Chương 99 Thứ 3, ngày 8 tháng 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau thức dậy, Nghiêm Húc nhớ tới những gì Mật Trà nói tối qua, sau khi vào lớp liền hỏi nàng, "Hôm qua cậu có nói đến hàn độc trong cơ thể Thẩm Phù Gia, vậy có cần tìm cô Ngôn để trị liệu không?''

Cô lo rằng việc đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến quá trình huấn luyện của Thẩm Phù Gia.

"Thân thể Gia Gia còn trẻ, khả năng tự hồi phục của cậu ấy còn tốt, trước mắt không có ảnh hưởng gì quá lớn, chỉ là không được cưỡng ép cơ thể luyện tập như vậy nữa." Mật Trà lắc đầu, "Kỳ nghỉ đông Gia Gia sẽ đến nhà tớ, tớ sẽ nhờ mẹ xem giúp cậu ấy."

"Vậy thì tốt." Nghiêm Húc thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay sang hỏi Liễu Lăng Âm, "Hình như Tụ Viêm của cậu hôm nay sẽ sửa xong đúng không? Khi nào đi lấy?"

"Buổi trưa." Liễu Lăng Âm ngáp dài, hôm qua vì chuyện của Thẩm Phù Gia mà phá hỏng hết giấc ngủ của cô, "Sẽ giao đến sảnh dưới lầu."

"Hôm nay đã là thứ ba, còn ba ngày nữa là sẽ đến trận thi đấu tập thứ năm, mọi người nhớ tranh thủ, sau trận đấu này chính là kỳ thi thử."

"Theo tôi được biết thì lần thi đấu tập này vẫn là đấu lôi đài." Thẩm Phù Gia vuốt cằm, "Là 4vs4?"

"Đúng vậy, đối thủ vẫn là bốc thăm ngẫu nhiên ngay tại chỗ."

Mật Trà tính toán thời gian, nhận ra hôm nay đã là ngày 8 tháng 12, kỳ thi thử sẽ diễn ra vào đầu tháng 1. Kết thúc kỳ thi thử lại đánh thêm một trận thi đấu tập nữa và kỳ thi cuối kỳ cũng sẽ đến ngay vào cuối tháng 1.

Trường trung học trực thuộc Cẩm Đại không cắt xén kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ đông của học sinh, thậm chí ngày nghỉ còn dài hơn đại đa số trường học khác để rèn luyện khả năng tự làm chủ thời gian của học sinh.

Vì thế đầu tháng 3 trở lại trường, sau một tháng nữa chính là thi tuyển thẳng.

Trong lúc không chú ý đến, ngày tốt nghiệp cấp ba cũng đã tới gần.

Cho dù phần lớn các bạn học trong lớp này đều sẽ thi tuyển thẳng vào Cẩm Đại, nhưng sau khi tiến vào đại học, mọi người đều sẽ tách nhau ra, ký túc xá tách ra, lớp học cũng sẽ tách ra, tất cả đều bận rộn với việc học của mình. Trong khuôn viên rộng lớn của trường đại học, cơ hội gặp nhau là không nhiều.

Như vậy, thời gian ngồi chung với nhau để cùng nỗ lực hướng về mục tiêu phía trước đã không còn nhiều nữa.

Mật Trà nắm chặt tay, nàng phải cố gắng hơn nữa.

......

Trong tiết năng lực buổi chiều, Liễu Lăng Âm đón về Tụ Viêm đã được cải tiến. Mọi người vây tụ bên nhau, cùng nhìn xem thành quả của 10 vạn tệ là như thế nào.

Mở hộp kiếm ra, Thẩm Phù Gia nhìn qua nhìn lại thanh kiếm bên trong, đánh giá rồi hỏi: "Thay đổi chỗ nào?"

Chẳng phải không có chút thay đổi nào sao?

Liễu Lăng Âm dùng khóe mắt liếc nhìn cô, mặt không biểu cảm, "Tay ngang."

Cô dùng một tay cầm thanh trọng kiếm lên, Tụ Viêm vẫn thâm trầm và bá đạo như vậy. Thân kiếm dài một mét rưỡi trông như một khối thiên thạch, giữa trung tâm có một luồng nhiệt đỏ tươi chảy khắp nơi. Đó chính là cốt lõi của Tụ Viêm, là linh hồn của một danh kiếm.

Thẩm Phù Gia với Nghiêm Húc nhìn cô, liền thấy Liễu Lăng Âm bỗng chốc nhấc hông, khiến chuôi kiếm có khắc chữ chạm vào sườn hông của cô.

Sự va chạm này giống như đã chạm vào cơ chế nào đó, lưỡi kiếm khổng lồ đột nhiên co rút lại, bị nuốt vào bên trong phần kiếm cách. Toàn bộ thanh trọng kiếm giờ đây chỉ còn lại chuôi kiếm, phần thân đã hoàn toàn biến mất.

Hai người sửng sốt, "Việc này là sao?"

Liễu Lăng Âm hài lòng với vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, đắc ý nói, "Tôi đã nhờ người ta áp dụng thuật nén, chỉ cần dùng sức đẩy một chút, thân kiếm của Tụ Viêm sẽ bị nén vào kiếm cách; đẩy thêm lần nữa..." Vừa nói, cô đẩy kiếm chạm vào xương hông lần nữa, "Nó sẽ quay trở lại."

Dứt lời, cô cảm khái nói, "Nâng cấp tốn hết 10 vạn, trong đó 9 vạn là tiêu cho thuật nén này. Làm pháp sư kiếm tiền dễ thật."

Chỉ một cái chú thuật cao cấp thôi mà đã bán được với giá sáu hoặc bảy con số.

Đây cũng là lý do tại sao những người trong 408 không bao giờ lo lắng Nghiêm Húc sẽ nghèo khó cả đời. Tài năng của cô có thừa, qua 3-4 năm nữa tài chính sẽ không còn là vấn đề nan giải với cô.

"Mật độ của Tụ Viêm vốn đã cao, muốn nén lại quả thực rất khó." Thuật nén này nếu tính toán kỹ thì giá cả cũng không cao lắm, Nghiêm Húc đánh giá xong liền hỏi, "Nhưng việc đó có tác dụng gì?"

Giấu lưỡi kiếm đi thì có lợi ích gì trong chiến đấu?

"Đương nhiên là có, đồ đầu gỗ."

Liễu Lăng Âm càng quen thuộc với ai thì càng thích "mắng chửi người". Người ngoài nghe vào có thể cảm thấy gay gắt nhưng mọi người trong 408 đều hiểu đây là một phương thức làm nũng của cô.

"Cậu quên trận đấu trước tôi đã chật vật thế nào khi đấu với tên hệ kim kia sao?"

Chỗ đáng sợ của hệ kim nằm ở việc có thể khống chế được kim loại. Cho dù trước mắt học sinh cấp ba vẫn chưa đạt tới cảnh giới có thể ngưng tụ ra thực thể, nhưng chỉ cần một cái kim ngưng không thì cũng để xưng hùng xưng bá trong trường học.

Bất kể là học sinh khoa công cầm vũ khí, hay là học sinh khoa pháp cầm pháp trượng, một khi bị rơi vào phạm vi của kim ngưng không, tất cả đều sẽ trở thành cá nằm trên thớt.

"Nói cách khác, để đề phòng kiếm không bị khống chế, cậu sẽ ép thân kiếm vào kiếm cách. Nhưng nếu thế thì cậu chiến đấu như thế nào?" Thẩm Phù Gia hỏi.

Không có lưỡi kiếm, so với việc kiếm bị khống chế thì có gì khác biệt?

"Nhìn đi." Liễu Lăng Âm xua tay, bảo bọn họ tránh ra.

Đại tiểu thư muốn thể hiện.

Thẩm Phù Gia với Nghiêm Húc thức thời mà lui sang một bên, Thẩm Phù Gia giơ hai tay lên rồi cười trêu chọc, "Được rồi, tôi chuẩn bị vỗ tay rồi đó."

Liễu Lăng Âm hừ một tiếng, nhưng rất nhanh vẻ mặt cô liền trở nên nghiêm túc.

Cổ tay vặn một cái, nhiệt độ xung quanh bắt đầu tăng lên, tư thế này đã rất quen thuộc với mọi người, chính là hỏa ngưng không.

Nhưng những gì diễn ra tiếp theo đã khiến Thẩm Phù Gia cùng Nghiêm Húc vô cùng ngạc nhiên.

Bị nén lại không chỉ có Tụ Viêm, còn có hỏa ngưng không của Liễu Lăng Âm.

Nhiệt độ cực nóng của hỏa ngưng không bị nén lại, tất cả sức nóng trong phạm vi đường kính 3 mét ngưng tụ thành một dòng chảy kéo dài từ chuôi kiếm, mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ ràng luồng không khí bị bóp méo vì sức nóng.

Lưỡi kiếm thật của Tụ Viêm biến mất, và thứ thay thế nó chính là một lưỡi kiếm vô hình có nhiệt độ cực cao.

Khả năng hiện tại của Liễu Lăng Âm chưa thể tạo ra ngọn lửa thực thụ, nhưng khả năng kiểm soát nhiệt độ mạnh mẽ như vậy, hiếm khi có trọng kiếm sĩ trung học nào có thể làm được.

Cô ấy thu lưỡi kiếm Tụ Viêm vào kiếm cách là bởi đã chuẩn bị sẵn thanh kiếm thứ hai – một thanh hỏa kiếm ngưng tụ từ nhiệt độ.

Thanh kiếm có được coi là tốt hay không còn phải nhìn xem ai là người sử dụng. Nếu Liễu Lăng Âm không có năng lực điều khiển ngưng không thành thạo đến mức này thì 10 vạn bỏ ra cũng chẳng có tác dụng gì.

Liễu Lăng Âm nhớ tới lời trêu chọc vừa nãy của Thẩm Phù Gia, vì thế quay đầu, cầm chuôi kiếm quét về phía Thẩm Phù Gia.

Thẩm Phù Gia cũng không trốn tránh, cô đứng yên đó để thử kiếm cho Liễu Lăng Âm.

Khi lưỡi kiếm ngưng không chém vào cánh tay cô, lực chạm yếu hơn Tụ Viêm ba phần, lực độ công kích cũng có phần yếu đi.

May mà trọng kiếm vốn bá đạo, hệ hỏa lại là một thuộc tính mạnh mẽ. Tuy công kích có chút yếu đi, nhưng uy lực vẫn không hề nhỏ. Nếu Thẩm Phù Gia không mặc đồ bảo hộ, cánh tay của cô lúc này đã bị cháy thành than.

Vốn là ngưng không diện rộng bị nén lại thành một khối, thể tích giảm xuống thì lượng nhiệt tự nhiên cũng tăng lên. Nhiệt độ của thanh kiếm ngưng không này cao hơn gấp đôi so với ngưng không bình thường, thậm chí còn cao hơn nhiệt độ của một ngọn lửa thật. Chỉ cần chạm vào sẽ bị bỏng nặng ngay lập tức.

Tuy lưỡi kiếm ngưng không này yếu hơn Tụ Viêm một chút, nhưng chỉ cần thực lực của Liễu Lăng Âm không ngừng tăng lên thì sát thương của nó sẽ chỉ tăng hơn chứ không yếu.

Quan trọng nhất chính là, "Khoan đã, cái này dài hơn Tụ Viêm đúng không?"

Thân kiếm nguyên bản của Tụ Viêm dài 1 mét rưỡi. Nhưng theo Nghiêm Húc quan sát, Liễu Lăng Âm lúc này cách Thẩm Phù Gia chừng 2 mét, chứng tỏ thanh kiếm này không còn bị giới hạn bởi 1 mét rưỡi nữa!

"Đúng vậy, dài gấp đôi." Liễu Lăng Âm quay đầu trả lời câu hỏi của cô.

Lời vừa nói ra, hai người không khỏi hít một hơi.

Dài gấp đôi mang ý nghĩa cỡ nào?

Tục ngữ có câu "dài thêm một tấc, mạnh thêm một tấc" ý chỉ vũ khí càng dài càng tốt. Tuy nhiên, vũ khí hiện đại ngày nay nếu quá dài sẽ dễ gây vấp ngã, ngược lại rất bất tiện.

Nhưng bản chất của thanh kiếm ngưng không là nhiệt độ, nhiệt độ linh hoạt mềm mại, khi đánh nhau sẽ không gây vướng víu.

"Ngưng không là do tôi tạo ra cho nên chiều dài của nó cũng do tôi khống chế. Trong vòng 3 mét, nó có thể điều chỉnh bất cứ lúc nào. Nó có thể là một thanh cự kiếm dài 3 mét hoặc một con dao găm dài mấy tấc." Liễu Lăng Âm thu kiếm, "Bây giờ biết thay đổi chỗ nào rồi chứ?"

"Thật lợi hại." Thẩm Phù Gia nhịn không được cảm thán, "Vậy theo như cậu nói, các đòn tấn công vật lý thông thường đối với cậu không còn hiệu quả nữa phải không?"

Khi hai vũ khí chạm nhau, kiếm ngưng không vô hình của Liễu Lăng Âm có thể xuyên qua mũi kiếm của đối phương mà không bị cản trở, trực tiếp đánh thẳng vào cơ thể.

"Cái này có thể coi là vừa có lợi vừa có hại." Liễu Lăng Âm vuốt tóc, "Tuy có thể xuyên qua vũ khí của đối phương, nhưng nếu ngược lại bị tấn công, tôi chưa chắc có thể phòng thủ được, vẫn cần phải làm quen với việc chuyển đổi qua lại giữa Tụ Viêm và ngưng không."

Cô đưa tay gõ mạnh vào chuôi kiếm, Tụ Viêm lập tức bật ra, biến thành thanh trọng kiếm như cũ.

"Cho nên, cậu mau đến đây so chiêu với tôi." Liễu Lăng Âm ngoắc tay với Thẩm Phù Gia, "Lúc trước cậu với Nghiêm Húc luyện tập [Đóng băng vạn vật] khiến tôi bị hành không ít, giờ đến phiên cậu trả nợ."

Đôi mắt tròn hơi nheo lại, "Để xem hôm qua sau khi khiến mình sống dở chết dở thì cậu đã tiến bộ được bao nhiêu rồi."

Nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, Thẩm Phù Gia không khỏi khựng lại, một lát sau, cô hướng tới Liễu Lăng Âm với Nghiêm Húc nói một câu: "Cảm ơn."

Cô vẫn còn nhớ Liễu Lăng Âm là người tìm thấy cô và cõng cô về ký túc xá.

Đổi lại là hai tháng trước, Thẩm Phù Gia thực sự không dám tưởng tượng Liễu Lăng Âm sẽ cõng cô sau lưng.

Hôm qua, bọn họ nhất định đã bị cô làm hoảng sợ.

Nghiêm Húc lắc đầu, "Tôi hiểu tâm trạng muốn nhanh chóng mạnh lên của cậu. Kế tiếp chính là hai kỳ thi lớn, ai cũng sẽ như vậy thôi."

Thời gian thi ngày càng đến gần, mọi người trong 408 cũng đang cố gắng hết sức để hoàn thiện bản thân.

Từ Mật Trà không ngủ không nghỉ, đến Liễu Lăng Âm nâng cấp vũ khí, mọi người đều giống nhau. Chỉ có điều phương pháp huấn luyện của Thẩm Phù Gia quá tiêu cực, nhưng cũng may cô đã biết quay đầu trở lại.

"Tôi cũng không làm gì nhiều, người cậu nên cảm ơn là Mật Trà."

Liễu Lăng Âm cảm thán nói, "Bình thường mặc đồ bảo hộ nên chỉ nhìn thấy thanh máu đi lên đi xuống, chẳng cảm nhận được gì. Mãi đến ngày hôm qua khi nhìn thấy thuật chữa trị thực sự của Mật Trà, tôi mới được mở rộng tầm mắt."

"Dưới bàn tay của cậu ấy, cậu như một tấm gỗ mục bị ngâm nước biến thành một viên ngọc phỉ thúy. Tôi cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là cây khô gặp mùa xuân."

Thẩm Phù Gia mím môi, cô đương nhiên biết mình nên cảm ơn Mật Trà.

Chỉ là từ khi gặp gỡ Mật Trà tới nay, cô đã có rất nhiều điều phải cảm ơn nàng.

Cô mắc nợ rất nhiều, khó có thể trả hết, chỉ một câu cảm ơn từ lâu đã không đủ để nói hết tất cả.

Tựa hồ từ sớm trước đây liền đã như thế này, đêm đó cô xách theo kiếm, một mình lên lầu.

Mật Trà đuổi theo, nàng không ngăn cản, nhưng nàng đi cùng cô, cho cô mượn thẻ.

Nàng biết Thẩm Phù Gia muốn trở nên mạnh hơn, cho nên nàng sẽ không ngăn cô, chỉ cố gắng hết sức để giúp đỡ cô nhiều nhất có thể.

Nàng coi Thẩm Phù Gia là một cá nhân độc lập, vì thế tôn trọng mọi quyết định của cô.

So sánh với Mật Trà, Thẩm Phù Gia chợt cảm thấy tình yêu của mình thật ấu trĩ và nực cười.

Cô chỉ muốn giấu Mật Trà trong vòng tay, dùng thân mình che mưa che gió cho nàng.

Cô vô thức coi Mật Trà là một bảo bối không thể tự lo liệu cho bản thân. Thế nhưng cô đã quên, Mật Trà cũng là một thiên tài không thua kém bất cứ ai, nàng có mục tiêu riêng, con đường riêng của chính mình. Nàng mạnh mẽ hơn cô rất nhiều.

Ví như hiện tại, Mật Trà đứng ở ngoài cửa vẫn còn đắm chìm trong việc huấn luyện của chính mình.

Nàng nhắm hai mắt, pháp quang trong pháp thạch chiếu thẳng vào cánh cửa trước mặt. Pháp quang dày bằng cánh tay khi tiếp xúc với cánh cửa thì phân tán thành từng sợi ánh sáng nhỏ như sợi tóc.

Những tiếng động từ mọi hướng đan xen trong tâm trí Mật Trà, nàng nghe thấy tất cả những âm thanh đó và tìm kiếm âm thanh mình muốn nghe nhất –

E408.

Tâm trí nàng chậm rãi tiến về phía trước cùng với vô số sợi pháp quang. Nàng muốn chạm tới nó, nàng muốn chạm vào nó.

Đây là việc huấn luyện của riêng nàng, nhưng nó mang theo sức mạnh của cả đội, tình cảm ấm áp và sâu lắng ấy nâng đỡ Mật Trà ngày đêm.

Nàng không vất vả, khi một mục sư có nơi thuộc về, mỗi một lần ngâm xướng của nàng đều sẽ trở thành niềm hạnh phúc cùng thỏa mãn.

Trong tất cả năng lực giả, mục sư là chức nghiệp đặc biệt nhất. Họ không cần gần gũi với bất kỳ nguyên tố tự nhiên nào cả, thứ họ hấp thu, chính là sự gắn kết giữa người và người với nhau.

Mật Trà hít sâu một hơi, nàng cảm nhận được mình đang tới rất gần đích đến.

Trong đầu nàng chỉ còn lại pháp quang mỏng như sợi tớ, bất động như một pho tượng đa, trầm mặc mà đứng ở hành lang, lặng yên không một tiếng động.

Cuối cùng, sau tám ngày cố gắng, một sợi pháp quang mỏng manh rụt rè xuyên qua cửa phòng huấn luyện. Nó lộ đầu ra, lặng lẽ đi qua cánh cửa, giống như lông vũ của thiên thần, vô tình rơi xuống trần gian, lang thang chậm rãi trên không trung, dè dặt lảo đảo tìm kiếm nơi an thân.

Mọi người đang huấn luyện bên trong tức khắc dừng lại.

Sợi pháp quang này di chuyển cực kỳ chậm, hoàn toàn khác với tốc độ thi triển thường ngày của Mật Trà.

Khi Thẩm Phù Gia nhìn thấy nó, cô đột nhiên chấn động đến mức gần rơi nước mắt.

Ba người nhìn không chớp mắt, nhìn thấy tia sáng mỏng manh kia đang chậm rãi tiến về phía các cô, cuối cùng chạm vào Thẩm Phù Gia.

Nó giống như có sinh mệnh, chạm vào tay trái Thẩm Phù Gia, rồi từ từ quấn quanh ngón út của cô, đem [Chữa trị] chảy vào cơ thể cô từng chút một.

Cảm giác đau nhức khi cầm kiếm giảm dần dưới sự xoa dịu của pháp quang.

Ngay sau đó, lại có thêm hai tia sáng bạc xuyên qua giữa cánh cửa bao bọc lấy Nghiêm Húc và Liễu Lăng Âm.

Ánh sáng mỏng như sợi tơ, nhưng sự chữa lành mà nó truyền tới lại thật ấm áp.

Cùm cụp một tiếng vang nhỏ, Mật Trà mơ hồ nghe được âm thanh mở rộng của kho năng lực.

Nhanh, phải nhanh hơn nữa –

Năng lực tăng lên vốn phải là một quá trình vui vẻ và hân hoan như vậy.

Pháp hỷ sung mãn, đó cũng là niềm vui của pháp thuật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro