Chương 70: Ai là cổ đông lớn nhất Gia Lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 70: Ai là cổ đông lớn nhất Gia Lai

Đám tang Liễu hạo Tường vừa xong, cổ đông Gia Lai bắt đầu kêu gọi mở cuộc họp, tiến hành chọn đổng sự trưởng mới.

Phòng họp rất lớn, chỉ có hơn mười người phân ra ngồi ở các vị trí khác nhau. Liễu Ngạn Hi ngồi ghế chủ tọa, kế tiếp là Lý Ngạo Quân, đối diện hai người, Lôi Chấn Đình khoan thai tựa lưng vào ghế, ánh mắt khiêu khích nhìn Lý Ngạo Quân.

Lần trước khi thị trường chứng khoáng Gia Lai biến động, Lôi Chấn Đình ra tay mua lại rất nhiều cổ phần, hiện đã thành một trong ba cổ đông lớn nhất Gia Lai. Trước mắt người chiếm giữ nhiều nhất vẫn là Liễu Ngạn Hi, 15%. Tiếp theo là Liễu Hạo Tường, 13% cổ phần đang chờ phân chia.

Ánh mắt mọi người ở đây đều qua lại giữa Lý Ngạo Quân và Liễu Ngạn Hi. Trước đây không lâu, tất cả mọi người đều bất ngờ trước tin Lý Ngạo Quân là con gái ruột Liễu Hạo Tường, hiện giờ bắt đầu âm thầm suy đoán, Liễu Hạo Tường vừa chết, cổ phần của ông sẽ rơi vào tay ai?

"Chú Trần, bắt đầu đi." Lý Ngạo Quân nhìn về phía ông lão ngồi chính giữa nói. Trần Đức, nguyên lão Gia Lai, cũng là cổ đông rất có danh vọng trong công ty, một trong số ít người được Liễu Hạo Tường tín nhiệm.

Trần Đức híp mắt, lắc đầu nói. "Còn thiếu một người."

Lý Ngạo Quân khó hiểu, dò xét người ở đây một lần, cũng không phát hiện thiếu ai.

"Chú Trần, mọi người đã chờ lâu, bắt đầu trước đi." Liễu Ngạn Hi đứng lên, cung kính nhìn Trần Đức, hắn và Lý Ngạo Quân giống nhau, đều rất tôn trọng vị trưởng bối này.


Trần Đức bất đắc dĩ, gật đầu đứng lên.

"Các vị, lão Trần tôi không thích nói lời khách khí, hôm nay mọi người tập hợp ở đây, nói cho cùng là muốn xem ai là người giữ nhiều cổ phần nhất, ai có thể ngồi lên vị trí chủ tịch." Dừng một chút, ông thâm ý nhìn về phía Liễu Ngạn Hi và Lý Ngạo Quân, nói thẳng. "Vậy tôi bắt đầu trước." Nói xong, ông đập cuốn sổ trên tay lên bàn. "Tôi, Trần Đức, 10%."

Những người còn lại liên tiếp báo số cổ phần của mình, Lý Ngạo Quân và Liễu Ngạn Hi cũng trước sau nói ra số cổ phần đang nắm giữ. Duy chỉ có Lôi Chấn Đình, hắn ngồi trên ghế, vẫn bất động.

Mọi người đưa mắt nhìn hắn. "Lôi đổng, ngài chậm chạp không nói là có ý gì?" Trần Đức mở miệng, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lôi Chấn Đình.

"Vốn tôi chỉ có 15%, nhưng mà..." Hắn liếc xéo tất cả mọi người, ngẩng đầu, đẩy cuốn sổ về phía trước, nở nụ cười. "Ngay hôm qua, tôi đã mua thêm 5% cổ phần nữa, hiện tại, trên tay đang có 20%."

Cả phòng xôn xao.

Lôi Chấn Đình vốn không thuộc bất kỳ bộ phận nào của Gia Lai, hắn thừa dịp rối loạn mua được 14% đã là không dễ, không ngờ hiện tại vượt qua cả Liễu Ngạn Hi, thành cổ đông lớn nhất!

"5%, con số lớn như vậy hắn mua từ ai?" Phòng họp đều nghị luận, rất nhanh, mọi người hướng mũi nhọn về phía Kim Vĩ. Ở đây ai cũng biết, sau khi Kim Vĩ giúp Liễu Hạo Tường sinh đứa con trai mập mạp, bà đã được cho 5% cổ phần công ty. Mà hiện giờ, cổ phần trong tay mọi người không thay đổi, cổ phần Liễu Ngạn Hi cũng không tăng thêm. Người khả nghi nhất, chính là Kim Vĩ.

"Ngạn Hi, đây là có chuyện gì?" Các lão tiền bối trong ban giám đốc bắt đầu chĩa mũi nhọn sang Liễu Ngạn Hi, trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn. Lúc thị trường chứng khoáng sụt giảm nghiêm trọng, bọn hắn nghe Liễu Hạo Tường bệnh tình nguy kịch cũng quyết không bán cổ phần, còn mẹ con họ đây là sao!

Liễu Ngạn Hi nhếch môi, chậm chạp không lên tiếng. Lý Ngạo Quân nhìn hắn, phát hiện bàn tay phía dưới đang nắm thành quyền, giống như ẩn nhẫn.

"Lôi Chấn Đình không phải cổ đông lớn nhất." Lý Ngạo Quân mở miệng, hiện trường lập tức an tĩnh lại.

Lát sau, mọi người nghi vấn nhìn Lý Ngạo Quân. "Ai? Người nào mới là cổ đông lớn nhất?"

Lôi Chấn Đình cũng ngạc nhiên, một đôi mắt vừa khó hiểu vừa phẫn nộ nhìn chằm chằm Lý Ngạo Quân.

Lý Ngạo Quân lại cười, nàng cầm quyển cổ phần trong tay hướng Liễu Ngạn Hi đẩy đi. Vừa muốn mở miệng, một bàn tay đã ấn tay nàng lại. Nàng kinh ngạc nhìn Liễu Ngạn Hi, chỉ thấy hắn hướng nàng nhẹ nhàng lắc đầu, đẩy quyển sổ về.

"Lôi tổng quả thật không phải cổ đông lớn nhất." Vẫn luôn trầm mặc, Liễu Ngạn Hi đột nhiên đứng dậy, hắn giơ quyển sổ của mình lên, trước mặt mọi người đặt ngay vị trí Lý Ngạo Quân, hướng ban giám đốc nói. "Cổ phần trên tay tôi sẽ nhanh chóng chuyển cho chị hai. Lý Ngạo Quân, Lý tổng mới là cổ đông lớn nhất."

Lôi Chấn Đình tức giận đứng lên, phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn. "Liễu Ngạn Hi!" Lời nói mang ý cảnh cáo mười phần.


Liễu Ngạn Hi cũng ngẩng đầu nhìn hắn, thần sắc nghiêm nghị. "Lôi Chấn Đình, tôi có nói sẽ cho ông sao? Tôi ghét nhất bị người khác uy hiếp!"

"A, chẳng lẽ cậu muốn thấy mẹ cậu... "

"Được rồi, đây là đại hội cổ đông." Trần Đức hợp thời cắt ngang lời Lôi Chấn Đình định nói. Ông cười hiền nhìn Liễu Ngạn Hi, ý bảo hắn ngồi xuống, lại liếc qua Lý Ngạo Quân thần sắc kinh ngạc, hướng mọi người vẫy vẫy tay nói. "Gấp cái gì mà gấp, mọi người đã quên cổ phần của lão Liễu sao?"

Nhờ ông nhắc mọi người mới nhớ đến, 13% cổ phần của Liễu Hạo Tường vẫn chưa phân chia.

Trong lúc phòng họp sôi trào các loại nghị luận, suy đoán con số này sẽ chia thế nào, cửa phòng bị gõ vang. Chớp mắt, cả phòng yên tĩnh lại.

Cửa được mở ra, một vị nguyên lão già âu phục chỉnh chu xuất hiện, Liễu Ngạn Hi và mọi người đều nhận ra ông, Vương Tiến Chân, luật sư riêng của Liễu Hạo Tường.

"Chú Vương!" Liễu Ngạn Hi và Lý Ngạo Quân hầu như cùng lúc đứng lên, tôn kính chào hỏi Vương Tiến Chân. Cũng như Trần Đức, Vương Tiến Chân là bạn chí cốt của Liễu Hạo Tường, trưởng bối của bọn họ.

Vương Tiến Chân cười hiền nhìn Liễu Ngạn Hi và Lý Ngạo Quân. Trần Đức tức giận nghiêng đầu liếc ông. "Sao chậm vậy!"

"Người già trí nhớ không tốt, ra khỏi nhà lại quên mang thứ quan trọng." Vương Tiến Chân ngượng ngùng nói, nhìn mọi người đều chú ý nhìn mình, ho khan hai tiếng, không để mọi người chờ, nói. "Là như vầy, lúc lão Liễu phát hiện mình bị bệnh nặng liền lập di chúc." Nói xong, ông vỗ vỗ tập văn kiện trong tay, đọc to lên.

"Tôi là Liễu Hạo Tường, sở hữu 13% cổ phần danh nghĩa Gia Lai. Bản thân sau khi qua đời, tặng cho trưởng nữ Lý Ngạo Quân 10% cổ phần, còn lại 3% cùng tất cả bất động sản trên danh nghĩa tặng con út Liễu Ngạn Hi."

Cả phòng lần nữa xôn xao.

"Tốt rồi." Trần Đức lại đảm nhiệm vị trí chủ trì. Ông vỗ nhẹ mặt bàn, làm mọi người an tĩnh, nói rõ. "Cổ phần lão Liễu đã chia xong, Ngạo Quân và Lôi tổng giống nhau 20%, Ngạn Hi 18%, rõ ràng rồi."

"Không." Liễu Ngạn Hi nghiêm túc nhìn về phía Trần Đức, kiên trì nói. "Cổ phần của con toàn bộ chuyển cho chị hai. Hiện giờ chị hai có 38%, là cổ đông lớn nhất!" Nói xong, hắn đưa mắt nhìn mọi người, nói rõ từng câu từng chữ. "Các vị, chị của con vào Gia Lai không phải ngày một ngày hai. Tin tưởng các vị biết rõ, năng lực chị ấy, vượt xa con."


"Ngạn Hi!" Lý Ngạo Quân nhíu mày, không hiểu hắn làm sao vậy, nhưng quả thực nàng cảm động vô cùng.

"Ha ha, hay cho một đôi chị em tình thâm." Lôi Chấn Đình đứng dậy đấm bàn, hung ác nhìn Liễu Ngạn Hi, phảng phất như muốn xé nát hắn. "Các ngươi sẽ phải hối hận!" Dứt lời, hắn đứng dậy, muốn đóng sập cửa rời đi.

"Đợi một chút." Lý Ngạo Quân mở miệng, gọi hắn lại.

Lôi Chấn Đình không vui ghé mắt, rét lạnh nhìn nàng.

"Lôi đổng, có một phần tài liệu muốn cho ngài xem." Lý Ngạo Quân cười, vốn dự đoán sẽ hòa nhau một ván, nhưng xem tình hình, vật này đã thành dệt hoa trên gấm*. Lý Ngạo Quân đến trước mặt Lý Ngạo Quân, xuất ra một xấp tài liệu đã chuẩn bị tốt, trực tiếp ném cho hắn xem. (Dệt hoa trên gấm: [thành ngữ] gấm đã đẹp, dệt hoa lên càng đẹp hơn. Ý nói việc này có cũng được mà không có cũng không sao.)

Lôi Chấn Đình hoài nghi cầm lấy, mở ra vừa nhìn, sắc mặt dần chìm xuống đến. "Lý Ngạo Quân, cô... "


"Hèn hạ sao?" Lý Ngạo Quân cười lạnh, nhún nhún vai. "Như nhau thôi."

Lôi Chấn Đình bực tức ném sấp tài liệu lên bàn, đứng dậy đi tới cửa.

"Lôi đổng, hẹn gặp trong cuộc họp cổ đông Lôi thị." Lý Ngạo Quân mỉm cười vẫy vẫy tay tiễn hắn.

Thân thể Lôi Chấn Đình chấn động, lộ vẻ chật vật biến mất sau cửa phòng.

Mọi người trong phòng dần tản đi. Mặc dù bọn họ rất muốn biết vật Lý Ngạo Quân cho Lôi Chấn Đình xem là gì, lại làm hắn tức giận đến thế. Nhưng nhìn sắc mặt Lý Ngạo Quân, đều thông minh lựa chọn rời đi.

Rất nhanh, phòng họp chỉ còn hai người, Lý Ngạo Quân cùng Liễu Ngạn Hi.

"Lôi Chấn Đình lấy cái gì uy hiếp cậu?" Lý Ngạo Quân quan tâm hỏi.

Liễu Ngạn Hi chán nản ngồi trên ghế, giống như vừa đánh xong một trận chiến, mệt mỏi cực kỳ. "Có phải chị cảm thấy em vẫn luôn đề phòng chị? Không xem chị là chị hai?" Liễu Ngạn Hi hỏi, ngẩng đầu tự giễu nhìn về phía Lý Ngạo Quân.

Lý Ngạo Quân trầm mặc, quả thực từ lúc tiến vào Gia Lai, nàng và Liễu Ngạn Hi bởi vì cách một bức màng lợi ích, nên luôn đề phòng lẫn nhau, thực giống đối thủ hơn người thân.

"Ngẫm lại thật đáng buồn, rõ ràng đều là con của ba, lại đề phòng nhau như vậy." Liễu Ngạn Hi nhíu mày, phảng phất thấy đau đầu. "Biết không, từ khi em rất nhỏ đã biết chị, là nghe được từ miệng của mẹ. Hầu như mỗi ngày bà đều lặp lại bên tai, chị sẽ cướp tất cả của em, người cha thương nhất thật ra là chị. Cho nên sau này thấy chị, em cực kỳ chán ghét, không phải sợ chị cướp đi cái gì, mà là sự tồn tại của chị để mẹ suốt ngày làm phiền em."

Lý Ngạo Quân nhếch môi, nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy Kim Vĩ, bộ dáng ôn nhu hòa thuận, không giống Liễu Ngạn Hi, khuôn mặt ngạo mạn, tựa hồ nhìn cả thế giới đều khó chịu. "Dì Kim nghĩ nhiều, nếu không vì chuyện của Hiểu Tĩnh, tôi sẽ không bước vào Gia Lai, chớ nói chi chiếm đoạt cái gì của cậu."

"Em biết rõ chị không muốn đoạt, hơn nữa, còn giúp em rất nhiều." Liễu Ngạn Hi thở dài, móc trong túi ra một điếu thuốc, lại đưa cho Lý Ngạo Quân một điếu. Hắn hít một hơi thật sâu, nói ra suy nghĩ trong lòng. "Nói thật, nhiều khi nhìn chị rất chướng mắt. Rõ ràng là vì tốt cho người khác, lại không thừa nhận cho dù có bị hiểu lầm. Còn nữa, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt cái gì cũng không quan tâm, kỳ thật, là người quan tâm hơn ai hết. Vốn em thực chán ghét chị. Thái độ của chị với cha quá tệ! Cho đến mấy lần, em vô tình phát hiện, kỳ thật chị luôn vụng trộm nhìn cha."


"Ngạn Hi, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?" Lý Ngạo Quân hỏi, hôm nay Liễu Ngạn Hi rất khác thường.

"Cộc, cộc, cộc." Tiếng gõ cửa cắt đứt lời nàng. Lý Ngạo Quân ghé mắt, cửa phòng bị đẩy ra, Ngô văn khó xử tiến đến. "Lý tổng, có cảnh sát tìm Liễu tổng."

"Cảnh sát?" Lý Ngạo Quân kinh ngạc nhìn về phía Liễu Ngạn Hi, trong mắt tràn đầy nghi vấn.

"Là em báo cảnh sát." Liễu Ngạn Hi nói, áy náy gục đầu xuống, tóc lòa xòa trên trán che mắt hắn, hắn nghẹn ngào nói với Lý Ngạo Quân. "Chị, cha là do em hại chết."

-------------------------------------

Còn 6 chương nữa thôi, định tuần này edit hoàn luôn. Nhưng mà trời không chìu lòng người, công việc dồn dập, cáo lỗi với mọi người, hẹn tuần sau nhất định làm xong.

Mọi người khỏe, tuần mới vui vẻ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro