6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

— Cô có cười à?

Kỳ thật Lâm Phái chưa từng gặp qua bộ dáng tươi cười của bản thân, cô luôn cảm thấy chính mình luôn là người không thú vị, rầu rĩ, còn sẽ không biết đùa giỡn với người khác.

Nhưng cô thực sự cảm thấy những câu chuyện làm cho người khác cười ngửa tới ngửa lui đó một chút cũng không buồn cười, ngược lại là cực kỳ không thú vị.

"Đẹp sao?"

Lâm Phái hỏi lại, cô không biết bản thân mình mới vừa rồi là cười như thế nào. Hiện tại, dẫu cho có muốn làm lại biểu tình trước đó, cô cũng không biết phải noi theo từ đâu.

"Đặc biệt đẹp." Kiều Âm ra sức gật đầu.

"Có đẹp cỡ như vậy này!"

Kiều Âm vươn hai tay toàn lực mở rộng ra để đi hình dung vẻ đẹp của cô ấy.

Lâm Phái biết vẻ bề ngoài của mình rất đẹp, từ bé đến lớn đã có nhiều người khen qua. Tuy cô ấy cảm thấy bản thân mình lớn lên xác thực là xinh đẹp nhưng cũng chưa từng có để tâm đến việc này. Tướng mạo bất quá cũng chỉ là túi da bên ngoài, cô càng chú trọng những thứ khác. Nhưng hiện tại, nếu có thể dùng vẻ bề ngoài để hấp dẫn một người, Lâm Phái đột nhiên cảm thấy cũng khá tốt.

"Ngươi có thể thường xuyên xem ta." Lâm Phái nói.

"Sao cơ?"

Kiều Âm kinh ngạc ngẩng đầu, rồi lại bởi vì những lời này của Lâm Phái mà vui sướng nhảy nhót.

"Chẳng lẽ ngươi không nguyện ý"

"Đương nhiên là nguyện ý."

Kiều Âm ra sức gật đầu thể hiện sự kiên định của mình.

"Chỉ là... Cảm thấy ngươi đối xử với ta quá tốt." Kiều Âm gãi đầu.

Lâm Phái cho nàng ăn, còn đối đãi với nàng ôn nhu như vậy làm cho nàng cảm thấy có chút choáng váng.

"Bởi vì ngươi đặc biệt."

"Ngươi cũng thế."

Tuy rằng Kiều Âm không biết trước kia mình là kiểu người như thế nào, nhưng nàng thấy bản thân bây giờ rất hay lảm nhảm, còn đặc biệt thích nói chuyện. Nếu không ai có thể nghe thấy, vậy nàng hẳn là sẽ điên lên vì tịch mịch mất.

Hiện tại cư nhiên có một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp nói nguyện ý giữ lại nàng, bồi nàng, cho nàng ăn ngon, nói chuyện với nàng, còn cho phép nàng thường xuyên ngắm cô ấy, Kiều Âm làm sao có thể không thích đâu. Nàng đều hận không thể ôm Lâm Phái mà khóc rống một trận và nói mình nguyện ý!

"Ngươi đối xử với ta thật là tốt quá!"

Kiều Âm tranh thủ hiện tại bản thân còn có thể chạm vào Lâm Phái nên nhào vào lòng ngực cô ấy, động tác mãnh liệt đến độ làm Lâm Phái phải lập tức ôm lấy eo nàng.

Lâm Phái nửa ôm Kiều Âm, song phát hiện eo của nàng còn là rất thon thả. Diện mạo cũng tốt, người trắng nõn tựa như một viên bánh trôi mềm mại.

Lâm Phái nghĩ thầm, tiểu cô nương này tương đối dễ dụ dỗ. Cô ước gì tiểu cô nương cứ ỷ lại mình như vậy. Cô rũ mắt, nhìn y phục màu lam trên người Kiều Âm, lại đảo mắt nhìn thoáng qua chung quanh.

Một màu xám xịt áp lực, khiến cho nhân tâm không sinh ra vui mừng nổi.

— Còn may là thứ đáng yêu nhất đang nằm ở trong lòng ngực mình rồi.

Sau khi Kiều Âm đâm đầu vào trong lòng ngực Lâm Phái thì liền cứng đờ bất động.

Động tác vừa rồi của nàng dường như có chút quá mãnh liệt, góc độ không có nhắm kĩ nên hiện tại mặt của nàng đang dán vào trên một mảnh mềm mại, thoải mái đến không chịu được.

Nhưng là... Nàng như thế này thì có tính là đang quấy rối Phái Phái không.

Lâm Phái phát hiện lỗ tai của Kiều Âm đột nhiên ửng đỏ, trông cực kỳ đáng yêu.

— Đây là làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại thẹn thùng rồi?

Kiều Âm lặng lẽ dùng cái mũi hít một hơi, mặt mày cũng bắt đầu nóng lên. Mùi hương thật dễ nghe, nàng hoàn toàn không muốn rời đi cái ôm ấm áp mềm mại này.

— Phái Phái thật sự là tốt quá, gặp được cô ấy thật là may mắn mà. Lớn lên xinh đẹp, lại còn lợi hại như vậy!

Lâm Phái còn chưa kịp đem người ôm lên một lúc thì đã phát hiện trong lòng ngực bấy giờ trống không.

Kiều Âm trôi nổi giữa không trung, không dám để cho Lâm Phái nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình.

......

Mưa xuân tới triền miên, cũng không biết khi nào mới có thể đình chỉ.

Cứ vừa ngừng không bao lâu thì trời lại tí tách tí tách đổ mưa.

Nước mưa dừng ở trên mái ngói, theo độ cong uốn lượn của mái hiên đi xuống phía dưới, rồi tựa như từng hạt trân châu đứt chuỗi, tích táp gõ vào trên mặt đất.

Không trung âm trầm đến độ chẳng nhìn ra màu gốc của bầu trời là gì. Rõ ràng vẫn còn đang là thời gian giữa trưa nhưng sắc trời bấy giờ thì đã tựa như chạng vạng.

Kiều Âm giống như còn rất thích cái thời tiết này, nàng sẽ không bị xối mưa trúng cho nên vẫn còn đang dùng đôi chân trần nhẹ nhàng đạp bước trên các phiến đá xanh.

"Mặc dù sẽ có cảm giác nhưng vẫn không bị dính mưa."

Kiều Âm rung đùi đắc ý. Nàng có thể cảm nhận được nước mưa rơi xuống, xuyên qua người mình tạo ra xúc cảm lạnh buốt. Nhưng là thân thể nàng cũng không bị hạt mưa làm cho không thoải mái.

"Giày của ngươi đâu?"

Lâm Phái nhìn đôi chân trắng nõn của Kiều Âm. Nếu muốn phối với chiếc váy xinh đẹp trên người nàng thì dưới chân hẳn là còn có một đôi giày Tây mới đúng.

"Không biết, có khả năng là thời điểm ta chết liền không có mang giày đi."

Kiều Âm lắc đầu, nàng cũng không biết.

"Ngươi vẫn luôn bảo trì bộ dáng này sao?"

"Đúng vậy."

"Lại đây."

Lâm Phái nâng cằm ra hiệu, Kiều Âm lập tức bay lại đây.

Lâm Phái cẩn thận đánh giá cả người Kiều Âm, cũng không có phát hiện miệng vết thương hay là dấu vết gì.

Theo lẽ thường, quỷ sẽ bảo trì bộ dáng sau khi chết, nếu không dùng thuật nguỵ trang gì thì miệng vết thương trí mạng khiến bọn họ tử vong sẽ xuất hiện.

Y phục của Kiều Âm lại rất sạch sẽ, không có một chút dấu vết nào.

"Vào trong phòng đi."

"Được được."

Kiều Âm không biết Lâm Phái muốn làm gì, nhưng vẫn đi theo cô ấy vào phòng.

Trong phòng không có đốt đèn nên thực tối.

Chỉ là đôi mắt của Lâm Phái đã sớm thích ứng với bóng tối cho nên có đèn hay không cũng chẳng khác biệt mấy.

"Cởi đi."

"A? Cái gì?"

Đôi mắt Kiều Âm trừng to, nàng theo bản năng che ngực lại.

— Cởi cái gì nha? Như vậy không tốt đi? Làm quỷ cũng biết xấu hổ mà...

"Ta muốn xem xét một chút coi trên người ngươi có vết thương hay không? Nếu bình thường ngươi đều giữ dáng vẻ này, vậy thì trên thân thể nhất định sẽ còn để lại chứng cứ vì sao ngươi tử vong."

"Thế được rồi."

Kiều Âm dẫu gật đầu nhưng còn có chút thẹn thùng, tuy vậy nàng vẫn đem y phục của mình rút đi.

Hoàn toàn không cần tự cởi ra, chỉ cần sử dụng tinh thần là có thể làm cho y phục biến mất, vô cùng tiện lợi.

Thân thể cân xứng trắng nõn kia mang theo nét đẹp đặc trưng của thiếu nữ.

"Quay qua đi."

Xương cánh bướm xinh đẹp của nàng tựa như giương cánh muốn bay. Tuy rằng gương mặt Kiều Âm có chút mũm mĩm của trẻ con nhưng thân thể lại là tỉ lệ hoàn mỹ của thiếu nữ, nhìn lên mười phần cảnh đẹp ý vui.

Chỉ là Lâm Phái vô cùng khó hiểu khi chẳng tìm thấy chút dấu vết nào.

"Cái gì đều không có sao?"

Kiều Âm biến y phục trở lại.

"Ừm."

"Vậy có khả năng là ta bị đầu độc chết thì sao? Thôi không cần nghĩ nữa, ta chết như thế nào không quan trọng, dù sao hiện tại ta cũng đã ở chỗ này rồi."

Kiều Âm suy đoán lung tung một hồi, cuối cùng dứt khoát lười suy đoán. Dù sao thì đều đã chết rồi, còn muốn quan tâm nguyên nhân làm gì đâu, mà lại nàng cũng không nhớ rõ được sự tình trước kia.

"Ừm."

Lâm Phái gật đầu, gọi Thiên Tả đang ở ngoài phòng vào tới.

"Chủ tử muốn vẽ tranh sao?"

"Ừm."

"Ta đây liền đi chuẩn bị."

Lâm Phái biết vẽ tranh, bất quá không phải là loại tranh dương gian tả thực.

Thiên Tả dọn sẵn giấy ở trên bàn sách và đặt bút ở nơi Lâm Phái có thể dễ chạm vào rồi đứng mài mực thay cô ấy.

Lâm Phái không vội cầm bút mà cô quan sát Kiều Âm hồi lâu, lại cúi đầu suy tư một lát rồi mới cầm lấy bút bắt đầu tinh tế miêu tả.

"Phái Phái thật lợi hại nha, ngươi cư nhiên còn sẽ vẽ tranh."

Kiều Âm tò mò ở bên cạnh cô nhìn, chính là nhìn một chút thì nàng liền biết được đang vẽ cái gì.

"Phái Phái, người này không phải là ta sao? Chẳng qua y phục mà ta mặc lại không phải cái này nha, kiểu tóc cũng không đúng nữa."

Kiều Âm hơi nghi hoặc, lẩm bẩm.

Người trong tranh đúng thật là nàng, gương mặt kia giống nàng y như đúc, chẳng qua tóc lại được vấn thành búi tóc, y phục trên người cũng đã bị thay đổi.

Lâm Phái không đáp lại, chờ đến khi nét mực khô đến không sai biệt lắm mới ra lệnh cho Thiên Tả.

"Đi đưa cho người trong nhà nhìn xem có ai nhận thức cô nương này không, rồi lại nhờ phụ thân giúp ta tra xét người này. Nếu phụ thân có hỏi thì ngươi cứ nói không biết."

"Tuân mệnh."

Kỳ thật Thiên Tả vốn dĩ cũng không biết Lâm Phái vì sao lại vẽ ra bức tranh này, còn muốn nàng ấy đi điều tra một người, nhưng Lâm Tập Văn khẳng định là sẽ cẩn thận hỏi Thiên Tả.

"Ngươi muốn đi tìm hiểu ta là ai sao? Vậy vì sao lại không vẽ y phục mà hiện tại ta đang mặc?"

"Về sau ngươi sẽ hiểu."

Lâm Phái cảm thấy người có tính cách hoạt bát như Kiều Âm chắc chắn không có khả năng sẽ tự tử, hơn nữa trên người nàng cũng không có miệng vết thương nào nên rất có thể nàng là bị người ta hại chết.

Nếu cô muốn tìm được nàng, vậy thì vẽ bộ y phục quen thuộc mà nàng mặc nhất định sẽ làm cho một số người cảnh giác.

"Được thôi."

Kiều Âm gật đầu, song không tiếp tục truy vấn.

......

Trời mưa không bao lâu liền ngừng, chỉ là một hồi sau lại bắt đầu rơi hạt. Mùa mưa ở Đồng Thành luôn là như vậy.

Gần đến thời điểm dùng cơm chiều thì Thiên Tả tiến vào bẩm báo.

"Chủ tử, lão gia hỏi ngài có dùng bữa chung hay không?"

Lâm Phái thoáng suy tư, cũng đã hơn ba tháng rồi cô không có ăn cơm cùng toàn gia, thế là bèn gật đầu. Thiên Tả nhận được câu trả lời liền quay đầu đi hồi đáp với bên kia.

Bàn ăn chuyên môn để dùng bữa ở Lâm gia rất lớn. Bởi vì hôm nay Lâm Phái lộ diện cho nên người ở đại phòng và nhị phòng đều ra tới ngồi ăn cơm. Cả một đại gia đình tụ họp, nhìn thực náo nhiệt.

Lâm Tập Văn ngồi trên ghế chủ toạ, bên cánh phải là mẫu thân của Lâm Tập Văn, phía dưới lại là Lâm Phái, bên cánh trái là Lâm Tập Võ và chính thê ngồi cạnh nhau.

Địa vị trong nhà vừa xem liền hiểu ngay, Lâm Phái được xếp ngang hàng với bậc trưởng bối trung niên, cũng chính là địa vị tối cao. Điểm này lại không có người nào dị nghị.

Mấy di thái thái của Lâm Tập Văn không có tư cách được lên bàn ăn, không chỉ có bởi vì địa vị các nàng thấp hèn mà còn là vì sợ chọc cho Lâm Phái mất hứng.

Ai lại thích ngồi ăn cơm chung với thiếp thất của phụ thân đâu?

Mấy di thái thái kia tuy trẻ tuổi xinh đẹp nhưng lại nhấc không nổi chút bọt sóng gì ở Lâm gia. Việc này còn phải nhờ vào mẫu thân của Lâm Phái là một người rất có bản lĩnh, bằng không mấy cái di thái thái kia đã sớm ầm ĩ lật trời.

Hơn nữa, mẫu thân của Lâm Phái sinh trưởng tử lại sinh ra Lâm Phái, địa vị ở Lâm gia tất nhiên không thể bị lay động. Mấy cái di thái thái kia cũng không có con, về sau là không có cơ hội làm được cái gì. Hiện tại có Lâm Phái trấn giữ, càng là không có người nào dám lỗ mãng.

Ngồi kế nhị thúc có tới ba nữ nhân, mỗi người đều mang theo một đứa bé bên cạnh, nhưng bọn trẻ cũng đều rất an tĩnh. Đứa bé nhỏ tuổi nhất kia có trộm nhìn xem Lâm Phái nhưng bị mẫu thân mình túm một cái liền cũng thu hồi ánh mắt.

Ngồi bên cạnh Lâm Phái chính là ca ca của nàng, ngồi kế hắn đó là tẩu tử của nàng, Kim Vân.

Thái độ Kim Vân đối với Lâm Phái là mười phần thân cận. Bởi vì lúc trước nàng bị người hãm hại và mang theo vật âm tà tiến vào nhà mà dẫn ra chuyện ngoài ý muốn, từ đó tâm của nàng vẫn luôn tồn tại cảm giác áy náy đối với Lâm Phái.

"Tam muội, ngươi còn chưa từng ôm Thần Nhi, có muốn ôm thử một cái xem sao?"

Tuy rằng Lâm Phái là Tứ cô nương, nhưng ở đại phòng bên này nàng xếp thứ ba, là con út nên kêu Tam muội cũng không sai. Thần Nhi là cháu trai nhỏ của Lâm Phái, chỉ mới có mấy tháng tuổi, còn đang được vây quanh ở trong tã lót. Hắn bị Kim Vân ôm ở trên tay, nho nhỏ, đáng yêu.

Lâm Phái nhìn đứa bé kia, tuy rằng nàng nhìn không thấy sắc thái, nhưng vẫn có thể thấy được bộ dáng vô cùng đáng yêu.

Lâm Phái vẫn là lắc đầu cự tuyệt.

"Âm hàn chi khí trên người của ta quá nặng, không nên tiếp xúc với hắn, nếu không sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới hắn."

Trên cổ Thần Nhi có đeo một chuỗi ngọc nhỏ, bên trong sắc xanh lục lộ ra chút ánh đỏ, nhìn rất là đặc biệt. Đây là lễ vật Lâm Phái làm cho Thiên Hữu đưa qua lúc hắn mới sinh, có hiệu quả hộ thân trấn tà.

"Vậy chờ hắn lớn hơn một chút lại đi thân cận với ngươi."

Kim Vân tuy khẽ thở dài trong lòng nhưng trên mặt vẫn cứ mỉm cười.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro