bắt gặp Mộ Nhất Nhan và Phó Chi Ức cũng đang lên lầu cùng nhau.

Trong tay hai người đang cầm hai cái túi lớn. Chú ý tới tầm mắt hiếu kỳ của 408, Mộ Nhất Nhan cười giải thích: "Cái này là đồ bảo hộ của phòng chúng tớ, tớ cùng Chi Ức đem lên lầu để giặt; Lục Uyên cùng Tần Trăn thì cầm vũ khí, bọn họ mang lên phòng huấn luyện để trả lại."

Phó Chi Ức nói thêm; "Lát nữa chúng tớ đi ra ngoài ăn thịt nướng, hai người kia đi trước chiếm chỗ, hai người chúng tớ giặt sạch quần áo xong liền qua đó, Phù Gia cậu muốn đi chung không?"

Thẩm Phù Gia cười khổ: "Thôi bỏ qua tớ đi, đội của cậu tụ hợp, tớ đi cũng có phần bất tiện." Huống chi cô thực sự không có tâm trạng để đi cùng.

Nghiêm Húc đứng ở một bên nghe, trong lòng nửa kinh ngạc nửa sa sút.

Đánh giá trạng thái sau thi đấu, 407 thực sự so với bọn họ tốt hơn quá nhiều, công tác hậu cần cũng sắp xếp thật gọn gàng ngăn nắp.

Mật Trà cũng rất ngạc nhiên, nàng trực tiếp hỏi: "Các cậu không mệt sao?"

Trải qua chiến đấu như vậy, buổi chiều lại nắng như thế mà vẫn có tinh thần chạy ra ngoài ăn thịt nướng sao? Còn nàng thì mệt đến nỗi chỉ muốn về nhà tắm rồi ngủ.

"Có mệt gì đâu" Phó Chi Ức thở dài một cách khoa trương, "Cậu không biết đâu, đội trưởng của chúng tôi thực sự là lười biếng..." Cô chuẩn bị bày ra bộ dạng kể khổ thật lớn, nhưng vừa mới nói được cầu đầu tiên đã bị Mộ Nhất Nhan đứng bên cạnh kéo tay áo.

Phó Chi Ức bị kéo mà tạm ngưng, kịp phản ứng lại mà cười ngây ngô hai tiếng: "Haha, không phải chỉ có hai tiếng thôi sao, làm sao mà mệt được?"

Đang nói thì thang máy dừng ở lầu 4, Mộ Nhất Nhan và Phó Chi Ức cùng bước ra ngoài, vẫy tay chào bọn họ: "Vậy bọn tôi đi trước, gặp lại sau."

Mấy người 408 liếc mắt nhìn nhau.

Liễu Lăng Âm bỗng chốc cười một tiếng. Cô không nói lời nào, nhưng lại liếc về phía Thẩm Phù Gia một cách đầy châm chọc, giống như muốn nói: Nhìn đi, đây là bạn tốt của cô đó, cuối cùng thì vẫn đề phòng cô đó thôi.

Liễu Lăng Âm vào phòng đầu tiên, cuối cùng cũng có ngày cô ở trước mặt Thẩm Phù Gia giành lấy hết danh tiếng, đặc biệt là 5 phút khi Thẩm Phù Gia quỳ trên mặt đất như người chết. Liễu Lăng Âm vui vẻ đến nỗi trạng thái mệt mỏi gần như là tan biến đi hết.

Thẩm Phù Gia mím môi, cô không bận tâm đến việc Mộ Nhất Nhan và Phó Chi Ức giấu giếm thông tin với cô. Hai đội sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đối thủ, đề phòng đối phương một chút cũng là chuyện bình thường.

Nhưng cái giọng cười châm chọc đó của Liễu Lăng Âm khiến cô cực kỳ bực bội.

Theo lý nên là cô bảo hộ Mật Trà mới đúng, nhưng chẳng hiểu sao Mật Trà khi đó lại đứng gần Liễu Lăng Âm như vậy. Nếu Liễu Lăng Ấm đã bảo vệ Mật Trà, cô đương nhiên phải chịu trách nhiệm bảo hộ pháp sư Nghiêm Húc.

Đang dầu sôi lửa bỏng, vì loại chuyện này mà tranh chấp cũng không tốt. Cô không có khả năng mạnh mẽ mà cướp Mật Trà từ lòng ngực của Liễu Lăng Ấm, sau đó lại đẩy Liễu Lăng Âm về phía Nghiêm Húc.

Vì tình huống đó, mục tiêu của hỏa công 508 không còn là mục sư, mà là Nghiêm Húc cùng Thẩm Phù Gia chịu hầu hết công kích. Trong khói lửa cuồn cuộn lại không thể nhìn rõ mọi thứ, cô bị mũi tên bắn trúng là chuyện hoàn toàn nằm trong dự kiến, sau đó liên lụy đồng đội cũng không phải là ý định ban đầu của cô.

Chuyện này khiến cho Thẩm Phù Gia từ khi rời khỏi sân diễn tập cho tới bây giờ đều không thể nào vui nổi, vừa tự trách vừa không cam lòng. Hiện tại lại bị Liễu Lăng Âm giễu cợt, cô hít sâu mấy hơi, lồng ngực phập phồng.

Mật Trà đứng bên cạnh Thẩm Phù Gia ngay lập tức phát hiện ra sự khác thường, cô nắm lấy tay Thẩm Phù Gia nói: "Gia Gia, chúng ta vào thôi."

Thẩm Phù  ý thức được bên cạnh mình đang có người nên cố gắng nặn ra một nụ cười, "Được."

Mọi người trở về ký túc xá, lần lượt tắm rửa gội đầu. Mật Trà muốn chui vào chiếc chăn hình con vịt màu vàng của mình để ngủ lắm rồi, nhưng khi quay đầu qua, nàng thấy Thẩm Phù Gia đứng ở trước tủ đồ, đang tìm kiếm quần áo.

"Gia Gia, mọi người đều đi ngủ, cậu không muốn ngủ một chút sao?" Mật Trà đi tới, nhẹ giọng hỏi.

"Tớ không sao." Thẩm Phù Gia lấy từ trong tủ ra bộ đồ thể dục. "Hiện tại phòng huấn luyện không có ai, tớ đi lầu 8 một chút."

"Hiện tại?" Mật Trà mở to hai mắt, "Chúng ta vừa mới thi đấu tập trở về mà."

Nàng nhớ rõ vừa rồi ở trên xe Thẩm Phù Gia mệt mỏi như thế nào mà dựa vào nàng, khôi phục thể lực nhanh như vậy sao...

"Ừm". Thẩm Phù Gia cũng không nhiều lời, cô đứng trước mặt Mật Trà mà cởi nút áo, chuẩn bị thay đồ thể dục.

Lông mày của thiếu nữ ôn hòa, giống như thường lệ, cho dù không cười cũng mang theo một chút ý cười trời sinh.

Nhưng phía dưới sự ôn hòa đó lại cất giấu một cổ âm trầm thô bạo, giống như bầu trời trước cơn bão, bị mây đen bao phủ, bình tĩnh đến mức làm người ta hoảng sợ.

Trong nháy mắt, Mật Trã bỗng nhiên nghe thấy lời mà Tần Trăn đã nói vào ngày hôm sau khi Thẩm Phù Gia bị sốt:

"Khó trách hôm qua cơm trưa cũng không ăn, tối cũng không trả lời tin nhắn, xem ra lại đi tự ngược rồi."

Về hai chữ "tự ngược", lúc đó bọn họ cũng không có giải thích cho nàng, Mật Trà nghe xong cũng liền quên đi, nhưng hiện giờ nhìn vào Thẩm Phù Gia, nàng lại vô thức nhớ tới hai chữ này.

"Gia Gia!" Mật Trà nắm lấy cổ tay đang mặc quần áo của Thẩm Phù Gia, động tác của Thẩm Phù Gia dừng lại, nghi hoặc mà quay sang nhìn nàng hỏi: "Sao thế?"

Mật Trà há miệng thở dốc, nàng đang nghĩ nên lấy biện pháp gì để giúp Thẩm Phù Gia nghỉ ngơi tốt một chút.

"Tớ...tớ, tớ đột nhiên nhớ tới cảnh tượng bị thích khách ám sát hôm nay liền sợ hãi."

Nàng cố gắng suy nghĩ ra một lý do, ôm cánh tay của Thẩm Phù Gia, "Nhưng tớ lại buồn ngủ quá, cậu có thể ngủ chung với tớ một lát, rồi chờ tới buổi tối hoặc ngày mai mới huấn luyện được không? Đến lúc đó tớ sẽ giúp cậu giành chỗ."

Thẩm Phù Gia khẽ giật mình.

Trong giây lát, cô buông thõng mí mắt một chút rồi chậm rãi nới lỏng chiếc quần thể dục trên tay.

"Vậy ngủ ở giường của tớ." Cô kéo màn giường của mình sau đó leo lên trước, "Cậu đem gối qua đây đi."

Giường của Mật Trà nối liền với giường của Liễu Lăng Âm, hôm nay cô không muốn ngủ gần Liễu Lăng Âm.

"Được." Mật Trà lập tức ôm gối của mình qua.

Nàng trèo lên cầu thang, lần đầu tiên được ngắm nhìn giường của Thẩm Phù Gia.

Khác hoàn toàn với chăn đệm lòe loẹt hoa lá hẹ, thậm chí có chút ấu trĩ của mình, chăn đệm của Thẩm Phù Gia là một màu xanh nhạt thuần túy, mang lại cảm giác rất sạch sẽ và tươi mát.

Bức màn ngủ màu xanh sẫm được đóng lại, Thẩm Phù Gia nhích vào bên trong, chừa lại một nửa bên ngoài cho Mật Trà.

Giường của tòa e đủ lớn để hai nữ sinh cùng ngủ nên cũng không quá chật. Sau khi nằm xuống, Mật Trà hít mũi một cái, "Gia Gia, giường của cậu thơm quá."

Thẩm Phù Gia nhịn không được mà cười, nằm nghiêng người đối mặt với Mật Trà, chia cho nàng một nửa chăn, "Có lẽ là dính mùi sữa tắm hoặc dầu gội đó."

Không chỉ là sữa tắm và dầu gội, vì để giữ cho tóc luôn được thơm, Thẩm Phù Gia định kỳ sẽ xịt một ít nước hoa lên gối nằm, trên giường tự nhiên sẽ có hương thơm.

Vì Liễu Lăng  m cùng Nghiêm Húc còn đang ngủ, hai người nói chuyện rất nhỏ, gần như là thì thầm.

Sau khi đi lên Mật Trà có chút mất tự nhiên, nàng cũng nằm nghiêng mà đối mặt với Thẩm Phù Gia, làm nàng và cô sát lại rất gần, tầm mắt đều bị Thẩm Phù Gia chiếm cứ, tránh cũng không thể tránh được.

Nhìn thẳng vào người ta như vậy làm Mật Trà có hơi ngại ngùng, nhưng sau khi nhìn lại, nàng không khỏi cảm thán. Thẩm Phù Gia không hổ danh là hoa khôi trường học trong lòng của phần lớn học sinh, mặc kệ là nhìn xa hay nhìn gần, đều đẹp như vậy.

Thẩm Phù Gia dùng tay sửa sang lại tóc của mình, tóc cô dài, nằm xuống rất dễ bị rối.

Mật Trà nhìn cô vặn eo mà sửa lại tóc ở đằng sau, động tác nghiêng người này khiến vòng eo của Thẩm Phù Gia nhô ra khỏi áo sơ mi vài inch.

Làn da ở nơi đó quanh năm không tiếp xúc với ánh nắng nên trắng nõn, nhưng khác với vòng eo đầy tinh tế và mềm mại trong tưởng tượng của Mật Trà, cô thấy đường nhân ngư của Thẩm Phù Gia (*)

(*) Đường nhân ngư: chỉ phần cơ bụng ở hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V.

Liễu Lăng Âm nói không sai, mấy thứ như cơ bụng này, học sinh Công khoa nào cũng đều có.

Có lẽ là theo bản năng, Mật Trà cũng sờ thử cơ bụng của chính mình.

Nằm nghiêng một bên, nàng thoải mái mà bóp một miếng thịt.

Thật béo......

Thẩm Phù Gia đem đầu tóc sửa sang lại xong, khi nằm xuống lần nữa, cô không gối đầu lên gối của mình mà hơi nghiêng người về phía Mật Trà, gò má của cô đặt ở giữa hai cái gối nằm.

Cô cầm tay Mật Trà, cái trán chạm vào vai nàng, bỗng nhiên mở miệng nói: "Cảm ơn cậu, Trà Trà......"

Câu cảm ơn này nói ra không đầu không đuôi, nhưng trong lòng cả hai đều hiểu.

Thẩm Phù Gia biết rõ, sợ hãi chỉ là cái cớ Mật Trà nghĩ ra để cô được nghỉ ngơi mà thôi;

Cô cũng mơ hồ hiểu được, vì sao Mật Trà lại yêu cầu thay máu cho cô – lần phát sốt đó, thật sự đã dọa sợ Mật Trà.

Thẩm Phù Gia ở trong lòng Mật Trà, mạnh mẽ mà yếu ớt.

Cô ấy là cựu hội trưởng đầy chu đáo của Hội Học Sinh, là hoa khôi của trường trung học trực thuộc Cẩm Đại, và là một kiếm sĩ mạnh mẽ có thể ở trên máy chạy bộ chạy ba hoặc bốn tiếng.

Nhưng đồng thời cô cũng chỉ là một nữ sinh nhạy cảm và yếu ớt, cô gái trẻ không thể chấp nhận được thất bại, cô sẽ vì những lỗi lầm của bản thân mà khổ sở thật lâu.

"Tớ muốn cậu được vui vẻ." Mật Trà rũ mắt, thấy tóc của Thẩm Phù Gia cuộn tròn.

Nàng nhẹ nhàng mà nói thêm, "Gia Gia rất lợi hại."

"Lần sau đừng đứng xa tớ như vậy." Thẩm Phù Gia nhắm hai mắt, nhẹ nhàng cọ trán qua lại trên vai Mật Trà, "Kế hoạch ban đầu, tớ mới là người bảo vệ cậu, Liễu Lăng Âm quá náo động."

Cô quả thật quá mệt mỏi, âm thanh nói ra tựa như nói mớ, bay bỗng không biết đến nơi nào, giống như chỉ cần gió thổi qua liền biến mất, ẩn sâu trong đó lại cất giấu một sự ủy khuất nhàn nhạt khó bắt giữ, và cũng chỉ có ít người mới có thể nắm giữ được những cảm xúc sâu sắc nhất của Thẩm Phù Gia.

May mắn là, chiếc giường nho nhỏ này được bao quanh bởi bốn bức màn dày, cho phép người bên trong có thể nghe thấy hết thảy những cảm xúc tinh tế.

Sau đó, cả căn phòng ngủ yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro