3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nữ nhân này, ngươi thật quá đáng."

Kiều Âm căm giận nói.

"Ngươi và ta đều là đồng loại, chẳng lẽ ngươi lại muốn giúp đỡ người này sao?"

Nữ quỷ bám vào trên người Nạp Lan Thư Hữu trừng mắt với Kiều Âm. "Nàng" cảm giác được người đến không phải là cái gì đạo sĩ, nào có đạo sĩ lớn lên xinh đẹp như vậy đâu. Hơn nữa, người kia thứ gì cũng không mang theo, nhưng máu của cô ta làm "nàng" cảm nhận được nỗi sợ hãi từ trong ra ngoài.

"Ta và loại quỷ xấu xa như ngươi mới không phải cùng một bọn đâu."

Kiều Âm thè lưỡi, trợn trắng mắt khinh thường.

"A! Ngươi cư nhiên doạ ta sợ."

Kiều Âm chạy ngay tới phía sau Lâm Phái.

— Thật quá đáng! Con quỷ này rõ ràng biết nàng tương đối nhát gan.

Kiều Âm nắm lấy góc áo Lâm Phái xong lại có chút không tin tưởng nhìn vào tay mình. Nàng thật cẩn thận buông lỏng tay ra rồi nhẹ nhàng chạm vào lại. Kiều Âm cảm thấy biểu tình của nàng hiện tại nhất định là tựa như nhìn thấy quỷ.

— Không đúng! Nàng vốn dĩ đang gặp quỷ rồi.

Lâm Phái lúc này không có chú ý tới tình huống sau lưng. "Nạp Lan Thư Hữu" trước mắt đã biến hoá thành một bộ dáng hoàn toàn khác.

Sương mù đen vờn quanh khuôn mặt xanh trắng kia của nữ quỷ, tóc "nàng" điên cuồng lan tràn ra, chậm rãi bò đầy hơn phân nửa căn phòng. Da thịt trên mặt "nàng" quay cuồng, thậm chí còn bởi vì cười to mà rơi xuống mấy khối, làm cho người ta cảm thấy buồn nôn. Đầu lưỡi màu xanh lá vươn ra thật dài, hai mắt đỏ sậm.

Kiều Âm không thể xem những thứ này, nàng muốn nôn nên che miệng lại, nhưng chờ đến lúc khom lưng thì phát hiện bản thân mình giống như nôn không ra được cái gì.

"Ngươi không phải cũng là quỷ sao? Vậy mà lại nhát gan như thế?"

"Người ta là kẻ nhát gan nha."

Kiều Âm sợ hãi muốn túm lấy quần áo Lâm Phái thì lại phát hiện chính mình lúc này có làm như thế nào cũng không chạm được góc áo kia. Ngón tay từ chỗ đó xuyên qua, tựa như bắt lấy một mảnh không khí. Kiều Âm cảm thấy kỳ quái, gãi đầu nhưng không có suy nghĩ cẩn thận được chuyện này là ra sao.

Lâm Phái nghe vậy liền buồn cười nhưng khi ánh mắt dừng ở trên dung mạo đáng ghét của nữ quỉ kia thì mặt mày tức khắc lại tràn đầy sương lạnh. Cô nghe thấy được hương vị của oán khí nhưng cùng dĩ vãng có chút khác biệt. Chẳng lẽ nếu quỷ bám vào trên thân xác con người thì sẽ che lại được hương vị oán khí của nó sao?

Lâm Phái không hề để bụng đến mạng của Nạp Lan tiểu công tử, nhưng nói như thế nào thì cô cũng là vì đáp ứng lời mời của Nạp Lan Thành mà tới cho nên không thể không chịu trách nhiệm.

Bị quỷ bám vào trên người thì chỉ có hai loại khả năng: một là người vừa chết đã bị quỷ bám vào, tuy rằng thoạt nhìn hệt như người bình thường nhưng thân thể lạnh lẽo, lâu dần còn sẽ có mùi tanh tưởi và ngoài da cũng hiện lên vết hoen của tử thi; hai là người có mệnh cực âm cũng thực dễ dàng thu hút quỷ, sau khi bị quỷ bám theo, thân thể của họ sẽ càng ngày càng suy yếu.

Giọt máu kia bay khỏi đầu ngón tay Lâm Phái, dung nhập vào trong thân thể của nữ quỷ.

Mấy năm nay dù ở nhà nhưng Lâm Phái cũng không hề nhàn rỗi, cô đọc qua các sách liên quan đến phong thuỷ. Những thứ này ở hiện tại thật ra không còn tồn tại nhiều lắm, mấy quyển sách trong tay cũng là Lâm gia cực lực tìm kiếm cho cô mới có được. Sau khi xem đi xem lại những quyển sách đó, Lâm Phái phát hiện cơ hồ là không có khả năng tự học được, thế nên cô bắt đầu nghiên cứu phương pháp cho riêng mình.

Hiện giờ cũng coi như là có chút thành tựu.

Giọt máu nhập vào trong thân thể của nữ quỷ, phát ra tiếng vang chít chít. Nữ quỷ vốn đang xao động thì đột nhiên không thể nhúc nhích, tóc đen đang rậm rạp lan tràn ở trong phòng cũng ngừng di chuyển. "Nàng" phát ra tiếng thét chói tai như đâm thủng màng tai.

Kiều Âm bịt kín lỗ tai, nhìn mặt mày rơi rớt da thịt của nữ quỷ, lại núp về phía sau Lâm Phái, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ tới.

"Khuôn mặt của ngươi đều sắp rớt xuống hết rồi, có thể hay không đừng kêu nữa!"

Kiều Âm không thể nhịn được mà nói, thật sự rất ầm ĩ nha.

"Ồn ào." Lâm Phái mấp máy môi, con quỷ kia liền không thể lại phát ra thanh âm.

"Oaa, ngươi thật là lợi hại."

Lâm Phái khẽ mỉm cười, hiện tại cô chỉ muốn đem nữ quỷ trước mắt xử lý nhanh chóng, sau đó có thời gian để tự hỏi tiểu quỷ phía sau vì sao đặc biệt như vậy.

Khoé miệng nữ quỷ kia bỗng nhếch lên, gương mặt "nàng" còn bởi vì động tác này mà hỏng hóc càng mau, có nơi đã tróc hết toàn bộ da thịt, nhưng bên trong lại không phải xương cốt mà chỉ có một làn sương đen lượn lờ. Trông thật giống như "nàng" chỉ là khoác lên bộ da người, còn nội tại thì lại trống rỗng. "Nàng" như cũ quấn quanh thân Nạp Lan Thư Hữu, tựa như là muốn cùng hắn hoà hợp thành một thể.

Hương vị vừa tanh tưởi lại gay mũi toát ra, vô cùng khó nghe.

Lâm Phái nhìn về phía đôi mắt của nữ quỷ.

Rõ ràng mắt cô ấy không hề sáng ngời nhưng nữ quỷ lại cảm giác mình đã thấy được một bầu trời sao mênh mang. Thiên địa giờ khắc này yên tĩnh.

"Nơi này là?" Kiều Âm hiếu kỳ nhìn hoàn cảnh xung quanh thay đổi.

"Cưỡng chế cộng tình."

Quỷ quái có năng lực cộng tình, mang theo người khác tiến vào hồi ức của nó, dùng đôi mắt của nó xem qua quá khứ một chuyến.

Lâm Phái có thể cưỡng chế cộng tình, biết được quá khứ của quỷ hồn, do đó tìm được nguyên nhân và giải quyết vấn đề. Chỉ có điều cô không biết Kiều Âm vì sao cũng sẽ bị mang vào.

Lâm Phái cảm giác được "chính mình" đang bị treo ở giữa không trung mà đong đưa.

"Ồ đạo sĩ, ngươi biến thành một con rối gỗ rồi, bất quá đứa bé này thật dễ xem."

— Rối gỗ... sao? Không phải là người?

Hoàn cảnh bấy giờ ầm ĩ hỗn loạn, rất nhiều người đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn "nó". "nó" bị đặt ở trên sân khấu, tay chân chuyển động theo thao tác.

Rối gỗ giật dây.

Lâm Phái đại khái đã minh bạch được chuyện là như thế nào. Thị giác của cô hữu hạn, chỉ có thể nhìn đến những đồ vật trong tầm mắt "nó".

Còn tốt là bên người có một tiểu quỷ đáng yêu ríu rít không ngừng.

"Nơi này là hội chùa đi, có thật là nhiều người nha."

Lâm Phái thấy được những con rối gỗ khác cũng chuyển động dưới sự thao tác ở trước mặt cô, đuổi bắt vui đùa ầm ĩ. Có tiếng chiêng trống, kèn xô na và thanh âm trầm trồ khen ngợi, còn có người đang hát vang. Rối gỗ vẫn cứ ở dưới sự thao tác cử động tay chân của chính mình, chẳng qua cảnh tượng ở trước mắt thì biến hoá không ngừng. Từ mùa xuân tới mùa đông, cho đến khi không còn ai lại đến xem múa rối.

Lâm Phái nghe được thanh âm thở dài, "nó" bị ôm vào trong ngực nên nhìn không đến gió tuyết nhưng lại có thể nghe được tiếng tim đập.

"Nếu ngươi có thể biến thành người, bầu bạn bên cạnh ta thì tốt rồi."

Khi đó, tuy mặt mày của nam tử trung niên ôn hoà nhưng lại cũng tràn đầy bão kinh phong sương[1].

[1]: Ý chỉ dãi dầu sương gió; dày dạn phong sương; tôi luyện trong gian khổ; dãi gió dầm mưa.

"Haizz, ta đang nói lời ngốc nghếch gì đâu."

Nam nhân cười khổ rồi tiếp tục cất rối gỗ vào trong lòng ngực.

"Hắn giống như mắc bệnh rồi." Kiều Âm lo lắng nói.

Lâm Phái biết người nam nhân này bị bệnh. "Nó" cũng thực lo lắng. Bên trong ngôi nhà tranh rách nát, tiếng ho khan xuất hiện càng ngày càng thường xuyên.

Lâm Phái cảm thấy hắn hẳn đã là sắp chết vì căn bệnh.

"Nó" bị cầm lên từ bên gối, giọng điệu nam tử mơ hồ không rõ nói chuyện với "nó".

Nam nhân nói một hồi liền khóc ra tới, hắn ho khan mãnh liệt, thậm chí cuối cùng còn phun ra một ngụm máu.

Lâm Phái cảm nhận được ý vị lạnh băng, nam nhân nằm ở trên giường suy yếu tột cùng, tay còn là đang nắm con rối gỗ.

"Ầy... hắn đã chết."

Cánh tay cầm con rối gỗ của nam nhân buông thõng. Rối gỗ rơi trên mặt đất, hình thành nên vết nứt.

"Con rối cũng vỡ vụn mất rồi."

Kiều Âm ngồi xổm ở trên mặt đất quan sát con rối gỗ tinh xảo kia. Một vết nứt lớn xuất hiện ở giữa thân thể con rối gỗ làm cho "nó" thoạt trông cực kỳ quỷ dị.

Lâm Phái cau mày, cơn đau kia quá chân thật, đây là lý do cô không muốn sử dụng năng lực cộng tình khi ra ngoài.

"Nó" cử động.

Lâm Phái cũng cảm nhận được.

"Ồ! Rối gỗ sống lại nha!"

Từ rối gỗ, "nó" biến thành "người" có xương có thịt. Nhưng trên thân thể "nó" vẫn còn vết nứt kỳ dị kia. Vết nứt vắt ngang ở trên mặt "nó", nhìn lên mười phần quỷ dị.

"Nó" nhìn thoáng qua nam nhân trên giường rồi đẩy cửa nhà tranh đi ra ngoài.

"Nó" hẳn là "nàng".

"Nàng" không được ưa thích do tướng mạo xấu xí và mười phần đáng sợ.

"Nàng" trốn tránh đám người bắt nạt mình, thân thể vì rét run mà cuộn tròn.

Lâm Phái nghe được tiếng lòng "nàng".

— Vì sao luôn phải là người bị khi dễ đâu?

"Nàng" là như thế, nam nhân chế tạo ra "nàng" cũng vậy.

"Nàng" bắt đầu làm việc ác.

Kiều Âm kiềm chế không được mà đành phát ra tiếng nôn khan, hết thảy sự tình trước mắt thật sự là quá ghê tởm.

"Nàng" lột tấm da của một người dán ở trên người mình.

— Hoàn mỹ.

"Nàng" có thể sắm vai đủ loại người bởi vì "nàng" là con rối tốt nhất.

"Thật ghê tởm." Kiều Âm lẩm nhẩm lầm nhầm. Tuy rằng những người kia đối xử với "nàng" rất tệ bạc, thế nhưng hành vi giết người lột da, lại còn khoác lên tấm da của người khác và sắm vai bọn họ của "nàng" càng thêm ghê tởm cùng khủng bố.

Da người sẽ thối rữa cho nên "nàng" không thể không thường xuyên thay đổi nơi cư trú hoặc là tìm người mới để xuống tay.

Đến lúc con người phát hiện ra, "nàng" bị trói và mang đi hoả thiêu. Tuy "nàng" đã thoát thân được nhưng lại bị biến trở về bộ dáng con rối gỗ ban đầu và không có cách nào để hóa thành "người" nữa.

"Nàng" một lần nữa biến thành "nó".

"Nó" còn có thể cử động và vẫn như cũ chọn con đường tạo ra rất nhiều sát nghiệp, sau lại dần dà liền đã trở thành một món tà vật.

Khi Nạp Lan tiểu công tử đi du học trở về, hắn dạo quanh vài vòng ở Đồng Thành. Lúc trở về, trong tay hắn cầm theo một con rối gỗ có tỳ vết nhưng chẳng ai hay biết.

Đêm khuya tĩnh mịch. Đôi mắt của con rối gỗ chuyển động, một làn khói đen từ trên người "nó" bay ra, chui vào trong thân thể Nạp Lan Thư Hữu. Trước kia "nó" không có biện pháp làm được như vậy, nhưng trải qua năm tháng lắng đọng lại, năng lực của "nó" đã càng trở nên âm độc.

Cộng tình kết thúc.

Hàng mi Lâm Phái thoáng rung động, cô mở mắt ra. Trong đôi mắt kia như cũ là một mảnh tử khí sâu thẳm, nếu ai chẳng may nhìn chằm chằm một thời gian dài cũng sẽ cảm thấy thót tim.

Làn khói đen kia bấy giờ đang quấn quanh ở đầu trái tim của Nạp Lan Thư Hữu.

Chẳng trách sao cô không nghe được bất kỳ thanh âm nào, hoá ra "nó" không phải là quỷ quái bình thường.

Kiều Âm đánh liều đi xem cái thứ mang theo khói đen lượn lờ kia, con rối gỗ này có tên, "nó" gọi là "a khôi".

Con rối... Kiều Âm cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao sau khi mặt "nó" rớt xuống thì bên trong không phải là đầu gỗ đâu?

Ánh mắt Lâm Phái đảo quanh ở trong phòng. Trực tiếp đả thương con tinh quái này nhất định là không thể, cần phải tìm đến bản thể của "nó" thì mới có thể tiêu diệt được.

Lâm Phái cắt ngón trỏ của mình rồi mạnh mẽ xuyên qua làn sương đen, cô chẳng hề sợ hãi trước đống da thịt hư thối kia mà vươn tay in lên dấu vết ở trên trán Nạp Lan Thư Hữu.

"Thiên Tả." Đứng ở ngoài cửa nghe được tiếng Lâm Phái gọi, Thiên Tả vội vàng đẩy cửa đi vào.

"Gọi bọn họ vào đi."

Nạp Lan Thành cùng Nạp Lan phu nhân vội vàng nhìn xung quanh, sau khi nghe được Lâm Phái cho phép thì mới chạy nhanh đi vào.

Bọn họ không nhìn thấy được con rối gỗ đang bám vào kia, chỉ có thể nhìn đến nhi tử mình bị ghim ở trên giường với tư thế nằm ngửa, biểu tình dữ tợn, trên trán còn có một vệt máu.

"Lâm tiểu thư, đây là chuyện gì vậy?"

"Lệnh công tử bị một con yêu tà đeo bám. Đó là một con rối gỗ có vết nứt trên người, làm phiền các ngươi cố gắng tìm ra nó. Có như vậy thì lệnh công tử mới được cứu, nếu không..."

"Được được, lập tức liền đi tìm! Nhi tử của ta...?"

Nạp Lan phu nhân sốt ruột hỏi.

"Cứ dùng dây thừng trói lại trước đi."

Thời điểm Lâm Phái nói chuyện, đôi mắt lại không phải đang nhìn về phía Nạp Lan phu nhân. Mọi người đều cho rằng bởi vì đôi mắt của cô có vấn đề mới tìm không thấy phương hướng để đối mặt với mọi người. Chỉ có Kiều Âm biết, nữ nhân xinh đẹp kia là đang xem nàng.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro