Chương 9: Điện thoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đing đing đing."

Thẩm Mi lau tóc dài ẩm ướt từ phòng tắm đi ra. Điện thoại trên giường không ngừng truyền đến chuông báo tin nhắn. Tùy ý đem đầu tóc cuộn lại, nàng cầm lấy điện thoại mở xem, trong thời gian nàng tắm, lại có hơn mười tin nhắn gửi đến...

"Tiểu Mi, cậu về nhà chưa?
Thực xin lỗi...
Mình sai rồi, cậu đừng nóng giận được không?
Còn có... Sinh nhật vui vẻ.
..."

Tin nhắn xin lỗi hiện ra một cái lại nối tiếp một cái, toàn bộ toàn bộ đều là của Dư Khởi. Thẩm Mi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đầu ngón tay lướt trên màn hình.


"Mình không có tức giận, mình đã nhận được lời chúc của cậu." Ấn vào dấu gửi đi, Thẩm Mi ném di động một bên, gỡ khăn mặt xuống đi đến bàn trang điểm. Lập tức, âm thanh máy sấy tóc ông ông tràn ngập cả gian phòng.

"Chị ~" Thẩm Đình từ phía sau gõ cửa đi đến, vừa nhìn đến Thẩm Mi mặc bộ áo ngủ bảo thủ thường ngày ngồi trước bàn trang điểm, vẻ mặt ghét bỏ, đôi mày lá liễu nhíu thành hình chữ bát (八). "Áo ngủ của chị thật là xấu muốn chết!"

Thẩm Mi không nghe rõ nàng nói gì, chẳng qua là trong gương tóc bay rồi bời mơ hồ thấy miệng nàng khép mở, tắt máy sấy hỏi: "Em vừa mới nói cái gì?"

Thẩm Đình chạy tới tủ quần áo tìm tòi: "Chị hai, Áo ngủ hôm qua em mua cho chị đâu?"

"Chị cất vào rồi." Thẩm Mi nói, nàng thực không dám mặc bộ quần áo khả ái đó lại lần nữa.


"Tại sao!" Nghe vậy, Thẩm Đình trừng mắt chống nạnh, tức giận nói: "Đây chính là quà sinh nhật em tặng chị! Coi như chị không thể mặc mỗi ngày vậy cũng phải thường xuyên mặc nha!"


"Không được tự nhiên." Thẩm Mi thuận miệng nói.

Thẩm Đình lập tức nổi giận, nàng lập tức ôm bầy gấu Teddy nằm trên giường: "Vậy chúng nó đáng yêu như thế sao chị mỗi ngày còn ôm ngủ! Chị hai, chị không thích quà tặng của em phải không?" Giọng nói càng ngày càng thấp, một đôi mắt to ngập nước phiếm lệ quang.

Thấy nàng như thế, Thẩm Mi nhịn không được vuốt vuốt huyệt Thái Dương, chịu thua nói: "Ngày mai chị nhất định mặc, được không?"


Không nằm ngoài dự đoán, một khắc trước mắt Thẩm Đình vẫn còn ngập nước, một giây đã cao hứng nhảy lên, đi đến trước mặt ôm lấy Thẩm Mi, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trong ngực nàng, "Chị hai, em biết ngay là chị thích quà em tặng mà ~ "


Thẩm Mi im lặng thở dài, yêu thích? ừ thì có chút miễn cưỡng đi...


"Đing đing đing" Điện thoại lại vang lên.


Thẩm Mi giơ tay đang muốn lấy điện thoại, 'tiểu hài tử' trong ngực nhanh hơn một bước, bắt lấy, mở máy, không thèm hỏi ý kiến Thẩm Mi. Thẩm Mi cũng mặc kệ nàng, đối với người nhà, nàng từ trước đến nay không có bí mật.


Nhưng nhìn tin nhắn Thẩm Đình lại tỏ ra mất hứng. Ném di động lên giường, bỉu môi nói: "Dư Khởi tổ chức sinh nhật cho chị."

Thẩm Mi biết rõ đứa em này rất không thích Dư Khởi, gật gật đầu, không giải thích nhiều.


"Nhất định cô ta lại tự ý quyết định! Chọc chị mất hứng rồi lại vui vẻ chạy tới xin lỗi." Thẩm Đình trợn trắng mắt, kéo cánh tay Thẩm Mi lắc lắc: "Chị hai, tại sao chị lại làm bạn với cô ta, em không thích người này."


Thẩm Mi bật cười, "Cậu ấy lại làm gì chọc đến em rồi?" Lúc học đại học Dư Khởi có đến nhà nàng chơi mấy lần, nhưng kỳ lạ là nàng từ trước đến nay ở chung với mọi người đều rất tốt, chỉ có Thẩm Mi, không biết tại sao luôn đối với nàng không chút hảo cảm.

"Nói sao đi nữa em cũng không thích cô ta!" Thẩm Đình chu môi tít lên cao, nằm trong ngực nhìn chị hai nhà mình chằm chằm: "Chị hai, chị chọn đi, muốn em hay là cô ta."

Thẩm Mi bị bộ dáng này của nàng chọc cười, tức giận đạp nàng một cước: "Về phòng ngủ đi."

"Chị hai! Chị rõ ràng chọn cô ta mà bỏ mặt em! Em đi cáo trạng với mẹ!" Thẩm Đình trừng mắt càng lớn.

"Đi đi, xem mẹ có để ý em không." Thẩm Mi nói xong liền đem nàng đẩy ra ngoài. "Ba ~" một tiếng đóng cửa lại, không chút khách khí đem Thẩm Đình ngăn bên ngoài.

Thẩm Đình trừng mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt, hừ lạnh một tiếng, trở về phòng ôm gấu lớn đi ngủ.


Thẩm Mi dựa vào giường, nhớ lại bữa tối cùng Lý Ngạo Quân. Nàng không nghĩ tới Lý Ngạo Quân sẽ đồng ý dễ dàng như thế. Theo như ước định hợp tác của hai người, song phương đều là trăm lợi mà không có một hại! Nhớ tới anh em Lôi thị sau khi nghe nàng báo tin này đã vô cùng hưng phấn kích động. Thẩm Mi cũng không khỏi nhếch môi mỉn cười.

Âm báo tin nhắn từ điện thoại cắt đứt ý nghĩ của nàng, vẫn là Dư Khởi.

"Trưa mai mình đến công ty đón cậu, chúng ta cùng ăn cơm trưa nha ~ "


Thẩm Mi xem nội dung tin nhắn, có chút đau đầu. Người bạn này của nàng đôi khi quấn người vô cùng. Nhưng nếu mình không đồng ý, sợ là tối nay tin nhắn lại tiếp tục gửi đến không ngừng.

"Ừ, mình ngủ, ngủ ngon." Trả lời tin nhắn xong Thẩm Mi liền tắt điện thoại, đêm, thuộc về yên tĩnh.


Kim đồng hồ đã chỉ đến vị trí 12 giờ, Lý Ngạo Quân lại không có nửa điểm buồn ngủ. Tay nâng một chén trà nóng dựa vào xích đu, im lặng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lâm vào trầm tư.


Trò đùa dai? Không giống! Cái kia rõ ràng là đe dọa trắng trợn! Thẩm Mi nhất định đã chọc phải người nào rồi, đối phương chính là muốn dùng cách này này đe dọa nàng? Lý Ngạo Quân tưởng tượng bộ dáng Thẩm Mi mở hộp quà ra, nữ nhân ngiêm túc kia sẽ biết sợ sao? Nhắm lại mắt, nàng lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.


"Này."


"Là tôi, giúp tôi điều tra một việc..."


Nghe Lý Ngạo Quân phân phó xong, người bên kia điện thoại bát quái nở nụ cười: "Ơ hay, Lý đại tiểu thư chúng ta sao lại để tâm cô gái này như vậy a?"

"Đối tượng hợp tác cùng hạn mục. Tôi không muốn vì chuyện riêng của nàng làm ảnh hưởng công tác của tôi." Lý Ngạo Quân thản nhiên nói. Với tư cách người đứng đầu hạng mục, an toàn của Thẩm Mi cũng liên quan đến toàn bộ tiến trình công tác rồi.


"Công việc... Có quỷ mới tin."


"Tin hay không là chuyện của cậu, điều tra xong gửi mail cho tôi, cúp." Dứt lời, không để đối phương nói chuyện, Lý Ngạo Quân trực tiếp cúp máy.


Thân người tựa về phái sau, Lý Ngạo Quân cầm tách trà nóng uống một ngụm, ánh mắt rơi vào ảnh chụp mờ mờ trên tường.


"Đạp đạp đạp" tiếng bước chân càng lúc càng gần. Lý Ngạo Quân sững sờ, một thân hình nho nhỏ nhanh chóng nhào về phía trước ôm lấy bắp đùi nàng, "Mummy, Mummy sao còn chưa ngủ?" Cái đầu nhỏ ngẩn cao, một đôi mắt còn mơ ngủ nhìn về phía Lý Ngạo Quân.


Lý Ngạo Quân xoay người ôm bé gái vào trong ngực, ôn nhu hỏi: "Sao lại thức giấc giờ này?"


"Rời giường đi tiểu." Tiểu gia hỏa dụi đầu vào ngực Lý Ngạo Quân, là hương vị mà nàng thích nhất. Ôm thật chặt cổ Lý Ngạo Quân, làm nũng nói: "Mummy ôm ngủ, Tĩnh bảo bối không muốn ngủ một mình."


"Được, Mummy cùng con ngủ." Lý Ngạo Quân vuốt đầu nhỏ của con gái nói.


"Ân, Mummy gạt người, mỗi lần con ngủ Mummy liền chạy mất!" Tiểu cô nương nhíu mũi nói. Mỗi lần nàng tỉnh lại đều chỉ có một mình, mẹ là người xấu! Không vui!


Lý Ngạo Quân cười nắm bàn tay mập mạp bé nhỏ của nàng dùng sức hôn một cái: "Mummy lúc nào cũng nghe lời bảo bối, không phải Mummy chạy trốn, là con ngủ nướng nha."


"Tĩnh bảo bối mới không có ngủ nướng!" Tiểu cô nương đem miệng chu thật cao: "Mummy, mẹ dậy thật sớm, bà ngoại nói ngủ ít sẽ dể biến dạng thành bà lão đấy!"

"Nhưng mà Mummy muốn rời giường đi làm a." Lý Ngạo Quân đáng thương nói. Đem bàn chân nhỏ của con gái nắm trong lòng bàn tay, tránh cho nàng khỏi cảm lạnh."Không đi làm Mummy sẽ không có tiền mua đồ ăn ngon cho bảo bối nha."

Cô bé nghiêm túc nghĩ một lát, lại nghiêm trang nói: "Được rồi, Tĩnh bảo bối cho phép Mummy dậy sớm, nhưng mà mẹ không thể ngủ trễ như vậy nữa." Nói xong, sắc mặt tỏ ra rất nghiêm túc, vẻ mặt cứng rắn, chỉ vào ly trà còn bốc hơi nói: "Mẹ xem, đêm hôm khuya khoắt mà còn uống trà. Tĩnh bảo bối sẽ cáo trạng bà ngoại, nói Mummy một chút cũng không nghe lời."

Lý Ngạo Quân nhìn nàng một bộ dáng tiểu đại nhân, nội tâm tràn đầy yêu thương, thuận theo nói: "Được, Mummy nghe lời con, sau này buổi tối không uống trà, ngoan ngoãn cùng bảo bối ngủ chung."


"Ân. Như vậy mới là đứa trẻ ngoan." Cô bé chăm chú gật đầu, bối rối ngáp một cái nói: "Mummy, ôm ~ "


Lý Ngạo Quân cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một cái: "Ngoan, Mummy ôm con đi ngủ." Dứt lời liền cùng cô bé trở về phòng ngủ.

Ánh trăng xuyên qua sân thượng chiếu vào trong phòng, trên tường treo bức ảnh, hai cô gái rúc vào nhau, trên mặt đều là nụ cười sáng chói.


Sau khi toàn bộ Lôi thị biết được tin tức người người đều phấn khởi. Quyết định của Lý Ngạo Quân làm cho ban giám đốc hết sức hài lòng, đương nhiên, cũng có ngoại lệ.


Tan họp, Thành Tiến Nguyên ngăn trước mặt Thẩm Mi, bởi vì phẫn nộ mà mặt mày vặn vẹo. "Cô lợi dụng tôi!" Hôm qua hắn còn vì lời hứa hẹn son sắt của giám đốc Mỹ Lý mà phấn khởi, đối phương đã hứa ký được hợp đồng sẽ cho hắn một nghìn vạn cảm tạ! Nhưng còn bây giờ thì sao! Mắt thấy miếng mồi ngon trước mắt cứ thế bay đi, hắn sao có thể không giận!


Thẩm Mi nhàn nhạt nhìn nam nhân dữ tợn trước mắt, lễ phép nói: "Thành tổng, phiền ngài nhường đường, tôi muốn qua."


Thành Tiến Nguyên bị giọng nói nhàn nhạt của nàng chọc giận, nắm lấy cổ tay nàng: "Thẩm Mi, cô là nữ nhân ti tiện! Thành Tiến Nguyên tôi dễ khi dễ lắm phải không!"

Cổ tay đau đớn làm đôi mày Thẩm Mi nhíu lại, bất chấp rút tay mình về. Móng tay Thành Tiến Nguyên hung hăng vạch một đường dài lên da nàng. Thẩm Mi vẫn không quan tâm, ánh mắt nghiêm túc nhìn Thành Tiến Nguyên: "Thành tổng, tôi là nhân viên Lôi thị, tôi chỉ làm việc vì lợi ích công ty. Hy vọng ngài có thể tỉnh táo ngẫm lại hành vi của mình lúc này, dù sao ngài cũng là một thành viên của Lôi thị."


Thành Tiến Nguyên không giận ngược lại cười: "Người chỉ dựa vào việc leo lên giường tổng giám đốc như cô có tư cách gì nói tôi? Hay là lúc này lại leo lên giường tổng giám đốc Gia lai a!" Lời nói ác độc của hắn khó nghe đến cực điểm.


Thẩm Mi lạnh lùng liếc nhìn hắn, ánh mắt chạm phải Lôi Chấn Đình không biết xuất hiện từ lúc nào, trực tiếp bỏ qua Thành Tiến Nguyên đi qua.

Thành Tiến Nguyên vốn còn muốn đuổi theo, quay đầu lại mới phát hiện Lôi Chấn Đình sau lưng, thân thể chấn động, run rẩy cúi đầu xuống: "Lôi, Lôi tổng..."


Lôi Chấn Đình giật giật khóe miệng, đáy mắt là một trận lãnh ý: "Trước giữa trưa ta muốn thấy đơn từ chức trên bàn làm việc." Dứt lời, không để ý tới sắc mặt trắng bệch của Thành Tiến Nguyên, hướng Thẩm Mi bước nhanh tới.


Thành Tiến Nguyên ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Lôi Chấn Đình đang sánh vai cùng Thẩm Mi, trong mắt ác độc là nồng đậm hận ý.


"Tay của cô... Không sao chứ?" Lôi Chấn Đình nhìm mu bàn tay nàng đang mơ hồ rỉ máu, nhịn không được hỏi.


"Không có việc gì." Thẩm Mi thản nhiên nói, quay đầu nhìn về phía Lôi Chấn Đình, "Có chuyện gì an bài sao?"


Nghe vậy, mặt Lôi Chấn Đình từ trước đến nay luôn lạnh như băng chợt nở nụ cười: "Cô thật hiểu tôi, Thẩm Mi." Nói xong, hắn khôi phục sắc mặt nghiêm túc: "Chuyện hợp tác lần này cùng Gia Lai, tôi muốn cô theo đến cùng."


"Theo đến cùng?" Thẩm Mi nhíu mày: "Ngài là nói ... "


"Đúng, thiết kế khách sạn và kế hoạch phát triển trong tương lai. Về phía Gia Lai đã xác nhận vẫn là do Lý Ngạo Quân toàn quyền chịu trách nhiệm. CònLôi thị chúng ta, sẽ cho cô phụ trách hoàn toàn!" Lôi Chấn Đình nói ra ý nghĩ của mình, đối với người trợ lý này, hắn vô cùng tín nhiệm.


"Được" Thẩm Mi không có có dị nghị. Hạng mục này vốn là nàng theo ngay từ đầu. Nghĩ đến đối tác lần này là Lý Ngạo Quân, quả thật nếu đem hạng mục này giao cho người khác nàng sẽ lo lắng. Ngẩng đầu thấy Lôi Chấn Đình còn chưa đi, Thẩm Mi nghi ngờ nhìn hắn: "Còn có việc?"


"Ừ. Lý Ngạo Quân này chỉ làm đối tượng hợp tác thôi thật đáng tiếc." Lôi Chấn Đình dừng một chút, trong mắt tinh quang lóng lánh: "Tôi mặc kệ cô dùng phương pháp gì, cùng Lý Ngạo Quân trở thành bạn tốt, hơn nữa phải giành được tín nhiệm của nàng!"

Thẩm Mi ngẩng đầu nhìn hắn, không trả lời, trực tiếp lướt qua trở về văn phòng.


Gần trưa, Thẩm Mi sửa tốt tất cả văn kiện, tựa người về phía sau, thở nhẹ một hơi. Buổi chiều, Lôi thị và Gia Lai sẽ chính thức ký hợp đồng.


"Đing đing đing." Tin nhắn điện thoại.


Thẩm Mi nhìn đồng hồ trên tường, lúc này mới nhớ tới Dư Khởi. Nghĩ thầm chắc là Dư Khởi nhắc nhở nàng cùng ăn cơm trưa. Mở điện thoại xem, ngoài dự đoán lại là Lý Ngạo Quân.

"Giữa trưa cùng nhau ăn cơm thế nào? Đồ ăn tương?"


Nghe đối phương nhắc đến đồ ăn tương Thẩm Mi không khỏi ngẩn người, nữ nhân này, thật đúng là hiểu mình. Nhưng nghĩ đến Dư Khởi...


Cầm điện thoại lên gọi. Rất nhanh, thanh âm hưng phần của Dư Khởi truyền tới:"Tiểu Mi, mình lập tức đến, buổi chiều cậu muốn ăn gì, mình đặt chỗ trước."

Đầu bên này Thẩm Mi dừng một chút, ánh mắt đảo qua hợp đồng trên bàn: "Tiểu Khởi thật xin lỗi, cậu không cần đi nữa, giữa trưa mình có việc, không thể cùng cậu ăn cơm rồi."


Đứng bên cửa sổ, Thẩm Mi bất đắc dĩ nghe giọng Dư Khởi bất mãn bên kia điện thoại: "Tiểu Khởi, thật xin lỗi, để lần sau đi." Nàng trấn an nói.


Bên kia Dư Khởi như trước không buông tha, "Chúng ta rõ ràng hẹn trước! Tiểu Mi, cậu tại sao có thể cho mình leo cây! Công ty buổi trưa còn làm việc? Cậu nhất định đang gạt mình. Tiểu Mi, mình biết rõ cậu còn giận mình chuyện hôm qua, nhưng không phải mình đã nói xin lỗi sao, mình ... "

"Tiểu Khởi, mình không muốn giải thích nhiều, tin hay không tùy cậu, mình cúp." Dứt lời, Thẩm Mi tắt máy. Không ngoài dự đoán, Dư Khởi rất nhanh liền gọi lại. Thẩm Mi không tiếp, nàng càng không ngừng gọi.

Thẩm Mi vuốt vuốt huyệt Thái Dương đau nhứt, tiếp điện thoại, thanh âm nghiêm túc: "Cậu rốt cuộc muốn thế nào?"


"Tôi đang ở dưới lầu..." Giọng nói âm u từ đầu bên kia truyền đến. Một câu đơn giản, làm cho Thẩm Mi từ lòng bàn chân trở lên đều rét run.

Nàng vừa muốn nói chuyện, đầu bên kia điện thoại cũng không cho nàng cơ hội, chỉ còn âm thanh tít tít vang lên.


Thẩm Mi nhanh chóng kéo rèm, nhìn hướng dưới lầu, trong mơ hồ, một bóng người đang vẫy tay với nàng.

Điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, Thẩm Mi chấn động toàn thân. Điện thoại trượt khỏi lòng bàn tay, rơi thẳng xuống đất. Pin rơi khỏi điện thoại, rốt cuộc không còn âm thanh. Thẩm Mi run rẩy tay đem rèm kéo kỹ, thân thể khom xuống bình tĩnh nhặt điện thoại lên lấp pin vào, đầu ngón tay thế nào cũng không dám khởi động lại máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro