Chương 68: Nguy hiểm gần kề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngòi bút gõ lên mặt bàn, phát ra tiếng đăng đăng theo tiết tấu.

Thời điểm Ngô Văn đẩy cửa vào, Lý Ngạo Quân vẫn duy trì tư thế bất động nhìn về phía trước, trong mắt trống trơn, đang trầm tư.

"Lý tổng." Ngô Văn gọi một tiếng thăm dò, không chút phản ứng. Nàng khó xử nhìn tập văn kiện cần dùng gấp trên tay, hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Lý Ngạo Quân, hơi nghiêng đầu gọi. "Lý tổng!"

Âm thanh phóng đại cuối cùng cũng gọi người tâm tư bay xa quay về, chẳng qua là, người bị quấy rầy tâm tình không tốt.

"Tại sao không gõ cửa!" Lý Ngạo Quân sắc mặt không vui nhìn nàng.

Ngô Văn vội cúi đầu giải thích. "Lý tổng, tôi gõ mấy lần rồi, chỉ là cô không nghe thấy." Nàng theo bên người Lý Ngạo Quân bao năm nay, rất quen thuộc tính cách cô ấy. Biểu hiện bây giờ của cô ấy, cho thấy tâm tình không tốt, đang tức giận, hơn nữa nguyên nhân gây ra chuyện này, tuyệt đối rất kinh khủng.

Lý Ngạo Quân nhíu mày càng chặt, nàng tựa lưng vào ghế, xoa đầu hỏi. "Chuyện gì?"

Ngô Văn cẩn thận đặt xấp tài liệu trước mặt nàng, nói rõ. "Đây là bản thiết kế hạng mục mới, sau khi ký tên sẽ chính thức khởi công."

Lý Ngạo Quân gật đầu, mở tài liệu ra đang chuẩn bị nhìn, bổng nhiên ngẩng đầu. "Thẩm tổng đang làm việc trong phòng sao?"


Ngô Văn sững sờ, kịp phản ứng nói. "Dạ, chị ấy đang ở đó."

"Cảm ơn." Lý Ngạo Quân khẽ nói, nàng cúi đầu nhìn tài liệu chăm chú, xác định không sai liền ký vào. Ngô Văn tiếp nhận tài liệu, hồi lâu vẫn không có ý rời đi. Lý Ngạo Quân nhìn nàng khó hiểu. "Còn chuyện gì?"


Cặp môi đỏ mộng khẽ nhếch, Ngô Văn nuốt một ngụm nước bọt, vẫn không nhịn được tò mò hỏi. "Lý tổng, chủ tịch đột nhiên qua đời, họp ban giám đốc sắp tới, chị không định làm gì đó sao?"

"Em muốn nói gì?" Lý Ngạo Quân hỏi thẳng, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Ngô Văn.

Thấy thế thân thể Ngô Văn căng thẳng, cố lấy dũng khí nói. "Lý tổng, em theo chị hai năm, ở Gia Lai, bất luận năng lực hay danh vọng, chị đều suất sắc hơn Liễu tổng, hơn nữa chị cũng là con gái danh chính ngôn thuận của chủ tịch, chị hoàn toàn có thể..."

"Đừng nói nữa." Lý Ngạo Quân lạnh lùng nói, nàng thu hồi ánh mắt không hề nhìn Ngô Văn. "Ngô Văn, chị không muốn nghe bất cứ lời nào như vậy nữa, nếu không, lập tức đưa thư từ chức."

Ngô Văn cắn chặt môi dưới, có chút thất vọng nhìn Lý Ngạo Quân, cả buổi, nàng thở dài một tiếng, ôm cặp văn kiện ra ngoài.

Văn phòng khôi phục yên tĩnh, Lý Ngạo Quân ngửa đầu nhìn khoảng trống trên trần nhà, mệt mỏi nhắm mắt lại. Ý tốt của cấp dưới nàng không phải không hiểu, chẳng qua là tranh giành với Liễu Ngạn Hi... Có thể tránh được vẫn nên tránh đi.

Gần trưa, Lý Ngạo Quân rời phòng làm việc, đi về hướng tầng hầm. Thẩm Mi so với nàng đến muộn hơn ba phút, để tránh hiềm nghi nên không cùng một chỗ. Buổi sáng hai người đã hẹn giữa trưa cùng đến thăm Lôi Chấn Dã.


Tựa vào cửa xe, Lý Ngạo Quân hút thuốc, chờ Thẩm Mi.

Lúc Thẩm Mi vào ga ra, liền chứng kiến nàng đứng cạnh xe. Khói thuốc lượn lờ giữa ngón tay, Lý Ngạo Quân như vậy, khoan thai, sâu thẳm, có chút lười biếng, có chút mê tình. Tựa như xoáy nước, làm người đến gần, trầm luân.

Thấy người đẹp đến gần, Lý Ngạo Quân ngẩng đầu giương môi tươi cười, tay vươn qua cửa sổ dập tàn thuốc vào cái gạt tàn. Nàng bước đến, dùng tư thái dịu dàng ôm Thẩm Mi. Thẩm Mi ngẩng đầu cười, Lý Ngạo Quân nghiêng người, không hề báo động hôn môi nàng, một tấc lại một tấc, dùng sức xâm nhập thật sâu vào trong.

Thẩm Mi vốn sững sờ, lập tức ôm lấy nàng, nhiệt tình đáp lại.

Nụ hôn kéo dài rất lâu, cảm xúc ngọt ngào chân thật làm Lý Ngạo Quân an tâm rất nhiều. Nàng ly khai môi Thẩm Mi, chỉ là đôi tay, vẫn lưu luyến không rời ôm lấy mặt nàng, ánh mắt say đắm nhìn người trước mặt, như hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ.


"Làm sao vậy?" Thẩm Mi nhẹ giọng hỏi, cảm giác được tâm trạng nàng không tốt.

Lý Ngạo Quân lắc đầu, nàng cũng không biết vì sao, chẳng qua là từ sáng đến giờ, vẫn luôn lo lắng bất an.

Không hỏi nhiều, Thẩm Mi nhẹ nhàng an ủi nàng, tiến vào ghế phụ. Buổi sáng Lý Ngạo Quân đã gọi điện thoại cho Triệu Thanh Thanh, biết được tâm trạng Lôi Chấn Dã luôn không ổn định. Từ khi biết được tin này, Thẩm Mi vẫn nặng lòng, dù sao hắn cũng vì cứu nàng, mới ra nông nổi như bây giờ.

Cho tới giờ Thẩm Mi vẫn không có hảo cảm với Lôi Chấn Dã, mặc dù người này đối với nàng rất chân tâm thật ý, nhưng giờ khắc này, nàng chỉ tồn tại cảm giác áy náy. Phần nhân tình này, vẫn không biết làm sao đền đáp.

Xe chậm rãi chạy trên đường lớn, Lý Ngạo Quân nhìn thẳng phía trước, Thẩm Mi dựa vào cửa sổ, nhìn dòng xe đông đúc bên ngoài, ăn ý không nói lời nào.

Ngoài cửa sổ cảnh vật lướt nhanh qua, trong đầu Thẩm Mi, chỉ nghĩ về Lôi Chấn Dã.

Từ khi biết hắn đến giờ, từ một thực tập sinh đến khi làm quản lý, nàng không phải không thừa nhận, Lôi Chấn Dã vẫn luôn quan tâm chiếu cố nàng. Việc hắn thích nàng, kỳ thật Thẩm Mi rất lâu trước đây đã biết, nhưng nàng không thích hắn, cũng không cần dùng thủ đoạn một bước lên mây, cho nên hắn làm gì nàng cũng chẳng quan tâm, chỉ tận lực tránh né. Mãi đến khi nàng đã ở vị trí mong muốn, đã có được rất nhiều, gặp Lý Ngạo Quân người nàng yêu mến... Đối mặt lời tỏ tình của hắn, nàng rốt cuộc dứt khoát từ chối.

Thẩm Mi cho là mình vô tình, cho là mình sẽ không để ý Lôi Chấn Dã nữa. Nhưng khi Lý Ngạo Quân nói hắn đã liệt nữa người, nàng... thật sự hận chính mình.

Tại sao phải lợi dụng hắn? Lợi dụng một người vẫn luôn nhiệt tình vì mình trả giá.

Chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, Thẩm Mi ghé mắt, Lý Ngạo Quân đã bắt máy. Tai nghe Bluetooth không ảnh hưởng nàng lái xe.

Nhưng điện thoại, rõ ràng không phải mang đến tin tức tốt.

Điện thoại vừa tắt, Lý Ngạo Quân đã dừng xe ven đường, Thẩm Mi nhìn nàng, chờ nàng nói, trong nội tâm đã có dự cảm, cuộc điện thoại này có liên quan đến mình.

"Không cần đi nữa." Lý Ngạo Quân nói, một đôi mắt sâu đen nhìn Thẩm Mi. "Nữa giờ trước Lôi Chấn Dã đã bị cảnh sát mang đi. Hắn nói, người chủ mưu bắt cóc, là hắn."

Đồng tử Thẩm Mi phóng đại, nhưng nàng không nói gì. Nàng biết Lý Ngạo Quân vẫn chưa nói xong.

"Còn nữa, vì Lôi Chấn Dã tự thú gánh tội, Lôi Chấn Đình vô tội được phóng thích, đã rời khỏi nhà giam."

Xe đổi hướng đi cục cảnh sát, lúc đến nơi Triệu Thanh Thanh đã đợi các nàng ngoài cửa. Vì tinh thần có vấn đề, Lôi Chấn Dã tạm thời bị giam trong bệnh viện của cảnh khu, ở ngay đồn bên cạnh.

"Rất kỳ quái, giữa trưa sau khi tỉnh lại Lôi Chấn Dã đột nhiên khôi phục tinh thần, chấp nhận việc mình bị liệt, còn chủ động tìm cảnh sát khai báo, nói rõ người bắt cóc Thẩm Mi là hắn, cũng cho thấy anh hắn Lôi Chấn Đình, là vô tội." Triệu Thanh Thanh giải thích, nói xong nàng nhìn Thẩm Mi sắc mặt khó coi, mím môi, vẫn là nói. "Mặt khác Lôi Chấn Dã đã mời luật sư, không chấp nhận gặp bất kỳ ai, nhất là cô."

Thẩm Mi nhìn nàng mê mang, trong mắt vừa nghi hoặc vừa khổ sở. Vì sao Lôi Chấn Dã không muốn gặp nàng? Là hận nàng sao? Hận nàng lợi dụng hắn?

Thế nhưng hắn, tại sao phải thay Lôi Chấn Đình nhận tội? Rõ ràng việc này không liên quan đến hắn!

Lý Ngạo Quân lo lắng nhìn nàng, cũng bất ngờ Lôi Chấn Dã sẽ như thế. Nắm chặt tay Thẩm Mi, nàng hỏi Triệu Thanh Thanh. "Lúc hắn cung cấp lời khai, có ai trong phòng bệnh?"

Triệu Thanh Thanh nhìn nàng, hiểu rõ nói. "Bác sĩ và y tá trị liệu cho hắn."

"Không còn người nào khác?" Lý Ngạo Quân hỏi, bắt đầu hoài nghi bác sĩ và y tá.

Nhưng Triệu Thanh Thanh rất nhanh phủ nhận suy đoán của nàng. "Bọn họ đều là người chúng tôi an bài, hơn nữa mỗi lần kiễm tra đều có cảnh sát trông chừng."

"Không còn ai gặp hắn nữa sao?" Lý Ngạo Quân nhíu mày, nắm chặt tay Thẩm Mi. Đối với Lôi Chấn Đình mà nói, Thẩm Mi chính là kẻ phản bội, nàng sợ hắn sẽ gây bất lợi cho Thẩm Mi.

Triệu Thanh Thanh lắc đầu, suy nghĩ một chút. Nàng vẫy tay gọi một cậu cảnh sát trẻ đến, người này chuyên chịu trách nhiệm bảo vệ và giám sát Lôi Chấn Dã.

"Ngạo Quân tỷ." Cậu cảnh trẻ đã biết Lý Ngạo Quân. Tuy nàng là em kế của đội trưởng, không chung dòng máu, nhưng đội trưởng sủng nàng vô cùng. Triệu Thanh Thanh là chị hai gương mẫu, mặc dù trong đội cảnh sát mọi người thường "chê cười" cô còn hung hãn hơn nam nhân.

Lý Ngạo Quân gật đầu. Triệu Thanh Thanh thường mang nàng đi uống rượu với người trong cục, gặp qua mấy lần, vẫn tính là quen, nàng hỏi thẳng. "Sáng nay cậu vẫn trông coi bên người Lôi Chấn Dã?"

A Đạt gật đầu, bỗng dưng nghĩ đến cái gì, lắc đầu nói. "Lúc Tiểu Tứ đến đem cơm cho em, em có đi WC một chút nên nhờ hắn trông giúp."

Triệu Thanh Thanh nghe vậy, đưa tay tát lên ót hắn, tức giận mắng. "Sao bây giờ mới nói!"

A Đạt ôm đầu, ủy khuất nhìn nàng. "Lão đại, chị đâu có hỏi em chuyện này..." Nhìn Triệu Thanh Thanh muốn một cước đạp bay hắn, hắn vội vàng nhảy xa một mét, hô to. "Lão đại, em sai rồi! Đừng bạo lực như vậy nha."

Triệu Thanh Thanh không để ý hắn, trực tiếp hướng bên trong kêu to. "Tiểu Tứ, tiểu Tứ cậu ra đây!"

"Lão, lão đại." A Đạt cắt ngang lời nàng, nhìn nàng quăng mắt đến, sợ tới mức run lên, vội vàng nói. "Lão đại, tiểu Tứ hôm nay không có ca trực!"

"Mẹ nó!" Triệu Thanh Thanh chửi nhỏ, nàng sốt ruột đến suýt nữa quên, lịch trực của thành viên trong đội là do nàng sắp xếp. Lập tức lấy điện thoại ra, Triệu Thanh Thanh gọi cho tiểu Tứ, hơn nữa còn mở to âm lượng, để Lý Ngạo Quân và Thẩm Mi cũng có thể nghe.

"Lôi Chấn Dã? A, em nhớ rồi, có người đến thăm hắn. Ừ... Hắn nói hắn tên Liễu Ngạn Hi, là đối tác làm ăn của Lôi Chấn Dã..."

Câu kế tiếp Lý Ngạo Quân còn chưa nghe hết, nàng đã kéo Thẩm Mi lên xe, trực tiếp lái về tổng công ty Gia Lai. Trên đường nàng không ngừng gọi cho Liễu Ngạn Hi, chuông vẫn đỗ, nhưng không có người bắt máy.

Triệu Thanh Thanh ở phía trước chịu trách nhiệm điều khiển. Lúc Thẩm Mi và Lý Ngạo Quân xoay người, nàng cũng cúp máy theo lên xe, kéo Lý Ngạo Quân tâm tình bất định ra phía sau, chính mình ngồi vào ghế lái. Lôi Chấn Đình hiện tại giống như bom hẹn giờ, hắn vừa ra ngục, đã hoàn toàn thoát khỏi không chế.

Bất luận là Lý Ngạo Quân hay Thẩm Mi, thậm chí là Lý Tư Tĩnh, đều đang gặp nguy hiểm.

Một người tâm lý u uất, trình độ kinh khủng ngang bằng với phần tử khủng bố. Triệu Thanh Thanh không thể không lo lắng.

Trên đường đi, không khí trầm mặc, trong xe ngoại trừ tiếng hít thở nặng nề của ba người, không còn thanh âm nào khác.

+bi%E1*>8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro